Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 26: Ocean Song

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chờ Giang Trục đi xa Tống Linh Linh mới nhịn không được lên tiếng: "Có phải vừa rồi anh ấy đang khoe của không?"

Lâm Hạ: "?"

Cô ấy nhìn gò má của Tống Linh Linh chân thành nói: "Em cảm thấy đạo diễn Giang cũng không cần dùng cách như thế để chứng minh mình có tiền đâu."

Đương nhiên Tống Linh Linh cũng biết tiểu thiếu gia nhà họ Giang không cần khoe của.

Nhưng vừa rồi anh như thế không khỏi khiến cô nghĩ nhiều.

"Em không cảm thấy giọng điệu của anh ấy vừa nãy có chút đắc ý sao?" Tống Linh Linh nhìn cô ấy.

Lâm Hạ nghĩ nghĩ, "Hình như có ạ."

Trước kia giọng điệu nói chuyện của Giang Trục không phải như thế.

"Không phải hình như." Tống Linh Linh hừ nhẹ.

Cô cảm thấy chính là như vậy.

Lâm Hạ nhìn khuôn mặt phồng lên của cô, nhỏ giọng hỏi: "Chị Linh Linh."

"Hửm?" Tống Linh Linh cùng cô ấy ra ngoài.

Lâm Hạ suy nghĩ nửa ngày, vẫn là nhịn không được, "Hôm nay chị vẫn là antifan của đạo diễn Giang sao?"

"..."

Bước chân Tống Linh Linh dừng lại, liếc cô ấy một cái, "Cái gì gọi là hôm nay vẫn là, chị sau này cũng sẽ là."

Lâm Hạ nhìn vẻ mặt kiên định của cô, môi giật giật, "Được rồi."

Cô ấy còn tưởng Tống Linh Linh tối đa cũng chỉ làm antifan của Giang Trục một ngày.

Tống Linh Linh không để ý đến vấn đề này của cô ấy nữa, xoay người vào xe.

Ngồi xuống, cô thuận tay mở phim mới của mình.

Tuy không muốn nhìn thấy gương mặt kia của Phạm Gia Việt, nhưng cô cũng phải đóng góp chút lượt xem cho phim của mình.

"Hạ Hạ."

Vừa ấn mở, Tống Linh Linh nhớ ra gì đó hỏi, "Em giúp chị chia sẻ weibo tuyên truyền rồi chứ?"

Rất nhiều bài tuyên truyền của nghệ sĩ đều là do nhân viên đăng, Tống Linh Linh cũng không ngoại lệ.

Buổi tối tuyên truyền cuối cùng đúng lúc cô đang quay phim, lúc cô quay phim cơ bản rất ít dùng điện thoại trừ khi được nghỉ hơn nửa tiếng. Cho nên những chuyện nhỏ nhặt này cơ bản đều là Lâm Hạ xử lý.

Lâm Hạ: "Tuyên truyền rồi ạ."

Cô ấy cười nói: "Chị Linh Linh bây giờ fan của chị đã hơn sáu triệu rồi."

Tống Linh Linh sững sờ: "Nhiều như vậy?"

Nhiều ngày rồi cô không để ý đến cái này.

"Đúng thế." Lâm Hạ nói với cô, "Sau bài đăng làm sáng tỏ lần trước của công ty người hâm mộ trên weibo của chị càng tăng lên."

Trước kia fan hâm mộ của Tống Linh Linh không nhiều, không có nhiều người theo dõi.

Sau này có người chú ý đến cô phần lớn đều là vì phim mới của Giang Trục.

Phim mới của Giang Trục mang đến cho cô sự chú ý hầu như đều là tiêu cực.

Đa số dân mạng vẫn không xem trọng cô.

Chính vì điều này mà thời gian gần đây Tống Linh Linh luôn bị mắng lên hotsearch chỉ vì một chuyện nhỏ.

Nhưng sau khi công ty làm sáng tỏ không ít người bất ngờ phát hiện —— thật ra Tống Linh Linh dễ thương.

Một nghệ sĩ vừa dễ thương lại không thích lăng xê như thế có vẻ đáng được chú ý hơn.

Lại thêm có người hâm mộ khen ngợi cô trên các web lớn nên dần dần người chú ý liền nhiều hơn.

Nghe Lâm Hạ nói thế, Tống Linh Linh ngược lại lên weibo nhìn một chút.

Đúng là vậy.

Cô nhìn số lượng fan trước mắt đối với cô mà nói đã rất khổng lồ, cảm khái nói: "Hi vọng sau khi phim chiếu sẽ không có hơn sáu triệu người mắng chị."

Lâm Hạ bật cười, "Sẽ không đâu chị Linh Linh. Em có lòng tin với chị."

Tống Linh Linh bĩu môi, tựa lưng vào ghế ngồi thở dài, "Chị không có lòng tin với chính mình."

Lâm Hạ chớp mắt, "Vậy chắc là chị có lòng tin với đạo diễn Giang chứ."

Tống Linh Linh: "..."

Cô có thể nói cũng không có sao?

Tống Linh Linh nhìn chằm chằm Lâm Hạ một lát rồi chuyển mắt về màn hình.

"Chủ đề này tạm thời không thích hợp để trò chuyện, vẫn là xem phim thôi." Cô chỉ vào điện thoại của Lâm Hạ, "Em cũng xem đi."

Cô thích cảm giác có người cùng theo dõi một bộ phim với mình sau đó thảo luận với nhau.

Vào ngày đóng máy cảnh quay ở Nam Thành, Tống Linh Linh bất ngờ nhận được một bó hoa.

Nhân viên công tác mỉm cười tặng cô, ấm giọng nói: "Đạo diễn Giang sắp xếp đó."

Tống Linh Linh khẽ giật mình, "Cảm ơn."

Trong đoàn phim trước của cô, chỉ cần các cảnh quay của người đó chưa hoàn thành, thì sẽ không có hoa.

Cô không nghĩ Giang Trục sẽ sắp xếp ổn thỏa như thế.

Nhân viên công tác mỉm cười, ôm cô, "Cô chụp ảnh chung xong sẽ về Bắc Thành ngay sao?"

Tống Linh Linh đáp lại, "Tôi đi chuyến bay buổi chiều."

Lúc chụp ảnh tập thể Tống Linh Linh hoa được sắp xếp đứng bên cạnh Giang Trục.

Từ Mãn thấy được hoa trong tay cô còn ồn ào, "Sao Linh Linh có hoa mà tôi không có, đạo diễn Giang trọng nữ khinh nam."

Giang Trục: "..."

Tống Linh Linh nghe anh ấy nói vậy thì buồn cười, "Phần diễn của anh ở đây buổi chiều mới đóng máy mà."

Buổi chiều Từ Mãn còn một cảnh đánh nhau rất quan trọng trong kịch bản.

Trận đánh nhau này Tô Vãn không biết.

Nó xảy ra khi Trần Dặc vẫn chưa biết cô. Sau khi quen biết Tô Vãn, cậu không liều mạng đánh nhau nữa.

Từ Mãn hừ nhẹ nhìn về phía Giang Trục, "Đạo diễn Giang, vậy buổi chiều em đóng máy cũng có hoa sao?"

Giang Trục đứng giữa hai người, nghe hai người nói chuyện, không hiểu sao lại có ảo giác mình hình như hơi dư thừa.

Anh nhìn Từ Mãn, "Cậu thích hoa gì?"

Từ Mãn: "Giống Linh Linh là được."

Giang Trục cụp mắt, nhìn hoa Tống Linh Linh đang ôm trong ngực, vẻ mặt vô cảm, "Vậy thì không có."

"?"

Từ Mãn không hiểu.

Vẻ mặt Giang Trục bình tĩnh chỉ vào bó hoa của Tống Linh Linh, "Hoa Ocean Song* trong tiệm hoa không có nhiều, chỉ có một bó này."

*Hình minh họa

Giang Trục nói xong, Từ Mãn mới chú ý tới có một số loại hoa trong tay Tống Linh Linh, không phải loại thông thường.

Anh ấy cũng không biết đó là hoa gì.

"Ocean Song là loại hoa gì?" Anh ấy tò mò hỏi.

Giang Trục không trả lời.

Lúc Tống Linh Linh nghe Giang Trục nói mấy chữ "hoa Ocean Song" này cô cũng có chút bất ngờ. Cô không nghĩ tới Giang Trục sẽ biết loài hoa này.

"Linh Linh?" Từ Mãn nhìn Tống Linh Linh trầm mặc, "Em cũng không biết?"

"Em biết."

Tống Linh Linh hoàn hồn, "Hoa Ocean Song chính là màu tím này."

Từ Mãn nhìn chăm chú một chút, "Cái này không phải chỉ là hoa hồng tím sao? Sao lấy tên văn nghệ thế chứ."

Tống Linh Linh bật cười giải thích, "Hoa này so với hoa hồng bình thường mà nói thì nụ hoa của nó nhỏ hơn, hình dáng cánh hoa cũng khác với hoa hồng bình thường."

"..."

Từ Mãn mơ màng, sờ mũi tỏ vẻ nghi ngờ, "Em nói thế anh cũng thấy có chút khác."

Tống Linh Linh: "Là rất khác."

Từ Mãn lại chỉ một loài hoa khác trong bó hoa của cô, "Vậy cái này chính là hoa hồng phấn đúng không?"

"Nó cũng có một cái tên dễ nghe hơn." Tống Linh Linh nói.

Từ Mãn: ". . . Tên gì?"

"Phấn Tuyết Sơn*."

Từ Mãn nhìn cô nửa ngày, gãi đầu một cái, "Thật phức tạp."

Anh ấy chỉ biết hoa hồng trắng, hoa hồng đỏ, với hoa hồng phấn.

Tống Linh Linh cười khẽ, an ủi anh nói, "Anh không nhận ra rất bình thường, cũng có rất nhiều người không biết mà."

Cô chỉ là đúng lúc biết được hai loại này.

Nghe vậy Từ Mãn ngạc nhiên nói: "Vậy hai loài hoa này cũng không dễ gặp nhỉ?"

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Tống Linh Linh run lên trong nháy mắt, cúi đầu nhìn bó hoa trong tay.

Kỳ thật lúc nhận bó hoa từ tay nhân viên công tác cô chỉ ngạc nhiên đoàn phim của họ không hổ là có tiền, hoa để tặng khi đóng máy cũng là hoa đắt đỏ hiếm thấy.

Nhưng Từ Mãn nói như vậy, Tống Linh Linh mới hậu tri hậu giác ý thức được —— bó hoa đoàn phim tặng cô này có thể không chỉ đơn giản là vì đoàn phim có tiền.

Mà là... mà là vì cô thích.

Nhưng chuyện Tống Linh Linh thích hoa Ocean Song và hoa Phấn Tuyết Sơn cũng không có nhiều người biết.

Nghĩ đến đây cô ngẩng đầu nhìn Giang Trục.

"Đạo diễn Giang. . ." Cô còn chưa nói thì thợ chụp hình cách đó không xa đã gọi họ, "Mọi người nhìn ống kính bên này."

Mọi người đồng loạt quay đầu.

Tống Linh Linh yên lặng đem lời đến khóe miệng thu về.

Chụp ảnh xong, Tống Linh Linh dọn dẹp đồ chuẩn bị rời đi.

Trên đường đến sân bay, cô mới nhận được tin nhắn của Giang Trục.

Giang Trục: "Lúc chụp ảnh muốn hỏi tôi chuyện gì?"

Tống Linh Linh nhìn chằm chằm giao diện trò chuyện của hai người ngẩn người một hồi, đang muốn trả lời thì Lâm Hạ đang ôm bó hoa của cô cảm khái, "Haiz, nhân viên hậu cần của chúng ta thật ra sức mà."

Tống Linh Linh nghiêng đầu, "Sao lại nói vậy?"

"Mấy ngày trước anh ấy mới hỏi em chị thích hoa gì nên em nói cho anh ấy biết, không nghĩ đến anh ấy thật sự có thể đem tới cả hai loại hoa mà chị thích." Lâm Hạ nói chi tiết.

Nghe vậy Tống Linh Linh chớp nhẹ mắt.

Cô chẫm rãi à một tiếng, cụp mắt trả lời tin nhắn của Giang Trục: "Không có gì ạ."

Giang Trục: "?"

Tống Linh Linh: "Tôi quên rồi."

Sau khi tin nhắn này gửi đi Giang Trục vẫn chưa trả lời.

Tống Linh Linh ngoảnh lại nhìn bó hoa nở rộ rực rỡ, đưa tay sờ lên, "Trở về tìm bình hoa cắm vào."

Lâm Hạ vội vàng gật đầu.

Về đến nhà, Tống Linh Linh nhanh chóng đi tắm.

Thời tiết quá nóng, cô vừa từ máy bay xuống đã đổ mồ hồi cả người.

Đến lúc cô tắm xong Lâm Hạ đã sắp xếp xong hành lý và hoa của cô.

"Chị Linh Linh."

Thấy cô ra Lâm Hạ nói, "Em đi nhé."

Lâm Hạ không ở chung với Tống Linh Linh, cô ấy chỉ thỉnh thoảng sẽ ngủ lại đây.

"Được." Tống Linh Linh vẫy tay với cô ấy, "Đến nhà thì nói với chị một tiếng."

Lâm Hạ: "Vâng ạ, chị cũng nghỉ ngơi sớm nhé."

"Ừm." Tống Linh Linh đồng ý, nghĩ một chút rồi nói, "Ngày mai em đừng tới đây, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt hai ngày đi, chị trực tiếp đến biệt thự kia học thêm là được."

"Hả?" Lâm Hạ kinh ngạc. "Một mình chị có được không?"

"Sao lại không được?" Tống Linh Linh kiêu ngạo, "Em xem thường chị?"

Lâm Hạ cũng không dám.

"Vậy được, nếu cần thì chị cứ gọi cho em."

"Biết rồi."

Tống Linh Linh ghét bỏ khoát khoát tay với cô ấy, mong cô ấy sớm về nhà, "Em thiệt dài dòng."

Lâm Hạ: "..."

Sau khi người đi căn phòng yên tĩnh trở lại.

Tống Linh Linh dạo qua một vòng trong phòng vẫn không tìm được chuyện gì ý nghĩa để làm.

Cô đứng trong phòng khách phát ngốc mấy phút rồi quyết định về phòng đi ngủ.

Vừa nằm lên giường cô liền nhận được tin nhắn của Thẩm Điệp.

Thẩm Điệp: "Linh Linh em về nhà rồi? ! !"

Tống Linh Linh: "Vừa tới ạ, chị cũng về nước rồi sao?"

Thẩm Điệp: "Chị vừa xuống máy bay! ! ! Tối nay em có sắp xếp gì không, nếu như không có chị đến tìm em chơi nhé?"

Tống Linh Linh: "Được ạ."

Thẩm Điệp: "Chị rất nhanh sẽ đến! ! !"

Từ dấu chấm than bên trên có thể nhìn ra được sự kích động của Thẩm Điệp.

Có điều Tống Linh Linh bất ngờ chính là Thẩm Điệp về nước sớm như vậy. Nếu cô nhớ không lầm thì mấy ngày trước cô mới chuyện với cô ấy.

Lúc đó Thẩm Điệp đang ở Pháp, hỏi cô có cần gì không cô ấy có thể mua giúp.

Tống Linh Linh không cần, thuận miệng hỏi khi nào cô ấy về. Lúc đó Thẩm Điệp nói sẽ chưa về trong thời gian ngắn, cô ấy còn muốn đến Thụy Sĩ.

Gửi địa chỉ cho Thẩm Điệp xong Tống Linh Linh dứt khoát không ngủ nữa.

Cô lấy kịch bản bên cạnh qua đọc, suy nghĩ biến hóa cảm xúc của nhân vật.

Hơn nửa tiếng sau Thẩm Điệp xuất hiện trước cửa nhà cô.

"Ten ten tèn." Khóe môi Thẩm Điệp cong lên, trong tay xách theo vali, "Chị nhanh chứ?"

Tống Linh Linh cong môi, nghiêng người để cô ấy vào nhà, "Cực kỳ nhanh."

Thẩm Điệp đổi giày đi vào nhà, ngạc nhiên nói: "Nhà em trang trí thật đẹp, là em tự mua sao?"

Tống Linh Linh chớp mắt mấy cái, "Là em tự mua ạ, nhưng cũng không hoàn toàn là tự mua."

Cô thản nhiên, "Em ăn bám bố mẹ."

Căn phòng này của cô cũng coi như rộng rãi, trang trí hơi thiên về kiểu Pháp, là ba mẹ Tống Linh Linh mua cho cô. Nhưng lúc đó, cô cũng đã góp một khoản tiền tiết kiệm nhỏ để mua căn nhà này.

Thẩm Điệp bị cô chọc cười, "Ăn bám cũng không tệ."

Cô ấy nháy mắt với cô một cái, "Chị ăn bám chồng cũng xem như ăn bám đi."

Tống Linh Linh buồn cười.

Vào nhà đi dạo một vòng hai người tê liệt ngã xuống ghế sô pha tự mình cầm điện thoại chơi.

Còn chưa chơi được bao lâu trời đã tối.

"Chị Điệp Điệp, tối nay chị muốn ăn gì?"

Lúc này Thẩm Điệp không muốn động chút nào, nhìn Tống Linh Linh bên cạnh, "Chị kêu người đem đồ nấu lẩu qua, chúng ta ăn ở nhà thế nào?"

Tống Linh Linh: "Được ạ."

Cô mở điện thoại, "Vậy em hỏi Miểu Miểu một chút xem họ về chưa."

"Được."

Thịnh Vân Miểu đã xuống máy bay có điều cô ấy phải về nhà trước, chỉ có thể tụ họp với hai người vào dịp khác.

Tống Linh Linh và Thẩm Điệp tiếc nuối.

Cũng không lâu lắm tiếng chuông cửa vang lên.

Thẩm Điệp: "Chắc là đầu bếp trong nhà đem nguyên liệu nấu lẩu của chúng ta đến, để chị ra mở cửa."

Tống Linh Linh cúi đầu đọc kịch bản, không ngẩng đầu: "Được ạ."

Bỗng dưng cô nghe được giọng nói khó hiểu của Thẩm Điệp, "Sao lại là cậu?"

Tống Linh Linh vô thức ngẩng đầu liền thấy được người đàn ông đang đứng trước cửa nhà mình.

Hai người nhìn nhau ngắn ngủi.

Giang Trục cụp mắt trả lời câu hỏi của Thẩm Điệp, "Đầu bếp có việc, chồng chị không rảnh."

"..."

——————

Tác giả có lời muốn nói:

Đạo diễn Giang: Có người chạy vặt.

Linh Linh: ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dydy