Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Cần Thâm Thâm] Một loại cảm giác

Chương 03

__

Châu Thâm không hiểu sao lại cảm thấy ánh mắt của Hồng Đào dừng ở chỗ mình trong chốc lát, "Có thể là mình hoa mắt." Cậu nhỏ giọng tự nói, đánh tan ý tưởng vừa rồi, chỉ nghĩ về đến nhà phải nghỉ ngơi nhiều hơn.

"Mời các bạn ca sĩ thi đấu giơ tờ giấy mình đã chọn ra, sau đó, mời vị ca sĩ hỗ trợ mà tôi đọc tên vui lòng bước đến trước mặt người hợp tác của mình."

Thái độ của Hồng Đào rất sảng khoái, làm cho các vị ca sĩ vốn đã quen với kiểu tuyên bố câu giờ hết sức mệt tim từ trước tới nay không khỏi chấn động.

"Vị thứ nhất là. . . . . ." "Từ từ, đơn giản vậy sao?" "Không phải đạo diễn Hồng định đọc từng người từng người một sao?" "Wase, vậy khổ sở giày vò chúng ta chịu trước kia tính là cái gì? Tui hông đồng ý!"

Không giống các bạn ca sĩ thi đấu, các vị khách mời sau khi nhìn giấy trên tay ca sĩ thi đấu, cơ hồ trong vài giây liền đạt thành nhận thức chung: phải làm cho những người trẻ tuổi này cũng trải nghiệm một chút tâm tình giày vò mà lúc trước bọn họ đã trải qua mới được!

"Được rồi đạo diễn Hồng, quy trình phía sau để chúng tôi đi, không cần nói nữa." Lý Kiện bắt lấy cơ hội, nhanh chóng ngắt lời "Cái kia, tôi cảm thấy các bạn ca sĩ thi đấu có phải nên giải thích một chút không, vì sao lại chọn như vậy?"

"Lão sư! Chúng ta là cùng hội cùng thuyền mà!" "Người một nhà không cần hãm hại người một nhà chứ?" "Đạo diễn Hồng, đây là âm mưu của anh hả?"

"Ai nha nha, tôi thấy như vậy rất thú vị mà" "Các bạn nói một chút, chúng tôi cũng tiện nhìn xem suy nghĩ của đôi bên có phù hợp hay không." Lâm Ức Liên cùng Trần Khiết Nghi nhìn thấy nhóm người trẻ tuổi phát điên, cực kỳ vui vẻ hùa vào chơi xấu.

Lý Khắc Cần vừa nhìn đến tờ giấy bìa viết 'ta tự đi thành núi' trong tay Châu Thâm, chỉ cảm thấy đó là đương nhiên. Người được 'Ông trời tác hợp' quả nhiên không làm cho hắn thất vọng, thành công lựa chọn cụm từ thoạt nhìn kỳ kỳ quái quái kia.

Đã xác định được, Lý Khắc Cần đột nhiên nổi hứng, muốn trêu đùa người bạn nhỏ nhà mình."Đúng vậy, nếu suy nghĩ không hợp, có phải có thể đổi cộng sự hay không nha." Trực tiếp theo các khách mời khác, ra đề khó cho các bạn ca sĩ thi đấu.

"Đến, tích cực một chút, ai là người nói trước?" Hàn Lỗi bày ra khí tràng lão đại ca, bắt đầu duy trì trật tự.

Mấy ca sĩ trẻ tuổi nhìn nhau, thật sự không dám nói bừa. Bớt giỡn, nếu lỡ giải thích có gì không tốt, chọc tới nhóm đại lão thì biết làm sao?

Nhưng thật ra, Lý Bội Linh nhỏ tuổi nhất lại không chút băn khoăn, giơ tay lên tiếng: "Em là bởi vì đặc biệt thích Tôn Ngộ Không, cho nên cứ chọn theo sở thích thôi ạ, sau đó em thấy có Trần Khiết Nghi lão sư, cho nên em lớn mật đoán một chút đây là ost của lão sư hát cho bộ movie hoạt hình kia đúng không ạ?"

"Tại sao không nghĩ là tôi chọn Ngộ Không? Tôi cảm thấy tôi cũng có điểm giống Đại thánh nha." Từ lúc tiến vào vẫn luôn giả làm cái nấm, Tô Kiến Tín cuối cùng cũng không ngồi yên được, bắt đầu trêu đùa người trẻ tuổi.

Hàn Lỗi cũng dùng vẻ mặt đứng đắn nói hưu nói vượn:"Đúng rồi, cũng có thể là tôi, chọn 'hầu ca, hầu ca' của phim hoạt hình Tây du thì sao, tôi luôn thích nếm thử đủ loại phong cách." Lý Bội Linh hiển nhiên không nghĩ tới các vị khách mời nhây đến vậy, ngây ngốc sững sờ tại chỗ.

"Được rồi, các vị không cần hù dọa tiểu bằng hữu. Bội Linh em đoán đúng rồi, cái em chọn chính là bài hát mà tôi mang đến." Trần Khiết Nghi trước khi tiểu bằng hữu hoàn toàn bị dọa ngốc, đúng lúc ngăn chặn hành vi chọc ghẹo ác liệt của mấy tiền bối, công bố bài hát của mình.

"Được, Khiết Nghi, hết phần của chị rồi, kế tiếp." Lý Kiện giống như muốn bù lại nuối tiếc lúc trước ở sân khấu Ca sĩ chưa được làm chủ trì, bắt đầu cue quy trình. "Vẫn là dựa theo độ tuổi đi, đến phiên Châu Thâm nhỉ? Nào Châu Thâm, nói một chút lý do cậu chọn những từ ngữ này xem."

Châu Thâm khi chọn lựa là hoàn toàn dựa vào cảm giác, cho đến lúc thật sự nhìn thấy Lý Khắc Cần đi vào, trong đầu liền vang lên một thanh âm —— chọn đúng rồi! Loại giác quan thứ sáu kỳ dị này mang tới cảm giác chắc chắc, khiến cho lần này dù bị đột kích điểm danh, cậu cũng không luống cuống như ban nãy.

"Em chọn hoàn toàn là dựa vào một loại cảm giác, chính em cũng nói không rõ tại sao nữa."

Châu Thâm từ sau khi cầm tờ bìa cứng trong tay liền một mực lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Lý Khắc Cần, giờ phút này nhìn thấy đối phương bình tĩnh, đột nhiên trong lòng nổi lên khó chịu, dựa vào cái gì chính mình ở bên này bất an, Lý Khắc Cần đại lão lại một bộ khoan thai như thế?

"Em cảm thấy những từ này hẳn là do một vị lão sư rất có hơi thở văn học lựa chọn, vì thoạt nhìn hình như là cổ văn."

Hoàn toàn không biết mình tại sao lại bị biểu cảm của Lý Khắc Cần chọc giận, Châu Thâm sau khi nhớ ra mấy chữ quen quen này đến từ đâu, bắt đầu mất tự nhiên phản kích.

"Cho nên em đoán là Lý Kiện lão sư chọn."

Nếu nói dựa vào giác quan thứ sáu thì cậu rất nắm chắc, cái mình chọn là bài hát mà Lý Khắc Cần mang đến, nhưng vẫn mở miệng đoán bừa qua Lý Kiện lão sư.

Lý Khắc Cần nghe Châu Thâm nghiêm trang nói xàm, rõ ràng cảm giác được một tia dở khóc dở cười, hắn dám trăm phần trăm cam đoan, Châu Thâm tuyệt đối cũng đoán ra hai người bọn họ chọn cùng một bài, nếu không thì khi giải thích cậu nhóc sẽ không vừa nói "một loại cảm giác" vừa đánh tầm mắt về phía mình, chỉ là tựa hồ biểu cảm bình tĩnh của mình đã chọc giận người bạn nhỏ đang mẫn cảm, đối phương bắt đầu giương nanh múa vuốt phản kích .

Dù sao vẫn là hậu bối tuổi trẻ, tự cho là cảm xúc đều được giấu kín, chính là ở đây ngoại trừ các ca sĩ thi đấu, tất cả mọi người đều là đánh tới đánh lui trong cái vòng luẩn quẩn này nhiều năm, chút cảm xúc nho nhỏ của người trẻ tuổi sớm bị mọi người thu vào đáy mắt.

Lý Khắc Cần có thể cảm giác được, lúc đứa nhóc kia nói linh tinh, có vài ánh mắt trêu chọc quét tới quét lui giữa hắn cùng Châu Thâm.

Kỳ thực hắn đã sớm chú ý tới, cảm xúc của Châu Thâm dường như có gì đó không quá ổn, vừa rồi cũng biết xếp hạng của Châu Thâm không được tốt.

Thế nhưng giữa một đống camera nghiêm ngặt ghi hình, hắn thật sự không có cách nào đi qua đó an ủi người bạn nhỏ, chỉ có thể cùng những người khác trưng ra dáng vẻ tiền bối, không nghĩ tới Châu Thâm bị chọc cho xù lông.

"Tôi cảm thấy Châu Thâm vẫn là rất có ý tưởng, hơn nữa cũng thực thông minh, đúng vậy, từ khóa này quả thật là tôi nghĩ ra." Lý Kiện vậy mà thật sự thừa nhận bài này là mình chọn, cộng thêm vẻ mặt nghiêm túc, đúng là hù đến các bạn ca sĩ còn ít tuổi rồi.

Châu Thâm nghe xong, trong mắt hiện lên "không thể tin được", chẳng lẽ mình thật sự chọn sai rồi? Cậu lâm vào hoài nghi chính mình, ngây người đứng sững.

"Không thể không bội phục Lý Kiện lão sư, nghiêm cẩn đến vậy, nói dối không cười, thật sự quá lợi hại" Nhìn thấy Châu Thâm sửng sốt, Hồng Đào vội vàng giảng hòa. "Được rồi, hiện tại thời gian thật sự cũng không sớm nữa, các vị khách mời hỗ trợ cũng sẽ không làm khó ca sĩ hậu bối đã vất vả một ngày chứ? Xin mời các vị trực tiếp đi đến trước mặt người hợp tác của mình đi."

Hồng Đào cuối cùng một lần nữa đã khống chế cục diện, quá thiện tâm không hề tra tấn nhóm người trẻ tuổi đáng thương nữa, trực tiếp đẩy quy trình đi tới cuối cùng.

Bảy vị đại lão đứng dậy khỏi sofa, nhìn thấy Lý Khắc Cần đi về phía mình, Châu Thâm lại cảm giác trái tim đang đập trong lồng ngực tựa hồ xảy ra vấn đề, tựa hồ mỗi một nhịp đều nảy lên theo bước chân của đối phương.

Mãi đến khi người tới cúi đầu cười, lại giống như trước kia nâng nhẹ tay khoác qua lưng cậu, cuối cùng bàn tay ấm áp dừng lại ở đầu vai, cách cổ không xa, Châu Thâm mới cảm thấy nhịp tim hỗn loạn rốt cục cũng trở lại bình thường, giống như ngâm mình trong làn nước ấm áp, sau đó cậu nghe thấy thanh âm ôn nhu vang lên bên tai mình.

"Tôi đến giúp em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top