Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 47: Tôi có người mình thích rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi trả lời tin nhắn của Thẩm Điệp, Tống Linh Linh nằm trên giường mở Wechat của Giang Trục.

Tin nhắn anh gửi cho cô không có nội dung gì đặc biệt, chỉ là một số việc hàng ngày.

Nhìn chằm chằm ảnh đại diện của anh một lúc, Tống Linh Linh lại quay đầu nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ.

Thời tiết hôm nay ở Giang Thành khá tốt, ánh mặt trời hừng hực, mây trắng như vừa tắm.

Nhìn một chút Tống Linh Linh liền cúi đầu trả lời tin nhắn của Giang Trục.

Tống Linh Linh: "Ừm."

Giang Trục: "Chưa ngủ? Sao thế?"

Tống Linh Linh thất thần nhìn màn hình điện thoại, cô cũng không biết mình tìm Giang Trục làm gì.

Thật ra cô không có việc gì, cũng không sao cả.

Chỉ là theo bản năng muốn trả lời tin nhắn anh đã gửi.

Tống Linh Linh: "Không có gì, tôi không cẩn thận nên nhấn nhầm thôi."

Một giây sau, tin nhắn giọng nói mang theo cả ý cười của anh truyền đến, "Trùng hợp như vậy?"

Tống Linh Linh không trả lời.

Giang Trục theo sát nói với cô: "Chưa muốn ngủ vậy em có muốn ra ngoài một chút hay không?"

Ngón tay Tống Linh Linh khẽ nhúc nhích "Đi đâu?"

Giang Trục: "Đi đến nơi có thể em sẽ thích."

Mười phút sau Tống Linh Linh mở cửa phòng

Cô vừa nâng mắt liền nhìn thấy người chân dài đang dựa vào tường.

Thấy cô Giang Trục có chút ngoài ý muốn, "Nhanh như vậy?"

"?"

Tống Linh Linh không hiểu, "Nhanh sao?"

Ánh mắt Giang Trục quét một vòng trên mặt cô nói nhỏ, "Thẩm Điệp ra ngoài anh trai tôi phải chờ ít nhất một tiếng."

Tống Linh Linh: "..."

Cô nhịn một chút nhưng vẫn nhịn không được mà bật cười, "Vậy thì Giang tổng có chút thảm rồi."

Hôm nay cô không trang điểm, chỉ bôi chút kem chống nắng.

Giang Trục rất đồng tình với lời này của cô.

"Quả là vậy."

Anh dừng một chút rồi nói: "Tôi vẫn rất may mắn."

Bước chân Tống Linh Linh hơi chậm lại, nghe được ý trong lời nói của anh.

Cô ngước mắt nhìn anh, "Đạo diễn Giang."

Giang Trục nhìn cô.

Tống Linh Linh mở miệng, "Anh đừng có nói chuyện vẫn chưa xảy ra một cách chắc chắn như vậy được không?"

Có đôi khi lời anh nói khiến Tống Linh Linh á khẩu không trả lời được.

Giang Trục nhìn dáng vẻ bất lực của cô, tốt tính nói: "Được. Qua một thời gian nữa lại nói."

Tống Linh Linh: "."

Cô từ bỏ nói chuyện với anh.

Đến bãi đỗ xe Tống Linh Linh mới nhớ tới hỏi: "Chúng ta đi đâu thế?"

Giang Trục: "Em có đói không?"

"...Không đói."

Khẩu vị của cô vốn không tốt, sủi cảo tôm ăn mấy tiếng trước vẫn chưa tiêu hóa xong.

Giang Trục đã biết, "Mang em đi dạo."

Vốn Tống Linh Linh còn muốn hỏi, nhưng lời đến miệng lại thu về.

Dù sao đợi chút nữa liền biết sẽ đi đâu.

Xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe, nhìn thấy ánh sáng bên ngoài.

Cửa sổ xe nửa mở, gió tự nhiên thổi vào mặt làm Tống Linh Linh cười cong mắt.

Giang Trục tình cờ nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, nhìn nụ cười trên mặt cô liền biết đưa cô ra ngoài đi dạo là đúng.

Tống Linh Linh đã đến Giang Thành nhiều lần nhưng mỗi một lần đều là vì công việc. Lúc trước còn chưa nổi tiếng như bây giờ, cô thường đi chơi một mình, dạo phố ẩm thực ở Giang Thành, đến nhiều khu chợ và cửa hàng lưu niệm.

Cô có một chấp niệm đặc biệt với đồ lưu niệm và nam châm dán tủ lạnh ở mỗi thành phố.

Vì là cuối tuần nên người đi đường và số lượng xe nhiều hơn so với ngày thường một chút.

Tống Linh Linh nghĩ Giang Trục sẽ dẫn cô đến trung tâm thành phố đi dạo.

Nhưng anh lại không.

Lúc xe dừng lại, Tống Linh Linh thất thần nhìn về phía mấy chữ cách đó không xa.

Cô ngạc nhiên nhìn Giang Trục, "Anh ——"

Giang Trục: "Sao thế?"

Tống Linh Linh chỉ vào phòng trưng bày nghệ thuật gần đó, ngạc nhiên nói: "Anh biết tôi muốn đến đây sao?"

Cô là người học mỹ thuật, mặc dù đã đổi nghề làm diễn viên nhưng sự yêu thích đối với bảo tàng nghệ thuật vẫn tồn tại như cũ.

Giang Trục: "Đoán."

Anh nhìn vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ của Tống Linh Linh, chậm rãi nói: "Bây giờ xem ra tôi đoán đúng rồi."

"..."

Cuối tuần nên có không ít người đến bảo tàng nghệ thuật.

Giang Trục đi mua vé vào cửa, Tống Linh Linh đứng gần đó chờ anh.

Cô đúng là có hơi bất ngờ khi Giang Trục còn có thể phát hiện được sở thích của cô.

Một lúc sau Giang Trục mua vé xong quay lại.

"Bên trong có nhiều người." Anh nhìn Tống Linh Linh, "Có sợ không?"

Tống Linh Linh kéo khẩu trang, chỉnh lại mũ che nắng, "Anh nghĩ thế này có ai nhận ra tôi không?"

Giang Trục: "Người khác thì tôi không biết."

Anh hơi ngừng lại rồi bổ sung: "Nhưng tôi nhận ra."

Ánh mắt anh cực kỳ nóng bỏng, khiến Tống Linh Linh không có chỗ trốn.

Sau khi nhìn chằm chằm anh một lúc, tim Tống Lăng Linh đập bất thường, quay mặt đi chỗ khác, mơ hồ nói: "Người khác không nhận ra cũng không sao."

Nghe thấy hai chữ "người khác", Giang Trục im lặng vểnh môi.

"Đi thôi."

"...Vâng."

Bảo tàng nghệ thuật mà Giang Trục dẫn Tống Linh Linh đến là nơi cô chưa từng đến trước đây.

Bảo tàng nghệ thuật này thành lập chưa lâu, cho đến bây giờ vẫn chưa tới một năm. Nhưng bởi vì hình dáng của nó rất đặt biệt, thêm nữa nó đã tổ chức hai cuộc triển lãm nghệ thuật rất tốt nên có chút danh tiếng.

Người bên trong không ít.

Sau khi Tống Linh Linh và Giang Trục tiến vào thì tự giác bắt đầu đi dạo dưới lầu.

Lúc cô xem tranh thường không thích giao lưu với người khác, cũng rất dễ dàng đắm chìm vào đó.

Giang Trục chưa từng cùng cô đi xem tranh nhưng khiến Tống Linh Linh ngạc nhiên chính là ——

Sau khi vào bảo tàng Giang Trục liền không nói chuyện với cô. Khi cô tình cờ thoát ra khỏi bức tranh, anh đang đứng cách đó không xa.

Hai người cách nhau không gần nhưng cũng không xa.

Bảo tàng nghệ thuật tổng cộng có ba tầng, tầng ba mở cửa có hạn chế.

Xem hết hai tầng Tống Linh Linh cũng không quá muốn lên tầng ba.

Cô quay đầu nhìn về phía người gần đó, Giang Trục đang đến gần.

"Có lên lầu ba không?"

"Không lên nữa." Tống Linh Linh nhẹ giọng, "Tôi xem xong rồi, chúng ta đi sao?"

Giang Trục hắng giọng, đang muốn nói cô chờ mình một lúc Tống Linh Linh đã nói trước, dáng vẻ có chút ngượng ngùng, "Tôi muốn đi toilet."

Giang Trục còn cười, "Đi đi."

Đến lầu một Tống Linh Linh vào nhà vệ sinh.

Sau khi từ nhà vệ sinh ra điện thoại cô liền rung lên, là Giang Trục gửi tin nhắn cho cô, bảo cô đợi anh một lát, anh có chút việc.

Tống Linh Linh vừa trả lời được, vừa đi ra ngoài.

Vị trí của phòng trưng bày nghệ thuật rất tốt, xung quanh là cây cối và hồ nước, có thể làm người ta tĩnh tâm lại.

Cỏ cây mùa thu đều úa vàng, Tống Linh Linh ra ngoài xem một chút, có không ít người đang đứng bên hồ chụp hình.

Cô nhướng mày, tay ngứa ngáy lấy điện thoại ra chụp mấy bức gửi cho Thịnh Vân Miểu.

Thịnh Vân Miểu có vẻ đang rảnh rỗi nên cô ấy liền trả lời một dấu chấm hỏi.

Tống Linh Linh: "Mời cậu thưởng thức ảnh của nghệ thuật gia chụp."

Thịnh Vân Miểu luôn có thể bắt được trọng điểm trong ảnh của cô gửi: "Cậu đi bảo tàng nghệ thuật rồi? Đi với ai?"

Tống Linh Linh không nói với cô ấy chuyện Giang Trục đến Giang Thành tìm mình, mắt cũng không chớp nói dối, "Lâm Hạ."

Thịnh Vân Miểu: "?"

Thịnh Vân Miểu: "Lâm Hạ không phải người sẽ đi bảo tàng nghệ thuật, cậu đừng có lừa tớ."

Tống Linh Linh không còn cách nào, chỉ có thể ăn ngay nói thật: "Giang Trục..."

Tin nhắn vừa gửi đi Thịnh Vân Miểu liền gọi đến.

Vừa nhận Tống Linh Linh liền nghe được một tiếng 'vã*' của cô ấy, "Có phải đạo diễn Giang theo đuổi cậu quá chặt rồi không, cậu đến Giang Thành hai ngày anh ấy đã không yên tâm rồi."

Tống Linh Linh không nói gì, "Anh ấy không thể đến đây vì có việc sao?"

Thịnh Vân Miểu "sách" một tiếng, "Việc hẹn cậu đi bảo tàng nghệ thuật chứ gì?"

"..."

Hai người đang đấu khẩu, Tống Linh Linh nhìn về phía Giang Trục đang tìm mình gần đó, hừ nhẹ nói: "Không nói chuyện với cậu nữa, bọn tớ phải đi rồi."

"Phải đi thì không muốn nói chuyện với tớ nữa rồi." Thịnh Vân Miểu hứ cô một cái, "Cậu đi đâu, bay chuyến mấy giờ, mang gì về cho tớ ăn với nhé."

Tống Linh Linh nhíu mày, "Ăn gì mà Bắc Thành không có?"

"Bánh mì phô mai chúng ta đã ăn trong đoàn lần trước đó." Thịnh Vân Miểu hùng hồn.

Tống Linh Linh nghẹn lời tính toán thời gian một chút, "Sao cậu không bảo Ôn tổng mua cho cậu?"

"Anh ấy không ở Giang Thành."

"Đúng là anh ấy không ở đây." Tống Linh Linh cười nhạo, "Nhưng nếu cậu thật sự thích thì Ôn tổng có thể mua luôn cửa hàng của người ta rồi đưa đến cửa nhà cậu."

Cô vừa nói xong Thịnh Vân Miểu liền im lặng một lúc.

Nửa ngày sau cô ấy mới tức giận nói: "Cậu đúng là không thể thua chút nào mà."

Tống Linh Linh bật cười, "Đương nhiên."

Thịnh Vân Miểu hừ hừ: "Cuối cùng cậu có mang về cho tớ hay không?"

"Mang." Tống Linh Linh cầu gì được đó, "Ngoài bánh mì phô mai cậu còn muốn gì nữa không?"

Thịnh Vân Miểu nhướng mày, kéo dài giọng, "Cái khác cậu xem rồi tự xem mà xử đi."

"."

Đến trước mặt Giang Trục, Tống Linh Linh cúp điện thoại.

Giang Trục nhìn cô một chút, "Trợ lý tìm em sao?"

"Không phải." Tống Linh Linh nhìn anh, theo bản năng trả lời, "Là Miểu Miểu."

Giang Trục hắng giọng, tay lấy gì đó, "Tiếp theo muốn đi đâu?"

Tống Linh Linh trở lại xe với anh, nhìn thời gian, "Chúng ta đến tiệm bánh mì một chuyến nhé?"

Giang Trục dừng lại, nhớ lại: "Tiệm bánh mì phô mai?"

Tống Linh Linh gật đầu.

Giang Trục không hỏi nhiều nữa, lái xe đưa cô đi.

Tiệm bánh mì phô mai nằm trong một con hẻm rất đặc biệt, rất tối giản.

Đang lúc xế chiều, trong hẻm rất đồng người, người xếp hàng trước cửa tiệm cũng rất nhiều.

Tống Linh Linh nhìn một hàng thật dài, tính toán thời gian.

Buổi tôi cô bay chuyến bảy giờ, mua xong trở về khách sạn hẳn sẽ lập tức đến sân bay.

Nghĩ đến có thể Giang Trục không thích nơi đông người như vậy, Tống Linh Linh tốt bụng nói: "Đạo diễn Giang, nếu không anh đến bên đó chờ tôi?"

Giang Trục nhìn cô, "Ý của em là em đi xếp hàng, còn tôi ở trong xe chờ em?"

Tống Linh Linh không cảm thấy sắp xếp của mình có vấn đề gì, rất thản nhiên nhẹ gật đầu.

Giang Trục đưa tay nhéo lông mày, nhất thời không biết nên tức giận cô đầu óc chậm chạp, hay là cô coi anh như người ngoài.

Anh đau đầu, "Em là người nổi tiếng."

Anh nhìn Tống Linh Linh, "Tôi đi xếp hàng."

"Nhưng bên đó rất nhiều người."

Tống Linh Linh nhỏ giọng nhắc nhở.

Cô nhớ mang máng Giang Trục không thích nơi có nhiều người. Lời này là anh nói lúc nhận phỏng vấn, anh không thích dạo phố cũng không thích đến nơi có nhiều người.

Giang Trục nhìn cô, "Tôi biết."

Xe họ dừng bên đường, vừa đúng ở đầu hẻm.

"Nếu chút nữa..." Anh nhìn Tống Linh Linh rồi đưa chìa khóa xe cho cô, "Em cảm thấy chán thì xuống xe hít thở không khí."

Lúc Tống Linh Linh phản ứng lại thì Giang Trục đã đi đến hàng dài kia.

Cô nhìn chằm chằm bóng lưng anh một lúc, lại cúi đầu nhìn chìa khóa xe mang theo nhiệt độ từ lòng bàn tay anh trong tay mình.

Không hiểu sau cô cảm thấy lòng bàn tay mình mơ hồ nóng lên.

Lúc Giang Trục đi đến chỗ đám đông, anh đeo khẩu trang màu đen.

Nhưng khẩu trang không phải vạn năng.

Chí ít bây giờ là vậy.

Giang Trục có thân hình cực tốt, khí chất kiêu ngạo, dù có bịt khẩu trang đi chăng nữa thì cũng không ngăn được mọi người nghĩ rằng anh ấy là một anh chàng đẹp trai. Lông mày và đôi mắt, bờ vai rộng, eo thon và đôi chân dài của anh lộ ra ngoài càng bắt mắt hơn.

Tống Linh Linh cảm thấy trong xe hơi khó chịu nên xuống xe chờ.

Lúc cô lơ đãng giương mắt thì nhìn thấy mấy cô gái xếp hàng trước Giang Trục liên tục quay đầu nhìn anh. Những người đứng sau anh cũng thỉnh thoảng ngẩng lên, sau đó thấp giọng bàn luận.

Khoảng cách có chút xa nên Tống Linh Linh không nghe rõ các cô ấy đang nói gì.

Bỗng dưng có một cô gái mặc váy trắng, cách ăn mặc rất đẹp đến bên cạnh Giang Trục, nói chuyện với anh.

Cô không nghe rõ cô gái đó nói gì với anh.

Tống Linh Linh suy đoán lung tung, Giang Trục dường như phát giác được nên nhìn qua cô.

Ánh mắt hai người đối nhau.

Rất nhanh, Giang Trục thu ánh mắt lại, nhìn người hỏi mình có bạn gái không, có thể thêm phương thức liên lạc không trước mặt nói: "Không thể, tôi có người mình thích rồi."

———————–

Tác giả có lời muốn nói:

Linh Linh: Coi như biểu hiện của anh cũng được đó.

Đạo diễn Giang: Tôi có thể càng được hơn.

Tác giả: ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dydy