Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Sư huynh,sư muội

Cả nhà Dương Nhạc ngồi cạnh Dương Hoàn,ánh mắt ai cũng vô cùng hối hận
-mẹ xin lỗi con,mấy hôm nay luôn để con một mình- Thượng quan Hi khóc,nước mắt rơi hoài
Dương Hoàn khẽ nâng tay lên,Thượng Quan Hi cầm lấy tay cô bé đặt vào má
-nương,con không sao,con cũng không buồn khi ở một mình ,nhà mình luôn bận rộn mà.
-ta mới là người vô tâm nhất,suốt ngày kiếm tiền nhưng không kiếm nổi chút lương tâm - Dương Nhạc
Bây giờ,Dương Chiêu mới bước vào,cô đi từ chỗ đun thuốc của đại phu ra,mặt lấm lem tro bụi,hai tay bê nhanh bát thuốc
-muội muội,thuốc đến rồi nè mau uống thôi
-chúc tỷ sinh nhật vui vẻ
Dương Hoàn đôi mắt long lanh nở nụ cười tươi nhìn tỷ tỷ. Bây giờ ,Dương Hoàn bất giác lấy trong túi áo viên đá màu hồng hình hoa anh đào
-muội,muội nhớ sinh nhật của tỷ làm gì. Ta không xứng làm tỷ tỷ của muội. Chỉ vì mấy lời nói của người ta mà trút giận lên muội,nói mấy lời khó nghe. Món quà này tỷ...
Dương Chiêu bắt đầu cúi đầu xuống,cô không dám nhìn mặt muội muội nữa rồi
-tỷ tỷ, từ lúc muội sinh ra ,tỷ luôn yêu thương che chở muội mỗi ngày. Tuy bận rộn nhưng tối nào cũng chải tóc,thêu khăn,khâu áo cho muội. Muội luôn khiến tỷ lo lắng,nên bây giờ tỷ đừng thấy ăn năn gì cả. Muội chẳng phải không để ý chuyện đó sao?
Tỷ tỷ tiến tới,cầm tay kia của Dương Hoàn
-cảm ơn muội muội
Họ biết chắc rằng,sau lần này,gia đình của họ sẽ càng ngày càng yêu quý,trân trọng Dương Hoàn hơn.
Dương Chiêu nhìn ra ngoài cửa,gọi
-đệ đệ,mau vào đây
Lục Dương nhìn phụ mẫu,đợi cái gật đầu của họ,rồi tiến vào nhìn Dương Hoàn trước
-gia đình ta có ơn với đệ,không có gì báo đáp lại- Dương Chiêu
-tỷ tỷ,tỷ nói gì vậy,đây là trách nhiệm của đệ,ai nhìn thấy cũng sẽ làm vậy,huống cho Dương Bá bá và Dương  phu nhân đều là bằng hữu của cha mẹ đệ
-thật là đứa con lễ phép,hay là,hôm nay là sinh nhật của Dương Chiêu,gia đình chúng ta tổ chức bữa tiệc nhỏ,mời cả nhà Lục Dịch tới- Dương Nhạc
Bây giờ,hai con người mới bước vào,nói
-tỷ tỷ,hôm nay không phải Lục Dương cứu Dương Hoàn thì mọi người cũng không nhớ tới Dương Chiêu có sinh nhật là hôm nay?
-muội lại nói rồi,lỗi của ta tất mà,ta chỉ vì bận bịu công việc- Thượng Quan Hi
-dì,dì đừng trách họ,,con thích náo nhiệt lắm,hay là dì cũng tới dùng bữa tiệc này đi,nha dì - Dương Hoàn
-thôi được,đáng lẽ ta sẽ giận Dương Nhạc đó,nhưng vì cô bé mời nên ta đồng ý đó nha . Đại nhân ,ngài đi cùng cho vui
-nàng đi đi,ta có việc phải tới ngoại thành
-ồ,vậy à,đi đường cẩn thận nha.
Kim Hạ quyết định ở lại chơi với họ,Lục Dương và Dương Hoàn không hẹn cùng nhìn nhau,ánh mắt lâu ngày không gặp,có chút vui mừng.
Trước là nhà Dương Nhạc,cây mai vàng to khổng lồ mà Dương bổ đầu trồng ,tối nay treo đầy lồng đèn,sợi dây đỏ sặc sỡ. Trong nhà có vài chiếc bàn kê ra,bàn trải khăn đỏ thắm,bánh kẹo đủ đầy,mọi người ngồi xuống ghế đợi nhân vật chính.
Dương Chiêu đi trong phòng đi ra,hút hết ánh mắt của mọi người,bộ y phục màu hồng nhạt,tinh tế mà nhã nhặn rất vừa mắt.
-huynh không phải nhìn trúng tỷ tỷ ta hay sao mà nhìn tỷ ấy chằm chằm vậy- Dương Hoàn ngồi cạnh Lục Dương huých khuỷu tay vào hắn
-ta nhìn cái đàn tranh kia,nhìn nó khá là đẹp,tỷ tỷ của muội xinh đẹp ta thấy ngàn lần rồi.
Dương Hoàn cơ thể còn mệt mà vẫn gắng ngồi lên bàn nên có chút gượng ép,hay nằm oải ra bàn
Hôm nay,Dương Chiêu đích thân tặng mọi người bài đàn nghe cực kì sâu lắng,du dương,khiến ai ai cũng thích,vẻ mặt mọi người hài lòng nhưng ánh mắt của ai kia lại không phải vậy. Lục Dương lo lắng nhìn Dương Hoàn đến cả bánh trước mặt cũng không ăn

-mau về phòng- Lục Dương đỡ Dương Hoàn đứng dậy,tìm chỗ khuất,nhân lúc mọi người không để ý chạy đi
-trong phòng muội thấy chán lắm
-muội chán nhưng ít ra còn giữ được mạng,mau nằm xuống- Lục Dương đặt cô nằm xuống,đắp chăn lên,quay đi
-đừng đi mà- Dương Hoàn kéo tay Lục Dương lại làm ai đó bối rối
-muội,hãy yên tâm dưỡng sức đi,ta ra ngoài đây,nương ta hối rồi- Lục Dương khẽ gạt tay Dương Hoàn đi ra ngoài
Cậu vừa đi ra ngoài bài đàn kết thúc,Thượng Quan Hi trông thấy Lục Dương từ xa tới ,đùa
-vị khách này,là không thích bài đàn này,hay không muốn tới sinh nhật Dương Chiêu
-Dương phu nhân,người hiểu lầm rồi,cháu vừa đưa Dương Hoàn vào phòng,muội ấy hơi mệt,phu nhân thứ lỗi.
-không bằng,đệ đền đáp lại tội lỗi bằng món quà,tặng cho ta đi- Dương Hoàn đi tới nói
Lục Dương trước giờ chẳng đi tặng quà cho nữ nhân bao giờ,tuổi còn nhỏ chưa hiểu gì về quà tặng cao sang,nên mua cây trâm hình hoa đào màu đỏ
-đệ không biết tỷ thích món quà này không?
-đệ biết ta thích hoa đào đỏ sao,cảm ơn đệ
Dương Hoàn không phải người không nghe được gì,tỷ tỷ mình vui vẻ nói to như vậy,đến cả muội muội cũng nghe ra
-tỷ,tỷ thích hoa đào hồng mà  ,nhưng tại sao tỷ lại dối lòng vậy?
Bữa tiệc kết thúc ai cũng tặng quà cho Dương Chiêu, khiến hộp đựng quà của cô đầy sắp không chứa hết. Kim Hạ vẫn ở nhà nói chuyện,tiện thể cùng Dương Nhạc dọn dẹp mọi thứ
-hình như,Dương Hoàn rất thân với Lục Dương nhà Kim Hạ- Dương Hoàn
-sao ngươi nói vậy? - KIM HẠ
-Dương Hoàn kể lại lúc được cứu là Lục Dương đã đỡ dậy,lúc ở nhà luyện võ cũng nói là Lục huynh dạy,khi múa gậy vẫn là Lục huynh. Lục Dương này,dụng tâm quá rồi
-chắc chúng nó hợp tính nhau á
-ta cũng nghĩ thế,ta bàn với Hi Nhi,để con bé bái Lục Dịch làm sư phụ,tiện thể ở đó cùng luyện võ,tập kiếm,làm điều có ích.
-huynh cứ từ từ nghĩ,không vội,ta luôn ủng hộ hết mình
-đa tạ trước
Quả nhiên,Dương Nhạc hôm đó bàn bạc luôn với Thượng Quan Hi ,nàng ấy rất hài lòng,nữ nhân có yêu thích với kiếm,võ thật không nhiều,có đam mê thì nên phát huy tốt điều đó. 1 tuần sau,Dương Hoàn khỏe lại nhanh chóng,đã chạy lon ton rất nhanh nhạy,Dương Nhạc lúc này mới tới nói với con gái
-con thích võ,kiếm lắm đúng không
-vâng ạ
-ta định,để con bái Lục Dịch làm sư phụ,con sang Lục phủ trau dồi thêm sở thích từ nhỏ. Với cả,ta tự nhận ,ta yếu võ công,Mẫu thân giỏi võ cơ mà vẫn nên có người học võ cùng cho vui,mục đích là để chơi cùng. Con và tỷ tỷ khác nhau nên ta định như vậy.
Dương Hoàn nghe xong sung sướng vô cùng
-cảm ơn cha,con nhất định sẽ chăm chỉ học hành,mang về tự hào cho gia đình chúng ta
-vậy thì để ta dạy con vài bước chuẩn bị nha
***
-phu quân- Kim Hạ ngồi cạnh gọi Lục Dịch
-lại chuyện gì nữa- Lục Dịch thấy xưng hô hơi lạ
-hôm nay chàng có thấy phủ chúng ta hơi khác không
-có gì đâu,vẫn như mọi hôm mà.
-hôm nay,hoa sen đỏ mà ta được tặng nở rồi đó
-à,hoa sen vô danh đó ư,dưới hồ sen tàn hết rồi bông đó mới nở,có chút kì lạ thật
-vậy hôm nay có gì đặc biệt
Lục Dịch đã đinh ninh Kim Hạ cố tình nhắc về mấy thứ màu đỏ để gợi nhớ điều gì rất hạnh phúc
-à,nàng gả cho ta 10 năm rồi.
-chàng nhớ rõ quá đi,hôm nay chàng cũng không bận nên cả ngày hôm nay sẽ mặc hỉ phục cùng ta,chúng ta ăn mừng.
Kim Hạ lấy hỉ phục đỏ thắm đưa cho Lục Dịch,hắn cũng chiều theo nàng đi thay đồ.Nàng trang điểm xong,hai người cùng bước ra nhìn nhau,hạnh phúc y như ngày này 10 năm trước
-đi thôi,hôm nay chúng ta sẽ đi dạo cùng nhau- Lục Dịch nắm tay nàng
Kim Hạ gật đầu,hai người cùng mở cửa đi ra.
Kim Hạ có chút bất ngờ,ngơ ngác nhìn Lục Dịch. Trước mặt họ không chỉ có Lục Dương mà cả Dương Hoàn đang quỳ trước hai người họ
-có chuyện gì đứng dậy mà nói,sao phải quỳ thế này- Kim Hạ định đi xuống đỡ họ lên thì Dương Hoàn nói
-hôm nay Dương Hoàn muốn tới thỉnh cầu Lục đại nhân thu thận ta làm đồ nhi,tác thành cho đồ nhi và Lục huynh làm sư huynh sư muội cùng nhau học tập,luyện rèn chăm chỉ.
Lục Dịch nhìn sang Kim Hạ
-nàng xúi giục con bé đúng không
-thiếp nào có gan lớn thế,ta cũng không biết chuyện này,sao lại trùng hợp vậy chứ- Kim Hạ tỏ vẻ vô tội
-phụ thân ,mẫu thân,con cũng muốn tôn phụ thân làm sư phụ,mong người có thể chấp nhận,con hứa sẽ học thật tốt,và dạy bảo lại những điều hay từ phụ thân- Lục Dương
-hôm nay phu nhân và đại nhân cùng mặc đồ màu đỏ,quả thật là rất may mắn,có lẽ họ đến bái sư cũng là một điềm báo tốt,hay là chấp nhận đi ạ- Ly tỷ tỷ đứng cạnh Lục Dương nói chen
-..con.....,chuyện gì xảy ra thế này- Lục Dịch tự hỏi tự trấn an mình
-phu quân,ta nhớ là ta chỉ nói đùa với Dương Nhạc là hai đứa có thể cùng luyện tập với nhau thì tốt cả đôi đường,nhưng chuyện lấy chàng làm sư phụ,ta không có chủ ý đó- Kim Hạ giờ mới nhớ ra
-chàng,hôm nay coi như đỏ 1 ngày rồi cái gì cũng đỏ mà,chuyện tốt,chuyện tốt,đồng ý đi mà- Kim Hạ đung đưa tay của Lục Dịch
-thôi,được rồi,tuy ta chưa bao giờ biết dạy bảo người khác nhưng sẽ cố gắng- Lục Dịch
-đa tạ sư phụ,sư mẫu- Hai người đồng thanh lạy 3 lần
Sau đó cùng thề nguyền kết bái huynh muội:" sống chết có nhau,có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu". Thắp nén hương ,chứng tỏ có ông trời chứng giám. Hai người họ quay mặt lại cúi đầu,coi như có thể cùng nhau thêm 1 lần nữa.
(Hình như kết giao huynh muội,lạy sư phụ sư mẫu cũng được, nhưng không cần phải quay mặt lại cúi đầu,lạy chứ. Nghe có vẻ hơi giống 1 buổi cầu hôn?)
-bông hoa đỏ kia nở đúng lúc thật,hôm nay xảy ra nhiều chuyện tốt,nó lại càng đỏ hơn nữa,mong mọi điều tốt lành sẽ tới- Kim Hạ nhìn xuống hồ,bông hoa sen đang tắm nắng thu hút mọi hào quang rực rỡ của bình minh.
-sư huynh,có phải ta đến đây làm phiền mọi người rồi không?- Dương Hoàn hỏi
-ý muội là- Lục Dương nói
-Lục phủ mọi hôm yên tĩnh,thanh tao hôm nay kẻ ra người vào đông đúc,nhộn nhịp,rốt cuộc là vì muội đến nên họ mới vậy?- Dương Hoàn
-muội lâu không tới nên không biết,hôm nay là 10 năm ngày sư phụ sư mẫu thành thân,họ đang sắm sửa mới lại toàn bộ tất cả mọi thứ đó.
-à,ngày trọng đại...
Sư huynh bây giờ không còn hay lảng tránh sư muội nữa,luôn dạy muội những điều tốt,điều hay,từ đầu đến cuối là vị sư huynh này đỡ dậy. Tuy thi thoảng có hay cãi nhau chạy quanh phủ nhưng phần lớn,họ học võ,luyện kiếm cực hợp nhau.
Dương Nhạc đang nấu ăn thì Thượng Quan Hi lôi ra 1 góc
-Hi Nhi,có chuyện gì sao
-chàng...chàng đã bao nhiêu tuổi rồi vẫn ngốc vậy chứ
-có ...ta có làm gì sao
-chàng có muốn nghe Kim Hạ tường thuật buổi sáng nay không
-có chứ,ta cũng muốn biết Dương Hoàn nhà ta có chăm chỉ luyện tập không
-chàng yên tâm,nó rất ngoan,nhưng...
-sao vậy,nó làm gì sai à
-nó bái sư nhưng mà...giống như đi thành thân ý
-là sao,ta không hiểu
-kết bái huynh muội chỉ cần với tổ tiên sư phụ là được đúng không
-ừ
-thế chúng nó còn cúi đầu với nhau,lạy sư phụ,sư mẫu,rồi thề non ước biển,chàng có nghĩ lại xem chàng dạy Hòan Nhi  cái gì không
Quả thật,đây  chủ ý của Dương Nhạc,hắn chỉ là sợ thiếu tôn nghiêm trang trọng nên chỉ bảo đầy đủ.
-nhưng Lục Dương,Lục Dịch cũng không nói gì mà
-Lục Dương tuổi nhỏ không nói,Lục Dịch nể tình Kim Hạ mới miễn cưỡng không nói,chứ ...
Dương Nhạc bây giờ mới nhận ra sự ngốc của mình
-cái này gọi là,gả con gái đi sang Lục phủ sao?
-thôi,chàng cũng không cần lo,bọn chúng còn nhỏ,không hiểu chuyện,Kim Hạ không nhỏ nhen để ý mấy cái này đâu,nhưng chàng lần sau đừng ngốc nữa,rước họa vào thân đó.
Quán ăn chiều tối vãn người hẳn,nắng hạ dần sau tường nhà Dương Nhạc,cây mai vàng,hoa chưa nở nhưng lá thì xanh cả cây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top