Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🌱🌱🌱 Chap 5: Thế giới mới 🌱🌱🌱 💟💟 Đoạn 20: Hoa khôi ngành 💟💟

Ngày mới bắt đầu, vầng dương vừa hé sáng, những tia nắng mới đầu tiên rọi trên bầu trời, phản chiếu xuống mặt biển, loang loáng cả một vùng.

Trải qua một đêm ngọt ngào, Lục Dịch mở mắt tỉnh dậy, bên cạnh anh chính là gương mặt của người con gái anh yêu thương. Nhìn xem, cô ấy giống hệt một con mèo nhỏ đang ngoan ngoãn cuộn tròn trong vòng tay anh để ngủ. Hơi thở nhè nhẹ ấm áp, đôi mắt nhắm nghiền với hàng mi cong rủ xuống.

Đưa ngón tay trỏ khẽ chạm vào từng đường nét trên khuôn mặt cô. Lục Dịch muốn thêm một lần nữa khắc thật sâu hình bóng thân thương này vào trong tim mình để dẫu có trải qua muôn ngàn kiếp sau rồi cả những kiếp sau nữa, anh vẫn sẽ mãi mãi không bao giờ quên.

Khe khẽ nhấc người tìm trong mớ quần áo lộn xộn dưới chân giường, Lục Dịch lấy ra từ trong túi quần một chiếc hộp vuông nhỏ bằng nhung màu xanh cô ban. Mở nắp ra, lấy chiếc nhẫn anh đã chuẩn bị để cầu hôn cô vào tối hôm qua, ngắm nghía nó. Chiếc nhẫn này anh đã chuẩn bị ngay trước chuyến đi, Tiểu Lam nói, đây chính là cơ hội lớn để anh có thể cầu hôn Kim Hạ.

Lục Dịch nâng bàn tay thon dài, trắng nuốt của Kim Hạ lên rồi đeo chiếc nhẫn vào ngón tay giữa bàn tay cô. Chiếc nhẫn bạch kim sáng trắng, bên trên là viên kim cương nho nhỏ với tạo hình trái tim, rất nhẹ nhàng và tinh tế. Viên kim cương trong suốt không màu mới tinh khiết làm sao. Chiếc nhẫn vừa in với ngón tay của Kim Hạ, sáng long lanh. Chiếc nhẫn này rất hợp với cô ấy, Lục Dịch ngắm nghía nó mãi không chán. Tuy là hôm qua Kim Hạ chưa chính thức trả lời anh, thế nhưng chuyện ngọt ngào xảy ra đêm qua giữa hai người chính là câu trả lời rõ ràng nhất cho Lục Dịch rồi.

Nắm nhẹ lấy bàn tay ấy, đặt lên mu bàn tay Kim Hạ một nụ hôn. Từ giờ em sẽ là người con gái của anh. Người con gái đầu tiên và cũng là cuối cùng anh yêu, là người con gái duy nhất anh trao trọn vẹn trái tim này. Nguyện suốt đời, suốt kiếp bên em mãi không tách rời.

Đan những ngón mình vào bàn tay Kim Hạ, nắm thật chặt, Lục Dịch mỉm cười hạnh phúc. Cảm giác này thật tuyệt diệu, tình yêu thật tuyệt diệu.

Kim Hạ! Lục Dịch này yêu em, rất yêu em và chỉ yêu riêng mình em.

Lục Dịch ôm lấy Kim Hạ, hít hà mùi hương bên tóc cô, sau đó mới rời khỏi giường đi vào nhà tắm. Anh cố gắng thật nhẹ nhàng nhất có thể để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Kim Hạ.

Khi những ánh nắng bên ngoài hắt lên khuôn mặt cô gái bé nhỏ đang nằm yên lặng trên giường. Kim Hạ dần dần tỉnh dậy, bên tai nghe tiếng nước chảy róc rách. Ánh sáng khiến cô chói mắt, đưa tay lên dụi dụi mắt, có cái gì đó khác lạ ở đây, nó vướng vướng trên ngón tay cô. Kim Hạ mở to đôi mắt nhìn, cô kinh ngạc phát hiện ra, trên ngón tay cô tự bao giờ lại xuất hiện một chiếc nhẫn sáng long lanh. Mà chiếc nhẫn này nhìn thật quen mắt, đây chẳng phải là chiếc nhẫn ngày hôm qua Lục Dịch mang ra để cầu hôn cô hay sao!?

Đưa bàn tay lên cao, Kim Hạ vừa nhìn nó vừa mỉm cười hạnh phúc. Ánh nắng mặt trời dịu nhẹ chiếu vào chiếc nhẫn càng khiến viên kim cương nhỏ trên đó tỏa sáng lấp lánh. Lục Dịch tự lúc nào đã đeo chiếc nhẫn này vào tay cô? Ai cho anh tự ý như vậy? Em đã đồng ý với anh đâu?

Một loạt câu hỏi Kim Hạ tự lẩm bẩm một mình, những câu hỏi vốn dĩ đã có sẵn câu trả lời. Chiếc nhẫn này thật hợp với mình. Hi hi, Kim Hạ hai tay bụm miệng cười một cách sung sướng. Yêu chết đi được. Trong đầu hiện lên toàn hình ảnh của anh.

Lục Dịch ! You are my boy, my man, and my sunshine!

Kim Hạ đang mải mê ngắm nghía chiếc nhẫn thì Lục Dịch từ trong nhà tắm đi ra. Tiếng động làm cô giật mình, vội thu bàn tay lại, giấu nó vào trong chăn như thể nếu để Lục Dịch nhìn thấy anh sẽ đổi ý mà đòi lại mất. Vẻ mặt ngơ ngác, đôi mắt to tròn ngây thơ nhìn Lục Dịch chớp chớp mãi không thôi. Trái tim không hiểu sao cũng mất kiểm soát mà loạn nhịp một hồi.

Những biểu hiện trên gương mặt Kim Hạ, hành động lúng túng, bối rối của cô mới đáng yêu làm sao. Lục Dịch nhìn cô mà thực sự muốn trêu đùa một phen. Anh đưa tay ra đằng sau, lững thững đi gần đến chỗ Kim Hạ, cúi xuống dí sát mặt mình vào mặt cô.
- "Em đang làm gì mà giấu giấu giếm giếm vậy?"

Kim Hạ trùm chăn kín bưng chỉ hở ra có hai con mắt, miệng không nói gì, chỉ lắc đầu nguầy nguậy. Trong lòng thầm muốn mắng tên Lục diêm vương kia, thực sự muốn đồ sát cô hay sao mà lại để thân thể trong tình trạng như kia. Kim Hạ chui đầu vào trong chăn nói vọng ra.
- "Anh không thể mặc quần áo tử tế trước khi ra đây sao?".

Hiện giờ trên người Lục Dịch chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn tắm phía dưới. Toàn thân trên để trần, vài giọt nước còn đọng lại trên khuôn ngực anh. Cơ bắp rắn chắc, cơ bụng sáu múi rõ ràng. Mái tóc vẫn còn ướt, lộn xộn không vào nếp. Tất cả đều toát lên một vẻ nam tính khó cưỡng. Anh như vậy chẳng phải đang dụ dỗ cô đấy sao. Từ bao giờ mà anh không biết ngại ngùng lại để phô thân thể trước mặt cô như thế chứ.

- "Gì vậy? Chẳng phải cái gì cần nhìn, em đều nhìn cả rồi sao? Hôm qua ăn sạch sẽ anh rồi, hôm nay định làm lơ không chịu trách nhiệm?". Lục Dịch bằng giọng điệu bỡn cợt trêu chọc Kim Hạ.
- "Em chẳng thấy gì cả. Mà ai ăn anh chứ!?". Kim Hạ lúc này mặt mũi đã nóng bừng bừng lại thêm ở trong chăn nữa càng thêm nóng nực ngột ngạt. Lục Dịch đáng ghét là ai ăn ai chứ, Kim Hạ lẩm bẩm trong miệng.
- "Là em nhé. Nhìn đây này, đêm qua có con mèo nhỏ nào đó cào cấu anh một cách không thương tiếc như này đây?". Lục Dịch xoay lưng về phía Kim Hạ. Trên tấm lưng trần của anh vằn vện những vết xước dài, đỏ hằn lên.

Kim Hạ hé chăn nhìn ra ngoài, cô thực sự sửng sốt. Tại sao trên tấm lưng anh lại dày đặc những vết xước đỏ. Là cô làm thật sao!? Những hình ảnh đêm qua chợt hiện ra trước mắt Kim Hạ. Trời ơi, đúng là cô rồi! Chẳng phải đêm qua dưới thân thể anh, khi cả hai người đang triền miên, cô đã ra sức mà bám víu, cào cấu vào anh không thương tiếc đó sao. Kim Hạ xấu hổ tiếp tục trùm chăn, nói lớn.
- "Không biết, em chẳng nhớ gì cả!".

- "Không nhớ! À ừ, anh cũng sắp quên rồi. Hay là, hay là chúng ta thử lại một lần nữa xem có nhớ lại chút nào không nhé, em thấy có được khônggg!?". Giọng nói của Lục Dịch mang đầy ấm muội, tiếng cuối ngân dài trong cổ họng.

Kim Hạ ở trong chăn "Á" lên một tiếng, nuốt nuốt nước bọt khan một cái, sau đó ôm chăn nhảy dựng lên chạy tọt vào nhà tắm. Không quên nói lại một câu.
- "Không được! Em không biết gì cả".

Lục Dịch nhìn cô mỉm cười đắc ý, vẫn xấu hổ như vậy ư. Đáng yêu thật. Sau đó anh vừa tủm tỉm cười, vừa dọn dẹp đống tàn tích từ trận chiến kịch liệt đêm qua của hai người.

Nhặt từng chiếc quần áo để gọn vào một chỗ. Nhìn lên tấm ga giường đáng thương, xộc xệch nhăn nhúm và đặc biệt trên đó lưu lại một dấu tích về lần đầu tiên của cả hai. Vệt máu con gái đỏ tươi của Kim Hạ cùng với đó là loang lổ dấu vết của anh để lại. Lục Dịch gãi gãi đầu tủm tỉm cười, sau đó nhanh tay cuộn gọn chiếc ga giường để vào một góc.

Kim Hạ ở trong nhà vệ sinh đứng im bất động, cảm giác của đêm qua vẫn còn, phía thân dưới có chút gì đó nhoi nhói, đau đau. Hai bên đùi cùng phần hông cảm thấy tê dại. Ở nơi non mềm nhất vẫn còn bỏng rát, thêm vào đó chính là thứ gì đó dinh dính, nhơm nhớp còn lưu lại bên trong.

Buông chiếc chăn xuống, Kim Hạ đứng trước gương, ở cổ cô hiện giờ đang vẫn còn in lại một dấu ấn rất rõ nét. Lục Dịch đáng ghét kia, rõ ràng là anh ăn em thành ra như này mà vẫn còn lên giọng trêu chọc người ta cho được.

Kim Hạ nhanh chóng tắm rửa rồi choàng chiếc khăn tắm đi ra. Rón rén hết mức có thể, chỉ sợ Lục Dịch thấy cô trong bộ dạng này sẽ lôi cô ra mà "ôn lại kỉ niệm cũ" của đêm qua.

Lục Dịch đã thay xong quần áo, anh đang ngồi chờ Kim Hạ, trên tay cầm một bộ quần áo của cô cùng với thẻ khóa phòng.
- "À, lễ tân mới mang thẻ lên, anh lấy luôn giúp em bộ quần áo rồi. Em thay đi rồi chúng mình đi ăn".

Kim Hạ ngây ngô nhận lấy bộ đồ, trong lòng thắc mắc một mối, tại sao bây giờ mới mang thẻ lên, nếu không phải cô ngủ ở đây thì đêm qua không vào được phòng thì họ để cô ngủ ngoài hành lang chắc. Haizz, khách sạn 4 sao mà phục vụ tệ quá. 

Kim Hạ ngốc nghếch không hề thấy được trong ánh mắt Lục Dịch kia đầy vẻ đắc ý. Anh chẳng nhẽ lại để cô biết được kế hoạch B vĩ đại của mình. Nếu không như vậy thì bao giờ cô mới chịu đồng ý, không như vậy thì anh tiếp tục dài cổ chờ đợi đến bao giờ.
-------

Hai người đi xuống sảnh cũng là lúc nhóm Tiểu Lam, Dương Nhạc cùng nhau đi từ cầu thang bộ xuống. Cả nhóm ở tầng 2 do vậy họ thường đi cầu thang bộ chứ không đi cầu thang máy, đỡ mất công chờ đợi.

Không hiểu vì sao Kim Hạ vừa nhìn thấy họ đã đỏ mặt, cô bối rối lùi lại núp phía sau Lục Dịch. Sợ rằng họ biết được chuyện xảy ra đêm qua giữa cô và Lục Dịch sẽ khiến họ trêu chọc cô cho mà xem.

Lục Dịch biết được suy nghĩ cuả con mèo ngốc liền buồn cười, cố nuốt trôi niềm vui sướng này xuống bụng. Thôi thì anh giữ cho riêng mình anh biết, dù sao con gái nhà người ta da mặt cũng mỏng hơn da mặt mình.

Sau trận mưa tối qua, cả đám không ai dám mở miệng hỏi thăm Lục Dịch. Mọi người đều cho rằng tối hôm qua đang dở dang, Lục Dịch không đạt được mục đích thì hôm nay chắc chắn sẽ hắc hóa quay lại trở thành một Lục Diêm vương, hay Lục khó ở mất.

Đặc biệt Tiểu Lam, sơ suất hôm qua không để ý tới thời tiết. Ai mà ngờ được rằng, cả ngày trời trong xanh là thế, thế này đến tối mưa rào một cái không hề báo trước. Tiểu Lam than khóc trong lòng, lần này thì hay ho rồi, Lục Diêm vương kia chắc chắn sẽ không tha cho anh tội bất cẩn, không chu đáo. Lục Dịch à, không phải tại tôi đâu, tại số anh quá nhọ mà thôi. Thần tình yêu lúc này bỗng cảm thấy hình như ông trời đang cố tình gây sự với mình. Anh lùi lại mấy bước về phía sau khiến Linh Linh cũng phải nhắc nhở lôi lôi kéo kéo mới đi theo nhóm được.

Vốn tưởng sau một đêm thất bại, Lục Dịch sẽ phải u uất chứ, không ngờ hiện giờ lại đang trưng ra bộ mặt thỏa mãn, đắc ý. Tất cả mọi người không khỏi thắc mắc. Mọi sự chú ý được đổ dồn về phía cô gái đang cố gắng nấp đằng sau Lục Dịch. Không lẽ hôm qua Lục Dịch không chịu bỏ cuộc mà dứt khoát cầu hôn cho bằng được. Và, ha ha, vậy cô bé kia chắc chắn đã đồng ý, nên hôm nay Lục Dịch mới vui vẻ đến như vậy. Miệng anh ta tủm tỉm cười từ nãy đến giờ chưa thôi, cảm giác cơ miệng cũng thật là mỏi quá đi à.

Tiểu Giang không ngại ngùng chạy tới kéo tay Kim Hạ. Miệng cười tủm tỉm, ánh mắt tò mò chờ đợi.
- "Kim Hạ, bộ dạng hai người như này không phải là hôm qua cậu đã đồng ý với anh ấy rồi đấy chứ!?".

Nói đoạn Tiểu Giang phát hiện ra trên tay Kim Hạ đang đeo chiếc nhẫn cầu hôn đó. Cô mở to đôi mắt, miệng há ra cảm thán reo lên.
- "Kim Hạ, cậu thực sự đồng ý rồi. Mọi người nhìn này. Trời ơi!!!".

Kim Hạ xấu hổ ngại ngùng, một mực không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ một cái thừa nhận. Khuôn mặt của cô hiện giờ chẳng khác gì một trái cà chua đỏ mọng.

Cả đám ồ lên, không ngờ Lục đội trưởng này cũng thật cố chấp đó, đặt mục tiêu rồi nên dù có yếu tố khách quan nào đi nữa thì vẫn phải đạt được kết quả như mong đợi. Ánh mắt mọi người trầm trồ thán phục vô cùng.

Lục Dịch trưng ra bộ mặt đắc ý. Ai mà được anh phải tự phòng bị cho mình một kế hoạch B cẩn thận chứ.
------

Kết thúc chuyến đi vui chơi nghỉ dưỡng này, có vẻ như tất cả mọi người ai nấy đều đã đặt được những điều họ mong muốn. Dương Nhạc và Thượng Quan Hy đã khẳng định rõ tình cảm của mình. Sầm Phúc cuối cùng cũng chịu nói mấy câu sến súa để dỗ dành cô nàng trà sữa A Trân. Tạ Tiêu cũng đáp lại sự đeo bám của Tiểu Giang. Tiểu Lam và Linh Linh cũng có được chuyến đi vui vẻ bồi đắp tình cảm. Còn Lục Dịch, anh đã có kết quả cực kì cực kì tốt đẹp. Duy nhất chỉ còn hai kẻ đàn ông lông nhông vô chủ Quân Hạo và Sầm Thọ.

Kim Hạ và Lục Dịch từ hôm trở về càng dính lấy nhau như sam, hạnh phúc vô cùng, làm việc gì thấy cũng vui vẻ và có động lực hơn.

Kim Hạ thi thoảng giơ tay lên ngắm nghía chiếc nhẫn xinh đẹp ấy, trong lòng sung sướng ngập tràn. Trong đầu cô luôn hiện lên toàn là hình ảnh Lục Dịch.

Còn về phía Lục Dịch, mỗi lần nhớ đến đêm đó trong lại nổi lên một trận xôn xao, cao trào đêm đó anh vẫn không thể nào quên được. Gương mặt người con gái dưới thân anh thật ngọt ngào.
-------

Tại phòng máy A của C11.

Trong khi Kim Hạ đang ngồi ngây ngô ngắm nhìn chiếc nhẫn trên tay của mình, khuôn miệng cười tươi tắn khoe ra hàm răng trắng bóc. Dương Nhạc đẩy cánh cửa kính bước vào, hướng Kim Hạ đi tới, mang đến cho cô một thông tin vô cùng sốt dẻo.

- "Cục trưởng cho triệu tập em đấy. Nhanh qua đó luôn đi.... Úi giời, thích nhỉ, anh tưởng em chuyên tâm làm việc hóa ra là ngồi nửa ngày chỉ để ngắm chiếc nhẫn. Đi nhanh đi, cục trưởng chờ". Dương Nhạc giục giã Kim Hạ, khi anh nhìn thấy chiếc nhẫn liền không nhịn được mà bụm miệng cười. Hóa ra cô nhóc đang ngồi mê mẩn ngắm nó, yêu đương thật là. Ha ha, rồi Dương Nhạc tự nghĩ tới bản thân, cười thầm một cái.

Kim Hạ bị Dương Nhạc làm cho giật mình, như thể đang làm gì khuất tất bị phát hiện vậy. Đôi mắt chớp chớp liên tục, hai má tự nhiên nóng bừng. Nghe anh nói phải đi gặp cục trưởng, tự nhiên thấy hồi hộp khó hiểu.
- "Có chuyện gì vậy, em lại bị điều đi đâu ạ!?".

- "Vụ Hoa khôi ngành em biết không?". Dương Nhạc hất hàm hỏi Kim Hạ.
- "Hoa khôi ngành!? Hoa khôi ngành là gì ạ?". Kim ngơ ngác hỏi lại.
- "Hoa khôi ngành, hai năm tổ chức một lần, mỗi cục tuyển ra hai ba nữ nhân viên trẻ, chưa kết hôn để tham gia. Giống như thi hoa hậu ấy, ha ha. Hình như em được nhắm rồi, có em và Thuần Vu Mẫn thì phải. Nhanh đi, sếp chờ". Dương Nhạc kéo Kim Hạ rời khỏi ghế, hai tay đặt lên vai cô, từ đằng sau đẩy cô về phía cửa.

Kim Hạ đứng trước cửa phòng cục trưởng, đưa tay gõ mấy tiếng. Bên trong vọng ra tiếng nói của một người đàn ông trung tuổi "Mời vào". Lúc này Kim Hạ mới nhẹ nhàng đặt tay vào nắm đấm cửa, xoay một cái rồi đẩy cánh cửa bước vào trong.

- "Cục trưởng cho gọi cháu ạ?". Kim Hạ cúi đầu lễ phép.
- "Ừ, cháu ngồi đi". Vị cục trưởng hướng mắt nhìn Kim Hạ gật đầu, sau đó hướng tay về phía bộ sofa ra hiệu cho Kim Hạ ngồi đó.

Kim Hạ lúc này mới để ý tới, phía góc khuất có một người khác nữa đang ngồi. Đó là Thuần Vu Mẫn, trước khi Kim Hạ vào đây, cô ta chính là hoa khôi của cục này.

Thuần Vu Mẫn hơn Kim Hạ 1 tuổi, cô ta vào ngành trước Kim Hạ 1 năm, bây giờ đang làm bên bộ phận thống kê. Cũng là con nhà trâm anh thế phiệt, cha mẹ cô ta đều là quan chức lớn của nhà nước. Tính cách Thuần Vu Mẫn khá kiêu căng, căn bản cũng là vì sinh ra trong gia đình có điều kiện, từ nhỏ đã là tiểu thư cành vàng lá ngọc.

Kim Hạ rất ít khi tiếp xúc với Thuần Vu Mẫn, và có vẻ như cô ta cũng không thích quan hệ giao du với Kim Hạ. Kiểu như hai người hoàn toàn không có cùng đẳng cấp vậy.

Nhìn thấy Thuần Vu Mẫn, Kim Hạ gật đầu một cái sau đó nhẹ giọng nói: "Chị Mẫn".

Thuần Vu Mẫn nhìn thấy Kim Hạ dường như có vẻ không vui cho lắm, ánh mắt khó chịu hiện rõ trên khuôn mặt cô ta. Trong lòng cô ta nổi lên sự đố kị, Thuần Vu Mẫn nghe nói Kim Hạ và Lục Dịch đã chính thức yêu nhau. Điều đó khiến cô ta khó chịu vô cùng, điều kiện của Kim Hạ đó sao có thể xứng với Lục Dịch bằng mình được.

Thuần Vu Mẫn vốn trước đây có tiếp xúc qua vài lần với Lục Dịch, cô ta khá ấn tượng với Lục Dịch vì vẻ điển trai phong độ của anh. Thậm chí còn ra hiệu bật đèn xanh cho anh mấy lần nhưng có vẻ anh rất thờ ơ. Không thể ngờ, cuối cùng Kim Hạ kia lại chiếm được trái tim người đàn ông ấy. Bản thân Thuần Vu Mẫn chưa phải là yêu thích đặc biệt gì với Lục Dịch nhưng khi biết Kim Hạ kia và Lục Dịch là một đôi thì đố kị vô cùng. Thêm việc lần này hai người cùng tham gia cuộc thi hoa khôi ngành nữa, đố kị ghen ghét trong lòng cô ta lại nhân lên gấp bội.

- "Chú, không lẽ chú định cử cả Kim Hạ tham gia?". Giọng điệu Thuần Vu Mẫn hằn học hết sức, cô ta nói đoạn liếc nhìn coi thường Kim Hạ một cái.

Kim Hạ một phần ngại tham gia, một phần cũng thấy được sự khó chịu nơi Thuần Vu Mẫn, lên tiếng với cục trưởng.
- "Chú, cháu chẳng có tài năng gì, nhan sắc cũng không có nốt. Chi bằng chú để chị Mẫn đi thôi ạ".

Cục trưởng lúc này mới xong việc, ông thong thả đứng dậy, đi tới sofa ngồi xuống. Rót mấy tách trà cho hai cô gái, sau đó ung dung nâng một tách trà, ngả người ra phía sau, từ tốn nhâm nhi.
- "Cả hai cùng đi chẳng phải cơ hội sẽ càng nhiều hơn chứ sao, ha ha.... Chú đùa chút thôi, cục ta trước giờ không đặt nặng mấy cái phong trào này, tham gia cho đầy đủ thôi. Chú để cả hai cùng đi là để hai đứa có gì sẽ giúp đỡ, hỗ trợ được nhau".

- "Chú, đã tham gia thì phải đạt được kết quả mang về chứ, lần này cháu nhất định sẽ giúp cục ta đoạt được giải". Thuần Vu Mẫn kênh kiệu, cô ta vênh mặt lên nói.

Kim Hạ ngồi đó chỉ biết im lặng, gật đầu cười trừ.

Cục trưởng thực tế vốn không ưa gì Thuần Vu Mẫn kia, ông chiếu cố cô ta cũng chỉ bởi có quan hệ với cha mẹ cô. Bản tính kiêu căng, hách dịch cậy quyền cậy thế của Thuần Vu Mẫn khiến ông không thể yêu mến nổi. Lần này để cô ta đi thi một phần cũng là nể Thuần Vu gia mà thôi.

Trái ngược lại với Thuần Vu Mẫn, cục trưởng lại rất yêu mến Kim Hạ. Cô bé này thực sự có tài, ngoan ngoãn đáng yêu, hơn nữa rất dễ gần, ai nấy đều yêu quý. Trên hết, hoàn cảnh của cô bé cũng đặc biệt. Cục trưởng trước đây cũng là đội trưởng của cha cô. Cô bé này giống hệt cha, năng nổ nhiệt tình, thông minh, nhanh nhẹn.

- "Thống nhất thế đi. Chú cử hai đứa đi tham gia đợt này. Hai đứa có bất kì yêu cầu hay cần hỗ trợ gì, cứ đề đạt, chú giải quyết ngay lập tức". Cục trưởng nhấp ngụm trà mỉm cười nói.
- "Cháu nghĩ cháu cũng không cần gì, tất cả cũng trong tầm tay nên chắc không phải phiền đến chú đâu. Vậy thôi cháu xin phép". Thuần Vu Mẫn nói xong liền bước qua Kim Hạ đi ra.

Kim Hạ cũng toan đứng dậy thì cục trưởng lên tiếng.
- "Đừng ngại, dù tham gia có không đạt kết quả gì nhưng đó cũng là cơ hội để cháu được giao lưu và trải nghiệm. Cần gì hãy nói với chú".

Cục trưởng đứng lên vỗ vai Kim Hạ. Kim Hạ cũng gật đầu "Dạ" một tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi.
------

Kim Hạ đọc thể lệ cuộc thi "Hoa khôi ngành Cảnh sát" mà chán nản thở dài. Cái gì đây, thi trang phục tự chọn, thi trang phục dạ hội, thi năng khiếu. Trời, thiếu mỗi cái thi trang phục áo tắm nữa là thành cuộc Hoa hậu hoàn vũ rồi đấy. Kim Hạ chép miệng thở  dài thườn thượt. Lần này chẳng phải làm khó cô rồi sao, cô thì làm gì có cái tài năng gì.

Dương Nhạc tự bao giờ đã đứng sau lưng Kim Hạ, anh khoanh tay trước ngực, đứng sau lưng cô vừa đọc thể lệ cuộc thi vừa gật gù.
- "Ơ hơ, không có thi áo tắm nhỉ?".

Kim Hạ lúc này mới phát hiện ra Dương Nhạc, ngước nhìn anh liếc xéo một cái.
- "Còn ở đó mà trêu chọc em. Anh xem này, mặc mấy bộ quần áo đi ra đi vô còn được, chứ anh nói em có cái tài năng nào mà thể hiện chứ. Không lẽ bê một dàn máy vi tính lên đánh mã hóa cho dân tình sợ".

- "Hạ Gia, chẳng phải em biết chơi đàn tỳ bà đó sao? Biểu diễn cái bài tủ ấy". Dương Nhạc bỗng nhớ tới trước đây Kim Hạ vô tình từng được một giáo sư dạy nhạc cụ dân tộc thu nhận. Ông ấy dậy cô cơi đàn tỳ bà.
- "Anh đùa em à, em chỉ biết đánh duy nhất một khúc thôi". Kim Hạ lắc đầu thở dài.
- "Anh không đùa, em chỉ biết một bài, nhưng một bài đó của em lên hàng thượng thừa đấy. Chính thầy Hạ trước đây còn sống ông ấy cũng khẳng định như vậy còn gì. Ngoài em ra, ông ấy chưa từng thấy ai có thể chơi được khúc đó như thế. Ai yêu cầu em đánh nhiều đâu, một bài là được rồi".
------

Kim Hạ quả thực biết chơi đàn tỳ bà, thế nhưng cô chỉ đánh được một khúc duy nhất, những khúc nhạc khác chơi thế nào cũng không ra hồn.

Trước đây, khi cô mới 8 tuổi, cô bé Kim Hạ vô tình bị tiếng đàn tỳ bà của một người làm cho hấp dẫn. Cô bé cứ đứng ngây ngô lắng nghe khúc nhạc cho đến khi người kia kết thúc, tâm trí cô mới hoàn hồn. Sau đó ngày nào tan học xong Kim Hạ cũng chạy tới ngôi nhà đó nghe tiếng đàn.

Người đàn ông già nua trong gian nhà cũ kĩ kia không ngờ rằng có một gái bé nhỏ lại yêu thích tiếng đàn tỳ bà vốn đã bị đưa vào quên lãng ấy. Sau cùng ông không kìm được mà tiến tới hỏi đứa trẻ nhỏ.
- "Cháu có thích đánh đàn giống ta không".

Cô bé kia không ngại ngần mà gật đầu ngay lập tức. Sau đó, ông nhận cô là học trò cuối cùng của mình, và cũng truyền đạt lại được tất cả những kiến thức mà ông có cho cô. Tuy bài nào cô cũng có thể chơi, thế nhưng khúc nhạc duy nhất cô chơi khiến mọi người mê mẩn, khiến ông mỗi lần nghe tới đều bồi hồi không yên. Đó là Tương Tư Khúc.

Kim Hạ theo thầy Hạ Ngôn học đàn tỳ bà được 7 năm thì ông qua đời. Mãi sau cô mới biết ông vốn là một vị giáo sư dạy nhạc cụ dân tộc. Ông không hề có con cái, cũng chưa từng kết hôn, người ông yêu trước đây là một cô sinh viên ở lớp năng khiếu âm nhạc. Khúc nhạc Tương Tư kia chính là khúc nhạc mà cô học trò đó cũng chơi hay nhất, đó cũng là nỗi lòng của một vị thầy giáo đơn phương tương tư tới cô học trò của mình. Sau cùng, ông quyết định sống cô quạnh một mình sau khi nghe tin cô gái đó kết hôn cùng người yêu. Đúng là một mối tình ngang trái.

Kể từ khi ông ấy mất Kim Hạ không hề chơi đàn nữa, bởi mỗi lần khúc nhạc Tương Tư ấy vang lên cô lại nhớ đến hình ảnh già nua tiều tụy của ông, nhớ đến mối tình khắc cốt ghi tâm ấy. Cảm giác vô cùng khó thở.
------

Kim Hạ đem chuyện mình được cử đi tham gia cuộc thi Hoa khôi ngành Cảnh sát cho Lục Dịch nghe. Những tưởng anh sẽ vui mừng hoặc ủng hộ, ai ngờ anh lại trưng ra bộ mặt bất mãn vô cùng.

- "Anh nghe nói, chỉ nữ nhân viên trẻ và chưa có gia đình mới được đăng kí tham gia cơ mà". Mi mắt Lục Dịch trùng xuống, hai đầu lông mày nhíu lại, anh thở dài nói.
- "Ơ, thì em có chỗ nào không đúng". Kim Hạ mở to đôi mắt ngơ ngác nhìn Lục Dịch.
- "Thì chẳng phải em đã đồng ý lấy anh, em có chồng chưa cưới rồi, sao còn đi thi được". Lục Dịch mang ra một bộ mặt ủy khuất.
- "Hả!? Đội trưởng, tư duy của anh đúng thật là nhảy vọt". Thật sự bất lực trước tư duy khác người của anh người yêu, Kim Hạ đưa tay véo hai má anh đến méo mó xẹo xọ.
- "Anh không thích vợ chưa cưới của anh bị ai ngắm hết. Bất kể nam nữ, ai cũng không được. Chẳng nhẽ anh mang em giấu đi". Lục Dịch ôm gọn cô vào trong lòng làm hành động như thể giấu cô vào người.

Kim Hạ trong lòng anh được trận cười vỡ bụng. Cả hai lăn lộn một hồi trên sofa ngoài phòng khách rồi kết thúc bằng một nụ hôn ngọt ngào trước khi Lục Dịch đưa Kim Hạ trở về nhà.

Từ hôm ở Thanh Đảo trở về, Lục Dịch dù thèm khát, dụ dỗ đến mấy thì Kim Hạ cũng không mắc bẫy. Mỗi lần anh có ý nhắc đến, cô đều lờ đi và đánh trống lảng khiến Lục Dịch cũng đành chịu thua. Vậy nên Tiểu Lam gọi tình yêu của hai người họ là tình yêu trong sáng.

------------🌺-----------

Hết đoạn 20!
Ngẫm đi ngẫm lại thì hình như nam nhân nào xuất hiện trong fic của t đều si tình, lụy tình quá thì phải 🤧🤧🤧
Mọi người thấy có đúng không!?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top