Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🌱🌱🌱 Chap 5: Thế giới mới 🌱🌱🌱 💟💟 Đoạn 16: Hồi đáp 💟💟

Bản thân dù có yêu bao nhiêu vẫn là chưa đủ, chỉ cần đối phương có 1 lời hồi đáp là đủ.

------------🌺-----------

Lục Dịch mở mắt tỉnh dậy, ngay trước mặt, hình ảnh đầu tiên anh nhìn thấy chính là Kim Hạ - cô người yêu bé nhỏ của anh. Cô nằm đó, nghiêng người vòng tay ôm lấy anh, đầu rúc vào khuôn ngực anh, hơi thở ấm áp, nhè nhẹ đều đều.

Cuối cùng thì họ cũng có thể an nhiên mà ở cạnh bên nhau, yêu thương nhau. Sẽ không còn những khúc mắc, không còn sự thù hận, càng không cần rơi nước mắt nữa. Chúng ta sẽ cùng nắm tay nhau bình thản bước về phía trước.

Lục Dịch khẽ nhấc người dậy, ngón tay trỏ của anh nhẹ nhàng vén từng lọn tóc đang rủ trên khuôn mặt Kim Hạ. Sau đó, ngón tay ấy không dừng lại mà chạm vào từng đường nét trên gương mặt Kim Hạ. Từ vầng trán đến lông mày, hàng mi cong đến mũi, rồi xuống bờ môi. Tất cả đều được Lục Dịch khắc sâu vào trái tim mình hình ảnh Kim Hạ để cả cuộc đời này mãi mãi không quên, ngay cả dù có là kiếp sau hay kiếp sau nữa, anh cũng sẽ mãi mãi không quên.

Tình yêu của họ đã trải qua đủ thử thách, phải chăng đây đã là bến bờ hạnh phúc!? Nhất định sau này sẽ không buông tay nhau, dù bất kể chuyện gì có xảy ra anh cũng sẽ không buông tay. Đau khổ, mất mát 1 lần đã là quá đủ, anh muốn tương lai của hai người sẽ mãi mãi chỉ có tiếng cười, có niềm vui và hạnh phúc mà thôi.

Lục Dịch không kìm được lòng, anh cúi xuống hôn người con gái anh yêu. Anh yêu em, Kim Hạ!

Kim Hạ phía trước mặt có chút cảm giác ngứa ngáy, cô chun mũi, lắc lắc đầu. Mở mắt ra liền thấy khuôn mặt Lục Dịch gần sát mình, hai chóp mũi của họ đang chạm vào nhau. Gần tới độ không khí xung quanh họ cũng là đang hít thở qua lại của nhau. Một cảm giác nóng bức, ngột ngạt, như thể dưỡng khí bị cạn dần. Kim Hạ mở to đôi mắt, chớp chớp liên tục, hô hấp 1 cách khó khăn, nhịp thở tăng lên đến mức tối đa, đến trái tim dường như cũng phải hoạt động hết công suất để bơm máu và ôxi tới các cơ quan khác.

Khuôn mặt Lục Dịch nhìn gần mới đẹp đẽ làm sao, tất cả các đường nét trên khuôn mặt đều rất hài hòa, mắt mũi miệng, tất cả đều đẹp, tất cả Kim Hạ đều thích. Lục Dịch toát lên 1 vẻ đẹp rất khác với nam nhân bình thường cô hay gặp. Càng nhìn càng thấy đẹp, đẹp từ những cái nhăn trán, cái nhíu mày, đến cách nheo mắt, thậm chí khi anh khẽ nhếch miệng cười cũng đẹp. Đẹp ngay cả vẻ thờ ơ, lạnh lùng, đến ánh nhìn lãnh đạm mà anh ban phát.

Kim Hạ vô thức đưa ngón tay lên chạm vào các đường nét đó, đem theo ánh mắt say sưa.
- "Đội trưởng, có ai nói anh rất đẹp chưa?".

Lục Dịch nãy giờ vẫn duy trì trạng thái im lặng, mặc kệ Kim Hạ muốn làm gì. Nghe thấy câu hỏi ngây ngô của cô, lông mày nhướn lên, khóe miệng khẽ cong cong tự đắc.
- "Em nói xem!?".
- "Đẹp, anh rất đẹp, đẹp hơn cả mấy cô ca sĩ diễn viên trên tivi luôn đó". Kim Hạ thật thà nói.
- "Là em đang thật lòng khen anh đẹp hay đang chế giễu anh không giống đàn ông".
Lục Dịch bị câu trả lời của Kim Hạ làm cho phì cười, anh vẫn nhớ trước đây cô luôn cho rằng anh không phải trai thẳng. Chống khuỷu tay xuống giường, bàn tay đỡ lấy cằm mình, Lục Dịch nghiêng người sát cạnh Kim Hạ, tay còn lại nâng cằm cô lên, nheo mắt nhìn cô.

- "Em là nói thật lòng mà, em đang khen anh đẹp đó. Lông mày đẹp này, mắt đẹp này, mũi đẹp này, môi cũng.....môi cũng.....".
Kim Hạ nói đến đâu, ngón tay liền chạm vào đó, đến đôi môi anh thì bỗng cảm thấy khuôn mặt mình nóng nóng. Môi anh công nhận đẹp thật, cô thực sự muốn....muốn hôn anh 1 cái. Cô nhớ những lúc họ hôn nhau, hơi thở vừa ấm nóng vừa gấp gáp quấn quýt.
- "Tiếp tục đi, môi anh làm sao, hửm...".

Âm thanh cuối kéo dài trong cổ họng Lục Dịch khiến cho đầu óc Kim Hạ trở nên mơ hồ. Cô vươn mình tới đẩy ngã Lục Dịch, giống như 1 tư thế chủ động hơn, hai tay cô đang chống lên ngực anh, nửa người cô đang ở trên thân người anh. Kim Hạ cúi xuống hôn Lục Dịch 1 cách tự nhiên. Cô hôn lên trán, hôn vào mắt, hôn lên mũi, hôn tới má. Sau đó dừng lại nhìn sâu vào đôi mắt anh. Ở sâu thẳm trong đôi đồng tử đen láy ấy đang phản chiếu chính hình ảnh của cô.

Từng nụ hôn của Kim Hạ khẽ rơi trên khuôn mặt Lục Dịch giống như những bông tuyết đầu mùa, vừa mát vừa nhẹ. Kim Hạ rất hiếm khi chủ động hôn anh, trước đây hầu hết đều là anh chủ động trước. Nếu cô có chủ động thì ngay sau đó khuôn mặt cô sẽ đỏ bừng bừng như quả gấc. Và luôn chữa ngượng bằng câu nói "do da mặt anh quá dày".

- "Tại sao lại dừng rồi. Anh đang chủ động nằm im để em muốn làm gì thì làm đó. Cơ hội tốt vậy mà bỏ lỡ là phí lắm đấy. Mới có vậy thôi đã xấu hổ rồi thì sau này còn phải làm những việc khác nữa thì sao".
Ánh mắt Lục Dịch nhìn đi hướng khác, vờ như thở dài ra vẻ thất vọng.

Khuôn mặt Kim Hạ vốn đã đỏ bị anh nói vậy thì càng đỏ hơn. Bỗng nhiên cô nhớ tới ngày hôm đó, cái ngày mà cô trả lại anh chiếc vòng và nói lời chia tay, anh đã phát tiết với cô như nào. Hôm đó, suýt chút nữa thì... Kim Hạ không dám nghĩ tiếp nữa. Đôi mắt cô chớp chớp liên tục. Kim Hạ lắc lắc đầu cho tỉnh táo. Những chuyện như thế ít nữa kiểu gì chẳng có, Kim Hạ tự động viên chính bản thân mình.

Lục Dịch nãy giờ quan sát mọi hành động cũng như cử chỉ của Kim Hạ, trong lòng vui vẻ, mãn nguyện vô cùng. Tiểu cô nương nhà người ta vẫn còn nhỏ, lại chưa yêu đương bao giờ, bị anh trêu chọc tới mức mặt mày đỏ tía tai luôn rồi.
- "Sao nào, bây giờ định như nào nào". Lục Dịch tiếp tục trêu đùa Kim Hạ.

- "Chụt". Lục Dịch còn đang nói chưa hết thì Kim Hạ cúi xuống hôn kêu 1 cái lên môi anh.

Lục Dịch chưa kịp phản ứng thì thêm 1 lần nữa, Kim Hạ lại cúi xuống ghé sát đôi môi cô vào môi anh.

Một nụ hôn sâu.

Đôi mắt Kim Hạ mơ màng khép lại, cô hoàn toàn chủ động. Chiếc lưỡi nhỏ mềm mại ban đầu có chút ngại ngùng, ngập ngừng chờ đợi nhưng sau đó lấy hết tất cả dũng khí mà tiến tới. Chạm vào đối phương, run lên 1 hồi sau đó liền trở nên nhiệt tình quấn quýt.

Trong truyện tình cảm, kinh nghiệm của Kim Hạ không nhiều, tất cả những gì cô biết đều là học từ Lục Dịch và nghe được từ 1 vài chị đồng nghiệp. Cô luôn thắc mắc, mọi người đều nói Lục Dịch cũng là yêu lần đầu, vậy tại sao kinh nghiệm của anh lại phong phú như thế. Chẳng lẽ anh là người cái gì cũng giỏi, cái gì cũng biết.

Kim Hạ vừa hôn Lục Dịch vừa trôi miên man trong dòng suy nghĩ của chính mình.

Lục Dịch mơ hồ thấy được sự không chuyên tâm của Kim Hạ. Rõ ràng đang hôn anh mà lại để tâm tư nơi khác. Khóe miệng khẽ cong lên, đôi mắt anh nhắm lại, mặc cô muốn làm gì thì làm, mặc cô muốn dẫn dắt anh đến đâu thì đến.

Bàn tay Lục Dịch không an phận, đang từ vùng eo bé nhỏ của Kim Hạ bắt đầu đi chuyển lung tung, đưa lên, hạ xuống. Bàn tay ấy lần mò theo đường cong thân thể cô, lúc quấn chặt lúc buông lơi.

Kim Hạ bên trên thân thể Lục Dịch từ trong cổ họng khẽ rên lên 1 tiếng. Điều đó lại càng khiến máu nóng trong cơ thể anh cuộn lên. Chưa đầy 1 tích tắc, Lục Dịch đã lật ngược lại tình thế. Kim Hạ chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy thân mình bị đổi chỗ thành nằm dưới từ lúc nào. Cô ngơ ngác nhìn Lục Dịch.

Cả thân thể lớn lao của Lục Dịch đè lên Kim Hạ, nhấn chìm cô xuống khiến cô không thể cử động. Bờ môi cô bị Lục Dịch ngấu nghiến, mạnh mẽ cuồng si. Hơi thở càng lúc càng gấp gáp, bàn tay anh nóng bỏng rờ rẫm thân thể cô, đưa vào bên trong lớp áo, chạm đến vùng da thịt nào, nơi đó trở nên nóng nảy.

Một rồi hai rồi ba chiếc cúc áo của Kim Hạ nhẹ nhàng bị tháo cởi. Cơn hỏa trong cơ thể Lục Dịch không thể kìm nén, giống như núi lửa sắp phun trào, tình yêu của anh thực sự cần được giải tỏa. Môi lưỡi quấn quýt không dừng, ướt át, ngột ngạt.

Rời bỏ làn môi ấy, cả hai cùng thi nhau triệt để mà hô hấp. Ánh mắt sóng sánh, trong đôi đồng tử của đối phương phản chiếu chính là hình ảnh của mình, vừa mơ hồ, vừa chân thực, vừa sâu thẳm lại vừa gần ngay trước mắt.
- "Kim Hạ, anh yêu em!". Giọng nói trầm thấp vang lên.
- "Em cũng yêu anh". Kim Hạ mỉm cười, nhìn anh gật đầu.

Như 1 sự ngầm cho phép, vòng tay xiết chặt lấy nhau, Lục Dịch cúi đầu hôn lên cổ Kim Hạ, rồi nhích dần, nhích dần xuống dưới.

Cảm giác vừa nhẹ nhàng vừa man mát. Kim Hạ thả lỏng cả cơ thể mình, sẵn sàng đón nhận tất cả từ anh.

Khi hai người còn đang quấn quýt, loay hoay với những chiếc khuy áo thì.... Reng....Reng.... điện thoại của Lục Dịch đổ chuông. Đôi trẻ cùng giật mình, nhìn lại tư thế không được đứng đắn cho lắm, quần áo cùng xộc xệch, xung quanh chăn gối bị xô đẩy lung tung lộn xộn cả lên.

Kim Hạ ngại ngùng đẩy Lục Dịch qua 1 bên, ngồi bật dậy. Ban nãy bị anh dụ dỗ thành hư người rồi, Lục Dịch đáng ghét, định ăn thịt em. Nghĩ vậy Kim Hạ cả người nóng bừng, liền đứng lên lao ra khỏi phòng.

Về phía Lục Dịch, anh cười khổ nhìn chiếc điện thoại, đáng nhẽ anh phải ném nó ra ngoài ngay từ đầu. Việc tốt của anh bị nó làm hỏng cả. Là ai phá hoại cơ hội tốt của mình, lòng thầm mắng chửi. Lục Dịch với lấy chiếc điện thoại, nhìn lên tên hiện trên màn hình "Lam lừa đảo". À, ra là cậu muốn tìm đường chết.
- "Alo, đại ca, anh thế nào rồi, hihi, tốt cả chứ. Anh nói xem, nên cảm tạ Lam thần tình yêu này thế nào". Tiểu Lam hỉ hả cười nói.
- "Tốt, rất tốt. Tôi thực sự nghĩ không biết có nên trói cậu nhốt vào 1 chiếc thùng nào đó rồi thả xuống Trường Giang không nữa". Lục Dịch nheo nheo mắt, tay đưa lên day day trán. Để xem tôi chỉnh cậu thế nào.

------
Tiểu Lam chỉ "Ớ" lên 1 tiếng, chưa nói thêm được gì thì đầu dây bên kia đã nhanh chóng dập máy. Tay gãi gãi đầu đầy khó hiểu, miệng lẩm bẩm.
- "Chuyện gì vậy, chả nhẽ không thành công".
-----

Kim Hạ chạy ra ngoài, chỉnh lại trang phục. Đặt tay lên ngực, tim đập nhanh quá. Sau đó hai tay bưng mặt, mặt cũng nóng quá này. Xấu hổ chết đi được. Đội trưởng xấu xa.

Từ trong phòng bước ra  Lục Dịch phía đằng sau vòng tay tới ôm lấy Kim Hạ. Thân thể cao lớn, vòng tay rộng ôm trọn cô trong lòng. Không nói lời nào, chỉ cúi xuống dụi đầu vào hõm vai Kim Hạ.

- "Em đi dọn dẹp lại nhà cửa cho anh nhé, bừa bộn quá rồi". Kim Hạ bối rối, tay chân cảm thấy rất thừa thãi, vùng vẫy ra khỏi người anh, lí nhí nói, sau đó nhanh chóng bỏ đi.

Lục Dịch biết cô vẫn còn ngại ngùng chuyện ban nãy, chỉ biết nhìn cô mà cười. Giờ trời cũng đã chuyển tối, có lẽ nên chuẩn bị bữa tối rồi. Anh mở tủ lạnh, chẳng còn gì, muốn ở nhà với cô cùng nấu nướng cũng không được rồi. Đành phải ra ngoài ăn.

Cả hai chỉ loáng 1 cái đã dọn dẹp xong toàn bộ căn phòng. Kim Hạ giống hệt 1 cô vợ nhỏ hết sức chăm chỉ, lau dọn cẩn thận, mang hết đồ đem vào máy giặt.

Lục Dịch nhìn cô đầy mãn nguyện, đây chính là cuộc sống của anh sau này, có cô bên cạnh. Bây giờ việc quan trọng là nhanh chóng rước cô về. Lại nhìn căn nhà của mình, tất cả đều sạch sẽ tinh tươm, tất cả mọi ngóc ngách đều có hình bóng của cô lưu lại. Ban đầu khi anh ngỏ ý kết hôn với cô, anh đã tính đổi sang 1 căn hộ khác lớn hơn, thế nhưng Lục Dịch nghĩ lại rồi, ở căn hộ nhỏ vẫn hơn, dù Kim Hạ có làm gì thì vẫn luôn ở trong tầm mắt của anh. Dù cô có vào bếp, ra ban công hay vào phòng, anh chỉ cần ngồi tại phòng khách đều có thể thấy cô.

- "Đội trưởng, xong cả rồi, anh thấy thế nào".
Kim Hạ đứng trước mặt anh, hai tay xoa xoa, miệng cười tươi rói.
- "Em muốn ăn gì, chúng ta ra ngoài ăn?".
Lục Dịch kéo Kim Hạ ngồi vào lòng mình, nghiêng đầu nhìn cô.
- "Có nên gọi cả mọi người đi cùng không?".
- "Gọi ai cơ?". Lục Dịch thắc mắc.
- "Thì mấy người trong đội. Chẳng phải anh với họ cùng nhau gạt em". Kim Hạ lý nhí trong miệng.
- "Anh đâu có, nhưng mà cũng nên cảm ơn 1 chút, nếu không cô vợ tương lai của anh suýt chút nữa thành vợ người ta rồi". Lục Dịch ôm lấy Kim Hạ, lắc lư cô trong lòng.
- "Ai là vợ anh, hứ". Kim Hạ lại bị Lục Dịch trêu ghẹo, xấu hổ chết đi được, đồ mặt dày.

-----
Cả nhóm hôm nay rất đông, ngoài đội 1 thì còn có thêm cả Tạ Tiêu, cô em họ của Tạ Tiêu - Thượng Quan Hy và em gái của Tiểu Lam - Lam Giang.

Thượng Quan Hy được Tạ Bách Lý giao nhiệm vụ tới chỗ Tạ Tiêu để đưa anh về công ty bằng được. Còn Lam Giang cùng tuổi với Kim Hạ, cô vừa tốt nghiệp đại học MIT khoa công nghệ thông tin, giờ đang kiếm việc làm.

Lam Giang vừa tới đã ngay lập tức để mắt tới anh chàng Tạ Tiêu cao lớn đằng kia. Ban đầu thấy anh đi cùng 1 cô gái thì thấy hơi hụt hẫng nhưng sau biết họ là anh em, liền vui mừng ra mặt. Khi biết cha anh có một công ty về công nghệ liền cảm thấy đây là cơ hội tốt để làm quen.

Lam Giang là cô gái đáng yêu xinh xắn, cô giống hệt anh trai mình, nói nhiều khủng khiếp. Tạ Tiêu vốn là kẻ hay ba hoa vậy mà khi gặp Lam Giang liền bị làm cho tắt điện hoàn toàn. Cô bé thẳng thắn tới nỗi hỏi anh đã có người yêu chưa, mẫu bạn gái lý tưởng của anh là gì!? Nhìn là biết cô đang để ý Tạ Tiêu rồi. Với tình hình này chắc chắn Tạ Tiêu sẽ nhanh chóng bị hạ gục.

Lục Dịch nhìn em gái của Tiểu Lam, sau đó nhìn Kim Hạ, thở phào nhẹ nhõm, thật may cô người yêu của anh tuy IQ cao nhưng EQ lại quá thấp, nếu cô có chút phong tình như cô nhóc Lam Giang kia thì chắc giờ không đến lượt loại đầu gỗ như anh rồi.

Còn về phía Dương Nhạc, anh vừa thấy Thượng Quan Hy thì hai mắt đã không chớp nổi rồi. Thượng Quan Hy xinh đẹp, dáng dấp cao ráo y như người mẫu, khuôn mặt có chút lạnh.

Thoạt đầu tưởng Thượng Quan Hy là người khó gần nhưng hóa ra không phải, cô rất vui vẻ, dễ gần, chủ động bắt chuyện làm quen với mọi người.

Kim Hạ nhìn thấy ánh mắt của Dương Nhạc nhìn Thượng Quan Hy liền biết cái cây khô kia đang rung rinh rồi. Hai người thân thiết với nhau bao nhiêu năm, Dương Nhạc chưa từng nhìn ai với anh mắt đó. Ngày xưa hồi đi học, có vài lần Dương Nhạc cũng có cảm nắng vài cô nhưng thái độ chưa tới mức này.

Thượng Quan Hy cũng rất để ý tới Dương Nhạc, 1 anh chàng không chỉ đẹp trai, nhìn có vẻ trầm tĩnh nhưng lại rất nhiệt tình, hơn nữa lại thật thà vô cùng.
------

Chỉ sau một buổi tối, cả nhóm xuất hiện thêm hai cặp. Dương Nhạc và Thượng Quan Hy ngại ngùng đứng cạnh nhau, còn Lam Giang thì giống 1 con cún bám chặt lấy Tạ Tiêu. Đến Tiểu Lam còn phải lôi cô em gái mất điểm này ra mà không được.

Đau lòng nhất là Quân Hạo, rồi, hai cô gái xinh đẹp vừa xuất hiện, anh chưa kịp ra tay mà đã chỗ nào vào chỗ ấy, ấm ức thiệt thòi vô cùng.
- "Tiểu Lam, em gái cậu tới sao không nói trước với tôi 1 tiếng". Quân Hạo ủ rũ nói.
- "Tôi chính là không muốn cậu biết đó, là nó nằng nặc theo đi. Bây giờ tốt rồi, dính phải ai không dính, dính ngay vào tên lông bông Tạ Tiêu". Tiểu Lam vừa nói, mắt bắn ra ánh nhìn hình viên đạn, khiến Tạ Tiêu rùng mình.

Tạ Tiêu trước nay chỉ theo đuổi các cô gái, chưa từng bị cô nào chủ động tới mức này, không biết phải làm sao. Bản tính ga lăng không cho phép Tạ Tiêu thẳng thắn từ chối, đành mặc kệ Lam Giang.

Bốn kẻ bơ vơ nhìn nhau, chỉ biết cúi đầu ăn uống. Kệ đi, hôm nay là đại ca mời, ăn nhiệt tình vào.

Cả nhóm xôn xao hết 1 góc nhà hàng, trò chuyện rôm rả. Anh em Tiểu Lam chính là tâm điểm pha trò, còn Lục Dịch Kim Hạ lại trở thành trung tâm bị trêu trọc.
------

Kết thúc một buổi tối vui vẻ, Lục Dịch nắm tay Kim Hạ đi dạo dọc dãy phố. Cảm giác này thật bình yên. Hai người không ai nói với ai câu nào, chỉ thản nhiên cùng nhau rảo bước về phía trước. Chỉ cần như vậy là đủ, không cần những lời nói, những hành động rườm rà, chỉ biết trong lòng mình có đối phương, trong lòng đối phương có bản thân mình.

Hai người cứ thong thả đi cho đến khi gặp được người hiện tại Kim Hạ chưa muốn gặp nhất, cô chưa biết phải đối diện với người này thế nào - Nghiêm Thế Phiên.

Nghiêm Thế Phiên đi ra từ trong quán bar của mình. Hôm nay với anh ta hẳn là 1 ngày khó khăn, anh ta muốn uống say 1 chút thế nhưng dù có là loại rượu mạnh nhất cũng không khiến anh gục xuống. Bao nhiêu năm nay quá thân với những loại rượu thuộc hàng nặng nhất, mạnh nhất đã làm bản thân anh lên mức thượng thừa. Càng uống càng tỉnh táo, giống như lời bài hát "nâng chén tiêu sầu, sầu càng sâu". Càng muốn quên lại càng nhớ, càng muốn say lại càng tỉnh.

Kim Hạ đứng trước mặt Nghiêm Thế Phiên lòng rối rắm vô cùng. Không biết mở lời ra sao, cô cũng có dự định phải gặp trực tiếp anh để xin lỗi nhưng không phải là bây giờ. Sáng nay vẫn còn khoác lên mình bộ váy cưới của anh. Giờ lại tay trong tay với người đàn ông khác.

Cô biết bản thân thực sự rất quá đáng, đã gây cho anh tổn thương lớn như vậy. Nhưng giờ ngoài lời xin lỗi cô không biết phải làm gì khác hơn.
- "Nghiêm tổng......Tôi....Tôi.....Tôi xin lỗi anh". Nói đoạn Kim Hạ cúi đầu xuống thật thấp.

Lục Dịch thấy vậy nắm chặt tay cô, tiến đến trước mặt Nghiêm Thế Phiên.
- "Anh Nghiêm, tôi cũng xin lỗi anh".

Nghiêm Thế Phiên vẫn đứng đó, hai tay đút túi quần, miệng khẽ cười bất đắc dĩ.
- "Bỏ đi, cái gì không thuộc về mình thì mãi cũng không thuộc về mình. Kim Hạ, tôi thực lòng chúc em hạnh phúc. Lục Dịch là tôi đã nhường cô ấy cho cậu, trông nom cho cẩn thận".
Nói rồi anh ta quay người, sải chân dài bước trên nền đá, gõ xuống từng tiếng khô khốc.

Qua lối rẽ, khuất khỏi ánh nhìn của hai người họ, Nghiêm Thế Phiên dừng lại thở dài, ngửa cổ nhìn lên trời đen đặc kia. Tự an ủi bản thân, không sao cả, cuộc đời nay cũng nên trải qua mùi vị thất tình chứ.

- "Em vốn tưởng rằng anh không hề biết yêu...!!".
Một cô gái xinh đẹp bước đến trước mặt Nghiêm Thế Phiên, giọng nói nhẹ như gió mùa xuân.
- "Lâm Lăng..!! Em trở về từ bao giờ?".
- "Mới thôi, muốn tìm anh gây bất ngờ nhưng hóa ra, người bất ngờ lại là em. Em đơn phương thích anh từng ấy năm, vậy mà chỉ nhận được câu nói, nếu năm em 35 tuổi mà vẫn chưa kết hôn, anh sẽ chịu trách nhiệm cưới em. Năm nay em đã 34 rồi, và em vẫn chưa kết hôn".

Thì ra đó là Lâm Lăng, bạn thanh mai trúc mã với Nghiêm Thế Phiên. Cô ấy đơn phương thích anh 20 năm rồi, và vẫn luôn thích anh. Dù cô đã chủ động tỏ tình rất nhiều lần nhưng Nghiêm Thế Phiên luôn từ chối. Anh chỉ luôn nói 1 câu duy nhất, anh thích cô như em gái, còn nếu tới năm 35 tuổi cô vẫn chưa tìm được đối tượng kết hôn, anh sẽ phụ trách cuộc đời cô.

Bảy năm trước cô sau khi tỏ tình với anh lần cuối vẫn bị từ chối, cô liền bỏ ra nước ngoài. Lúc đó cô rất tự ái, rất tủi thân, cô dành cả thanh xuân để bên anh. Anh cũng chưa từng yêu ai, tại sao lại luôn từ chối cô. Thật đau đớn.

Trải qua mấy năm phiêu bạt bên ngoài, thêm mấy cuộc tình chóng vánh, cô vẫn không thể quên được anh. Cô định đợi năm 35 tuổi sẽ quay về đòi anh chịu trách nhiệm. Thế nhưng hai tuần trước nghe tin anh chuẩn bị kết hôn, cô đã bị sốc. Cô gái nào có tài đến mức khiến anh muốn kết hôn, chẳng phải anh luôn nói sẽ không bao giờ kết hôn với ai, ngoại trừ cô khi cô 35 tuổi hay sao.

Lâm Lăng nghe tin mà đầu óc cô rối loạn cả lên, nhanh chóng thu xếp mọi thứ để trở về. Ngày hôm nay tại lễ đường, cô đứng từ xa quan sát anh, anh có vẻ rất vui, có lẽ anh thực sự thích cô gái đó. Trái tim cô như rỉ máu, anh ấy biết yêu ư!?

Thế nhưng đến khi cô biết cô dâu bỏ đi, rồi phát hiện ra Nghiêm Thế Phiên khi uống cạn ly rượu đó, anh đã rơi lệ. Trái tim cô vừa đau nhưng lại vừa vui mừng. Cô vừa thương anh nhưng lại cảm thấy thật tốt, bản thân cô cuối cùng vẫn còn cơ hội. Nước mắt chảy ra không biết là nước mắt vì đau thay anh hay vui cho mình.

- "Sang năm kết hôn nhé, anh mệt rồi". Nghiêm Thế Phiên lên tiếng.
Có lẽ không ai thích hợp ở bên anh hơn Lâm Lăng, không ai hiểu anh hơn cô. Và chắc chắn, không ai yêu anh được như cô. Có thể biết đâu, sau khi kết hôn anh sẽ yêu cô thì sao.

Lâm Lăng nghe được lời này liền chạy tới ôm chầm lấy anh, cô đợi lời hồi đáp này của anh lâu lắm. Mặc cho anh coi cô là bạn tri kỉ thôi cũng được, chỉ cần được ở bên anh là được. Mọi thứ sau này dẫu có sai bao nhiêu cô cũng chịu.

--------------🌺------------

Hết đoạn 16 nhá.
Thế là đủ bộ nhể, còn thiếu 4 cô dâu cho 4 anh bạn ế truyền kiếp kia thôi nhỉ 🤣🤣🤣
À có ai để ý tên em gái Tiểu Lam không =)))
Đoạn đầu viết đến hết đoạn 2 người hôn nhau quằn quại đã hơn 2k chữ rồi nên đoạn sau chỉ sơ sài thế thôi nhé.
Chi tiết các cặp chắc mỗi cặp 1 đoạn sau nhá =))))
Vậy là kiếp trước Nghiêm Thế Phiên yêu Lâm Lăng bao nhiêu, kiếp này Lâm Lăng trả đủ cho anh rồi nhá.
Kiếp trước Dương Nhạc vất vả bao nhiêu kiếp này coi như bù đắp 😌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top