Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Thái Tổ say rượu trong bữa tiệc bị chơi chọc bướm, áo ngoài không mặc một mảnh kích thích play

Sau ngày hôm đó, Trần Liễm Vụ đã quyết định làm Chu U Vương, Trần Chấp cũng theo chân Bao Tự Đát Kỷ.

Những người không hiểu rõ chỉ nói về việc hậu cung đổi chủ mới, nhưng những người hiểu rõ đã bắt đầu đếm ngược cho giang sơn của Đại Trần.

Ân thưởng của hoàng đế vào bao nhiêu, Trần Chấp lập tức phát ra bấy nhiêu, số vàng bạc vung ra hóa thành tai mắt cài vào hàng trăm công hầu thần tử.

Chỉ mấy ngày sau, trên bàn của Trần Chấp đã chất đống một chồng thư từ sao chép.

Trong số đó, một bức thư mà Trần Chấp yêu thích nhất, cảm thấy câu văn rành mạch, ngữ điệu hài hòa.

Trên bức thư chỉ có một bài thơ:

"Gió lớn bứt cây to,

Chưa bật gốc đã lộ.

Trên cành cỏ ký sinh,

Vẫn còn chưa giác ngộ."

Bức thư do Bình Lâm hầu gửi, được Thượng thư bộ Lại nhận.

Trần Chấp ngồi bên cạnh ngai vàng trong yến hội, nhìn xuống Bình Lâm hầu đang ngồi, nâng tay uống cạn chén rượu, đặt chén xuống và dùng ngón tay gõ gõ, hỏi: "Sao Hầu gia không uống vậy? Có phải hôm nay tiệc rượu không vừa ý không?"

Bình Lâm hầu đang trò chuyện với người bên cạnh, nghe vậy liền nói không dám, đứng dậy nâng chén muốn kính Hoàng đế.

"Phải là ta kính ngài mới đúng," Trần Chấp cười nói, trong cơn say lảo đảo đứng dậy, tay áo rộng lướt trên mặt đất, "Bình Lâm hầu tài hoa xuất chúng, nổi danh khắp thiên hạ, ta đã ngưỡng mộ từ lâu. Lòng thành chẳng thể tỏ bày, mời người nâng chén ba ly."

Nói xong, kính ba chén rượu.

Bình Lâm hầu uống xong, khiêm tốn nâng chén kính một phen, đang chuẩn bị ngồi xuống.

"Nghe nói hầu gia làm thơ ngũ tuyệt rất hay, vì sự hưng thịnh của vương triều ta, không bằng hôm nay làm một bài thơ ngay tại bàn tiệc này?"

Trần Chấp từ từ nói, nói xong thì tựa vào lòng Trần Liễm, ngẩng đầu nhìn hắn cười.

Trần Liễm Vụ ôm lấy eo của y, tay thọc vào trong áo, bên trong không một mảnh vải, Trần Liễm Vụ vừa sờ soạng vừa nói: "Chẩm khanh có tâm ý này, Bình Lâm hầu sao không đáp ứng?"

Trong lòng Bình Lâm hầu đầy ngạc nhiên nghi ngờ, hắn vốn chẳng giỏi giang gì về thơ ngũ tuyệt cả, không khỏi nghĩ đến bài thơ trên tờ thư mật đó, vì vậy cảm thấy sợ hãi, vội vàng làm một bài thơ để đáp lại.

Ớ dưới lớp áo ngoài, Trần Liễm Vụ đang xoa nắn nhũ hoa của Trần Chấp, nhẹ nhàng hỏi: "Chẩm khanh có thích không?"

Trần Chấp nhìn như đã say ngất, đứng dậy dang tay ôm lấy vai của Trần Liễm Vụ, cúi đầu dựa vào trán hắn, thốt ra hai chữ, "Bình thường thôi."

Bình Lâm hầu say rượu đỏ mắt ngồi nghiêng trên ghế, "Mấy từ danh tiếng lừng lẫy này khó mà nhận nổi."

Trần Liễm Vụ sợ y ngã, ôm lấy thân thể y, hỏi: "Vậy khanh định làm thế nào?"

Trần Chấp say rượu, nhắm mắt lại, "Tru di cả cửu tộc đi."

Trần Chấp như thể đang nói bâng quơ một câu, Trần Liễm Vụ cũng chỉ phất tay mấy cái.

Bình Lâm hầu, dòng dõi được phong hầu ba đời, liền bị bịt miệng kéo đi.

Thượng Thư Bộ Lại ngồi trên ghế mặt mày trắng bệch như tượng.

Bàn tay của Trần Liễm Vụ ở trong áo Trần Chấp luồn xuống phía dưới, đầu ngón tay chạm vào chỗ kín, nơi đó thậm chí còn rỉ ra một chút nước dâm dục. "Ngươi uống quá nhiều rồi." Trần Liễm Vụ thì thầm nói với Trần Chấp.

Miệng lỗ bị một ngón tay bị đâm vào, sau khi uống rượu nơi đó của Trần Chấp trở nên nhạy cảm, thân thể nghiêng ngả ngồi xuống.

Cái ngồi này liền nuốt ngón tay đó vào sâu hơn.

Rượu của hôn quân ngon hơn rượu của minh quân rất nhiều, Trần Chấp đã uống say. Y ngồi ngẩn ra đó, chậm chạp nhướng mày.

"Lại đây, dựa vào trẫm." Trần Liễm Vụ đưa tay kéo y.

Trần Chấp nắm lấy, để Trần Liễm Vụ đỡ mình vào lòng.

Ngón tay của Trần Liễm Vụ vẫn đang di chuyển bên trong.

Trần Chấp bị rượu vào hun nóng máu, làm cho bên trong cái lỗ nóng rực, ngón tay ấy tách rời lỗ thịt, ra vào lên xuống. Trần Chấp không thể ngồi yên, toàn thân dựa vào Trần Liễm Vụ.

"Tốt nhất đừng gọi, nếu không Thôi Hoài Cảnh sẽ viết chuyện này vào sử sách đấy." Trần Liễm Vụ ôm chặt y, nghiêng đầu thì thầm bên tai.

"Có phải ngươi đang cười không?" Trần Chấp nheo mắt, biểu cảm của Trần Liễm Vụ y không nhìn rõ.

"Không." Trần Liễm Vụ cười đáp.

Trên ngai vàng, tiếng nước khuấy động giữa hai người họ càng lúc càng rõ.

"Hôm nay là tiệc ngắm hoa, thần có một bài thơ xin dâng lên bệ hạ."

Bình Lâm hầu vô cớ bị tru di cửu tộc, trong tiệc rượu mọi người đều hoang mang, chỉ có quan Trạng nguyên tân khoa đứng dậy nâng ly, cười nói như thường.

Trần Liễm Vụ để hắn dâng lên.

"Vườn hoa xuân sắc nắng yên bình, Tám phương thái hòa ít chiếu thư." Trạng nguyên từ tốn ngâm nga.

Thơ hay, chỉ là người viết bài thơ này vào lúc quốc gia sắp diệt vong, thật đúng là mặt dày.

"Ồn ào." Trần Chấp nằm trong lòng Trần Liễm Vụ nhíu mày.

Trần Chấp dùng tiền để mua quyền, ngồi trong hậu cung mà biết chuyện tiền triều, những người dưới trướng y đều đã biết. Lúc này y nâng mí mắt, đôi mắt say rượu lại đầy vẻ uy nghiêm đàn áp người ta, vung tay ném chén rượu trên bàn xuống dưới thềm, tiếng ngọc vỡ vang lên, "Hiền tài tân khoa được triều đình chọn ra là cái thứ gì vậy!"

"Đừng tức giận, đừng tức giận." Trần Liễm Vụ nhẹ nhàng dỗ dành, hắn chỉ cảm thấy bộ dạng của Trần Chấp khi say rượu mặc tay người nặn, mượn rượu làm càn rất đáng yêu. Sau đó hắn ngẩng mặt lạnh lùng vẫy tay về phía trạng nguyên, "Cút xuống đi."

Trạng nguyên tự xưng là dũng cảm tài hoa, biết cách làm vừa lòng hoàng đế, không ngờ muốn vỗ mông ngựa lại đụng phải chân ngựa, lặng lẽ lui xuống và cút ra ngoài.

"Chẩm khanh đừng tức giận, trẫm đã đuổi hắn đi rồi." Trần Liễm Vụ chỉnh lại áo choàng bị bung ra của Trần Chấp khi y ném chén, bên dưới lại đút thêm vào một ngón tay, hai ngón tay khép lại ra ra vào vào.

Lỗ nhỏ kín đáo của Trần Chấp mềm hơn nhiều so với ngày thường, nước chảy tràn ngập toàn bộ lối vào trơn trượt.

Trần Chấp cố bình ổn hơi thở, muốn đè nén men rượu xuống, nhưng cơn say không giảm mà lại càng dâng lên.

Trần đế nổi tiếng khắp nơi, bốn biển tự nhiên đều chiều lòng hắn, rượu tiến cống đều là những loại tuyệt phẩm trên thế giới, có hậu vị mạnh mẽ.

"Đây là đâu..." Trần Chấp choáng váng, chống tay lên ngực Trần Liễm Vụ muốn ngồi thẳng dậy xem xung quanh.

"Tại yến tiệc." Trần Liễm Vụ kè sát bên tai y đáp lời, rồi ôm y trở lại trong lòng. Trần Chấp vừa đứng dậy, áo lụa bên dưới mở ra, để lộ cả đùi, Trần Liễm Vụ nhìn một cái, rồi mới đưa tay khép lại che kín đi.

"Bữa tiệc gì?"

Trần Liễm Vụ cười khẽ, nghiêng đầu hôn lên môi Trần Chấp, "Bữa tiệc mà ngươi đã tru di cả cửa tộc của người ta đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top