Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Chuyện của Tạ Nhiên

-ngươi,mau chóng quét dọn chỗ kia đi,nhanh lên- Kim Hạ quát
-ê,ngươi,ta bảo ngươi đó,lề mề quá,xếp lại mấy chậu hoa này đi,xếp lộn xộn vậy- Kim Hạ lại ra tay quát tháo
-nàng,nàng không thể bớt la mắng được sao,bọn họ sợ tái mặt rồi kìa- Lục Dịch kéo Kim Hạ ngồi vào bàn
-không được,ta không muốn một chút sai sót trong việc trang trí ,sinh nhật của Dương Hoàn và Lục Dương đầu tổ chức ở đây ,tất cả phải chỉn chu,đẹp đẽ
-nương,hôm nay đâu phải ngày lễ gì đâu,người trang trí cầu kì quá- Lục Dương không nhớ gì,tiến tới khuôn mặt khó chịu
-hôm nay sinh nhật con ,con cũng không nhớ sao?- Lục Dịch
-à...con 15 tuổi rồi
-vậy con đủ tuổi đi kiếm tiền,tự nuôi bản thân rồi- Kim Hạ
-con dù sao cũng vừa tham gia ứng tuyển Cẩm y vệ vài ngày trước,hôm nay vẫn không có kết quả,ngươi nôn nóng quá rồi- Lục Dương
-ta sắp trở về Lục phiến môn đi làm,tra án ,làm việc ta thích,không phải ở...
Kim Hạ chưa nói xong,Lục Dịch ném cho nàng cú liếc chết người
-ý nàng là ta nhốt nàng trong nhà,từ sớm nàng coi Lục phủ là nhà giam chứ gì?
-đại nhân,ngài hiểu nhầm rồi,ta nói vậy chứ thực ra Lục phủ vẫn là nhà,đi làm về vẫn về đây,không thể ở chỗ khác
Lục Dịch cười nửa miệng,đi vào phòng đọc sách
-người làm phụ thân giận rồi- Lục Dương nói nhỏ
-chàng dám giận ta,đây gọi là quản giáo quá nghiêm đó- Kim Hạ tức tối
-con xin được san sẻ gánh nặng cùng mẫu thân- Lục Dương thì thầm
Lục Dịch trong phòng nhưng mắt nhìn ra ngoài là thấy cái bàn hai người ngồi thì thầm,hắn lấy viên ngọc thạch ném vào đầu Lục Dương,ám chỉ không được nhiều chuyện.
Lục Dương đáng lẽ chuẩn bị dính đầu,ai ngờ từ xa Dương Hoàn đã bay đến,lấy chân đá viên ngọc quay lại khiến Lục Dịch né người sang 1 bên
-bái kiến sư huynh,sư mẫu,đồ nhi đến muộn rồi- Dương Hoàn
-con gái ,con biết con đã đá gì không?- Kim Hạ
-viên ngọc thạch
-con biết trong phòng là ai không?
-không có ai ạ,con không thấy mà- Dương Hoàn nghiêng người nhìn vẫn không có ai,Kim Hạ và Lục Dương khuôn mặt có chút sợ sệt
-sư phụ con ném viên ngọc đó ra trừng trị Lục Dương,con đỡ thay thì thôi đi,còn ném quay lại đúng chỗ thế- Kim Hạ nói nhỏ với Dương Hoàn
-con nghĩ là bọn trẻ con hàng xóm ném đá vào
-đá ngoài đường thiếu sao mà lôi cả ngọc thạch ra ném vậy,muội luyện võ nhiều quá ngốc luôn rồi à- Lục Dương
Bấy giờ,Dương Hoàn mới đập tay vào đầu,đến trước cửa phòng quỳ xuống
-xin sư phụ tha lỗi cho con,con sai rồi
Lục Dịch đứng khuất ở trong,nên người ở ngoài  nhìn không thấy,chỉ có đến trước cửa mới rõ
-con có tội gì?
-con đã đá viên đá vào trong phòng,vi phạm quy tắc,mong sư phụ xử phạt
-hôm nay ,cũng là sinh nhật của hai huynh muội con nên ta tha lỗi cho con,nhưng,phải có hình phạt
-mong sư phụ cứ nói
-thêu một cái khăn cho Lục Dương
-há,con...con đâu biết thêu...với cả sinh nhật con...con lại còn đi tặng...
Lục Dịch trừng mắt nhìn Dương Hoàn khiến cô bé 10 tuổi sợ hãi nghe lời rồi bỏ chạy
-sư mẫu,con đâu biết thêu khăn?
-con...hãy tự xử đi,ta xem trang trí gì nữa nào...
Kim Hạ tẩu thoát thật nhanh,bỏ lại hai huynh muội nhìn nhau
-muội tặng huynh cái khăn tay chứ gì- Lục Dương
-hình phạt này có chút không thỏa đáng
-muội ...có thể học Dương tỷ tỷ mà
-nhưng muội không học được trong hôm nay đâu,ít nhất phải vài tháng.
-muội,ta có ý này
Lục Dương thì thầm với Dương Hoàn
-huynh,tấm lòng trượng nghĩa này,muội cố gắng khắc ghi,đa tạ
-hôm nay không luyện tập sao
-sinh nhật huynh có năm nào mà tập luyện  đâu,muội về nhà đây
Dương Hoàn nài nỉ Dương Chiêu thêu qua cho mình chữ Dương lên khăn tay. Rồi mình sẽ cố thêu theo nét đã có sẵn.hơi xấu nhưng không sao. Chắc không sao.
Bữa tiệc tổ chức vào buổi trưa,trời nắng vừa phải,hương hoa thơm ngát từ lúc mới bước chân vào phủ. Lục Dương mặc y phục trắng,nam tử bạch y khiến những vị tỷ muội nhà các đại thần tham dự khen ngợi hết lời. Dương Chiêu cùng Dương Hòan bước vào,1 người mặc đồ nam nhân,cầm tay cô nương mặc y phục thướt tha màu xanh ngọc,cài trâm hoa đào.
-đây là cặp đôi nào vậy,nhìn xứng đôi quá
Đây là câu cửa miệng của tất cả mọi người khi nhìn họ,trừ những ai đã biết danh tính cô gái giả nam nhi kia.
-Lục huynh,món quà này ta tặng huynh,coi như chút tấm lòng- Dương Hoàn đưa hộp gỗ đặt khăn tay vào đó,và đi ra. Mọi người không ai để ý gì cả. Lục Dịch từ xa nhìn,có lẽ khăn tay nằm tròng, đó,nhìn sang Kim Hạ đang nắm tay mình
-chủ ý của nàng hoàn toàn sụp đổ từ đây
-đáng lẽ chàng phải phạt nó mặc bộ y phục ta tặng ,ta tặng nó sinh nhật từ hôm qua .
-nàng tặng bao nhiêu,nó đưa tỷ tỷ dùng hết rồi. Phạt mặc đồ đã tặng,có lí nào như nàng nói chứ.
Hóa ra,Kim Hạ và Lục Dịch bàn hết tất cả mọi thứ rồi,cố tình ném viên ngọc thạch,phạt Dương Hoàn,nói thêu khăn để trước mặt mọi người ,tặng quà thì tin đồn về hai con người này sẽ lan ra,là tình chàng ý thiếp. Ai ngờ,Lục Dương đã tính nhanh hơn phụ mẫu mình,tặng quà như vậy,nên giả nam cho xong🤣
(Nhà này  toan tính lắm quá cũng bị ngốc theo rồi)
-Dương Hoàn tặng gì thế?- Kim Hạ hỏi Lục Dương
-khăn tay đó ạ
-thêu chữ Dương,hòn đá đeo tay cũng chữ Dương,bộ y phục màu trắng con mặc cũng có chữ Dương ở thắt lưng,đôi giày đeo thì chữ Dương ở dưới đế. Cả người con tràn ngập chữ Dương rồi à
-quà Dương Hoàn tặng,con không dùng phí lắm
-con tặng Dương Hoàn gì
-y phục...,y phục của nam tử . Năm trước con tặng muội ấy đôi giày thêu hoa nhưng mà bị chật nên con tặng cái khác.Rộng rãi lại còn hợp với tính cách muội ấy.

Kim Hạ không thể nói gì ,đi khỏi phòng con trai,ngó ra ngoài xem người về hết chưa. Lục Dịch vẫn nói chuyện triều chính với đại thần,lớp người trẻ về hết rồi,còn có Dương Chiêu đánh đàn  tự mua vui cho mình. Giờ nàng mới nhìn kĩ,trâm cài hoa đào đỏ khuất sau lớp tóc kia. Nàng hoài nghi,rất nhiều nghi vấn .
***
-hoàng đế chiếu viết,Lục Dương,con trai của Chỉ huy Sứ- Lục Dịch,5 ngày trước tham gia ứng tuyển Cẩm y vệ đã trúng tuyển. Do triều đình ngân khố eo hẹp,không thể tổ chức lễ nhận chức Cẩm y vệ nên sẽ đến nhà từng người trao thẻ bài,chức vị.
-đạ ta thánh chủ long ân- Tất cả Lục phủ quỳ xuống nhận lệnh của hoàng đế,Lục phu nhân mỉm cười nhẹ.
-chúc mừng Cẩm y vệ Lục Dương,tại hạ xin cáo từ- Vị thái giám đi về,khép cửa lại.
Kim Hạ nhảy lên ôm lấy con trai
-lát nữa mẹ sẽ đến Lục phiến môn luôn,con nhận chức thì phải đi làm,đi theo cha con đó nha,ta đi đây.
-phu nhân,nàng quên lời hứa sao?
-hứ,còn gì nữa chứ
-con trai còn chưa kiếm được 1 xu,chức vừa nhận ban nãy,nó chưa lo được thân của nó ,nàng thì vui rồi,lại nhanh chóng thoát khỏi con cái,phu quân,Lục phủ hả
Kim Hạ cúi đầu nhận lỗi,cố gắng không nghịch nữa,buồn rầu trở lại cái bàn kia.
Dương Hoàn đến,cây hạnh nở hoa ,hồng khắp cửa Lục phủ,cơn gió lạ nào thoáng qua khiến nàng phải che tay lại vì bụi bay vào mắt.
-sư mẫu,sao người lại thất thần không vui vậy? - Dương Hoàn,hôm nay mặc y phục  màu đỏ mận nữ nhi,tóc búi 1 ít rồi xõa nhẹ,cài trâm.
Kim Hạ buồn phiền,ngẩng lên nhìn Dương Hoàn,bất ngờ chút
-ấy,hôm nay con mặc đồ có chút nổi bật,rất đẹp nha,không phải con ghét mấy màu này sao
-tỷ tỷ bảo con ít nhất cũng nên ra dáng nữ nhi một vài lúc,con nghĩ hôm nay khá ổn,tỷ tỷ còn cài trâm này cho con nữa.
Cây trâm hoa đào đỏ huyền thoại ấy,nằm trên đầu Dương Hoàn,Kim Hạ nhìn xong cười nhẹ,rót chén trà rồi hàn huyên với  Hoàn Nhi.
❣❣❣
Các vị huynh đệ Lục Dịch,Dương Nhạc,Kim Hạ,Thượng Quan Hi,Tạ Tiêu cứ 5 năm lại tổ chức gặp mặt một lần. Lần đầu tiên sau 5 năm gặp lại,họ hẹn nhau ở Tiêu Tương Các ,chính Kim Hạ đề xuất,ai nấy đều đồng tình. Vậy mà lần thứ 2,tổ chức ở nhà Dương Nhạc,vẫn không đủ người
Lần thứ 3 năm nay,tại nhà Lục Dịch,Kim Hạ vẫn không thể hết buồn,vì cái tên Tạ Viên Viên vắng mặt,làm không khí bớt vui
-nàng từ sáng đến giờ ủ rũ hoài vậy- Lục Dịch
-Tạ Tiêu,15 năm vẫn chưa có gặp,ta lại thấy thiếu đi vị huynh đệ
(Lục Dịch không còn ghen như trước nữa,giấm bớt chua hơn rồi,vì đồng cảm cho tình bạn thôi mà)
-nàng không thấy ta vẫn ở đây sao,nàng đừng buồn,Dương Nhạc chờ lâu rồi đó.
Lục Dịch dẫn nàng từ trong phòngđi ra ngoài bàn ăn,bỗng từ xa nghe thấy tiếng bước chân của nhiều người.
-xin hỏi vị này là...- Nô tài canh Lục phủ chặn đường
-ta là huynh đệ của Lục phu nhân đó,mau tránh đường.
Kim Hạ nghe ra giọng của ai rồi,chạy thật nhanh tới
-mau cho họ vào - Kim Hạ vui mừng
-Tạ Viên Viên,ngươi tới muộn rồi đó
-Viên đại hà,không phải bị phu quân quản nghiêm nên gặp ta như lúa được mùa thế này sao?
Lục Dịch nghe thấy ,ho vài tiếng,Kim Hạ im bặt,lại,nhìn sang cạnh
-Lục phu nhân
-Lục phu nhân
Đó là một người phụ nữ và một công tử chỉ khoảng tuổi Lục Dương
Kim Hạ nhìn sang Tạ Tiêu,hắn cầm tay cô gái,  giới thiệu:
-đây là thê tử của ta- Nhạn Hoa,kia là nhi tử- Tạ Nhiên
-hóa ra ngươi đã chịu cải tà quy chính, chịu dựng vợ rồi sao,ta tưởng...
-phu nhân,đồ ăn nguội hết rồi,nàng còn không ăn ,ta đổ hết đó- Lục Dịch nói to khiến nàng quay lại đi vào bàn ăn
-Dương Phu nhân,Lục Đại nhân,Dương huynh- Nhạn Hoa cui đầu
-Lục Đại nhân,Dương bá bá,Dương phu nhân-Tạ Nhiên hành lễ
-người 1 nhà,lễ nghi nhiều quy tắc quá làm gì ,ngồi đi- Thượng Quan Hi
-Tạ Viên Viên,ngươi tiến triển nhanh ngoài sức mong đợi,ta không có tin tức gì của ngươi đó- Kim Hạ
- sư tỷ ta biết mọi chuyện,không muốn nói để hôm nay cho mọi người bất ngờ- Tạ Tiêu
-Tạ phu nhân có biết chúng tôi qua Tạ Tiêu- Dương Nhạc hỏi Nhạn Hoa
-đúng vậy.
-vậy,phu nhân có biết Kim Hạ rất thân với Tạ Tiêu không?- Dương Nhạc hỏi chi tiết
-có chứ,Kim Hạ là mối tình đầu của Tạ Tiêu,nhưng người bên cạnh  cả đời với ngài ấy chỉ có ta mà thôi- Nhạn Hoa tự tin nhìn Tạ Tiêu
-thực ra lúc tham gia đánh giặc,ta đánh lạc hướng  địch nên không may lạc đường,đi vào một làng xa lạ thuộc biên giới,lại còn bị giặc truy đuổi,tưởng không giữ được mạng,may mà có Nhạn Hoa cứu ta,chăm sóc ta hết mực,nên ta đã sống cùng cô ấy,tới khi khỏi bệnh. Rồi dẫn cô ấy,con trai về nhà nữa. -Tạ Tiêu có lẽ trong tim có 1 tấm chân tình là Nhạn Hoa rồi
-bọn trẻ ở vườn sau, Tạ Nhiên,cháu mau ra đó gặp mặt bọn chúng,chỗ này không hợp với cháu lắm- Thượng Quan Hi
-đa tạ Dương phu nhân
-Tạ Nhiên, cứ tự nhiên ,không cần ngại gì cả- Kim Hạ
Tạ Nhiên sinh cùng năm với Lục Dương,võ công không tệ,tính khí khá lạnh lùng,dè chừng mọi thứ.
Hắn khinh công từ trên mái nhà,nhìn xuống thấy 1 cô nương đang gảy đàn tranh,bên kia là 2 người đang đấu kiếm,nhìn sơ sơ cũng là giỏi giang,luyện kiếm lâu năm
   Dương Chiêu-nữ tử xinh đẹp khiến hàng dài công tử khắp kinh thành tới xem. Vì thế,thật không lạ gì khi quán của Dương Nhạc rất đông khách,mà khách chủ yếu là nam nhân. Hơn nữa,Chiêu Nhi hiếu khách nên gặp ai cũng mỉm cười thân thiện. Tỷ ấy khiến trái tim ai cũng mong chờ,nhớ nhung. Còn Dương Chiêu,tuy nàng mỉm cười với mọi người,nhưng chẳng ai khiến nàng nở nụ cười tươi đầy hạnh phúc. Nàng ấy luôn nằm mộng hằng đêm về 1 nam  nhân,dáng cao, vai rộng,tóc búi gọn,mặc y phục màu xanh lam. Nàng chỉ thấy bóng lưng của người đó,luôn mặc định đó là người mình phó mặc cả đời. Vì vậy,nàng chỉ luôn tìm kiếm người đó từ năm 16 tuổi,từ khi mơ thấy người ta.
Tạ Nhiên khinh công từ trên mái nhà xuống,khiến gió cũng phải đổi hướng ,lá đang bay xuống lại bay lên,cây hoa sau vườn đung đưa theo. Dương Chiêu thấy ngọn gió lạ lướt qua mặt ngẩng đầu nhìn lên. Nàng bỗng ngưng gảy đàn,đứng dậy,mắt thẫn thờ nhìn người ta từ phía sau
-chính là chàng ấy,đúng rồi,đây là người mình tìm kiếm bao lâu nay mà.
Nàng đứng đó cười tươi,đôi mắt lấp lánh như sao. Hai người kia hăng say luyện kiếm cũng dừng lại nhìn.
-xin hỏi công tử là...- Dương Hoàn tiến tới hỏi
-ta là Tạ Nhiên,phụ thân là Tạ Tiêu,mẫu thân là Nhạn Hoa ,cô nương hoạt bát đáng yêu này chắc là Dương Hoàn.
-công tử quá khen,nương ta và phụ thân của ngài giao tình rất tốt ,nên làm quen từ sớm. - Dương Hoàn
Nàng giới thiệu
-cạnh ta ,đây là Lục Dương,con của chỉ huy sứ Lục Dịch và kia là tỷ tỷ ta-Dương Chiêu
Dương Chiêu bị nhắc đến tên giật mình cúi chào
-Lục Dương nghe nói chạc tuổi mình,phụ thân cũng hãy nhắc đến Lục Dịch,con của ngài ấy,mình rất tò mò- Tạ Nhiên nghĩ
-Lục huynh,không biết chúng ta có thể tỉ thí 1 trận được không?- Tạ Nhiên
-không thành vấn đề,vậy công tử muốn đấu gì?- Lục Dương
-bắn tên
-được
Hai người đến chỗ bắn cung,Dương Chiêu làm người theo dõi kết quả,bắn 10 lần,ai vào hồng tâm nhiều nhất là thắng
Không ngờ,mũi tên lao vun vút,dường như hồng tâm với họ quá to,10 cái mũi tên chỉ nhắm vào hồng tâm đó
Dương Chiêu đôi mắt ngưỡng mộ,ngoại trừ thưởng thức tài năng của Lục Dương,nàng chưa gặp ai bằng đệ ấy.
- hòa rồi,hay là đấu võ tay đi,được không,coi như bàn quyết định -Dương Hoàn
-được-hai người đồng thanh
Vẫn là Dương Hoàn làm người phụ trách kết quả,nhưng có vẻ phần thắng nghiêng về Lục Dương nhiều hơn,Tạ Nhiên yếu về mảng này. Luôn bị đánh vào chỗ hiểm,Dương Chiêu nhìn rất đau lòng ,xót xa cho Tạ Nhiên
Cuối cùng,Tạ Nhiên cũng phải nằm xuống vì mệt
-tại hạ bái phục,sau này vẫn nhờ huynh dạy bảo nhiều hơn
-đã nhường nhịn rồi,ta thấy ngài rất biết cách dùng võ nhưng đánh hơi nhanh,cần chậm nhưng chắc hơn- Lục Dương
-xin được khắc cốt ghi tâm
Tạ Nhiên đứng dậy ngồi vào ghế,nói chuyện với Lục Dương,khá hợp nhau. Dương Chiêu nhìn thấy ở tay có vết bầm tím,lấy lọ thuốc đưa đưa cho Tạ Nhiên. Nhưng tỷ ấy đứng mãi đằng sau,không mở lời.
-tỷ mình,thục nữ quá cũng không thể làm đại sự được- Dương Hoàn nhìn tỷ mình.
-tỷ tỷ,Tạ công tử thuận tay phải lại còn bị thương ở tay phải nữa,tỷ đưa thuốc như vậy có khi  còn làm khó người ta hơn đó. -Dương Hoàn ngồi cạnh Lục Dương trêu chọc vài câu
Dương Chiêu giật mình,cúi xuống,không dám nhìn người ta ,còn Tạ Nhiên quay người lại,đợi Dương Chiêu nói gì đó
Lục Dương lấy lọ thuốc đấy,mở nắp,bôi lên tay Tạ Nhiên
-cái này do lỗi của ta,để ta bôi thuốc cho.
Tạ Nhiên nhìn Lục Dương,khá chu đáo. Đằng xa,Kim Hạ đang nhìn con mình bôi thuốc của con của Tạ Tiêu ,nhìn sang Lục Dịch rồi qua Tạ Tiêu,không nhịn nổi cười. Lục Dịch và Tạ Tiêu nhìn nhau ,khuôn mặt ai cũng nhăn lại đến khó hiểu.
(đam mỹ chính thức bắt đầu rồi sao?,à không,đây là truyện nam nữ nha. Hận thù của cha đời trước,hãy để con cái giải quyết bằng tình cảm huynh đệ)
-cũng may Kim Hạ là nương của Lục Dương nếu không,con của Lục Dịch ta cũng không tha- Tạ Tiêu nhớ mối hận năm xưa lắm🤣


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top