Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🌱🌱🌱 Chap 5: Thế giới mới 🌱🌱🌱 💟💟 Đoạn 17: Bị từ chối 💟💟

Hê hê, bắt đầu những ngày tháng vui vẻ thôi nhỉ 😌😌😌
Viết 2 fic song song thấy loạn óc quá mọi người ạ :v mà nghỉ cái nào cũng ko đành 😞

__________💗__________

Nếu biết vun đắp tình cảm trên nền tảng đau thương cũ, ắt hẳn hạnh phúc là ở đây.

Hạnh phúc chính là cùng nhau vượt qua chia ly thử thách, là luôn có nhau bên đời. Chẳng cần những thứ xa hoa lộng lẫy, chẳng cần những lời đường mật bùi tai. Chỉ cần có em và có anh, bất kể nơi nào cũng sẽ là bến bờ hạnh phúc.

Dương Nhạc nói đúng. Chẳng thấy ai mà yêu đương mà khổ sở, vất vả như Kim Hạ và Lục Dịch, vậy nên hãy trân trọng nó. Hãy cùng sẻ chia, hãy cùng tiến bước, và tin tưởng lẫn nhau.

Kim Hạ nghe được những lời này từ Dương Nhạc liền cảm thấy bắt ngờ vô cùng, 1 cái cây khô như anh, nào đã yêu đương ra hồn bao giờ mà cũng có thể nói ra những câu triết lý ấy. Nhưng những lời anh nói cô lại thấy chẳng sai tẹo nào. Đúng là tình yêu của cô có chút vất vả thật. Kim Hạ tự nhủ, từ giờ cô sẽ luôn luôn trân trọng tình cảm này, sẽ thấu hiểu, sẽ thông cảm, sẽ sẻ chia cùng với Lục Dịch.

Trải qua bao biến cố, thực sự cả Kim Hạ và Lục Dịch đều trưởng thành hơn rất nhiều trong chuyện tình cảm. Họ hiểu giá trị của tình yêu hơn, họ thấu hiểu cảm xúc của đối phương hơn và họ yêu nhau nhiều hơn.

Còn đối với Lục Dịch, anh lại càng hiểu ra rằng, cô bạn gái bé nhỏ này của anh tuy lúc nào cũng luôn vui vẻ tươi cười, hồn nhiên như đứa trẻ là vậy, thế nhưng cô lại có quan điểm rất rõ ràng rằng, cô sẵn sàng chấp nhận hi sinh. Cô thà hi sinh bản thân chứ nhất định không bao giờ oán trách lấy 1 lời. Lục Dịch thực sự cho rằng suy nghĩ đó của cô hết sức tiêu cực, anh không muốn cô như thế nữa. Anh muốn cô hãy tin tưởng ở anh, dựa dẫm vào anh, không cần cô phải mạnh mẽ chống đỡ với cuộc đời này.

Hãy để anh che chở bảo vệ em cả cuộc đời này.
--------

Sau khi bóng dáng Nghiêm Thế Phiên khuất hẳn khỏi tầm mắt. Lục Dịch kéo Kim Hạ vào lòng mình, xiết chặt cô trong vòng tay, trao cho cô hơi ấm cũng như sự vững trải của bản thân.
- "Từ giờ hãy luôn dựa dẫm vào anh nhé". Lục Dịch cúi xuống hôn lên mái tóc Kim Hạ, nhẹ nhàng nói với cô.

Kim Hạ trong lòng anh, khe khẽ gật đầu, đáp lại anh bằng 1 cái ôm thật chặt.

Gánh nặng cuối cùng trong lòng Kim Hạ cũng được trút xuống. Tuy vẫn còn chút áy náy với Nghiêm Thế Phiên, thế nhưng có thể sớm đối diện trực tiếp với anh ta nói 1 lời xin lỗi cũng khiến cô nhẹ lòng hơn rất nhiều.

Cô nợ anh ta, nợ rất nhiều!
-------

Lục Dịch hiểu Kim Hạ đang suy nghĩ gì. Cuối cùng thì anh vẫn nên cảm ơn Nghiêm Thế Phiên. Anh ta đã luôn giúp đỡ Kim Hạ, nói thẳng ra anh ta thực sự rất có bản lĩnh đàn ông. Nếu không phải là anh ta, có lẽ giờ đây Kim Hạ cũng không thể an yên mà trở về bên anh.

- "Đi thôi, anh muốn đưa em đến 1 nơi". Lục Dịch nới vòng tay mình nhìn Kim Hạ.
- "Đội trưởng, anh muốn đưa em đi đâu ạ?". Kim Hạ mở to đôi mắt đen láy nhìn anh chớp chớp.
- "Cứ đi rồi biết". Kéo tay Kim Hạ bước đi, Lục Dịch nói bằng giọng nói muôn phần ôn nhu.
- "Đội trưởng, là đi đâu?".
- "Đi ngắm 1 thứ rất đẹp".
- "Ngắm gì thế ạ? Ngắm vật hay ngắm người?".
- "Không phải vật, cũng không phải người".
- "Hả? Không phải vật lại cũng không phải người!? Đi ngắm ma à!?". Kim Hạ hoang mang trước câu trả lời không đầu không cuối của Lục Dịch.
- "Anh đã bảo đến đó khắc biết mà". Lục Dịch thở dài bất lực trước khả năng suy diễn tưởng tượng của Kim Hạ.
- "Đội trưởng, anh làm em hồi hộp quá!!!".
-------

Tại tầng quan sát thiên văn, tòa nhà Central Radio and Television.

- "Woa, ở đây đẹp quá!". Kim Hạ cảm thán trước không gian tuyệt vời xung quanh mình, cô chạy tới chạy lui nhìn ngắm mọi thứ.
- "Lại đây". Lục Dịch vẫy tay gọi Kim Hạ, anh đang đứng bên cạnh 1 chiếc kính viễn vọng lớn.
- "Ồ, ở đây có thể ngắm bầu trời!?". Kim Hạ thích thú vô cùng.
- "Em thử nhìn xem". Lục Dịch điều chỉnh chiếc kính sau đó hướng Kim Hạ ra hiệu cho cô nhìn vào chiếc kính.
- "Đội trưởng, đẹp thật đó. Wow, em có thể nhìn thấy rõ những vì sao luôn này. Sao anh biết chỗ này hay vậy". Kim Hạ vừa ngắm nhìn những ngôi sao trên bầu trời thông qua chiếc kính, vừa nói chuyện với Lục Dịch.
- "Đây là tháp thiên văn. Trước đây mẹ anh hay đưa anh tới đây. Em chưa từng đến đây sao?". Khi nhắc đến người mẹ quá cố, giọng nói Lục Dịch mang chút buồn.
- "Em chưa lên đây bao giờ, mẹ em rất bận nên không có thời gian đưa em tới những chỗ như này, thi thoảng em và Dương Nhạc được cha nuôi đưa đi công viên chơi thôi. Đến khi lớn rồi thì bận học nên cũng không được đi chơi nữa". Kim Hạ mỉm cười nói.

Nhắc đến những kỉ niệm cũ, Kim Hạ nhớ đến tuổi thơ của mình. Quả thực trước đây mẹ con cô tương đối khó khăn, nếu không có cha nuôi và cả gia đình Dương Nhạc thì không biết mẹ con cô sống thế nào.

Lục Dịch thoáng thấy nét buồn chất chứa trong đáy mắt Kim Hạ, lòng anh chợt trùng xuống. Chắc chắn khoảng thời gian đó cô và mẹ của mình đã rất vất vả. Vòng tay ôm lấy Kim Hạ từ sau lưng, Lục Dịch thì thầm vào tai cô.
- "Hãy cho anh cơ hội để anh bù đắp cho em những tháng ngày đã qua. Hãy để anh che chở em được không!?".

Kim Hạ vui vẻ gật đầu. Lục Dịch xoay người cô lại, đối diện trước mặt anh, bốn mắt nhìn nhau sáng long lanh. Trong đôi đồng tử đen huyền kia phản chiếu những ánh sao lung linh. Như thể trong đôi mắt của đối phương chính là cả bầu trời bao la rộng lớn của mình.

Kim Hạ chủ động vòng tay qua cổ anh, nhón chân khẽ hôn lên môi Lục Dịch 1 nụ hôn dịu dàng. Lục Dịch mỉm cười tiếp nhận, vòng tay ôm ngang eo Kim Hạ nhấc bổng cô lên tựa vào vách kính.

Kim Hạ lúc này ở vị trí cao hơn anh, thuận thế cúi xuống hôn anh tha thiết. Nụ hôn ngọt ngào nhẹ nhàng làm sao. Môi lưỡi quấn quýt dây dưa không thôi. Chỉ đến khi dưỡng khí đôi bên đều đi đến cạn kiệt họ mới rời khỏi nhau đầy quyến luyến.
--------

- "Kim Hạ, chúng ta kết hôn nhé".

Lục Dịch ngước mắt nhìn Kim Hạ. Đây là lần thứ hai Lục Dịch cầu hôn cô. Anh muốn từ nay về sau cô chính là cuộc sống của anh, là mục đích sống của anh.

Kim Hạ ngây ngô nhìn Lục Dịch. Lần thứ hai rồi, anh cầu hôn cô hai lần rồi. Kim Hạ trong lòng vui sướng vô cùng. Thế nhưng trải qua bao nhiêu khó khăn cô đã trưởng thành hơn rất nhiều, cô chưa muốn vội vã kết hôn.

Sự bối rối hiện lên trên gương mặt Kim Hạ. Cô ngập ngừng không biết nói sao với Lục Dịch để anh hiểu, chỉ là cô muốn hai người họ hãy tiếp tục trải nghiệm tình yêu này thêm đã rồi mới kết hôn chứ không phải là cô không muốn kết hôn với anh. Hơn nữa cô cảm thấy mình còn quá trẻ để kết hôn. Cô sợ cô chưa có đủ kiến thức để trở thành 1 người vợ, rồi sau đó là 1 người mẹ.
- "Em....Em....đội trưởng.....Em....Em vẫn còn nhỏ, có thể.....có thể để 1 thời gian nữa được không!".

Kim Hạ hai má đỏ bừng bừng, đôi bàn tay khoác trên cổ anh đang khẽ run. Trong lòng rối rắm, ánh mắt nhìn Lục Dịch đầy dò xét, chỉ sợ anh hiểu lầm rằng cô không muốn kết hôn với anh.

Lục Dịch cũng hơi bất ngờ trước câu trả lời của Kim Hạ. Chẳng phải trước đây khi anh ngỏ ý kết hôn với cô, cô đã đồng ý đó sao. Sao bây giờ lại cần thêm thời gian. Không lẽ trong lòng cô vẫn còn vướng mắc, không lẽ cô vẫn chưa thực sự tin tưởng, an tâm về anh.

- "Em vẫn chưa tin tưởng ở anh sao, hay em còn vướng mắc ở đâu. Hãy nói cho anh nghe được không?". Lục Dịch nhìn Kim Hạ đầy khó hiểu.
- "Không phải em chưa tin tưởng ở anh, cũng không phải em có vướng mắc gì cả. Chỉ là em thấy bản thân mình còn nhỏ, em nghĩ rằng mình cần học hỏi thêm. Hơn nữa....Hơn nữa, mẹ cũng mới xuôi 1 chút, em muốn bà thực sự vui vẻ tiếp nhận anh". Kim Hạ nhìn Lục Dịch nói liền 1 mạch.

Trước câu trả lời của Kim Hạ, Lục Dịch không biết nói gì hơn, anh chỉ cảm giác có chút hụt hẫng khó tả.
-------

Đêm hôm đó, cả hai cùng mất ngủ.
Một người thì hồi hộp hạnh phúc. Một người thì hụt hẫng bồn chồn.
-------

Sáng hôm sau, Lục Dịch mang bộ mặt diêm vương với hai con mắt quầng thâm đi làm. Rõ ràng đêm qua anh suy nghĩ đến mất cả ngủ.

Tiểu Lam thấy thái độ kì lạ của Lục Dịch bèn  thắc mắc, rõ ràng là phải vui lắm chứ, tại sao lại trở nên như vậy rồi. Không đành lòng trước tình yêu trắc trở của đôi trai tài gái sắc này, thôi thì thần tình yêu như anh đây đành phải lần nữa hiện hình mà trợ giúp vậy. Giúp thì giúp cho trót vậy, Tiểu Lam tặc lưỡi.
- "Đại ca, hôm nay lại sao vậy. Tình yêu lại có biến à!?". Tiểu Lam với điệu bộ nhe nhởn, hai bàn tay của xoa xoa vào nhau bước tới bàn làm việc của Lục Dịch, ghé mông ngồi lên bàn anh.

Lục Dịch với ánh mắt hình viên đạn ngước mắt nhìn Tiểu Lam. À, vụ cậu ta phá rối ngày hôm qua anh vẫn chưa tính sổ, bây giờ lại tự mang đầu đến đây tìm đường chết. Được lắm.

Tiểu Lam bị ánh mắt của Lục Dịch làm cho lạnh hết sống lưng, thu lại tư thế không đẹp mắt của mình, khúm núm chạy tới bên cạnh Lục Dịch.
- "Đại ca, khuôn mặt khó ở này của anh phải chăng là cầu hôn rồi bị con gái nhà người ta từ chối đấy hả?". Tiểu Lam cười hề hề nói.
- "Làm sao cậu biết!?!?". Lục Dịch trừng mắt nhìn cậu ta.

Tiểu Lam trợn mắt, há mồm. Lòng hoảng hốt, giật mình. Hả!?!? Nói vu vơ thôi mà cũng trúng sao? Diêm vương khó ở này thực sự đi cầu hôn rồi bị con gái nhà người ta từ chối ư. Cái tin sốt dẻo này mà tung ra thì chắc cả cái C5 này loạn mất.

Cơ hội thể hiện đến rồi, hí hí. Tiểu Lam trưng ra bộ mặt chuyên gia hiểu biết. Hai tay chắp sau lưng, đi quanh bàn làm việc của Lục Dịch.
- "Đội trưởng, đừng nói là hôm qua tức cảnh sinh tình, anh tay không bắt giặc, tỏ tình luôn đấy chứ!?". Tiểu Lam đoán, với tính cách và tư duy đầu gỗ của Lục Dịch, chắc giỏi lắm thì nói được câu "Kết hôn đi" là cùng, chứ cỡ anh ta không bế con nhà người ta về nhà nuôi luôn là may.

- ".....". Lục Dịch ậm ờ, không nói được lời nào, khó hiểu nhìn Tiểu Lam, sao cậu ta lại biết rõ vậy.
- "Ôi, Lục đại nhân của tôi ơi. Anh cầu hôn vậy thì ai người ta chịu. Ít ra phải có thành ý 1 chút chứ". Tiểu Lam gào lên.
- "Cậu cầu hôn bao giờ mà biết". Lục Dịch nheo nheo mắt nhìn Tiểu Lam.
- "Đại ca, Linh Linh nhà tôi vẫn còn nhỏ, hơn nữa tôi muốn chuẩn bị thật tốt trước khi kết hôn, để sau này cuộc sống chúng tôi không vất vả".

Linh Linh - Ái Linh, cô bạn gái của Tiểu Lam, cô đang là nhân viên trực tổng đài. Cô gái này Lục Dịch gặp qua vài lần. Ấn tượng sâu sắc của Lục Dịch về cô là cô và Tiểu Lam chính là hai cái đài đặt cạnh nhau. Nói quá nhiều, không rõ hai người này mà về 1 nhà thì sẽ ra sao.

- "Cậu cũng cho rằng cô ấy còn nhỏ, Kim Hạ cũng nói cô ấy còn nhỏ". Lục Dịch thở dài.
- "Cô ấy nói vậy sao? Lục đại ca à, nhỏ chỉ là một phần thôi, chắc chắn là anh chưa đủ thành ý, với cả tôi nghĩ anh cũng hơi gấp gáp quá rồi. Hai người vừa trải qua biết bao nhiêu khó khăn, thậm chí sáng hôm qua cô ấy còn suýt nữa trở thành cô dâu của người khác. Cha mẹ hai bên cũng chưa chuẩn bị được tâm lý nữa. Anh làm vậy chính là làm khó con nhà người ta".

Tiểu Lam day day trán, thực sự bất lực. Anh nghĩ có khi anh nên mở 1 lớp bổ túc văn hóa tình yêu cho mấy tên đầu gỗ này. Nghe Quân Hạo nói, Sầm Phúc cũng đang để ý 1 cô bé, chủ tiệm trà sữa bánh ngọt đầu phố tên Ngọc Trân thì phải. Thảo nào mấy ngày liền ngày nào cậu ta cũng mời mọi người hôm thì  bánh ngọt, hôm thì trà sữa. Hóa ra là ngày ngày tới mua đồ để làm quen. Rồi cứ mua như vậy mà thành yêu nhau được à. Lại đến lượt mình ra tay. Tiểu Lam chép miệng thở dài.

- "Đội trưởng, tán gái, kết hôn là cuộc chiến trường kì, tốc độ yêu đương của hai người tôi thấy đã là nhanh lắm rồi. Kim Hạ đúng hợp với anh, bảo yêu cái là cũng yêu luôn cho được. Anh cũng nên từ từ, cứ trải nghiệm khoảng thời gian yêu đương đi đã. Vội vã kết hôn làm gì?".
- "Tôi 30 tuổi rồi, 30 đấy cậu biết không?". Lục Dịch liếc mắt, anh già thật rồi, 30 tuổi rồi cũng nên có con rồi chứ.
- "Ừ nhỉ! Đại ca, tôi hỏi thật, hai người....hề hề....ấy ấy chưa?". Tiểu Lam giở bộ mặt lưu manh hết sức nhìn Lục Dịch, khuỷu tay huých huých.

Lục Dịch nhớ đến chuyện tốt của tên tội đồ này, không nhịn được vòng tay kẹp cổ Tiểu Lam.
- "Cũng nhờ cậu, nên hỏng cả".
- "Ơ, tôi có làm gì đâu...ái...ái....đau. Đại ca, ai da, bỏ ra, tôi nghĩ cách giúp anh". Tiểu Lam kêu lên oai oái.
- "Nói". Lục Dịch buông tay, dứt khoát nói 1 tiếng.
- "Thỉnh đại nhân tự trọng, con gái nhà người ta mới hơn 20 tuổi, ngài đã định dụ dỗ rồi. Đại nhân nhìn Sầm Phúc kia kìa, chỉ vì muốn được nhìn thấy mỹ nhân trong lòng thôi mà ngày ngày mua biết bao nhiêu trà sữa với bánh ngọt. Hai người, người thì quá chậm, người thì quá nhanh. Anh sắp 30 nhưng cũng nên nghĩ cho Kim Hạ chứ, dù sao cô ấy vẫn còn trẻ. Bây giờ kết hôn xong còn sinh con đẻ cái. Từ 1 cô gái vui vẻ thoải mái tự do, biến thành 1 vợ, thành 1 người mẹ suốt ngày nghĩ đến cơm nước con cái. Anh nói xem". Tiểu Lam ra sức giải thích cho Lục Dịch.

Lục Dịch ngồi nghe chỉ biết gật đầu, cậu ta nói cũng không sai chút nào. Nhưng.....
- "Nhưng chờ đến bao giờ?". Lục Dịch ngây ngô hỏi.

Tiểu Lam chưa thấy bộ dạng này của anh bao giờ, nhịn không được, ôm bụng phì cười.
- "Nếu anh vội như thế thì để tôi bày cách. Bây giờ hãy khoan cầu hôn đã, anh cứ quan tâm chăm sóc cô ấy thật nhiều vào để cô ấy cảm thấy cuộc sống của cô ấy lúc nào cũng gắn với anh. Rồi 1 ngày anh ít quan tâm cô ấy hơn, chắc chắn lúc đó cô ấy sẽ thấy có chút thiếu vắng. Cảm thấy cuộc sống mà không có anh sẽ cô đơn rồi trống trải vô cùng, vân vân và mây mây. Sau đấy mới bày ra 1 màn cầu hôn siêu lung linh, lãng mạn với cô ấy. Đảm bảo anh sẽ có 1 cái kết cực kì mĩ mãn". Tiểu Lam thao thao bất tuyệt bày cho Lục Dịch 1 viễn cảnh tương lai.
- "Có được không vậy!?". Lục Dịch nhìn Tiểu Lam với vẻ nghi hoặc. Lòng nghĩ chẳng nhẽ dễ thế thôi sao.
- "Thật đó, còn nếu cách này mà không được thì chỉ còn 1 cách cuối cùng thôi".
- "Cách gì?".
- "Gạo nấu thành cơm, chạy cũng không thoát". Tiểu Lam 1 tay chống nạnh 1 tay đưa lên xoa xoa cằm.
- ".....".

-------------🌺-------------

Hết đoạn 17!
Kim Hạ sắp sập bẫy rồi 🤣🤣🤣
Yêu đương với Lục đại ca thật như 1 cuộc chiến. Nếu mấy khiếp mà không có các thuyền trưởng chắc ế tới già =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top