Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2.

Quang Anh theo chân Đức Duy qua những hành lang dài của ngôi biệt thự. Cậu vẫn chưa quen với sự xa hoa của nơi này, và từng ngóc ngách đều khiến cậu ngạc nhiên. Những bức tranh treo tường, những chiếc đèn chùm lấp lánh, và cả không khí trong lành từ khu vườn ngoài cửa sổ khiến Quang Anh có cảm giác như mình đang bước vào một thế giới khác. Cảm giác ngột ngạt của cuộc sống cũ dường như vẫn còn ám ảnh cậu, nhưng ít nhất, tại đây, có vẻ như cậu sẽ không phải đối mặt với sự lạnh lùng của những ánh mắt xa lạ.

Khi họ tiến ra đến cổng, Đức Duy quay sang nhìn cậu với một nụ cười thoải mái.

-Cậu sẽ gặp Huy, thằng bạn thân của mình. Nó ở hàng xóm, nhưng bọn mình chơi với nhau từ nhỏ, như anh em vậy.

Quang Anh chỉ gật đầu nhẹ. Cậu không biết gì nhiều về Đức Duy ngoài sự thân thiện mà cậu ấy đã thể hiện ngay từ lần đầu gặp mặt. Nhưng ở tuổi 17, Quang Anh không dễ dàng mở lòng. Những tổn thương trong quá khứ khiến cậu học cách giữ khoảng cách với mọi người, dù cho trái tim có khát khao sự ấm áp đến đâu đi nữa.

Cánh cổng lớn của ngôi biệt thự mở ra, và trước mặt Quang Anh là một ngôi nhà khác, tuy không lớn bằng nhưng cũng rất đẹp và tráng lệ. Một thiếu niên tầm tuổi họ đang đứng chờ ở cổng, tay đút trong túi quần, nụ cười rạng rỡ.

- Lô cu! Đây là Quang Anh đúng không? Mày kể về thằng này nhiều lắm rồi đấy.

Quang Anh nhìn sang Đức Duy, hơi bất ngờ. Đức Duy đã kể về mình? Từ bao giờ?

- Đúng rồi, đây là Quang Anh, mày đi chơi cùng bọn tao đi!

Đức Duy vui vẻ đáp, tiến lên và vỗ vai bạn mình. Huy nhìn Quang Anh, ánh mắt không giấu nổi sự tò mò. Cậu bước đến gần và giơ tay ra, nụ cười không tắt trên môi.

- Chào Quang Anh, tao là Huy. Rất vui được gặp mày. Chắc mày hơi ngợp với mọi thứ ở đây, nhưng không sao, bọn tao sẽ giúp mày quen dần.

Quang Anh có chút do dự nhưng rồi cũng bắt tay Huy."Cảm ơn"

Trong lòng Quang Anh vẫn còn lạc lõng. Những lời chào đón và sự thân thiện này, dù chân thành, vẫn khiến cậu cảm thấy mình như một người ngoài. Cậu chỉ mới đến đây chưa đầy một ngày, và việc lập tức kết bạn có vẻ quá sức đối với cậu. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt sáng ngời của Đức Duy và Huy, cậu không thể nói ra điều gì khiến mọi thứ trở nên khó xử.

- Bọn tao định ra trung tâm thương mại để mua một ít đồ cho Quang Anh, đi chung không?

- Đéo

- ???

- Đấy là mấy thằng ngu nói, còn t muốn đi. Nhanh thôi go goo!

Cả ba lên xe, và Quang Anh ngồi ở ghế sau, nhìn ra ngoài cửa sổ. Đây là lần đầu tiên cậu ngồi trong một chiếc xe sang trọng như thế này, và cũng là lần đầu cậu được đưa đến trung tâm thương mại – một nơi mà trước đây cậu chỉ dám mơ đến. Cả cuộc đời của Quang Anh trước giờ chỉ gói gọn trong những căn nhà cũ kỹ, những con hẻm nhỏ và chợ trời nhộn nhịp, nơi mà mọi thứ đều đơn giản và nghèo nàn. Cậu chưa bao giờ tưởng tượng sẽ có ngày mình được bước chân vào một nơi xa hoa như thế này.

Khi đến nơi, trung tâm thương mại hiện ra trước mắt Quang Anh như một tòa lâu đài khổng lồ. Những tấm kính sáng bóng phản chiếu ánh nắng mặt trời, cửa kính tự động mở ra, và bên trong là một không gian rộng lớn với các cửa hàng cao cấp, những thương hiệu mà cậu chưa từng nghe tên. Đèn chùm sáng rực, tiếng nhạc nền nhẹ nhàng và mùi hương dịu ngọt từ những quầy mỹ phẩm hòa quyện với nhau, tạo nên một bầu không khí khiến Quang Anh choáng ngợp.

Đức Duy và Huy đi trước, cười nói rôm rả, nhưng Quang Anh chỉ có thể đi sau, lặng lẽ quan sát mọi thứ xung quanh. Mỗi bước chân của cậu như lạc vào một thế giới khác, nơi mà tất cả đều xa lạ và vượt khỏi tầm với của cậu.

" Quang Anh, muốn mua gì không?" Đức Duy quay lại hỏi, kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ.

Quang Anh khẽ lắc đầu. "Mình không cần gì cả."

- Đừng ngại. Mày mới đến, phải có vài thứ cho bản thân chứ. Thằng Duy cũng bảo sẽ sắm cho mày ít đồ mà.

Huy nói, tiến tới đứng cạnh Quang Anh. Cậu mỉm cười nhẹ, nhưng trong lòng không tránh khỏi cảm giác ngại ngùng. Mọi thứ ở đây đều quá đắt đỏ, cậu không quen với việc mua sắm kiểu này. Trong suốt nhiều năm qua, quần áo của cậu đều là những thứ đã cũ và tã rách, được vá đi vá lại nhiều lần. Đến giờ, việc mua một bộ đồ mới đối với cậu vẫn còn là điều xa vời.

- Thật mà, cứ chọn thoải mái đi. Đây là cơ hội để cậu thay đổi, phải không? Mình sẽ lo hết

Đức Duy cười và vỗ vai Quang Anh. Cảm giác ngại ngùng vẫn còn, nhưng dưới sự khuyến khích của Đức Duy và Huy, Quang Anh đành miễn cưỡng đi theo họ vào một vài cửa hàng. Đức Duy và Huy cười đùa, chọn giúp cậu vài bộ đồ, nhưng Quang Anh cảm thấy khó xử. Mọi thứ đều quá mới lạ, và cậu vẫn chưa quen với việc trở thành tâm điểm của sự chú ý như thế này.

''Quang Anh, mày bao nhiêu tuổi vậy?'' Huy hỏi, ánh mắt tò mò.

''Mình 17 tuổi" Quang Anh trả lời, nhìn vào mắt Huy.

- Vãi, anh lớn hơn bọn em 2 tuổi luôn à? Mà nhìn anh nhỏ con hơn bọn em nhiều. Đúng là lứa tuổi không nói lên điều gì nhỉ?

Huy kêu lên, ngạc nhiên. Đức Duy cười và đấm nhẹ vào vai Huy. 

- Chắc tại mày chăm ăn chăm uống nên nhìn lớn hơn thôi. Thật ra, mày thấy thằng này nhỏ nhắn hơn không?

Quang Anh mỉm cười, cảm thấy hơi vui khi nghe Huy nói như vậy. Dù cho mình lớn tuổi hơn, nhưng sự chênh lệch đó không làm cho cậu cảm thấy xa lạ. Cậu nhìn hai người bạn, lòng đầy hy vọng rằng họ có thể giúp cậu hòa nhập vào cuộc sống mới này.

- Bộ này đẹp phết này, chắc anh sẽ hợp với nhiều thứ khác nữa.

Huy thì thầm, nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý. Quang Anh ngại ngùng, không biết phải phản ứng thế nào. Nhưng ngay lúc đó, Đức Duy bước tới, ánh mắt có chút lạnh lùng, dù miệng vẫn giữ nụ cười như mọi khi. 

- Thôi nào, để Quang Anh tự lo. Anh ấy không cần mày lúc nào cũng sát bên thế đâu.

Huy quay sang nhìn Đức Duy, cười tươi nhưng giọng nói có chút khiêu khích. 

- Tao chỉ giúp anh ấy thôi mà. Quang Anh là người mới, phải để anh ấy cảm thấy thoải mái chứ.

- Thoải mái thì đúng, nhưng không cần phải lúc nào cũng kè kè bên cạnh

Đức Duy đáp, rồi quay sang Quang Anh, giọng nhẹ nhàng hơn. 

- Anh thấy sao, Quang Anh? Có gì không thích thì cứ nói.

Quang Anh gật đầu nhẹ, cố gắng lờ đi sự căng thẳng đang diễn ra giữa hai người bạn này. Cậu không muốn mình trở thành nguyên nhân khiến mọi thứ trở nên khó xử, nhưng rõ ràng có một sự xung đột âm thầm giữa Đức Duy và Huy. Dù không ai nói ra, nhưng sự quan tâm của Huy dành cho Quang Anh dường như đang châm ngòi cho cảm giác khó hiểu trong Đức Duy.

Sau một hồi, họ quyết định rời khỏi cửa hàng với vài món đồ. Huy đã chọn cho Quang Anh một chiếc áo thun màu xanh nhạt, cùng với một chiếc quần thụng vừa vặn. Quang Anh cũng được Đức Duy dẫn đi thử một chiếc áo khoác nhẹ màu trắng, khiến cậu cảm thấy mình như đang được tắm mình trong một thế giới mới mẻ.

- Quang Anh, anh đã có nhiều thứ mới, giờ có thể bắt đầu lại rồi, anh không cần phải lo lắng về quá khứ nữa.

Đức Duy nói khi họ ra khỏi trung tâm thương mại. Quang Anh chỉ mỉm cười nhẹ, nhưng sâu trong lòng, cậu vẫn mang nỗi lo lắng không nguôi về những điều mà tương lai có thể mang đến. Cậu không biết liệu mình có thể thật sự thoát khỏi quá khứ, hay sẽ mãi mãi mang theo những vết thương lòng không thể lành.

'' Huy, tao thấy mày hơi quá." Đức Duy hỏi, quay sang bạn mình.

'' Ý mày là sao?'' Huy đáp, cố gắng không để lộ sự khó chịu trong giọng nói.

- Mày không thấy là Quang Anh có hơi ngột ngạt sao? Hãy để anh ấy có không gian, và mày không cần phải lúc nào cũng kè kè bên cạnh


 Đức Duy nói với một chút bực bội. Quang Anh cảm thấy không thoải mái khi thấy hai người bạn tranh cãi vì mình. Cậu lên tiếng, cố gắng cắt đứt sự căng thẳng. 

- Mình ổn mà. Thật sự, mình không muốn làm phiền hai người.

Huy nhìn Quang Anh, có chút tiếc nuối. ''Tao chỉ muốn giúp đỡ anh, đừng ngại.''

- Quang Anh, anh không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì. Huy chỉ đang hơn thua với tao thôi

Đức Duy nói, nhưng giọng điệu của cậu lại không thể che giấu sự khó chịu. Là sao đây, ghen à? Quang Anh cảm thấy bối rối. Cậu không muốn giữa họ có bất kỳ sự mâu thuẫn nào, nhưng cậu cũng không thể không nhận thấy rằng tình cảm của Huy dành cho mình đang khiến Đức Duy cảm thấy khó chịu. Cậu không muốn làm tổn thương bất kỳ ai trong số họ, nhưng việc này lại nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu.

Họ cùng nhau đi qua các cửa hàng, và mặc dù Đức Duy và Huy cười đùa vui vẻ, Quang Anh vẫn cảm thấy một khoảng cách vô hình giữa mình và họ. Những câu chuyện đùa vui của hai người bạn thân khiến cậu không khỏi suy nghĩ về mối quan hệ của họ. Có thể Huy thực sự chỉ muốn giúp đỡ cậu, nhưng tình cảm ẩn sâu trong ánh mắt của Đức Duy lại khiến cậu cảm thấy khó xử. Cậu tự hỏi liệu có thể nào cả ba cùng vui vẻ mà không có sự ghen tị hay căng thẳng nào không.Cuối cùng, sau một buổi chiều mua sắm vui vẻ nhưng căng thẳng, cả ba quyết định tìm một quán cà phê trong trung tâm thương mại để nghỉ ngơi. Huy đã chọn một góc bàn gần cửa sổ, nơi ánh nắng mặt trời vẫn còn chiếu rọi. Họ ngồi xuống, và Quang Anh cảm thấy chút nhẹ nhõm khi không còn phải đi vòng quanh với những món đồ trong tay.

'' Anh uống gì?'' Huy hỏi, nhìn vào menu.

'' Mình uống nước trái cây.'' Quang Anh đáp, cố gắng lấy lại tinh thần sau một buổi chiều đầy bỡ ngỡ.

'' Chắc chắn rồi! Cà phê thì sẽ ngon hơn.'' Huy cười, rồi hất cằm sang Đức Duy.

'' Cà phê đen'' Đức Duy nói, ánh mắt vẫn dõi theo Quang Anh. Huy gọi đồ uống và khi phục vụ mang đồ đến, Quang Anh cảm thấy không khí giữa ba người trở nên thoải mái hơn một chút. Họ bắt đầu nói chuyện về những sở thích, những điều thú vị mà họ đã trải qua. Quang Anh lắng nghe và dần dần tham gia vào cuộc trò chuyện.

"Anh có thích bóng đá không?" Huy hỏi, ánh mắt sáng lên. "Tao rất thích đá bóng, nhưng không giỏi như Duy."
Quang Anh cười. "Mình không giỏi, nhưng cũng thích xem."

"Tao đá cùng mày một trận nhé!" Đức Duy gợi ý, ánh mắt lấp lánh. "Huy có thể là thủ môn, còn mày đá ở tiền đạo. Thế nào?"

"Có lẽ vậy" Quang Anh đáp, lòng phấn khích. Cảm giác thân thiện giữa họ dần xua tan đi những mảng tối trong lòng cậu. Cậu không thể không cảm thấy vui khi được tham gia vào những hoạt động vui vẻ và đầy ắp tiếng cười như vậy. Dù sao thì, trong khoảnh khắc này, Quang Anh cảm thấy như mình không còn là một kẻ tị nạn nữa. Cậu đã tìm thấy những người bạn, và có thể, họ sẽ cùng cậu vượt qua mọi thử thách sắp tới. Cảm giác hạnh phúc và thoải mái lấp đầy tâm trí cậu, và mặc dù những lo lắng vẫn còn đọng lại, nhưng ít nhất, hôm nay cậu đã có một ngày tuyệt vời.Và khi cuộc trò chuyện tiếp tục, Quang Anh nhận ra rằng, có thể tình bạn cũng chính là điều mà cậu cần nhất lúc này. Một cách để cậu cảm thấy được yêu thương, để cậu bắt đầu tin vào những điều tốt đẹp, và để cậu có thể học cách mở lòng hơn.Dù cho tương lai có mang đến điều gì, Quang Anh biết rằng ít nhất cậu đã có Đức Duy và Huy bên cạnh. Những người bạn, những người sẽ không chỉ là sự thoải mái mà còn là một phần không thể thiếu trong hành trình tìm kiếm bản thân của cậu.Khi họ rời khỏi quán cà phê, bầu trời đã tối dần. Những ngọn đèn neon trong trung tâm thương mại phát sáng rực rỡ, tạo nên một khung cảnh thật đẹp. Quang Anh không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng. Cảm giác này, dẫu có chút mơ hồ, nhưng cũng khiến cậu cảm thấy như mình đang dần tìm thấy một chỗ đứng trong thế giới này.

"Quang Anh, anh muốn đi xem phim không?"
Đức Duy hỏi khi họ đang đi ra.

"Đi xem phim à?" Quang Anh hỏi lại, cảm giác hồi hộp lóe lên trong lòng.

"Ừ, có một bộ phim mới ra mà mọi người đang bàn tán" Huy gợi ý, đôi mắt sáng ngời. " Anh đi cùng bọn tao nhé!"

Quang Anh nhìn vào mắt họ, và một nụ cười nở trên môi. "Được thôi, mình sẽ đi."

Chắc chắn rằng hôm nay đã là một ngày thú vị, cậu sẽ không để những lo âu hay sợ hãi cản trở mình tận hưởng những giây phút này. Cậu đã từng chịu đựng quá nhiều và giờ là lúc để mở lòng và đón nhận những điều mới mẻ.Khi họ bước vào rạp phim, Quang Anh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Bầu không khí vui vẻ và sự thân thiện của Đức Duy và Huy khiến cậu cảm thấy an toàn hơn. Cậu đã không còn là một kẻ lạc lỏng giữa biển người nữa, mà giờ đây cậu đã có một gia đình mới – một gia đình mà cậu sẽ cùng xây dựng những kỷ niệm đẹp.Và giữa những ánh đèn mờ ảo của rạp chiếu phim, Quang Anh cảm thấy hy vọng về một tương lai tươi sáng hơn. Cậu sẽ không còn phải đối diện với những nỗi đau trong quá khứ, mà thay vào đó là những tình cảm mới, những người bạn thực sự mà cậu có thể dựa vào.Và trong khoảnh khắc ấy, Quang Anh chợt nhận ra: có thể tình yêu không chỉ nằm ở những mối quan hệ phức tạp, mà nó còn ở đây, ngay trong những giây phút giản dị, bên cạnh những người bạn dù chỉ mới quen nhưng thân thiết biết bao.

_____________________________________
 cảm ơn vì đã ghé tới! cmt nhìu lên nhaa, tui thích đọc:3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top