Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Đã bao nhiêu buổi sáng Hyomin thường là tự mình thức dậy đối diện với thế giới, nhưng hôm nay, cô lại thức dậy trong 1 vòng tay mạnh mẽ.

Vừa mở mắt ra, cô phát hiện Park Jiyeon đã thức rồi, dựa vào thân thể cô, chăm chú nhìn cô.

"Anh... anh thức rồi?" Hyomin chớp chớp mắt, không biết anh đã thức dậy bao lâu rồi?

"Anh dậy từ lâu rồi." Khóe miệng anh nhếch lên nhưng có thể thấy được có chút đau thương.

"Anh sao vậy?" Cô không nhịn được hỏi.

Tay anh vuốt ve gương mặt cô, "Lúc nhìn thấy em anh vẫn không dám tin, em đã trở về bên anh, anh sợ... đây chỉ là 1 giấc mơ."

Sợ? Anh ta cũng biết sợ sao? 1 người vừa mạnh mẽ vừa tự tin như anh ta? Ngực cô cảm thấy ấm áp, không thể kìm nén được sự xúc động sâu sắc này.

Anh dựa vào trán cô than, "Em không biết mỗi buổi sáng khi anh thức dậy, không thấy em bên cạnh, anh đã rất hối hận, anh hối hận vì không nên lừa em, hối hận vì đã không yêu em thật tốt, hối hận vì đã không quý trọng em. Nhưng kể từ sáng hôm nay, nhìn thấy hình dáng em ngủ, anh nhất định phải ghi nhớ bức tranh này, kể từ nay về sau anh muốn hàng ngày cùng em thức dậy, đối diện với thế giới này."

Hyomin cắn môi dưới mới không phát ra tiếng nấc, cô hiểu, cô thật sự hiểu lời anh! Nhưng, cô là thế nào để thực hiện ước mơ của anh đây?

Anh mỉm cười, hôn cô 1 chút, "Đừng có làm bộ dạng muốn khóc như vậy, anh sẽ biến em thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới, em phải tin anh."

Hyomin gật đầu, lấy tay vuốt ve gương mặt anh, có thể yêu anh thêm 1 lần nữa không? Có phải ông trời bằng lòng trả lại cô hạnh phúc này? Cô nhen nhóm 1 tia hy vọng.

Cà 2 cùng tận hưởng thời khắc nhẹ nhàng này, không cần lời nói cũng biểu đạt được tấm lòng của mình.

Sau khi cả 2 cùng tắm rửa thay quần áo, Park Jiyeon nắm tay Hyomin nói: "Đi! Anh dẫn em đi xem 1 thứ."

"Hả?" Cô hiếu kỳ đi theo anh.

Anh dẫn cô đến căn phòng lúc trước là phòng dành cho khách, mở cửa nói: "Anh đã dọn dẹp lại phòng này, em nhất định sẽ thích."

Hyomin vừa nhìn thấy bên trong căn phòng, cả người liền cứng đờ lại.

Bởi vì, đó chính là phòng dành cho em bé!

Căn phòng rất rộng vì vậy được ngăn làm 2 phần, 1 bên là màu xanh, là giường của bé trai; còn bên kia là màu hồng, là giường của bé gái. Mỗi bên đều có rất nhiều đồ chơi, quần áo, dụng cụ, thậm chí còn có hơn 10 hộp tã giấy bự nữa.

Park Jiyeon cười bẽn lẽn, "Thời gian anh ở nhà 1 mình rất dài, liền tưởng tượng những cái có những cái chưa, bởi vì anh không biết đứa con đầu tiên của chúng ta là nam hay nữ, cho nên dứt khoát chuẩn bị đầy đủ đồ cho con trai và con gái, cho đến lúc đó thì có thể dùng được."

Hyomin đi đến bên giường em bé, cầm đôi vớ màu vàng nhạt lên, đặt vào lòng bàn tay vuốt ve, cảm giác thật mềm mại, không biết đứa bé xinh đẹp như thiên sứ lúc mang nó vào sẽ như thế nào?

1 phút sau, đôi vớ đó đã ướt đẫm, bởi vì nước mắt Hyomin rơi xuống thấm vào.

"Sao em lại khóc? Anh đã làm gì khiến em buồn sao?" Park Jiyeon lập tức chạy đến trước mặt ôm cô.

Cô lắc đầu, nước mắt nóng hổi càng rơi xuống nhiều hơn làm ướt cả phần ngực áo sơmi của anh, cô nên giải thích như thế nào? Cô nên nói rõ như thế nào? Nỗi đau trong lòng sâu sắc thấu đến tận xương như thế này...

"Anh không muốn nói không sao, nhưng đừng khóc, dù thế nào đi nữa anh vẫn không bao giờ muốn nhìn thấy em khóc." Anh dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của cô, thấp giọng an ủi cô.

Trong làn nước mắt nhạt nhòa này Hyomin đã quyết định, cô phải bỏ đi, cô không có lựa chọn.

Park Jiyeon đưa cô đến công ty Queen, trước lúc đi còn không quên lên đôi mắt đỏ hoe của cô, "Đừng nghĩ nhiều quá, lúc tan ca anh tới đón em."

Hyomin chỉ gật đầu, ngay lúc anh vừa xoay mình định rời khỏi, đột nhên từ đằng sau ôm chặt lấy anh, làm anh đột ngột dừng lại.

Anh vuốt ve đôi tay đang để trước ngực mình, ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy?"

"Không có..." Giọng nói cô buồn rầu, "Đừng xoay người lại, để em ôm anh như vậy 1 chút."

Anh mỉm cười, "Kể từ khi chúng ta gặp nhau, đây là lần đầu tiên em chủ động ôm anh."

"Em không sao, anh đi trước đi." Cô cuối cùng cũng buông anh ra.

Park Jiyeon nắm chặt tay cô 1 lúc, sau đó mới yên tâm rời khỏi.

Hyomin nhìn anh dần dần xa, đột nhiên lại cảm thấy hối hận, không! Không được, cô không có tư cách!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top