Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🌱🌱🌱Chap 5: Thế giới mới🌱🌱🌱 💟💟Đoạn 23:Ai chịu trách nhiệm với ai💟💟

Kết thúc lễ trao giải, Lục Dịch dắt tay Kim Hạ rời đi trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Cuối cùng thì những thắc mắc của mấy chàng trai ban nãy đã có đáp án.

Có phải họ đã hết hi vọng rồi không!? Một vài anh chàng cảnh sát trẻ suy nghĩ. Có vài người lạc quan thì cho rằng, chỉ cần hai người đó chưa kết hôn, cơ hội cho chúng ta là như nhau. Tuy nhiên có một số lại tự ý thức được rằng, có thể là ai cũng được, thế nhưng Lục Dịch kia là người thế nào mà lại có biệt hiệu Lục Diêm Vương thì chúng ta nên biết. Tốt nhất vẫn là tránh xa ra chút, đỡ dính phải phiền phức. Haizz, nhưng chung quy lại là, cô Á Hậu này, cửa không sáng.
(Ý ở đây là dù có liều mình đặt cược đi chăng nữa thì có hội cũng rất rất thấp, giống như chơi cờ bạc vậy)

Lục Dịch nắm tay Kim Hạ bước đi giống hệt như một chàng hoàng tử đang tay trong tay sóng bước cùng nàng công chúa xinh đẹp. Bộ vest trắng càng tôn lên vẻ ngoài phong nhã của Lục Dịch, ánh mắt cao lãnh đáp lại tất cả những ánh nhìn tò mò xung quanh. Duy chỉ khi anh nhìn người con gái bên cạnh mình, ánh mắt đó mới trở nên ôn nhu vạn phần.

Không chỉ có nam giới mới ghen tị, mà ngay cả các cô gái có mặt ở đây ngày hôm nay cũng không dừng được trái tim thổn thức của mình. Cặp đôi ấy không chỉ khiến trái tim người khác bị tổn thương mà ngay cả lý trí cũng trở nên mệt mỏi. Giống như việc ta cố tình đặt ngôi sao hy vọng của mình ở một nơi mà đã biết sẵn là hoàn toàn không có hy vọng ấy.

Lục Dịch phớt lờ tất cả mọi sự xung quanh anh, giờ phút này anh chỉ muốn nhanh chóng mang cô công chúa này của anh rời đi. Làm sao mà anh có thể tiếp tục để mọi người ngắm nhìn bảo bối này của anh được chứ.

Kim Hạ bị Lục Dịch lôi tuột đi ra ngoài một cách vội vã, cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Vừa trao giải xong, thậm chí còn chưa chụp ảnh, mà tiền thưởng còn chưa biết nhận kiểu gì đã bị anh kéo đi, rồi cả quần áo trang phục cũng chưa thay. Anh vội vã cái gì không biết.

Bước chân của Kim Hạ làm sao đi kịp với sải chân dài của Lục Dịch, hơn nữa cô còn đang đi một đôi giày cao gót. Hai chân Kim Hạ thay nhau bước những bước líu ríu, cuối cùng thì không tránh khỏi bị vấp ngã.

Bàn tay Lục Dịch đang nắm tay Kim Hạ bỗng bị kéo khựng một nhịp, anh phát hiện ra điều gì đó không ổn nơi cô, ngay lập tức xoay người lại.

- "A". Chân trước chân sau vấp vào nhau, cả người Kim Hạ toan ngã nhào về phía trước, cuối cùng thì nằm gọn gàng trong vòng tay Lục Dịch.

- "Em có sao không, tại sao đi bộ cũng có thể vấp ngã. Hay tại nhìn anh đẹp trai quá nên bị hoa mắt". Lục Dịch dùng ánh mắt câu hồn nhìn Kim Hạ, giọng điệu lại có chút bỡn cợt.
- "Chẳng phải là tại anh cả hay sao, em vừa mới được trao giải xong, còn chưa chụp ảnh, chưa lấy tiền thưởng anh đã kéo em đi rồi". Kim Hạ bĩu môi, ánh mắt nhìn Lục Dịch đầy ấm ức.
- "Tiền thưởng đó anh đi lấy giúp em, mà cùng lắm không có số tiền đó thì anh đền em là được chứ gì". Lục Dịch tay vẫn ôm lấy vòng eo Kim Hạ, bàn tay đặt lên tấm lưng trần mềm mịn của cô, ngón tay không nhịn được xoa xoa lên vùng da thịt đó, cảm giác thật là....thích.
- "Sao lại thế được, tiền của anh là của anh, tiền này của em kiếm được là của em chứ. Chẳng liên quan đến nhau. Mà những 25.000 tệ, đâu có ít, bằng mấy lần lương tháng của em". Kim Hạ vẫn chưa thôi ấm ức, cô ở trong lòng Lục Dịch ngúng nguẩy không thôi.

Lục Dịch nhìn cái miệng nhỏ đang cong lên để nói kia thì thích thú vô cùng, con mèo ngốc này của nhà anh xét về cả năng lực lẫn nhan sắc đều không tồi một chút nào. Hôm nay anh mới được hoàn toàn diện kiến, kiểu này mà không nhanh rước về nhà thì thật là quá ư nguy hiểm. Cởi chiếc áo vest ngoài của mình, Lục Dịch khoác nó lên người Kim Hạ. Kéo cô sát thật sát vào mình, anh cúi đầu ghé vào tai cô, nhỏ giọng thầm thì.

- "Làm Lục phu nhân rồi thì chẳng phải tất cả tài sản của anh đều do em quản lý sao, thậm chí cả thân xác này". Lục Dịch từ bao giờ anh lại cảm thấy nói ra những lời này là hiển nhiên thế nhỉ.
- "Ai nói sẽ lấy anh, đồ....đồ không biết xấu hổ". Kim Hạ trước sau vẫn phải công nhận so về độ mặt dày thì cô thua anh hoàn toàn. Vùi mặt vào ngực anh chối đây đẩy, hai má đỏ bừng thừa dịp được che đi.
- "Em còn định muốn trốn, nhẫn cũng đeo rồi, anh đây cũng bị em ăn hết rồi, em định... ai za phải nói thế nào cho đúng nhỉ!?... À, giống như người ta hay nói, chơi xong rồi bỏ đó hả? Không được nhé, em phải chịu trách nhiệm với anh đi, chịu trách nhiệm cả đời". Lục Dịch ôm cô công chúa của mình vào lòng khẽ đung đưa, miệng vừa nói vừa không nhịn nổi cười chính bản thân mình.

Kim Hạ giật nảy mình trước những lời này của Lục Dịch. Rõ ràng anh nói ngược, người bị thiệt ở đây là cô mới phải, vậy mà qua miệng lưỡi của anh, bỗng dưng cô lại biến thành kẻ ăn xong có ý định quẹt mỏ. Oan ức quá đi. Kim Hạ ngửa cổ, nhíu chặt hàng mày liễu, nheo nheo con mắt lườm Lục Dịch. Có vẻ trước đây cô đã lầm, lầm hoàn toàn, anh chẳng phải người cao cao tại thượng, lãnh đạm vô thường gì gì cả. Anh chính là đồ mặt dày, đồ vô sỉ, đồ không biết xấu hổ mới đúng.

- "Đội trưởng thối".
- "Thối cũng được".

Lục Dịch phì cười ha hả, rõ ràng cô bị anh trêu đến mức ngốc luôn rồi. Đôi môi anh đào chúm chím đang chu lên, nhịn làm sao được nữa, hôm nay cô bé nhà anh lộng lẫy như thế này cơ mà. Lục Dịch tranh thủ cúi xuống hôn làn môi thơm mềm kia một cái.

- "Nào, ở đây có bao nhiêu người". Kim Hạ sau nụ hôn kia thì ngại ngùng vô cùng, hai tay cô bưng khuôn mặt đang nóng phừng phừng.
- "Là anh cố tình muốn thế đấy". Lục Dịch trơ trẽn vênh khuôn mặt đang đắc ý của mình lên trời.

Kim Hạ biết mình không thể so bì độ mặt dày với Lục Dịch, thà nhận thua còn hơn tiếp tục bị anh đứng đây trêu ghẹo.
- "Em thua anh rồi, buông em ra, em còn phải vào trong kia lấy đồ nữa".

- "Không cần vào nữa, anh gọi Tiểu Lam bảo cậu ấy lấy cho". Nói đoạn, Lục Dịch lấy điện thoại gọi ngay cho đám Tiểu Lam.

- "Đi, chúng ta ra xe trước, đợi nhóm Tiểu Lam rồi đi ăn một thể".
- "Dạ". Kim Hạ nhanh chóng vâng lời.

- "Ai za". Kim Hạ vừa bước một bước thì kêu lên đau đớn. Hóa ra cái chân của cô ban nãy bị trẹo, tuy không trật khớp chân nhưng mà tiếp tục đi với đôi giày cao gót này thì không ổn chút nào.
- "Sao thế, đau rồi phải không, để anh xem nào..... ôi trời ơi, em đi cà kheo à, có cần phải cao như vậy không!? Như vậy bảo sao mà không đau chân". Lục Dịch vừa nói vừa ngồi xuống khẽ nhấc đuôi váy của Kim Hạ lên. Nhìn thấy đôi giày cao gót cô đang đi mà không khỏi giật mình.

- "Nào, cởi ra". Miệng nói tay làm luôn, Lục Dịch nhanh chóng cởi đôi giày cao đến khủng khiếp kia khỏi đôi chân Kim Hạ.
- "Ơ, cởi ra để em đi chân đất à".

Còn chưa kịp nói tiếp lời nào nữa thì Kim Hạ đã bị Lục Dịch bế bổng trên tay, đúng kiểu bế công chúa.

Một cô công chúa đang được hoàng tử bế đi. Trước con mắt bao nhiêu người, cảnh tượng này y như trong phim vậy. Kim Hạ xấu hổ, vòng hai tay ôm cổ Lục Dịch, khuôn mặt áp sát vào ngực anh, nóng nực ngột ngạt muốn chết.

Lục Dịch cứ thế thản nhiên bế con mèo nhỏ của anh tới bãi đỗ xe, sau đó mở cửa ô tô, nhẹ nhàng đặt cô vào vị trí ghế phụ.

Tiểu Lam ở phía trong hội trường thấy hai người đó dắt nhau đi tưởng rằng họ định đi ăn mảnh, miệng vừa dứt lời mắng chửi tên Lục Dịch vô ơn thì lại nhận được điện thoại của anh ta. Tiểu Lam giật mình, suýt chút nữa đánh rơi chiếc điện thoại.

Sau khi nghe điện xong, Tiểu Lam cảm thấy bản thân mình thật đáng thương. Anh có khác gì một tên cu li giúp việc cho Lục Diêm vương không cơ chứ. Bây giờ ngay đến việc thu dọn quần áo cho vợ chưa cưới của anh ta cũng đến tay Tiểu Lam. Muốn khóc mà nước mắt chảy ngược vào trong luôn. Đau lòng chết đi được.

- "Tên Lục Diêm Vương chỉ thích hành hạ người khác này. Tưởng rằng yêu vào rồi thì sẽ tốt tính lên một chút, ai ngờ lại còn xấu xa đáng ghét hơn. Biết thế tôi đây chẳng giúp anh cho rồi, để anh ế cả đời cho biết tay". Tiểu Lam lẩm bẩm một hồi, sau cùng vẫn cùng Tiểu Linh vào thu gom đồ cho Kim Hạ.
------

Kim Hạ vừa vào trong xe thì sực nhớ đến mẹ, ban nãy đi mà còn chưa nói với bà câu nào. Vội vàng tìm điện thoại thì mới nhớ ra trên người cô ngoài bộ đồ này thì chả mang theo một cái gì cả. Tất cả là tại tên đội trưởng thối kia.

- "Đội trưởng, mau đưa điện thoại của anh đây, em phải gọi cho mẹ". Kim Hạ quay sang nói với Lục Dịch.

Nhanh chóng bấm số điện thoại của mẹ, Kim Hạ trình bày lý do rồi xin phép bà đi cùng với đám bạn với bà.

Mẹ Viên từ ngày gặp Lục Đình đã hoàn toàn xóa bỏ được những ấm ức, những nỗi đau xưa. Cuối cùng bà cũng trút bỏ được hòn đá đè nặng trong lòng. Bây giờ đối với bà, hạnh phúc của con gái mới là quan trọng nhất. Hai đứa trẻ yêu thương nhau, cậu Lục Dịch kia cũng là người tốt. Vậy nên giờ đây bà chẳng còn lý do gì để cấm cản hai đứa trẻ.
------

Vẫn trên con phố ẩm thực Vương Phủ Tỉnh. Tầng 8, trung tâm thương mại Intime Lotte Yintaibaihuo.

Tất cả nhóm hẹn nhau tại Nhà hàng Hai Di Lao. Đây cũng là một nhà hàng chuyên đồ lẩu, bởi mọi người đều có chung ý kiến, chỉ có lẩu mới là dễ ăn nhất.

Tiểu Lam mang túi đồ đưa cho Kim Hạ. Cô nhanh chóng nhận nó rồi đi thay cho mình bộ đồ khác. Một chiếc váy ôm ngắn màu vàng mơ, chiếc váy này cô mua cùng mấy bộ đồ hôm vừa rồi đi với mọi người. Thay luôn đôi giày búp bê xinh xắn, tháo mái tóc được chải chuốt cầu kì, Kim Hạ buộc túm kiểu nửa đầu, vừa đơn giản lại vừa nữ tính.

Lục Dịch cả ngày hôm nay bị Kim Hạ làm cho choáng váng. Đến bây giờ, một lần nữa cô lại khiến cả trái tim lẫn khối cơ bắp này của anh thổn thức. Thân thể với những đường cong hoàn mỹ của Kim Hạ hiện lên dưới lớp áo váy màu vàng bắt mắt kia đang khiêu khích anh.

Chẹp, Lục Dịch chép miệng thở dài, đưa cốc lên miệng uống tạm ngụm nước cho đỡ khô họng. Rốt cuộc anh cứ bị cô hành lên hành xuống như này đến bao giờ. Anh nhịn đến sắp không chịu nổi rồi. Là cô vô tình hay cố ý khiêu khích anh không biết nữa.

Cả đám hôm nay vui vẻ hết mình. Thứ nhất là chúc mừng cho Kim Hạ trận này thắng lớn, không uổng công của mấy cô nương đây. Thứ hai là được ăn miễn phí vì có đại gia ở đây bao, tội gì mà không xả láng nhỉ.

Mọi người hào hứng vô cùng, ngay cả Lục Dịch cũng vui vẻ làm một chút rượu. Thế nhưng Kim Hạ lại để ý thấy cô bạn thân ngồi cạnh mình có tâm sự gì đó. Không nhịn được cơn tò mò, Kim Hạ quay sang nhìn Thư Ngân hỏi chuyện.
- "Hôm nay cậu sao vậy?".

Thư Ngân vốn dĩ mang một bụng tâm sự muốn hỏi Kim Hạ từ lâu thế nhưng lại ngại làm hỏng không khí nên cố nhịn. Cô định bụng đêm nay về gọi điện nhắn tin tâm sự sau, nhưng không ngờ lại không qua được ánh mắt của cô bạn thân. Vậy thì cũng chả phải giấu, Thư Ngân mang mối thắc mắc trong lòng ra chờ giải đáp của Kim Hạ.
- "Cái người trao giải cho cậu ý, tên Nghiêm Phong đó. Cậu có biết gì về anh ta không?".

- "À". Kim Hạ gật gật đầu, à lên một tiếng, sau đó mới nói tiếp. "Nghe nói đó là Phó tổng mới của Hoán Thần, mới về nước được một thời gian".
- "Anh ta vừa về nước đã được làm phó tổng cơ à". Thư Ngân mở to mắt trông đợi câu chuyện chi tiết hơn từ Kim Hạ.
- "Cậu nhớ lần trước mình có kể vụ kết hôn của mình không? Người mình định kết hôn lần đó là chủ tịch của Hoán Thần, anh ta là Nghiêm Thế Phiên. Nghiêm Phong này nghe nói là em họ của Nghiêm Thế Phiên. Mình cũng là nghe được từ mấy người trong cánh gà lúc thi ban nãy thôi. Nghiêm Phong này vốn dĩ định du học xong thì ở luôn nước ngoài nhưng dưới sức ép của gia đình nên bắt buộc phải quay về". Kim Hạ đem những gì mình biết kể lại cho Thư Ngân.

Thư Ngân không nói gì chỉ gật đầu như mổ thóc, cô nhớ lần đó khi cô vừa hay tin Nghiêm Phong sẽ trở về Trung Quốc, cô liền chạy vội tới tìm anh ta. Chẳng cho anh kịp nói lời nào Thư Ngân đã lu loa lên khóc lóc rồi đòi chia tay. Những tưởng dọa thế thì Nghiêm Phong sẽ sợ, ai ngờ anh ta đồng ý ngay.

Kim Hạ thấy cô bạn thân đang ngây người suy nghĩ gì đó. Không lẽ để ý anh ta rồi, a hình như anh ta cũng từ Đức trở về. Không lẽ hai người này...
- "Này...này". Kim Hạ lay lay cô bạn. "Đừng nói là hai người trước đây có liên quan đến nhau nhé. Lần này cậu về đây là vì anh ta chứ gì. Khai mau trước khi bị mang ra dụng hình". Kim Hạ làm bộ mặt dọa nạt cô bạn.

Thư Ngân nhìn Kim Hạ như vậy liền bật cười. Sau cùng cũng mang toàn bộ chuyện giữa cô và Nghiêm Phong ra giãi bày tâm sự với Kim Hạ.

Hóa ra Nghiêm Phong này là anh khóa trên của Thư Ngân, anh ta học trên hai khóa. Khi Thư Ngân mới vào trường, anh ta chính là hội trưởng hội học sinh Châu Á tại đó. Hơn nữa lại cùng ngành học nên dễ làm quen, dần dà nảy sinh tình cảm. Chuyện của hai người cứ thế cho đến khi Thư Ngân chuẩn bị tốt nghiệp thì hay tin anh ta có ý định về nước.

- "Thế bây giờ cậu tính thế nào, đã vì anh ta mà về đây thì cũng không thể không gặp nhau một lần chứ". Kim Hạ lên tiếng kéo Thư Ngân thoát khỏi tâm trạng ngẩn ngơ.
- "Muốn thì được gì, nếu có gặp nhau thì mình cũng không biết bắt đầu như nào, nói những gì. Không lẽ lại hạ mình để xin anh ta quay lại, hay là khóc lóc các kiểu. Haizz...". Thư Ngân thở dài.
- "Cái đó gặp rồi sẽ biết. Thôi nào, dẫu sao cũng biết anh ta ở đâu rồi. Cần thiết thì tớ nhờ Nghiêm Thế Phiên để liên hệ với anh ta giúp cậu. Hi hi". Kim Hạ cố tình cười đùa để giúp tăng tinh thần của Thư Ngân.

Lục Dịch ngồi bên cạnh loáng thoáng nghe thấy Kim Hạ nhắc đến ba từ Nghiêm Thế Phiên liền quay mặt sang nhìn Kim Hạ. Anh dành cho cô một ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa ngỡ ngàng lại có phần đe dọa, tựa như, em mà dám gặp anh ta thử xem.

Thái độ của Lục Dịch khiến cả Thư Ngân và Kim Hạ đều phì cười.
- "Lục đội trưởng, anh có nhất thiết phải phản ứng gay gắt như vậy không?". Thư Ngân khoác vai Kim Hạ, với người sang nhìn Lục Dịch hỏi.
- "Tôi cảm thấy mình vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Cẩn tắc vô áy náy mà, không nên để mất bò mới lo làm chuồng được". Lục Dịch bĩu môi nhún vai.

Kết thúc bữa tiệc tất cả kéo nhau ra về. Lục Dịch và Kim Hạ đưa Thư Ngân về trước sau đó anh mới lái xe đến khi tập thể nhà Kim Hạ.

Xe dừng dưới sân. Lục Dịch với tay vòng qua người Kim Hạ giúp cô tháo dây an toàn, nhân tiện gửi gắm cho cô một nụ hôn ướt át.
- "Kim Hạ, bao giờ chúng ta kết hôn?". Lục Dịch nắm bàn tay Kim Hạ, ngón tay cái vân vê chiếc nhẫn mà anh đã đeo trên ngón tay cô. "Anh không muốn tối nào cũng phải nói lời tạm biệt em".

Bốn mắt nhìn nhau, Lục Dịch dịu giọng hỏi Kim Hạ, cảm giác lúc này như thể anh đang rất tủi thân, tủi thân trong chính tình yêu của hai người. Anh đang khao khát về một mái ấm gia đình, mong muốn người anh yêu ngày ngày kề cạnh không xa rời.

Kim Hạ nhìn thấy sự mong đợi trong ánh mắt Lục Dịch. Hai tay cô nắm lấy bàn tay anh.
- "Chuyện này....chuyện này không vội. Chẳng phải em đã đeo chiếc nhẫn của anh rồi hay sao. Từ từ chút, chỉ cần người lớn đồng ý là được mà".

Lục Dịch nhận được câu trả lời này của Kim Hạ trong lòng vui sướng tột độ. Đây là điều anh mong chờ. Việc này ngày mai phải bàn với cha mẹ, sau đó chọn ngày đẹp để hai gia đình gặp gỡ chính thức. Rồi các bước, các bước đúng theo quy trình. Tuy không phải ngay lập tức có thể rước được Kim Hạ về nhà, thế nhưng có một cái lịch cụ thể vẫn khiến Lục Dịch an tâm hơn.

Lục Dịch trở về nhà trong lòng cảm thấy cực kì hạnh phúc, dù sao có sự đảm bảo của phụ huynh nữa thì vẫn hơn. Đêm hôm ấy, có người vui sướng nằm ôm mộng xuân đi ngủ. Hậu quả của giấc mơ ướt át ấy chính là việc sáng hôm sau phải mang chăn ga đi thay một bộ mới.
------

Sáng nay, giống như mọi ngày Lục Dịch sẽ đến đón Kim Hạ đi ăn sáng sau đó mới đưa cô tới cơ quan. Từ ngày hai người được chính thức yêu đương qua lại thì có vẻ như cả hai bên đều tăng cân. Lý do hiển nhiên là bắt nguồn từ việc ăn uống có giờ giấc, bữa nào ra bữa đấy và không bị bỏ bữa.

Lục Dịch trước đây thường xuyên vì bận rộn mà bỏ bữa, buổi tối đôi khi buồn chán mệt mỏi thậm chí anh còn không buồn ăn gì. Chỉ khi đến đêm đói quá không chịu nổi mới mò vào bếp nấu mì.

Còn Kim Hạ thì sáng nào cũng dậy muộn, tất bật sấp sấp ngửa ngửa chạy vội đi làm, bữa sáng không kịp ăn. Chỉ có Dương Nhạc biết cô không ăn gì thì hay mang bánh trái tới, đa phần đều là các món anh tự làm. Sáng ăn muộn, lại thi thoảng uống trà sữa, nước hoa quả thành ra đến trưa không có cảm giác đói nên Kim Hạ thường bỏ luôn cả bữa trưa.

Từ ngày yêu đương vào thì cả đôi trẻ mới tích cực ăn uống đúng giờ. Căn bản là vì gặp nhau toàn vào giờ ăn. Vậy nên yêu đương không bao lâu nhưng nhìn cả hai đều có da có thịt hơn hẳn.

Kim Hạ từ trên tầng chạy vội xuống, Lục Dịch đứng sẵn bên ngoài chỉ chờ cô xuống đến nơi thì mở cửa xe cho người yêu.

- "Chân em hết đau chưa, sao chạy vội vậy?".
- "Em khỏi rồi mà, anh nhìn này". Kim Hạ đưa chân ra cho Lục Dịch xem.
- "Khỏi cũng không được chạy như vậy. Em muốn ăn gì nào?".
- "Hôm qua hình như em ăn nhiều quá, giờ vẫn chưa thấy đói luôn. Không muốn ăn gì cả, tùy anh đó". Kim Hạ uể oải, ngáp một cái rồi nói.
- "Vậy ăn mì bò nhé".
- "Dạ". Kim Hạ ngoan ngoãn gật đầu.

Bát mì bò bốc hơi nóng nghi ngút trước mặt khiến Kim Hạ cảm thấy ngấy đến tận cổ họng. Hôm qua cô đã ăn quá nhiều thịt, có lẽ bây giờ còn chưa tiêu hóa hết, nên nhìn thấy bát mì ú ụ thì không khỏi rùng mình. Cô đẩy bát mì về phía Lục Dịch.
- "Hay là anh ăn cả đi, em không đói. Cảm giác đầy bụng làm sao ấy".

Lục Dịch đương nhiên không đồng ý. Anh đẩy lại bát mì về vị trí cũ.
- "Không được. Bữa sáng quan trọng, nếu em không ăn nhiều thì cũng phải ăn một chút. Suốt cả một đêm, làm sao mà vẫn còn no được. Ngoan, ăn nào". Lục Dịch nhẹ nhàng dỗ dành Kim Hạ. " Hay là anh đút cho em ăn nhé".

Kim Hạ phụng phịu cắm đôi đũa xuống bát mì, đành phải ăn mấy miếng vậy. Tuy nhiên, khi cô vừa mới gắp một gắp mì đưa vào miệng thì, "Ọe". Bỗng cô cảm thấy buồn nôn vô cùng. Kim Hạ lấy tay bụm miệng chạy tuột vào nhà vệ sinh.

Lục Dịch còn chưa kịp phản ứng gì thì Kim Hạ đã chạy mất. Chẹp, cái tội hôm qua ăn tham lắm đây mà, ăn toàn thịt, không ăn lấy một miếng rau bảo sao chẳng đầy bụng. Sau này về với nhau, phải rèn luyện một chút mới được.

Kim Hạ vào nhà vệ sinh nhưng chỉ nôn khan mà thôi, hai tay xoa xoa bụng, ợ một hơi dài, cảm giác đỡ đỡ hơn một chút liền đi ra.

- "Em thấy thế nào rồi?". Kim Hạ chưa ngồi xuống ghế, Lục Dịch đã hỏi cô trước.
- "Chắc hôm qua em ăn nhiều quá, giờ bị đầy bụng rồi, cảm giác buồn nôn. Khó chịu quá. Em không ăn mì nữa đâu". Kim Hạ nhìn bát mì một cách chán nản, lắc lắc đầu.
- "Vậy lát nữa uống một cốc sữa ấm nhé. Đi thôi, anh xong rồi".
- "Dạ". Kim Hạ gật đầu, một tay nắm lấy tay Lục Dịch một tay xoa xoa chiếc bụng căng tròn vì khó tiêu của mình.

Lên ô tô, Kim Hạ vẫn một tay xoa bụng, tay còn lại thì che miệng ngáp. Đêm qua buôn chuyện với Thư Ngân mãi đến muộn mới ngủ thành thử hôm nay mí mắt cứ díu vào nhau.

Lục Dịch nhìn Kim Hạ ngáp ngắn ngáp dài thì phì cười. Tay đưa tới xoa xoa đầu cô.
-------

Tại C11.

Kim Hạ đang nằm bò trên bàn thì Dương Nhạc đi vào. Anh đang xách theo một chiếc túi giấy có đựng gì đó bên trong.

- "Hạ Gia, em đang làm gì đó. Trông uể oải thế. Có món em thích đây này". Dương Nhạc đưa trước túi ra trước mặt Kim Hạ lắc lắc.
- "Ui, Đại Dương anh lại làm bánh trứng nướng hả". Kim Hạ ngửi thấy mùi bánh trứng yêu thích, hai mắt sáng như sao.
- "Phần của em đấy. Sáng nay anh làm cho Hy Hy, làm thêm một chút cho em".
- "Ái chà, bận yêu đương nhưng vẫn không quên đứa em gái này. Đúng là hảo ca ca". Kim Hạ đón lấy túi bánh gật gù, ngón cái bật lên đầy cảm kích.
- "Anh đâu có như em, yêu đương vào quên hết mọi thứ". Dương Nhạc khoanh tay thở dài.

Kim Hạ chỉ biết nhìn anh cười trừ, tay tiếp tục mở túi bánh. Nhưng khi vừa mở túi ra cô liền cảm thấy có chút ngấy ngấy. Mặt Kim Hạ xụ xuống khiến Đại Dương không khỏi ngạc nhiên. Món này là món tủ của Kim Hạ cơ mà nhỉ.

- "Sao thế, hôm nay lợn chê cám à". Dương Nhạc trêu chọc.
- "Không phải, hôm qua em ăn nhiều quá, giờ vẫn thấy ngấy. Để đây lát em ăn".
- "Ăn sớm đi, món này không phải ngày nào cũng có đâu nhé. Để nguội nữa sẽ bị tanh".
- "Rồi, biết rồi".

Kim Hạ nhìn mấy chiếc bánh mà không cầm được lòng, món này là món yêu thích của cô, cũng là món sở trường của Dương Nhạc, không ăn thì uổng. Với lại sáng cũng không ăn mì. Nghĩ đến vậy, Kim Hạ liền ngon lành ăn hết ba chiếc bánh. Ăn xong mà rùng mình một cái vì ngấy.

Ôm chiếc bụng ọc ạch đi tìm nước uống sau đó Kim Hạ lại về chỗ nằm bò ra bàn ngủ gục. Đằng nào hôm nay cũng không có việc gì, nghỉ chút là đến giờ trưa Lục Dịch sẽ tới đón cô.
-------

Tại đầu cầu C5.

Lục Dịch hôm nay đi làm với tâm trạng rất vui vẻ. Anh định tối nay sẽ dẫn Kim Hạ về nhà bố mẹ ăn cơm, nhân tiện trao đổi chút chuyện kết hôn với hai người họ.

Đi đến chỗ máy pha cafe mà trong lòng Lục Dịch vẫn không ngừng nhảy múa. Bình thường lấy cafe xong anh sẽ ngay lập tức trở về phòng. Thế nhưng hôm nay lại rất có nhã hứng ngồi đây ngắm cảnh. Lục Dịch đang ngồi nhâm nhi tách cafe trên tay thì có ba nữ đồng nghiệp cũng đi tới.

**
- "Chị Mai, hôm nay trông chị lạ thế, mệt à?".
- "Em nhìn chị như lại có bầu à, sáng nay thấy nôn ọe, mà nhìn cứ mệt mỏi ấy".
- "Suỵt, khe khẽ thôi, chị bị chậm bảy ngày rồi. Sáng nay có mua que thử nhưng vẫn chưa thấy lên hai vạch".
- "Thật á? Mười ngày mà chưa lên?".
- "Ừ, lần trước chị bầu Tiểu Cát còn trễ mười ngày mà thử cũng không lên. Siêu âm cũng không thấy, sau phải đi xét nghiệm máu mới biết được đó".
- "Vậy cơ à?".
- "Bác sĩ bảo là có lẽ do hCG của chị thấp chưa vào nước tiểu, còn túi ối lúc đó chưa vào dạ con nên siêu âm không nhìn thấy. Đến tuần thứ 13 siêu âm mới thấy đấy".
- "Mà nếu bầu thật thì chị nghén sớm nhỉ, em thấy bà chị dâu nhà em mãi tháng thứ ba mới nghén mà nghén từ đó đến ngày đi đẻ. Nghĩ đến thấy sợ, chả ăn uống gì, cái gì cũng chê ngấy. Nôn nôn ọe ọe cả ngày".
- "Chị qua bốn tháng đầu thì hết nghén, nhưng mà cũng mệt. Lúc nào cũng cảm giác đầy bụng, mà chị nghén ngủ, cả ngày ngáp như nghiện ấy".
- "Đúng là mỗi người một kiểu".
**

Bình thường thì Lục Dịch sẽ không mấy để tâm đến chuyện của đồng nghiệp xung quanh, thế nhưng không hiểu sao câu chuyện của mấy nữ đồng nghiệp kia lại rất thu hút sự tò mò của anh. Câu chuyện này nghe cảm giác nó cứ quen quen làm sao ấy. Lục Dịch ngoài mặt thì tỏ ra thờ ơ không để ý, nhưng đôi tai thì lại cố gắng căng lên nghe từng chữ.

Mấy cô đồng nghiệp rời đi, Lục Dịch phì cười, vừa buồn cười về câu chuyện của phụ nữ, lại vừa buồn cười chính bản thân mình, tự nhiên hôm nay lại có hứng thú nghe chuyện phụ nữ. Bàn tay anh xoay xoay tách cafe, lắc lắc đầu mỉm cười.

Buổi trưa tới.

Lục Dịch lại lái xe qua đón Kim Hạ đi ăn trưa.
- "Hôm nay em ăn gì?". Vẫn câu hỏi mọi khi.
- "Aizz, em không muốn ăn gì đâu, bụng em vẫn khó chịu lắm. Bây giờ mà ăn gì nữa chắc em nôn mất. Lúc này em chỉ muốn đi ngủ thôi". Kim Hạ trưng ra bộ mặt lờ đờ ủ rũ, kèm theo cái ngáp dài đến chảy cả nước mắt.

Chiếc xe vừa mới vào cua liền bị phanh khựng lại khiến Kim Hạ giật mình la lên. Lục Dịch trợn mắt nhìn cô, sao lại giống giống những gì anh nghe được từ mấy nữ đồng nghiệp kia vậy. Miệng lắp bắp hỏi Kim Hạ.
- "Em mệt lắm à?".
- "Không mệt lắm, chỉ là em buồn ngủ với cả đầy bụng nên có chút khó chịu thôi". Kim Hạ thật thà trả lời.
- "Vậy....vậy...anh hỏi em nhé. Em phải trả lời thật để anh còn biết. Em....Em...chuyện là....là....là em có bị chậm cái đó đó không?".
- "Cái đó đó là cái gì? Cái gì chậm?". Kim Hạ chưa hiểu Lục Dịch muốn nói gì, hỏi lại anh.

Lục Dịch lúc này không đừng được nữa, anh quay hẳn người sang nhìn Kim Hạ.
- " Là chuyện....chuyện của phụ nữ hàng tháng ấy".
- "Á. Sao anh tự nhiên lại hỏi chuyện này". Kim Hạ giật nảy mình.
- "Trả lời trọng tâm. Em đã đến ngày chưa, có bị chậm ngày nào không?". Lục Dịch mở to mắt chờ đợi.
- "Hình như là đúng ngày thì phải từ hôm qua rồi, thế nhưng....nhưng mà đến hôm nay vẫn chưa thấy".

Kim Hạ cảm thấy mấy câu hỏi này của Lục Dịch không ổn tí nào, chẳng nhẽ yêu nhau rồi thì bị ngày nào cũng phải báo cáo hay sao. Các cặp đôi khác yêu nhau có vậy không nhỉ!? Xấu hổ chết đi được, cô trả lời anh xong mà mặt mũi nóng ran.

Trước câu trả lời của Kim Hạ, Lục Dịch như khẳng định được những suy luận trong đầu anh là đúng. Cảm xúc bây giờ là vừa mừng vừa lo. Mấy nữ đồng nghiệp kia nói gì nhỉ? À, hình như là mua que thử trước, sau đó còn siêu âm rồi xét nghiệm máu hCG gì gì nữa. Lục Dịch nắm lấy bàn tay Kim Hạ nhìn cô cười hạnh phúc.

Kim Hạ ngơ ngác nhìn Lục Dịch, không hiểu anh đang nghĩ gì mà cười trông ngây ngô như vậy.

Lục Dịch dừng xe trước cửa một hiệu thuốc. Anh không nói gì mà chạy tuột khỏi xe đi vào đó.

Lần đầu tiên đi mua que thử thai, cảm giác thật khó tả. Vừa bối rối, vừa ngại ngùng. Dúi bịch túi nilong vào tay Kim Hạ, Lục Dịch không nói không rằng lái xe đi.

Kim Hạ mở chiếc túi ra thì giật mình hoảng hốt, miệng lưỡi cứng đơ, khó khăn lắm mới thốt lên lời.
- "Đây...đây.....đây chẳng phải là que thử thai hay sao. Anh.....anh không phải cho rằng em....em...em.... chắc không đâu, em chỉ đầy bụng thôi".
- "Thì em cứ thử xem nào". Lục Dịch giọng nói rất kiên quyết.

Hai người đi đến một trung tâm thương mại gần đó cho Kim Hạ có thể dùng nhà vệ sinh để thử.

Kim Hạ vừa làm theo đúng các bước hướng dẫn vừa run, tim đập thình thịch. Bây giờ mà đúng thật thì không biết nên vui hay nên buồn nữa. Hai người mới có làm chuyện đó một lần thôi mà. Lo lắng muốn chết.

Thôi xong! Hai vạch đỏ chót. Kim Hạ run run nhìn vào chiếc que thử trên tay. Như nào đây, như nào đây, cô không tin vào kết quả này cho lắm. Mẹ cô mà biết chuyện liệu có cho cô một trận đòn không nhỉ.

Lục Dịch đứng chiếc bên ngoài nhà vệ sinh nữ mà sốt ruột vô cùng. Anh đi đi lại lại đến người khác nhìn vào cũng chóng mặt. Hai bàn tay hết vò vào nhau rồi lại đưa ra sau lưng. Kim Hạ làm gì mà lâu thế, là có hay là không đây. Lục Dịch hồi hộp muốn ngộp thở luôn mất.

Kim Hạ thẫn thờ cầm chiếc que thử ra khỏi nhà vệ sinh, đưa cho Lục Dịch.

Lục Dịch sốt sắng, anh cầm que thử trên tay nhưng cũng chẳng hiểu xem kiểu gì. Xoay ngang xoay đọc lật lên lật xuống nhìn. Thế nhưng ở đây không thấy hiện lên chữ "Có" hay chữ "Không" nào cả. Chỉ thấy mỗi hai vạch đỏ. Lục Dịch mắt nhìn Kim Hạ chờ đợi.

- "Hai vạch, là có". Kim Hạ thở dài não nề. Cô đang không biết phải giải thích thế nào với mẹ mình đây.
- "Vậy là anh sắp làm cha".

Lục Dịch không tin vào mắt mình nữa, anh đưa tay dụi dụi mấy lần. Nhìn đi nhìn lại đúng hai vạch. Cảm giác bây giờ là sướng điên người, anh ôm chầm lấy Kim Hạ xoay một vòng.

- "Chúng ta đi đăng ký kết hôn thôi. Anh sẽ bảo cha mẹ tối nay sang gặp mẹ em luôn. Phải nhanh chóng tổ chức đám cưới trong tháng này". Lục Dịch vui sướng vừa nói vừa cười, cái miệng của anh sắp ngoác ra rộng đến tận mang tai rồi.
- "Hả?". Kim Hạ nghe vậy giật mình thót một cái.
- "Em còn định chạy làng, giờ thế này rồi em phải chịu trách nhiệm với anh đi".

Kim Hạ nhìn Lục Dịch trước mặt chỉ muốn đánh cho một trận bõ ghét. Tư duy của anh đi ngược hoàn toàn với quan niệm cuộc sống à. Cô chưa nói anh chịu trách nhiệm thì thôi, anh lại dám bảo cô chịu trách nhiệm với anh. Đây là lý lẽ gì vậy.

Tuy nhiên Kim Hạ vẫn không tin được. Cô chẳng có dấu hiệu gì của người mang thai cả.
- "Chắc là nhầm lẫn ở đâu rồi, rõ ràng là em chỉ bị đầy bụng".

- "Anh không biết, bây giờ về gặp bố mẹ. Sau đó lấy hộ khẩu đi đăng kí kết hôn". Lục Dịch vui mừng ra mặt, kiên quyết nói. Một tay cầm que thử, một tay nắm tay Kim Hạ kéo đi.

---------🌺--------

Hết đoạn 23!

Xong phim Kim Hạ rồi các cô ạ 🤣🤣🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top