Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Có như không có!

Dương Hoàn nhắm mắt,không nhìn thấy mũi tên đang lao thẳng vào mặt. Mũi tên vô tình lướt nhanh,nhưng người đến kịp còn nhanh hơn nữa.
Lục Dương ôm eo Dương Hoàn,hai người cùng bay lên trên không.
Dương Hoàn cảm tháy mình nhẹ bẫng,mở mắt nhìn sang là khuôn mặt lạnh như băng của Lục Dương,nhìn hoài không ngán. Lục Dương đáp xuống bãi cỏ cạnh hồ
-Hoàn Nhi  có bị thương không?
Nàng nghe câu này xong,có chút bất ngờ,ngẩn ngơ ngẫm lại:" Hoàn Nhi? Sau này phu thê lấy nhau mới xưng hô vậy chứ,sao huynh ấy lại nhanh chóng thay đổi vậy?"
-ta hỏi nàng đó,sao lại không trả lời,cứ đờ người ra- Lục Dương gõ vào đầu nàng 1 cái khiến nàng đau chết
-ta không sao
-ban nãy muội phải tránh mũi tên ý chứ,sao lại để nó phi thẳng vào mặt
-tên đó nói,nếu ta chống cự thì sẽ giết cô gái đó nên ta mới...
-hứa với ta,lần sau,không có ngốc vậy nữa,có chuyện gì báo ta cũng được mà
-nhưng ta sợ...chàng bận việc ở  cùng sư  phụ nên...
-nàng tưởng ta coi công việc là quan trọng nhất sao,nàng là duy nhất,ta không bảo vệ được nàng thì mấy thứ kia chỉ là phù dung.
Nghe câu này,Dương Hoàn cảm động vô cùng,ôm lấy Lục Dương
-ta biết rồi,ta hứa lần sau sẽ bảo vệ bản thân thật tốt,không để chàng lo lắng nữa. À,đúng rồi,sao chàng biết ta gặp nạn mà cứu?
-Sầm Phúc nói là ở có một bọn người chuyện bắt cóc phụ nữ trẻ đẹp trong kinh thành,thoắt ẩn thoắt hiện khiến Sầm Phúc điều tra từ lâu. Không ngờ,hôm nay bọn người đó lại ở đây,ta tới đó xem sao,thì gặp nàng. Chắc bây giờ hắn đang ở cùng phụ thân.
-trời đất,ta xinh đẹp trẻ đẹp đến nỗi tên đó cũng bắt đi,quả thật chàng bây giờ có phải nên dè chừng nam nhân trong thành rồi không?
Lục Dương véo tai nàng lên
-nam tử nào dám,chắc đó cũng là người của nàng
Dương Hoàn kêu đau oai oái,nắm tay Lục Dương lại rồi dắt nhau đi khắp khu chợ.
-Lục Dịch- Kim Hạ bước vào Bắc trấn phủ ti gọi to
-nàng tới đây làm gì,ta đang thẩm vấn tội phạm
-chàng thấy Lục Dương đâu không,đã trưa rồi vẫn không về
Lục Dịch chỉ vào con chim bồ câu đang bay tới chỗ hắn,lấy mảnh giấy từ chân con chim,đưa cho Kim Hạ đọc
-á,chưa gì đã ra mắt nhà vợ,không phải chứ
-nó chỉ tới dùng bữa cơm thôi nàng đừng vẽ chuyện
-chàng xem lí do nó viết nè: Dương Hoàn muốn báo đáp công cứu mạng của Lục Dương mà nguyện lấy thân báo đáp,nhưng hôm nay chỉ kịp mời bữa cơm đạm bạc,đây là Dương Hoàn viết sao- Kim Hạ
-không sai
-không biết,nó có được lòng tỷ tỷ hay không,bộ mặt lạnh như băng đó,thật khó ở,y như chàng.
Lục Dịch nghe xong cúi mình nhìn Kim Hạ
-nàng nói nhỏ quá,ta khômg nghe rõ
-à thì...ta nói là ở nhà còn chưa uống thuốc,ta phải về nhà đây,chàng sớm về ăn trưa đi nha
Lục Dịch mỉm cười, nhanh chóng dùng khinh công,về nhà nhanh hơn cả Kim Hạ,ngồi bàn ăn như đúng rồi
Kim Hạ mở cửa,nhìn bàn ăn đã có người đụng đũa,rồi ngước lên thấy Lục Dịch ăn ngon lành
-chàng đi đường nào nhanh vậy
-nàng kém khinh công
Kim Hạ nghe xong,không thèm đụng đũa,dỗi giận định đứng dậy đi khỏi bàn thì tiếng bụng đói của ai đó réo lên
-món phật vượt tường này ta thấy ngon lắm nhưng nàng không ăn,thật là phí quá. Hồng Ly...
Đại nhân còn chưa nói hết câu,Kim Hạ chạy ngay vào bàn ăn,cướp ngay mấy món đó,lấy tay ôm trọn
-coi như chàng thông minh
Kim Hạ vừa ăn vừa nhìn mắt đại nhân,chỉ sợ thức ăn bị mang đi,đại nhân nhìn ánh mắt của nàng không nhịn được cười,nuốt không trôi nổi. Hai người nhìn nhau ăn mà cười vui vẻ làm nô tỳ ,nô tài ghé trộm cũng run cả người.
Tại nhà Dương Nhạc
-chàng phải ăn cái này,tốt cho gân cốt,chàng hay luyện kiếm,võ công cũng cần nhiều- Dương Hoàn gắp lia lịa vào bát Lục Dương khiến hắn cười trừ nhìn mọi người đang nhìn mình
-Dương phu nhân,Dương bá bá,hai người ăn đi,tỷ tỷ,đừng nhìn đệ vậy chứ.
-muội,muội ăn không nhìn người khác à- Dương Chiêu nói Dương Hoàn vậy khiến cô cũng bớt nhây đi
-phụ thân,mẫu thân,tỷ tỷ ,con thất lễ rồi.
Lúc này Lục Dương nhường hết đồ ăn trong bát cho Dương Hoàn,bản thân chỉ thích ăn chay,không ăn nhiều thịt hay đồ dầu mỡ.
Bữa ăn kết thúc,Dương Chiêu dành giật phần rửa bát về mình,sau đó đuổi đệ đệ đi. Dương Hoàn dắt Lục Dương ra sau nhà. Bây giờ ban ngày,trời hơi lạnh chút vì đang lạnh,vừa ra sân,nàng quay vòng tròn làm bộ vui vẻ nhưng sau đó ôm lấy vai vì lạnh quá.
Lục Dương từ phía sau,nhẹ nhàng ôm lấy nàng,bây giờ nàng chỉ nhỏ một cục trong lòng Lục Dương
-lạnh vậy còn ham nghịch ,đã thế y phục lại quá mỏng- Lục Dương nói thì thầm vào tai
Hai người nhìn vườn hoa sân sau,chỉ im lặng nhìn vậy thôi cũng là điều hạnh phúc nhất lúc này
***
Kim Hạ,tay cầm chén trà nóng nhâm nhi ,thổi nhẹ,y phục màu tím nhạt tung bay trong gió. Lạnh vậy vẫn phải mặc cho đẹp nên nàng không lấy áo choàng mặc vào.
-sư mẫu,sao người lại để bản thân lạnh vậy ạ,người mau choàng áo này đi ạ- Dương Hoàn bước tới,Kim Hạ quay lại đứng dậy
-sao lại gọi là sư mẫu
-dạ, thế thì con gọi là dì
-gọi dì ấy là nương đi vừa rồi- Dương Chiêu đi đằng sau  cầm một cái hộp nhỏ
-tỷ,tỷ nói gì vậy...
Dương Hoàn ngại ngùng,cúi xuống để cho hai người cười vui vẻ
-Dương Chiêu,con cầm hộp gì đó- Kim Hạ phát hiện ra cái hộp trên tay Dương Chiêu
-dì,con có chuyện này muốn nói với dì và muội,nhưng đừng ai cười con- Dương Chiêu kéo hai người ngồi ghế
-muội nghiêm túc lắm nè,tỷ kể đi
Chiếc hộp mở ra,y phục của nam nhân nè,bộ y phục quen quen
-à,đây là áo của Tạ công tử- Dương Hoàn
-bây giờ,cháu thực sự ngưỡng mộ tình cảm của Lục đại nhân  và dì,con luôn mong được dì giúp đỡ,chỉ con nên đi lối nào cho tình cảm này.
-à,con đây là có tình ý với Tạ Nhiên nhưng hắn không nhìn ra đúng không- Kim Hạ
-vâng,con bây giờ vô cùng bối rối,không biết làm gì để chàng ấy biết con thích chàng ấy ,con chỉ sợ con lại lỡ đánh mất người con trao cả cuộc đời- Dương Chiêu mân mê cái hộp .
Dương Hoàn và Kim Hạ nhìn nhau không biết làm gì
-sư mẫu,Tạ Nhiên mới gặp tỷ tỷ đúng 1 lần chắc đến khuôn mặt bây giờ cũng không nhớ. Có lẽ phải để họ thường xuyên nhìn thấy nhau- Dương Hoàn
-tên đó luôn ở trong nhà không đọc sách thì theo cha làm việc. Đến cả Nhạn Hoa nương của hắn cũng không biết làm gì- Kim Hạ
-muội ,muội làm thế nào mà đệ đệ lại có thể ở bên muội thế- Dương Chiêu
-tỷ à,bọn muội là thanh mai trúc mã từ nhỏ,lúc muội bé xíu chỉ muốn bám chặt Lục Dương, sau này trải qua muôn vàn biến cố lại hiểu nhau hơn. Tỷ và muội lần này không giống nhau.
Họ ngồi nói chuyện xong,xin phép cáo từ,về nhà thì thấy Thượng Quan Hi vô cùng gấp gáp
-Chiêu Nhi,con đọc thư này đi
Dương Chiêu đọc thư xong,khuôn mặt nở lên sự vui mừng
-nương,mai con sẽ tới tham dự
-con chắc chứ,nơi đó toàn là giai nhân tài giỏi,xinh đẹp ,tuyển chọn vậy quá sức với con không- Thượng Quan Hi
-nương,người phải tin tưởng tỷ tỷ chứ.-Dương Hoàn tự tin nói,nhìn Dương Chiêu
Rốt cuộc là bức thư đó nội dung gì đấy
: Thực ra,nội dung qua loa là Tạ Nhiên được thầy bói nói là năm nay nhất định phải cưới thê tử nếu không sau này sẽ trắc trở đường tình duyên,sự nghiệp. Ngày mai,có thêm 4 vị cô nương nữa tới để Nhạn Hoa và Tạ Tiêu chọn thê tử ,Tạ Nhiên là người cuối cùng chọn 1 người duy nhất. Thê tử sống ở đó 1 tháng,nếu thấy hợp sẽ chính thức làm đám cưới,còn không thì coi như bạn bè,nhưng ngay sau đó phải dựng vợ gả chồng luôn.
-ta biết con có tình ý với Tạ Nhiên,con rất muốn tới đó,nhưng nếu không được chọn thì, con sẽ đau lòng
-con chưa thử còn chưa biết kết quả,con muốn tự mình đến đó.- Dương Chiêu vô cùng quyết tâm.
Nàng luôn được Dương Hoàn,sư mẫu,nương,phụ thân, ủng hộ,tới tham dự việc tuyển thê tử,chắc chắn sẽ trúng tuyển.
Ô An Bang mở ra trước mắt Dương Chiêu,ánh mắt tự tin đi thẳng đến nhà Tạ Nhiên,trước cửa trang trí đèn đủ màu. Hơn nữa,nơi này trồng rất nhiều chậu hoa dọc hai bên màu trắng tinh khiết.
Nàng tới không sớm không muộn,tìm được Nhạn Hoa liền cúi chào
-Dương Chiêu thỉnh an Tạ phu nhân.
Nhạn Hoa mỉm cười,mời nàng ngồi ghế đá dưới gốc cây đào,đợi mọi người đến đủ. Quả nhiên đã được cảnh báo,cô nương ở đây xinh đẹp trang điểm vô cùng sắc nét,kiều diễm,y phục đặc trưng trông màu sắc giản dị nhưng họa tiết rất đẹp. Mà hình như các cô gái đó vô cùng thân thiết,Dương Chiêu như người ngoài rìa,e thẹn nhặt bông hoa nhài dưới đất mà cầm hoài không buông.
Cuộc thi bắt đầu,Dương Hoàn tiến tới trước sân nhà Tạ Tiêu. Ngồi ở ghế trên cao là Nhạn Hoa ,Tạ Tiêu nhưng Tạ Nhiên lại ngồi bên trong có che 1 tấm rèm,chỉ nhìn được người mờ mờ kia.
Dương Chiêu nghe ngóng chút mới biết 4 cô gái kia là vì thấy gia tài giàu có của Tạ Nhiên mà nài nỉ phụ mẫu ,muốn được gả vào đó,chẳng ai đơn thuần,suy nghĩ đơn giản như Dương Chiêu,cô nghĩ nếu mình chân thành thì sẽ được ở bên người ta.
    Tất cả các cô gái không cần phải biết cầm kì thi họa gì cả,chỉ cần biết chữ,biết đọc và là người tốt,vậy là được. Thế nên,chả khó gì mà cả 5 cô gái đều qua ải này quá dễ dàng,không mất sức. Tạ Nhiên ở trong rèm nhìn khuôn mặt từng người, dù mờ ảo nhưng đoán ra mọi suy nghĩ trong đầu họ.
Cuối cùng đến Tạ Nhiên lựa chọn. Hắn đây là sau khi nghe phải có thê tử trong năm nay,trong lòng cũng chả có  ai,mà xưa nay chẳng thân quen nữ tử nào ngoài Dương Hoàn đã từng bắt chuyện.
-phụ mẫu,con chọn Dương Chiêu làm thê tử.
Giọng hắn cất lên,tất cả cô gái nhìn Dương Chiêu vẻ mặt bất mãn,không thể chấp nhận liền chất vấn lại
-huynh,cô ta là người kinh thành,là người xa lạ,huynh không gặp không quen sao lại chọn ả chứ- cô gái đầu tiên nói trước
-ta xưa nay nhìn người bằng tâm ,không phải địa vị,gia thế,gia tài,chỗ ở của họ. Mỗi bức thư giới thiệu về mọi người,tôi đều đọc qua. Dù  chẳng muốn nói,nhưng có vẻ gia thế nhà các cô ở đây rất giàu có hào phóng,nhưng lại tham ô vô tội vạ khiến con dân sống không bằng chết.
Tạ Nhiên bực mình mở rèm che,nói trong sự giận dữ,4 cô gái kia quỳ xuống khóc lóc,không biết gì,kêu ai oán rất lâu
-Tạ công tử,họ là những người vô tội,đều là cô nương trẻ tuổi,công tử hà cớ gì mà bắt bẻ bọn họ vậy. Ta biết công tử  rất rõ họ muốn gả vào đây chỉ vì tiền tài nên mới vậy,nhưng mong ngài niệm tình họ là nữ nhân,bỏ qua cho họ.- Dương Chiêu nói xong,Tạ Nhiên lập tức bình tĩnh lại.
-nếu không có gì,các ngươi mau cút về nhà các ngươi đi- Tạ Nhiên bực mình quay lại phòng.
Dương Chiêu tới cuối cùng đã biết,hóa ra cái cuộc thi chọn thê tử chỉ là giả,mục đích cuối cùng là lộ tẩy bộ mặt của những thương lái,bán buôn làm ăn bất hợp pháp. Nhưng tại sao đến cuối cùng,vở kịch vẫn đúng diễn biến và tại sao nàng lại được chọn?
Tạ Nhiên mở bức thư cất trong sách ra,điềm tĩnh đọc. Hôm qua,chính hắn đọc thư này xong mới có chút quyết định hôm nay
" Tạ công tử,ngài và ta có thể đã quen biết nhau,nhưng không thân thiết đến nỗi nào. Ta nghe nói,Dương Tỷ tỷ ta đã cảm mến công tử từ lâu,hằng đêm mong nhớ,mỗi lần lại ngóng chờ được gặp công tử. Ta đã thành đôi với Lục Dương,lại để cho tỷ tỷ tự mình đa tình,áy náy vô cùng. Cũng không biết công tử có ý với tỷ tỷ ta hay không,nhưng hãy cho mình một cơ hội làm phu thê,ở bên tỷ tỷ ta,coi như không phụ 1 tấm chung tình. Không cần biết ta là ai,nếu biết càng tốt,không biết cũng không sao. Mong hai người hạnh phúc"
Tạ Nhiên tối qua đọc thư,vẫn cảm thấy mình thử mở lòng 1 lần xem sao,coi như Dương Chiêu là thê tử vậy. Hôm nay,ngày ấy chính thức tới rồi,không biết mình ở cạnh cô ấy  có đúng không?
     Dương Hoàn nhảy nhót đi vào trong nhà ,tay cầm lá thư của Nhạn Hoa viết,đưa cho mẫu thân
-tỷ tỷ con được trúng tuyển rồi,coi như cũng thỏa được ước nguyện của nó
Dương Hoàn ngẫm lại,hắn cũng là người có tình nghĩa ,mình chỉ gửi 1 bức thư tay mà đã đồng ý như vậy. Mong tỷ tỷ  lấy được người mình thích rồi thì sẽ được người ta báo đáp.
Ngày Dương Chiêu đi tới nhà Tạ Tiêu,nàng được Nhạn Hoa và Tạ Tiêu đối xử  rất tốt,vì nàng là con của sư tỷ Tạ Tiêu,hơn nữa nàng còn là con dâu tạm thời nhà họ. Bữa cơm ý,Tạ Nhiên ngồi cạnh nàng,còn cẩn thận gắp đồ ăn cho nàng,khiến tâm hồn thiếu nữ phấp phới theo,vô cùng hạnh phúc.
Thê tử tạm thời,họ không thể chung giường,mà 1 phòng sẽ có 2 giường được ngăn cách bởi phòng uống trà giữa phòng. Buổi tối đầu tiên ở nhà người mình thích, lạ chỗ nhưng vô cùng phấn khởi,thi thoảng còn tự cười 1 mình đến ngại luôn rồi. Ngoài trời,gió thổi lạnh buốt chen qua cửa sổ ,lại còn ít mưa phùn. Nàng co ro ôm chăn,cầu mong đêm nay không quá lạnh để qua giấc ngủ này.
Lá cây lạnh cũng không chịu nổi ,lại còn gió thổi mạnh, nhanh lìa khỏi cành cây ,xào xạc cả sân nhà Tạ Tiêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top