Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngoại truyện: Cây trâm khắc chữ Hạ.

Định tình lần 2

 

  Hạ Hàng Châu.

  Lục Dịch sau khi cùng Sầm Phúc ra ngoài điều tra một buổi, liền nhanh chóng muốn trở về Thuần Vu phủ để tìm tiểu cô nương trong lòng của hắn. Không biết con mèo nhỏ đó đang làm gì? Thật sự có chút nhớ mong. Lục Dịch bất giác mỉm cười, khóe miệng khẽ cong lên, ánh mắt cũng vì đó mà muôn phần dịu dàng ấm áp.

  Đi ngang qua một cửa tiệm trang sức, đôi chân Lục Dịch vô thức dừng lại. Trang sức ư? Lục Dịch thầm nghĩ, không biết có nên tặng Kim Hạ một món quà gì đó không nhỉ?
- Sầm Phúc, ngươi về trước đi, ta có chút việc, sẽ về sau.
- Dạ.

  Lục Dịch thong thả tiến vào cửa tiệm, phía trước mặt bày ra rất nhiều món trang sức khác nhau. Chủ tiệm thấy có khách liền đon đả chay ra, nhiệt tình tiếp đón.
- Công tử gia, mời ngài. Cửa tiệm này của chúng tôi đây là lớn nhất ở Hàng Châu này đó. Có gia truyền cả mấy đời rồi, chất lượng khỏi cần bàn cãi. Công tử gia ngài muốn tìm món gì? Ở đây có đầy đủ các loại trang sức được chế tác từ mã não, phỉ thúy, cẩm thạch hoặc vàng, bạc như vòng tay, hoa tai, ngọc bội hay trâm cài.... Chẳng hay ngài muốn món đồ nào?

  Lục Dịch vẫn bỏ ngoài tai lời chào mời của chủ tiệm mà quan sát thật kĩ những món trang sức ở đây. Những thứ vàng bạc châu báu này thực ra đối với hắn cũng quá là tầm thường đi.
  Vòng tay ư? Một chiếc đó là đủ rồi.
  Ngọc bội ư? Quá vướng víu.
  Bông tai ư? Không phù hợp với nàng cho lắm.
- Công tử gia, chẳng hay ngài muốn mua đồ tặng cho ai? Cho phụ mẫu, hay cho nữ tử trong lòng?. Chủ tiệm giả lả cười.
- Là....là cho phu nhân tương lai.
  Lục Dịch nói xong trong lòng không khỏi nổi lên một cảm giác xao động lạ kỳ. Thực ra trong lòng hắn đã xác định từ lâu, chỉ là chưa biết mở lời ra sao, lên tiếng lúc nào mà thôi.

  Lục Dịch lướt qua một lượt, cảm thấy cái gì cũng không hợp với nàng, cái gì cũng không xứng với nàng. Ánh mắt quét một vòng, cuối cùng dừng lại ở một chiếc kệ cao nhất giữa gian nhà. Bên trên kệ là một chiếc trâm cài tóc được đặt ngay ngắn lên một tấm khăn lụa vàng.
  Lục Dịch dường như đã bị thu hút bởi chiếc trâm đó. Hắn nhanh chóng bước đến, nhẹ nhàng cầm nó trên tay, quan sát tỉ mỉ.

  Chiếc trâm này được chế tác bằng vàng, trên chiếc trâm là hình một con chim én có màu xanh dương đang ngậm một nhành đào đỏ thắm. Ngoài ra trên đó còn đính một viên ngọc phỉ thúy trong suốt, cùng với đó là vài viên ngọc trai sáng óng ánh. Quả thực rất hút mắt.

  Chủ tiệm thấy Lục Dịch đang cầm chiếc trâm liền bước tới không ngừng chào mời.
- Công tử gia, ngài quả thực có con mắt tinh tường. Chiếc trâm này là hàng đặc biệt của của hiệu chúng tôi. Chả giấu gì công tử, chiếc trâm này là do đích thân cha của tôi chế tác ra, một năm ông ấy chỉ làm ra một đến hai chiếc mà thôi. Mà xin đảm bảo với ngài, mỗi chiếc như vậy luôn là duy nhất, không có cái thứ hai giống thế. Ngài xem, họa tiết hoa văn đều rất sang trọng, tinh tế. Hơn nữa chim én chính là biểu tượng của sự khởi đầu may mắn, biểu tượng của mùa xuân đâm chồi nảy lộc, cũng là biểu tượng của tình cảm nam nữ. Ài, công tử, nếu để tặng cho phu nhân tương lai, thực sự rất phù hợp.... Chỉ có điều, hề hề, giá thành hơi cao một chút.

  Quả thực chiếc trâm này rất đẹp. Các chi tiết tuy không cầu kỳ nhưng lại được làm rất tỉ mỉ, tinh tế. Màu sắc lại rất dễ chịu, từng đường nét đều rất sắc nét, chỉn chu. Thực sự, đúng là phải người thợ có tay nghề cao mới chế tác ra một món trang sức như vậy.
  Lục Dịch mải mê ngắm nhìn chiếc trâm, tưởng tượng ra hình ảnh Kim Hạ cài nó lên mái tóc óng ả suôn mượt của nàng. Chắc chắn rất xinh đẹp, không quá diêm dúa nhưng lại mang đôi phần yểu điệu yêu kiều.

- Ta lấy chiếc trâm này.

  Lục Dịch sau khi rời khỏi cửa tiệm, mắt vẫn không rời khỏi chiếc trâm. Khuôn miệng luôn cong cong một nụ cười mãn nguyện. Đặt chiếc trâm vào trong áo, để ở nơi gần trái tim nhất. Một cảm giác thật lạ kỳ.

  Trở về Thuần Vu phủ, được biết Kim Hạ chưa trở về, Lục Dịch ngay lập tức vào phòng đóng cửa. Ngồi trước bàn ngắm nghía cây trâm, trong đầu suy đi tính lại vẫn chưa biết nên tặng chiếc trâm này cho Kim Hạ và thời điểm nào, tặng thế nào, tặng với lý do gì. Thật là rối rắm.
  Lục Dịch nghĩ ngợi một hồi vẫn chưa thông. Cuối cùng quyết định, trước hết cứ khắc một chữ Hạ lên đó là tên của nàng đã, việc tặng tính sau.
 
  Nghĩ vậy Lục Dịch liền lấy ra một thanh chủy thủ ngắn, có đầu sắc nhọn nhẹ nhàng khắc lên thân của chiếc trâm một chữ Hạ. Nét chữ mềm mại uyển chuyển như thể viết trên giấy được Lục Dịch chậm rãi khắc sâu lên đó, như thể muốn khắc sâu vào nàng tình cảm của hắn.
  Chữ đã khắc xong, giờ chỉ chờ thời điểm tốt nhất để tặng cho Kim Hạ. Hạ Nhi của hắn!

  Lục Dịch tâm hồn còn đang trôi lang thang thì có tiếng gọi cửa. Nha hoàn nói rằng Kim Hạ không hiểu vì sao lại uống rượu, sau đó còn trèo lên mái nhà náo loạn. Lục Dịch nghe vậy liền nhanh chóng đi theo tới chỗ Kim Hạ.
  Vừa nhìn thấy Kim Hạ, Lục Dịch không khỏi thở dài một tiếng. Tiểu tâm can của hắn thực sự rất biết hưởng thụ, lên tận mái nhà uống rượu thưởng trăng ư?
  Còn chưa kịp suy nghĩ đã thấy Kim Hạ có vẻ như mất thăng bằng, người chuẩn bị lao về phía trước. Không chút chậm trễ, Lục Dịch dùng khinh công phi thân tới đỡ lấy nàng. Ôm trọn thân thể mềm mại ấy vào lòng.

  Tiểu tâm can dường như đã say rồi, toàn thân vừa ôm lấy đã thấy có chút ấm nóng, hai má ửng hồng, ánh mắt long lanh mơ hồ. Nàng bắt đầu có những hành vi không kiểm soát. Hai bàn tay ấm áp ôm lấy khuôn mặt hắn. Miệng nói những lời linh tinh.
  Nàng khen hắn đẹp hơn cả các tỷ tỷ ở Tiêu Tương Các ư? Là thật lòng khen hắn đẹp hay là đang mỉa mai hắn giống nữ nhi vậy. Thật là bất lực.

  Và rồi, nàng nói sao, hôn ta ư? Nàng hôn ta lúc nào, sao ta lại không biết?

  Thì ra là vậy, con mèo nhỏ này cũng rất biết chiếm tiện nghi ta đấy. Nhưng mà hôn ta thế rồi lại không nhớ cảm giác thế nào sao, là một nụ hôn chứ đâu phải gì, chẳng lẽ Lục Dịch ta lại không để lại ấn tượng sâu sắc gì cho nàng trọng nụ hôn đầu đó sao?
  Vậy chẳng phải như vậy là ta có chút thiệt thòi sao, phải đòi lại mới được. Một chút âm mưu trong lòng Lục đại nhân nổi lên.

  Giờ nàng cũng say rồi, ta tư lợi một chút cũng có hề gì? Nghĩ đến đó, Lục Dịch vừa thẹn vừa vui.
  Khóe miệng nở ra nụ cười hơi ngại ngùng.

  Và thế là, giữa bầu trời trăng thanh gió mát ấy, hai con người thử hôn nhau thêm lần nữa để tìm lại cảm giác đã quên. Một nụ hôn rất ngọt ngào, say đắm.
  Lục Dịch cảm thấy rõ nhịp tim mạnh mẽ của cả hai người, hơi thở ấm nóng hòa quyện vào nhau. Một cảm giác hạnh phúc tuyệt vời.

  Kim Hạ tựa đầu vào vai Lục Dịch, trong vòng tay của hắn ngủ ngoan ngoãn say sưa hệt như một chú mèo nhỏ. Lục Dịch cũng thuận thế ôm lấy nàng vào lòng, tựa đầu vào đầu nàng. Yêu sao cảm giác này.
  Lấy chiếc trâm ra, Lục Dịch nhẹ nhàng cài nó ngay ngắn lên búi tóc Kim Hạ. Đây có lẽ là thời điểm thích hợp nhất để tặng nàng món quà này.

  Lần trước ta trao cho nàng chiếc vòng là lúc nàng đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Lúc đó là ta cũng chiếm tiện nghi với nàng, bí mật hôn nàng một lần.
  Còn bây giờ cũng vậy, ta vẫn là tặng nàng, hôn nàng lúc nàng không tỉnh táo nhất. Bởi ta sợ rằng lúc nàng tỉnh táo, ta lại không dám làm điều đó với nàng.

  Kim Hạ, chiếc vòng di vật của mẹ ta, là tín vật định tình đầu tiên ta tặng nàng, vì ta thích nàng, mong nàng một đời mãi mãi bình an.

  Kim Hạ, chiếc trâm này, là tín vật định tình thứ hai ta tặng nàng, vì ta đã yêu nàng, mong cả cuộc đời này nàng mãi mãi bên ta.


  Thế nhưng điều Lục Dịch không ngờ nhất chính là mèo ngốc Kim Hạ kia sáng hôm sau tỉnh dậy liền quên sạch mọi chuyện xảy ra đêm qua. Còn trước mặt Sầm Phúc hỏi hắn về chiếc trâm nữa chứ.
  Nếu là khi chỉ có hai người, chắc chắn Lục Dịch hắn sẽ không tiếc gì mà chòng ghẹo rồi chiếm tiện nghi nàng một phen. Thế nhưng lại là trước mặt Sầm Phúc, Lục Dịch không biết làm thế nào liền đẩy ngay chuyện này cho Sầm Phúc.

  Sầm Phúc đáng thương vốn dĩ đã quá hiểu sự việc gì xảy ra. Thế nhưng cũng đành câm nín mà nhận nó về mình.

  Nếu nàng đã đành quên thì cứ coi như là chưa có gì vậy. Lục Dịch cũng đành mặc nàng. Lời khó nói ấy làm sao bắt hắn thừa nhận ngay được.

  Quả thực, tình cảm đúng là thứ thật dễ trao đi nhưng lại thật khó để nói thành lời! Tiếng yêu ấy, hắn sẽ từ từ mà thể hiện, từ từ mà nói cho nàng sau.

----------------- Hết ----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top