Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🌱🌱🌱 Chap 5: Thế giới mới 🌱🌱🌱 💟💟 Đoạn 24: Còn lâu mới thoát 💟💟

Kim Hạ trở về phòng làm việc mà đầu óc thả trôi lênh đênh trên mây. Có mấy tiếng nghỉ trưa thôi mà cả một đại sự ập xuống đầu. Kim Hạ nhoài người nằm bò ra bàn thở dài thườn thượt. Cô bị sốc, cô vẫn chưa thể tin được. Việc khó khăn nhất bây giờ là cô phải nói sao với mẹ đây. Mẹ cô khi nghe được tin này liệu có đuổi cổ cô ra khỏi nhà không nhỉ. Kim Hạ ôm mặt, miệng liên tục lẩm bẩm "Chết mất thôi, chết mất thôi". 

Thực ra không phải Kim Hạ không chấp nhận được sự việc này. Đương nhiên việc kết hôn với Lục Dịch, rồi sinh con đối với cô để mà nói thì là chuyện hiển nhiên một sớm một chiều thôi. Thế nhưng nó lại đến có chút gấp gáp, Kim Hạ chưa kịp chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho việc này nên tức thời có chút bối rối chứ không phải cô ghét bỏ hay không muốn gì cả.
 
Lục Dịch hẹn Kim Hạ tối nay sẽ đưa cha mẹ anh sang nhà để gặp mẹ cô, mà cô thì còn chưa biết trình bày ra sao với mẹ mình về việc này. Có nên nói luôn cho bà biết rằng cô đã lỡ rồi không nhỉ. Hay là trước mắt tạm thời cứ giấu chuyện đó đã, để đó tính sau, được đến đâu hay đến đó. Nghĩ vậy, Kim Hạ liền gọi điện cho mẹ mình.
 
- “Mẹ....mẹ à....đội trưởng...à, Lục Dịch anh ấy muốn tối nay đưa cha mẹ sang nhà chúng ta thăm hỏi.... Có được không mẹ....”. Kim Hạ ấp úng, cô vừa nói mà bàn tay cầm điện thoại tứa mồ hôi ướt đẫm.
- “Hả!?!? Tối nay luôn á. Mà họ sang để làm gì? Đừng nói là hai đứa làm ra chuyện gì rồi nhé”. Giọng điệu mẹ Viên đầy nghi hoặc.
- “Không...không...không có....mẹ, chỉ là....chỉ là đội trưởng...à....Lục Dịch anh ấy hơi gấp gáp.... Chẳng phải con đã kể với mẹ là anh ấy cầu hôn con rồi đó sao....Ừm, anh ấy muốn cha mẹ anh ấy sang nói chuyện....chuyện chính thức với mẹ”.
- “Nhưng cũng không cần gấp như vậy chứ!”.
- “Mẹ...chẳng phải mẹ vẫn muốn nhanh chóng gả con đi hay sao? Sao giờ lại sợ gấp”.
- “Ờ thì lúc đó khác. Thôi được rồi, hôm nay về sớm chuẩn bị chút”.
- “Dạ”.
 
Phù...cuối cùng cũng xong. Kim Hạ thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ việc tiếp theo là gọi cho Lục Dịch, dặn đi dặn lại anh không được nói chuyện hôm nay cho ai biết, anh phải giấu kín, nếu không cô nhất định sẽ để anh ế đến già.
-------

Lục Dịch hiện giờ đang vui như mở cờ trong bụng, Kim Hạ muốn gì anh chẳng đáp ứng, miễn sao cô chịu kết hôn với anh là được. Thế nên, bây giờ dù cho cô nói con chó là con gà anh cũng nghe hết. Lấy vợ là chuyện hệ trọng, mà chiều vợ còn là chuyện cả đời. Lúc này đây Lục Dịch mới thực sự thấu hiểu câu nói “Đội vợ lên đầu là trường sinh bất lão”, chả biết có trường sinh bất lão thật hay không chứ trước mắt là thấy sướng run cả người rồi.
 
Từ lúc trở về văn phòng mà khóe miệng Lục Dịch không ngừng cong lên, thi thoảng không nhịn được lại hé ra để hở hàm răng trắng bóc.

Tiểu Lam nãy giờ vẫn theo dõi Lục Dịch, tự hỏi không biết giờ ăn trưa Kim Hạ đã cho anh ta ăn nhầm cái gì mà cười mãi không thôi. Đến mức Tiểu Lam nhìn mà còn mỏi miệng thay. Không thể nhịn được trí tò mò đang dần trèo lên đến đỉnh đầu của mình, Tiểu Lam dò dẫm mò đến gần Lục Dịch để dò la tin tức. Nếu không tìm hiểu được nguyên nhân, chắc cả buổi chiều nay anh sẽ nhấp nhổm ngứa ngáy không chịu nổi mất.
 
- “Đội trưởng, anh ăn phải cái gì à?”.
- “Gì cơ?”. Lục Dịch đang cười ngẩn ngơ thì bị Tiểu Lam làm cho giật mình.
- “Tôi đang hỏi anh bị làm sao mà từ lúc trở về thấy cười nhiều đến nỗi ngơ cả người đó. Có phải Kim Hạ cho anh ăn cái gì rồi”. Tiểu Lam một tay chống hông, một tay xoa xoa những sợi râu mọc lún phún dưới cằm, mắt nheo lại nhìn Lục Dịch dáng vẻ tra khảo.
 
Lục Dịch bị bộ dạng này của Tiểu Lam làm cho bối rối, không biết trả lời ra sao liền đánh trống lảng nhìn đi hướng khác. Cố giữ cho giọng nói lành lạnh.
- “Chẳng có gì cả, vui thì cười thôi, cậu quản tôi à”.
 
- “Tôi nghi lắm nhé, khai mau, hai người giờ ăn trưa đã làm những gì?”. Tiểu Lam tính đuổi cùng giết tận, muốn biết bằng được.
- “Cậu lượn ngay cho tôi”. Lục Dịch đứng dậy đẩy Tiểu Lam ra khỏi phòng sau đó đóng cửa lại. Và....tiếp tục cười.
 
Suýt chút nữa thì quên, bây giờ phải gọi điện về nhà mới được. Lục Dịch cầm điện thoại toan bấm số cha mình nhưng lại ngại. Cha con anh tuy đã làm hòa nhưng chung quy từ trước đến giờ vẫn rất ít khi nói chuyện với nhau, hơn nữa lại cùng là đàn ông nên chẳng có mấy chuyện mà nói. Nghĩ tới đó, Lục Dịch liền gọi điện cho Lương Tĩnh.
 
- “Mẹ...”. Tiếng gọi mẹ này phát ra từ miệng Lục Dịch vẫn cảm thấy hơi có chút ngại. Từ hôm bà tới trao cho anh cuốn sổ của mẹ, và rồi anh biết bà còn đến tìm mẹ Kim Hạ để nói chuyện anh đã coi bà là mẹ mình rồi. Thế nhưng bao năm trôi qua bây giờ mới gọi như vậy nên vẫn có chút không quen.
 
Lương Tĩnh vừa nhấc máy liền nghe được tiếng gọi “Mẹ”, tiếng gọi nghe sao cảm thấy trong lòng thật ấm áp. Đứa trẻ ngoan này, bà thậm chí thương nó còn hơn con đẻ.
- “Tiểu Dịch à, có gì vậy con”. Thái độ của Lương Tĩnh trước sau vẫn vậy, luôn nhẹ nhàng, trầm tĩnh, ôn nhu.
 
Lục Dịch có chút ấp úng, lần đầu tiên nói về vấn đề này không tránh được ngại ngùng. Ngón tay trỏ đặt trên bàn bắt đầu di xuống, xoáy vòng tròn không điểm kết thúc.
- “Mẹ....chuyện là...con muốn tối nay đưa hai người đến nhà Kim Hạ. Chúng con....chúng con muốn....muốn kết hôn”.
 
Lương Tĩnh thấy được sự bối rối trong giọng nói của Lục Dịch, bà mỉm cười, mười phần thì cả chín bà đoán ra được nội dung. Chưa để Lục Dịch nói tiếp, bà đã ngay lập tức đồng ý.
- “Được, ta sẽ bảo cha con, chúng ta sẽ chuẩn bị sớm sớm một chút. Lát con về đây ăn cơm, xong xuôi thì chúng cùng ta đi”.
 
- “Vâng”. Lục Dịch không ngờ bà lại đồng ý nhanh như vậy, trong lòng cảm kích vô cùng.

Ánh nắng chiều cuối thu vàng ruộm chiếu vào căn phòng làm việc. Lục Dịch tiến tới mở tung cửa sổ kính để đón lấy những cơn gió nhè nhẹ. Phía bên kia tòa nhà là một giàn hoa leo thanh xà bạch xà tươi tốt. Hai màu hoa trắng xanh xen kẽ, từng chùm từng chùm phủ kín cả giàn. Cuối thu chính là thời điểm nở rộ của loài hoa này. Những bông hoa nhỏ nhắn, mỏng manh mang lại một cảm giác yên ả thanh bình đến lạ thường.

Lục Dịch chống hai tay lên thành cửa sổ, hít một hơi thật sâu làn không khí trong lành, anh nghĩ tới bảo bối của mình. Từ giờ anh sẽ có hai bảo bối, một bảo bối lớn, một bảo bối nhỏ, vui sướng hạnh phúc biết bao. Lục Dịch sắp có gia đình của mình rồi. Từ giờ anh sẽ cố gắng bảo vệ Kim Hạ, bảo vệ cả tiểu bảo bối, anh sẽ cho cả hai một cuộc sống bình yên, hạnh phúc nhất.

Trên khuôn mặt điển trai trầm tĩnh ấy hiển hiện một nụ cười viên mãn.
-------
 
Một bên vui vẻ hạnh phúc, một bên lo lắng nhấp nhổm không yên.
 
Phía bên này, Kim Hạ ngồi một mình đang chìm trong tâm trạng rối rắm, bây giờ cô không biết nên tâm sự với ai. Nhưng giữ trong lòng thì cứ khó chịu kiểu gì đó. Bàn tay đặt lên bụng xoa xoa, miệng lẩm bẩm.
- "Tiểu bảo bảo, là con thật đó à".

Nghĩ đến việc trong bụng mình nếu thực sự có một bảo bối bé nhỏ, Kim Hạ bỗng cảm thấy một cảm giác thật kì diệu. Sẽ có một sinh linh bé nhỏ lớn dần lên trong bụng của cô ư? Kim Hạ bất giác mỉm cười hạnh phúc.

Vươn người một cái, Kim Hạ xoay ghế thẩn thơ nhìn ra ngoài cửa sổ. Cuối thu rồi, ánh nắng không còn gay gắt nữa mà dìu dịu ấm áp, nhuộm vàng cả một mảng đất trống, phủ lên những tán cây một lớp áo khoác mỏng óng ánh. Những cơn gió cũng nhè nhẹ êm đềm lướt qua những chuỗi hoa lan hoàng dương đang treo rủ trên giàn, khéo làm chúng yểu điệu rung rinh.

Một tâm trạng thật khó tả, không phải buồn, cũng không phải sợ....mà là có chút lo lắng, có chút bối rối, một chút hồi hộp, nhưng phần nhiều lại là hạnh phúc. Tương lai phía trước đang chờ đợi cô chắc chắn sẽ rất tuyệt vời.
-------

19h30p, Lục Dịch đưa cha mẹ đến dưới khu nhà Kim Hạ.

Đây là lần thứ hai Lục Đình đến nơi này, không phải mang cảm giác tội lỗi như lần trước. Hôm nay ông đến đây với tâm trạng cực kỳ hồi hộp. Ông đi hỏi vợ cho con trai mình. Lần đầu tiên làm việc này, Lục Đình thực sự có chút lo lắng, run run.

Lương Tĩnh thấy được cảm xúc không thể che dấu kia của chồng, bà nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay già nua của ông. Vẫn ánh mắt yêu thương, giọng nói dịu dàng, khóe miệng nở ra một nụ cười nhàn nhạt.
- "Đừng lo".

Ba người cũng bước đi trên những bậc cầu thang cũ, lớp gạch lát đá hoa đã bị bào mòn bởi thời gian và con người đến mức nhẵn bóng. Tất cả mọi thứ ở đây đều cũ kỹ, từ lan can, cửa sắt tuổi đời đã lên tới 30 năm. Những con người sống ở đây chắc hẳn là những người rất hoài niệm.

Lục Dịch chậm rãi bước từng bước chân trên hành lang này, tưởng tượng hình ảnh của Kim Hạ ở mỗi ngóc ngách nơi đây. Khu nhà này đã chứng kiến cô sinh ra và cùng cô trưởng thành, nó đã ghi dấu biết bao nhiêu kỉ niệm về người con gái anh yêu.

Đứng trước cửa nhà Kim Hạ, Lục Dịch hít một hơi thật sâu, sau đó mới đưa tay bấm chuông cửa.

Phía trong nhà, Kim Hạ vừa trải qua một buổi tối đầy khó khăn. Cô bị mẹ tra khảo đến mức toát mồ hôi hột. May mà cô có tinh thần thép chứ không thì chắc là lộ hết rồi.

Hôm nay mẹ cô mời cả cha Dương sang. Nói thế nào đi chăng nữa thì để Kim Hạ có được ngày hôm nay tất cả phải nhờ vào ông ấy. Không có công sinh thành nhưng có công nuôi dưỡng. Thử hỏi nếu những năm qua không có người cha nuôi này đỡ đần liệu mẹ con Kim Hạ sẽ ra sao. Thế nên, mẹ Viên nói vào ngày trọng đại như thế này không thể thiếu ông ấy.

Chuông cửa vừa vang lên, Kim Hạ nhanh nhảu chạy ra mở cửa. Nhìn thấy Lục Đình và Lương Tĩnh, cô lễ phép cúi đầu chào hỏi.

Trước khi bắt đầu, Lục Đình đi thẳng tới ban thờ cha của Kim Hạ, ông xin phép mẹ Viên được thắp một nén hương cho cha cô. Vừa để chào hỏi, vừa để xin phép cho việc ngày hôm nay. Lục Dịch đứng sau ông cũng chắp tay vái ba vái.

Bốn vị phụ huynh ngồi đó cùng đôi trẻ, trên bộ sofa đã có tuổi đời không nhỏ. Kim Hạ rót từng chén trà mời mọi người. Lục Đình đón lấy chén trà, đặt nó trước mặt, ông lên tiếng đầu tiên. Không dài dòng lòng vòng, ông vào thẳng vấn đề chính.
- "Anh chị, ngày hôm nay vợ chồng chúng tôi đến đây là để có lời với anh chị về vấn đề tình cảm của hai đứa trẻ. Hai đứa cũng đã quen biết, yêu đương được một thời gian. Cũng trải qua những mặn đắng trái ngang của tình cảm. Thế nhưng chúng vẫn quyết định kề vai sóng bước bên nhau. Tình cảm như vậy thật sự rất đáng trân quý. Những chuyện cũ nay đã đều được hóa giải. Vì vậy, tôi rất mong muốn xin phép anh chị đây cho hai đứa nhỏ được tiến tới hôn nhân. Để chúng có thể tự tạo lập, tự xây dựng cho mình một gia đình nhỏ".

Mẹ Viên nhìn Kim Hạ rồi quay sang nhìn cha Dương. Bà dịu dàng mỉm cười.
- "Hai đứa trẻ này tôi cũng không có lý do gì để ngăn cản chúng. Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng là lẽ đương nhiên, hơn nữa cả hai đứa đều dành cho nhau tấm chân tình. Chỉ là...Chỉ là con bé Kim Hạ này vẫn còn nhỏ tuổi, hơn nữa bao năm qua đều sống trong sự bao bọc, sợ rằng chưa đủ chín chắn để làm vợ rồi sau này là làm mẹ".

Lương Tĩnh vừa nhấp một ngụm trà, bà nhẹ nhàng đặt chén trà ngay ngắn về vị trí cũ. Mắt nhìn hai đứa trẻ đang ngồi đó tay trong tay.
- "Chị Viên, chị đừng lo lắng, cái gì chưa biết đều có thể học, cái gì chưa tốt đều có thể sửa. Quan trọng nhất là khi ở bên nhau, chúng có đủ yêu thương và bao dung không mà thôi. Đủ yêu thương, đủ sự bao dung thì mọi vướng mắc đều có thể bỏ qua, mọi lỗi lầm đều có thể tha thứ. Sau khi chứng kiến tất cả những khó khăn mà chúng đã phải trải qua, tôi tin tưởng ở hai đứa trẻ này".

- "Chị Viên, chúng tôi thực sự mong muốn để hai đứa được đến với nhau trở thành một gia đình hạnh phúc. Chúng tôi sẽ luôn yêu thương, bao dung với cả hai đứa. Vậy nên, hôm nay chúng tôi tới đây là để tha thiết được hỏi cưới Kim Hạ cho con trai mình. Và mong muốn một đám cưới được diễn ra càng sớm càng tốt". Lục Đình tiếp lời, quả thực ông rất muốn nhanh chóng được thấy Lục Dịch lập gia đình, thấy những đứa cháu nội. Sức khỏe của ông mấy năm gần đây không tốt. Sợ là không còn nhiều thời gian.

Mẹ Viên nhìn mọi người, nhìn cha Dương lần nữa rồi mới nói.
- "Nếu anh chị đã có lời, hai đứa trẻ này cũng có mong muốn vậy thì tôi cũng thuận tình, việc chọn ngày có lẽ chúng ta sẽ xem xét sau".

Cha Dương ngồi đó nhìn Kim Hạ mà rưng rưng nước mắt. Đứa con gái này ông còn yêu thương hơn nhiều so với con trai ruột của mình. Ông là người chăm sóc, dạy dỗ cũng như chứng kiến Kim Hạ trưởng thành từng ngày. Hướng mắt nhìn Lục Dịch, ông nói.
- "Lục Dịch, đứa trẻ này không phải ta sinh ra, nhưng với ta nó còn có vị trí cao hơn cả con ruột. Chỉ mong cậu ngày sau luôn yêu thương, luôn chở che, bao bọc nó".

Lục Dịch xiết chặt bàn tay đang nắm Kim Hạ, nhìn người con gái ngồi bên cạnh mình ánh mắt kiên định, dứt khoát. Anh nhanh chóng gật đầu.

Vậy là việc quan trọng đầu tiên đã xong. Đêm hôm ấy, cả hai bạn trẻ đều thở dài nhẹ nhõm.
-------

Sáng hôm sau, Lục Dịch vẫn đón Kim Hạ như thường lệ. Ngày hôm nay trông sắc mặt cô tươi tỉnh hơn nhiều. Lục Dịch nhìn mà trong lòng vui sướng không thôi.

- "Hôm nay em còn khó chịu nữa không? Có thấy chỗ nào không khỏe?". Lục Dịch quan sát Kim Hạ một lượt từ đầu đến cuối.
- "Em không có, hôm nay em rất khỏe?". Kim Hạ đáp.
‐ "Không buồn nôn hay tức bụng nữa à?".
- "Không, em hết rồi".
- "Thật không? Sao hết nhanh thế được nhỉ?".
- "Thật mà, em nói dối anh làm gì?".

Lục Dịch nhìn Kim Hạ đầy hoài nghi, nhưng trông cô không giống nói dối chút nào nên cũng đành yên tâm.
- "Thôi được rồi, sổ hộ khẩu của em đâu?".

- "Anh lấy sổ hộ khẩu để làm gì?". Kim Hạ ngây ngô nhìn Lục Dịch.
- "Đi đăng kí kết hôn chứ đi đâu!".
- "Á, chúng....chúng ta đã kết hôn đâu mà đi đăng kí!?!?".

Kim Hạ giật mình, cô tưởng hôm qua anh chỉ nói thế thôi chứ ai ngờ anh định làm thật.
- "Thôi, khi nào kết hôm xong rồi đi đăng ký cũng chưa muộn". Kim Hạ gãi đầu gãi tai.

- "Không được, đăng ký trước cho chắc". Lục Dịch nhún vai bĩu môi.
- "Không, em có chạy mất đây mà anh lo". Nói đoạn cô chui tọt vào trong xe ngồi.

Lục Dịch bất lực thở dài, thôi được, vợ là nhất, không thể bực, không thể cáu, càng không được giận.

Kim Hạ hôm nay thực sự không còn chút biểu hiện nào như ngày hôm qua, điều này khiến cho Lục Dịch thắc mắc vô cùng. Chẳng phải mấy nữ đồng nghiệp kia nói với nhau rằng tình trạng ốm nghén này phải kéo dài rất lâu cơ mà. Sao Kim Hạ lại hết nhanh như vậy.

Cả khoảng thời gian ăn sáng lẫn đi đường Lục Dịch đều liên tục hỏi đi hỏi lại Kim Hạ về tình trạng của cô. Hỏi nhiều đến độ bản thân Kim Hạ cũng phải thắc mắc.
-------

Kim Hạ tới trụ sở làm việc. Hôm nay cô chỉ việc sắp xếp lại một chút dữ liệu để chuyển giao lên trên nên cũng nhàn. Công việc kết thúc nhanh chóng, Kim Hạ rảnh rỗi ngắm nhìn những chuỗi lan hoàng dương màu vàng xinh xắn đang yêu kiều rung rinh trước gió.

Cô đặt tay lên bụng, những cảm giác của ngày hôm qua không hề còn chút nào. Có khi nào hôm qua bị nhầm không nhỉ. Kim Hạ mang mối hoài nghi lên Baidu để tìm kiếm câu trả lời. Thế nhưng hết nửa buổi cô xem vẫn không hiểu gì, cái gì mà hCG, rồi cái gì mà chậm bao nhiêu ngày, rồi lại còn ngày thứ bao nhiêu bao nhiêu thì rụng trứng..... có quá nhiều thông tin Kim Hạ không thể xử lý.

Nói mới nhớ hôm nay hình như là ngày thứ ba cô chậm kinh rồi. Chẹp, biết tìm ai để hỏi bây giờ nhỉ?

Kim Hạ lăn tăn một hồi, sau đó quyết định gọi cho Thư Ngân. Cô miễn cưỡng trình bày đầu đuôi tất tần tật mọi việc cho cô bạn thân.

Thư Ngân sau khi nghe Kim Hạ kể chuyện thì phì cười. Không ngờ cô bạn ngố tầu này cũng giỏi thật, dám cả gan ăn cơm trước kẻng để bây giờ lĩnh hậu quả. Thư Ngân rủ rê Kim Hạ xin ra ngoài, hai người họ sẽ đi kiểm tra một chút sau đấy thì cùng ăn trưa. Thư Ngân nói rồi bắt taxi đến đón Kim Hạ.

Kim Hạ đang rảnh rỗi liền đồng ý ngay lập tức. Cô đi tìm cha nuôi để xin phép.
-------

Tại bệnh viện A.

Sau khi Kim Hạ trình bày một loạt biểu hiện của mình với bác sĩ thì được chỉ định cho đi xét nghiệm máu.

Vừa lấy máu xét nghiệm xong thì Kim Hạ nhận được điện thoại của Lục Dịch.
- "Em xuống đi. Anh đang chờ ở dưới rồi".

Thôi chết rồi, hôm nay cô quên hẳn Lục Dịch, đi với Thư Ngân mà không nhớ ra ngày nào anh cũng đến đón cô đi ăn.
-"Ui, đội trưởng em quên biến đi mất. Anh đi ăn một mình đi, bây giờ em còn đang ở bệnh viện".

- "Bệnh viện? Em làm sao mà phải tới bệnh viện". Lục Dịch nghe Kim Hạ nói đến bệnh viện liền giật mình sửng sốt. Anh nhớ cô thuộc nhóm máu hiếm, chẳng may có vấn đề gì thì rất nguy hiểm. Vừa nghe thấy vậy anh liền trở lại vào xe nổ máy. "Bệnh viện nào?".

- "Bệnh viện A. Nhưng em không sao, chỉ là đi kiểm tra chút thôi". Kim Hạ vội vã giải thích.
- "Ở yên đó chờ anh".

Lục Dịch đã tắt máy, Kim Hạ ngây ngô nhìn điện thoại. Thư Ngân cũng vừa đi lấy kết quả trở về.

- "Này là sao!?". Kim Hạ nhìn tờ giấy kết quả xét nghiệm mà hoang mang.

Phiếu trả kết quả xét nghiệm rất đơn giản, chỉ có một ô ghi kết quả xét nghiệm là 0.23, một ô ghi đơn vị, một ô ghi Trị số tham chiếu (Chỉ số bình thường/ Bình thường) là 0.5. Ngoài ra, phần ghi chú có ghi "Không".

Lần này đến lượt Kim Hạ xoay ngang xoay dọc, lật trước lật sau tờ giấy để xem kết quả. Cuối cùng vẫn chẳng hiểu xem kiểu gì. Haizz, đúng là sau vụ này cô phải tìm hiểu thêm mới được. Tự thấy bản thân thật gà mờ.

Thư Ngân nhìn Kim Hạ lật lên lật xuống tờ giấy mà sốt cả ruột. Lấy quyền sổ đặt vào ô Đọc kết quả.
- "Thôi thôi, cậu có lật nữa cũng thế thôi. Ở đây chờ bác sĩ gọi vào đọc kết quả".

Kim Hạ gật gật. Cô ngồi xuống ghế tiếp tục nghiên cứu. Đang xem tờ kết quả thì Lục Dịch lại gọi điện.

- "Em đang ở khu nào?".
- "Em ở khoa sản". Kim Hạ vừa nói đến đó thì Lục Dịch lại tắt bụp máy.

Chưa đầy hai phút sau thì Lục Dịch đã xuất hiện. Anh thở hổn hển, chắc chạy vội lên đây. Nhanh chóng đi tới nắm lấy vai Kim Hạ xoay một vòng kiểm tra.

- "Vợ anh không có sao. Sợ hai người quá đi". Thư Ngân ngồi đó bị coi như vô hình bèn lên tiếng.
- "Vậy sao phải đi bệnh viện". Lục Dịch hoài nghi hỏi.
- "Bọn em chỉ đi kiểm tra chút thôi". Kim Hạ nói.

- "Số 112, Viên Kim Hạ". Bảng điện tử vừa nhảy số, đồng thời loa cũng gọi tên.

- "Đến rồi, đến rồi, em vào nghe bác sĩ đọc kết luận".
- "Anh vào cùng".
- ".....".

Vị bác sĩ luống tuổi cầm kết quả xét nghiệm của Kim Hạ mỉm cười. Làm việc ở đây bao nhiêu năm, bà chứng kiến không ít những cặp vợ chồng như vậy.
- "Kết quả này cho thấy cháu chưa có thai. Chỉ số hoàn toàn bình thường".

- "Hả!?". Cả Lục Dịch và Kim Hạ đều đồng thanh.
- "Bác sĩ có bị nhầm không ạ. Hôm qua que thử còn lên hai vạch mà". Lục Dịch hỏi tiếp.
- "Que thử thai đôi khi cũng xảy ra sai sót. Không hoàn toàn chính xác 100% được. Việc cho ra kết quả sai này cũng có rất nhiều nguyên nhân. Ví dụ như do que thử hết hạn, hay cách sử dụng chưa chính xác, cũng có thể do rối loạn kinh nguyệt hoặc do tác động từ nguồn thực phẩm đưa vào cơ thể". Bác sĩ giải thích một loạt các lý do khiến hai bạn trẻ há miệng để nghe.

- "Cháu vừa thử thai ngày hôm qua?". Bác sĩ hỏi Kim Hạ.
- "Vâng".
- "Tính đến ngày hôm qua, cháu bị trễ kinh bao nhiêu ngày?".
- "Dạ hai ngày ạ".
- "Mới hai ngày mà đã sốt ruột thế à?". Bác sĩ mỉm cười. "Vậy hôm qua trước khi thử cháu ăn những gì?".
- "Buổi sáng cháu ăn mấy chiếc bánh trứng nướng". Kim Hạ thật thà khai báo.
- "Có thể đó chính là nguyên nhân gây ra việc nhầm lẫn này. Khi nạp vào cơ thể một lượng lớn protein sẽ khiến cho nồng độ hCG tăng cao". Vị bác sĩ vẫn ân cần giải thích.

Lục Dịch đứng bên cạnh chịu không nổi nữa lên tiếng.
- "Bác sĩ, nhưng hôm qua rõ ràng là cô ấy buồn nôn và còn buồn ngủ nữa".

- "Em đã bảo là em bị đầy bụng rồi. Buồn ngủ là vì buổi đêm nói chuyện với Thư Ngân ngủ muộn. Bây giờ thì hay nhé, làm người ta hồi hộp cả đêm. May mà chưa nói với ai. Anh chỉ giỏi tưởng tượng". Kim Hạ nheo mắt lườm Lục Dịch.

Vị bác sĩ nhìn đôi trẻ trước mặt mà không nhịn được cười. Bà tháo kính đặt xuống bàn, giọng nới nhè nhẹ.
- "Việc có con là trời cho, đừng quá áp lực, cứ để thuận theo tự nhiên tốt nhất. Hơn nữa bây giờ phương tiện cũng rất hiện đại. Đừng tạo gánh nặng cho vợ, đó cũng là một phần lý do khiến việc thụ thai không đạt kết quả".

- "Ơ, bác sĩ, chúng cháu không phải...".
- "Được rồi, quan trọng là nghỉ ngơi, để đầu óc được thư giãn, ăn ngủ điều độ nhé".

Lục Dịch rời khỏi phòng mà mặt buồn rười rượi. Thế là chẳng có tiểu bảo bảo nào cả.

- "Kết quả làm sao?". Thư Ngân tiến đến hỏi.
- "Là bị nhầm đó, cái bụng này là hậu quả của bữa lẩu, cậu, với mấy cái bánh trứng". Kim Hạ liếc nhìn Lục Dịch, cô buồn cười mà không dám cười.

Thư Ngân cũng liếc nhìn thái độ thất thểu của Lục Dịch, cố nuốt nụ cười vào trong, miệng nhả ra một câu phá đám.
- "Ôi, tôi cảm thấy dường như tôi đang thở trong bầu không khí của sự bi thương. Kim Hạ, thế là cậu lại chưa được lấy chồng à. Ha ha".

Lục Dịch ném cho Thư Ngân ánh mắt hình viên đạn. Sau đó ngửa cổ dõng dạc nói.
- "Muộn rồi, hôm qua hai gia đình đã nhất trí. Hôm nay mẹ đã đi xem ngày, em còn lâu mới thoát".

----------🌺---------

Hết đoạn 24!

🙄 Tôi thương anh tôi lắm thế nên là phải để anh hưởng thụ thêm đã, chứ chưa gì vừa ăn một cái mà đã phải treo niêu thì tội nghiệp =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top