Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Zara

"Cậu lại đang thổi phồng mọi thứ." Tôi nhìn sang Tessa, người đang vỗ về tôi. Trong bốn ngày qua, đó là tất cả những gì mà các cô gái đã nói về. Người đàn ông to lớn, bí ẩn trong rừng.

"Tớ thề. Họ nói rằng có một căn nhà gỗ cũ ở ngoài đó ,nơi anh ta sống, và nó bị ma ám. Một người cắm trại đã đi theo lối đó vào năm ngoái, và không bao giờ quay trở lại ". Tôi đảo mắt ngay cả khi tôi nhìn về phía cô ấy đang chỉ ra. Nếu ai đó mất tích, tôi nghĩ sẽ có bản tin. Tuy nhiên, tôi không đến từ vùng này, vì vậy có lẽ tôi chưa từng nghe về điều đó.

Chúng tôi đã đi lên và xuống những con đường mòn ở khắp nơi đây, nhưng chúng tôi đã được thông báo rằng khu rừng nằm ngoài giới hạn. Có một con đường dẫn đến khu rừng đó, nhưng một sợi dây mỏng đơn giản là thứ duy nhất đánh dấu nó nằm ngoài giới hạn, và ai đó có thể bước qua. Tôi nghĩ rằng tôi đã nghe một trong những cố vấn của trại nói rằng đó không phải là tài sản của Camp Hardwood ,và đó là lý do tại sao chúng tôi không thể đi vào.

Sự tò mò luôn giúp tôi rất nhiều ,và tôi có một thói quen xấu là làm những việc mà tôi không nên làm. Vì vậy, tại sao tôi ở đây để bắt đầu. Nhà nhận nuôi tôi ở nghĩ rằng nếu gửi tôi đi cắm trại cả mùa hè và khiến tôi bận rộn sẽ giúp tôi không gặp rắc rối. Quan trọng hơn, hãy tránh xa họ để tôi không thể làm họ khó xử hơn nữa. Tôi đã phản đối nhưng tôi ở dưới ngón tay cái của họ. Tại sao một cô gái chỉ mới mười tám tuổi lại ở trong trại? Tôi đã trải qua sinh nhật của mình hai ngày trước, không ai biết điều đó. Tôi chắc rằng không ai ở nhà nuôi dưỡng nhớ nó ,và không nói cho bất cứ ai ở đây. Tôi không muốn chỉ ra rằng họ ít quan tâm đến mức nào ,và điều đó đủ nhức nhối đến nỗi tôi không cần những cái nhìn thương hại từ người khác.

"Chúng ta nên đi xem thử ." Tôi bước về phía đó ,nhưng Tessa nắm lấy tay tôi để ngăn tôi lại.

" Ngay bây giờ? " Đôi mắt cô ấy mở to. "Tại sao không? Điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là gì? Tớ không nghĩ rằng thực sự có ai đó ngoài kia đang bắt cóc những người cắm trại, tớ sẽ không ngại để ý xung quanh. " Họ có thể đuổi tôi ,và tôi thực sự cau mày vì suy nghĩ đó. Tôi đã rất thích buổi cắm trại này.Đây là nơi tôi yêu thích nhất trong số nơi mà tôi đã được gửi đến. Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo ,nhưng tôi ước mình có thể ở đây với bà Cyprus và con gấu Ford của bà. Họ thật ngọt ngào và là kiểu cha mẹ mà tôi mong ước. Mọi thứ về nơi này đều đáng yêu, và tôi không nghĩ rằng gia đình nuôi của tôi đã lên kế hoạch cho tôi tận hưởng thời gian ở đây nhiều như vậy.

Ở đây tại Trại Hardwood, mọi hành động của tôi đều không bị đánh giá. Tôi ước mình có thể ở lại mãi mãi, nhưng ngay bây giờ tôi có thể phiêu lưu một chút.

"Khi nào chúng ta sẽ làm điều này?" Tôi nhún vai để cô ấy giữ chặt tôi. Thời gian thực sự không còn nhiều đối với tôi, trước khi tôi rời trại và được gửi trở lại nhà nuôi dưỡng. Sau đó thì ai biết được, và tôi chưa sẵn sàng đối mặt với nó.

"Ai đó có thể nhìn thấy chúng ta."

Tôi nhìn xung quanh và không ai để ý đến chúng tôi. Cô ấy đúng, mặc dù vậy; đây là ban ngày.

"Cậu muốn đợi cho đến đêm?" Máu tôi chảy lạnh ngắt khi nghĩ đến việc trở lại trong bóng tối.

"Ban đêm còn tệ hơn!" cô ấy thở hổn hển, và cô ấy nói đúng.

Tôi sẽ không có can đảm để ở lại trong bóng tối. Không gì làm tôi sợ hơn là ở bên ngoài vào ban đêm. Đó là nỗi sợ hãi mà tôi đã có từ khi còn là một cô bé. Một lần tôi thức dậy một mình mất điện vì bão và căn nhà không có ai. Tôi nhớ mình đã trốn trong tủ và khóc cho đến khi ngủ thiếp đi. Lúc đó tôi sáu hoặc bảy tuổi.

Những người điều hành nhà nuôi dưỡng tìm thấy tôi vào sáng hôm sau, khi họ đến phòng tôi và thấy tôi không có trên giường. Mãi cho đến nhiều năm sau, tôi tổng kết lại rằng họ đã không kiểm tra tôi khi họ về nhà từ bất cứ đâu.

Họ gọi tôi là " drama queen" và nói rằng nỗi sợ hãi của tôi là một cách gây chú ý. Điều cuối cùng tôi muốn là sự chú ý của họ. Tôi chắc chắn rằng sau đó tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, và tôi để sẵn một dãy đèn pin dưới giường.

"Tớ sẽ đi." Tôi liếc nhìn lần cuối để chắc chắn rằng không có ai đang theo dõi và di chuyển đến sợi dây.

"Tớ sẽ ở lại đây và đảm bảo cậu sẽ quay lại." Tessa cách tôi vài bước và gần như không di chuyển đôi chân của mình.

"Cậu không muốn đến xem ?" Tôi không muốn đi một mình, nhưng tôi cũng không muốn trông như một con gà. Đó không phải là vấn đề bởi vì Tessa đang hành động như một con gà ngay bây giờ.

"Cậu là một trinh nữ; những trinh nữ không bao giờ chết, "cô ấy nhắc nhở tôi. "Trong những bộ phim đáng sợ, họ luôn sống."

Đó là một điều tốt, vì tôi không thể chạy trốn. Hãy hy vọng định kiến ​​đúng, và tôi không phải lo lắng về điều gì.

"Chết tiệt, "tôi lầm bầm, biết rằng cô ấy sẽ không đi cùng. Tôi chỉ nên lờ việc này đi, nhưng tôi muốn đi xem. Mặt trời vẫn còn ở trên cao, và tôi có thể mạo hiểm ra ngoài một chút để nhìn. Có một con đường mòn, và tôi không thể lạc trên một con đường mòn được. Tất cả những gì tôi phải làm là đi theo nó, điều này đủ dễ dàng.

"Nếu tớ không quay lại sau một giờ, cậu nên nói với ai đó rằng tớ bị lạc." Cô ấy gật đầu lia lịa. "Tớ nghiêm túc đấy. Nếu tớ không trở lại ăn tối nghĩa là có chuyện gì đó, "tôi nói thêm và cô ấy tiếp tục gật đầu khi mắt tròn xoe không tin nổi.

Tôi trèo qua sợi dây, và Tessa lùi thêm một bước nữa như thể tôi sẽ tóm lấy cô ấy và kéo cô ấy đi cùng tôi. Tôi đảo mắt nhìn cô ấy ,và lấy hết can đảm của mình.

"Không có ai ngoài đó," tôi nói với cô ấy khi quay mặt về phía con đường.

Tôi duỗi thẳng vai, và cố tỏ ra dũng cảm. Tôi đi theo con đường đầu tiên, những gì tôi tự nhủ rằng sẽ là một cuộc phiêu lưu.

Tôi đã không chuẩn bị cho cái kết của cuộc phiêu lưu lớn này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top