Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 16: Bắt đầu hay kết thúc?

[Chương này trở đi dành riêng cho cặp đôi phụ Dương Chiêu- Tạ Nhiên.  Những chương này là cuộc sống,tình cảm của họ. Cặp đôi chính rất ít xuất hiện,nếu các vị không chê có thể đọc cho vui. Còn không thì hóng tới Dương Hoàn và Lục Dương vậy🙃]
     Dương Chiêu tỉnh dậy,đôi mắt mơ màng nhìn mọi thứ vẫn tưởng là giường nhà mình . Dụi mắt nhìn lại,rèm màu hồng thành rèm màu đỏ,giường màu hồng thành đỏ tiếp,đến gối màu hồng thành đỏ thêu chỉ vàng.
Nàng bấy giờ mới giật mình nhận ra,đây là nhà họ Tạ,không phải họ Dương.
Nàng bước khỏi giường,với tạm áo choàng vào ngồi ở phòng chính giữa định uống trà thì thấy Tạ Nhiên chỉ mặc lớp áo mỏng màu trắng bên trong liền cúi mặt mà uống trà
-cô dậy sớm vậy- Tạ Nhiên
-ta...ở nhà ta quen dậy sớm để chuẩn bị đồ ăn ,nấu nướng. À,chàng có cần gì không?-Dương Chiêu
-thiếu gia ,chúng tôi vào hầu hạ ngài rửa mặt và thay y phục- Nô tì bên ngoài gõ cửa
-vào đi- Tạ Nhiên
Dương Chiêu cảm giác mình hơi thừa thãi định đứng dậy đi vào phòng mình thì ...
-Dương cô nương,chúng tôi phụng mệnh Tạ phu nhân đến hầu hạ cô nương- Một nhóm nô tỳ khác tới
Nàng gật đầu đồng ý,đi vào để họ sửa soạn. Nàng vẫn thấy gượng lắm vì xưa nay toàn mình tự làm chứ có bao giờ là được người khác chuẩn bị.
Hai người bước ra khỏi phòng,không hẹn mà gặp,ánh mắt nhìn đầu tiên lại là đối phương,hai người mặc đồ màu giống hệt nhau: Đỏ . Nhưng đỏ lại mang mỗi người một phong thái riêng không thể tráo đổi.
Họ cùng nhau tới thỉnh an phụ mẫu trước,rồi sau đó ai làm việc người nấy
-nhi thần thỉnh an phụ thân,mẫu thân
-hai con mau đứng lên đi
-đa tạ phụ thân,mẫu thân
Hai người ngồi xuống ghế,cùng 1 hướng với nhau,ngăn cách bởi cái bàn nhỏ.
Nô tỳ bê trà vào,được Tạ phu nhân nhắc nhở từ trước,đặt hai chén trà ở chính giữa.
Tạ Tiêu và Nhạn Hoa cố tình xem phản ứng của hai đứa này lần đầu làm phu thê như thế nào.
-hai con mau thử trà sen ta mới pha đi,rất ngon đó- Nhạn Hoa
Họ gật đầu,không dám nhìn vào chén trà vì chỉ sợ sẽ chạm mặt nhau nên chỉ đưa tay ra lấy.
Cơ mà họ với tay ngắn quá không sờ thấy chén trà đâu,với dài ra thì tay họ chạm vào nhau,ánh mắt họ lúc ấy vô cùng bất ngờ. Hai phụ mẫu ngồi trên không nhịn được,cười thành tiếng,họ lúc ý mới xấu hổ rụt tay lại,lấy chén trà,mặt hai người họ quay sang hai phía. Thật là cảnh tượng ngại ngùng đến lạ,chạm tay nhìn nhau cũng thế kia nữa thì sau này sao mà tiến triển?
   Dương Chiêu về phòng sau bữa sáng cùng cả nhà,cô chưa bao giờ thấy họ đặt áp lực lên mình. Là mình tự gây khó dễ cho mình mới đúng  . Họ vô cùng chu đáo,đối xử với cô như con cái trong nhà, không để cô làm gì cả. Kẻ hầu người hạ luôn kề  cạnh. Còn cô chỉ lo họ đang yêu thương mình như vậy,ám chỉ mình phải tận tâm hiếu thảo chăm lo mọi thứ chu toàn để xứng đáng với tình cảm họ bỏ ra.
Vậy nên,nàng luôn tới nói chuyện với Nhạn Hoa ,hai người tưởng không hợp tuổi tác,nhưng bị ép ngồi nói chuyện nên thành thân quen. Nhạn Hoa tỉ mỉ dạy cách thêu quần áo cẩn thận,rồi dạy nàng nấu ăn,chăm sóc cây hoa quanh vườn. Nàng tưởng chừng lúc rảnh chắc mình  cô đơn lắm,nhưng chỉ  cần có tấm lòng thì không cũng thành có.
Hôm nay,Tạ Nhiên đi về trễ, lại còn ghé vào thư phòng đọc kinh thư tới tận khuya. Dương Chiêu lo lắng vì tối vậy rồi chàng ấy chưa nghỉ,nên đi vào thư phòng. Chàng ấy tay đỡ trán mình,mắt nhắm lại,tay kia vẫn cầm quyển sách. Nàng đau lòng thấy ai đó vì công việc mà ngủ quên nên mang chăn đến,đắp lại rồi ở đó ngắm nhìn
-khuôn mặt thật đẹp,nước da ngăm trong rắn rỏi,khỏe khoắn thực sự lay động lòng người. - Nàng với tay mình,chỉ vào mặt Tạ Nhiên ,tuy chưa chạm tới đâu nhưng khiến nàng đủ sung sướng rồi
Lúc này,nàng ngồi nghĩ lại:" Nếu mình để chàng ấy ở đây 1 mình,mình đi ngủ chỗ khác,nếu bị phát hiện thì phụ mẫu sẽ thấy mình và chàng ấy không ưa gì nhau,sẽ khiến khế ước kia lùi thời gian lại. Không được,mình ở đây với chàng"
Dương Chiêu đặt ghế ngồi đối diện với Tạ Nhiên,dựa đầu vào bàn ngủ, chắc chắn ở gần như vậy có thể nghe thấy hơi thở, tiếng lòng của nhau. Nàng cẩn thận nằm xuống,không dám lay động một thứ gì cả.
Giấc ngủ đêm dài,nến đã cháy cạn ,bầu trời đã hơi hửng sáng,Tạ Nhiên đã hơi tỉnh,mở mắt ra không chỉ có quyển sách mà có cả Dương Chiêu.
Nhìn nàng ngủ yên bình ,thanh thản,Tạ Nhiên không kiềm được,lấy tay định vuốt lại tóc bay vào mắt nàng
-thiếu gia,ngài hóa ra ở đây sao- Nô tỳ đi vào phòng.
Tạ Nhiên rụt tay lại,đứng dậy,cố tình nói thật to
-mau đưa Dương cô nương về phòng nghỉ ngơi tiếp
Tiếng nói ấy làm Dương Chiêu mở mắt,giật mình tỉnh dậy
-chàng ,là ta có lỗi đã làm phiền giấc ngủ của chàng,ta tự về được rồi- Dương Chiêu nói xong nhanh nhanh đi khỏi. Nàng không dám ngoảnh lại dù 1 lần
-chắc chàng ấy tức giận mình lắm mới nói to như vậy- Dương Chiêu
Tạ Nhiên lúc ấy nhìn lại cái chăn trên người mình,mỉm cười nhẹ,nàng ấy quan tâm ta thật đó,dù biết mình là người vô tình ,bạc bẽo ,và tàn khốc.
   Dương Chiêu trở về phòng,lúng túng bối rối lắm
-chàng ấy chắc đang tức giận lắm,mình phải làm gì đây. Chim bồ câu không biết gọi,cũng không thể gửi thư cho người nhà,sao  có thể hỏi họ chứ.
Lúc này nàng nghe thấy mấy tiếng nói to nhỏ của nô tỳ canh cửa
-nghe nói hồi nhỏ muội thích canh ngó sen hầm chân giò lắm,vì ban nãy đầu bếp làm mà muội cứ ở cửa sổ ngửi hoài
-tỷ ấy,đâu phải mình ta thích,thiếu gia cũng rất ưa chuộng món đó
-thật hả
-hoàn toàn xác thực,muội ở cạnh thiếu gia nên biết ngài ấy ăn lâu nhất khi có món này trên bàn
-nhưng tỷ cũng biết thiếu gia thích trà hoa nhài và bánh đậu phộng nữa cơ
-là phu nhân nói với tỷ chứ gì,tỷ hầu hạ phu nhân nhiều hơn mà
-tất nhiên
Nghe lỏm vài câu,nàng bất giác nảy ra ý hay: Lấy công chuộc tội,sự tức giận sẽ được lấp đầy bằng đồ ăn yêu thích.
Nàng tới phòng bếp,xin đầu bếp cho mình làm bánh đậu phộng . Đầu bếp thấy cô nương dịu dàng nết na nên nghĩ cô gái nấu ăn được nên cho vào.
Nàng vui vẻ làm bánh,nhưng cẩn thận đong đếm từng chút một,chăm chú làm quên cả thời gian. Đến lúc thái đường mật,nó rất cứng,nàng ghì dao xuống không may dao trượt ra ngoài,để lại vết thương dài lên bàn tay
-a,đau quá,máu,máu chảy.
Dương Chiêu không sợ đau cũng không sợ máu,chỉ sợ máu lại rơi vào đồ ăn đang làm nên hơi hoảng loạn. Nàng liền giấu tay mình vào tay áo,thái tiếp đường mật,dù có đau cũng cắn răng chịu.
Chiều ,gió thoáng bay trên những cành cây khô mùa đông,trời lạnh mà buốt thấm tận xương,nhưng Tạ Nhiên vẫn chăm chỉ luyện công, múa kiếm . Hắn vừa ngồi nghỉ trên ghế đá thì Dương Chiêu đã bê đĩa bánh đậu phộng tới
-ngài mau ăn cái này lấy lại sức
-cảm ơn
Tạ Nhiên nếm thử,rồi chú ý nhìn Dương Chiêu hình như có ý che giấu gì đó trong tay áo
-nàng là tỷ tỷ của Cẩm y vệ,ta cũng là huynh đệ với hắn,nàng nghĩ ta và hắn có giống nhau không?
-đương nhiên là không,mỗi người một vẻ mới tạo được dấu ấn riêng
-nhưng ta thấy giống đó
-ý...ý chàng là sao
-ta có thể nhìn vào mắt đối phương ,biết rõ họ nghĩ tốt hay xấu,họ nói dối hay nói thật,giống y như Cẩm y vệ vậy đó
Tạ Nhiên vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt Dương Chiêu. Nàng lúc này rất lo lắng,sợ sệt,tưởng như sắp bị giết đến nơi rồi.
Tạ Nhiên nhân lúc nàng không để ý,kéo mạnh tay trái của nàng,để lộ vết thương dài trên tay
-cô bị thương lúc nào vậy?-Tạ Nhiên lo lắng hỏi
-ban nãy,ta băm đường mật nên...-Dương Chiêu cúi mặt xuống
-sau này,cô không cần tận tâm vì một người vô tình như ta,mấy món này để người trong bếp làm đi.
Tạ Nhiên đứng dậy,buông thõng tay Dương Chiêu xuống. Nàng tự nói :" Chàng không phải vô tình,là chàng không biết đối diện với ta như thế nào chứ gì?"
Không ngờ,tay nàng ngay sau đó được ai đó nhẹ nhàng cầm lấy,dùng thuốc bôi cẩn thận. Nàng ngẩng đầu nhìn lên,đó là khuôn mặt bớt lạnh lùng ,chăm chú của Tạ Nhiên. Nàng hạnh phúc lạ,cười vui vẻ,tưởng như sắp khóc rồi
-đau hay sao mà mắt ngấn nước vậy- Tạ Nhiên
-ta không sao. Tạ Nhiên,chàng tốt thật đó
Tạ Nhiên nghe xong mỉm cười. Bây giờ hai người họ có thể nhìn nhau,nói chuyện bình thường chứ không tránh mặt như trước nữa.
Nhạn Hoa mỗi lần ngồi vào bữa cơm,thấy hai người cũng biết nhường nhịn đồ ăn,hơn nữa ,Tạ Nhiên bớt làm mặt khó hiểu ,khó ưa hơn trước . Đã biết cách làm người ta có thể nhìn vào mặt mình thoải mái rồi.
*
Sáng nay,như mọi hôm,hai người họ quen dậy giờ này,gặp nhau
-chào buổi sáng- Dương Chiêu
-chào- Tạ Nhiên
Nhưng họ quen dậy vậy,chứ nhìn sắc trời  bên ngoài tối om,sầm sì,như kiểu vẫn còn ban đêm
-hôm nay,chàng nhìn thấy trời bên ngoài có lạ hơn không?-Dương Chiêu
-ta cũng thấy thế.
Tạ Nhiên ngồi xuống uống trà nóng,Dương Chiêu thì không khỏi tò mò mở cửa lớn ra
Không khí buốt lạnh,rét căm căm ,nhưng lại có tuyết rơi. Tuyết trắng xóa khiến nàng vô cùng thích thú,ở kinh thành có tuyết nhưng nàng chưa bao giờ thấy rơi nhiều như thế này.
Nàng không nhịn được,đi ra ngoài trời,quay vòng theo tuyết bay,bất chấp cái lạnh mà vui vẻ đưa tay ra đỡ tuyết rơi.
-tuyết ở đây thực sự rất nhiều,ta thích quá đi
Dương Chiêu chẳng ngờ tới mọi lời nói,hành động của mình đã lọt vào mắt ai rồi,và nàng chẳng biết có người đã cầm ô đỡ tuyết cho nàng
-lạnh vậy,sao cô lại thích lạnh vậy chứ- Tạ Nhiên cầm ô ,che cho nàng
Ban đầu,nàng không thấy tuyết rơi vào tay,khá là lạ, ngẩn ngơ nhìn lên mới biết có người che ô cho mình
-tuyết rơi đẹp như vậy,ở Ô An Bang mới có,kinh thành không nhiều tuyết vậy đâu- Dương Chiêu
-cô bớt nói lại,vào phòng thôi.
Tạ Nhiên ôm lấy vai Dương Hoàn ép sát mình,che ô đủ cho cả hai,đi vào phòng. Nàng chưa được gần hắn như vậy bao giờ,nhìn lại mới thầm ước_ 1 tháng này có thể trôi đi thật chậm được không,để mọi bình yên,nhẹ nhàng,yên ấm này mãi ở đây,mãi tồn tại như bây giờ_
Cửa phòng mở ra,nô tỳ đã ở sẫn trong đó thay than,thay y phục cho Dương Chiêu và Tạ Nhiên,hơn nữa còn có cả đồ làm ấm tay .
Họ ngồi bên chậu than đỏ rực,đôi mắt lấp lánh của Dương Chiêu nhìn người ta hoài không biết chán
-chàng thích ta rồi đúng không,chàng không cần nói,chỉ cần đến lúc hết hạn khế ước,chàng giữ ta lại,thì chúng ta sẽ ở bên nhau như phu thê thật sự,và ta cũng sẽ biết đáp án đó ngay.
Tạ Nhiên nhìn sang thấy nàng ấy nhìn mình,cười nửa miệng,lắc đầu ngẫm lại:" Tình cảm của cô ,ta chỉ có thể đáp lại,không dám nhận, không biết khi cô biết sự thật này có đau khổ không ,có còn mến mộ ta như bây giờ không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top