Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Bị GVCN 'đe dọa'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng cửa khẽ mở, bước ra là một người phụ nữ thoạt rất ưa nhìn cất giọng:
-Ôi chào thầy Trần . Đây là học sinh lớp tôi ư. Thật xin lỗi , đã làm phiền thầy rồi.
Thầy Trần xua tay :
-Ây da có gì đâu mà phiền , đồng nghiệp với nhau mà . Bất quá cô mời tôi bữa ăn được rồi haha. Thôi tôi về lớp, giao học sinh cho cô đó.
Thầy Trần vừa cất bước đi, khuôn mặt của cô Vương từ dịu dàng chuyển sang cau có:
-Này em có biết là tôi tìm em từ sáng đến giờ không hả. Em có phải là học sinh lớp 10 không hả? Ngay cả việc tìm lớp cũng không xong vậy thì làm được trò trống gì hả.
Vương Nguyên ngây ngốc không biết trả lời như thế nào ngước mặt lên nhìn bà cô đang lớn giọng với cậu rồi nghĩ thầm :' không thể tin được, chẳng lẽ giáo viên trong trường đều 2 mặt như vậy a. Thật là đáng sợ 😢'.
-Này em tại sao không trả lời tôi hả? Nhìn tôi làm gì ,tôi đang hỏi em đó. Bỏ cái cặp mắt kính ra mà nhìn tôi trả lời.
Nói rồi cô Vương lấy tay tháo mắt kính của cậu xuống rồi kinh ngạc nói giống hệt như Chí Hoành nói với cậu :
-Thật đúng là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp. Ôi tiểu mỹ thụ nhỏ bé. ( khỏi nói cũng biết bà cô này là hủ nữ nặng )
-Dạ thưa cô , em là con trai......nên mong cô đừng khen em như vậy. Với lại xin cô đừng.......cho các bạn trong lớp biết như vậy em sẽ bị trêu chọc mất ._ mặt Vương Nguyên đỏ ửng, đôi môi hồng nộn ngập ngừng mà nói.
-Vậy thì tôi nói gì thì em phải nghe theo. OK? _mặt bà cô cười gian.
-Dạ....nhưng.....nhưng làm gì mới được ạ.
-Tạm thời cô chưa nghĩ ra. Thôi mắt kính này đeo vô rồi vào lớp đê.
Cô Vương bước vào lớp, lớp đang ở trạng thái ồn ào sang im phăng phắt. Cô Vương lên tiếng :
-Hôm nay lớp ta có bạn mới. Do đi lạc lớp mà trễ giờ. Các em làm quen với bạn ấy nhé.
-Bạn ấy là nam hay nữ vậy  cô._một nam sinh trong lớp lên tiếng.
-Em bị ngu à. Chẳng lẽ trường mình nam nữ được chia khu rõ ràng mà em không biết sao. Đầu đất như Tuấn Khải còn biết được a.
Nam sinh ấy chỉ muốn đùa một tí thì bị bà cô nói lại bán sống bán chết mà ngâm mồm chả nói được câu nào hết.
Còn Vương Tuấn Khải bị nhắc đến thì đơ mặt ra.
Về phần Vương Nguyên thì cậu cảm thấy lo sợ vì gặp bà cô ác quỷ này thì bất giác nghe thấy tên Tuấn Khải. Nghe quen quen, chả có nhẽ là hắn. Thôi rồi 'oan gia ngõ hẹp' rồi.
-Vào đi em._Cô Vương cất giọng.
Vương Nguyên le te bước vào rồi cậu giới thiệu :
-Chào. Tớ tên Vương Nguyên. Từ nay sẽ học lớp này. Mong các bạn chiếu cố cho. Do gặp chuyện nên tôi đã làm mất thời gian của các bạn. Thật xin lỗi a.
-Chẳng phải là đi lạc xuống lớp 9 sao. Còn bày đặt gặp chuyện này chuyện nọ._Vương Tuấn Khải lên tiếng.
Cả lớp cười ồ lên. Cậu thì xấu hổ nên cúi gằm mặt xuống ko nói gì , trong thâm tâm còn nghĩ :' thôi rồi chính là hắn rồi. Tên chết tiệt đó '
-Thôi thôi, cả lớp thôi đi. Vương Nguyên à, chỗ ngồi tạm thời của em là bàn cuối kế bên chỗ của Tuấn Khải. Đợi khi nào có chỗ ngồi thích hợp thì lúc đó tính.
-Ê nhóc 4 mắt, xuống ngồi kế tôi này. Chúng ta có duyên hay sao ấy. Há há._ Vương Tuấn Khải la lên.
-Tuấn Khải, đừng nháo, không được chọc tiểu Nguyên. _cô Vương quát lên.
Lúc này đây thì Nguyên nhi nhà ta đang thầm rủa :'Có duyên cái đầu nhà ngươi, sao xui dữ vậy . Thiên a~~'.
Nhanh chân đi xuống chỗ ngồi, cậu nhanh chóng bị anh chơi cho một vố .
RẦM......
-Aiyô, bể mông tôi rồi.
-Há há há , chỉ có việc ngồi ghế thôi mà cậu cũng hậu đậu như vậy.
Nói vừa dứt câu thì Khải bị một viên phấn ném trúng đầu. Anh nhăn mặt ngước lên thì bắt gặp ánh mắt' hung thần ' của bà cô chủ nhiệm với giọng nói đe dọa :
-Cấm em bắt nạt tiểu Nguyên Nguyên của tôi.
Nuốt ực một cái, Vương Tuấn Khải cúi đầu xuống không nói gì. Phải cho rằng anh chẳng sợ ai trong trường này cơ mà sao anh lại sợ bà cô họ Vương nấy chứ. Bởi lẽ bà cô này không ai khác chính là bà dì ' thân yêu ' của anh. Đời thuở nhà ai, đi học lại gặp người thân như anh , lại là người mà anh sợ nhất nhà.
-Xin lỗi bạn ấy ngay cho tôi.
-Xin lỗi._Vương Tuấn Khải nói mà chẳng thèm nhìn cậu.
-Thôi đã trễ rồi chúng ta bắt đầu tiết học nào. Các em giở sách ra. Còn Vương Nguyên à có gì em mượn vở bạn chép bài trước nhé.
-Dạ._cậu trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top