Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Chuyện của Lục Dương

Tại một khu chợ kinh thành
-cô biết vì sao hôm nay tất cả đại phu trong thành đều không có ở đây không- một người mua ô hỏi
-tôi thi thoảng thấy một đoàn người chạy vào một quán thuốc rồi dẫn đại phu ra-mua bán ô
-thế thì làm sao mà tôi chữa bệnh được chứ,cổ họng tôi..khó chịu quá
Ngay cạnh là một người bán vải đang buôn chuyện
-tôi nghe nói,Lục phu nhân sắp sinh,nhưng lại sinh khó,nên Lục đại nhân mới mời thái y từ mọi nơi đến xem tình hình
-khổ cho cô ấy quá,tốt vậy mà...
Tại nhà Lục phủ
Cây cầu nhỏ bắc qua con hồ chảy quanh ,Lục Dịch đi qua đó mấy trăm lần. Đại nhân chẳng thể an lòng khi đi qua cây cầu này thì nghe tiếng khóc,gào của Kim Hạ.
-đại nhân,Kim Hạ sao rồi- Thượng Quan Hi và Dương Nhạc đồng thanh
Đại nhân nhìn họ rồi không nói gì,ánh mắt nhìn phòng sinh của Kim Hạ,nô tì chạy ra chạy vào toàn là những chậu máu. Khăn. Nước nóng.
-ngài không cần lo đâu,cô ấy mệnh tốt,sẽ gặp điều lành- Dương Nhạc vỗ vai Lục Dịch
Viên bá mẫu,Lâm Lăng và Cái Thúc ở phòng chờ sinh ngay bên cạnh,cũng than thở xem có cách gì để Kim Hạ sinh hạ nhanh hơn không. Họ đều bó tay.
2 canh giờ sau,trời đỏ thẫm màu nắng cuối cùng trong ngày,cảnh vật đứng yên ,cây lá chẳng hề nhúc nhích.
Bỗng tiếng khóc của em bé vang lên,vang xa và thật to. Lục Dịch nghe xong thở phào nhẹ nhõm,chạy tới phòng Kim Hạ luôn,Thượng Quan Hi và Dương Nhạc chắp tay,tạ ơn thần Phật.
Đại phu đi ra
-tham kiến đại nhân
-mau đứng lên,đại phu vất vả rồi. - Lục Dịch đỡ đại phu đứng dậy
-thưa ngài,mẹ tròn con vuông,đó là một bé trai- bà đỡ đẻ đi ra khoe với Lục Dịch,ngài nhìn thoáng qua rồi...nói chuyện tiếp
-Phu nhân nhà ta...
-ngài yên tâm,Lục Phu nhân không sao,uống vài thang thuốc bổ là được..
Lục Dịch nhận ra lời nói của đại phu có chút giả dối,áp đặt
-mau đi ra ngoài hết cho ta-Lục Dịch nói với những người nô tỳ trong phòng
-có gì ngại,đại phu cứ thẳng thắn
-phu nhân lần này sinh khó,do phát hiện muộn,hơn nữa còn 2 tháng đầu luyện kiếm,chạy nhảy,tập võ,cơ thể còn vài lần chết đi sống lại,có thể mang thai và sinh ra đứa nhỏ đã là may mắn. Phu nhân qua lần qua cửa chết này,cơ thể suy nhược,không nên mang thai nữa. Vì nếu có mang,thì một là mẫu tử chết sớm,hai là chỉ giữ được một trong hai.
Lục Dịch nghe đại phu nói xong,ánh mắt đau đớn nhìn Kim Hạ. Vì sao nàng ấy lại ra nông nỗi này,chẳng phải là do mình hay sao?
Lục Dịch tiễn đại phu ra cửa,quay lại ngồi xuống giường
-đại nhân,ta không sao- Kim Hạ đã tỉnh,sắc mặt nhợt nhạt
-nàng tỉnh rồi sao,mệt vậy sao còn thức giấc- Lục Dịch
-ta đã nghe đại phu nói hết rồi,ngài có lẽ đang băn khoăn chuyện đó sao?
Hóa ra,lúc Kim Hạ vừa tỉnh thì đúng lúc đại phu nói nàng không nên mang thai
-ta đâu có,ta thấy nàng mệt,ta lo lắng cho nàng mà- đại nhân nắm lấy tay Kim Hạ thật chặt
-ta có lỗi với ngài,ta không thể sinh thêm con cho ngài nữa.- Kim Hạ mắt ngấn lệ
-nàng không được khóc,lỗi này do ta,ta từ đầu không biết nàng có thai,lại còn ép nàng luyện võ công. Ta tự cảm thấy mình bất lực và vô dụng không thể làm gì cho nàng. Đáng lẽ đứa trẻ này không nên...
Đại nhận chưa nói xong Kim Hạ đưa tay lên che miệng Lục Dịch
-đó là kết tinh tình yêu của chúng ta,ngài đừng nói vậy, ta dù có thế nào vẫn phải sinh nó ra,ta nguyện chịu hi sinh vì nó mà. Ngài không cần thấy áy náy,ta buồn lắm đó
-nhưng mà,nàng không nên mang thai nữa,đại phu nói rồi,ta mong nàng đồng ý chuyện này,ta không muốn xa nàng đâu
Kim Hạ im lặng ,nàng nghĩ lâu,lâu thật lâu
-dù sao chúng ta cũng có một đứa rồi,sinh xong ta cũng hét khô cả cổ họng,không sanh nữa cũng không sao- Kim Hạ đùa nói,nhìn Lục Dịch cười
Hai người lúc này hạnh phúc nhìn nhau,mọi thứ xung quanh chỉ là phù du trừ phi
-đại nhân,ngài xem hài tử này đi,thật giống ngài làm sao- Viên bá mẫu chạy vào, đập vào mắt là thấy hai người họ nhìn nhau
-nương,người cho con nhìn nó- Kim Hạ
Lục Dịch đón đứa bé từ Viên bá mẫu đưa cho Kim Hạ xem,nàng nhìn con mình đang cười với mình,quay sang nhìn Lục Dịch
-có được đứa con này,ta phải đi đòi mạng với thần chết,vậy nên ta phải trả thù,phải nghiêm khắc dạy dỗ nó- Kim Hạ nói
Viên bá mẫu nghe lời nói có chút kì quái,giành lấy đứa bé
-nó vừa từ trong bụng con ra,con nói vậy chẳng khác nào muốn nhét nó vào bụng sao?
-nương,con đùa mà,nó là con của con,con thương nó còn không hết ý chứ- Kim Hạ
Lục Dịch nãy giờ nhìn Kim Hạ cười hoài
-ngài cười gì vậy,ta nói không đúng sao
-nàng đúng,nàng đúng hết.
Mọi người nghe xong chuyện Kim Hạ không nên có thai,buồn đi một chút,cứ đứng ngoài cửa phòng,đợi Lục Dịch ra thì ào tới hỏi
-ngài,ngài chắc là biết chuyện Kim Hạ...- dì Lâm Lăng lo nhất
-Kim Hạ cũng biết rồi ạ-Lục Dịch
-cô ấy chắc buồn lắm- Thượng Quan Hi
-chúng tôi cũng đã đồng ý chuyện đó rồi,không sao cả,3 người 1 nhà yên ấm hạnh phúc,không phải tốt sao?- Lục Dịch an ủi họ
Có lẽ lời nói ý mới giải thoát tâm trạng của mọi người,họ động viên nhau rằng không có gì to tát đâu,đúng là như vậy.
-Dương Nhạc- Dương Trình Vạn tức tốc chạy tới chỗ mọi người đứng
-cha,có chuyện gì vậy ạ- Dương Nhạc
-ta phải đi có chút việc,con mau về trông quán và Chiêu Nhi,Lục đại nhân,Kim Hạ sao rồi- Dương Trình Vạn
-cô ấy không sao rồi,để ngài phải lo lắng rồi- Lục Dịch
Viên bá mẫu bấy giờ bế đứa bé ra,khoe với Dương bổ đầu
-đại nhân,đứa bé có vài phần tư chất rất giống ngài,chúc mừng- Dương Trình Vạn nói với Lục Dịch,đại nhân cười rồi cúi mặt nhìn đứa bé(con mình đây sao,họa ơi là họa,nhà 2 người thì tự nhiên có 3)
Mọi người cũng từ lúc đó tản ra ,bây giờ có nô tỳ chăm sóc đứa bé,Lục Dịch an tâm ở cạnh Kim Hạ,ở cạnh nhìn nhau như vậy cũng là 1 loại hạnh phúc
-ta muốn đặt tên cho con của chúng ta-Kim Hạ
-tùy ý nàng
-Lục Dương,ta thực ra không rành văn thơ gì đó,không biết mấy tên đẹp,thấy cái nào thuận tai thì gọi thôi- Kim Hạ cười
-chuyện gì nàng nói ra cũng đồng ý hết
-Lục Dương sau này do đại nhân dưỡng dục nhiều hơn rồi,nên tính cách nhất định giống ngài
-đợi nàng khỏe lại,nó sẽ hoạt bát,chạy nhảy như nàng vậy đó.
Nô tỳ ở ngoài gõ cửa hối
-Lục đại nhân,có sự không lành
-sao,Dương Nhi sao rồi-Kim Hạ giật mình định dậy thì Lục Dịch ấn tay cô xuống
-nói
-đứa bé khóc to,nô tỳ không chăm sóc chu đáo,mong đại nhân xử phạt
-thôi,được rồi,mang đứa bé qua đây
Dương Nhi nhìn Kim Hạ một cái không khóc nữa,lại cười,mắt lấp lánh nhìn Kim Hạ. Nhưng khi Lục Dịch đưa Dương Nhi sang cho Kim Hạ thì nó quấy. Khi Lục Dịch đỡ lấy nó quay đi thì vẫn ầm ĩ. Họ quay lại tư thế cũ,đại nhân bế đứa bé cho nó nhìn Kim Hạ là cười.
- theo cách này muốn dỗ Dương Nhi chắc phải có hai chúng ta quá.
-nhưng mà ngài có thể vẽ tranh của ta treo lên tường,đứa bé nhìn tranh,lại còn được ngài ẵm,ngoan hẳn
-nó bám lấy ta?- Lục Dịch
-con của ngài,ngài còn sợ không quản nổi sao,mà thiếp mệt rồi,ngài mau nghỉ sớm đi.
Kim Hạ quay mặt đi nhắm mắt cười nhẹ,Lục Dịch tự tay vẽ Kim Hạ,ngài đúng là phác họa mặt người chịu tội thì đẹp,phác họa phu nhân còn diễm lệ hơn bao nhiêu. Đợi cho đứa bé nhìn Kim Hạ chán,rồi cũng ngủ,Lục Dịch để nó trong phòng mình,còn mình giải quyết công vụ trên bàn thâu đêm.
Sáng hôm sau,Lục Dịch ra lệnh cho nô tỳ chăm sóc đứa bé cho tốt,và rời đi, đến Bắc trấn phủ ti ngay lập tức cùng Sầm Phúc. Đứa bé ban ngày không hề xấu tính như buổi tối,ngoan ngoãn,thấy ai cũng cười,nhất là Kim Hạ. Nàng ở trên giường lúc nào cũng chán,cơ thể đau yếu nhưng vẫn muốn dậy hưởng chút ít nắng ban mai.
-tỷ tỷ,sao tỷ tới đây sớm vậy- Kim Hạ mừng rỡ khi gặp Thượng Quan Hi
-cơ thể vẫn còn yếu,chớ ra ngoài bây giờ,ban nãy ta có bế con của muội,nó rất ngoan nhé.
-thật ạ,vậy sao...
-nô tỳ sợ nó làm phiền muội nên không mang vào đây,à,Dương Chiêu,con mau vào đây nào.
Dương Chiêu nay đã biết đi,biết nói rồi
-lâu không gặp,Chiêu Nhi đã lớn rồi
-mấy tháng muội phải dưỡng thai,ta cũng để nó ở nà,không thì sẽ khiến muội mệt hơn,con mau chào dì đi
-cháu chào dì-Chiêu Nhi cúi đầu lễ phép
-cô bé ngoan. Xinh đẹp như tỷ vậy đó
-muội không biết đâu,nó rất thích mặc đồ màu hồng,xanh ,đỏ,cam,trang sức chọn rất tinh tế,nhẹ nhàng,thực sự mắt nhìn thua xa cả tỷ
-ngay từ nhỏ đã biết cách mặc đep,lớn lên cô nương này sẽ khiến tỷ đau đầu vì một hàng nam tử trong thành chạy dài đó
Thượng Quan Hi cười nhẹ,cô bé đứng đó không hiểu gì,ngơ ngác nhìn Kim Hạ
-đợi muội khỏe lại,ta dẫn Chiêu Nhi sang đây thường xuyên hơn để muội bớt buồn chán
-đa tạ tỷ tỷ,ta cũng rất quý Chiêu Nhi ,coi cô bé như con của mình vậy đó.
Lục Dịch buổi chiều trở về ,đi vào phủ,vừa mở cửa ra nhìn xung quanh toàn là hoa đủ màu ở mọi nơi,ngoài bàn là một cô nương,mặc bạch y trắng,tóc tạo kiểu,cài trâm Vân Tước,tay cầm quạt vừa phe phẩy vừa uống trà.
-sao nàng lại ra đây hóng gió thế-Lục Dịch ngồi ghế đối diện nàng
Kim Hạ được Chiêu Nhi chọn đồ quá tỉ mỉ ,trang điểm nhẹ nhàng toát lên vẻ thanh nhã,đơn thuần, đây không phải phong cách của Kim Hạ
-ở trong phòng chán quá nên ra ngoài ngồi,có nô tỳ đỡ ra,à,ta cũng sai người trồng hoa quanh phủ,ngài thấy ưng mắt không.
Kim Hạ ,tay cầm quạt hướng về phía có hoa màu đỏ,Lục Dịch lúc ấy cầm lấy tay đó của cô nói
-nàng làm gì ra đều thích hết,nhưng mà,hôm nay nàng mặc y phục này và cầm quạt,quả là xinh đẹp động lòng người
-phu nhân của ngài,phải làm ngài tự hào chứ.
Thượng Quan Hi và Chiêu Nhi ở đằng sau tường nhìn Lục Dịch đắm đuối nhìn Kim Hạ cười khúc khích với nhau
-chiêu này của con dùng hay không dùng thì đại nhân vẫn yêu Kim Hạ mà- Thượng Quan Hi
Nô tỳ thấy đại nhân trở về,liền đưa cho Lục Dịch xem,rồi đưa cho Kim Hạ,hai người cứ nói chuyện với Lục Dương mãi không thể dừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top