Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 95 : Kỳ Cao Nhất Chiêu

Sau khi nghe tin do Mộc tổng quản truyền đến, Vân Khanh ngồi trên ghế, hai mắt đều là một mảnh đen kịt.

Tạ thị mặc dù không như Vân Khanh biết được ở kiếp trước đã phát sinh chuyện gì, nhưng cũng hiểu được việc ‘giấu tài bạc’ vừa nói, Thẩm gia không có cao ngạo quyền phú như người ta, chuyện từ đường xây bằng bạc đúc, trừ chủ tử trong nhà cùng người được tín nhiệm biết được ra, những người khác một chút cũng không biết.

Lúc này bị lộ ra ở trước mặt Tứ hoàng tử, cũng không biết sẽ phải rước lấy tai họa gì. 

Mà trong lòng Vân Khanh lại là từng đợt từng sóng triều ập đến, đem lòng của nàng đẩy lên ngọn sóng, nói không nên lời cái loại cảm giác này đến tột cùng là như thế nào, tóm lại là rất khổ sở.

Nhưng khó chịu là một chuyện, sự tình đã phát sinh, khó chịu cũng không thể giải quyết được gì.

Nàng ổn định lại tâm thần, mới mở miệng hỏi: "Mộc tổng quản, còn ai nhìn thấy nữa?" 

Mộc tổng quản nói: "Không nhiều lắm, bởi vì từ đường là trọng địa, lúc ấy chỉ có lão gia, lão nô, Tứ hoàng tử, cùng với Cẩn Vương thế tử ở đó, những người khác đều ở bên ngoài."

"Ân." Vân Khanh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: "Ông đi về trước đi, nói cho phụ thân rằng ta đã biết."

"Dạ, vậy lão nô xin ra ngoài trước." 

Mộc tổng quản vừa rời khỏi, Tạ thị liền nhíu mày hỏi: "Vân Khanh, con xem việc này có phải rất nghiêm trọng hay không, lộ ra ở trước mặt hoàng tộc, có thể sẽ bị hiềm nghi không?"

Vân Khanh thản nhiên cười, mẫu thân thật ra cũng có loại trực giác này, bí mật ở từ đường này trong kiếp trước chắc chắn sẽ khiến Thẩm gia gặp nguy hiểm, nhưng nàng không thể cứ như vậy nói cho nương nghe, nếu nói với nương, sẽ chỉ làm nương thêm lo lắng, ngoài ra, cũng không có chỗ tốt gì, một khi đã như vậy, chi bằng không nói tránh cho nương lại lo lắng.

Nàng lắc lắc đầu, vô cùng khẳng định nói: "Thẩm gia chúng ta nhiều thế hệ đều là thương gia giàu có, đời đời làm thương nhân, thích lấy kim ngân huyền phú, ngân gạch của từ đường Thẩm phủ ta vẫn chưa từng tuyên bố ra ngoài, cũng đồng nghĩa là chúng ta muốn làm việc khiêm tốn, đây là chuyện mà tổ tiên đã làm, cũng không có nghĩa là do Thẩm gia ngày nay thực hiện, còn nữa, kim ngân thiếp (vàng bạc chi phiếu) do hoàng tộc làm ra vô số kể, bọn họ làm sao có thể vì chuyện này mà gây khó dễ đối với Thẩm gia, dù sao Thẩm gia cũng không làm chuyện phạm pháp." 

Nói xong lời này, có thể giảm bớt nỗi lo lắng của Tạ thị, nhưng đáy lòng vẫn ẩn ẩn cảm giác bất an, bà nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của nữ nhi, lời đến miệng nhưng vẫn nuốt đi xuống, nếu nữ nhi cho rằng không có việc gì, bà tội gì nhất định phải làm nàng thêm lo lắng, cho nên Tạ thị cũng không có tiếp tục nhắc tới nữa.

Hai mẹ con đều vì đối phương mà suy nghĩ, nhưng trong lòng vẫn bị kiện sự này làm rối loạn.

Trong lòng Tạ thị như dòng nước chuyển động mạnh bắn tung tóe, mà Vân Khanh như gặp cơn bão sóng gió to lớn động trời. 

Tâm tình không tốt, Vân Khanh sợ ở lâu chỗ của Tạ thị, ngược lại sẽ lộ ra chuyện, liền cáo từ trở lại Nhạn các, cho đến khi tiến vào trong không gian yên tĩnh của thư phòng, trái tim vừa rồi đã bị nàng kiên trì trấn định lại không nhịn được nhảy lên, phập phồng điên cuồng dưới ánh nến, trong mắt đều là nôn nóng cùng bất an.

Lưu Thúy nhìn thần sắc của nàng, tuy rằng bình tĩnh, nhưng nàng có thể cảm giác được, trên người tiểu thư tản mát ra khí thế có chút tán loạn, khác xa vẻ bình tĩnh thường ngày, nàng há miệng ngậm miệng vài lần, rốt cục nói: "Tiểu thư, người chớ lo lắng, lão gia có lẽ sẽ xử lý tốt chuyện này."

Làm sao lại không lo lắng? 

Chuyện phát sinh ở kiếp trước còn rành rành trước mắt, tuy rằng đã cách một đời, nhưng cái loại cảm giác lo lắng đến tim cũng nhói đau này, nàng nay hồi tưởng lại, vẫn không thể quên được, trong đầu thoáng hiện cảnh xét nhà, chém đầu, không ngừng lặp đi lặp lại làm cho nàng như không nghe thấy lời Lưu Thúy nói.

Nàng cần phải lo lắng, còn phải quan tâm.

Ông trời cho nàng sống lại một lần, không phải để nàng trơ mắt nhìn hết thảy tái diễn, ưu điểm của nàng chính là ở chỗ đó, nàng so với người khác biết được sự tình sẽ diễn ra như thế nào, mà biện pháp của nàng, chính là thay đổi chiều hướng phát sinh của việc này, đem kết cục của mình và Thẩm gia thay đổi. 

Nay nàng tất nhiên không thể trực tiếp cùng Tứ hoàng tử đối kháng, đây quả thực chính là trứng gà chọi với đá, không biết tự lượng sức.

Nàng không ngốc, sẽ không làm chuyện như vậy.

Trong đầu lặp lại từng chi tiết của sự kiện này ở kiếp trước, từ ngăn bàn cuối của bàn học lấy ra một quyển tập nhỏ, đây là tuyển tập ghi lại mỗi sự kiện xảy ra từ trí nhớ kiếp trước của nàng, để ngừa chuyện qua thời gian dài, nàng sẽ quên những chi tiết quan trọng.

Lần trước chuyện trên tranh của Vi Ngưng Tử rải tinh dầu, cũng là do nàng lật xem quyển sách này mà nhớ lại.

Nàng không sợ sẽ có người lén xem quyển sổ này, bởi vì nội dung bên trong chỉ có nàng mới có thể xem hiểu, nếu những người khác cầm lấy xem, chỉ cảm thấy đây là một quyển tuỳ bút thơ ca của nữ tử....

Nàng lật xem qua một lần, đem quyển sổ mỏng đặt ở một bên, trứng chọi đá, là không biết tự lượng sức, nhưng nếu có thể làm cho tảng đá đi đấu cùng chùy tử(là vũ khí có cán dài như thương, đầu nối với 1 quả hình bầu dục có gai), như vậy trứng gà chẳng phải là có thể tạm thời bảo toàn tính mạng rồi sao? 

Nghĩ đến đây, Vân Khanh trong đầu liền xẹt qua một ý nghĩ, sau một hồi, nàng lập tức đứng lên nói: "Lưu Thúy, mài mực!"

Đến chạng vạng, mặt trời chiều chậm rãi tiến vào tầng mây, trong phút chốc, nhiễm đỏ cả bầu trời phía tây.

Ngự Phượng Đàn nửa tựa vào một nơi của thủy đình bên bờ hồ sen, một mình thưởng thức cảnh mặt trời lặn, lại sáng lạn hơn cảnh quan ban ngày, chợt nghe phía sau vang lại tiếng bước chân rất nhỏ, khóe môi hơi hơi câu lên, tiếp tục thưởng thức sự ôn nhu khi gió lạnh quất vào mặt. 

"Xin hỏi có phải là Cẩn Vương thế tử?"

Nghe tiếng, Ngự Phượng Đàn mới ghé mắt quay lại nhìn, thấy đứng phía sau là một thiếu niên mặc bố y(áo vải thô), đại khái khoảng mười bảy tuổi, mày thô mặt vuông, xem dáng dấp, là hạ nhân của Thẩm phủ, trong tay còn mang theo một cái hộp đựng thức ăn.

Hắn nhíu mày nói: "Có chuyện gì sao?" 

"Nô tài là hạ nhân Thẩm gia, Lục Tử, đại tiểu thư cảm kích ân ra mặt giúp đỡ nàng hôm nay của Cẩn Vương thế tử ở Lệ viên, đặc biệt làm một đĩa hạt dẻ cao, lệnh nô tài đưa tới cho Cẩn Vương thế tử nếm thử." Người tới là biểu ca của Lưu Thúy, nay hắn cũng như Lưu Thúy, trở thành cánh tay đắc lực của Vân Khanh trong phủ, có chuyện mà nữ tử không tiện ra mặt hoặc đi ra ngoài làm việc, liền cho hắn hỗ trợ.

Hôm nay lúc chạng vạng, Lưu Thúy đột nhiên mang theo cái hộp đựng thức ăn đến tìm hắn, muốn hắn nhất định phải mang hộp đựng thức ăn này đưa cho Cẩn Vương thế tử, Lưu Thúy nhấn mạnh hai việc cần phải làm, Lục Tử một chút cũng không dám chậm trễ, thật vất vả mới tìm được cơ hội, đi theo hạ nhân chuyên quét tước của Thẩm phủ cùng nhau tiến vào, thị vệ kiểm tra phi thường nghiêm khắc, cũng may hắn vốn là hạ nhân Thẩm phủ, cũng có thể trà trộn mà vào.

Ngự Phượng Đàn nao nao, Thẩm phủ đại tiểu thư, không phải là Vân Khanh sao, hắn lập tức đứng lên, đạm mạc xoay người, hẹp mâu nhìn chằm chằm Lục Tử, hôm nay chuyện xảy ra ở trong vườn, hắn thực xác định không có người nào khác thấy, Ngự Thần Hiên là người tuyệt đối sẽ không dùng cách sai người đưa điểm tâm tới để thử hắn, vậy điểm tâm này, cũng chỉ có thể là do Vân Khanh tự mình sai người đưa tới. 

Hắn vừa thoáng nhíu mày, ánh mắt lướt qua hộp đựng thức ăn, lại cười nói: "Chỉ là chút việc nhỏ mà thôi, đại tiểu thư của các người thật là khách khí, đến đây, để cho ta nếm thử xem."

Lục Tử vội vàng lên trước từng bước, đem hộp đựng thức ăn mở ra, hiện ra một đĩa nhỏ đựng hạt dẻ cao, giới thiệu nói: "Món này thập phần mỹ vị, thế tử gia phải tinh tế thưởng thức."

Lục Tử ngón tay cầm cái đĩa, giống như vô ý chỉ vào một khối trong đó, Ngự Phượng Đàn nâng mí mắt nhìn hắn một cái, cười đem khối hạt dẻ cao kia cầm lấy, đem thân mình chuyển đến góc chết mà mắt người nhìn không thấy, mới từ khối hạt dẻ cao lấy ra trang giấy được giấu, kích cỡ trang giấy chừng lòng bàn tay là cách truyền tin tốt nhất, mặt trên còn tản ra mùi hạt dẻ cao thơm ngát, thật là khéo tay cực kì khi làm ra khối hạt dẻ cao người thường nhìn không ra có sự khác biệt bên trong. 

Thật không hổ là Vân Khanh, làm việc hết sức cẩn thận, cách thức giấu giấy truyền tin này, ngay cả chữ viết trên tờ giấy, đều cố ý viết không hề đặc thù, mở đầu, kết thúc, cũng không kí tên, mặc dù bị người phát hiện, cũng không thể lấy ra làm chứng.

Ngự Phượng Đàn rất nhanh đảo mắt qua một cái, trong mắt hẹp hiện lên một tia tinh nhuệ, nháy mắt lại che đi, đem trang giấy vò ở lòng bàn tay, ngẩng đầu lại tùy ý cười, đem các khối hạt dẻ cao khác đều lấy ra, nói: "Tốt lắm, đĩa hạt dẻ cao này mùi vị không tệ, tâm ý của tiểu thư các ngươi ta đã biết."

Hai chử ‘Tâm ý’ hắn nói càng rõ ràng, Lục Tử là người thức thời, tự nhiên biết, cất xong cái đĩa, giấu xong hộp đựng thức ăn, lại theo đường lúc đầu đến mà đi về. 

Ngự Phượng Đàn cười đến mắt cong lên, đem mảnh giấy từ hạt dẻ cao lại mở ra, đem hạt dẻ cao thơm ngào ngạt đặt ở trong miệng, nhất thời cảm thấy mỹ vị thấm vào tận trong lòng, lại chuyển người tới trong đình, nửa tựa vào chỗ cũ.

Ân, đây chính là lần đầu tiên Vân Khanh tặng đồ ăn cho hắn nha, tuy rằng thực luyến tiếc nếu ăn vào là hết, nhưng không ăn thì sẽ bị hư, Ngự Phượng Đàn vừa nghĩ liền lấy hai khối khác để vào trong miệng.

Vừa rồi lá thư này cũng là lá thư đầu tiên Vân Khanh viết cho hắn đó, tuy rằng mặt trên dính đầy dầu, mùi hương cũng thập phần đặc biệt, nhưng vào lúc này, người đầu tiên mà Vân Khanh nghĩ đến không phài là hắn sao? 

Nghĩ đến dáng vẻ cầm bút ngưng mi của Vân Khanh khi viết phong thư này, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nhíu lại như nguyệt, phượng mâu nhẹ khép như cánh bướm, mỗi chữ viết xuống, đều là nghĩ đến hắn mà viết, loại cảm giác này, thật sự là làm hắn càng thêm vui vẻ.

Ngự Phượng Đàn sau khi tinh tế thưởng thức mùi vị hạt dẻ cao, còn như luyến tiếc mím môi chẹp lưỡi, sau đó hít sâu một cái, ăn xong đồ của người rồi, nên giúp người làm việc thôi.

Ngày kế tiếp, Vân Khanh đi tìm phụ thân, nhận được tin, Thẩm Mậu bị bệ hạ truyền đi, cùng quân vương đồng yến(cùng ngồi ăn tiệc).

Theo lý mà nói, Thẩm Mậu chỉ là thương nhân, không thể cùng quân vương đồng yến, nhưng Minh Đế ‘quân tâm đồng duyệt’(tâm tình vui vẻ), nên cho người mời ông đến, Thẩm Mậu vội vàng thay đổi một thân xiêm y đúng mực quy củ, đi theo cung nhân vào yến hội.

Đế vương ở trên, thần tử ở hai bên, Thẩm Mậu được xếp ngồi ở ghế cuối dãy bên trái, hắn cũng không có gì bất mãn, chỉ cần ngẩng đầu vừa nhìn, liền có thể thấy được ngồi phía trên đều là quan viên có tiếng tăm lẫy lừng ở Dương Châu, hắn có thể ngồi vào bàn tiệc này, đã là vinh dự rất lớn rồi. 

Đợi sau khi hắn hành lễ ngồi vào vị trí, mọi người liền tiếp tục thảo luận đề tài bị gián đoạn trước đó.

Dương Châu Bố Chính Sứ đứng dậy bước ra khỏi hàng bẩm tấu nói: "Hồi bệ hạ, hôm qua thượng thư huyện lệnh Dương Châu đưa tin đến, Lợi Châu khô hạn khiến cho nạn châu chấu từ phía Nam đến bắt đầu hoành hành diện rộng, từ năm trước tới nay, vùng Giang Nam mưa rất ít, khu vực ven sông tạm thời chưa có tình trạng khô cằn, nhưng ở vùng núi, có nông hộ đã xuất hiện việc giảm sản lượng lúa, tình trạng không có năng suất, lại qua nạn châu chấu, e là một hạt lúa cũng không còn."

Lời này vừa nói ra, không ít quan viên tán thành, nói phương Bắc đã bị nạn châu chấu phá hoại nghiêm trọng, nếu dân chúng vì nạn châu chấu mà không còn lương thực, lòng dân tất nhiên sẽ đại loạn. 

Đủ loại thanh âm không ngừng từ trên ghế truyền đến, Minh Đế ngồi ở trên cao, nghe phía dưới truyền đến âm thanh hỗn loạn, rốt cục mở miệng vào lúc âm thanh ồn ào nhất: "Tình huống này trẫm đã biết, các vị ái khanh có thể có phương pháp gì tốt để giải quyết không?"

Minh Đế nói ra một câu, lập tức có quan viên nói: "Kế sách bây giờ, là khống chế nguyên nhân của vấn đề là nạn châu chấu, nhưng trước nhất, vẫn phải trấn an dân chúng các nơi, triều đình hẳn nên mở kho lương, để cho dân chúng tránh chịu sự đói khát, để tránh lòng người lung lạc, mà dẫn đến đủ loại tình huống nghiêm trọng hơn."

"Đúng vậy a, nạn châu chấu dẫn phát nghiêm trọng khiến kinh tế tổn thất đến nỗi vì thiếu lương thực mà phát sinh nạn đói, nhưng nếu so sánh, thì nạn đói là việc nhỏ, dân chúng lấy chén cơm làm đầu, nếu thời gian dài không thể lấp đầy cái bụng, sẽ khiến cho dân tâm tan rã, ngu dân vẫn luôn như thế, lương thực ở phương Bắc lại thiếu hụt lớn, phương Nam nên phân phối lượng lớn lương thực để cứu viện." 

......

Mọi người ngươi một câu, ta một câu, vấn đề trọng tâm chính là, nay triều đình cần phải điều động lương thực, trấn an dân tâm, nếu không, sẽ dẫn đến bạo động, cũng sẽ làm cho thiên uy bị hao tổn.

Minh Đế vẻ mặt nghiêm trang, cau chặt mày, đầu hơi cúi thấp, nhìn vào một người ở phía dưới, hỏi: "Cảnh ái khanh, khanh xem việc này nên làm như thế nào?" 

Cảnh Hựu Thần nay được thăng làm Hộ Bộ Thị Lang, vấn đề điều lương này, hắn có cơ hội có thể phát biểu ý kiến, quốc khố thâm hụt của Đại Ung Triều cùng lượng tiền tài như thế nào, hắn rõ ràng nhất.

Nghe được Minh Đế gọi đến tên của hắn, Cảnh Hựu Thần bước ra khỏi hàng khom người trả lời: "Hồi bệ hạ, nạn châu chấu phương Bắc đã có một năm, bệ hạ trong năm nay đã hạ qua ba lượt thánh chỉ, phân phó hộ bộ phát động điều lương, cứu trợ Phương Bắc. Mà Phương Bắc mất mùa, thuế má tự nhiên cũng không có, còn phải chống thiên tai cứu dân, nay quốc khố đã thâm hụt đến mức thấp nhất. Tiền tuyến chiến hỏa chưa dứt, những trận chiến nhỏ không ngừng, Tây Nhung mặc dù lui binh, nhưng dã tâm vẫn không thay đổi, nếu còn phát động điều lương, một khi Tây Nhung lại mãnh liệt phát binh, quân ta sẽ vì thiếu nguồn quân lương quân trang mà gặp nguy hiểm, vi thần cả gan, xin bệ hạ cân nhắc lại chuyện cứu tế."

Lời này rất rõ ràng mà nói cho Minh Đế rằng, quốc khố trống rỗng, chúng ta không thể lại đi cứu dân chúng, nếu phải cứu, đến lúc đánh giặc sẽ không còn tiền không còn lương thực, đây chính là chuyện rất nguy hiểm. 

Minh Đế nghe vậy, sắc mặt vô cảm, đôi mắt lại hơi hơi ngưng trọng, cánh tay khoát lên bệ đỡ bằng gỗ cây tử đàn khảm bảo thạch, ngón trỏ cùng ngón cái tay phải chà xát lẫn nhau, lực tay càng ngày càng lớn, tựa hồ đang lo lắng chuyện Cảnh Hựu Thần vừa nói.

Sau một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu, đôi mắt như cố ý lại vô tình quét qua vị trí của Thẩm mậu, mang theo một chút nhợt nhạt, nhưng lại cực kỳ lợi hại, hành động như bừng tỉnh đột ngột nhớ tới, nói: "Thẩm thương nhân đã đến rồi sao, trẫm cùng chư vị ái khanh thảo luận sự vụ lại quá mức nhập thần rồi."

Thẩm Mậu sau khi tiến vào, liền bình tĩnh nhìn thẳng, vừa không đi nhìn trộm mặt rồng, cũng không nhìn những quan viên khác, hôm nay chuyến đi này vốn là kỳ quái, trong lòng hắn có chút không yên, nay Minh Đế vừa điểm tên của hắn, vẻ mặt cũng tự nhiên mà cung kính đi ra, quỳ trên mặt đất đáp: "Bệ hạ một ngày bận trăm công nghìn việc, mặc dù đi du tuần nhưng cũng bận rộn như thế, thảo dân chỉ là một thương nhân, há có thể to gan làm chậm trễ đại sự của bệ hạ." 

Minh Đế tựa hồ tâm tình rất tốt, khóe miệng chứa nụ cười, chỉ là đôi mắt còn lưu lại nét lo lắng của chính sự vừa rồi, nói "Ngươi không cần khiêm tốn như thế, tuy rằng thương nhân không thể giúp trẫm nhiều việc bằng quan viên ở triều đình, nhưng Đại Ung được phồn vinh hưng thịnh, cũng là nhờ thương nhân các ngươi giúp sức, có các ngươi, giao dịch hàng hóa nam bắc mới được thông thuận, mới có thể để cho tiền bạc lưu thông, cho dân chúng cuộc sống tiện nghi, hưởng thụ cuộc sống tốt nhất, các ngươi so với trẫm tốt hơn nhiều a, tiền bạc kiếm được, không cần vì chiến sự nơi tiền tuyến mà phiền nhiễu a!"

Thẩm Mậu quỳ trên sàn nhà lạnh lẽo, đầu gối đột nhiên lạnh toát, nhưng ý nghĩa trong lời nói của Minh Đế, càng làm cho hắn lạnh cả người.

Từ lúc tiến vào, hắn đã cảm thấy không khí có chút kì lạ, trường hợp này, vì sao lại mời hắn đến, đợi sau khi hắn ngồi xuống, Minh Đế lại không kiêng nể gì ở trước mặt một thảo dân như hắn thảo luận chính sự, từ nội dung của cuộc bàn luận mà suy đoán, trong lòng hắn dần dần hiểu ra vấn đề, mà giờ khắc này, ở ngoài mặt hoàng đế tuy nói chuyện thoải mái như đang đùa giỡn, nhưng hắn nghe ra ý nghĩa sâu xa bên trong. 

Minh Đế thiếu tiền!

Quốc khố trống rỗng, không thể cứu trợ phương Bắc đang bị nạn châu chấu, nhưng thương nhân các người, có tiền lại không có chỗ tiêu, trẫm giúp các ngươi tìm một chỗ để tiêu xài!

Là chủ của Thẩm gia, Thẩm Mậu trong đầu sáng tỏ ý tứ của vị cửu ngũ chí tôn ngồi trên cao kia, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, hắn nhất định phải tự giác tự động đề nghị, không chút do dự dập đầu nói: "Thảo dân mặc dù thân gia đơn bạc, chỉ mong lấy chút lực, thay bệ hạ giải ưu sầu!" 

Minh Đế nghe vậy, trên mặt sửng sốt, đáy mắt lại lộ ra vẻ thưởng thức, Thẩm Mậu có thể đem sinh ý làm lớn như vậy(làm ăn buôn bán phát đạt), quả nhiên là một kẻ hiểu được lòng người, trong miệng lại tuyệt không khách khí nói: "Được, ngươi đã có lòng như vậy, trẫm cũng hi vọng các ngươi vì quốc gia xuất lực, coi như là vì làm rạng danh tổ tiên."

Đã lấy được thứ mình muốn, Minh Đế tâm tình tự nhiên là tốt hơn nhiều, lại phát biểu vài câu khẳng khái, liền cầm đũa lên, bắt đầu cùng các chư thần dùng bữa, dùng bữa xong, chúng thần cùng Thẩm Mậu cáo lui, Minh Đế trở lại lệ vườn hắn đang ở vì hắn mà mở thêm một thư phòng, nhìn từ sau theo vào là Ngự Phượng Đàn nói: "Phượng Đàn, chủ ý này của ngươi không tồi."

Minh Đế hiển nhiên là tâm tình rất tốt, ánh mắt giãn ra, trên gương mặt đã dần lão hóa mang theo sự vui mừng, Ngự Phượng Đàn cười nói: "Điều này ít nhiều cũng nhờ Tứ hoàng tử, nếu không phải ngài ấy không cẩn thận phát hiện bí mật lớn như vậy, thần cũng không nghĩ ra được kế tốt này." 

Nói đến Tứ hoàng tử, Minh Đế ánh mắt hơi hơi dời đi, dừng lại trên người Ngự Thần Hiên đứng bên cạnh Ngự Phượng Đàn, trên mặt lộ ra một tia khen ngợi, tia sáng nơi đáy mắt lại nhìn không thấu được vị đế vương cửu ngũ chí tôn này, đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì.

"Lão Tứ cũng không tệ, ở Thẩm phủ đi dạo một vòng thế nhưng ngoài ý muốn phát hiện chuyện này. Lúc Trẫm đến Dương Châu từng nghe nói qua, lần này dừng chân ở Thẩm gia này cũng được coi như là phú giáp Giang Nam(hộ giàu có nhất), nhưng thật ra không ngờ tới, từ đường của hắn lại dùng ngân gạch đúc thành mà xây lên, thật sự là phú quý ngập trời a."

Lời của hắn nghe thật nhẹ nhàng, giống như cảm thán, giống như tán dương, lại mang theo một loại khí chất thân là đế vương, lại nên vì quốc sự lo nghĩ, mà Thẩm gia chỉ là một thương nhân, lại giàu có đến độ khiến hắn có chút không vui. 

Ngự Phượng Đàn nhân thấy được cảm xúc này Minh Đế, trong lòng liền cảm giác không tốt, nếu để cho đế vương quá mức để tâm tới một nhà tài phú, thì nhà tài phú kia sớm hay muộn cũng sẽ có kết quả không tốt, vì thế tựa hồ thực không chút để ý nói: "Thẩm gia ở Dương Châu xác thực rất giàu có, nhưng nếu nói đến giàu có nhất, bệ hạ hẳn là nên đi đến ngân hàng tư nhân của Lý gia ở Tây Bắc, gặp qua nơi đó, sẽ đối với Thẩm gia cũng không còn mấy hứng thú nữa."

Hắn nói chuyện dáng vẻ tùy ý, Minh Đế đã quen, hơn nữa chín tuổi Ngự Phượng Đàn đã vào kinh, coi như là ở dưới mắt Minh Đế mà lớn lên, đối với hắn, nếu không đề cập đến ích lợi của hoàng uy, cũng so với người khác phóng khoáng hơn, nhìn đến bộ dạng khinh thường của hắn khi nhắc tới Thẩm gia, liền có vài phần hứng thú hỏi: "Sao, Thẩm gia còn chưa được lọt vào mắt ái khanh à?"

Nghe vậy, trong cặp mắt hẹp lưu quang liễm diễm kia bắn ra một đạo tinh quang, Minh Đế thật đúng là không buông tha một cơ hội nào, tuy đây là một câu hỏi tùy ý, nhưng bên trong ẩn chứa nội dung cũng là cực kỳ không đơn giản. 

Mặc kệ nói là lọt được hay không lọt được vào mắt, thiên hạ này đều là của Minh Đế, hắn dù có tôn quý hơn, thì cũng chỉ là Cẩn Vương thế tử.

Ngự Phượng Đàn đôi mắt mị hoặc, đôi môi đỏ cong lên như một đóa hoa hải đường rơi trên mặt hồ thu, hiện ra sắc thái cực kì diễm lệ, thanh âm lười nhác mang theo ý cười, nói: "Thế gian cảnh vật đều là dùng để thưởng thức, đại khái là đã sống quá lâu, thần đối những thứ quá mức tinh tế ở Giang Nam này, luôn cảm thấy nhìn không quen mắt, không có được to lớn náo nhiệt như ở kinh thành, tạo hình điêu khắc quá nhấn mạnh, nhưng ở ngân hàng tư nhân phía Tây Bắc cũng ở Bắc Phương, kiến trúc càng to lớn, cũng càng phù hợp gu thẩm mỹ của thần, cho nên nhìn cũng thuận mắt hơn."

Minh Đế hai hàng lông mày hơi hơi giương lên, như là đồng ý với lời của Ngự Phượng Đàn, nội tâm lại nghĩ tới mật báo vài ngày trước, Ngự Phượng Đàn thật đúng là đối với cảnh trí Giang Nam không có hứng thứ, cũng không có xuất môn du ngoạn nhiều, có thể là năm trước đã từng tới Dương Châu, đã sớm thấy không có gì mới mẻ, liền có vài phần chán nản. Ngự Phượng Đàn tính cách tản mạn lơ đãng này, hắn phi thường thích, Cửu đệ - Cẩn Vương trấn thủ Bình Châu, mặc dù lúc trước được lệnh của tiên đế đi trấn định Tứ Vương chi loạn đã có mấy chục năm, nhưng uy danh của Cẩn Vương ở trong lòng quân vẫn còn tồn tại, lại đến một vị thế tử nổi tiếng có tài quá mức chăm chỉ này, khiến hắn không khỏi lo lắng. 

Như thế, nội tâm liền mở rộng, hắn ngược lại có thể nghe lọt lời nói của Ngự Phượng Đàn, hai ngày nhìn đến Lệ viên, cảnh sắc xác thực như Ngự Phượng Đàn nói, tinh xảo là tinh xảo, nhưng khí chất có vẻ như chỉ là một tài phú nhỏ mà thôi.

Còn nữa, nếu không phải hắn phải đi Nam tuần, cũng không từng nghe đến danh xưng của Thẩm gia, nghĩ đến Thẩm gia cũng không phải là phú danh thiên hạ, hắn cũng sẽ không quá đáng cùng một thương nhân nho nhỏ so đo, lúc này đây, Thẩm gia nếu xuất ra tiền tài giúp giải nạn thiên tai, tài sản cũng sẽ bị ít hơn một nửa, thân là đế vương, lòng dân cũng muốn giữ, Thẩm phủ nếu đã đón thánh giá, liền không hay khi lại dùng họ như công cụ làm giàu quốc khố, miễn cho miệng đời phân ưu, vì nhỏ mất lớn.

Đế vương ở trong đầu chuyển đổi vô vàn ý tưởng, Thẩm gia cũng đã ở trên lưỡi đao lăn vài vòng, cuối cùng từ dưới đao đào thoát, tạm thời tránh được nguy hiểm.

"Việc này nếu là chủ ý của khanh, vậy ta sẽ cho người làm chủ, lão Tứ cùng khanh, hai người cùng nhau đem ngân lượng giúp dẹp nạn thiên tai thu về, đến lúc đó bỏ vào quốc khố chuyên để chi cho việc cứu trợ thiên tai." Minh Đế hai tròng mắt lộ ra ánh sáng khiếp người, nháy mắt ở trên người Ngự Thần Hiên lưu lại một chút. 

Ngự Thần Hiên tiếp xúc ánh nhìn bén nhọn quen thuộc kia thì hàm răng cắn chặt, cúi đầu tiếp lệnh, cùng Ngự Phượng Đàn hai người rời khỏi thư phòng.

Đợi đến lúc đi đến dãy hành lang dài chín khúc, Ngự Thần Hiên bỗng nhiên mở miệng nói: "Ngươi từ lúc nào đem chuyện từ đường của Thẩm phủ nói cho phụ hoàng?" Hôm qua chỉ có hai người bọn họ nhìn thấy chuyện từ đường của Thẩm gia, vừa rồi phụ hoàng còn nói ít nhiều cũng nhờ Ngự Phượng Đàn, không cần nghĩ cũng biết việc này là ai nói cho Minh Đế biết rồi.

"Đêm qua, ta ở thư phòng nhìn thấy bệ hạ đang cùng các thần tử bàn chuyện cứu trợ phương Bắc bị thiên tai, người người vì tiền bạc buồn rầu, lại nhớ tới chuyến dạo chơi Thẩm gia thấy được từ đường bằng bạc đúc kia, để đấy cũng vô dụng, không bằng chuyển cho dân chúng dùng, chẳng phải là rất tốt sao." Ngự Phượng Đàn vô cùng tùy ý cười, căn bản là không đem chuyện này để ở trong lòng. 

Ngự Thần Hiên đôi mắt hơi hơi trầm xuống, trong ánh mắt hàm chứa sự ảm đạm, hắn hôm qua phát hiện ngân gạch ở Thẩm gia, trong lòng liền có ý khác, số lượng ngân lượng lớn như vậy, có lẽ về sau, có thể giúp hắn rất nhiều trên con đường làm vua, chuyện này hắn cũng không tính nói cho Minh Đế biết, cũng thuận tiện có thể ở Thẩm gia nơi này tạo một cái nhân tình.

Lúc ấy nhìn thấy trừ người của Thẩm gia ra, chỉ có hắn cùng Ngự Phượng Đàn, mà Ngự Phượng Đàn vẫn đều không để ý việc này, cho nên hắn vẫn chưa lo lắng việc này sẽ bị Minh Đế biết.

Hắn sắc mặt bình tĩnh, trong tiếng nói hàm chứa chút âm lãnh, trên mặt cũng là mang theo một loại cười nhạt hỏi: "Ngươi không phải không muốn dính líu đến chính sự à? Tại sao lại đột nhiên muốn quan tâm đến dân sinh vậy?" 

Ngự Phượng Đàn thâm thúy nhếch lên đuôi lông mày, hai mắt híp lại nhìn Ngự Thần Hiên, lắc đầu nói: "Ta đây không phải do trùng hợp nghe được, sau đó nhớ tới mới nói ra một câu như vậy a, Thẩm gia gạch đúc nhiều như vậy đặt ở kia cũng vô dụng, không bằng cho chúng nó phát huy một chút công hiệu cũng tốt. Hơn nữa, tốt xấu gì ta cũng là Cẩn Vương thế tử, thấy bệ hạ gặp khó khăn, giúp ngài đề ra cách giải quyết cũng là nên làm."

Ngự Phượng Đàn nói thập phần thoải mái, lại khiến cho Ngự Thần Hiên tràn ngập tức giận trong lòng, Ngự Phượng Đàn đây là ám chỉ hắn căn bản không có ý định đem chuyện từ đường nói cho Minh Đế, là có ý giấu giếm. Dù sao chuyện nạn châu chấu ở phương Bắc đang đi xuống phía Nam, mấy ngày hôm trước cũng đã truyền đến, hắn làm hoàng tử, đã sớm biết được chuyện này.

"Ngươi giải quyết được vấn đề này, phụ vương nhất định sẽ trọng thưởng ngươi thật tốt." Ngự Thần Hiên làm Tứ hoàng tử, cũng không phải là người dễ bị vạch trần, mặc dù có tâm tư khác, nhưng khuôn mặt vẫn trấn định, duy trì sự lạnh lùng trước sau như một, chỉ là trong hai tròng mắt như đao khắc kia lại tỏa ra những tia sắc bén, nhìn thẳng vào mắt của Ngự Phượng Đàn. 

"Tưởng thưởng gì chứ, ta ngày hôm qua có nói với bệ hạ, chuyện từ đường là do ngươi phát hiện trước, ta chẳng qua là giúp ngươi nói ra, muốn tưởng thưởng, đương nhiên cũng phải thưởng cho ngươi trước." Ngự Phượng Đàn lơ đãng tươi cười, độ cong nơi khóe miệng cũng thập phần hoàn mỹ, mặc dù là cùng Ngự Thần Hiên hai người ngươi một câu, ta một lời ngầm đấu đá, khuôn mặt của hắn thủy chung đều trấn định như ngọc, trong nét cười mang theo sự tùy tiện, trong mắt hẹp lại lộ ra ánh sáng vô tư, cùng dáng vẻ lạnh lùng của Ngự Thần Hiên, tạo thành một bên âm một bên dương đối nghịch nhau.

Tuy rằng hắn nói là không để ý, nhưng sắc mặt Ngự Thần Hiên tối sầm, Ngự Phượng Đàn cùng bệ hạ nói chuyện ngân gạch ở từ đường là hắn phát hiện trước, nhưng lại do Ngự Phượng Đàn hắn nói cho Minh Đế biết trước - phương pháp có thể khiến phú thương ở Giang Nam góp vốn giải quyết nẹn châu chấu ở phương Bắc này.

Đây không phải là một cách khác nói với Minh Đế, rằng hắn không muốn nói cho Minh Đế biết chuyện từ đường sao? 

Phụ hoàng của mình, Ngự Thần Hiên rất hiểu, đế vương vốn là đa nghi, mà Minh Đế sau khi trải qua chuyện huynh đệ tranh đoạt, tâm tư nghi ngờ phòng bị cũng cao thêm, nay trong triều đang do dự chọn hắn, hay là chọn Ngũ hoàng tử do Nguyên hậu sinh ra lên ngôi thái tử, đang lúc tranh luận khí thế ngất trời, nếu vào lúc này làm cho Minh Đế nổi lên lòng nghi ngờ, tất nhiên là càng thêm phiền toái.

Thông thường hoàng tử sau khi gom đủ ngân lượng, tiếp theo chính là mưu phản, hắn không muốn bị Minh Đế hoài nghi về việc này. Khó trách lúc đầu ở thư phòng, hắn nhìn thấy trong đôi mắt phụ hoàng lộ ra ánh sáng quen thuộc, đó là khi phụ hoàng hoài nghi một người thì mới có thể lơ đãng hiện ra trong đáy mắt.

Nghĩ đến đây, Ngự Thần Hiên trên mặt lãnh ý càng sâu, cổ hàn ý ngập trời kia lại cấp tốc giảm xuống, con ngươi như băng như sắt gắt gao nhìn chằm chằm Ngự Phượng Đàn, hận không thể hóa thành lưỡi đao băm hắn ra. 

"Điện hạ, hoàng hậu nương nương mời ngài đi qua dùng bữa." Có cung nhân từ đàng xa đi tới, đối với Tứ hoàng tử hành lễ nói.

Ngự Phượng Đàn phảng phất không có nhìn đến sắc mặt của Ngự Thần Hiên, cũng không có cảm nhận được trận hàn ý kia, khẽ mĩm cười nói: "Không nói ta còn không biết đấy, nay vừa thấy, cũng đúng lúc dùng bữa, Tứ hoàng tử, ta đi trước đây."

Dứt lời, tay giơ giơ, ống tay áo rộng trong không trung chuyển động tạo thành một quỹ đạo mềm mại như nước, văn đồ màu tím như ở trong nước tạo ra sắc thái hoa lệ. 

Ngự Thần Hiên nhìn hình bóng kia, giờ phút này lại không có lo lắng chuyện bẩm báo của Ngự Phượng Đàn, mà muốn suy nghĩ kĩ một chút, như thế nào mới có thể xóa bỏ sự nghi ngờ của phụ hoàng trong chuyện từ Đường lần này. Để đánh tan sự nghi ngờ của phụ hoàng cũng không phải là việc đơn giản, tất nhiên là phải hao phí một phen tâm tư mới có thể làm được.

Nghĩ đến đây, Ngự Thần Hiên không khỏi cắn chặt răng, vốn nghĩ đến Thẩm phủ có thể giúp hắn thêm một số tài phú bí mật, ai ngờ lại bởi vì Ngự Phượng Đàn xen vào việc của người khác mà làm cho hắn lâm vào nguy hiểm, thật sự là khiến người tức giận vô cùng.

Ngự Thần Hiên hừ lạnh một tiếng, vung tay áo xoay người hướng tới viện của hoàng hậu mà đi. 

Ngự Phượng Đàn chậm rãi xuyên qua đường mòn đang dần lạnh về đêm, sau khi nghe được ở phía Ngự Thần Hiên truyền đến tiếng hừ thật nhỏ, nhếch miệng cười.

Khanh Khanh a, nàng lần này nên làm sao cảm tạ ta đây?

Lúc chắc rằng Thẩm Mậu sẽ tầm này trở về, Vân Khanh liền phân phó Lưu Thúy thay xiêm y xong, đến thư phòng ở tiền viện gặp hắn. 

Thẩm Mậu đang ngồi trên ghế tựa lớn ở bàn sách, ngẩng đầu thấy là Vân Khanh, nặn ra một chút tươi cười nói: "Vân Khanh đến rồi."

"Dạ, nữ nhi nghe nói, hôm nay bệ hạ gọi phụ thân cùng nhau dùng cơm, liền tò mò muốn đến hỏi phụ thân một chút, cảm giác cùng bệ hạ dùng cơm như thế nào?" Vân Khanh ngồi xuống, gã sai vặt ở thư phòng đem trà cùng điểm tâm bưng lên đặt ở một bên.

Thẩm Mậu nghe vậy, nâng tay vung lên, gã sai vặt lập tức lui xuống, thuận tay đóng cửa lại, trong thư phòng to như vậy, trừ giá sách cao to và cái bàn gỗ ra, chỉ còn hai cha con ở trong đó, đối diện lẫn nhau. 

Cuối cùng Thẩm Mậu thở dài, mi tâm cau chặt mở miệng nói: "Con a, rõ ràng là biết chuyện gì xảy ra mới đến chỗ cha con đây."

Đối với phụ thân của mình, có đôi khi không cần quá mức uyển chuyển, ngược lại có vẻ xa lạ, Vân Khanh gật đầu, lo lắng hỏi: "Hôm qua phụ thân cho Mộc tổng quản đến nói cho nữ nhi biết Tứ hoàng tử đã phát hiện chuyện ngân gạch ở từ đường, hôm nay bệ hạ mời cha cùng nhau dùng cơm, muốn nữ nhi không nghĩ đến chuyện khác cũng khó."

Nhìn nữ nhi thông tuệ như vậy đã quen, Thẩm Mậu cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ là lại thở dài, dừng một chút, lấy tay vuốt trán, mới mở miệng đem chuyện tình hôm nay đã phát sinh kể lại tất cả. 

Vân Khanh ngưng thần lắng nghe, mắt phượng khép hờ không lo lắng như Thẩm Mậu, ngược lại cảm thấy có chút gánh nặng.

Biết bí mật từ đường của Thẩm phủ bị Tứ hoàng tử phát hiện, mà lúc ấy Ngự Phượng Đàn cũng có mặt. Vân Khanh liền viết thư thỉnh cầu Ngự Phượng Đàn, đem chuyện này tiết lộ cho Minh Đế, phần tài phú này nếu để cho Minh Đế phát hiện, trong phạm vị nhận thức mà đế vương biết, Tứ hoàng tử sẽ không thể tùy tiện xử trí rồi.

Nếu Minh Đế vẫn chưa biết về số ngân gạch này, như vậy một khi Minh Đế đã biết được sự tồn tại của chúng nó, mà Tứ hoàng tử lại có ý với phần ngân gạch này, như vậy sẽ tạo thành hiềm nghi có mưu đồ gây rối; còn giả như Minh Đế cũng muốn chiếm lấy phần tài bảo này, ít nhất sau khi bị hắn lấy đi, sẽ có phần thưởng tương ứng, mặc kệ phần thưởng là một khối kim bài hay cái gì khác, đối với Thẩm gia mà nói, có thể được Minh Đế ban cho, như vậy chẳng khác nào chi tiền mua một lá bùa hộ mệnh, lại là do người tôn quý nhất trên đời thưởng cho, hiệu quả có thể nghĩ được. 

Mặc kệ làm như thế nào, so với việc bị Tứ hoàng tử sau khi biết được, đợi cho hắn đăng cơ, lại dùng biện pháp khác, khiến Thẩm gia không thể không bởi vì tài phú mà bị tịch thu tài sản và giết hại cả nhà thì tốt hơn nhiều.

Vân Khanh nghĩ ra biện pháp này, là một lòng bảo vệ Thẩm phủ, thật không ngờ chuyện này đến trong tay Ngự Phượng Đàn lại chuyển thành như thế, làm cho Ngự Thần Hiên ở trong lòng Minh đế để lại một cái gai, hai bên đều có lợi.

Thẩm Mậu đem sự tình nói xong, lại nói: "Bệ hạ đã ám chỉ như vậy, cha nếu còn giả ngốc chỉ sợ sẽ rước lấy tai họa, lúc ấy cũng liền đáp ứng rồi." Nhiều ngân lượng như vậy, nói không có một chút cảm giác đau lòng, chỉ sợ ai cũng không tin, nhưng tiền tài so sánh với tánh mạng của người nhà, liền không có quan trọng như vậy rồi. 

Vân Khanh nghe hắn nói xong, mới ngẩng đầu lên, nói: "Phụ thân làm như thế, là chính xác, nếu lúc ấy bệ hạ mời cha đi qua, trong lòng người tất nhiên đã có định đoạt, chỉ khác nhau chẳng qua là nếu cha chủ động, người liền làm như thuận nước đẩy thuyền, còn nếu cha không chủ động, người cũng sẽ có biện pháp khác để Thẩm gia ta không thể không đồng ý, đến lúc đó, ngược lại không được lòng của đế vương, lại còn rước họa lớn."

Thẩm Mậu nghe vậy trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, khen: "Không hổ là nữ nhi của cha, cùng vi phụ nghĩ như nhau, đúng là bởi vì như thế, nên lúc đó xha mới đồng ý, chỉ là chuyện giúp phương Bắc chống nạn thiên tai này, ngân lượng muốn chuẩn bị bao nhiêu, như thế nào chuẩn bị, vẫn là cần tinh tế suy nghĩ, cũng là một chuyện phiền toái a."

Ngân lượng cần để giúp chống thiên tai, cũng không phải một số lượng nhỏ, ít nhất đều là hơn mười vạn lượng, mà nay Phương Bắc tình hình nghiêm trọng, khẳng định không chỉ dừng ở con số này, cho nên Thẩm Mậu rất khó xử. 

Vân Khanh chậm rãi cười, nhìn Thẩm Mậu vẻ mặt u sầu, mở miệng nói: "Kỳ thật phụ thân không cần nghĩ nhiều, hôm nay Hộ Bộ Thị Lang không phải đã nói, năm nay bệ hạ đã đưa ra ba đợt ngân lượng giúp nạn thiên tai rồi sao, cha dựa theo số lượng bệ hạ đã chi ra, giảm bớt một ít là được."

"Không sai, chính là như vậy. Nếu là hơn, sẽ cho bệ hạ lưu lại một ấn tượng rằng một thương nhâncòn muốn giàu có hơn quốc khố, nhất định sẽ trở thành một cái gai trong lòng bệ hạ, sớm hay muộn cũng chuốc lấy tai họa; nếu là quá ít, sẽ khiến bệ hạ cảm thấy không có thành ý, cho nên dựa theo lúc trước ít hơn một phần là tốt nhất." Thẩm Mậu không khỏi nắm tay hô: "Một khi đã như vậy, cha liền cho Lý Tư điều động các cửa hàng ở các châu, đem tất cả ngân lượng lưu động(dùng để buôn bán) toàn bộ điều đi, xem có thể chuẩn bị được con số kia hay không!"

"Ngàn lần không thể!" Vân Khanh nghe được lời nói của phụ thân, lập tức hô một tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top