Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 3: HÔn Lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vào một ngày nào đó của mùa Hạ.

Cả khu phố bỗng trở nên huyên náo, tiếng pháo, tiếng trống kèn rền vang, Lục Dịch một thân y phục đỏ, cưỡi trên chú tuấn mã trắng, nhìn hài hòa đến lạ. Phía sau hắn là một cỗ kiểu được trang hoàng lộng lẫy với 8 kiệu phu lực lưỡng  ăn vận đẹp đẽ.

Đoàn người đi đến trước cửa nhà Kim Hạ thì liền dừng lại. Dưới tiếng kèn trống Lục Dịch tiêu soái bước xuống ngựa. Chân hắn vừa bước ra bậc cửa đã nghe thấy tiếng bà mai mời chào.

- Tân lang đến rồi, mau mau mời tân nương lên kiệu để tránh lỡ giờ lành.

Lục Dịch vừa bước qua cửa đã thấy Thượng Quan Hi dẫn Kim Hạ bước ra, cả người nàng một thân y phục đỏ được thêu phượng hoàng tinh xảo, là cùng một bộ với mũ phượng và khăn trên đầu, đây đều là hắn vì nàng mà chuẩn bị. Dáng vẻ nàng mặc đồ cưới cũng không phải hắn chưa từng gặp qua (ý đại nhân là lần đại nhân cướp người từ tay Nghiêm công tử đó mọi người), sự diễm lệ lúc đó của nàng khiến hắn không thể không thừa nhận đáy lòng mình.

Đoàn rước dâu được Lục Dịch dẫn đầu thu hút cả một con phố, tiếng mọi người sầm sì không ngớt, phần lớn đều là đang khen tặng vị tân lang có khí chất hơn người này, các cô nương thì lại ghen tị với vị tân nương may mắn đã lấy được một người chồng mày kiếm mắt sáng, tuấn tú bất phàm...

Đừng thấy dáng vẻ vân đạm phong khinh hiện tại của Lục Dịch mà nhằm tưởng, trong lòng hắn bây giờ còn đang tràn ngập khẩn trương , hắn còn nhớ ngày mình đến nhà Kim Hạ cầu thân trong lòng tràn ngập lo lắng, từ ngày trở thành Cẩm Y Vệ hắn đã luyện cho mình một tinh thần cho dù đối diện với cái chết cũng không sợ hãi, nào ngờ cũng có ngày cái tin thần đó bị chuyện cầu thân đánh gục. Cũng may mắn cuối cùng nhận được sự đồng ý của nhạc mẫu tương lai,cả nhà còn vui vui vẻ vẻ cùng nhau ăn một bữa cơm có cá có thịt, từ nay về sau hắn đã có thể danh chính ngôn thuận ở bên nàng cả đời.

- Dừng kiệu, mời tân nương tử bước xuống kiệu.

Tiếng của bà mai kéo hắn về với thực tại, hắn nắm chặt sợi dây đỏ được đưa tới, bước về phía chiếc kiệu 8 người khiêng đón lấy tân nương tử của mình. Kim Hạ từ từ bước xuống cỗ kiệu, y phục tân nương tinh xảo nhưng lại rườm rà, cộng thêm khăn đỏ trên đầu khiến nàng dẫm phải y phục suýt chút nữa là bị ngã, cũng may Lục Dịch bên cạnh nhanh tay đỡ lấy nàng.

- Đa Tạ đại nhân, ta...

Vốn Kim Hạ còn định giải thích với hắn sự bất cẩn của mình, nào ngờ chưa kịp nói hết câu đã cảm nhận được một vòng tay nhấc bỗng nàng lên, Kim Hạ chỉ đành theo phản xạ ôm chặt lấy cổ Lục Dịch trong tiếng reo hò của mọi người. (Đại nhân quả nhiên bá đạo).

- Nhất bái thiên địa.

Tiếng bà mai lanh lảnh kèm theo đó là từng cái cúi đầu của Lục Dịch và Kim Hạ.

- Nhị Bái Cao Đường.

- Phu thê đối bái.

- Lễ thành, đưa vào động phòng.

Giữa căn phòng được trang trí đầy chữ hỷ, Kim Hạ ngồi trên chiếc giường rộng, cả người cứ động đậy.

Lục Dịch, rốt cuộc hắn sao còn chưa về, không phải đã bị chuốc say rồi chứ, nếu không phải được dặn di dặn lại việc phải chờ hắn vén khăn loan thì Kim Hạ chắc chắn đã không cố gắng ngồi yên rồi, việc ngồi yên một chỗ khiến cả người nàng rất khó chịu.

- Mệt chết tiểu gia rồi, nếu biết thành hôn mà vất vả như vậy tiểu gia ta đã chẳng gả đi.

Kim Hạ đang lầm bầm thì có tiếng bước chân truyền đến, kèm theo đó là tiếng cửa phòng được mở ra. Nàng liền nghiêm chỉnh ngoan ngoãn ngồi thẳng người.

Tiếng bước chân đến trước mặt nàng thì dừng lại, Kim Hạ nín thở chờ hắn giở khăn giúp nàng, nào ngờ hắn cứ im lặng đứng như vậy không hề động đậy.

- Đại nhân, ngài sao không mau giúp ta giở bỏ khăn che mặt đi? Kim Hạ đành phải chủ động lên tiếng.

Mãi đến lúc nàng nói xong người đối diện nàng mới động đậy, dưới lớp khăn nàng mơ hồ nhìn thấy một bàn tay đang đưa về phía nàng , chiếc khăn từ từ được mở ra, Kim Hạ ngẩng đầu đập vào mắt nàng là một khuôn mặt quen thuộc.

- Đại nhân, ngài không phải đã uống quá nhiều rồi chứ? Kim Hạ nhìn khuôn mặt thoáng chút đỏ, đôi mắt có chút mơ màng của Lục Dịch, bộ dạng này của hắn trước giờ nàng chưa từng nhìn thấy, xem ra tối hôm nay đại nhân của ngài đã uống không ít.

- Ta hôm nay tuy uống có chút nhiều, nhưng vẫn chưa đến nỗi say. Nhưng mà bọn họ thì ngày mai chắc cũng không dậy nổi. (Cùng lúc đó ở ngoài phòng khách, nhóm người muốn chuốc rượu đại nhân, muốn náo động phòng, đều đã bị đại nhân nhà chúng ta dùng tửu lượng hạ gục).

- Đại nhân của ta, chàng quả nhiên lợi hại.... Kim Hạ tưởng tượng đến bộ dạng của những người đó liền nhịn không được mà bật cười.

- Có phải ta đã để nàng đợi lâu rồi không? Lục Dịch vừa nói vừa ngồi xuống giường bên cạnh Kim Hạ dùng ánh mắt thâm tình nhìn nàng.

Kim Hạ bị Lục Dịch nhìn chăm chú thì bối rối, mặc dù vẫn thường lăn lộn bên ngoài nhưng chung quy vẫn là một tiểu cô nương, hôm nay đã chính thức xuất giá, chung quy sắp trở thành người của hắn, nghĩ đến đây mặt Kim Hạ thoáng ửng hồng.

Lục Dịch nhìn thấy nàng hơi căng thẳng, nên xoay người cầm lấy hai ly rượu giao bôi trên bàn đưa cho Kim Hạ một chung. Ánh nến trong phòng phản chiếu lên hai bóng dáng đang uống cạn ly rượu, mang một chút không khí ám muội.

Lục Dịch cầm lấy ly rượu đã uống cạn trong tay Kim Hạ, trong lúc vô tình cố ý giữ lấy tay nàng không vội buông ra, trong lòng hắn đang âm thầm tính toán tạo không khí ám muội, nắm lấy quyền chủ động để mọi thứ diễn ra tự nhiên, dưới ánh đèn ấm áp, Lục Dịch từ từ tiến gần đến bên cạnh Kim Hạ...

- Đại nhân, ngài có đói hay không? Ta thấy trên bàn có rất nhiều thức ăn, ngài có hay không muốn ăn một chút? Kim Hạ hơi ngại ngùng hỏi hắn, mắt nàng chăm chú nhìn sang số thức ăn bên cạnh, mấy hôm nay cứ tất bật chuẩn bị cho hôn lễ nên nàng cũng chẳng kịp ăn gì, đến lúc này mới thật sự thấy hơi đói.

Lục Dịch hơi sững sờ, tình huống này hình như nằm ngoài dự liệu của hắn. Có điều năng lực ứng biến của Lục đại nhân cũng không phải tầm thường, hắn liền sảng khoái đồng ý nàng.

- Cũng được, nàng muốn ăn gì? ta đúc nàng? Lục Dịch dịu dàng nhìn nàng hỏi.

- Món kia...Kim Hạ không khách khí chỉ bát mì thịt bò bên cạnh.

Lục Dịch mỉm cười bưng bát mì gấp một đũa đưa tới miệng nàng. Kim Hạ vui vẻ mở miệng ăn một cách ngon lành.

- Ngon không? Lục Dịch nhìn bộ dạng ham ăn của nàng không nhịn được bật cười.

- Ngon lắm... Kim Hạ vừa ăn vừa gật đầu như giả tỏi trả lời Lục Dịch.

Cũng không biết trãi qua bao lâu, xem chừng Kim Hạ đã bắt đầu no nàng mới nhớ đến vị tướng công nhà mình nảy giờ chỉ chăm chăm bón cho nàng .

- Đại nhân, sao chàng không ăn?

- Nàng đã no chưa? Lục Dịch không trả lời nàng mà hỏi lại.

- Gật Gật... Kim Hạ thành thành thật thật gật đầu.

Lục Dịch để bát mì đã nom gần hết sang một bên, chậm rãi đưa tay lau nhẹ khóe miệng còn dính một ít mỡ của nàng. Hắn đột nhiên lại lên tiếng, ngữ khí ôn nhu mang theo chất giọng khàn khàn nam tính tiến gần về phía Kim Hạ.

- Vừa rồi nàng gọi ta là gì?... Hơi thở hắn phả lên tai Kim Hạ khiến nàng cảm thấy không khí trong phòng đột nhiên trở nên nóng.

- Đại...đại...nhân..

Lục Dịch đưa tay chạm vào mái tóc Kim Hạ, ngón tay thon dài của hắn mỗi lần chạm vào tóc nàng dường như lại khiến lòng nàng gợn sóng.

- Từ hôm nay ta đã là Tướng Công của nàng, chớ đừng gọi sai đó. Nào gọi thử ta nghe. Lời của Lục Dịch tựa như có ma lực, khiến Kim Hạ bất giác nghe theo...

- Tướng... công... ưm..!

Lời còn chưa nói ra khỏi miệng Kim Hạ đã bị Lục Dịch áp tới hôn lấy môi nàng. Kim Hạ chợt căng thẳng đến mức cả người cứng đờ. Theo phản ứng tính lùi lại thì đã bị một tay của Lục Dịch mạnh mẽ giữ lấy gáy nàng,bằng tốc độ nhanh và dứt khoát hắn kéo nàng ngã xuống giường, mạnh mẽ hôn xuống, tay còn lại giữ chặt eo nàng, tựa như muốn khảm cả người nàng vào mình. Thân thể hai người dán sát vào nhau tưởng chừng có thể nghe được nhịp tim của đối phương...

"Kim Hạ". Lục Dịch đột nhiên mở mắt nhìn thẳng vào nàng " ta thích nàng, Lục Dịch ta cả đời chỉ có một thê tử là nàng."

Kim Hạ nhất thời ngây người , nhưng sau đó cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong lòng, nàng chủ động đưa tay ôm lấy cổ Lục Dịch.

"Ta cả đời cũng chỉ gả cho chàng". Thanh âm tuy nhỏ nhưng xuyên qua ánh nến mơ hồ thắp sáng nụ cười của Lục Dịch.

Lục Dịch cúi đầu hôn nàng từ trán, xuống môi, cổ, vành tai... dường như mỗi một tấc trên người nàng hắn cũng đều không muốn bỏ qua.Kim Hạ ngại ngùng muốn tránh đi một chút nhưng không được, đành cứng nhắc chỉ ngọn nến trên bàn "Thổi nến đi có được hay không?". Lục Dịch hơi dừng lại động tác, trên mặt vẫn giữ ánh cười như cũ, hắn nhẹ nhàng phất tay, ánh sáng kia liền tắt, rèm trên giường cũng theo đó buông xuống... Người ta nói một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, đời này giữa bọn họ đã có quá nhiều cách trở, trãi qua nhiều như vậy, thù nhà nợ nước, mấy lần suýt chút nữa sinh ly tử biệt, kiếp này có thể đi đến hôm nay quả thật không dễ dàng gì.

"Kim Hạ... ta nhất định bảo hộ nàng một đời chu toàn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top