Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


[Cần Thâm Thâm] Một loại cảm giác

Chương 04

____

Quá trình ghi hình làm người ta mệt mỏi rốt cục chấm dứt, mọi người nói lời tạm biệt xong thì đều tách ra trở về khách sạn nghỉ ngơi, chuẩn bị cho buổi diễn tập hôm sau.

Châu Thâm lúc này cuối cùng cũng mò lại được linh hồn của mình từ trong nước biển, khi hoàn hồn mới phát hiện mình đã bị Lý Khắc Cần khoác bả vai đi tới cửa lớn của phòng biểu diễn, cậu ngẩng đầu nhìn Lý Khắc Cần, đối phương đang hữu hảo vẫy tay chào tạm biệt mọi người.

Chờ người cuối cùng đi qua, Lý Khắc Cần lúc này mới cúi đầu nhìn đứa nhóc, cười nói:"Rốt cục hoàn hồn rồi? Tôi còn nghĩ không biết linh hồn của cậu đã bay đi đâu."

". . . . . . Khắc Cần lão sư, anh thế mà thật sự đến đây?" Châu Thâm như thể nhất định phải cẩn thận xác nhận lại một lần, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Lý Khắc Cần, thần tình bất khả tư nghị.

"Bằng không thì sao? Cậu sắp nắm rớt cánh tay tôi rồi, rất đau, cho nên là thật đó." ​Lý Khắc Cần cúi đầu nhìn tay mình đang bị Châu Thâm nắm chặt, rất bất đắc dĩ nhắc nhở.

Châu Thâm nghe vậy cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy hai tay mình đang gắt gao túm lấy cánh tay của Lý Khắc Cần, "A, thực xin lỗi Khắc Cần lão sư!" Cậu vừa nói vừa vội vàng buông tay, hết hồn lui về phía sau hai bước, chỉ thấy quần áo chất liệu vốn là tốt đẹp đã bị nắm đến nhăn nhúm, mơ hồ còn có thể thấy cả dấu mồ hôi.

Lý Khắc Cần nhìn thấy cậu nhóc lui về phía sau, lập tức thay đổi thành vẻ mặt ủy khuất, "Oa, cậu níu tôi xong cũng không an ủi tôi một chút sao? Chạy xa như vậy là không muốn phụ trách hả?" Nhận thấy Châu Thâm có một tia xa cách, Lý Khắc Cần không dấu vết chọc ghẹo.

"Ai nha, sao thế được? Không có khả năng không phụ trách! Lão sư có đau hay không? Em xoa xoa cho anh?" Cảm giác Lý Khắc Cần có ý thân cận với mình, Châu Thâm lập tức hiểu lòng hóa thân thành người bạn nhỏ chân chó, bước tới gần giơ tay xoa xoa cánh tay Lý Khắc Cần bị mình níu lấy cả nửa ngày.

"Được rồi, tha thứ cho cậu, thấy cậu cả buổi cứ như đi vào cõi thần tiên nào ấy, tôi chọc cậu thôi, người trẻ tuổi gì mà như lão niên si ngốc." ​Lý Khắc Cần khoác cánh tay ôm lấy Châu Thâm, "Đi thôi, khách sạn mà chương trình đặt cho tôi cùng chỗ cậu, tôi vừa lúc lái xe cùng nhau trở về."

"Ưm, vậy em nói với trợ lý một tiếng." Châu Thâm nghĩ Lý Khắc Cần muốn tranh thủ trên đường đi bàn chuyện hợp xướng, vội vàng gọi điện báo cho trợ lý tự về khách sạn.

Nói chuyện điện thoại xong, Châu Thâm đột nhiên phản ứng lại, Lý Khắc Cần là muốn tự lái xe đưa cậu trở về, "Lão sư không mang trợ lý tới sao?"

"Cậu ta ở khách sạn hỗ trợ sắp xếp hành lý, cho nên không theo đến đây."

"À. . . . . ." Châu Thâm không hỏi lại, ngoan ngoãn đi theo Lý Khắc Cần lên xe.

Sau khi xe chạy, Châu Thâm thỉnh thoảng lặng lẽ liếc mắt qua Lý Khắc Cần, chờ đại lão cùng mình nói chuyện hợp xướng, nhưng Lý Khắc Cần lại hoàn toàn không có ý mở miệng, tựa hồ quyết định phải chuyên tâm lái xe.

Cảm giác được tầm mắt Châu Thâm thỉnh thoảng bay tới, Lý Khắc Cần thừa dịp chờ đèn xanh, quay đầu nói với cậu nhóc: "Mệt mỏi một ngày rồi, còn một đoạn đường nữa mới tới khách sạn, cậu trước nhắm mắt lại nghỉ ngơi thả lỏng một chút đi, tới rồi tôi sẽ gọi."

Châu Thâm cũng không có cách nào thật sự thoải mái nghỉ ngơi, chỉ chớp mắt mấy cái, nói với Lý Khắc Cần, "Lão sư, đèn xanh."

Thấy Châu Thâm không làm theo, Lý Khắc Cần cũng không để bụng, một lần nữa cho xe tiếp tục chạy, trong xe lại lâm vào im lặng.

"Lão sư, kỳ vừa rồi xếp hạng của em ở phía sau, nói không chừng là hạng chót." Quay đầu thấy Lý Khắc Cần không có ý muốn nói chuyện, Châu Thâm tiếp tục tự mình huyên thuyên, "Bài vừa rồi em đã kết hợp Andante cantabile, vì chiếu cố cảm thụ của người nghe, cải biên rất lớn theo hướng lưu hành, nhưng mà. . . . . ." Nhưng mà khán giả không tiếp thụ, nửa câu sau Châu Thâm không có dũng khí nói ra khỏi miệng.

Nghe thanh âm đầy oan ức của Châu Thâm, Lý Khắc Cần thở dài, nhẹ nhàng đích miệng: "Tôi còn nghĩ cậu sẽ có hứng thú hơn với bài hát mà tôi chọn chứ? Châu Thâm, kỳ trước đã trôi qua rồi, không cần cứ canh cánh không buông." Lý Khắc Cần biết Châu Thâm sẽ không dễ dàng thả lỏng, nhưng hắn vẫn muốn thử làm cho Châu Thâm đi vào tiết tấu của mình.

Xe đã tới gara ngầm của khách sạn, Lý Khắc Cần dừng xe, quay đầu lại nhìn về phía Châu Thâm, 'nhưng mà vấn đề này vẫn luôn tồn tại' – cậu nhóc chắc chắn sẽ lấy những lời này ra phản bác mình, Lý Khắc Cần thầm nghĩ.

"Nhưng mà vấn đề này vẫn luôn tồn tại." Thanh âm trong hiện thực của Châu Thâm trong nháy mắt trùng vào thanh âm trong đầu người nào đó.

"Châu Thâm, cậu phải biết rằng, nghệ thuật có khi là cô độc, bản thân cổ điển đã rất ít được tiếp thu, mà muốn kết hợp cổ điển cùng lưu hành lại rất khó. Chỉ cần sơ suất sẽ xuất hiện tình huống ca khúc chống đỡ không được biên khúc. Bài hát kỳ trước của cậu tôi có nghe qua, cậu trong khoảng thời gian ngắn phải dung hợp ca khúc đã làm tới mức tốt nhất rồi, nhưng là chung quy thời gian không đủ."

Châu Thâm nghiêng đầu nghiêm chỉnh nhìn Lý Khắc Cần, đối phương giơ tay tháo dây an toàn cho cả hai: "Châu Thâm, cậu hiện tại đang gặp phải chính là một trận đấu tống nghệ có thời gian hạn chế, cường độ cao, cậu phải học được lấy hay bỏ."

Lý Khắc Cần không giải thích thêm, trực tiếp tắt máy xuống xe, đi đến mở cửa ghế phó lái, "Được rồi, mau xuống xe, trở về nghỉ ngơi nào."

Ngữ khí không cho phép thương lượng làm Châu Thâm lập tức hoàn hồn, vội vàng đứng dậy xuống xe, đầu đụng phải trần xe, thế nhưng cảm giác đau đớn không có truyền đến. Cậu giương mắt nhìn, Lý Khắc Cần thần sắc thản nhiên thu lại bàn tay che trên đầu người bạn nhỏ lại, lắc lắc, sau đó kéo theo Châu Thâm ra khỏi xe, đóng cửa khóa xe một chuỗi hành động liền mạch lưu loát.

Hai người cứ như vậy một đường trầm mặc đi về hướng thang máy, sau khi bấm số, Lý Khắc Cần quay đầu lại nhìn về phía Châu Thâm, đánh vỡ trầm mặc. "Châu Thâm, cậu đã làm rất tốt." Ý cười mang theo cổ vũ, hắn giơ tay xoa xoa mái tóc được làm xoăn từng lọn nhỏ của Châu Thâm, "Không cần băn khoăn nữa, tôi đến giúp cậu."

Ting! Thang máy tới tầng thứ tám, "Nghỉ ngơi cho tốt, chắc không cần tôi đưa người bạn nhỏ về đến cửa chứ?"

"Phụt. . . . . ." Châu Thâm cuối cùng cười rộ lên, "Không cần, em là một đứa nhóc lớn, lão sư ngủ ngon!" Nói xong xoay người đi ra thang máy, còn không quên dùng sức vẫy tay với Lý Khắc Cần.

Châu Thâm trở về phòng, nghĩ tới câu nói phải học lấy hay bỏ của Lý Khắc Cần, rơi vào trầm tư. Phải lấy hay bỏ như thế nào? Dù sao cậu chưa từng học qua hệ thống lý luận, trong lĩnh vực biên khúc quả thực chỉ có thể dốc hết sức, cải biên ca khúc cần tổng giám âm nhạc của chương trình trợ giúp hoàn thành, có ý tưởng gì thì tổ tiết mục cũng sẽ thực sự hỗ trợ hoàn thành, nhưng dù sao cũng có tới bảy ca sĩ phải giúp, không có khả năng đem tất cả tinh lực đặt lên một người nào...

Trong đầu lại một lần loạn cả lên, đúng lúc này di động phát ra âm thanh báo có tin nhắn, cậu cầm lên xem, là Lý Khắc Cần gửi qua một file nhạc văn kiện, cậu mở ra, chính là bản demo cải biên của "Dưới núi Phú Sĩ".

Giờ phút này, Châu Thâm rốt cục thật chân thật cảm nhận được câu nói "Tôi đến giúp cậu" của Lý Khắc Cần bao hàm ý nghĩa nặng đến nhường nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top