Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giới thiệu:

Trẫm xuyên thành nam sủng của con cháu bất hiếu

Nguyên tác / Đam mỹ / Cổ đại / Cao H / Chính kịch / Cung đình / Công mạnh mẽ thụ mạnh mẽ

Vị vua khai quốc đã xuyên vào thân phận nam sủng của vị vua để mất nước.

Trần Chấp, kiêu hùng thời loạn, bình định bốn nước, dẹp yên biên cương, sáng lập đại nghiệp nghìn đời, công lao ngang với Tần Hoàng Hán Vũ.

Bốn bể yên bình, tám phương ổn định, giống như một giấc mơ.

Khi mở mắt lần nữa, bị con cháu ấn đầu ngậm cây hàng của con cháu hắn.

- - -

Trần Liễm Vụ, từ lúc Thái Tổ khai quốc trị thế, năm đời truyền đến vị quân chủ này, vận mệnh quốc gia đã tận, cơ nghiệp đế vương trăm năm cười vứt hết sạch, ngu muội hơn Hạ Kiệt Thương Trụ.

Bất hiếu vô cùng!

"Để cho quả nhân sống hai đời, đó là trời không muốn diệt nước Trần." Trần Chấp nằm trên sập của nam sủng thở dài, bàn long thức tỉnh.

Tay đỡ lầu cao, tay chặn sóng cuồng, cứu giang sơn của trẫm —

Trước tiên phải học làm một Bao Tự của vua U, Đát Kỷ của vua Trụ¹.

Bởi vì kim thượng tuy rằng bạo ngược ngu muội coi thường luân lý, nhưng vẫn còn nhỏ tuổi biết nghe lời.

Bao Tự, Đát Kỷ: Hai mỹ nhân trong Tứ đại yêu cơ, khiến cho cơ nghiệp các quân vương bị phá hoại, hồng nhan họa thủy, người đẹp hại nước hại dân

Chương 1: Nguyên Đế Thái Tổ tỉnh dậy sau trăm năm, bị ấn đầu ăn cây hàng của con cháu

Trần Chấp đã ngủ rất lâu.

Y thật sự cần nghỉ ngơi. Từ một thư đồng của một thiếu gia nhà huyện lệnh, đến việc nắm quân đoạt huyện, chiếm huyện đoạt quốc, làm chủ đất nước thảo phạt biên cương, tiêu diệt bốn nước, thống nhất thiên hạ, mở rộng bờ cõi, cải cách quốc chế, chăm lo bốn biển. Văn trị võ công hơn ba mươi năm, buông tay để lại cho con cháu nghiệp lớn đế vương muôn đời.

Thế mà chỉ qua một giấc ngủ dậy, giang sơn của y đã thay đổi.

"Hoàng thượng~"

"Cút đi."

Trần Chấp từ trên giường của Thiên Tử ngồi dậy, nghe thấy tiếng động bên ngoài rèm.

Tiếng bước chân đến gần, một bàn tay chen vào, vén rèm gấm lên. Trần Chấp và người bên ngoài nhìn nhau.

Tám mươi mốt con rồng bay được thêu chỉ vàng trên cổn bào, lại khoác lên người kẻ khác.

Bốn mươi năm nằm trong tẩm điện Thiên Tử cung Phổ Tai, giờ y trở thành khách trên giường.

"Cút về đây." Người đang khoác long bào kia liếc mắt nhìn về phía Trần Chấp, giọng nói lạnh lùng nói ra bên ngoài.

"Ôi!" Một hoạn quan thấp bé, bước nhanh đến trước mặt hắn.

"Ngày tế Thái Tổ mà dám gửi luyến nô đến, ngươi không sợ chết sao?"

"Nô tài tìm vật tốt cho chủ, không sợ chết." Tiểu hoạn quan nịnh hót cười nói.

Trần Chấp im lặng, đứng dậy giữa cuộc đối thoại của hai người. Trong khoảnh khắc này, y chỉ xác nhận một điều, trang phục Thiên Tử trên người trước mặt vẫn là do y định ra vào năm khai quốc.

Đất nước này vẫn là thiên hạ nhà Trần của y.

Sau đó, y quỳ xuống đất, lúng túng thực hiện một lễ trước quân vương, tất nhiên, lễ này cũng do y định ra.

Và Thái tổ trong miệng người mặc hoàng bào kia nói tới, có lẽ chính là y.

Vậy thì thằng ranh mặc hoàng bào này - chính là cháu đời thứ bốn của y.

Trần Chấp quỳ trên đất, đôi mắt nhìn chằm chằm xuống sàn, tâm trí xoay chuyển như ngựa chạy.

Cháu của y đã lên tiếng, bảo y quỳ lên giường.

Tiểu hoạn quan vẫn đang cười với Hoàng đế, nói rằng nam phi này tuy không đủ quyến rũ, nhưng có chỗ kỳ diệu trên người, Hoàng thượng chỉ cần thử là biết.

Trần Chấp đứng dậy, xoay người đi đến giường quỳ xuống. Đầu giường có một chiếc gương đồng, ánh mắt của Trần Chấp soi thẳng vào đó, nhìn vào gương thấy đôi mắt dài mỏng của mình, khuôn mặt là khuôn mặt của chính mình khi còn trẻ, thân thể cũng vẫn là thân thể của mình, vậy nên y biết hoạn quan nói điều kỳ diệu là chỉ cái gì.

Năm mười sáu tuổi, Trần Chấp vẫn là thư đồng của con trai quan huyện ở huyện Nghi, có người dưới quyền quan huyện huyện, nói y tài năng xuất chúng, nơi huyện phủ nhỏ như vậy, nếu giữ lại e rằng sẽ có hậu hoạ, thế là quan huyện liền nảy sinh ý định giết người. Bạn bè bí mật đến báo, bảo y tranh thủ đêm tối mà trốn, Trần Chấp không nghe, trong năm loạn lạc không chủ, Trần Chấp muốn mưu cầu quân đội của một huyện. Vì vậy y liền vùng lên, đi vào phòng ngủ của quan huyện, quan huyện thử thách bằng cách sỉ nhục y, yêu cầu y cầm bình nước tiểu để hứng nước tiểu cho mình, Trần Chấp quỳ trước quan huyện, dùng miệng để tiếp nhận. Quan huyện chỉ vào Trần Chấp đang ở dưới đất mà cười lớn, hỏi những người dưới quyền: Các ngươi có cho rằng con súc vật này là anh hùng ư? Đêm đó, Trần Chấp trở thành trò cười của toàn huyện, và từ đó không còn ai nghi ngờ gì về y nữa. Đội quân của huyện đó có ba ngàn hai trăm bảy mươi mốt người, Trần Chấp dựa vào chính những người này mà phát triển cơ nghiệp sau này.

Trần Chấp vốn là một người bình dân lại bình định được bốn nước, dẹp loạn biên cương, lập nên non sông ngàn dặm, dựa vào hai điều: một là sự kiên trì, hai là sự sáng suốt — thân như trường cung, có thể co duỗi; tâm trí sáng suốt, không biết rõ mà cứ hành động, thì rõ là hành động trong cảnh hiểm nguy.

Hiện tại chính là hiểm cảnh không nắm rõ, Trần Chấp án binh bất động.

Đầu Trần Chấp luôn cúi xuống, thấy một đôi giày đíng ngọc có hoa văn rồng bước đến trước mắt mình. Sau đó, khuôn mặt của mình bị một bàn tay nâng lên.

Trần Chấp lại một lần nữa nhìn thẳng vào người này.

Hôm nay cúng bái Thái Tổ khai quốc, Trần Liễm Vụ mặc một bộ lễ phục của Hoàng đế, lúc này mũ miện đã được tháo ra, tóc xõa trên long bào, không cài một vật gì, hắn từ từ kéo đai lưng nạm ngọc ra, dây ngọc sắc nhọn va chạm phát ra âm thanh.

Cho đến khi Trần Liễm Vụ cởi long bào, vươn tay đến người Trần Chấp, kéo lỏng áo của y xuống, mới cười hừ một tiếng, nói: "Ngươi còn giống Hoàng đế hơn cả trẫm."

Giọng nói của Trần Liễm Vụ trong mà trầm, những lời nói ra cũng không thể phân biệt được vui buồn y như biểu cảm của hắn vậy.

Lúc này Trần Chấp mới nhận ra, mình đáng lẽ phải hầu hắn cởi áo. Hơn ba mươi năm làm vua làm đế, Trần Chấp nào có bản lĩnh làm một vật nhỏ như vậy.

Tiểu hoạn quan đã ở bên ngoài rèm tạ tội, "Hoàng thượng tha tội, là nô tài không dạy dỗ chu đáo, xin cho nô tài vào giúp ngài cởi áo ạ." Rèm gấm đã được vén lên,

Lời của Tiểu Hoạn Quan rõ ràng truyền vào trong.

"Trẫm bảo ngươi đứng ngoài nhìn à? Không bằng vào đây, nam sắc như này hay là để ngươi hưởng trước đi!"

Cơ thể hoạn quan run rẩy, ngừng thở không dám động đậy.

Hoàng thượng lâm hạnh nam sủng, kéo rèm để hoạn quan và cung nữ bên ngoài luôn sẵn sàng phục vụ là quy tắc đã có trong hai năm qua, hoàng thượng vui lòng cho họ xem, họ cũng luôn sẵn lòng tham gia vào cảnh náo nhiệt này, ai nấy đều đỏ mặt tía tai.

Ai ngờ, ai ngờ hôm nay lại đột nhiên thay đổi.

Nhưng tâm ý của Kim thượng luôn khó đoán, vui buồn thất thường.

Tiểu Hoạn Quan ngẩn người chỉ trong chốc lát, lập tức quỳ xuống đất, dập đầu, tiếng vang như đập tỏi, một miệng một câu "Hoàng thượng tha tội".

"Trần Khoách!" Hoàng đế Trần Liễm Vụ lớn tiếng nói.

Trần Chấp quỳ trên giường, nghe vậy, ánh mắt nặng nề thêm vài phần.

Các cung nữ hai bên cẩn thận tháo dây buộc, bức màn rộng một trượng nhẹ nhàng rơi xuống. Phòng bên ngoài không nhìn được rõ, chỉ nghe tiếng bước chân, tiếng đao nạm vàng ngọc, âm thanh xương thịt vỡ vụn, tiếng kêu gào thảm thiết. Rồi chỉ trong chốc lát, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh.

Trên mặt Trần Chấp không biểu lộ cảm xúc, nhưng bên trong đã nổi giận đùng đùng.

Lâm hạnh nam sủng bừa bãi, không tôn trọng quốc lễ, trong cung cầm vũ khí, những điều này khoan nói, hắn còn dám sử dụng quân Trần Khoách của mình như vậy.

Trong thời gian Trần Chấp trị vì, y đã đào tạo một đội quân tinh nhuệ, chuyên làm cận vệ, lựa chọn và huấn luyện đều tránh xa quyền lực triều đình, chỉ trung thành với Hoàng đế, được ban họ Trần, được đặt tên là Khoách, toàn quân đều gọi bằng một cái tên, Trần Khoách, cùng một bộ chữ với tên của hắn, có nghĩa là tôn trọng như con em cùng dòng họ. Y đã bỏ ra rất nhiều tiền bạc và sức lực để thiết lập hệ thống vệ sĩ này, không chỉ mong toàn quân bảo vệ một người, mà còn phải bảo vệ con cháu muôn đời như chính mình.

"Con cháu của Trần Chấp, cũng như con cháu của Trần Khoách, mong rằng sẽ vĩnh viễn bảo vệ lẫn nhau." Trước khi lâm chung, Trần Chấp đã gửi gắm sâu sắc, toàn quân khóc như mưa.

Hôm nay, hắn dùng binh lính bảo vệ mạng sống của mình để giết chết những hoạn quan tầm thường, còn gọi thẳng tên húy Thái Tổ.

Giỏi cho một thằng chút, giỏi cho một tên một quốc quân đương triều.

Trần Chấp kiềm chế cơn giận, lặng lẽ quan sát sự việc.

Thân hình cao lớn của quốc quân đứng thẳng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi động tĩnh bên ngoài vừa rồi, tháo bỏ áo trong, lấy vật dưới háng kia ra.

"Ăn cho trẫm thật sướng vào." Một vật dài nửa cương, đang được đưa đến bên miệng Trần Chấp.

Trần Chấp không chắc mình có bị choáng váng tối sầm mặt hay không, vì trong khoảnh khắc đó, đầu óc vang lên tiếng ong ong, thần trí mơ hồ. Trần Chấp nhắm mắt lại, cố gắng làm dịu cảm giác choáng váng.

"Người gì như khúc gỗ vậy hả?" Trần Liễm Vụ cao giọng lên mấy phần hỏi, rồi không đợi y trả lời, ra lệnh với những kẻ ở bên ngoài, "Kéo xuống nhốt lại."

Trần Chấp nhíu mày, đôi mắt tối tăm còn chưa mở ra, tay đã giơ lên nắm lấy tay áo của Trần Liễm Vụ.

"... Thần, thần hôm nay mới đến, chưa học quy tắc, bệ hạ cho thần hai ngày..." Trần Chấp trong đầu lóe lên suy nghĩ phân tích mặt lợi mặt hại, không thể để bị giam giữ, hiện nay đạo đức bậc quân chủ suy đồi đến như vậy, đoán rằng giang sơn xã tắc khó yên, bản thân chỉ có thể gần gũi bên cạnh đế vương mới có thể từ từ mưu tính.

Giang sơn ngàn dặm đó là sự nghiệp cả đời của mình, vốn mong truyền lại cho muôn đời, không thể hủy hoại trong trăm năm.

Trần Chấp mở mắt, nhìn phản ứng của quân vương trước mặt.

Đôi mắt phượng của Trần Liễm Vụ như cười mà không cười, mở miệng lớn tiếng ra lệnh: "Đưa vào lãnh cung đi."

Trần Liễm Vụ nói ra câu này là để xem phản ứng của người trước mặt cho vui. Nhưng người trước mặt không có phản ứng, chỉ lặng lẽ cúi đầu khi hoạn quan thị vệ vào kéo người.

Y yên lặng cúi đầu đưa miệng mình xuống, ngậm lấy d***g v*t của mình.

Đôi môi của người đàn ông này thật mỏng, d***g v*t của mình lớn, đôi môi căng thành một vòng tròn.

Trần Liễm Vụ im lặng, cảm nhận phần dưới của mình từ từ bị nuốt vào trong cái miệng ấm áp, chủ động đưa tay lên phất phất, thị vệ hoạn quan hiểu ý, không nhìn sang bên, cúi đầu lui ra ngoài.

"Thu răng vào." Trần Liễm Vụ được mút thật thoải mái, lười biếng ra lệnh.

Trần Chấp không thông thạo kỹ thuật này, nhưng thắng ở chỗ có thể nhẫn nại, cứ nuốt d***g v*t vào đến cổ họng, cổ họng không ngừng nuốt xuống đến mức muốn nôn ra mà mặt y vẫn không đổi sắc, tiếp tục nuốt xuống.

Một bàn tay như cái kẹp lớn chộp lấy cằm của Trần Chấp, âm thanh từ trên cao truyền xuống, mang theo hơi thở hổn hển không ổn định, trong khi vật nam tính đè vào khí quản của Trần Chấp, tự động rút ra đâm vào, hắn thấp giọng dạy rằng, "Không chỉ phải biết nuốt, mà còn phải biết nhả."

Âm thanh nước chảy mê hoặc và tiếng nôn do không thể kiểm soát của Trần Chấp liên tục vang lên, Trần Liễm Vụ thở dài, trong miệng Trần Chấp, cái thứ gì đó cứ lớn lên rồi lại nhỏ lại.

Không biết đã qua bao lâu, Trần Liễm Vụ cuối cùng cũng đến giới hạn, thọc sâu vào cổ họng Trần Chấp, cây gậy thịt to lớn đỏ thẫm hằn gân co thắt từng đợt rồi bắn vào trong, hắn vẫn đang trong cơn hoan lạc mà theo đuổi cơn hứng thú cực hạn, va chạm loạn xạ, cho đến khi kết thúc cuộc bắn tinh dài dằng dặc.

Trần Liễm Vụ rút tay lại, Trần Chấp như bị ném xuống, ngã lăn ra giường, toàn thân đỏ bừng, mặt mày tím tái, ôm cổ ho, như thể muốn ho luôn cả cái mạng ra vậy.

Trần Liễm Vụ vơ lấy áo choàng khoác lên người, thong thả bước ra khỏi rèm, vung tay một cái, "Không cần đóng lại."

Khi Trần Chấp đã ho khan xong, cung điện hoàn toàn yên tĩnh lại. Cung nữ đương nhiên không thể để y ở trong cung của Thiên Tử, vì vậy dẫn vào hậu cung, sắp xếp một gian điện phụ ở bên hông.

Lúc này Trần Chấp mới hiểu rằng, trong hậu cung, nữ quyến thưa thớt, cung điện lại được phân chia làm hai, một nửa đã đầy ắp nam sủng.

Sau một lúc tắm rửa sạch sẽ, Trần Chấp ngồi phịch xuống ghế lúc lắc bằng tre gỗ, nhắm mắt tĩnh tâm, một lúc lâu, thở dài một tiếng.

Bạn có biết vị Hoàng đế khai quốc này đang than thở điều gì không?

"Để cho quả nhân sống hai đời, đó là trời không muốn diệt nước Trần."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top