Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Câu chuyện của đôi ta

Vừa nghe vừa đọc nha :3

Cơn gió thổi mạnh kéo theo dàn mây bao phủ cả bầu trời cao xanh, từng giọt từng giọt nhỏ trên bề đất lạnh, sau đó là các hạt mưa nặng trĩu đua nhau rơi xuống như thác. Con đường bấy giờ tấp nập người chạy tìm nơi trú mưa, khung cảnh nhộn nhịp của đường Tokyo đầy vội vã giờ đã tạm lắng người qua lại.

Tiếng mưa rơi trên mái hiên chảy xuống vũng nước đọng tạo tiếng động bì bõm bên con đường nhỏ. Duy nhất chỉ có một bóng người che ô đi trên con đường ngập nước. Cái khung cảnh làm người ta cảm thấy vừa lạnh lẽo vừa đơn độc.

Tsukishima Kei đã tốt nghiệp cấp 3 gần 4 năm, giờ cậu là sinh viên sắp ra trường đại học ở Tokyo. Khoảng thời gian cấp 3 thanh xuân tươi đẹp ấy, cùng những thành viên trong clb bóng chuyền bước đến giải mùa xuân đáng nhớ, và những tháng ngày cùng luyện tập với các đàn anh năm 3, và mọi thứ đã khiến cậu phải lòng một người con trai lớn hơn cậu 2 tuổi. Tình yêu của 2 người họ thật hạnh phúc trong 4 năm từ khi họ gặp nhau... 

Tsukishima ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, rồi cậu nhăn mặt cau có khó chịu, chắc có lẽ thời tiết trời mưa khiến cậu chán ghét cái lạnh tê buốt khắp người. Cậu nhanh chóng bước đôi chân nặng nề của mình, vội vàng về nhà để tránh khỏi cái thời tiết đáng ghét này, Đi được nửa đoạn đường cậu liếc nhìn dòng nước mưa theo đường cống chảy vào, đôi mắt hổ phách vô tình nhìn thấy một chiếc thùng cũ kỹ.

Bỗng nhiên chiếc thùng kia động đậy di chuyển đoạn ngắn lại gần cậu, Tsukishima giật nảy người bước lùi cách xa nó. Chiếc thùng chốc lát ngừng di chuyển, tiếp đó thì có một tiếng rên nho nhỏ được phát ra bên trong thùng, cậu  lại không ưa thích gặp mấy chuyện ma quỷ, liền vòng đường đi thẳng về.

Bịch

Nghe được tiếng động Tsukishima tự nói với bản thân không được quay đầu lại, cậu thề là mình không thích mấy chuyện quỷ dị này chút nào.

Mo...ew...

 Trong cơn mưa tầm tã nhưng cậu vẫn nghe tiếng rên như tiếng mèo gần đó, cậu dừng bước rồi từ từ quay người phía sau thăm dò. Trước mắt cậu là chiếc thùng cũ kĩ bị lật lại để lộ một thứ lông lá màu đen.

" Là một con mèo đen...Làm cứ tưởng thứ gì"

Tsukishima bước đến xem thử, đưa chiếc ô trong suốt che tạm cho con mèo rồi cậu đưa bàn tay chạm thử xem nó còn sống không. Con mèo bắt ngẩng đầu lên mắt cậu chạm mắt nó, cậu vuốt ve cổ nó thương xót cho con mèo tội nghiệp bị dầm mưa.

" Xem ra mày bị chủ bỏ nhỉ? Nhẫn tâm thật "

Con mèo dường như hiểu được ý liền liếm nhẹ bàn tay gầy gò của cậu, bản tính vẫn là một con mèo nhà, nó chẳng sợ người mà còn tỏ ra gần gũi với Tsukishima. Vì nó nghĩ làm vậy cậu sẽ xiêu lòng đưa nó về lại với chủ.

" Trông mày bẩn quá, đừng liếm tay tao như thế "-Tsukishima nâng con mèo lên, nở nụ cười nửa miệng buông lời chọc ghẹo con mèo. Cậu bỏ nó lại chiếc thùng cũ kĩ rồi xoa đầu nó.

" Tao không thể giúp mày được đâu. Trên đời nhiều người tốt lắm nên mày cứ ngồi chờ đây đi "

Con mèo này quá khôn ngoan, cậu vừa rơi đi  nó liền cắn nhẹ vào tay áo cậu kéo lại, để lộ mặt nũng nịu với đôi mắt tròn xoe, một cách dụ dỗ mà lũ mèo hay làm với chủ của chúng nó. Nhưng đáng tiếc thay chiêu này không hề tác dụng với Tsukishima, cứ thế nó làm đủ trò để giữ cậu lại gần nửa tiếng đồng hồ ngồi dưới mưa tầm tã.

Tsukishima bắt đầu thấy mệt mỏi với chuyện con mèo này giữ mình lại nữa tiếng hơn rồi. Nhưng khi nãy cậu nâng nó lên ngón tay chạm vào phần bụng ốm yếu của con mèo, nó ốm tới nổi da bọc xương mà vẫn cố đứng vững lôi kéo cậu, có lẽ nó bị bỏ đói cỡ nửa tháng trời.

Cậu đắn đo lựa chọn bỏ nó lại hay đưa nó về, sau đó thở dài nhìn nó.

" Đúng là con mèo tinh ranh ! Muốn về cùng tao không ? "

meow!

Con mèo tinh ranh dụi mặt vào tay áo cậu,Tsukishima đã hiểu ý nó muốn về với mình, thế là cậu để nó vào chiếc thùng rồi bưng đi về nhà.

" mày may đấy "

----

Tại nhà Tsukishima

" Em về rồi đây Tetsuro  "

Từ dãy hành lan tối mịt đến cửa ra vào chả ai đáp lại cậu, Tsukishima lặng lẽ bước vào nhà đặt nhẹ chiếc thùng chứa con mèo bên trong. Cậu lấy khăn lau được để sẵn trước tủ dép, lau khô lớp lông trên thân thể con mèo đen. Sau đó Tsukishima bế nó vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ. Ấn tượng ban đầu cậu khá bất ngờ về nó vì đa phần cậu gặp mèo rất sợ nước, chỉ cần thấy bồn chứa đầy nước trước mắt thì chúng đã nhảy dựng lên làm loạn, nhưng con mèo đen này lại khác, nó hoàn toàn không sợ mà còn vui sướng khi được cậu tắm cho.

' chà...hiếm khi thấy một con mèo thích nước như nó '

Meow Meow

" Tiếng mày trong vui sướng khi được tắm nhỉ "

Cậu giành cả buổi để tắm sạch sẽ cho con mèo đen đó, rồi đặt nó tạm bên phòng sưởi để khô lông còn thì cậu đi tắm. Tsukishima bước ra với bộ đồ đơn giản ấm cúng, sau đó cậu cầm lấy máy sấy, sấy khô bộ lông còn đọng ít nước. Đưa tay vuốt ve đầu nó, cậu nghĩ nó cũng không tệ, một con mèo đen kì lạ với cái chỏm đầu khá giống mấy con gà. Thấy với trí tưởng tượng phong phú của mình so sánh với chỏm đầu của con mèo đen này cậu đã bật cười.

" Lần đầu tao gặp một con mèo vừa lạ vừa ngộ như mày đó... không hiểu tại sao người ta bỏ rơi mày "

Meow

" Tao biết mày muốn về với chủ nhưng mày biết đấy họ không cần mày nữa đâu"

Meow Meow

Tiếng kêu con mèo như thể rất buồn rầu khi nghe hiểu lời của cậu. Tsukishima là một con người thẳng thắng có gì nói đó, cậu biết mình nói vậy kiểu gì cũng sẽ khá tổn thương, nhưng biết sao bây giờ, họ đã rời bỏ mình rồi thì chẳng có thể quay lại. Sau khi bộ lông đen huyền được Tsukishima sấy khô, cậu liền bế con mèo vào lòng thủ thỉ với nó.

" Vì vậy tao sẽ thay người chủ đó chăm sóc mày, được chứ ? "

Con mèo mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Tsukishima chằm chằm rồi vui mừng khôn xiết, nó không ngừng vẩy đuôi và dụi đầu vào người cậu, sau đó phát tiếng kêu cảm kích cậu vì đã cứu nó khỏi bờ vực bị bỏ rơi. Tsukishima vuốt ve bộ lông mượt được tắm rửa sạch sẽ bởi cậu, cậu hướng nhìn qua khung cửa sổ thăm dò bên ngoài. Bầu trời đã tan đi những đám mây xám âm u, quay lại bầu trời trong xanh đón nhận các tia nắng như ngày thường, nghĩ lại thời tiết hôm nay cũng không hẳn tệ.

" Tạnh mưa rồi  "

--

Hôm sau

Tsukishima bước ra khỏi phòng khám thú y. Cậu đặt con mèo đen vào túi vận chuyển dành cho thú cưng, cầm tờ khám sức khỏe trên tay rồi thở dài chán nản, cậu hiểu nuôi chúng rất cực lực và tốn nhiều chi tiêu, đó là lí do cậu hạn chế nuôi mèo hoặc chó, đưa tay chỉnh gọng kính nhìn con mèo trong chiếc túi.

" Sắm đồ cho mày mà tao mất gần nửa tháng lương đó, nên đừng quậy phá gì đồ trong nhà đấy, hiểu chưa ? "

Meow?

" Đừng nhìn tao bằng cái mặt ngây thơ vô số tội của mày, đồ mèo tinh ranh "

Tsukishima đi mang cùng cái túi đựng con mèo đến khu yên tĩnh có hàng ghế nghỉ chân. Cậu thả con mèo ra khỏi không gian chật chội bên trong túi, rồi dựa tấm lưng gầy gò vào phía hàng ghế nghỉ ngơi, cậu nhìn lên bầu trời, nhìn ngắm bầu trời thơ mộng sau đó lại ngẫm nghĩ mấy chuyện cũ hồi cấp 3, giờ ai cũng đã lớn, Hinata đã sang Brazil 3,4 năm trời, nhà vua Kageyama thì tham gia vào đội bóng chuyền khi cậu ta ra trường, người bạn thân của cậu giờ cũng đã hẹn hò với Yachi, Tsukishima còn nhớ cậu ta loay hoay, ngại ngùng gọi điện nói về cô quản lí suốt 3 năm khi theo đuổi.

' Ahazz...Thời gian trôi nhanh quá, mình xa anh ta lâu rồi nhỉ?...Ôi thôi nào Tsukishima Kei đừng nhớ đến anh ta nữa '

Con mèo đen nhảy lên người cậu dụi vào người Tsukishima, chuyển hướng mắt nhìn con mèo đen đang cuộn tròn nằm gọn trên đùi mình, cậu chợt nhớ mình chưa đặt tên cho nó.

" Tí thì quên không đặt tên cho mày "

Meow 

Cậu vội lướt nhìn bộ lông bóng huyền để suy nghĩ một cái tên hay cho nó, vụt qua tâm trí một bóng người quen thuộc mỉm cười vô tư, dịu dàng không kém phần hài hước mà cậu thương nhớ trong 1 năm qua, cái hình ảnh khiến cậu vui cười, có cáu giận, có phiền phức, đôi khi lại điên loạn vì nó. Thậm chí bây giờ cậu rất rất muốn gặp người, muốn vòng tay ôm chặt vùi đầu vào lồng ngực, muốn nắm đôi bàn tay ấm áp, muốn đôi tay xoa mái tóc rối bời của cậu nhưng...

Người bỏ cậu mà đi rồi, đã còn ở đây nữa, vậy cớ gì lại đi mơ tưởng họ quay về chứ, chẳng ra là cậu toàn hoang tưởng đến thứ xa vời, chỉ là ảo giác tâm trí cậu suy diễn ra mà thôi. Tsukishima tát vào hai bên má, khóe mắt cay cay muốn tuôn những giọt nước mắt, cậu kiềm lòng nhắm mắt thật lâu sau đó hít một luồng khí lạnh vào phổi rồi thở phào.

meow?

" A! Tao nhớ chút chuyện thôi...um mèo có bộ lông bóng mượt màu đen ? "

meow

" Kuro ? "

Con mèo đen vừa ý cái từ cậu nói, nó liền ve vẩy chiếc đuôi. Tsukishima thấy vậy nên theo đó mà đặt nó là Kuro, dù sao nó cũng hợp và giống người đó...Cậu bế nó lên đối diện với mình.

" Có xảy ra chuyện gì cũng đừng bỏ rơi tao nhé... Kuro "

--

2 tháng sau 

Tít tít--Tít tít--Tít tít

Tiếng đồng hồ báo in ỏi cả buổi sáng cố đánh thức cậu, một người con trai xinh đẹp có mái tóc vàng nhạt. Tsukishima lười biếng trùm kín chăn quanh người rồi ngủ liên miên mặc kệ tiếng đồng hồ kêu cậu dậy đón chào ngày mới. Đối với cậu giấc ngủ vào những ngày nghỉ khiến cậu cảm thấy thoải mái sau cuộc sống chật vật, cô đơn, mệt mỏi, giấc ngủ là thứ cậu cần nhất, nó xua tan đi muộn phiền, ngăn cách cậu khỏi cái thế giới đau khổ này. Tiến vào giấc mộng của mình cậu có thể xây dựng khung cảnh hạnh phúc, kể cả có thể nhìn thấy, bắt gặp hình bóng người cậu mong chờ.

Meow, meow-Kuro cố lay Tsukishima dậy.

" Ưm...đừng quấy rối tao ngủ Kuro "

Con mèo tên Kuro này gọi cậu không dạy liền chui vào chăn kéo áo, làm đủ cách để  đánh thức. Mãi vài phút công việc đánh thức Tsukishima đã thành công, cậu chống tay lên ga giường ngồi dậy khó khăn, tay mò xung quanh lấy cặp kính.

Meow- con mèo ngậm cặp kính đưa cậu

" Cảm ơn mày Kuro..."

 Từ khi nhặt con mèo đen này bắt đầu đảo lộn trong hai tháng qua. Đôi lúc cậu nghĩ có khi nào con mèo cậu nhặt nó thành tinh không nhỉ? Lí do cậu nghĩ vậy là lúc nào mấy chuyện mà loài mèo thường không hay làm, như nó biết cậu hay kén ăn nên lúc cậu định bỏ ăn thì nó kêu meow mãi không ngừng, phải xem cậu có ăn hết hay không nó mới dừng và đi ăn phần của nó, con mèo này còn dậy rất sớm để gọi thức và có nhiều việc kì lạ hơn thế. Dù rất phiền nhưng cậu vẫn coi nó như một thành viên trong gia đình.

 Đang trong kì nghỉ hè nghỉ ngơi để chuẩn bị tinh thần cho cơn ác mộng cận kề của trường, cậu đã trải qua áp lực nặng nề ở đại học và sắp phải đối mặt với cuộc sống khó khăn khi cậu ra trường. Trong thành phố to lớn,nơi dòng người nhộn nhịp cùng với công việc bận rộn thâu đêm của bản thân cho đến kiệt sức, đôi khi thời sự còn đăng tin những đứa trẻ cỡ tuổi cậu tự kết liễu cuộc đời mình.

 Tsukishima có nghĩ thế không ? đương nhiên cậu có suy nghĩ như vậy vài lần, kết thúc cái khổ đau cũng là một ý hay nhưng chính bản thân cậu không cho phép, vì sao ? Cậu cũng không biết điều đó tại sao, khi cậu bị chôn vùi trong sự tuyệt vọng, xung quanh cậu toàn nỗi cô đơn giằng xé lồng ngực nhưng có thứ gì đó khiến mọi  tiêu cực tan biến, thứ gì đó quen thuộc với mình...rồi thì cậu cũng chẳng biết điều gì khiến cậu như thế.

Tsukishima lấy cốc nước uống vội, cậu lay đầu mình xua tan điều ngu ngốc vừa nghĩ.

--

" Chào Akaashi-san ? Anh sang nhà em có việc gì không ạ ? "

Akaashi giơ lên túi đồ ăn mỉm cười. 

" Nay anh được nghỉ việc 2 ngày, ở nhà chán quá nên sang thăm đàn em mình tí có sao đâu nào "

Akaashi là một biên tập manga sống với  bạn trai anh ấy là Bokuto Katorou là một vận động viên bóng chuyền chuyên nghiệp và là đàn anh hồi cấp 3, dù Bokuto hay đi xa để thi đấu luyện tập nhưng tình cảm họ vẫn bền vững, nồng thắm làm cậu có chút ganh tị.

" Akaashi-san cứ ngồi đó đi ạ, em đi lấy nước mời anh "

" À thôi, anh có mua sẵn tí đồ uống cho cả hai rồi "

Anh lấy ra 1 lon nước đưa cậu, vì tấm lòng của Akaashi thì Tsukishima cũng phải nhận. Cậu đưa tay lấy lon nước mà Akaashi mua sẵn, trong chiếc áo tay dài lộ ra bàn tay từng ngón tay thon thã của cậu cho đến khi tay áo bị vén lên đến cổ tay, Akaashi thấy rõ những vết sẹo chằm chịt làm xấu đi nét đẹp của đôi tay cậu. Akaashi lập tức kéo tay cậu, vén chiếc tay áo lên những vết sẹo hiện rõ trước mặt, anh mất bình tĩnh trong cơn giận liền mắng cậu.

" Tsukishima! Em lại làm việc ngu ngốc gì nữa đây? Có gì thì cứ báo anh, sao em lại tự giết chính bản thân mình như vầy hả?! Anh biết em là người có suy nghĩ nhưng điều em làm như vầy không tốt, lỡ cắt trúng mạch là em đi luôn đấy. Hành hạ bản thân nó không khiến em ổn hơn đâu mà là cực kì tệ đó, đừng quên em có một tương lai tươi sáng phía trước. Anh nhớ em đã khỏi bệnh 3 tháng trước rồi mà, sao em lại- "

" Anh hiểu lầm rồi Akaashi-san, vết sẹo này là do mèo nhà em cào "

Akaashi đã mất bình tĩnh la mắng cậu khi chưa có căn cứ để nói thế, anh ngộ nhận ra do mình hiểu lầm liền buông lõng tay Tsukishima rồi xấu hổ vì mình đã lỡ hét quá to mà còn trong nhà đàn em cậu nữa, anh cúi đầu tạ lỗi cho hành động dại dột của mình. Tsukishima bối rối bảo anh ngừng hành động đó lại, cậu biết anh lo lắng cho mình nên mất bình tĩnh nhất thời như vậy.

" Ngại quá, dạo này anh hơi lo lắng quá mức, xin lỗi em... "

" Không sao đâu ạ...chỉ là hiểu lầm nhỏ thôi, chuyện này cũng chả đáng gì "

" Mà vừa nãy em nói về mèo ? " -Akaashi thắc mắc hỏi

" Vâng, người ta bỏ rơi nó dưới mưa nên em đem về chăm sóc, đôi lúc bất cẩn em bị nó cào thôi "

" Ồ em nuôi mèo sao, thú vị đó, nó tên gì vậy ? "

"...Kuro ạ "

^^^^

Tiếng chuông gió treo lơ lửng đung đưa theo làn gió tạo nên nhưng âm thanh êm tai với tháng ngày giữa trưa hè, khung cảnh bình lặng trong một ngày đẹp trời thêm cùng với hình ảnh chàng trai mái tóc vàng nhạt lẫn trong những tia nắng hạ mờ ảo. Kuroo tay cầm dĩa dưa hấu đỏ mọng đầy nước ngọt đứng nhìn người yêu đắm đuối không rời, quả là khi yêu nhìn từ góc độ nào anh luôn cảm thấy Tsukishima xinh đẹp một cách rạng ngời.

" Kuro-san, anh bị gì mà nhìn em như hổ thèm khát bị đói mấy ngày thế ?  "-Tsukishima thấy bóng anh đứng dõi theo mình nãy giờ liền đùa cợt với anh.

Kuroo trở về thực tại sau khi ngắm nhìn người anh yêu mà mãi đứng dưới ánh nắng gắt của buổi trưa hè. Anh vội ngồi trong mái hiên nhà che đi cái nóng oi bức khi nãy, đưa miếng dưa hấu đỏ ngọt cho người thương mình rồi đáp lại câu đùa của cậu.

" Em biết đấy, với thời tiết trưa như này anh cứ nghĩ mình sẽ bị say nắng cơ, nhưng trước đó mãi nhìn em dưới ánh hạ thì anh đã bị say em hơn mất rồi, cứ thế không khát mới là lạ " 

Từng câu từng chữ với chất giọng trầm bổng của Kuroo làm vành tai cậu đỏ chót, tay cậu che đi vẻ mặt ngượng nghịu của mình tránh khỏi cái nhìn thích thú của anh. Thế cứ nghĩ anh đã ngừng buông câu sến súa nhưng thấy người yêu ngượng ngùng mãi đứng cách xa mình, anh liền tiếp những lời ngọt ngào chọc cậu. 

" Anh thôi nói những lời sến đó đi, anh không biết xấu hổ à? " -Tsukishima không muốn nghe thêm liền cắt ngang lời anh

Để lúc cậu chưa phòng bị, anh nhanh tay kéo cậu về phía mình làm Tsukishima một phen hú vía. Cậu bất chợt đấm vào mặt anh một cái rõ đau điếng, Kuroo một tay ôm mặt, một tay cố giữ chắc người cậu ngồi trên đùi anh. 

" Tsukii-chan, em đấm đau đấy "

" Tch...Đã bảo đừng kéo như thế rồi mà, nếu nghe trước từ đầu thì anh đâu phải ăn cú đó "

" Rồi rồi là anh sai, xin lỗi... tha thứ anh nha Tsukii-chan "-Kuroo nói giọng làm nũng với Tsukishima để cậu xiêu lòng mà bỏ qua.

Tất nhiên cậu sẽ tha lỗi cho anh rồi, tay chạm nhẹ vùng mặt bị bầm lúc nãy cậu đấm rồi xoa xoa nhẹ má anh xóa đi cơn nhức nhối. Hành động của Tsukishima được thu hết vào ánh mắt của Kuroo, ngoài mặt anh giữ sắc thái bình tĩnh để những ngón tay cậu tự do xoa nhẹ vết bầm trên mặt mình, nhưng cậu đâu biết nội tâm anh đang gào thét đến nổi tim đập liên hồi, từng đợt nhịp tim như muốn nhảy ra ngoài. Nếu mãi kéo tình hình hiện tại chỉ sợ Kuroo sẽ không kiềm chế được mất.

" Tha cho anh đấy đồ tinh ranh " 

" Thứ lỗi cho anh..."

" Huh?? "

Quá mức chịu đựng của mình, Kuroo chụp lấy tay vừa ý định rời gương mặt anh, tay kia ghì nhẹ đầu cậu gần mặt anh vươn người áp nhẹ nụ hôn lên bờ môi cậu khi cậu chưa kịp phản ứng. Kuroo luyến tiếc rời đi đôi môi mềm mại nhìn biểu cảm thú vị của người yêu sắp đỏ thành trái cà chua chín mùa.

" Đồ cơ hội nhà anh !! Đang giữa thành thiên bạch nhật mà anh c-còn hôn hít "

" Vì anh yêu Tsukii quá mà ehehe, đã là người yêu của nhau thì ngại gì chứ "

" Lỡ ai đi ngang thấy thì sao hả??? Anh không biết ngại nhưng em thì có, biết điều tí đi tên ngốc "

" Em lo gì, đã ở sân nhà của chúng ta thì việc ta làm chả có gì phải ngại cả, người ta nhìn thì kệ chứ quan tâm đến mình anh được rồi "

Càng nghe cậu càng ngượng hơn, cả thân thể nóng bừng đến gương mặt như quả gấc, nhưng cậu lại thấy vui ở đằng khác, vui vì mỗi ngày có anh bên cạnh, pha trò vui và thấu hiểu cậu để quên đi những ngày nhàm chán.

" Nghe nè Tsukii "

" Vâng ? "

" Từ khi quen em, anh cứ nghĩ mình như là người đàn ông thật hạnh phúc nhất trên đời. Chỉ thiếu hình ảnh của em một giây thôi thì anh chết mất "-Kuroo vòng tay ôm chiếc eo thon thả Tsukishima đang ngồi trên đùi mình, đầu anh dựa vào tấm lưng gầy của cậu.

" Kuroo-san quả là...không thể nói những lời sến như vậy thì anh không sống nổi sao? " 

" Tất cả lời yêu thương chỉ dành mỗi mình em nghe thôi đấy. Mà em cũng nên gọi thử tên anh đi Tsukii-chan "

" Tại sao ? Anh cũng đã bao giờ gọi tên em đâu "

" Um...Xem nào, anh muốn gọi Tsukii vào thời gian này, vì sau này làm gì có cơ hội gọi nữa chứ "

" Vậy sau này gọi anh là Tetsuro thì em sẽ nuôi một mèo và đặt tên nó là Kuro ha ? " 

" Hả??? Tại sao?! "

" Thích thế thôi haha "

vvvv

Tâm trí cậu rơi vào những hồi ước ngọt ngào của mình và Kuroo, để ánh mắt vô hồn nhìn con mèo ngồi kế từ nãy giờ. Akaashi bắt đầu lại lo lắng cho tình trạng của Tsukishima.

" Đừng nói em đặt nó vì..."

" Không ạ, đó màu lông màu đen nên em đặt thế thôi chẳng liên quan gì đến anh ta đâu "

Akaashi vừa biết mình mắc sai lầm trong cuộc đối thoại này rồi, lần trước là nhắc đến căn bệnh giờ lại nhắc đến Kuroo. Sau khi rời xa Kuroo, Tsukishima bị trầm cảm nặng nề cậu liên tục bỏ ăn rồi tự giằng vặt bản thân chìm trong nỗi tuyệt vọng, nhiều lần trước cậu cố tự hủy hoại cuộc sống trong giai đoạn không còn nhận thức. Anh rất lo nên luôn sang nhà cậu ngăn cản những hành động dại dột, một thời dài cậu đã chịu lắng nghe anh ra ngoài sau những ngày tự nhốt mình trong bóng tối, anh dẫn cậu đi gặp bác sĩ tâm lý chữa trị trong 4 tháng, thật may việc học của cậu cũng không bị vấn đề gì.

" Tsuki nếu em không khỏe chỗ nào nói anh, triệu chứng trầm cảm không phải là nhẹ mà dứt hẳn liền, nên em- "

" Em xin anh, Akaashi-san...đừng nói với em những lời nghe  hay nhưng vô nghĩa nữa. Chẳng tác dụng gì đâu, xin anh đấy "

Cả hai rời vào bầu không khí im lặng, vì chả biết nói gì thêm nên Akaashi đưa thứ gì đó chứa bên trong một phong bì hình chữ nhật để trên bàn cùng túi nilon vài đồ ăn vặt. Rồi anh lặng lẽ ra về với lời nhắn nhủ cậu.

" Em có thể mở khi cảm thấy tuyệt vọng "

Sau khi Akaashi rời khỏi nhà Tsukishima, cậu vẫn giữ tư thế ngồi xếp gối, đôi mắt nhìn chứa đầy sự mệt mỏi nhìn tờ phong bì mỏng Akaashi để lại. Cậu bất giác đi lại gần cái kệ để vô số hình ảnh được đóng khung. Kuro nhìn cậu mãi đứng đó, nó thử trèo lên chiếc tủ nhìn từng tấm ảnh. Thật kì lạ mỗi tấm ảnh dường như bị xé mất 1 nửa, chỉ còn mỗi hình Tsukishima được đóng trên đó. 

" Chắc mày thắc mắc tại những bức ảnh bị xé nhỉ? Do tao muốn quen đi tình cũ thôi "

Meow

" Không biết mày có nghe hiểu không, như lúc nãy Akaashi nói đấy, tao bị mắc trầm cảm trong lúc tuyệt vọng tao đã xóa hết hình ảnh có anh ta "

 ^^^^

*Tách

" Kuroo-san! Anh định chụp em thế mãi à ? "

" Để lưu trữ khi không có em thôi, Tsukii đã năm nhất đại học rồi anh thì đã có sự nghiệp nên chẳng có thời gian gặp em, điều đó khiến anh buồn lắm "

Kuroo cầm chiếc điện thoại lưu những tấm ảnh vừa chụp.

" Anh là trẻ con chắc ? "

" Nếu là trẻ con thì anh sẽ bám em trên 24 đấy haha "

Hai người đi công viên giải trí trong lúc thời gian gảnh, Tsukishima lại không thích đi ra ngoài trong thời gian này nhưng vì bị Kuroo leo kéo, đành phải chiều theo ý anh một lần. Vừa nãy họ đã chơi đủ loại trò trong khu công viên đầy náo nhiệt, đã làm cậu mệt vì trò tàu lượn xoay 2,3 vòng liên tiếp mà buồn nôn nên nghỉ chân tại băng ghế dài. Kuroo thấy có lỗi với cậu, tốc chân đi mua chút bánh dâu cậu thích tạ lỗi rồi ngồi cùng cậu ăn chung.

" Hôm nay cùng em đi chơi vui thật, lâu rồi mới được như này "

" Chúng ta đã ở chung gần năm rưỡi rồi sẽ còn nhiều thời gian cho việc đi chơi tiếp, anh đâu cần sử dụng hết ngày nghỉ để đi hết chỗ này, chỗ khác 

" Tương lai em không thể biết trước điều gì đâu...Thời gian dành cho công việc cũng rất quan trọng nhưng bên em quan trọng hơn. Vì thế anh muốn giành từ giây phút này cho em cơ "

Tsukishima nhìn anh khó hiểu, chẳng lẽ đi chơi quá mức rồi đầu óc suy diễn gì đó linh tinh không?

" Anh cũng nên nghĩ bản thân mình chút đi, đã hứa bên nhau trọn đời rồi em sẽ không bỏ anh mà đi đâu. Vì chúng ta còn chưa bước lên lễ đường mà  "

" Oya oya oya! Anh không nghe nhầm chứ, Tsukii vừa an ủi anh đấy à ? đáng yêu thế "

" Vâng vâng thế đấy, Xin anh đừng suy nghĩ lung tung, vớ vẩn nữa được không ? "

" Được rồi...Một ngày nào đó anh sẽ cầu hôn em và chúng ta sẽ bước tới lễ đường, sau đó đôi ta sẽ sống đến hết cuộc đời này dành cho nhau "- Kuroo đan tay Tsukishima rồi nói với nụ cười hạnh phúc.

" Em sẽ chờ ngày đó "

--

" Trăng nay sáng hơn mấy năm trước ghê nhỉ Tsukii ? "

Gió thổi mang mát đung đưa chiếc chuông gió, cảnh trăng đêm nay sáng ngời ngợi khắp bầu trời tối mịt. Nhà hai người  bị cúp điện nên dọn nệm xuống căn phòng có cửa hướng ánh trăng chíu vào, cùng nhau nằm đón những cơn gió mát lành. Hai con người cùng nằm trước cửa phòng ngắm trăng, một đêm đầy tĩnh lặng bình yên, mọi thứ thật tuyệt khi cả hai ở bên nhau, có nỗi buồn gì thì cùng nhau tâm sự dưới ánh trăng đêm nay. 

" Quả nhiên sáng hơn bình thường nhiều... "

" Nếu có đom đóm nữa thì tốt quá "

" Hả?? vì sao chứ ? "

" Vì nó cũng có nghĩa là Kei, phong cảnh này có thêm đom đóm thì sắp giống với họ tên em rồi "

" Chẳng liên quan gì lắm "

" Hòa nhập cùng anh tí đi nào "-Kuroo xích lại gần cậu vuốt ve mái tóc vàng nhạt rồi trượt xuống theo đường nét tinh tế của Tsukishima. 

"Lại sao nữa vậy ? "

" Không, chỉ muốn nhìn đường nét xinh đẹp của em thôi "

" Càng ngày anh càng lạ lắm đấy, lần trước đi chơi toàn suy diễn lung tung, giờ lại mấy lời kì hoặc "

 Nét mặt giãn ra, đổi hướng mắt để tránh ánh nhìn của cậu, sau đó anh âm thầm ôm trọn cơ thể gầy gò của cậu vào lòng, hít từng mùi hương trên mái tóc cậu. Cậu cũng không hề phản kháng mà nằm yên mặc anh làm gì làm, chắc vì công việc bận rộn nên nhớ cậu quá thôi. Tsukishima cũng chấp nhận bỏ qua sự khó hiểu của anh.

 Đã qua 2 tiếng đồng hồ, trăng đã lên đỉnh điểm rọi sáng khắp căn phòng, Kuroo cứ mãi lập lại chuyện quá khứ thanh xuân cấp 3, anh vẫn ôm dính cậu chưa buông, chẳng lẽ có chuyện gì đã khiến anh ra phát sinh những hành động kì lạ gần đây. Tsukishima biết anh là người giỏi giấu cảm xúc và lời nói của mình nhưng cậu chưa bao giờ hiểu hết ý nghĩ những câu nói chứa sự ẩn ý trong đó.

" Kuroo Tetsuro! làm ơn dừng lại đi, em thật sự rất bối rối vì anh mãi như thế rồi, nếu có chuyện gì thì xin hãy chia sẻ với em, anh biết đấy em ghét sự lừa dối mà "

Kuroo thấy mình hành động quá lố khiến cậu sinh nghi ngờ chuyện không hay, anh liền đổi chủ đề khác.

"...Anh chưa lừa dối em bao giờ cả Kei à "

" Nếu em phát hiện anh lừa dối em điều gì thì đừng xin em tha thứ "

" Hứa mà, đã khuya rồi ngủ thôi, mai chúng ta đều có công việc riêng của mình đấy "

" Ừa... "

" Gặp em trong mơ  "

vvvvv

Tsukishima rời khỏi chỗ mình đứng rồi bước lặng lẽ bế Kuro theo đến căn phòng đã mấy lần chưa vào. Nơi chứa đầy hồi ước, kỉ niệm tươi đẹp của cậu và anh, cùng nói chuyện vui đùa, cùng ngắm sao băng thầm ước muốn thành hiện thực. Cái khoảng khắc cậu không giờ quên, chính cái đêm anh cùng cậu nằm ngắm trăng cùng tám nhảm chuyện xưa. Cậu thả Kuro xuống và đặt lon nước trên một cái kệ rồi ngồi đối diện khung ảnh.

" Akaashi vừa sang nhà thăm em, anh ấy tốt thật đấy, kể cái lúc em bị bệnh anh ấy lo cho em hết lần đến lần khác dù công việc chất chồng hằng ngày. Thật sự em rất biết ơn Akaashi..."

Meow?

" Tetsuro à, so với Akaashi thì anh tệ hơn đấy đồ ngốc...Anh luôn thề hứa đủ điều, hứa cùng em bước đến lễ đường, hứa đôi ta chung sống trọn đời, hứa sẽ không bao giờ khiến em đau khổ nhưng anh chưa thực hiện một trong số đó cả! Tại sao vậy hả Kuroo Tetsuro?! " 

Cậu gào thét từng câu một trong căn phòng tĩnh lặng, nước mắt cậu đã rơi xuống từng giọt nhỏ chảy trên gò má, nghẹn ngào trong từng câu nói khiến tim muốn thắt lại. Ánh nhìn cậu đổi sang tức giận hướng nhìn khung ảnh khuôn mặt người thương.

 Vậy ra Kuroo rời khỏi cõi trần vào 2 năm trước khi sự nghiệp anh còn dở dang, một tương lai tươi sáng đang chờ đợi anh, thế mà cơn bệnh quái ác trong người anh đã cướp đi hết tất cả. Để Tsukishima chứng kiến hết toàn bộ trong lúc các bác sĩ cố cứu anh  khỏi nguy kịch còn cậu thì chỉ bất lực đứng nhìn không thể làm gì, để rồi nhận lại câu trả lời từ bác sĩ " chúng tôi thật sự rất tiếc, bệnh nhân không thể qua khỏi, chúng tôi đã cố hết sức ". Lời nói của bác sĩ như ngàn con dao đâm thẳng tim cậu, đứng chết chân nhìn vị bác sĩ kia trải khăn trắng che đi khuôn mặt người cậu thương. Thế là anh đi thật, anh thật sự đã rời xa cậu.

" Giá như em biết sớm hơn thì có thể cứu được anh rồi đồ tồi tệ... "

Meow- Kuro gặm phong bì đưa cậu.

Tsukishima nhớ lời Akaashi nên mở ra xem thử bên trong. Một bức thư và vài tấm ảnh chụp cùng cậu và anh, cậu nhìn săm soi rồi bậc khóc, cậu cố kiềm nén nhưng nước mắt mãi tuôn ra.

Nội dung :

Gửi Tsukishima Kei.

Anh biết em đọc bức thư này sẽ rất bực dọc và chán ghét anh, em có thể chửi có mắng anh như nào cũng được nhưng em luôn nhớ chăm sóc bản thân, ăn uống đầy đủ và đừng kén ăn nữa, sau khi anh rời đi thì không ai chăm lo cho em đâu. Anh biết bản thân mình rất tệ khi nói dối em đủ điều, vào lúc các em đau khổ nhất lại không có anh bên cạnh, anh đã tưởng tượng đến cảnh đó thật sự rất hận bản thân, anh cũng đã tự trách mình rất nhiều khi lừa dối em. Nếu cuộc tình kiếp này chưa trọn vẹn thì kiếp sau anh sẽ bù đắp, dù bao nhiều sóng gió anh sẽ tìm em bằng được. Mong em có thể sống tốt ở hiện tại và anh sẽ luôn dõi theo em. Yêu em,người tôi thương.

Kuroo Tetsuro.

" Nếu anh hiện ra trước mặt thì tôi sẽ tha thứ cho anh, đồ tồi "

--

Khóc ròng rã mấy phút liền cậu đã mệt liền tựa vào khung cửa chỗ hai người cùng nhau nói chuyện thân mật. Dụi đi những giọt nước mắt cậu đổi hướng nhìn lên trăng tròn, thật lạ đêm nay trăng tròn lại sáng khắp trời đêm đã thế lại có những con đom đóm bay quanh quẩn trong vườn nhà. 

" Biết gì không Tetsuro? Chính ngày này, giờ này, phút này, giây này cùng khung cảnh này. Có gió, có trăng, có cả sự bình yên nhưng lại thiếu bóng dáng anh ở đây "

Nói xong Tsukishima nằm xuống cái nệm được để từ lâu rồi thiếp chìm vào giấc ngủ. Con mèo đen ngơ ngác nhìn cậu rồi đổi hướng mắt nhìn linh hồn kế bên, linh hồn cảm tạ con mèo rồi biến mất trong không trung.

Trong giấc mộng kì lạ cậu thấy được khung cảnh bao quanh là hoa bướm sặc sỡ, cậu theo hướng thảm đỏ trên từng bậc thang đi tới nơi đó, có bóng người quen thuộc đứng chờ cậu mặc thoát  lên bộ vest chỉnh chu, biết người đó là Kuroo Tetsuro cậu liền chạy nhanh ôm trọn thân thể to lớn trong sung sướng.

" Cùng anh đến lễ đường của đôi ta "

.

.

.

End.

Thật sự đây là lần đâu mình thử thách bản thân viết fanfic dài tận hơn 6000 từ :') ban đầu chỉ định viết 2000-3000 thôi nhưng hăng quá nên sao thẳng 6000 TvT. Mình phục bạn đọc hết chiếc fic KurooTsuki này vì cốt truyện chưa rõ ràng mà cách viết lại quá lủng củng, mong nó không quá nhàm chán với bạn.

Nếu chưa hiểu hết nội dung thì mình xin tóm tắt và giải thích ngắn gọn:

KurooTsuki thích nhau khi họ gặp nhau ở trại huấn sau thời gian đó là hẹn hò và ở chung với nhau. Khi Tsuki ở tuổi 21 thì Kuroo ở tuổi 23 đã ra đi, thì khi Kuroo mất, Tsuki rơi vào cơn trầm cảm khi chứng kiến anh trong cơ nguy kịch với việc cậu bị áp lực đè nặng và cố tìm đường chết nhưng linh hồn Kuroo không cho phép cậu làm điều dại dột. Akaashi cố khuyên cậu, tìm bác sĩ tâm lí chữa cơn trầm cảm trong vòng nửa năm. Một ngày trời cậu nhặt được con mèo kha khá giống Kuroo và nuôi nó. Vì mèo có thể nhìn thấy linh hồn nên Kuroo ở thể trạng linh hồn chưa khuất nên xin con mèo chăm sóc cậu suốt 3 tháng. Muốn hoàn thành tâm nguyện trước khi biến mất anh đã nhờ con mèo đưa bức cho cậu đọc khi anh viết chưa kịp đưa cho cậu. 

Cái kết ban đầu chỉ định kết thúc ở đó nhưng hỏi ý kiến con bạn ( nó simp Tsuki ) thì nên cho thêm đoạn cậu gặp anh bước lên lễ đường hay không, vì mình muốn nó kết thúc kiểu hai người gặp nhau trong mơ.

Xin Chân Thành Cảm Ơn Giành Thời Gian Đã Đọc.

Chúc 20/10 vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top