Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22: Song hỷ

Dương Chiêu từ hôm nghe tin Tạ Nhiên phải tới kinh thành chống bọn phản quốc,lòng không vui chút nào,hơn nữa con nghe nói việc này có liên quan đến A Nhân,lại là hắn hận nàng nên mới xảy ra đại họa này . TRONG lòng luôn dạy dứt không vui,1 tuần trong nhà,đến cả Nhạn Hoa và Tạ Tiêu cũng không làm gì được.
-Chiêu Nhi,mau ăn cơm đi,con đã 7 ngày không có gì trong bụng rồi- Nhạn Hoa
-mẫu thân,con không còn mặt mũi nào gặp mọi người đâu
Ở trong phòng,nàng chỉ muốn mình chết cho xong,tại sao mình phải sống rồi gây ra hàng loạt phiền toái,rắc rối cho mọi người? Nghĩ đến thôi,nàng đã không thiết ăn uống gì,nước không bỏ bụng,tâm trạng tụt dốc đến tiều tụy,trầm cảm.
Tạ Nhiên ở kinh thành xử lí xong ổn thỏa,trở về nhà thì bắt gặp ánh mắt khó coi của phụ mẫu
-sao phụ thân,mẫu thân lại buồn rầu vậy,con trở về rồi mà
-Tạ Nhiên,mọi chuyện bắt nguồn từ Dương Chiêu phải không- Nhạn Hoa
-nương,người nghe ai đồn đại linh tinh vậy,cô ấy không liên quan tới chuyện này- Tạ Nhiên
-ta không phải ở xa kinh thành mà không biết mấy chuyện bí mật,A Nhân,tên gián điệp vì từ yêu thành hận mà đã gây ra chuyện cướp tàu thuyền ở Ô An Bang rồi băng đảng phản quốc.
-con biết cha không trách Dương Chiêu,nàng ấy vô tội,tự nhiên lại dính vào chuyện này,nhưng người một chút nghi ngờ với nàng ấy như vậy ...thật khiến con buồn lòng
-không phải,ta chỉ muốn hỏi lại thôi,Dương Chiêu nghe chuyện xong đã tuyệt thực trong phòng rồi- Nhạn Hoa
Vừa dứt lời,Tạ Nhiên chạy tức tốc tới phòng,trên bàn là cô gái ốm yếu xơ xác,đang lả mình vào ghế,nhìn thấy Tạ Nhiên thì quay đi không dám nhìn. Tạ Nhiên tới ôm lấy nàng an ủi
-sao nàng lại tự trách mình vậy,từ đầu đến cuối là lỗi của A Nhân mà
-phu quân,ta cảm thấy chuyện này tốt nhất đừmg trách hắn,cùng lắm thì trách tội ta,ta là người hắn hận,vì vậy mà liên lụy đến chàng
-nàng không biết hắn muốn hại ta,nhưng cuối cùng vẫn là nàng đã cứu ta,cứu cả nhà họ Tạ,coi như nàng đã không còn dính dáng gì nữa,đừng tự trách mình nữa. Chuyện này,nghĩ nhiều làm chi cho khổ
Tạ Nhiên tự mình cảm thấy đau lòng,vì không thể ở bên nàng lúc nàng đau khổ và tổn thương nhất
Lâu ngày không có gì trong bụng,nàng ngất đi ,cơ thể ốm đi quá nhiều,chẳng ai nhận ra một Dương Chiêu xinh đẹp ngày nào nữa
Nhạn Hoa tự tay đưa bát cháo nóng vào đưa cho Dương Chiêu
-con mau ăn chút đi cho khỏe
-mẫu thân,con không ăn nổi
-nhưng con vẫn phải sống chứ,chẳng phải mọi chuyện đã qua rồi sao
-nhưng mà con không thể không nghĩ tới những chuyện độc ác A Nhân làm liên lụy từ con...
Nàng chưa nói xong,Nhạn Hoa cầm bát cháo nóng đập mạnh xuống sàn,Dương Chiêu biết chắc như vậy nên nhắm mắt lại,không dám nhìn
-người lúc nào cũng nghĩ về quá  khứ ,không chịu sống cho hiện tại, không biết người khác lo lắng cho mình như thế nào,như con đó,thật không xứng làm thê tử của Tạ Nhiên. Chiêu Nhi,con một lòng chung thủy yêu thương Tạ Nhiên,ta rất mừng,nhưng khi con là thê tử rồi thì con còn phải chia sẻ vui buồn,cùng phu quân gánh vác,cùng trải qua mọi chuyện. Vậy mà cái gì con cũng đổ lên đầu mình,nghĩ mình là tâm điểm của mọi xui xẻo, con thấy hối hận thì phải nghĩ xem mình nên làm gì để bù đắp lỗi lầm chứ không  phải nhịn ăn ,buồn bã . Con xem,Tạ Nhiên cũng sắp thành ra bộ dạng này rồi đó. Hạnh phúc này khó mà  lấy,tại sao lại cứ để nó trôi qua,thà mình bất chấp nắm lấy ,ngộ nhỡ sau này già đi mà nhìn lại cũng không hối hận
Nhạn Hoa nói xong,đi thẳng ra cửa,gọi nô tài vào quét dọn,Dương Chiêu có chút nghĩ lại,tự thấy lời mẫu thân nói rất đúng,mình thành ra như vậy thật  yếu đuối vô dụng.
Tạ Nhiên ngồi trong thư phòng đọc sách,tay cầm lấy chén trà
-trà nguội rồi,Lệ Lan,rót chén khác cho ta- Tạ Nhiên gọi người hầu
-ta đã rót ra rồi đây,không phải gọi Lệ Lan đâu
Từ cánh cửa mở ra,cô nương xinh đẹp mặc y phục mày hồng cánh sen,tay cầm chén trà,mang lên trước mặt Tạ Nhiên khiến hắn vô cùng bất ngờ,đỡ lấy tay cầm chén trà
-nàng thực sự trở về rồi sao
Dương Chiêu hôm nay chuẩn bị trang điểm kĩ càng,y phục đẹp đẽ,sự biến chuyển này là do Nhạn Hoa thức tỉnh nàng
-thiếp nghĩ kĩ rồi,mọi chuyện đã qua dù mình có nghĩ lại rồi ôm trong lòng cũng không có cách nào thay đổi. Chi bằng sống thật tốt ở hiện tại,để bù đắp tổn thất ở quá khứ
Tạ Nhiên vui vẻ uống trà,ôm lấy Dương Chiêu
-nàng nghĩ được vậy thật là tốt,sau này đừng nghĩ nhiều như vậy nữa ta buồn lắm đó
-thiếp hứa sẽ không để chàng buồn lòng vì ta đâu
Nhạn Hoa ngẫm lại lời nói gắt gỏng của mình,mấy hôm nay vẫn cảm giác có lỗi với Dương Chiêu,muốn đến xin lỗi Chiêu Nhi
-Dương Chiêu thỉnh an mẫu thân
Nhạn Hoa quay lại,nhìn thấy Chiêu Nhi sắc mặt rất tốt,thần thái đã trở lại như xưa
-hôm đó,ta đã nặng lời với con,con đừng trách ta nhé,ta chỉ lo nghĩ cho hạnh phúc của 2 đứa thôi
-con biết mà,mẫu thân làm vậy,giúp con tỉnh ngộ lại chính mình,con cũng tự nhận mình đã ngã vào vết xe đổ quá lâu rồi.  Con nên Đứng dậy đi tiếp thôi!
-mọi chuyện coi như huề nhau,mẫu tử nhà này lại như xưa rồi- Tạ Tiêu đứng bên ngoài nghe thấy hết,ung dung bước vào
-thỉnh an phụ thân- Dương Chiêu
-không cần đa lễ,con thấy mình khỏe lên nhiều rồi đúng không?
-dạ,con đã khỏe hơn rồi
-vậy thì tốt,Tạ Nhiên cũng sẽ vui hơn,ta thấy nó cứ đi xử lí chuyện lại bày ra cái mặt khó chịu,lạnh lùng ,ai nhìn cũng tránh xa. Con như này,nó  sẽ giãn cơ mặt ra đó
Tiếng cười vang rộn ràng trong phòng Tạ Tiêu. Quả nhiên,bước ngoặt cao tay này làm thay đổi cục diện quá nhanh.
*
-Viên bá mẫu,con muốn ăn  3 bìa đậu phụ- Dương Hoàn
-có đây,của cháu, ta không tính tiền- Viên bá mẫu
-Ấy,không được,con phải đưa đủ tiền cho bá mẫu,đây là 3 đồng
- sắp làm người một nhà rồi còn khách sáo
-dạ, ý của bá mẫu là gì,con không hiểu
-con bé ngốc,ta sắp có cháu dâu đang đứng trước mặt đây còn gì
Dương Hoàn nghe xong cúi đầu,chạy đi,không quên để lại 3 đồng cho vào tay Viên bá mẫu,chạy đi thật nhanh
-còn bày đặt xấu hổ,một đời quậy phá nghịch ngợm rốt cuộc chỉ chờ ngày là nữ tử e thẹn,biết ngại sao???
Đậu phụ cho bữa tối mang về,Thượng Quan Hi cầm lấy nấu ăn,còn Dương Hoàn vừa đi ra khỏi đã bị gọi lại
-Hoàn Nhi,thái đậu ra
-nương,con không thái đều đâu
-con thái thế nào mà vừa ăn là được
Quả thật,thái như thế nào vừa ăn là được ,Hoàn nhi vung kiếm ra chém chém vài nhát,3 bìa đậu hiện ra đủ thể loại hình thù
-con thái đậu hay chém đậu đấy- Thượng Quan Hi nhìn đĩa đậu mới thái ra
-người bảo thái mà có thể ăn là được mà,con chỉ tuân lệnh thôi
-ai ăn được đĩa đậu lộn xộn này chứ
-bằng không,nương để con tự làm món khác nhé
Dương Hoàn lấy đậu giã nhuyễn,trộn thêm thịt,hành rồi chiên lên,Thượng Quan Hi nhìn con gái nấu ăn,tạo ra mấy món kì dị,tự chế cũng hết nói
-nương,cái đầu tiên rán xong,cho người con trước
-cứ để đó,để mọi người ăn  nữa mà
Thượng Quan Hi chối từ ăn nó,vì chỉ sợ ăn xong mình còn không dám để nó xuống bếp nữa
-ông nội,con nấu món này nè,phụ thân,con gắp cho người nha.
Dương Hoàn gắp từng miếng vào bát cho mọi người,ai cũng nhìn nhau,mang nặng tư tưởng giống Hi Nhi
-con cứ ăn trước đã nào
Chiêu Nhi tự mình ăn ngấu nghiến,ngon lành,làm 3 người còn lại hơi sốc
-ngon lắm,phụ thân mau ăn đi,đừng nhìn con vậy chứ
Dương Nhạc chầm chậm cho 1 miếng vào miệng,nhắm mắt để ăn,nhưng sau đó gương mặt chuyển hóa cực nhanh từ sợ thành thích
-phụ thân,món này không tồi đâu,Hi Nhi,nàng hãy cứ ăn ,rất ngon nha- Dương Nhạc vui vẻ
Dương Chiêu gắp cho mẫu thân, Thượng Quan Hi có chút tin tưởng,cầm đũa ,gắp nó lên nhưng vừa ngửi thấy đã chạy ra sau nhà
-nương bị sao vậy,không lẽ ngấy quá sao- Dương Chiêu
Dương Trình Vạn hơi biết Hi Nhi bị thế nào rồi,nói thầm vào tai Dương Nhạc
-ông nội,ông nói gì với phụ thân đó,con cũng muốn nghe
-trẻ con không hiểu chuyện,con im lặng chút đi.- Dương Nhạc
Thượng Quan Hi vừa đi vào,Dương Nhạc đã tới ôm chầm lấy nàng
-nàng có tin vui sao không báo cho ta?
-hả,tin vui gì cơ,ta không hiểu,nào,mau ngồi ăn đi
-mẫu thân,ban nãy món này con dùng nhiều mỡ quá, người lấy món thanh đạm hơn nhé.
Dương Chiêu đã được ông nội nói cho việc Thượng Quan Hi có khả năng đang mang thai,nhưng không chắc lắm. Từ khi có Dương Hoàn,họ cũng nghĩ nếu có thêm con thì cứ để ông trời sắp xếp,không ép buộc.
-cháu sắp có đệ đệ sao- Dương Chiêu
-chưa chắc,cháu đừng phấn khích vậy chứ.
Dương Nhạc mời đại phu tới tận nhà xem mạch cho Thượng Quan Hi
-phu nhân của ngài đã mang thai,2 tháng rồi,nhưng nhìn tuổi tác cũng đã ngoài 30 ,liệu hai vị có thể chống chịu được không- Đại phu
-được,được chứ,đa tạ đại phu
Dương Nhạc cực kì vui mừng,xoa đầu Thượng Quan Hi
-thảo nào mấy hôm nay luôn ăn không ngon,hóa ra là tại đứa bé này- Hi Nhi
-nàng có thai,nhất định phải nghỉ ngơi điều dưỡng cẩn thận,có lẽ độ tuổi cao cũng ít nhiều hơi khó khăn
Dương Chiêu vừa nghe tin nương có thai chạy vội vào hỏi
-nương,con sắp có đệ đệ hay muội muội vậy
-ai biết,giới tính đứa bé phải sinh ra mới rõ,vậy con thích nam hay nữ- Dương Nhạc
-đệ đệ,sau này đệ ý sẽ học theo sở thích múa kiếm,học võ của con dễ hơn,con sẽ có thêm người chơi cùng.
-con có muội muội chắc suốt ngày ép nó cầm kiếm quá,bớt nghịch đi- Thượng Quan Hi
Chuyện vui đến không chỉ 1 mà là 2 chuyện lận
Lục Dương đang đọc kinh thư,ngẫm lại lúc Dương Hoàn nói
-nữ nhân đó sẽ phải gả cho nam nhân ý
Mỉm cười nghĩ lại,hắn chợt nhớ ra,từ lúc hai người biết tình cảm của nhau cũng đã lâu rồi,năm tháng trôi qua,nàng ấy vẫn chưa có danh phận gì cả,hẳn là dễ bị khinh thường. Nữ nhân mà suốt ngày đi theo nam nhân như mình,phải làm gì đó cho nàng ấy rồi.
-phụ ,mẫu,con muốn đến nhà Dương Bá bá cầu thân Dương Hoàn- Lục Dương
-con cầu thân thôi mà,giống như phụ thân con năm đó,đi tớ nhà ta nói ý định là được- Kim Hạ
-năm đó,phụ thân nói gì mà bà ngoại chấp nhận nhanh vậy- Lục Dương
-con không biết đâu,cha con 1 đời lạnh lùng chính là để năm đó nói vài câu ngọt ngào,dễ nghe và dụ được dì Lâm,bà ngoại hơn nữa,ta cũng không thể không nghe- Kim Hạ nói thầm vào tai Lục Dương,cách một cái bàn nhỉ Lục Dịch ngồi đó
-nàng đừng tưởng ta điếc rồi không nghe thấy gì nhé- Lục Dịch nhìn sang Kim Hạ lườm chút
-phu quân,chàng có thể làm ngơ không biết gì không,đừng cố tình biết chứ- Kim Hạ
-nương,con đến hỏi ý kiến chứ không muốn nghe phụ mẫu kể chuyện quá khứ
-con lấy bao nhiêu sính lễ thì lấy,lấy ai con thấy hạnh phúc là được,nhớ là sau đó phải có trách nhiệm với người ta- Kim Hạ
Lục Dương nhìn phụ thân gật đầu,chàng vui vẻ chuẩn bị mọi thứ
Cái xóm nhỉ rập rình những sính lễ to nhỏ,đều thắt nơ đỏ thắm,Lục Dương y phục mày xanh dương,tiến vào cửa chính.
Khắp các bàn ăn đều bất ngờ đứng dậy,ai đang ăn cũng dừng đũa xem nam nhân nào tới đây.
-Dương Bá bá,hôm nay làm phiền bá con có chuyện muốn nói- Lục Dương
Dương Nhạc nghe xong,nhìn ra đằng sau đã hiểu gì rồi
-nếu chuyện quan trọng thì tới gian phòng ben cạnh nói chuyện nhé- Dương Nhạc
Lục Dương nhanh chóng đến phòng cạnh,vừa bước vào cửa nhà đã thấy Dương Hoàn bẽn lẽn đứng cười nhìn mình
-nàng thế nào mà ngây người vậy- Lục Dương nắm tay nàng đi vào càng làm Dương Hoàn ngây ngốc hơn rồi.
Ngồi trên cao là Dương Nhạc và Thượng Quan Hi đang nhìn Lục Dương nghe xem định lấy con gái mình đi như thế nào
-thưa Dương bá bá,Dương phu nhân,hôm nay cháu đến đây muốn cầu thân với Dương Hoàn- Lục Dương
-nó bướng bỉnh,ngang ngược, vậy mà con vẫn muốn lấy nó sao- Dương Nhạc
-không ạ,tính cách  nàng ấy rất vui vẻ,hoạt bát,còn cũng thích những ai như vậy.
-hai đứa là thanh mai trúc mã,bên nhau từ 1 tuổi,con vừa sinh ra ,chưa gặp Lục Dương bao giờ mà còn cười chỉ tận mặt người ta. Con nói xem,bây giờ gả đi chỉ có sớm hay muộn thôi- Thượng Quan Hi nói
-nương,con thân thiết với huynh ấy là vì huynh ý giỏi,lại còn rất soái nhé- Dương Hoàn
Lục Dương cười nhìn Dương Hoàn,hai phụ mẫu cũng rất yên lòng
-thôi được,mối hôn sự này ta chấp nhận nhưng mà...bây giờ phải xem bát tự cho 2 đứa,chọn ngày lành tháng tốt nữa- Dương Nhạc
-đa tạ phụ thân,mẫu thân
-đa tạ Dương bá bá,Dương phu nhân
Vả lại Dương Hoàn cũng muốn ai đó cầu thân mình lắm rồi còn gì🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top