Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Thả đèn hoa đăng,thả nguyện ước trong tim

  -các con chơi vui quá hả- Kim Hạ nói với hội những đứa con
-dì à,bọn con có lẽ hợp tính nhau lắm đó ạ,thêm Tạ Nhiên vào càng đông đủ- Dương Hoàn
-mau về đại sảnh ăn cơm tối thôi,muộn rồi- Thượng Quan Hi
Bữa cơm vui vẻ,mọi người quây quần bên cái bàn tròn,một bàn là nam nhân ngồi sẽ uống rượu. Còn bàn bên kia là nữ,uống trà.
-ta không cam tâm- Kim Hạ
-nàng bớt nghịch đi- Lục Dịch
-nữ nhân có thể uống rượu mà,sao phải  chia thế này
-nàng tính cho Dương Chiêu và Dương Hoàn làm sâu rượu giống nàng ư,không biết tửu lượng của mình còn nói nhiều
-dì,dì sang bàn kia uống cũng được,con và nương không thích rượu lắm- Dương Chiêu
Kim Hạ không ngại,cầm chén to,rót đầy rượu cùng cạn ly. Lục Dương không ngờ,nương của mình cũng có ngày hôm nay.
-hôm nay ở kinh thành tổ chức lễ hội hoa đăng,ăn uống xong chúng ta sẽ đi- Thượng Quan Hi
-được,sư tỷ nói đúng,mọi người ăn nhanh lên rồi cùng đi- Tạ Tiêu
Bữa cơm đã xong,mọi người đứng dậy,dắt nhau đi ra ngoài đường. Đi đầu là Lục Dịch và Kim Hạ,nàng vừa dựa vai,ôm tay đại nhân mà đi. Theo sau là Dương Nhạc nắm tay Thượng Quan Hi,đi chậm để tránh đụng đôi phu thê kia. Quãng sau là Tạ Tiêu cùng Nhạn Hoa nói chuyện về những thứ mới lạ trong thành. Lục Dương đi cùng Dương Hoàn,và đương nhiên Tạ Nhiên đi theo Dương Chiêu. Cặp trước có thể đi cùng hàng nhưng cặp sau,Dương Chiêu đi lùi lại vài bước,vừa đi vừa ngắm nhìn xem,tân lang tương lai đẹp như thế nào
-bán cho tôi 10 đèn hoa đăng- Tạ Tiêu
-có ngay- ông chủ đưa nốt 10 cái còn lại cho họ,mỗi người cầm 1 cái,phát dần cho nhau. Tất cả đều màu đỏ thắm. Ngồi bên bờ hồ,nước hồ lăn tăn gợn sóng,mọi người đang viết ước nguyện lên bông hoa. Dương Hoàn nghịch ngợm nhìn sang chỗ tỷ tỷ
-muội xem với.
-không được,ước nguyện bị nhìn thấy sẽ mất thiêng- Dương Chiêu
-muội không biết  ghi gì- Dương Hoàn đuổi theo tỷ tỷ,đụng trúng Tạ Nhiên khiến hai người kia suýt ngã
-Tạ công tử,ta không cố ý- Dương Hoàn
Dương Chiêu đứng ra xa xin lỗi rồi quay lại nhìn Dương Hoàn ánh mắt tức giận.
-sư huynh,huynh không ước gì sao- Dương Hoàn nhìn thấy Lục Dương lặng mình nhìn dòng nước
-điều ước cho muội hết đó
Dương Hoàn vui vẻ nhận 2 cái đèn,vừa ghi vừa nói
-đầu tiên ước cho con đường sau này của 2 huynh muội phát tài,và ước cho huynh bớt bày ra vẻ mặt Diêm Vương kia đi
Nàng nhìn sư huynh cười lớn,Lục Dương lắc đầu không nói gì.  Kim Hạ ngồi cạnh đó,nàng đã ngà ngà say nhưng ý thức thì thượng thừa. Nàng nhận ra câu nói quen thuộc này,mình và Lục Dịch từng nói.
-chàng nghe thấy gì không,đó là 1 đôi- Kim Hạ
-nàng uống say rồi,ước nguyện xong,mau về nhà thôi- Lục Dịch đỡ nàng dậy,cũng ra hiệu cho Dương Nhạc mau đi thôi.
Tối muộn,sương lạnh rơi trên từng mái nhà. Lúc đi đến thả đèn hoa đăng,ai cũng mặc thêm lớp áo nữa,chỉ có Dương Chiêu vì mải mê ngắm ai đó mà quên áo, lúc đi về luôn ôm vai mình run lẩy bẩy
-tỷ tỷ,lẤy áo của muội đi,muội không lạnh- Dương Hoàn
-không sao,ta ổn mà...muội đi nhanh lên
Tạ Nhiên đi trước,nhưng không phải người vô tâm,quay lại,lấy áo mình khoác cho Dương Chiêu
-cô nương,mặc lạnh vậy dễ nhiễm phong hàn,mặc tạm của ta đi
Dương Chiêu bất ngờ nhận áo,hạnh phúc vô cùng. Cả nhà Tạ Tiêu và nhà Dương Nhạc ở lại Lục phủ ,một phần vì trời tối lười về nhà thêm xa,một phần ở lại hàn huyên chuyện cũ. 3 nam nhân 1 phòng,3 nữ nhân một phòng. Dương hoàn và Dương Chiêu ở phòng ngay sát phòng Tạ Nhiên và Lục Dương.
Không hổ là phái nữ,tán gẫu xuyên đêm không nghỉ,phòng nam nhân nến tắt từ khi mới đi vào,còn phòng của nữ nhân,nến cháy gần hết mới im lặng ngủ đi.
   Sáng sớm,5 người là nam nhân cùng dậy,luyện võ công,rèn luyện sức khỏe,để mặc nữ nhân vẫn ôm mình trong chăn ngủ
Bữa sáng dọn lên,Lục Dịch phải gõ cửa gọi hết mọi người ra,nhưng không thấy ai nghe,vô cùng tức giận định đạp cửa vào thì Kim Hạ mở cửa ra
Không biết,5 nữ nhân  này chung phòng từ bao giờ,cả 5 người bước ra mặt thoáng son phấn diễm lệ,y phục đồng bộ là trắng nhẹ nhàng nhưng đầy khí chất
-ôi,đây gọi là nghiêng nước nghiêng thành rồi -Dương Nhạc tiến tới cầm tay Thượng Quan Hi
-muội ,ta chưa thấy muội mặc bạch y,hay là hôm nay khẩu vị hơi khác rồi à- Lục Dương
-sư huynh,ta đẹp 1 lần,huynh ghen tị ghê vậy- Dương Hoàn chạy ra bàn ăn cầm ngay cái bánh bao ăn lấy ăn để
Lục Dịch nhìn Kim Hạ
-đây là y phục mà dì Lâm Lăng tặng đúng không- Lục Dịch
-phu quân,quả nhiên trí nhớ tốt,hàng này ở đáy tủ 10 năm,lôi ra vẫn mới như vừa mua ngoài chợ- Kim Hạ
-nàng mặc cái này mới có 2 lần,nên mặc màu này nhiều 1 chút
-để làm gì
Lục Dịch cười rồi quay đi,để Kim Hạ hỏi hàng tá câu nghi vấn
-Phu quân,hôm nay phải về rồi sao- Nhạn Hoa nói với Tạ tiêu
-nàng thấy buồn sao,không sao,nàng có thể ở lại đây lâu hơn,ta vẫn còn chuyện ở Ô An Bang
-nào được,chàng đi đâu,ta và con phải theo chàng chứ
Tạ Nhiên biết  phải  đi về,khuôn mặt chút trầm lại
-sau này chúng ta có cơ duyên sẽ lại gặp nhau- Lục Dương an ủi Tạ Nhiên
-huynh là người tài,ta nhất định sẽ cố gắng học hỏi,rèn luyện võ công,hẹn 1 ngày chúng ta lại tỉ thí
-được
Dương Chiêu bùi ngùi nhìn chiếc áo màu xanh lam của Tạ Nhiên,cô cầm nãy giờ không dám đưa trực tiếp.
-cảm ơn Lục đại nhân đã chăm sóc chúng tôi chu đáo,bây giờ thời gian cấp bách phải rời đi sớm,chúng tôi đi đây- Nhạn Hoa nói
-đi nhanh quá,không thể ở lại sao- Kim Hạ
-,sau này hẹn gặp 1 ngày không xa-Tạ Tiêu
-tên họ Lục kia,có thể cho ta ôm Kim Hạ 1 chút- Tạ Tiêu nhìn sang Lục Dịch,đại nhân quay mặt ra chỗ khác.
Tạ Tiêu ôm Kim Hạ vỗ vai chắc nịch
-sau này hắn có bắt nạt, Viên Đại Hà cứ tìm ta mà báo thù
-được,nhất ngôn cửu đỉnh- Kim Hạ
3 người chào nhau rời đi. Dương Chiêu trốn sau Dương Hoàn giờ mới chạy thật nhanh đuổi theo
-Tạ công tử,chiếc áo này của công tử,ta trả lại,đa tạ công tử đã cho ta mượn
Tạ Tiêu và Nhạn Hoa ngoái đầu lại
-cháu cứ cầm đi,không cần trả đâu- Nhạn Hoa
-nương ta nói rồi,cô nương hãy giữ lấy,coi như làm kỉ niệm
-nhưng mà...
DƯƠNG CHIÊU chưa nói xong,họ đã lên xe ngựa đi nhanh,đi thật xa,khuất tầm mắt của cô.
-tỷ tỷ à,người ta để lại làm tín vật định tình đấy- Dương Hoàn đi theo sau,nói sau tai Dương Chiêu
-muội nói gì đấy.
Dương Chiêu đi về nhà thật nhanh,muội muội nhìn theo cười 1 trận sau đó cũng nói chen thêm vài câu làm tỷ tỷ cúi mặt vì xấu hổ
***
-con lúc nào cũng để ta chỉnh tề trang phục như thế này sao- Kim Hạ lắc đầu nhìn Lục Dương
-cả ta nữa- Lục Dịch tiến đến ,khẽ động vào tay của Kim Hạ
-Sầm Phúc- Kim Hạ hô to
-phu nhân có gì dặn dò- Sầm Phúc
-mau chỉnh lại trang phục cho Lục đại nhân,ta đang bận
Nhưng Sầm Phúc chưa kịp nghe thì bị đại nhân vứt cho cái liếc sắc bén
-phu nhân thứ tội,ti  chức chuẩn bị ngựa cho thiếu gia trước ạ
Sầm Phúc chạy nhanh,Kim Hạ cười nhìn Lục Dịch
-con đã xong rồi đó,mau đi lấy ngựa- Kim Hạ
-nương,con đi đây
-có phải ngài cố tình không- Kim Hạ nói với Lục Dịch
-nàng đoán xem- Lục Dịch ôm eo nàng bế bổng lên
-sắp diện kiến hoàng thượng rồi,chàng không nghiêm túc được à
Lục Dương thấy phụ thân lâu quá nên quay lại xông vào thì thấy cảnh này,quay mặt mà nói
-phụ thân,nhi thần đã chuẩn bị xong hết rồi,chỉ chờ người thôi
-ta biết rồi
Lục Dịch hạ Kim Hạ xuống,đi  ra ngoài
-ta đợi chàng.
Kim Hạ hô to,mỉm cười mãn nguyện,cuộc sống của nàng chẳng có gì ngoài niềm vui và hạnh phúc.
Bỗng có tên nô tài chạy vào
-Viên bổ khoái có chuyện cầm ngài giúp đỡ
-có chuyện gì mà gấp gáp vậy
-cạnh nhà Dương Nhạc xảy ra vụ án mạng,khá nghiêm trọng
Kim Hạ không kiềm được,đi nhanh theo tên nô tài đó,tới nhà Dương Nhạc
Người dân ở đó đổ xô vào đứng chen chúc,lan sang cả quán ăn của Dương Nhạc
-ta là mệnh quan triều đình đây,mau tránh đường. Mong các vị giải tán,quán ăn nhà người ta sắp phá sản rồi kìa- Kim Hạ giơ thẻ bài lên tiến sâu vào trong nhà.
Tiếng khóc của nhà đó khiến khung cảnh bi thương thấy sợ,nhưng điều đặc biệt là Dương Chiêu đang quỳ trước thi thể kia,khóc rất lâu
-cháu đừng buồn nữa,mau đứng dậy đi- Kim Hạ đỡ Dương Chiêu dậy.
Dương Hoàn bây giờ mới chui vào trong ôm lấy tỷ tỷ
-Vận Tỷ Tỷ,sao tỷ lại ra đi đột ngột không nói gì chứ,chúng ta còn chưa nói chuyện xong mà- Dương Chiêu nói trong nước mắt
Kim Hạ nhìn thi thể,hỏi
-bá bá,thi thể này được tìm thấy trong trạng thái gì ạ
-đang treo cổ
-sáng nay mới phát hiện ra ạ
-đúng vậy.
Kim Hạ nhìn cổ,không hề có vết lằn  lực của dây ghì vào cổ người,hơn nữa dây này buộc lỏng lẻo,không chắc chắn,nếu đã thắt cổ thì sẽ rơi xuống ngay. Rất có thể đã chết trước khi treo cổ
-cô gái này,có lẽ vì tự ti với dung nhan mà tự vẫn,cô đừng đau lòng- 1 người  đi tới an ủi  mẹ của cô gái đó
Dương Chiêu vô tình nghe thấy,giọng có vẻ dữ dằn hơn
-dì,dì không biết rõ người ta thì đừng phán xét,cháu chơi với Vận Nhi từ nhỏ,hiểu rõ tính cách tỷ ấy. Tỷ không bao giờ tự ti,luôn lạc quan ,vui vẻ,dung nhan có tiều tụy ,tỷ ấy cũng không màng tới đâu.
Dì đó nghe xong không nói gì,Kim Hạ lắng nghe tất cả,lại càng chắc chắn: Đây là 1 vụ án mạng không bình thường.
Không hề để lại vết thương,trầy xước gì trên người. Ngay cả ngày trước nàng còn thấy  vụ án mà người chết có cây kim trong  tai ,nhưng lần này không phải. Vụ án chấn động cả kinh thành,khiến hoàng thượng cũng phái Cẩm y vệ điều tra cho rõ,trả lại an yên cho dân chúng.
Từ đó,Lục Dương chịu trách nhiệm xử lí vụ án này.
-sư huynh,ta có thể đi cùng?- Dương Hoàn
-quá nguy hiểm,muội không thể đi được- Lục Dương
-nhưng muội biết một chút về Vận Nhi
Lục Dương nhìn Dương Hoàn
-Vận Nhi là hàng xóm từ nhỏ của tỷ tỷ ta nên ta cũng biết rõ tỷ ấy,tuy không rành như tỷ tỷ,nhưng ta có biết vài phần,võ công của ta cũng không tệ,ta vẫn muốn thử nguy hiểm xem sao
-con đi cùng sư huynh đi- Lục Dịch tiến vào phòng nói
-đa tạ sư phụ
Hai người đi vào phòng Vận Nhi xem có gì mờ ám không. Dương Hoàn tinh ý nhìn xuống nền nhà,có những bước chân rất to,nhưng nhiều  hình như  có nhiều  người thực hiện hành động này  . Hơn nữa bước chân to
-sư huynh,bước chân này không phải nam nhân trung niên đó chứ
-ta cũng nghĩ thế,hơn nữa,bước chân này có vẻ đã phải bê cái gì đó nặng
-Vận Nhi,có lẽ  là người này đã nâng cô ấy lên rồi tạo hiện trường giả
-nghe nói tối nào cô ấy cũng tới Tiêu Tương Các đánh đàn,dù ở xa nhưng luôn được kiệu ở đó rước đi .
-Vận Nhi chỉ đơn giản tới đó đánh đàn để mưu sinh,không làm gì khác.
-chuyện này vừa xảy ra,có lẽ chỗ đó vẫn chưa biết Vận Nhi đã chết. Với cả theo truyền thống,nhà có người mất phải  hôm sau mới thông báo.
-ta có cách này ,huynh có muốn nghe.
Lục Dương nghe Dương Hoàn nói xong có chút nghiêm mặt lại
-sao lần nào muội cũng tự nghĩ mấy cách nguy hiểm để làm thế
-huynh không cho,ta sẽ tự tới đó thực hiện
Dương Hoàn bỏ lại Lục Dương,thay một bộ đồ nam nhân,búi tóc,cưỡi ngựa đi đến Tiêu Tương Các.
Chiều tối,trời đã hết màu nắng,cảnh vật vẫn còn nhìn được,phố xá còn đông người,Lục Dương mặc y phục bình thường,đi xem Dương Hoàn định giở trò gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top