Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một giấc ngủ dậy, đồ nhi thiên hạ vô địch / Tiên quân, mời ngài xem âm huyệt của bản tọa

02

Một nam tử áo đen xô cửa bước vào, chén thuốc trong tay vỡ tan tành trên mặt đất.

"Sư tôn, người cuối cùng đã tỉnh lại!"

Người này tướng mạo anh tuấn, ánh mắt toát lên vẻ cương nghị, chỉ có đôi môi đỏ mọng, sưng tấy là có phần không hợp với khuôn mặt.

Yến Hàn Sơn nhìn chăm chú một lúc, mở miệng gọi một cái tên thân mật: "Đình nhi."

Lệ Vân Đình sải bước tiến lên, đến trước mặt Yến Hàn Sơn, phịch một tiếng quỳ xuống, ôm lấy chân Yến Hàn Sơn mà khóc lóc, nước mũi nước mắt dính đầy trên đạo bào của sư phụ.

"Sư tôn, hai trăm năm mươi tám năm sáu tháng bảy ngày, đồ nhi đã hao tổn hơn hai trăm năm, cuối cùng cũng đuổi được kẻ đoạt xác ra khỏi cơ thể người."

"Hai trăm năm cồn dâu hoá bể. Kẻ đoạt xác tự xưng là người xuyên không, chiếm cứ thân thể người. Hắn mượn danh nghĩa môn phái ta, dùng pháp khí chưa từng thấy, tàn phá linh mạch cửu châu đến gần như cạn kiệt."

"Đồ nhi tưởng người sẽ không tỉnh lại nữa. Không ngờ trời xanh không phụ lòng người, người cuối cùng đã trở về."

Yến Hàn Sơn: "..."

Nghe lời đồ đệ ngoan khóc kể, Yến Hàn Sơn chợt nhớ ra, trước khi chìm vào giấc ngủ, quả thật mình đã gặp một kẻ xuyên không.

Kẻ xuyên không ấy nói chắc như đinh đóng cột, rằng cửu châu nơi họ đang ở chính là một thế giới trong sách, có tên là "Thiêu Trần".

Vai chính của quyển sách này là đấng thiên tuyển của thời không, cũng chính là người có thể thay đổi vận mệnh cửu châu, không ai khác ngoài đồ đệ của y, Lệ Vân Đình.

Thế nhưng từ khi Lệ Vân Đình bái sư nhập môn, khí vận đã xuất hiện sai lệch. Nguyên nhân chính là Yến Hàn Sơn.

Nói rằng sư đồ hai người mệnh số tương xung, ngũ hành tương khắc. Khí vận của Lệ Vân Đình sẽ bị y hút đi, còn bản thân y cũng sẽ ngũ hành đảo lộn tâm ma trùng sinh, cuối cùng trở thành ác sát họa hại thế đạo.

Cách giải cứu là để kẻ xuyên không khống chế thân thể y, dùng tu vi đại năng cải thiên hoán mệnh.

"Kẻ xuyên không ấy rõ ràng đã hứa với ta, đợi ta tỉnh lại, ắt sẽ bảo đảm thế đạo này thái bình thịnh trị. Vậy mà sao..."

Lệ Vân Đình ngừng lại, ngưng hai hàng nước mắt, "Khi đó sư tôn chủ động để kẻ xuyên không đoạt xác sao?"

Chi tiết chuyện năm đó, Yến Hàn Sơn nhớ không rõ, nhưng "chủ động" là tuyệt đối không thể. Kẻ xuyên không ấy tu vi rất cao, hẳn là dùng thủ đoạn gì đó che trời qua biển, lừa được thân xác của Yến Hàn Sơn.

Yến Hàn Sơn lắc đầu, cúi người đỡ Lệ Vân Đình dậy, nói: "Sư phụ có lẽ đã trúng ngôn linh thuật của hắn. Chuyện này để sau bàn tiếp, trước hết để sư phụ xem Đình nhi trưởng thành ra sao."

Lệ Vân Đình đứng thẳng ngang tầm mắt với Yến Hàn Sơn, mấy trăm năm không gặp, đồ đệ ngoan của y đã cao lớn hơn nhiều, thậm chí còn cao hơn sư phụ cả tấc. Yến Hàn Sơn vịn cánh tay hắn, sờ thấy bắp thịt rắn chắc. Ngũ quan của Lệ Vân Đình cũng đã hoàn toàn trưởng thành, thâm thuý đoan chính. Đúng nghĩa một nam tử hán đại trượng phu.

Yến Hàn Sơn còn muốn xoa đầu hắn như thuở nhỏ, tay giơ nửa chừng tự thấy không ổn, lại rút về, nhưng bị Lệ Vân Đình nắm chặt cổ tay.

"Sư tôn làm sao vậy, có phải không còn thương Đình nhi nữa rồi?"

Yến Hàn Sơn lộ vẻ cười sủng nịnh, "Sao lại không thương, chỉ là con đã lớn rồi, sư phụ không thể xem con như trẻ nhỏ nữa."

Lệ Vân Đình lật lòng bàn tay Yến Hàn Sơn, áp vào má mình, nhắm mắt cọ xát.

"Sư tôn không xem con là trẻ nhỏ, vậy xem con là gì? Xem con là đạo lữ chăng?"

"Con và ta là sư đồ, sao có thể thành đạo lữ. Hơn nữa..." Yến Hàn Sơn nhớ đến trải nghiệm vừa rồi, trong lòng lại dâng lên cơn giận, "Tiên thể vô tỳ của sư phụ đã mất, tu vi có thể giữ được hay không vẫn còn là ẩn số."

Lệ Vân Đình mặt đầy kinh ngạc, "Sư tôn mất tiên thể vô tỳ từ bao giờ, sao con lại không biết?"

Cân nhắc rất lâu, Yến Hàn Sơn vẫn quyết định kể lại chuyện mình bị ép vân vũ với yêu ma kia. Y ngồi nghiêm chỉnh, chuyện đã xảy ra rồi, y cũng không sợ người khác biết.

Lệ Vân Đình nghe xong sững sờ, vẻ mặt kinh hãi, "Con ngày ngày bảo vệ tiên thể của sư tôn, xung quanh bố trí kết giới, chưa từng gặp yêu vật nào dám xông vào. Sư tôn có biết hắn có đặc điểm gì không? Con nhất định sẽ tự mình bắt hắn, xử lý tại chỗ."

Trong lúc nói chuyện, một mùi hương tùng quế rất nhạt bay vào mũi Yến Hàn Sơn, gần như giống hệt mùi hương trên người yêu ma kia.

Nghi hoặc chợt nảy sinh, Yến Hàn Sơn thản nhiên quan sát đồ đệ tốt, thực sự nghi ngờ người trước mặt là yêu ma kia giả mạo.

Nhưng nhìn trái nhìn phải cũng không thấy gì khác thường, y tạm thời nhịn xuống mối quan ngại, nói: "Con cũng không cần gấp đi tìm hắn. Nói không chừng vài ngày nữa, hắn sẽ chủ động tìm ta."

Ngủ hơn hai trăm năm, thế đạo đã hoàn toàn thay đổi.

Kỳ Yến Tông đã không còn tồn tại. Giờ đây ngọn núi này đã được Lệ Vân Đình đổi tên, gọi là Thiêu Trần Tông, lấy ý nghĩa đốt sạch mọi cát bụi trong thiên hạ.

Yến Hàn Sơn nhìn ba chữ Thiêu Trần Tông đỏ tươi trên tấm bia cổng, rồi quan sát cảnh tượng tiêu điều trong môn phái, lòng đầy mê mang và tự trách. Kẻ xuyên không kia làm tất cả những điều này, rốt cuộc là vì mục đích gì?

Lệ Vân Đình nói, kẻ xuyên không đã bị hắn tiêu diệt rồi, bất kể mục đích gì cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là phải chấn hưng lại cơ đồ, bắt đầu lại từ đầu.

Yến Hàn Sơn cảm thấy đồ đệ của mình không chỉ diện mạo trưởng thành, mà khí tức bao quanh thân thể cũng khác xa so với lúc trước.

Bèn hỏi: "Hiện giờ con đã đạt tu vi gì?"

Lệ Vân Đình nhẹ nhàng đáp: "Đồ nhi hiện giờ đã là Đại Thừa kỳ rồi."

Yến Hàn Sơn choáng váng, Đại... Đại Thừa kỳ!

Khi y chìm vào giấc ngủ, bản thân y mới chỉ vừa bước vào Xuất Khiếu kỳ. Lệ Vân Đình thậm chí còn chưa đạt tới Kim Đan kỳ. Không ngờ một giấc tỉnh dậy, bản thân mình lại trở thành người dưới chiếu.

Khó trách có thể tiêu diệt được kẻ xuyên không mà ngay cả mình cũng bó tay. Đại Thừa kỳ... Dưới gầm trời này, e rằng đã là thiên hạ vô địch rồi.

"Sư tôn," Lệ Vân Đình bước đến gần, nắm lấy ngón tay Yến Hàn Sơn trong lòng bàn tay, mặt đầy tự hào, "Lúc nhỏ con thường hay lười biếng, sư tôn chê con tiến độ quá chậm. Bây giờ con đạt được đến tu vi này rồi, sư tôn có hài lòng chăng?"

Hài lòng, cực kỳ hài lòng.

Yến Hàn Sơn liên tục thở dài, "Con mau kể cho sư phụ nghe, con đã làm được như thế nào?"

"Không vội," Lệ Vân Đình lặng lẽ vòng tay ôm lấy eo Yến Hàn Sơn, "Sư tôn mới vừa tỉnh lại, thân thể chưa điều dưỡng tốt. Trước hết người cứ nghỉ ngơi vài ngày đã, đồ nhi sẽ từ từ kể cho người nghe."

Động tác ôm eo này Lệ Vân Đình thuở nhỏ vẫn hay làm, hai tay quấn quanh người Yến Hàn Sơn, như một vật treo thân. Yến Hàn Sơn cả đời này chỉ nhận một người đồ đệ này, tất nhiên cưng chiều hắn, nên lúc này cũng không nhận ra điều gì không ổn. Chỉ là y không biết, trong đáy mắt Lệ Vân Đình, tất cả đều là ánh sáng tham lam thỏa mãn, như thể một chuyện đã mưu tính từ lâu cuối cùng cũng thành công.

--

Yến Hàn Sơn đoán không sai, yêu ma đã nếm được mùi ngọt quả nhiên sau bảy ngày lại tìm đến y.

Lần này, Yến Hàn Sơn đã chuẩn bị kỹ lưỡng, chỉ chờ bắt giặc trong rọ.

Nào ngờ yêu ma một bước đã phá nát đại trận cao thâm do Lệ Vân Đình bố trí, vung tay một cái đã tạo ra một cấm địa không ai có thể bước vào.

Tu vi của yêu ma này thậm chí còn ngang ngửa với Lệ Vân Đình.

Yến Hàn Sơn nhìn rõ dung mạo của yêu ma. Toàn thân yêu ma khoác một chiếc áo lông đen kịt. Hắn đeo một chiếc mặt nạ đồng xanh, che kín nửa gương mặt, chỉ để lộ miệng mũi và đôi mắt đen như mực.

"Tiên quân, đã lâu không gặp. Mấy ngày qua, ngài có nhớ bản tọa chăng?"

Yêu vật vừa nói vừa tiến gần Yến Hàn Sơn, khí tức lạnh lẽo, áp chế đến mức Yến Hàn Sơn phải liên tục lùi lại.

Bên hông Yến Hàn Sơn đeo một cái chuông. Khi nguy cấp, y chỉ cần lắc một cái. Dù Lệ Vân Đình cách xa ngàn dặm, cũng có thể nghe được tiếng chuông này, trong khoảnh khắc có thể đến bên cạnh Yến Hàn Sơn.

Leng keng -- leng keng --

Tiếng chuông vang lên không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Lệ Vân Đình đâu.

Yêu ma cười khúc khích: "Đường đường là một vị tiên quân mà cũng phải cầu cứu người khác, thật chẳng ra thể thống gì."

Yến Hàn Sơn bất lực cất chuông đi, không quên đáp trả: "Thể diện đáng giá mấy đồng. Trước mặt nghiệt chướng như ngươi, ta còn thể diện gì nữa."

"Cũng phải." Yêu ma cởi bỏ chiếc áo lông đen, để lộ thân hình cường tráng màu đồng nhạt, cười nói, "Thân thể của tiên quân đã bị bản tọa nhìn thấy hết, việc nên làm cũng đã làm xong. Tiên quân quả thật không cần để ý đến thể diện nữa."

Thân hình của yêu vật này đẹp đẽ đến kinh người. Vai rộng eo thon, cơ bắp săn chắc, bầu ngực nở nang. Phần eo phía dưới chỉ có độc một chiếc quần mỏng, tuy che kín hạ thân, nhưng từ trạng thái căng phồng của vải vóc cũng có thể nhìn rõ dáng đùi vô cùng rắn chắc, cái mông chắc chắn cũng tròn trịa vểnh cao, làm Yến Hàn Sơn nghĩ đến một con báo rừng chưa thành tinh, tràn đầy vẻ hoang dã phóng khoáng.

Đẹp thì đẹp, nhưng Yến Hàn Sơn lại chẳng hề hứng thú.

Chợt nghe yêu ma nói: "Tiên quân chưa từng thấy cơ thể của bản tọa phải không? Để chúc mừng tiên quân tỉnh lại, hôm nay bản tọa sẽ để tiên quân nhìn cho thỏa, chạm cho đã."

Yến Hàn Sơn liếc qua thân hình đối phương, rồi nhìn lên phía trên, hỏi: "Sao không gỡ mặt nạ ra, để ta xem ngươi trông như thế nào?"

Yêu ma đặt tay lên mặt nạ: "Tiên quân muốn xem ư?" Nói đoạn, yêu ma làm động tác như sắp gỡ ra, nhưng lại chỉ là hư chiêu: "Phải để tiên quân thất vọng rồi, bản tọa sinh ra đã xấu xí, gỡ mặt nạ ra e rằng sẽ dọa tiên quân sợ."

Yến Hàn Sơn không để ý đến lời chống chế của hắn, tức thời di chuyển đến trước mặt yêu ma, vươn tay định gỡ mặt nạ xuống. Nhưng yêu ma lại nắm lấy tay Yến Hàn Sơn, mượn lực xoay người, ngã xuống tấm áo lông đen lớn đã trải sẵn.

Yến Hàn Sơn ở dưới, yêu ma ở trên.

"Xuống dưới!" Yến Hàn Sơn muốn đấy hắn ra, nhưng y đã bị đối phương đè chặt, không thể nhúc nhích.

"Tiên quân đừng giận mà." Yêu ma thong thả cởi áo Yến Hàn Sơn, giọng nói khi nam khi nữ: "Mặt của bản tọa có gì đáng xem đâu? Muốn xem thì hãy xem âm hộ của bản tọa. Âm dương song trùng, đây chính là cơ thể mà ngay cả Hợp Hoan Tông muốn có cũng không được nha."

"Âm dương song trùng?"

Yến Hàn Sơn hồi tưởng lại ngày hôm đó, yêu ma quả thực đã dùng tới hai vật chứa bằng thịt để ngồi lên ngọc hành của y. Y vẫn nghĩ kia chỉ là chiêu trò yêu thuật, nào ngờ sự thật lại không phải vậy.

Chợt thấy yêu ma đứng dậy, vung tay thi pháp, hóa đi xiêm y, để lộ đôi chân thon dài, săn chắc, sừng sững trên đầu Yến Hàn Sơn.

Yến Hàn Sơn chống nửa người dậy, vừa ngẩng đầu nhìn lên, bỗng chốc sửng sốt.

Giữa hai chân yêu ma không chỉ có nam căn treo lủng lẳng, mà phía dưới còn có một khe thịt tinh xảo, trắng ngần ửng hồng, hai cánh môi hơi xòe ra, rõ ràng là âm huyệt của nữ tử.

Yêu ma dùng hai tay nắm lấy cánh thịt kéo ra, khẽ vén màn ngọc. Một âm đạo mềm mại, ửng hồng đập vào mắt Yến Hàn Sơn.

Bên trong còn ẩn hiện hai cánh hoa nhỏ xinh, sắc hồng thẫm óng ánh như ngọc được tẩm mật. Chính giữa là một khe hở hình lá liễu. Đầu trên hơi nhọn, nối với một hạt châu đỏ au. Đầu dưới lại hơi tròn, ẩn giấu một cái lỗ nhỏ đang mấp máy.

Lúc này, từ lỗ nhỏ ấy tiết ra một thứ dịch trong suốt, nhầy nhụa, đọng lại ở cửa lỗ. Khi màng mềm nơi cửa động hơi mở ra, thứ dịch ấy chảy xuống thành một sợi tơ dài, rồi bỗng đứt đoạn, rơi xuống má Yến Hàn Sơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top