Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tới thời gian kiểm tra phòng, cửa phòng ký túc xá màu trắng mà chúng tôi ở không bị gõ.

【 Người kiểm tra phòng không kiểm tra phòng ký túc xá màu trắng. 】

Loáng thoáng còn nghe thấy tiếng quỷ ẩn nấp trong phòng ký túc xá mở cửa cho người kiểm tra phòng.

Ở một đêm trong phòng ký túc xá màu trắng vẫn còn tốt chán, chỉ cần không ăn không nói gì là được.

Đến khoảng nửa đêm, tôi bỗng nghe có ai đó nói chuyện với tôi.

"Ê ngủ rồi à?"

Tôi mơ mơ màng màng vừa mới định trả lời thì giật mình.

Không được nói chuyện với người trong ký túc xá màu trắng!

Trong bóng tối tôi lờ mờ nhìn thấy một người đang ngồi xổm trước giường của Đào Nhiên, hỏi Đào Nhiên đã ngủ hay chưa.

Tên ngốc Đào Nhiên kia chắc chắn sẽ trả lời!

Vì thế trước khi Đào Nhiên kịp trả lời, tôi nhanh miệng hỏi nó một câu: "Đào Nhiên, có phải mày yêu thầm tao ba năm rồi không?"

"Ừ." Đào Nhiên trả lời.

Bây giờ, Đào Nhiên đang nói chuyện với tôi.

Bóng đen ngồi xổm bên cạnh Đào Nhiên trừng mắt liếc tôi một cái.

Tôi không dám ngủ tiếp, thức nốt nửa đêm còn lại.

Hôm nay là ngày thứ tư.

Phe trung lập của chúng tôi có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, chính là làm rõ ràng lúc nào của ngày thứ năm là có thể rời khỏi trường.

Thời gian còn lại không còn nhiều, nếu chúng tôi không thể nắm bắt được ngày cuối cùng này, toàn quân phe trung lập của chúng tôi sẽ bị diệt.

Tôi đến toilet tìm thêm thông tin, Tôn Hoa Văn đến phòng tự học.

Trước đây tôi đã từng tìm được thông tin ở toilet, coi như là quen thuộc.

Đầu óc Tôn Hoa Văn thông minh, đến phòng tự học sẽ không dễ bị lừa.

"Còn bọn tao, bọn tao thì sao?" Chu Nghị Cường và Đào Nhiên chớp chớp mắt nhìn Tôn Hoa Văn.

"Hai đứa mày đến thư viện trốn đi, bảo đảm cho bản thân an toàn là được."

"Cái gì? Mày không sắp xếp nhiệm vụ cho tao, có phải là mày xem thường tao không?!" Chu Nghị Cường chỉ vào mũi Tôn Hoa Văn, nói, "Tao nói cho mày biết, tao thích sự xem thường này của mày!"

Cứ như vậy, chúng tôi ai bận việc người đấy.

Từ sau khi ký túc xá chúng tôi chia thành hai phe, rõ ràng giao tiếp giữa chúng tôi ít đi hẳn.

Nhưng mà không có cách nào nữa rồi.

Dù sao, đạo bất đồng không thể hợp tác.

Tôi có cảm giác Hoàng Bàng cũng muốn gia nhập phe trung lập của chúng tôi, nhưng không biết có phải là ngại không dám nói hay không mà từ đầu đến cuối không hề đề cập với chúng tôi.

Thật ra, cậu ta nên dũng cảm hơn nữa, có đôi khi, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.

Mà tôi cũng không chủ động mời cậu ta gia nhập với chúng tôi, bởi vì tôi cũng không biết đường tôi đi có đúng hay không.

Cuộc đời của mình là do chính mình chọn.

Nếu tôi sai, tôi sẽ không hối hận.

Tôi cũng hy vọng cậu ấy cũng sẽ không hối hận.

Vừa đến thư viện là tôi vào toilet luôn.

Đợi trong toilet nửa tiếng cũng không ai nói chuyện với tôi.

Người đâu rồi? Nói chuyện đi chứ? Công việc bận rộn như vậy sao?

Tôi lên toilet của tầng khác, nhưng đợi nửa giờ nữa cũng không ai thèm lên tiếng cậu nào.

Tôi mất mát trở lại chỗ ngồi đối diện với Đào Nhiên và Chu Nghị Cường.

Chu Nghị Cường nở một nụ cười ranh mãnh với tôi.

Cậu ta thậm chí còn vặn vẹo trên ghế nữa.

Ăn gì mà vui vẻ vậy?

Sau khi tôi ngồi xuống, Chu Nghị Cường nhắn cho tôi một tin: Tao lấy được thông tin rồi.

Tôi: Lấy được rồi sao!

Trách không được vui vẻ tới vậy, thì ra là lập được công nên muốn tranh công đây mà.

Tôn Hoa Văn thêm tôi vào một group mới, tên là: Phe trung lập.

Tôi hỏi Chu Nghị Cường làm cách nào có được thông tin.

Chu Nghị Cường: Có người hỏi mượn giấy của tao, tao đem hết giấy trong bịch đưa cho hắn luôn, sau đó hắn trả lại cho tao, tao mở ra thì thấy trên mỗi một tờ giấy đều có chữ viết.

Tôi: Trong suốt quá trình mày không nói chuyện với người ta đấy chứ?

Chu Nghị Cường: Người ta mượn giấy của tao thì cần nói cái gì? Không lẽ nói là không cho mượn à? Tao đâu có keo kiệt như vậy?

Tôn Hoa Văn: Thông tin gì vậy?

【 Bạn có thể đi ngắm trăng vào lúc 4 giờ sáng, nếu may mắn, bầy sói sẽ thả lỏng cảnh giác. 】

【 Ngày xửa ngày xưa có ba người anh em, người anh ở giữa chết, người anh bên cạnh cười ha hả. Người anh ở giữa thấy vậy thì không vui, đâm chết người anh bên cạnh, người còn lại đã chạy mất. 】

【 Bầy sói rất mẫn cảm với thức ăn của người, có lẽ bạn sẽ có cách...... 】

Đào Nhiên: Cách gì?

Chu Nghị Cường: Không biết, trên giấy không có viết.

Tôi: Mày cho người ta cả một bao giấy mà chỉ nhận lại được có ba dòng này thôi á? Mai gặp loại gian thương gì vậy?

Chu Nghị Cường: Hay là tao dùng bớt rồi nhỉ?

Tôn Hoa Văn: Hôm nay bọn mày có ăn sáng không?

Chu Nghị Cường: Mày hỏi cái này làm gì?

Tôn Hoa Văn: Hôm nay tụi mày không được phép ăn cơm nữa.

Chu Nghị Cường phản bác đầu tiên: Tại sao? Không ăn cơm tao sẽ chết mất.

Tôn Hoa Văn: Bầy sói chắc chắn là chỉ thứ gì đó nguy hiểm, và bầy sói rất mẫn cảm với mùi đồ ăn của chúng ta. Nếu đã không có cách nào đối phó với chúng thì không ăn là được.

Tôi: Đỉnh của chóp.

Đại ca Tôn không hổ là đại ca.

Mấy thứ này sau này cứ giao cho đại ca Tôn.

Đến chiều, cả ký túc xá chúng tôi đều đến thư viện.

Còn may là tới sớm, cướp được chỗ ngồi.

Tiêu Trạch và Hoàng Bàng ngồi rất gần chúng tôi.

Tôn Hoa Văn nhắn một tin ở trong group phe trung lập: Đừng chia sẻ thông tin trong này với bất kì ai, kể cả Tiêu Trạch và Hoàng Bàng.

Tôi hiểu.

Bây giờ, lợi ích của phe trung lập chúng tôi với phe quy tắc không thống nhất, tuy rằng cũng không phát sinh xung đột gì, nhưng người thì......

Giống như là cho dù quan hệ của tôi và Tiêu Trạch trước đây vô cùng tốt đi chăng nữa, thì bây giờ vẫn quyết tâm đứng về hai phe không phải sao.

Giờ chỉ đợi Tôn Hoa Văn phân tích thôi.

Tôn Hoa Văn lại nhắn tới một tin: Ngày thứ năm, rạng sáng bốn giờ chúng ta xuất phát.

Sau đó, Tôn Hoa Văn giải thích cho chúng tôi vì sao lại là bốn giờ sáng ngày thứ năm:

Bầy sói ở đây là chỉ thứ gì đó rất nguy hiểm, nhưng là cái gì thì không biết.

Thông tin nói rằng, rạng sáng bốn giờ có thể đi ngắm trắng, nếu may mắn, bầy sói sẽ thả lỏng cảnh giác.

Cái gì gọi là may mắn?

May mắn có nghĩa là có xác suất.

Theo như quy tắc, chúng ta phải ở lại trường bảy ngày.

Trong bảy ngày này, nếu có một ngày mà bầy sói thả lỏng cảnh giác, vậy thì sẽ có xác suất, nghĩa là có may mắn.

Mấu chốt là, ngày bầy sói thả lỏng cảnh giác là ngày nào?

Còn nhớ con số chạy trốn là con số mấy không?

Đúng, số 5 đã chạy trốn.

Ngày thứ 5 trong bảy ngày là ngày có xác suất cao nhất, cũng chính là ngày may mắn, bầy sói sẽ thả lỏng cảnh giác.

Còn câu chuyện của ba người anh em, tao vẫn chưa hiểu nó có ý nghĩa gì.

Chu Nghị Cường trả lời lại ngay: Không sao cả, có khi là để làm lựa chọn của chúng ta bị lung lay đấy. Đừng quan tâm tới nó, tao muốn trốn ra khỏi đây lắm rồi.

Nếu chúng tôi không có được thông tin ngày thứ 5 có thể chạy trốn kia, vậy thì thông tin mà Chu Nghị Cường có được cũng trở nên vô nghĩa mà thôi.

Những thông tin này hoàn toàn có thể liên kết với nhau, chúng tôi thật sự rất may mắn, giữa những thông tin ngẫu nhiên mà chúng tôi lượm nhặt được có thể đưa ra một con đường sống.

Căn cứ vào phân tích của Tôn Hoa Văn, quy tắc chúng tôi sẽ loại bỏ lần này là:

【 Sau 12 giờ đêm không được rời khỏi ký túc xá, muốn rời phải chờ đến bình minh. 】

Sau khi rời khỏi thư viện, Tiêu Trạch hỏi chúng tôi: "Đi ăn cơm không?"

"Ngày mai đi, Chu Nghị Cường gần đây đang giảm cân, cứ nằng nặc đòi tụi tao phải giảm cân chung với nó." Tôi trả lời.

"Sao tự nhiên lại giảm cân?"

"Sợ béo quá, chạy không nổi hội học sinh"

Tiêu Trạch cũng không hỏi nhiều nữa, cậu ấy cũng biết dù có hỏi nữa thì câu trả lời cũng toàn điều vô nghĩa.

Chưa tới tám giờ, chưa về ký túc xá được.

Vì thế bốn đứa chúng tôi sóng vai nhau tản bộ ở trong trường.

Dù cho nguy hiểm đang rình rập xung quanh cũng không ảnh hưởng tới việc chúng tôi chuyện trò vui vẻ với nhau.

Người thấy được chó ngày càng nhiều, nhưng hình như bọn họ không thể tùy tiện để cho hội học sinh tấn công người khác.

Phải có điều kiện.

Mà điều kiện đó là gì, tôi không biết, cũng không quan tâm.

Có lẽ là chỉ có thể tấn công người quen chăng?

Dù sao chúng tôi cũng chưa thỏa mãn điều kiện.

Vòng đi vòng lại, lại về tới căn tin, trùng hợp gặp được Tiêu Trạch và Hoàng Bàng vừa mới đi ra.

"Về cùng không?" Tiêu Trạch hỏi một câu.

"Ok." Chúng tôi không ý kiến.

Tôi biết đây là lần cuối cùng chúng tôi có thể cùng nhau về ký túc xá với hai người họ.

Chúng tôi......

Vô tình, Tiêu Trạch và Hoàng Bàng đã không còn trong "chúng tôi" nữa.

Hai người họ bây giờ là hai người họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top