Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Tình ,tình là gì?

Sau khi ở nhà của đại phu 3 ngày,Dương Hoàn đã khỏe lại,có thể ăn giỏi như mọi ngày,có thể đi lại,nhưng vẫn chưa chạy nhảy được😶.
Ngày thứ 4,mọi người gọi xe ngựa đón Dương Hoàn về. Trong khi Dương Hoàn đang đi bộ ra cái xe ngựa.
Cái thúc và dì Lâm sốc,Kim Hạ và Lục Dịch nhìn xong ngồi trong xe nhanh hơn,Dương Nhạc và Thượng Quan Hi mỉm cười hạnh phúc. Hóa ra,Lục Dương đã đi từ sau,bế Dương Hoàn lên,bế thật dịu dàng nhưng làm Dương Hoàn giật mình. Nàng định chống cự nhưng không hiểu sao cái tay lại phối hợp ăn ý,ôm cổ người ta😶.
Khuôn mặt Lục Dương lạnh lùng đặt Dương Hoàn ngồi trong xe ngựa,còn ngồi cạnh người ra nữa,1 mình một xe,quá đỗi cao ngạo.
-muội thấy có sao không,có mệt không,đi đường này xóc lắm- Lục Dương an ủi Dương Hoàn
Nàng ngồi dịch ra chút,ánh mắt có chút lạ
-muội khỏe lâu rồi,huynh lo cho huynh đi,mới ốm dậy mà còn nói nhiều vậy mất sức
Họ từ đó đến khi về nhà,im lặng,có nhìn nhau cũng tránh mặt ngay
-muội(huynh)nói vậy,thế thì ta cũng im lặng,sợ người ta phiền- tâm trạng hai người đang như vậy đó.
Về đến nhà,Lục Dương nhanh chân đi xuống trước,Dương Hoàn chầm chậm mở rèm bước ra đã thấy tay ai đón mình
-mau đi xuống nào- Lục Dương đưa tay ra
Dương Hoàn cũng đưa tay mình cho người ta nắm, Lục Dương nắm tay dắt xuống.
Kim Hạ và Lục Dịch về nhà trước,họ luôn núp ở sau cửa xem bọn chúng giở trò gì. Lục Dịch chiều ý phu nhân,ở sau cửa. Kim Hạ quá hóng chuyện,nên vô tình đạp vào đống lá rụng,tạo tiếng rạp rạp vô cùng dễ nghe.
-có tiếng người ở chỗ tường kia- Dương Hoàn buông tay sư huynh,đi nhanh vào phủ
-à,ta đang đứng đợi bọn con về, đợi lâu quá đi- Kim Hạ kịp đi ra trước mặt Dương Hoàn dắt tay nàng ý vào phòng mình
-dì ơi,từ từ thôi chứ,con chưa chạy được đâu.
Dương Hoàn ngoái lại nhìn Lục Dương ,khuôn mặt rất đáng thương
-muội tự liệu sức mình đi,ta hết cách rồi- Lục Dương nghĩ trong đầu,đi vào phòng mình
Đây là thời khắc Kim Hạ hỏi Dương Hoàn như thẩm vấn tội phạm
-lúc con rơi xuống vực là Dương Nhi đỡ cây cho con
-dạ vâng
-rồi con băng bó vết thương
-vâng
-rồi hắn bị nặng hơn con làm thế nào
-con dìu vào hang đá đốt lửa cho ấm
-đại phu nói,độc cây này khiến cơ thể rất lạnh,chỉ có tiếp xúc thân thể mới ấm,vậy con...
-dì kì thật,con cũng có ôm huynh ấy,sưởi ấm thôi. Con đâu như dì nghĩ
-cháu gái lớn,biết ngại rồi à. Vậy thì con nghĩ sao về Lục Dương hả?
-con coi huynh ấy là sư huynh,dạy bảo và giúp đỡ con lúc con gặp nguy hiểm
-có vậy thôi sao
-dì nghĩ con còn ý nói khác
-con thích Lục Dương rồi
-không có,con làm gì có gan đó chứ,dì hiểu lầm rồi
-có đúng hay không,tự tâm còn biết,con nói vậy,nhưng trong tim đáp án đầy đủ rồi
Kim Hạ cười lạ,bảo Dương Hoàn mau về nhà đi,ban nãy là nàng ý xin cho Dương Hoàn ở lại nói chuyện,xong phải về ngay để dưỡng bệnh
-vậy con xin cáo lui- Dương Hoàn vừa đi ra cửa Lục phủ
-con nghĩ mình đi khỏi đây dễ vậy sao- Lục Dịch
-sư phụ...người nói vậy là ý gì?
-Thượng Quan Hi vừa gửi thư tới,nói con phải ở đây dưỡng thương,vì chỗ của ta mời đại phu có tiếng trong thành sẽ dễ dàng hơn
-vậy thì con xin tuân lệnh- Dương Hoàn quay lại
(Các vị không biết tỷ ý nãy giờ đang diễn kịch gì đâu)
Dương Hoàn về phòng,ngó nghiêng xung quanh không có ai,nhẹ nhàng đóng cửa lại,thử nói to
Không ai nghe cả
Lúc đó,Dương Hoàn nằm lên giường lăn qua lăn lại,nét mặt cười tươi như hoa
-huynh giữ ta lại đúng không?- Dương Hoàn nói,nói trong vui mừng
Nàng biết lòng mình có ai rồi,còn giả bộ gan mình nhỏ lắm sao
Lục Dương bây giờ đang đọc sách,đọc chăm chú đến lạ
-Dương Nhi,kinh thư này con vẫn chưa đọc xong 1 trang nãy giờ sao?- Kim Hạ
-con...con đọc lại vì chưa hiểu lắm- Dương Nhi
-con có biết,cái cuốn này con đã đọc đi đọc lại trăm lần,đọc thuộc làu làu không hả- Kim Hạ phân bua,ngó ra sau Lục Dương
-kinh thư này mới đích thực là con đang đọc-Kim Hạ trộm được cái vòng có gắn viên đá màu xanh,đặt lên trước mắt
-con làm gì mà khiến phụ thân nghe con ghê vậy- Kim Hạ
-nương,người nói gì con không hiểu
-con tưởng ta và Dương Hoàn ngốc hết rồi à,Lục Dịch tính cách đó mà giữ Dương Hoàn ở lại sao???
Kim Hạ cầm cái vòng,đi được vài bước thì Lục Dương chạy lên lấy. Nhưng Kim Hạ không chịu thua.
Hai mẫu tử giằng co,đánh đánh không ai tha cho ai trừ phi Dương Nhi nhanh tay hơn lấy vòng trước
-nương,người nhường nhịn nhi thần rồi
Vừa giành lại xong,Lục Dương nhanh chóng đeo vào,giấu trong tay áo
-ta chỉ chờ ngày này thôi- Kim Hạ mỉm cười ,quay lại thấy Lục Dịch đằng sau
-ta làm vậy ,phi tử có hài lòng không
-rất hài lòng,đa tạ phu quân ra tay giúp đỡ.
Chiều tà,bầu trời bớt nóng hơn chút,gió thổi mát rượi,Thượng Quan Hi tới thăm Dương Hoàn
-con có ngoan ngoãn ở đây dưỡng thương không đấy
-con không sao,để mẫu thân lo lắng rồi
-Dương phu nhân- Lục Dương thấy Thượng Quan Hi liền cúi chào
-con mang thuốc tới sao- Thượng Quan Hi
-dạ vâng,thuốc này còn nóng,mau uống không thì nguội càng khó uống hơn.
Kim Hạ đứng thấp thỏm ngay sau Lục Dương,vẫy tay ám chỉ Thượng Quan Hi mau ra ngoài
-nương của con gọi ta có chút chuyện,ta ra ngoài đã
Lục Dịch bước vào,đỡ Dương Hoàn ngồi dậy
-sư muội,có đỡ hơn không- Lục Dương
-khỏe hơn nhiều rồi
-ta bón thuốc cho muội
Ánh mắt thì nhìn thìa thuốc thổi thật nhanh,rồi mắt nhìn sư muội nhẹ nhàng đút thuốc
-đắng không- Lục Dương
-có một chút
-ăn ít ô mai đường Dương Chiêu cho ta nè
Dương Chiêu cho ta? Tỷ ý lớn tuổi hơn huynh,huynh dám gọi cả tên thật của tỷ ý,Dương Hoàn trong đầu nghĩ vậy nhưng không nói ra
-huynh sao không dùng nó?-Dương Hoàn
-ta uống thuốc luôn kêu đắng,tỷ ấy đã mang sẵn 1 hộp to cất trong kho rồi,ta dùng cả đời cũng không hết
Dương Hoàn nghe xong,tự mình nằm xuống đắp chăn lại
-ta không uống nữa,đắng lắm- Dương Hoàn quay mặt đi trùm chăn kín đầu
Lục Dương vô cùng khó hiểu,lắc đầu cầm bát thuốc đem ra ngoài
Thượng Quan Hi và Kim Hạ tán gẫu vô cùng kịch liệt
-muội,bây giờ gả đi vừa đúng lúc,ta định gả con gái tỷ đi lắm rồi đó- Thượng Quan Hi
-tỷ à,ta đợi ngày này mười mấy năm rồi,quả là ông trời không phụ lòng ta. - Kim Hạ
- mà khoan đã,phải đợi Lục Dương tới hai nhà cầu thân ,chúng ta đừng nhúng tay vội,ta chỉ sợ chúng ta hiểu nhầm
-thôi,muội cố gắng chịu đựng
Nhưng khi họ thấy Lục Dương vừa vào đã ra thì linh tính nãy giờ đã sang một luồng ý kiến tiêu cực: Lẽ nào,là hiểu nhầm???
Dương Hoàn thấy sư huynh đi ra ngoài mới đạp chăn ra, trằn trọc:
-huynh nhất định là có ý với tỷ tỷ. Nhưng tỷ tỷ là có tình ý với Tạ Nhiên mà,lời nói lúc đó quả thật khiến mình nghi hoặc nhiều.
-con sao lại đi ra nhanh thế- Kim Hạ
-sư muội không uống nữa
-sao lại không uống,đắng quá à
-con cho muội ấy ăn ô mai đường mà Dương Chiêu mang sang,con thấy rất nhiều,chắc dùng cả đời không hết.
Kim Hạ nghe xong câu này,nếu không có Lục Dương đỡ đằng sau,nàng sẽ ngã bất chấp
-con trai,mau lấy ngay lọ mứt hồng kia,nói là ô mai đường đó là của ta. Con mau đi vào nói với Dương Hoàn như vậy
-ơ,con không hiểu
-bây giờ hiểu hay không còn quan trọng à,nhanh lên
" Thằng bé ngốc,giai đoạn này lại còn ăn cả đời cũng không hết,là cô nương sao lại không hiểu câu nói đó chứ,vô tình hết sức,ta không biết ta có làm bà mai nổi không?" KIM Hạ ôm đầu ,có chút phiền lòng
Dương Hoàn nghĩ nhiều,bỗng thấy cửa mở ra,nghĩ huynh ấy quay lại nên vẫn trùm chăn kín
-nương ta nói,muội phải uống hết thuốc này,không thì cơ thể sẽ ốm yếu lắm
-muội không uống
-nếu đắng thì ăn mứt hồng này đi,nương ta ăn hết cái kia rồi
Lục Dương vừa đặt cái đĩa đựng mứt hồng và thuốc xuống bàn,quay đi thì Dương Hoàn đã mở chăn,cầm chặt tay sư huynh
-huynh bón cho ta,muội là bệnh nhân thôi mà
Điệu bộ đáng yêu này không thể khiến ai đó thoát nổi,lại phải ngồi xuống bón thuốc
-cảm ơn sư huynh- Dương Hoàn
Lục Dương mỉm cười không nói gì.
Ngày nào cũng thế,cứ sáng dậy là đến phòng sư muội bón thuốc,đến trưa thì bón cháo trắng,đến tối trước khi ngủ thì đút thuốc tiếp
-nhất định,vụ mai mối này của ta không hề lỗ mà còn lãi cực to- Kim Hạ theo dõi Lục Dương ngày đêm ben cạnh Dương Hoàn thầm nghĩ. Nhưng phu quân của Kim Hạ đâu chỉ lo mỗi việc đó.
Một Cẩm y vệ vừa lên chức,lại suốt ngày ở nhà khiến Lục Dịch vô cùng phiền muộn
-ngày mai theo ta đi nghiêm hình,tra khảo tên trộm này- Lục Dịch đưa thông tin về hắn cho Lục Dương
-tuân lệnh,phụ thân nếu không còn gì dặn dò,nhi thần cáo lui
-khoan đã
-phụ thân có gì sai khiến
-Dương Hoàn ở đây 1 tuần rồi,hãy để con bé tự làm mọi thứ,tránh ỷ lại,con quá chiều sư muội rồi
-vâng ạ
Vậy là từ ngày hôm đó,Lục Dương đi theo cha tới Bắc Trấn phủ ti nguyên 1 ngày ,tối về thì ở phòng của phụ thân đọc sách,nghiên cứu mấy vụ án.
Dương Hoàn cũng không phải không hiểu chuyện,cô nương nũng nịu 1 tuần xong cũng tự mình uống thuốc,ngồi dậy,hơn nữa ngày ngày luyện lại võ công.
-Lục Dương rất bận,có phải con thấy chán nên lại lôi kiếm ra tập- Kim Hạ tới phòng Dương Hoàn thấy vậy hỏi
-con tự thấy mình đã khỏe nhiều rồi,có lẽ cũng không thể ở đây làm phiền sư mẫu nhiều nữa
-con nghĩ vậy sao
-sư huynh và sư phụ bận rộn,sư mẫu thì con nghe nói đã tới Lục phiến môn làm việc rồi,con cũng phải về nhà thôi
Kim Hạ nghe xong,nét mặt chút tiếc nuối,vô cùng mong chờ hai đứa ở gần nhau để hiểu nhau nhưng hai đứa này vẫn chưa hiểu gì cả đã rời xa
-tùy thuộc con thôi,ta có pha ít trà quế,uống đi nhé
-đa tạ sư mẫu
Dương Hoàn mỗi khi thấy nhớ Lục Dương lại mò mẫm chỗ cây cầu,vì từ cây cầu có thể thấy rõ bóng của Lục Dương đang đọc sách. Rồi cũng đi ngủ sớm vì sợ đêm dài lắm mộng.
Lục Dương xong việc,biết sư muội nghỉ từ sớm,cũng chỉ nhìn từ cài bàn đá,hướng về trước cửa phòng sư muội:" Thời gian này ta không thể chăm sóc muội, không thể dạy muội tập kiếm,luyện võ,liệu muội có tha thứ cho ta?"
Dương Hoàn dậy từ sớm,tới cảm ơn sư phụ và sư mẫu đã chăm sóc mình những ngày qua rồi đi thẳng ra ngoài cửa Lục phủ
Lục Dương đây là giả vờ ngủ say,chứ hắn nghe rõ tiếng bước chân chầm chậm của sư muội,hơi chút buồn,ngồi dậy,nhìn ra phía cửa,nhưng người đã đi tự bao giờ
***
-quan gia,mua đèn lồng này đi,bán rẻ cho ngài nhé
-vị khách này,bánh trung thu thượng hạng mà dám kêu bán rẻ cho
-vải này bán đắt sao,ngài coi chất liệu tơ tằm này đi
Đó là khung cảnh ồn ào của phiên chợ những ngày gần đến tết Trung thu. Kim Hạ đi cùng Lục Dịch dạo quanh chợ mua mấy thứ để làm bánh trung thu
-nàng làm nhân gì- Lục Dịch
-đại nhân thích mặn hay ngọt
-ta thích vị gì quan trọng sao
-đương nhiên
-chủ cần nàng làm,ta đều ăn
Kim Hạ mỉm cười,nàng quyết định làm bánh nhân ngọt,làm từ mứt hoa hồng ở nhà có sẵn
-mẫu thân có cần nhi thần giúp đỡ gì không- Lục Dương chạy vào bếp
-tưởng phụ thân và con đi tra án tối mới về chứ
-phụ thân biết hôm nay tết trung thu nên cho mọi người về sớm,tết đoàn viên mà
-thế thì con viết thiệp mời nhà Dương bá bá tới ăn Tết trung thu với nhà mình,bánh này ta sắp xong rồi
-vâng
Lục Dương đặt bút viết,nét chữ mảnh ,nhỏ lại thanh thoát rất đẹp.
Cầm thiệp đứng trước quán nhưng hình như ai cũng rất bận nên Lục Dương vòng qua sân sau
-sư huynh,sao huynh lại tới đây- Dương Hòan vỗ vai sư huynh từ đằng sau,nét mặt ngây thơ đáng yêu, cười nhẹ một cái
-gia đình ta mời nhà sư muội đến ăn tết trung thu- Lục Dương đưa thiệp cho Dương Hoàn
-đa tạ sư huynh,nhất định gia đình ta sẽ tới
Dương Hoàn muốn nán lại sư huynh,nhưng kết cục thì nàng chỉ đứng cười,chẳng thể nói được câu nào,Lục Dương thì thấy khá im lặng nên cáo biệt ,rồi đi khỏi tầm mắt của nàng.
Bữa tiệc tổ chức cho tết trung thu chỉ có gia đình Lục Dịch và Dương Nhạc,ít người mà lại ấm cúng và vui vẻ.
Kim Hạ bê ra 7 cái bánh tự làm,cùng 1 loại nhân là mứt hoa hồng,ăn vô cùng ngon.
-sư mẫu,sau này con muốn ăn thêm - Dương Hoàn
-vậy thì con muốn ngày nào cũng là tết trung thu sao
Dương Hoàn cười trừ,ăn xong cảm thấy hơi lạnh nên định lấy áo choàng để cạnh ghế đá lấy ra mặc...
-tự nhiên thấy lạnh,mà mình không có lạnh bao giờ mà ta,kì cục.
Nàng tiện thể đi dạo quanh nhìn đèn lồng treo trên cây đủ màu đẹp mắt
-ơ,sao lại có bánh gì là lạ ở đây vậy,cơ mà nhìn qua cảm thấy rất ngon
Dương Hoàn đi vào bếp hỏi bánh của ai thì họ lắc đầu,bản tính ham ăn lại chất đầy lên não. Dương Hoàn ăn 1 miếng hết sạch 1 cái bánh,bên trong dẻo dẻo,thơm thơm,vị ngọt vừa ,lại còn có chút cay của cơm rượu
-1 cái sao thỏa sự thích thú của mình chứ,phải ăn hết mới được
Chiếc đĩa 10 cái bánh,nằm sâu trong bụng của Dương Hoàn,nàng cảm thấy no một phần,nhưng một phần cảm thấy người mình có gì khác lạ,vô cùng khác thường...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top