Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Triệu Giáng thật sự là quá thích Bạch Thập Cửu, dung nhan cùng hành vi của thiếu niên không có chỗ nào là không lộ ra một vẻ quyến rũ ngây thơ, cùng không hiểu gì về thế giới bên ngoài, nhưng trong vấn đề về tình dục, lại trung thành với cảm giác của bản thân nhất, cũng không ngượng ngùng kiêu căng.

Sau khi thiếu niên trải qua chuyện giường chiếu lần đầu tiên, thiếu niên như đã phát hiện ra một thế giới mới, vừa nhìn thấy hắn là y tự động đi lại đây, quấn quýt lấy hắn muốn hôn muốn ôm một cái.

Sáng sớm vừa mở mắt ra, thiếu niên liền mông lung dựa lại gần, lòng bàn tay mềm mại ở dưới chăn duỗi đến giữa háng của hắn, nháy đôi mắt sáng ngời, “Triệu ca ca, ngươi muốn ăn ta không?”

Bạch Thập Cửu vừa trêu chọc một cái, là Triệu Giáng đã có thể đỏ mắt.

Xoay người đè người ở dưới thân, thiếu niên tự động dùng hai chân trắng nõn cuốn lấy vòng eo của hắn, ưỡn ngực đem hồng châu đứng thẳng đưa đến bên môi hắn.

Đầu tóc rối tung, môi đỏ khẽ nhếch, trong lúc vô thức rên rỉ kêu “Triệu ca ca”.

Triệu ca ca…… Ngươi nhanh lên…… Ưm…… Nhanh hơn một chút……

Tiểu Thập Cửu, Tiểu Thập Cửu rất thích ngươi…… Rất thích Triệu ca ca……

Thích ngươi nhất……

Triệu Giáng quả thực sắp điên rồi, hắn lấp kín môi y liều mạng quấn quýt, giống như muốn hút hết linh hồn y, rồi lại nhịn không được mà buông ra, bởi vì hắn muốn nghe được lời nói ngọt ngào hơn, cảm động hơn từ trong miệng y.

Triệu Giáng muốn làm y chết ở dưới cơ thể mình.

Thiếu niên sống trong Triệu phủ cùng hắn, thỉnh thoảng sẽ biến mất nửa ngày hoặc là một ngày, sau đó tự động xuất hiện trở lại. Điều duy nhất treo ở trong lòng Triệu Giáng chính là, hắn không thể điều tra ra lai lịch của thiếu niên, tuy rằng trong lòng biết rõ Bạch Thập Cửu sẽ không làm chuyện gì bất lợi với mình, nhưng loại thế gia đại tộc này lại có quan hệ rất chặt chẽ với hoàng gia, chuyện an nguy, có thể nói là quan trọng nhất.

Sau vài lần hỏi Bạch Thập Cửu, y luôn luôn không biết làm sao, rồi sau đó là ấp úng chuyển chủ đề.

Triệu Giáng vừa nhìn thấy bộ dáng ấm ức sợ hãi của y, thì liền không thể nhẫn tâm được.

Lần này khó khăn lắm mới hỏi thêm được hai câu, Bạch Thập Cửu thấy không thể tránh được, liền cởi quần áo, ngồi lên trên người hắn.

Không biết từ khi nào mà quần đã bị cởi ra, đôi chân trắng như tuyết kẹp vào eo hắn, Bạch Thập Cửu nắm tay hắn, ấn lên trên cánh mông mượt mà ngon miệng của mình.

Đôi mắt Triệu Giáng trở nên nóng rực, tất cả những gì về tình dục mà thiếu niên biết, đều là trải nghiệm cùng hắn, tất cả đều được hắn dạy dỗ từng câu nói, từng động tác.

Triệu Giáng thở dài một hơi trong lòng, vươn ngón tay thon dài, cắm vào trong u huyệt.

Bạch Thập Cửu tựa vào vai hắn, rên rỉ.

Khi đang rơi vào trong cảnh đẹp, thì ngoài cửa truyền đến thanh âm bẩm báo: “Thiếu gia, phu nhân đã tới! Đã vào cửa lớn, thuộc hạ ngăn lại không được!”

Triệu Giáng cảm thấy trong nhà có quá nhiều quy định, hắn yêu cầu mấy lần, cuối cùng cũng được cho phép, và hắn cũng đã xây dựng phủ ở bên ngoài từ lâu.

Triệu Giáng hơi ngừng lại, rồi sau đó bóp chặt bờ mông đầy đặn đến nỗi sắp tràn ra trong tay, dập mạnh hai cái, phóng ra tất cả.

Vội vàng sửa sang quần áo lại, hôn lên trán thiếu niên một cái, “Đừng sợ.”

Giọng nói vừa dừng, tiếng bước chân đã truyền đến cửa, “Triệu Giáng? Mẹ đến thăm con……”

Bạch Thập Cửu có chút sợ hãi, nhưng lại có chút không rõ lý do vì sao lại sợ, nhưng y vẫn nghe lời mà nhặt quần áo lên, trốn ra sau bình phong.

Triệu phu nhân mở cửa, hỏi han ân cần một phen, rồi lau nước mắt, sau đó lại hỏi: “Nghe hạ nhân nói, trong khoảng thời gian này Giáng nhi mê mẫn một thiếu niên đúng không?”

Trước đây Triệu Giáng làm xằng làm bậy ra sao đều được, Triệu phu nhân cưng chiều con trai, luôn luôn mặc kệ, nhưng lần này lại không thể được.

Làm sao một người mẹ có thể không nhìn ra, con trai của mình đã rung động chứ.

Triệu Giáng cúi đầu không nói, Triệu phu nhân lại hỏi: “Người nọ có lai lịch như thế nào?”

Dù sao bà cũng là chủ mẫu của Triệu phủ hơn ba mươi năm, thu lại sự ôn nhu của một người mẹ hiền, Triệu Giáng cũng cảm thấy có chút áp lực, bị ép hỏi, chỉ phải nói: “Con không biết.”

“Chỉ là đệ ấy chưa từng làm việc gì nguy hiểm đối với con!”

“Mê hoặc lòng người, còn chưa được tính là nguy hiểm sao?”

Triệu phu nhân nói xong, cũng không cho hắn có cơ hội đáp lại, lập tức đứng lên, đi tới phòng ngủ phía sau.

Trong miệng cười lạnh, nói: “Nghe nói lúc này hắn đang ở chỗ này, quấn lấy con tuyên dâm vào ban ngày, đây là con nói chưa từng làm gì sao?”

Triệu Giáng vội đi theo, nhưng lại chỉ thấy một đống quần áo trên mặt đất, không thấy bóng dáng của Bạch Thập Cửu đâu.

Triệu phu nhân nháy mắt, thị nữ bên cạnh tiến lên kiểm tra, dưới giường, trong tủ quần áo, thậm chí là trên xà nhà, xác thật là không thấy bóng người nào.

Triệu Giáng đè nén sự bất an trong lòng xuống, “Mẹ à, hôm nay Bạch Thập Cửu ra ngoài rồi, đệ ấy cũng không có xấu xa như người đã nói đâu, ngày khác con nhất định sẽ dẫn đệ ấy đi thăm người.”

Vẻ mặt của Triệu phu nhân rất khó coi, vung tay áo, “Không cần!”

Triệu Giáng đưa mẹ mình ra khỏi cửa phủ, sự phỏng đoán mờ mịt trong lòng sắp có hình dáng, hắn suy sụp trở về phòng, đóng cửa lại, tìm kiếm khắp nơi, ngay cả một góc nhỏ nhất cũng không buông tha.

“Thập Cửu! Bạch Thập Cửu!”

“Tiểu Thập Cửu ngươi ra đây! Ngươi ra đây được không, ta có thể bảo vệ ngươi, ngươi tin ta đi!”

“Ngươi đừng sợ! Ngươi đừng đi, nơi này của ta có bánh Phức Phương, rất nhiều rất nhiều bánh Phức Phương! Ngươi ra đây đi!”

“Ngươi trở về……”

Cho đến khi sắc trời đã trở nên đen nhánh, Triệu Giáng mới im lặng, từng ngụm từng ngụm uống sạch một vò rượu.

Bạch Thập Cửu muốn đi, thì làm sao mà hắn có thể tìm được y chứ.

Hoàn cảnh dữ dội lúc này tương tự như lúc trước, và khi đó sao hắn có thể nghĩ đến, mình sẽ có tình cảm sâu đậm với thiếu niên này đến như vậy chứ.

Sự tức giận và bối rối ngay lúc đó, làm sao có thể so sánh được với nỗi đau thấu tim gan ngay lúc này đây.

Trong nháy mắt, hắn phát hiện ra mình đã rơi nước mắt như mưa từ lâu.

“Cạch” một tiếng, cửa mở.

Bạch Thập Cửu vẫn mặc quần áo màu trắng, tóc đen, hai mắt sưng đỏ, nghiêng ngả lảo đảo nhào vào trong lòng ngực hắn.

Y ngẩng đầu, đầu lưỡi mềm mại liếm hôn mí mắt ướt át của hắn, “Triệu ca ca, ngươi khóc……”

Bạch Thập Cửu cầm tay hắn, ấn lên trên ngực mình, “Triệu ca ca, ngươi đừng khóc, ngươi khóc, tim ta đau……”

Triệu Giáng ôm y vào ngực, từng viên nước mắt rơi xuống khóe môi y.

Thiếu niên không hiểu cái gì là lời nói khéo léo, cái gì là lời ngon tiếng ngọt, nhưng chỉ một câu nói, đã có thể đánh trúng nơi sâu nhất trong trái tim hắn mà không có bất kỳ sự cản trở nào.

Triệu Giáng nâng mặt lên y, như đang vừa khóc vừa cười, “Tiểu Thập Cửu, hứa với ta, đừng đi, được không?”

Bạch Thập Cửu ngơ ngác nhìn hắn, “Không đi.”

“Vĩnh viễn không đi.”

“…… Không đi.”

Triệu Giáng cười dài ba tiếng, uống một hớp rượu, nắm cằm thiếu niên, bón qua.

Cứ lặp lại như thế, quả nhiên nhìn thấy gương mặt của Bạch Thập Cửu đỏ ửng, hai mắt mơ màng.

Triệu Giáng đặt y lên giường, cởi quần áo ra, lộ ra cơ thể trần trụi trơn bóng như ngọc.

Triệu Giáng mút hôn đi thẳng một đường xuống dưới, sau đó ngậm lấy dương căn thanh tú của y, phun ra nuốt vào. Hắn hiểu rõ cơ thể của thiếu niên, thậm chí còn hiểu rõ hơn chính bản thân thiếu niên, làm thế nào để y có thể thoải mái, làm thế nào để y dục tiên dục tử, chỉ cần một hành động.

Bạch Thập Cửu phát ra một tiếng nức nở không kiềm nén được, y co chân lại kẹp đầu hắn vào giữa đùi.

Ngay cả dịch trắng do thiếu niên bắn ra cũng mang theo hương thơm, Triệu Giáng không chút do dự nuốt nó xuống.

“Tiểu Thập Cửu……”

Thiếu niên vô cùng mệt mỏi, y miễn cưỡng mở hai mắt ra nhìn hắn.

“Hôm nay mẫu thân nói cho ta, nói trong phủ của ta có một tia yêu khí, ngày mai định mời một đạo sĩ đắc đạo tới, ngươi nói chuyện này phải làm thế nào mới được đây?”

Bạch Thập Cửu kinh hãi mà mở to hai mắt, lập tức muốn nhảy xuống giường, Triệu Giáng đã chuẩn bị trước, hắn bắt đôi tay y ấn lên trên đỉnh đầu.

Hai mắt Bạch Thập Cửu rưng rưng, nhưng Triệu Giáng lại không thuận theo, không buông tha cho y, “Ta đọc qua một ít sách truyền kỳ chí quái, có một số yêu quái nhỏ chưa thành niên, sau khi uống rượu xong, có lẽ sẽ không khống chế pháp lực của mình được, lộ ra sơ hở gì đó……”

Còn chưa nói xong, hai mắt Bạch Thập Cửu đã đỏ hoe, chứa đầy nước mắt, đôi tai nguyên bản đã biến mất, thay vào đó là một đôi tai thỏ dài mềm mại trắng nõn hiện ra từ đỉnh đầu y, uể oải ỉu xìu rũ xuống dưới.

Khi lo lắng hoặc bị kích thích mạnh, y sẽ trở nên thất thường, lúc đó bị thị vệ dồn vào góc tường, dù lo lắng nhưng cũng không biến lại thành con thỏ, mà hiện tại vừa cảm thấy sợ hãi, thì thân thể lại không thể duy trì hình người được.

Triệu Giáng như không nhìn thấy, hắn nâng cằm y hôn lên, quả nhiên, lại hiện ra một đôi răng thỏ nhọn hoắc.

Bạch Thập Cửu giãy giụa kịch liệt, toàn bộ quần áo, đệm chăn đều nằm rải tác ở trên giường, một con thỏ trắng nhỏ có bộ lông xù chui ra từ trong đó, chạy nhanh ra cửa.

Triệu Giáng cũng đồng thời nhảy xuống giường, đuổi theo vài bước, rồi ngã người xuống mặt đất, mới có thể bắt lấy vật nhỏ này.

Hắn cẩn thận ôm nó vào trong ngực, ngón tay thon dài ôn nhu lướt qua bộ lông mềm mại, nhẹ nhàng cười nói, “Tiểu Thập Cửu, ngươi là thỏ tinh, đúng không?”

Trước kia, trong một lần làm tình, Bạch Thập Cửu bị hắn lăn lộn đến nỗi chịu không được, vì vậy đôi tai lông xù kia đã hiện ra, nhưng nó đã thay đổi trở về trong chốc lát, lúc ấy Triệu Giáng còn nghi ngờ trong lòng là do mình hoa mắt, cho đến hôm nay, khi Bạch Thập Cửu có thể biến mất không còn một dấu vết dưới mắt nhiều người như vậy, sự nghi ngờ kia lại xuất hiện.

“Đừng sợ, đừng sợ.” Thật sự là vật nhỏ trong ngực hắn trông quá yếu ớt, Triệu Giáng chỉ dám nâng y lên, dùng gương mặt áp lên lưng y, “Chuyện về đạo sĩ là ta lừa ngươi, mẹ của ta không biết gì cả…… Ngươi là người hay là yêu không quan trọng……”

Thỏ con trong lòng bàn tay giật giật, chỉ trong chốc lát nó đã biến thành một thiếu niên trần truồng, tóc dài rối tung.

Đôi mắt của Bạch Thập Cửu che kín nước mắt mông lung, không thể nói ra một câu hoàn chỉnh, “Triệu ca ca…… Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ ghét ta……”

Hiếm khi Triệu Giáng không có chút tâm tư ướt át gì mà ôm chặt y, bàn tay vuốt ve tấm lưng bóng loáng của y, “Sao lại có thể chứ? Cho dù ngươi là người hay là yêu, ngươi đều là Tiểu Thập Cửu của ta……”

Bạch Thập Cửu ôm chặt lấy hắn, “Triệu ca ca, Thập Cửu rất thích ngươi, hu hu…… Thật sự rất thích ngươi……”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #caoh#dammy