Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🌱🌱🌱 Chap 5: Thế giới mới 🌱🌱🌱 💟💟 Đoạn 19: Plan B 💟💟

Kim Hạ không ngờ Lục Dịch anh ấy lại để tâm đến từng câu nói của cô đến vậy. Anh hoàn hảo là thế, cao cao tại thượng là thế mà chỉ vì một câu nói vu vơ khen ngợi người đàn ông khác của cô lại khiến anh trở nên lo lắng bận tâm thành một mối ở trong lòng.

Kim Hạ nhắm mắt mỉm cười, với người đàn ông này phải chăng anh đã đặt cô ở một vị trí cao đến vậy ở trong tim mình.
------

Lục Dịch hiện giờ đang vùi đầu mình vào hõm vai Kim Hạ, nơi có xương quai xanh mảnh mai và những sợi tóc rối quẩn quanh đượm hương thơm quyến rũ.

Bàn tay xiết chặt lấy Kim Hạ, đôi môi anh trượt dài trên cổ cô, nhẹ nhàng phủ lên đó dày đặc những nụ hôn.
------

Kim Hạ trôi miên man trong dòng suy nghĩ của mình. Tình cảm của họ được xây dựng, bồi đắp mỗi ngày một lớn. Cô yêu anh, anh yêu cô, hai người yêu nhau, đó là điều không ai, không gì có thể chối bỏ.

Kim Hạ xoay người lại ngồi đối diện với Lục Dịch, hai tay cô áp vào má anh. Đôi mắt đẹp như biết nói muôn phần long lanh, trong đồng tử đen láy ấy hiện lên rõ nét hình ảnh phản chiếu của Lục Dịch. Hai gò má ửng hồng, khuôn mặt tươi tắn rạng rỡ. Miệng nở nụ cười hạnh phúc.

- "Đội trưởng, em yêu anh". Kim Hạ hạ thấp giọng hết mức thể, tựa như nói to hơn sẽ bị mọi người nghe thấy.

Lục Dịch chăm chú quan sát mọi cử chỉ, mọi hành động cũng như biểu hiện của Kim Hạ. Nghe được câu nói này của cô, Lục Dịch cảm thấy hạnh phúc biết bao. Không biết dùng lời nào để tả cho hết.

Kéo cô vào lòng mình, lắng nghe con tim đang đập chung một nhịp. Hạnh phúc này là thật, rất chân thật.
------

Kim Hạ trong ngực anh ấm áp vô cùng. Bỗng nhiên trong lòng thấy xôn xao lạ kì.

"Rột...rột.....". Một âm thanh lạ lẫm vang lên trong bầu không khí này khiến nó trở thành gượng gạo. Thì ra là trong lòng đang kêu đói. Kim Hạ ngượng ngùng lấy tay ôm mặt.

Hai người nhìn nhau phì cười. Lục Dịch cảm thấy như cứ hễ hai người riêng tư ở cạnh nhau là y như rằng sẽ có một yếu tố nào đó phá hỏng tâm trạng cũng như không gian này. Anh thầm thương cho bản thân mình.

- "Em ăn gì, anh gọi cho em nhé". Lục Dịch cười khổ, quay sang với lấy chiếc điện thoại bàn.
- "Em muốn ăn mỳ Ý sốt kem". Kim Hạ ngửa mặt nhìn Lục Dịch cười ngại ngùng.
------

Một đĩa mì lớn nóng hổi bày ra trước mặt.

Lục Dịch ngồi xuống bộ bàn ghế, tiện tay kéo một chiếc ghế vào sát cạnh mình, sau đó vỗ vỗ lên mặt ghế ra hiệu cho Kim Hạ ngồi đó.

Kim Hạ ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, tiến đến ngồi xuống bên cạnh Lục Dịch. Ánh mắt nhìn đĩa mỳ hau háu. Cúi xuống hít một hơi thật sâu. Trời ơi, thơm quá đi. Kim Hạ một tay toan với lấy chiếc dĩa phía trước mặt, một tay kéo đĩa mỳ lại gần mình. Thế nhưng cô chưa kịp hành động thì đã bị Lục Dịch cản lại.

- "Để đó cho anh".
- "Dạ!?". Kim Hạ ngơ ngác nhìn anh.

Lục Dịch cầm lấy dĩa, kéo lại đĩa mỳ về phía mình. Anh nhẹ nhàng xiên chiếc dĩa xuống đĩa mỳ rồi bắt đầu chậm rãi xoay chiếc dĩa theo chiều kim đồng hồ. Những sợi mì vàng tươi thấm đẫm sốt cà chua đỏ đang được quấn dần dần theo vòng xoáy vào chiếc dĩa. Lục Dịch kéo chiếc dĩa lên cao, xoay nó thêm vài vòng để cuốn hết những sợi mỳ dài bên dưới rồi đưa lên miệng thổi nhè nhẹ. Sau cùng mới đưa đến miệng Kim Hạ.

Kim Hạ ngồi đó ngây ngô chăm chú quan sát hành động tỉ mỉ cẩn thận của anh. Anh làm gì cô cũng thấy đẹp, lông mày lưỡi mác, mắt phượng ôn nhu, đôi môi mím lại. Cả khuôn mặt toát ra khí chất cuốn hút lạ thường.

- "Nào, em đã nhìn đủ chưa!?".
- "Ơ, hì hì, đội trưởng, anh đẹp trai thật đó". Kim Hạ nhìn anh đáp.
- "Há miệng ra nào". Lục Dịch mỉm cười tự đắc.

Kim Hạ được Lục Dịch bón cho ăn hết đĩa mỳ trong niềm sung sướng. Không biết do được người yêu bón cho ăn cảm giác ngon hơn hay là ở đây làm món này ngon hơn.
------

Xong xuôi, Kim Hạ định bụng sẽ đi về phòng thế nhưng Lục Dịch ngăn lại.
- "Ở lại đây một chút". Lục Dịch kéo Kim Hạ vào lòng, đặt cô trên đùi mình.
- "Muộn rồi, em về phòng đây. Ở lại làm gì ạ!?". Kim Hạ ngây ngô hỏi lại.

Lục Dịch trong mắt hiện lên vẻ bối rối, chẳng lẽ anh lại nói toẹt ra là anh đang dụ dỗ em đấy!? Không còn lý do nào thích hợp hơn, Lục Dịch bèn lựa đại một lý do vớ vẩn nhất để giữ chân Kim Hạ ở lại cùng anh, "Ở đây xem phim cùng anh".

Kim Hạ ngây thơ cho đó là thật liền gật đầu đồng ý.
- "Vậy xem xong em về".
- "Ừ". Lục Dịch vờ như không nhìn cô, cầm lấy chiếc điều khiển bật tivi.
------

Cả hai người cùng ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế sofa lớn. Lục Dịch vòng một tay ra phía sau ôm lấy Kim Hạ. Còn Kim Hạ ôm lấy một chiếc gối tựa. Hai con người, bốn con mắt đang chăm chú nhìn vào màn hình tivi. Tuy nhiên tâm trí họ lại đặt sang người ngồi bên cạnh. Căng thẳng vô cùng. Ai ngồi chỗ người ấy, im lặng không nhúc nhích.

Bộ phim đang chiếu là Platform, bộ phim nói về cuộc sống cũng như sự trưởng thành, tìm ra con đường, lối đi riêng của mỗi con người trong một nhóm thanh niên thời kì cải cách, mở cửa của Trung Quốc. Đây chính là thể loại phim Kim Hạ chán nhất, nó thiên về tâm lý trưởng thành cũng như định hướng của con người. Một chút hứng thú dành cho nó cô cũng không có.

Kim Hạ ngồi bó gối, hai tay ôm lấy chiếc gối tựa, cằm tì lên đó. Có chút gì đó chán nản trong cô, cơn buồn ngủ ập đến. Khẽ ngáp một cái. Hai mắt díu lại, Kim Hạ gục tại chỗ.

Lục Dịch vẫn ngồi đó vờ như chăm chú xem phim, anh không hề biết Kim Hạ đã ngủ gật. Mãi một lúc sau khi không nhịn nổi nữa liền vòng tay ôm cô kéo vào lòng mình.

Kim Hạ vốn đã ngủ say, toàn bộ cơ thể tựa vào chiếc gối làm trụ bị Lục Dịch kéo vào lòng liền mất điểm tựa đổ vào người anh. Lúc này đây anh mới biết cô đã ngủ gật từ bao giờ.

Lục Dịch bất lực cười khổ. Con mèo nhỏ này vô tâm vô phế đến thế là cùng. Bây giờ anh phải làm sao đây. Lục Dịch day day trán, hít một hơi thật sâu, lòng thầm thân trời oán đất, mỡ dâng đến miệng bao lần vẫn không được nổi một miếng.

Bế con mèo nhỏ lên, ôm vào lòng, Lục Dịch đưa cô vào phòng ngủ. Anh quyết định hôm nay sẽ để cô ở đây, nằm bên cạnh anh, anh sẽ được ôm cô trong lòng để ngủ.
------

Kim Hạ khi ngủ mới ngoan ngoãn làm sao. Cô nàng nằm im lặng, hơi thở nhè nhẹ đều đều. Lục Dịch nằm bên cạnh Kim Hạ, vòng tay qua eo ôm lấy cô.

Cảm nhận từng hơi thở, từng nhịp đập con tim của Kim Hạ, mùi hương trên cơ thể cô. Tất cả đều đang quyến rũ mọi các giác quan của anh. Lục Dịch thấy cả cơ thể mình bị một áp lực vô hình đề nén, hơi thở dồn dập, trong không gian yên tĩnh nghe tiếng trái tim anh đập rõ ràng. Tại sao lại khó ngủ thế nhỉ, Lục Dịch tỉnh táo lạ thường. Anh để cô ngủ ở đây, trong phòng của anh, trên giường của anh, mà đúng nghĩa chỉ ngủ thôi là sai sách rồi. Anh chính là tự lấy đá kê chân mình rồi.

Lục Dịch bật dậy, đi vội vào phòng tắm mở nước lạnh xối thẳng vào người. Bây giờ chỉ có nước lạnh mới làm hạ đi máu nóng trong người anh.

Quay trở lại giường, cả cơ thể Lục Dịch lạnh toát, anh nằm im đó không nhúc nhích cũng không chạm vào Kim Hạ. Bởi anh sợ cả cơ thể anh đang lạnh toát chạm vào cô sẽ khiến cô bị tỉnh.

Trằn trọc cả đêm, cuối cùng khi ánh mặt trời bắt đầu lóe sáng dần lên phía trên biển, Lục Dịch vì quá mệt mỏi mới có thể chợp mắt chìm vào giấc ngủ.
------

Khi những tia nắng xuyên qua tấm cửa kính chiếu vào phòng, hắt lên giường nơi có một đôi nam nữ đang ôm nhau say sưa ngủ. Kim Hạ mới tỉnh dậy. Cô nheo nheo con mắt, ánh nắng ở đây thật chói chang khiến cô dụi mãi không thôi.

Mở mắt lờ mờ nhìn xung quanh, Kim Hạ lẩm bẩm tại sao hôm qua mình lại quên không kéo rèm đi ngủ. Vươn người định ngồi dậy thì thấy trên bụng mình có gì đó vướng víu, nặng nặng, cả dưới hai chân như thể có gì đó đè lên.

Kim Hạ cố gắng mở to đôi mắt của mình nhìn vào vật cản trên cơ thể. Bỗng cô nhận bên cạnh mình chính là Lục Dịch. Hai người đêm qua đã ngủ với nhau ư, hai người đã làm gì rồi, giật mình hoảng hốt, "Áaaaa...".

Tiếng hét thất thanh của Kim Hạ khiến Lục Dịch giật mình tỉnh dậy. Anh nhíu mắt nhìn cô.

- "Đội trưởng, sao anh lại ngủ trong phòng em!?". Kim Hạ hỏi bằng giọng điệu gấp gáp.
- "Không phải phòng em, đây là phòng anh". Lục Dịch uể oải trả lời, anh vừa mới ngủ một chút, đầu óc vẫn không thể tỉnh táo được.
- "Hả!?".

Kim Hạ cố gắng nhớ lại xem tối qua mình đã làm những gì, vì sao lại ngủ ở đây. Cuối cùng cũng nhớ ra, thở phào nhẹ nhõm một cái.

Lục Dịch vẫn nằm đó, úp mặt vào gối, giọng nói bi thương, thống khổ phát ra.
- "Đêm qua em không dao không kiếm giết anh chết đi sống lại bao lần đó có biết không!?!?".
- "Em thì làm gì anh chứ". Nói đoạn, Kim Hạ bật nhanh khỏi giường, chạy chối chết.

Lục Dịch nằm đó, một tảng đá to vô hình vẫn đè anh bẹp dí. Bao giờ anh mới được tốt nghiệp khoa tự kiềm chế này. Sau đó úp mặt vào gối, tiếp tục vùi đầu vào tìm kiếm giấc ngủ chưa trọn vẹn.
------

Tiểu Lam từ thang máy đi dọc hành lang tìm lên phòng Lục Dịch định bàn kế hoạch cho anh thì thấy Kim Hạ vừa mở cửa bước ra khỏi đó. Hành động của cô rón rén, lén lút như thể sợ ai phát hiện ra. Quần áo trên người thì xộc xệch, đầu tóc rối bời, gương mặt thì lấm lét. Sau đó vội vàng mở cửa phòng của cô bước vào.

Tiểu Lam thấy cảnh tượng trước mặt liền nhanh chóng nấp vào một góc quan sát. Ái chà chà, đội trưởng nhà ta cũng nhanh đó chứ.

Tiểu Lam vui sướng cảm thấy mình chính là đã tóm được chuyện hay ho của đội trưởng rồi. Bước nhanh đến phòng anh gõ cửa.
------

Lục Dịch nghe tiếng gọi cửa uể oải đi tới. Vừa thấy anh, Tiểu Lam đã vỗ mạnh vào vai, chen chân vào phòng, ngồi xuống sofa một cách tự nhiên rồi cười hi hi ha ha.

- "Đội trưởng, anh cũng nhanh quá đấy, xong rồi thì còn cần gì tôi nữa....Úi giời, khiếp, đêm qua vất vả đến mức suy nhược cơ thể, hao tổn tinh lực mà tiều tụy như này á. Lần đầu không nên cố quá, rất mất sức". Tiểu Lam nhìn bộ dạng uể oải, đôi mắt thâm quầng của Lục vừa nói vừa cười khoái trí.

Lục Dịch ngồi phịch xuống ghế, ngả dâyd về phía sau, mắt nhắm lại, giọng điệu mệt mỏi.
- "Cậu điên à, đêm qua tôi chẳng làm gì hết".

- "Gì!? Anh cũng không cần chối thế chứ, tôi vừa thấy Kim Hạ bước ra từ đây, biểu hiện nhìn sơ cũng thừa biết là đêm qua cô ấy ngủ ở phòng anh". Tiểu Lam khoanh tay nhìn Lục Dịch tra khảo.
- "Đúng là ngủ, ngủ nghĩa đen. Thế nên tôi mới thành như vậy đây này. Cậu không thấy sao". Lục Dịch thanh minh.

Tiểu Lam nhíu mày nửa tin nửa ngờ nhưng có vẻ nhìn bộ pdạng của Lục Dịch thì anh ta đang nói thật. Tiểu Lam nhìn anh chép miệng.
- "Mỡ dâng đến miệng mèo mà không xong là sao!?!? Thôi được rồi, anh nghe đây, tôi giúp anh vụ này".

Lục Dịch nghe vậy liền cố gắng căng tai lắng nghe.
-------

Phòng bên cạnh, Kim Hạ vừa trở về mà tim vẫn đập thình thịch, tuy mình trong sạch thật nhưng nói thì ai tin. May quá không ai nhìn thấy. Nếu không, cô không biết tìm hố nào mà chui xuống nữa.

Tiếng điện thoại vang lên khiến Kim Hạ giật mình.

Tiểu Giang gọi cô cùng mọi người đi bơi. Kim Hạ mở vali lấy bộ bikini hai mảnh màu trắng thay ra rồi quấn khăn đi xuống sảnh.
-------

Cả nhóm đã tập trung ở bên dưới. Chỉ chờ Lục Dịch và Tiểu Lam đi xuống.

Một lát sau, Lục Dịch và Tiểu Lam cũng xuống tới nơi. Thấy tâm trạng của Lục Dịch bình thường, Kim Hạ cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên Tiểu Lam kia tại sao lại đi xuống cùng anh, không biết anh ta có nhìn thấy cái gì không được nhìn không nữa.

Mọi người cùng kéo nhau ra biển.
------

Kim Hạ, Lục Dịch, Dương Nhạc và Sầm Phúc đều ngồi vào những chiếc ghế xếp trên bờ biển. Những người còn lại thì tung tăng chạy tới chạy lui vui đùa phía trước.

Được một lát thì tất cả chạy tới kéo mấy người nhóm Kim Hạ đang ngồi đó cùng ra biển.

Kim Hạ tháo bỏ chiếc khăn tắm xuống chạy theo mọi người. Chiếc khăn vừa buông xuống, cả thân thể hình chữ S quyến rũ hiện ra.

Lục Dịch cảm thấy hơi thở mình trở nên nóng bỏng gấp gáp. Kim Hạ trong bộ bikini hai mảnh màu trắng mới hấp dẫn làm sao. Phần nào ra phần đó, làn da trắng sáng mịn màng, thu hút cực kì. Lục Dịch khịt mũi, lần sau không cho phép cô ăn mặc hở hang như vậy. Cô chỉ được mặc vậy trước mặt anh mà thôi. Như kia thì quá là bổ mắt cho đám đàn ông xung quanh rồi.
-------

Kim Hạ bên này đùa nghịch cùng mọi người cũng không quên thi thoảng liếc mắt nhìn người đàn ông của mình đang ngồi trên bờ cát.

Lục Dịch chỉ mặc một chiếc quần bơi, cả thân hình cường tráng của anh hiện ra, từng múi cơ rõ ràng rắn chắc. Vài vết sẹo trên cơ thể lại càng làm tăng thêm vẻ đàn ông của anh. Khí chất nam tính ngời ngời.

Đội trưởng đẹp thật đấy. Kim Hạ thầm cảm thán.
-------

Kết thúc buổi sáng, ai nấy cũng đều đói bụng cùng quay trở lại khách sạn để thay đồ sau đó cùng đi ăn trưa.

Kim Hạ đang đứng chọn món thì Dịch Gia Nam xuất hiện. Anh ta tiến đến gần Kim Hạ trò chuyện thân thiết.

Lục Dịch ngồi ở bàn nhìn thấy tên tối qua liền cảm thấy khó chịu, anh toan đứng dậy thì Tiểu Lam kéo anh lại.

- "Nhịn chút, chúng ta còn việc phải làm".

Lục Dịch đành nuốt cơn bực bội ngồi trở lại ghế.
------

Buổi chiều.

Kim Hạ tìm Lục Dịch mãi nhưng không thấy đâu, cô đi xuống thì gặp Tiểu Giang. Nghe Tiểu Giang nói hình như anh trai cô đang có kế hoạch cầu hôn Linh Linh.

Điều này khiến Kim Hạ phấn khích vô cùng, quên luôn cả việc tìm Lục Dịch. Cô theo lời Tiểu Giang chạy tới chạy lui giúp đỡ cho bữa tiệc và kế hoạch của Tiểu Lam.
------

Sau bữa tối, mọi người cùng kéo nhau ra bãi biển.

Những cây nến được xếp hình trái tim thắp sáng lung linh. Xung quanh được bày trí rất nhiều hoa. Linh Linh tiến tới kéo Kim Hạ bước vào bên trong vòng những chiếc nến, dặn dò cô đứng yên đó. Kim Hạ ngơ ngác nhưng vẫn bước theo cô ấy, ngây ngô đứng trong đó.

Khi Kim Hạ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cô thấy bóng dáng Lục Dịch, anh đang bước tới. Anh mặc một bộ comple đen lịch lãm, trên tay đang cầm một bó hoa hồng trắng xem lẫn những bông mẫu đơn màu hồng.

Lục Dịch nhìn cô ấm áp, anh chậm rãi tiến gần về phía cô. Bước vào trong vòng trái tim, đem bó hoa tặng cho cô sau quỳ xuống trước mặt Kim Hạ. Từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhung màu xanh cô ban.

Một chiếc nhẫn đơn giản, bên trên là 1 viên kim cương nhỏ với tạo hình trái tim được đưa đến trước mặt Kim Hạ.

- "Viên Kim Hạ, đồng ý lấy anh nhé".

Kim Hạ quá đỗi ngỡ ngàng với cảnh tượng trước mặt, hai tay đưa lên che miệng. Đôi mắt rưng rưng, long lanh bể nước. Trái tim cô đập loạn nhịp. Cảm giác bây giờ vừa hạnh phúc vừa bối rối.

Xung quanh cô mọi người đều đồng thanh hô vang "Đồng ý đi, đồng ý đi".

Kim Hạ đưa cánh tay run run về phía Lục Dịch.

Chưa kịp nói gì thì.........

Một cơn mưa rào đổ xuống. Mưa rất to, những hạt mưa nặng trĩu rơi xuống dập tắt hết những cây nến xung quanh họ. Tất cả mọi người chạy toán loạn.

Kim Hạ còn đang ngơ ngác thì đã bị Lục Dịch kéo tay chạy tuột về phía khách sạn.

Ai nấy cũng đều bị ướt hết liền kéo nhau trở về phòng. Kim Hạ và Lục Dịch cũng không ngoại lệ.
------

Đứng trong thang máy, Kim Hạ bối rối không dám nhìn Lục Dịch.

Còn về phía Lục Dịch, trong lòng anh không ngừng mắng chửi tên Tiểu Lam đáng ghét, tại sao không xem kĩ dự báo thời tiết trước khi lên kế hoạch. Lại vừa than thân trách phận sao công cuộc lấy vợ của anh lại vất vả đến thế.
------

Kim Hạ đến trước cửa phòng loay hoay tìm khóa thẻ để mở cửa. Nhưng cô móc mãi túi trước túi sau đều không có. Không hiểu cô đã đánh rơi nó ở đâu.

Lục Dịch nhìn điệu bộ của Kim Hạ, khóe miệng nở ra một cười gian xảo.
- "Em sao vậy, không thấy khóa thẻ à?".
- "Em không biết, hình như bị rơi đâu đó rồi. Em phải đi xuống lễ tân gọi mở cửa thôi". Kim Hạ ủ rũ nói.
- "Vào phòng anh thay đồ trước, để ngấm mưa lạnh không tốt đâu, chờ họ lên cũng lâu lắm".

Lục Dịch vừa nói vừa kéo Kim Hạ vào phòng mình.
- "Em vào thay đồ trước đi rồi anh gọi lễ tân cho". Đẩy Kim Hạ về phía phòng tắm, anh nhanh tay mở tủ lấy một chiếc áo sơ mi trắng đưa cho cô.

Kim Hạ cứ thế ngây ngô mà làm theo lời anh.

Lục Dịch bên ngoài chờ đợi mà lòng sốt ruột không yên. Móc từ trong túi quần ra chính là chiếc thẻ khóa phòng của Kim Hạ. Ai biết được, thì ra anh đã tự lập ra cho mình một kế hoạch B nào đó.
------

"Cạch". Tiếng cửa mở.

Kim Hạ bước ra từ nhà tắm, trên người cô đang mặc chiếc áo sơ mì của Lục Dịch. Chiếc áo dài vừa đủ trùm qua mông, hở ra cả cặp chân dài trắng trẻo. Mái tóc cô buông xõa, phủ xuống bờ vai. Trên tóc, những giọt nước còn sót lại mon men chảy xuống, thấm vào hai bên ngực áo khiến cho chiếc áo mỏng manh lại càng trở nên trong suốt. Cả người Kim Hạ phát ra một sức hút khó cưỡng. Lục Dịch nhìn cô nuốt nước bọt, cảm giác cổ họng khô rát đến khó chịu.

- "Anh gọi lễ tân chưa?".
- "Anh gọi rồi, nhưng họ nói người phụ trách khóa cửa vừa đi ra ngoài, bảo chúng ta chờ, chắc hơi lâu một chút".

Lục Dịch đang nói dối, anh chưa hề gọi cho lễ tân, thái độ lúng túng của anh đang tố cáo chính anh.

Kim Hạ nghe Lục Dịch nói vậy liền yên tâm chờ đợi, cô đi tới chỗ bình nước rót đầy một cốc rồi ngửa cổ uống, sau đó cô mở cửa đi ra phía ban công. Trong lòng Kim Hạ thực ra có chút bối rối nên cô muốn tránh Lục Dịch mà ra đây đứng. Vừa rồi là có trận mưa phá hỏng tất cả, nếu không thì sẽ ra sao nhỉ, cô có đồng ý lấy anh không, là có hay là không.

Hướng mắt nhìn ra biển, cả khoảng trời trong veo, tối đen không một gợn mây, không một ánh sao chiếu rọi. Cơn mưa rào đã tan biến, những cơn gió cũng mang theo hơi lạnh hơn tấp vào da thịt cô. Từng đợt sóng đêm mạnh mẽ cuốn vào bờ cát trắng rì rào, rì rào. Kim Hạ cảm thấy hơi lạnh, tự mình vòng tay ôm lấy bờ vai của chính mình, nhắm mắt lại lắng nghe âm thanh của biển.

Lục Dịch nhìn Kim Hạ không rời, ánh mắt quét đi quét lại trên thân thể cô. Trong mắt Lục Dịch, giờ Kim Hạ uống nước trông cũng mời gọi, khiêu khích anh.

Theo bước chân cô ra phía ban công. Chuyện ban nãy vì cơn mưa mà dở dang, không biết cô có đồng ý hay không, cô có lại từ chối anh không. Lục Dịch thấy gió càng lúc càng lạnh mà Kim Hạ chỉ mặc đúng một chiếc áo mỏng manh ngắn ngủi liền đi tới ủ ấm cô vào lòng. Chân tay cô đã lạnh toát cả rồi.

- "Còn đứng đây nữa sẽ ốm đó". Lục ân cần nói.
- "Em rất thích biển, em thích ánh nắng, thích gió, thích bờ cát. Từ bé đến giờ em chỉ được đi biển ba lần, hai lần là đi cùng gia đình Đại Dương. Còn một lần là cả gia đình đi với ba. Lần đó em không còn nhớ gì nữa, kí ức bây giờ chỉ còn nằm trên tấm ảnh cũ mà thôi".

Kim Hạ chợt nhớ đến cha của mình, nhớ đến tấm hình cả nhà cô ba người chụp chung trên bãi biển. Cô thực sự không còn nhớ cha mình thế nào nữa. .

- "Anh xin lỗi". Lục Dịch phía sau thì thầm vào tai cô.
- "Đừng nói lời xin lỗi, anh đâu có lỗi. Em chỉ là bỗng nhớ tới ông ấy thôi. Mọi chuyện đã qua cả rồi".
- "Từ giờ anh sẽ là chỗ dựa của em, bất kể em vui hay em buồn, bất kể em hạnh phúc hay em đau khổ, em hãy chia sẽ cùng anh, được không!?". Lục Dịch xoay người cô lại, ôm chặt lấy cô.

Kim Hạ ở nơi khuôn ngực vững chãi của anh ra sức gật đầu. Người đàn ông này cô đã chọn để cùng cô đi đến hết con đường. Kim Hạ vòng tay ôm lấy cổ anh, ghì thấp xuống, nhón chân, vươn người chủ động hôn anh.

Đối với Lục Dịch, đây chính là câu trả lời cho tất cả. Anh say mê đáp lại nụ hôn của Kim Hạ, sau đó bế bổng cô lên đi vào phòng.
------

Lục Dịch nhẹ nhàng đặt Kim Hạ xuống giường. Chậm rãi cúi xuống dán một nụ hôn lên môi cô. Cả cơ thể, đến cả đôi môi của cô cũng đều lành lạnh. Kim Hạ giống như một viên đá mát rượi đang làm dịu đi cơn bức bối trong anh. Lục Dịch thỏa mãn hôn cô. Chiếc lưỡi không nhanh, không vội mà từ tốn liếm láp từng chút, từ bờ môi, qua hàm răng vào đến khoang miệng, quấn chặt lấy chiếc lưỡi Kim Hạ.

Cả cơ thể nhiễm lạnh của Kim Hạ đang được sưởi ấm bằng nhiệt lượng tỏa ra từ thân thể Lục Dịch. Từ ấm áp bắt đầu trở nên nóng bỏng. Bàn tay anh mang sức nóng đi đến đâu khiến vùng da thịt nơi đó nóng lên một cách khó tả. Không gian quanh thân thể cô hoàn toàn bị lấp đầy bởi cơ thể lớn lao của Lục Dịch, chật hẹp vô cùng. Cô nhắm nghiền mắt, hơi thở càng lúc càng nặng nề.

Lục Dịch phía trên thả sức vuốt ve những đường cong thân thể Kim Hạ. Môi liền môi đến khi không khí cũng không còn. Nụ hôn dịch dần xuống dưới, nơi cổ cao trắng ngần. Vòng ra phía sau tai Kim Hạ, Lục Dịch ngậm lấy vành tai cô, hít hà ở đó mùi hương tóc mây quyến rũ. Nụ hôn càng lúc càng xuống thấp hơn.

Bàn tay Lục Dịch đi vào trong lớp áo, vén nó lên thật cao, bắt đầu hành động. Chiếc áo sơ mi bị kéo lên hở ra bộ ngực no đủ ẩn hiện dưới lớp áo lót trắng. Khuôn ngực phập phồng lên xuống đầy khiêu kích mời gọi.

Vùng eo nhỏ phẳng nhẵn, phía dưới là chiếc quần tam giác trắng tinh. Chạy thoáng qua trong đầu Lục Dịch là hình ảnh sáng nay của Kim Hạ. Cô trong bộ bikini hai mảnh trắng đó cũng rất quyến rũ, có vẻ như cô rất tích màu trắng tinh khôi. Màu trắng không làm tối đi nước da của Kim Hạ mà lại khiến cô càng trở nên tỏa sáng.

Lục Dịch luồn tay xuống phía dưới chiếc áo lót, nắm trọn lấy đôi gò bông đảo mềm mại. Khẽ đẩy chiếc áo lên trên, toàn bộ khuôn ngực Kim Hạ hiện ra trước mắt. Bên trên cặp tuyết lê ấy là hai hạt châu sa hồng nhạt. Anh cúi xuống khẽ hôn lên nó, sau đó không ngại ngần ngậm lấy nó, mơn trớn.

Kim Hạ bị kích thích lạ này làm cho thần trí mơ hồ, từ trong cổ họng phát ra những tiếng ngân đầy kích thích. Cả cơ thể cô trở nên phóng túng, khao khát được lấp đầy được thỏa mãn. Đôi bàn tay Kim Hạ luồn vào mái tóc Lục Dịch, đan vào rồi lại buông ra. Phía thân dưới cô xuất hiện cảm giác ngứa ngáy khó chịu vô cùng.

Lục Dịch nhìn biểu tình trên khuôn mặt Kim Hạ thì thỏa mãn vô cùng. Cô đang cho phép anh, cô đang chấp nhận anh, cô đã nguyện ý.

Đôi tay vội vã cởi từng chiếc khuy áo trên người cô, kéo nó trở nên xộc xệch một cách đáng thương. Chiếc áo lót vướng víu cũng nhanh chóng được anh luồn tay ra phía sau lưng vụng về mà tháo bỏ. Chiếc quần tam giác trắng tinh bên dưới cũng được tuột xuống. Thân thể mĩ miều của Kim Hạ hiện ra trước mắt. Lục Dịch cảm thấy vùng dưới của mình càng lúc càng chật chội đến mức khó chịu. Mong muốn nhanh chóng được giải thoát.

Lục Dịch vội vã cởi tung chiếc áo của mình. Bàn tay tháo cởi thắt lưng một cách khó khăn, chưa bao giờ anh chán ghét mặc những bộ comple phiền phức đến như vậy giờ.

Khuôn ngực vững chãi của Lục Dịch hiện lên trước mắt Kim Hạ. Cô vô thức đưa tay chạm vào nó, mân mê, ngón tay mảnh mai chậm rãi đưa đi đưa lại trên người Lục Dịch, từ môi xuống cằm, qua cổ, chạm vào ngực, cứ thế vẽ thành một đường thẳng từ trên xuống bụng dưới rắn chắc của anh.

Hành động của Kim Hạ như một liều kích thích tác động trực tiếp đến toàn bộ các dây thần kinh trên cơ thể Lục Dịch. Anh cảm thấy bản thân sắp điên mất. Con mèo nhỏ ngây ngô này, dù chỉ toàn làm những hành động vô tư nhưng nó lại luôn khiêu chiến với tất cả các tế bào trong cơ thể anh, muốn anh nhanh chóng lâm trận mà chiến đấu hết mình.

Lục Dịch cúi xuống ngấu nghiến bộ ngực đầy đặn kia, bên còn lại bị bàn tay to lớn của anh vầy vò một cách đáng thương, hạt châu sa cũng trở nên co cứng. Cả khuôn ngực bị kích thích đang vểnh lên đầy mời gọi. Kim Hạ bên dưới rên lên những tiếng kêu đầy dục vọng, càng làm cho kẻ bên trên hóa điên đảo.

Rời khỏi bộ ngực, Lục Dịch khe khẽ buông những nụ hôn lên thân thể Kim Hạ. Trên thân thể cô giờ đây phủ dày đặc những nụ hôn ướt át. Bàn tay Lục Dịch đi đến đâu nơi đó liền trở nên ấm áp lạ thường.

Kim Hạ nằm đó, cả thân thể đang uốn éo mời gọi hết sức. Bàn tay cô nắm chặt lấy ga giường, đôi mắt lim dim nhìn người đàn ông bên trên thân thể mình. Tùy anh mặc sức. Những âm thanh khàn đục không ngừng vang lên từ trong cổ họng, đến bản thân cô còn tự thấy xấu hổ. Phía thân dưới nơi cô bé của cô đang dần trở nên ướt át, một thứ cảm giác nóng bỏng mong muốn được khỏa lấp.

Lục Dịch ngấu nghiến hôn đôi môi Kim Hạ. Bàn tay không ngừng vầy vò núi đôi cùng cặp nhũ hoa xinh xẻo.

Lục Dịch vúi xuống vùng ngực cô mút mát mơn trớn, ngửi thấy trên da thịt cô một mùi hương quyến rũ đến khó tả. Nó đang tha thiết mời gọi anh.

Kim Hạ không thể chịu đựng được thêm nữa. Bàn tay đan vào mái tóc anh, miệng thốt lên những từ ngắt quãng: "Lục Dịch....em....không chịu nổi nữa".

Lục Dịch phát điên khi nghe cô gọi tên anh như thế, trước giờ cô thường chỉ gọi anh là đội trưởng. Hôm nay cô nằm đây, bên dưới thân thể anh, rên rỉ thân thiết gọi anh hai tiếng Lục Dịch khiến toàn thân anh vui sướng, ao ước được vùi mình vào nơi riêng tư nhất của Kim Hạ.

Tách đôi chân Kim Hạ ra, sau đó khẽ đẩy hạ bộ ngày một đi sâu vào bên trong cô. Không gian bên trong ấy chật hẹp vô cùng, khiến anh khó khăn đưa đẩy.

"Aaaaaa". Kim Hạ hết lên. Vùng dưới của Kim Hạ chịu một tác động quá lớn, một thứ kích thích cô chưa từng trải qua trước đó, cô uốn éo rên rỉ. Ban đầu là khao khát muốn được khỏa lấp nhưng bây giờ là một cảm giác đau đớn vô cùng. Thứ bên dưới đang được đưa vào thân thể cô quá lớn. Cô cảm thấy mình như bị xé toạc ra. Tất cả các cơ trên thân thể cô cô rút lại, đến những đầu ngón chân cũng co quắp. Trên khóe mắt, từng giọt nước mặt ầng ậc tuôn rơi.

Cậu nhỏ của Lục Dịch bị mút chặt cảm thấy đau đớn. Miệng khẽ an ủi Kim Hạ: "Hạ Nhi, thả lỏng ra em, anh cũng đau".

Kim Hạ nghe lời này của anh, cơ thể cô cũng nới lỏng hơn một chút. Lục Dịch nhanh chóng tiến vào, cả vùng riêng tư sâu thẳm của cô ôm trọn lấy hạ bộ của anh.

Hai chân Kim Hạ quắp chặt lấy eo Lục Dịch, cô không ngừng rên rỉ trước sự đưa đẩy của anh. Ban đầu còn chút đau đớn khó chịu. Dần dà nó trở thành cảm giác thỏa mãn, đê mê vô cùng.

Nam nhân trên thân thể cô sung sướng tột độ, nhìn nữ tử bên dưới, đôi mắt lúng liếng ầng ậc nước, hàm răng cắn nhẹ vào môi. Bộ ngực ưỡn lên cao, toàn thân cô uốn éo, đung đưa theo từng nhịp đưa đẩy của anh.

Lục Dịch không ngừng ra tăng tốc độ đâm vào rút ra của mình, cảm giác thống khoái vô cùng. Tất cả bao nhiêu kìm nén bấy lâu nay đang được giải tỏa lên người con gái anh yêu. Sung sướng còn gì bằng.

Kim Hạ tiếp nhận thân thể anh một cách chân thật nhất. Miệng nhỏ không ngừng rên lên những tiếng rên dục vọng đầy ái muội. Phía dưới ngậm chặt lấy hạ bộ anh, nó chạm vào tầng sâu nhất nơi Kim Hạ, kích không thôi: "Lục Dịch, em yêu anh".

Lục Dịch sung sướng, cúi xuống nhìn nơi họ đang trao đổi thân thiết, một tia máu đỏ nhỏ xuống tấm ga giường trắng tinh lại càng làm anh thêm phần khích thích tột cùng, ra vào càng lúc càng gấp gáp. Từ cổ họng anh cũng phát ra những tiếng ngân trầm đục.

Trong phòng, tiếng da thịt người va chạm vào nhau, tiếng rên rỉ của cả đôi nam nữ, tiếng phát ra khi hai nơi riêng tư trao đổi cùng với sự kết hợp từ dịch mật. Không khí trong phòng trở nên nóng nực ngột ngạt, mùi vị đặc trưng của tình ái bao phủ xung quanh. Kẻ trên người dưới không ngừng. Họ chẳng hề muốn dừng lại. Hai bên cùng gấp gáp thở dốc.

Khi cao trào đạt đến đỉnh điểm, cả hai cùng hét lên một tiếng. Kim Hạ cảm thấy thứ gì đó nóng ấm phun vào phía trong cơ thể cô. Cảm giác lâng lâng như trên mây.

Còn Lục Dịch sau khi lên đỉnh đã trao hết toàn bộ những gì tinh túy nhất vào cơ thể Kim Hạ. Vật lớn căng cứng đang dần được giải tỏa, sung sướng, thỏa mãn đến khó tả.

Lục Dịch gục trên thân thể Kim Hạ, hai người thở hổn hển. Mồ hôi cùng nhau vã ra thành từng dòng. Bốn mắt nhìn nhau, ân tình toàn bộ đã trao cho nhau, cả về thể xác lẫn tâm hồn.

Lục Dịch khẽ hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của Kim Hạ: "Kim Hạ, anh yêu em". Cả lời nói và ánh mắt đều ôn nhu dịu dàng muôn phần.

Hai người nằm đó, xung quanh nhớp nháp, lộn xộn. Thế nhưng vì quá mệt mỏi, họ mặc kệ tất cả, điều chỉnh lại vị trí sau đó cùng rúc vào đối phương tìm hơi ấm mà thiếp đi.
---------🌺---------

Hết đoạn 19.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top