Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mời uống trà!" Hèn mọn.

"Đọc báo không?" Lại hèn mọn.

"Ăn bánh kem nhé!" Càng thêm hèn mọn.

Sau bữa trưa, tiếng lấy lòng hèn mọn liên tiếp vang lên trong văn phòng của Tập đoàn đầu tư Kobayashi , có thể thấy được chủ nhân của giọng nói rất áy náy mà muốn bù đắp.

Chỉ có điều tên đàn ông đang được lấy lòng kia vẫn hậm hực mà không trả lời, may mà bốn tên còn lại đã ra ngoài thăm hỏi mấy ông chủ của những công ty khác, nếu không thấy được chắc chắn sẽ lại phỉ nhổ hắn không biết tốt xấu.

"Là chính anh muốn đứng ở phía sau em, làm sao em biết sẽ đụng phải anh chứ..." Thấy hắn không thèm để ý đến, Rein không nén được mà than thở kêu oan, cảm thấy mình cũng rất vô tội.

"Vậy ý của em là đang trách anh sao?" Nghe thế, rốt cuộc Shade cũng mở miệng, chỉ có điều vẻ mặt rất hung ác,

Được lắm! Cô ta đụng hắn đến máu đổ như trút ra, thiếu chút nữa là gãy mũi lại còn không biết xấu hổ mà đổ hết sai lầm lên đầu hắn, đáng ghét!

"Em... em cũng không nói như vậy!" Thấy vẻ mặt hắn không tốt, cho dù Rein thực sự có ý nghĩ đó đi nữa thì cũng không dám thừa nhận, chỉ nhìn cái mũi đến giờ vẫn sưng đỏ của hắn...

"Phì!" Không thể nhịn nữa, thực sự bật cười ra.

"Em còn không biết thẹn mà cười?" Không dám tin cô lại vô lương tâm như vậy, Shade bi phẫn mà hét lên.

"Xin, xin lỗi... Phì..." Vừa nói xin lỗi vừa muốn dừng tiếng cười không ngừng bật ra, nhưng càng muốn kiềm nén thì lại càng không nén được, cuối cùng vẫn cười khùng khục ra.

"Em... Cô gái đáng ghét này!" Tức muốn chết mà xông lên lấy tay bóp chiếc cổ mảnh mai của cô, hắn gào rít mà uy hiếp. "Cười nữa đi! Có ngon thì em cười nữa đi..."

"Ha ha ha... Em là con gái, em không có gan nhưng em vẫn muốn cười..." Cho dù bị bóp cổ rất thảm thương nhưng Rein vẫn cười đến nỗi sắp hụt hơi.

Hừ... Đúng là nói không sai, cô là con gái nên không "có bầu"[15]!

Trên trán lập tức bốc lên mấy luồng khói đen, Shade bị câu trả lời này làm cho không biết nói gì. Thấy cô đã bị mình bóp rất chặt nhưng còn không sợ chết mà không ngừng cười lớn, giống như đã nhìn thấu hắn không có cách nào làm gì cô, trong lòng cực kì bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu thở dài mà thả người ra.

"Đúng vậy! Đúng vậy! Anh đã định sẵn là xui đến mức này!" Tự oán tự trách.

"Đừng nói như thế!" Vỗ vỗ vai hắn, Rein an ủi. "Ít nhất cái xui của anh cũng có giá, còn em cũng chỉ có thể tự nhận xui mà thôi."

Aiz... Hắn cũng không tồi, mỗi lần xảy ra chuyện xui ít nhất cũng còn có một khoản tiền vào túi!

"Đây là an ủi sao?" Liếc ngang cô một cái, hắn bất mãn kêu lên: "Anh mặc kệ! Tóm lại là em nợ anh một lần."

Lần trước bị cô cho một cú KO, ít nhất còn đổi được "nụ hôn đầu". Làn này bị đụng thành anh hề mũi đỏ nhưng lại không được gì hết, thật là thiệt thòi!

"Được rồi! Được rồi! Nợ thì nợ. Một người đàn ông mà còn so đo như vậy..." Cằn nhằn, không nghe ra ý ở ngoài lời, chỉ đơn giản cho ràng hắn muốn cô bù đắp tinh thần và thể xác bị tổn thương của hắn nên vừa bực mình vừa buồn cười mà nhận lời.

"Thế còn được!" Cuối cùng cũng hài lòng mà gật đầu.

Thấy cuối cùng thì vẻ hậm hực tích tụ cả buổi sáng của hắn cũng tiêu tan, Rein đột nhiên cảm thấy hắn thật đáng yêu, giống như một đứa trẻ, nhịn không được mà cười lên.

"Đừng cười nữa, cùng ăn bánh kem nè!" Cắt cái bánh cô mua về làm điểm tâm cho bữa trà chiều thành hai miếng, hắn gọi cô cùng đến thưởng thức.

Có bánh để ăn, Rein cũng không khách khí, lập tức chạy đên ngồi đối diện với hắn, lúc ăn bánh kem thì cũng thuận miệng hỏi: "Đúng rồi! Có phải hồi sáng anh có gì muốn nói với em không?"

Lúc đó hình như hắn có lời gì đó muốn nói với cô, sau lại vì xảy ra thảm kịch mà không nói ra được, mãi đến giờ mới hỏi rốt cuộc là hắn muốn nói gì?

Cô hỏi một cách thình lình như vậy làm cho Shade bỗng chốc đỏ mặt, nghẹn họng mà mở to mắt nhìn gương mặt trắng nõn đang rất tò mò kia, xấu hổ cả buổi trời mà không nói nên lời.

Áaaa... Gì chứ! Hắn nên nói sao với cô là hắn muốn cùng cô tìm hiểu nhau một chút chứ? Thật kỳ cục! Hả... Hắn, hắn đỏ mặt cái gì?

Rein đầu tiên là ngẩn người ra, thấy mặt hắn đỏ như là lửa cháy lan ra đồng cỏ mà nhìn chằm chằm vào mình, không biết tại sao tự nhiên cô cũng trở nên mặt đỏ tai hồng.

"Em, em đỏ mặt cái gì chứ?" Lắp bắp hỏi, người ác thì hay la làng trước.

"Này... Anh đừng hỏi em, em cũng không biết đâu!" Ôm lấy hai gò má không ngừng nóng rực, tim cô đập loạn xạ, hoảng hốt mà kêu lên: "Em thấy anh đỏ mặt thì tự nhiên cũng đỏ theo!"

Đây là sao? Đỏ mặt cũng có thể lây lan sao?

Vừa không biết nói gì vừa dở khóc dở cười, nhưng nhìn bộ dạng đáng yêu của cô khi ôm lấy gương mặt thẹn thùng đỏ ửng mà kêu lên thì Shade không khỏi có chút thất thần, cảm thấy đôi môi đỏ mọng kia đang cám dỗ hắn... cám dỗ hắn...

Chết tiệt! Thấy loại cám dỗ này mà không làm gì thì không phải là đàn ông.

"Rein!" Đột nhiên vẻ mặt hắn rất nghiêm túc mà gọi cô.

"Cái gì?" Ngây ngốc mà trả lời, vẫn chưa biết mình đang bị nhìn chằm chằm.

"Em nợ anh một lần, đúng không?" Thầy dạy có lí do thì mới không bị đập.

"Hả... Vậy thì không sai!" Ngẩn người ra, không hiểu hắn muốn làm gì?

"Rất tốt!" Nở nụ cười dâm đãng, Shade ngoắc ngoắc tay với cô. "Nào, lại đây!"

"Làm, làm chi?" Cảm thấy nụ cười của hắn rất dâm đãng, nhưng vẫn chưa có ý thức nguy hiểm mà ngoan ngoan đưa mặt qua.

"Thời điểm em trả nợ tới rồi!" Nói xong, dùng tốc độ sấm sét mà bịt lấy đôi môi mê người kia.

Đùng!

Thoáng chốc, đầu giống như bị một tiếng sấm đánh trúng, đầu óc của cô lập tức trở nên trống rỗng, chỉ có thể kinh ngạc mà mở to mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc của hắn, mặc cho mình bị ăn sạch đậu hũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top