Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Part 4


Có lẽ là bởi vì ánh sáng và âm nhạc mang 1 loại cảm giác an toàn không thể nào lý giải mà Lâm Tiêu đã có một giấc ngủ cực ngon. 7h sáng hôm tự nhiên tỉnh giấc. Tuy rằng ở trên tầng 8 rất cao, nhưng lại có thể nghe thấy tiếng chim hót rất trong trẻo. Lâm Tiêu từ nhỏ được ông bà nuôi lớn. Trong kí ức của cậu, ông nội rất thích nuôi chim. Nên mỗi lần nghe tiếng chim hót là cậu sẽ thức giấc. Cái này "như một thói quen" rồi, làm tâm tình cậu thật bình yên. Bởi vậy, như một lẽ tự nhiên, khi bước ra ngoài ban công, nghe loáng thoáng tiếng chim hót, sẽ tìm về cảm giác an tâm hồi còn ở với ông nội. Lâm Tiêu là người không màng danh lợi. Tất cả mọi thứ cậu ấy muốn làm, dù ít dù nhiều, phải làm cậu ấy yên tâm. Cảm giác yên tâm đó đối với cậu ấy mà nói thì quan trọng hơn bất kể điều gì.

Từ ban công phía bên kia xuất hiện một anh đang cầm bàn chải đen, cốc đen để đánh răng. Lâm Tiêu dụi mắt muốn nhìn cho rõ dáng dấp tên kia. Cơ mà khoảng cách xa quá, tên kia lại quay lưng đi vào trong phòng rồi nên Lâm Tiêu không thể nhìn rõ được. Người cao, da không trắng lắm, áo ba lỗ đen, tóc đen cắt ngắn gọn gàng. Đó là toàn bộ thông tin về tên kia mà Lâm Tiêu có được trong vòng 10 giây.

Bữa sáng của Lâm Tiêu là đồ ăn vặt còn lại từ tối qua. Đi quanh sân thể dục của trường 1 vòng. Trường mới chia khu, nên là bãi tập, sân cỏ, bậc thềm đá, đường chạy, đối với Lâm Tiêu mà nói, mọi thứ đều mới tinh. Cậu ấy hít một hơi bầu không khí mát mẻ của biển mang thêm cả chút ẩm ướt. Bầu không khí thật đẹp này tràn ngập từng tế bào trên cơ thể. Cuộc sống mới mà cậu ấy chờ đợi sắp bắt đầu rồi, còn cả bạn cùng phòng, thầy cô giáo và những người mới nữa.

Lâm Tiêu lại ra siêu thị mua đồ dùng cá nhân. Không ngờ vẫn là cô lần trước tính tiền, cậu vừa đi tới, cô ấy lập tức nhận ra. Kể ra thì, Lâm Tiêu tuy không có quá hấp dẫn, nhưng một khi đã gặp sẽ nhớ phong cách. Có những người không thấy được điểm nào đặc biệt ở cậu ấy, nhưng thực ra đó lại chính là phong cách đặc biệt của cậu. Trong môi trường mới, có những người xa lạ sẽ luôn nhớ đến và quan tâm chuyện của bạn, bao gồm cả chuyện làm bạn vui.

Từ nhà tổng hợp đi ra đường, cậu thấy càng ngày càng nhiều tân sinh viên, vẻ mặt vừa hiếu kì vừa non nớt giống như mình. Trong lòng tràn đầy cảm giác ổn định không nói thành lời

Lâm Tiêu cầm đống đồ về, leo lên 8 tầng lầu, đến cửa kí túc xá mới phát hiện, giường của tân sinh viên mỗi cái đều được dán tên. Từ kí hiệu đến tên, Lâm Tiêu chỉ sợ hôm qua nằm nhầm giường rồi. Số 1: Lâm Tiêu. Số 2: Dương Tuấn Nam. Số 3: Thạch Lỗi. Số 4: Trương Dương. mà hôm qua Lâm Tiêu lại nằm ở giường số 2.

Lâm Tiêu đẩy cửa bước vào, phát hiện có 1 nam sinh mập mập đang đứng quay lưng về phía cậu, bên cạnh là 1 người phụ nữ trung niên ăn mặc diêm dúa với 1 màu đỏ chói lọi

Lâm Tiêu gõ lên cửa để 2 người họ nhận ra sự xuất hiện đột ngột của cậu. Cậu béo quay đầu lại nhìn, dùng cái giọng ngọt lịm nói "Ủ ôi, tiểu soái ca, hôm qua có phải cậu nằm nhầm giường rồi không? Cậu là Lâm.... Tiêu hả?"

Lâm Tiêu không thể ngờ cái bộ dáng thế kia mà tâm hồn bên trong lại không giống như thế

Vì thế nên Lâm Tiêu mang cái túi đồ của cậu đặt lên bàn, ngại ngùng mà nói "Xin lỗi, là tôi lộn chô, vậy chắc cậu là bạn học số 2 rồi. Giờ tôi sẽ dọn đống đồ này ngay..."

Cậu béo kéo Lâm Tiêu lại nói "Aigoo, thôi bỏ đi. Cũng chỉ là bên trái bên phải thôi mà. Không sao đâu. Cứ thế này. À mà, tên tôi không phải bạn học số 2. Tên tôi là Dương Tuấn Nam. Nhớ nha. Chính thức quen biết cậu, anh chàng đẹp trai, tôi, Dương Tuấn Nam" (Ý nó nói tên nó là Tuấn Nam - Nam tử tuấn tú - Anh chàng đẹp trai =)) ) Nói xong còn làm cái biểu cảm kiểu hãnh diện "tau đẹp tau có quyền". Cơ mà Lâm Tiêu vừa gặp cậu béo này, kì thực chỉ thấy một "Dương mập Nam" dáng dấp và khuôn mặt phổ thông.

(* Để hashtag #ngưng_mần_nhục =)) )

Lâm Tiêu phát hiện cậu "Tuấn Nam" này rất là thú vị. Như là quăng được hòn đá đè nặng trong lòng ra. Bởi vì cậu là một người rất khó gần , chỉ có bạn bè quen biết cậu hơn 10 năm thì cậu mới đùa giỡn và tỏ vẻ đáng yêu. Thế cho nên mỗi lần đến những nơi phải giao tiếp, nếu mọi người đều im lăng, Lâm Tiêu chỉ muốn tìm hòn đá mà chui đầu vào thôi. Người bạn cùng phòng này xuất hiện với một chút nữ tính và buồn cười, nên Lâm Tiêu cảm thấy ngày tháng sau này sẽ rất thú vị đây. Nghĩ đến đó, Lâm Tiêu cười cười, ánh sáng lan tỏa trên khuôn mặt bầu bĩnh của cậu thực sự rất đẹp.

"Tiêu Tiêu, tôi với mẹ ra ngoài mua ít đồ, cậu có muốn đi cùng không?" Dương Tuấn Nam một tay khoác tay mẹ, một tay cầm cái túi đỏ chót rồi hỏi Lâm Tiêu.

"Không cần đâu. Mấy cái đồ cần mua tôi đều vừa mua từ siêu thị về rồi." Lâm Tiêu cười đáp.

"Ừa. Mẹ. Chúng ta đi."

"Thằng này đẹp trai thật!"

"Chẳng đẹp bằng con, mẹ nhể? Ahihi..." (*Đệch =)))))))))))

2 mẹ con khoác tay nhau, hihi haha bước ra khỏi kí túc xá.Cảnh tượng này làm Lâm Tiêu không ngừng ao ước. Bởi vì trong kí ức của Lâm Tiêu, cậu luôn luôn phải thực hiện nghiêm túc mọi mệnh lệnh của mẹ cậu. Mẹ Lâm là một người phụ nữ mạnh mẽ, từ nhỏ Lâm Tiêu đã sống cuộc sống do mẹ Lâm sắp đặt, xếp lịch học cho Lâm Tiêu mà chưa từng hỏi qua ý của cậu, đừng nói là cậu đồng ý. Học đàn, học vẽ, học diễn thuyết, học tiếng Anh, Lâm Tiêu từ nhỏ đã không thể chơi đùa vô tư như bọn trẻ con khác. Ấu thơ của cậu, đã bị nhồi nhét các môn học đó. Cũng may Lâm Tiêu thông minh ham học. Với người bình thường thì cái sự học này nặng nề quá. Nhưng với Lâm Tiêu thì chẳng có gì là cực khổ cả. Để bây giờ có được 1 Lâm Tiêu đa tài.

Nhưng mà, Lâm Tiêu chẳng bao giờ muốn nhắc đến chuyện gia đình.

Tiếp đó, Thạch Lỗi giường số 3 và bố mẹ đã đứng dưới kí túc xá. Thạch Lỗi ăn mặc như ông cụ non vừa tiến vào liền nhìn thấy Lâm Tiêu đang ngồi trên ghế sắp xếp đồ đạc. Rồi cậu ấy cúi người người 90 độ: "Xin chào. Tôi là Thạch Lỗi. Sau này xin hãy chiếu cố". Bố mẹ Thạch Lỗi đứng đằng sau, vừa nhìn đã biết là những người chân chất thuộc tầng lớp bình dân, ngại ngùng nhìn Lâm Tiêu cười cười.

Thạch Lỗi đeo cái kính dày cộp, bỏ cặp xuống, mang ra không biết bao quyển sách đặt lên mặt bàn, hết quyển này đến quyển khác. Làm 1 đứa mới bước chân vào khoa tiếng Nhật như Lâm Tiêu cảm thấy áp lực. Nghĩ đến việc kí túc xá này có 1 tên béo hành động như 1 ông già thế này, là một việc rất đáng yêu đó. Lâm Tiêu rất mong chờ được biết người bạn cùng phòng cuối cùng của mình là người như thế nào.

Bố mẹ Thạch Lỗi cuối cùng đến trước mặt cậu ấy dặn dò vài thứ rồi quay ra đưa cho Lâm Tiêu 1 trái táo đỏ rất to: "Sau này là bạn học, còn ở chung kí túc xá, có khó khăn gì mấy đứa nhớ giúp đỡ nhau, cùng nhau học hành, cùng nhau cố lên nhé!"

Lâm Tiêu thấy bố mẹ Thạch rất ngay thẳng, cảm thấy khăn quàng trước ngực lại càng thêm đẹp.

Rất lâu sau Tuấn Nam mới về, tay xách 2 cái túi to đùng toàn đồ ăn đồ uống. 3 đứa chém gió một hồi mới biết là đồng hương. Thảo nào lại cảm thấy thật thân thiết.

Đói cả một ngày nên 3 thằng chuẩn bị ra ngoài kiếm cái ăn, cũng là để chúc mừng lần đầu gặp mặt.

Lúc Lâm Tiêu với 2 người bạn cùng phòng định mở cửa sắt chuẩn bị đi xuống thì trước mặt là 3 nam sinh đang đi lên, vì cầu thang không được rộng nên 6 người chen chen chúc chúc một chỗ rất chật chội. Cầu thang lại còn rất tối. Ba chàng trai phòng 305 cùng nhau đi xuống. Ba nam sinh kia không muốn họ xuống trước, vì thế nên có cái cảnh tượng xen kẽ nhau này. Hai người bên cạnh lách qua dễ dàng. Lâm Tiêu đâm sầm vào nam sinh bên phải, chắc vì cậu ấy cũng muốn tiến về một hướng với Lâm Tiêu, nên Lâm Tiêu cứ thế đâm mạnh vào lồng ngực hắn.

May mà nam sinh kia rất cao, nếu không thì lỡ đụng đầu nhau thì chắc phải đau lắm

Lâm Tiêu ngại ngùng, nhỏ nhẹ nói: "Xin lỗi, xin lỗi" rồi chạy trối chết, để lại 2 đứa bạn cười như được mùa, nhất là Nam béo, toàn cười nham hiểm, còn vỗ vai Lâm Tiêu đang sợ chết khiếp nói: "Aigoo, cũng có ý cả rồi ha, không tồi, rất ngoạn mục đấy!"

Lâm Tiêu sờ sờ cái trán đau do vừa đâm vào nam sinh kia, chẳng để ý tên béo kia đang nói những gì, trên cổ nam sinh lúc nãy cậu vừa đâm vào có một mùi hương nước hoa rất quen thuộc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #fanfiction