Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

tình yêu trong bóng tối

                        Joongdunk

---

### Chương 1: Bóng Tối Của Tuổi Thơ

Dunk bước ra khỏi lớp học, lòng đầy nặng nề. Những tiếng cười đùa của bạn bè khiến cậu cảm thấy lạc lõng giữa dòng người. Ánh nắng chiều chiếu xuống khiến mọi thứ trở nên rực rỡ, nhưng trong lòng cậu, mọi thứ chỉ là một màu xám u ám. Cậu đã nhiều lần tự hỏi, liệu hạnh phúc có phải là một thứ mà cậu sẽ mãi mãi không với tới?

Ký ức về những ngày tháng ấu thơ đầy đau khổ luôn ám ảnh Dunk. Những lần bị bắt nạt, bị bạo hành bởi bạn học đã tạo nên những vết thương sâu sắc trong tâm hồn cậu. Cha mẹ cậu ly hôn khi cậu còn quá nhỏ, để lại trong Dunk một nỗi cô đơn không thể giải thích. Đêm đến, những cơn ác mộng lại kéo đến, khiến cậu không thể tìm được giấc ngủ bình yên.

"Ê, Dunk! Sao lại lủi thủi một mình vậy?" Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Là jen, bạn cùng lớp. Cô ấy luôn vui vẻ, nhưng Dunk không thể chia sẻ nỗi lòng với cô.

"À, không có gì," Dunk lảng tránh. "Mình chỉ muốn về nhà sớm một chút."

"Cậu không cần phải làm vậy đâu. Chúng ta có thể cùng nhau đi uống nước!" Jen nài nỉ.

"Thật sự không sao. Cậu đi trước đi." Dunk mỉm cười gượng gạo, rồi quay người bước đi.

Những tiếng cười đùa của bạn bè khiến cậu cảm thấy lạc lõng hơn bao giờ hết. Cậu chỉ muốn tìm một chỗ trốn, nơi mà không ai có thể thấy những vết thương trong lòng mình. Để quên đi những nỗi đau, Dunk bắt đầu làm thêm tại một quán bar nhỏ trong thành phố. Đó là nơi mà cậu có thể tránh xa thế giới bên ngoài, nơi mà không ai biết đến quá khứ của cậu.

Một buổi tối, khi ánh đèn trong quán bar chói lóa, Dunk nhìn thấy một người đàn ông ngồi ở góc quán. Joong, một người đàn ông 29 tuổi với vẻ ngoài lôi cuốn, thu hút sự chú ý của cậu. Ánh mắt Joong sắc sảo, toát lên sự tự tin và bí ẩn. Dunk cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ, mặc dù cậu không biết gì về người đàn ông đó.

"Cho tôi một ly whiskey," Joong gọi, giọng nói trầm ấm. Dunk cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi anh nhìn về phía cậu. "Em là bartender mới à? Không giống như những người khác."

"Vâng, em là Dunk," cậu trả lời, tay hơi run. "Anh… có muốn thử ly khác không?"

Joong nhướng mày, nụ cười xuất hiện trên môi. "Tại sao không? Hãy cho tôi thứ gì đó đặc biệt."

Dunk cố gắng làm theo, nhưng lòng vẫn đầy hồi hộp. "Dạ, em sẽ làm một ly cocktail."

Khi Dunk chế biến, cậu cảm nhận ánh mắt của Joong dõi theo. "Em có vẻ khá nghiêm túc. Có gì khiến em lo lắng không?"

Dunk ngẩng lên, cảm giác như bị chạm vào trái tim. "Không, em chỉ muốn làm tốt công việc của mình thôi."

"Nếu em không dám nói thật lòng, thì sẽ không bao giờ biết được người khác nghĩ gì về em đâu," Joong nói, ánh mắt anh đầy thấu hiểu.

Dunk mỉm cười, nhưng trong lòng cậu lại lăn tăn. "Có thể em không quen với việc nói ra cảm xúc của mình."

Joong cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng. "Đừng lo, em sẽ quen thôi. Mỗi người đều có những vết thương. Quan trọng là chúng ta học hỏi từ chúng."

Dunk cảm thấy lòng mình ấm lại khi nghe những lời nói của Joong. "Cảm ơn anh, Joong. Em… cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với anh."

"Vậy thì hãy để tôi giúp em quên đi những nỗi đau," Joong nói, ánh mắt kiên định. "Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đây."

Khi Dunk rời khỏi quán bar sau ca làm việc, cậu không thể ngừng suy nghĩ về Joong. Người đàn ông lôi cuốn đó như một ánh sáng, một tia hy vọng trong bóng tối cuộc đời cậu. Liệu có thể có một mối quan hệ nào đó giữa họ không? Liệu Dunk có dám mở lòng mình ra, hay sẽ mãi sống trong những nỗi sợ hãi của quá khứ?
Dưới đây là chương 2 của câu chuyện:

---

### Chương 2: Khởi Đầu Mới

Ngày hôm sau, Dunk cảm thấy hào hứng hơn bao giờ hết khi quay lại quán bar. Tâm trí cậu luôn nghĩ về Joong, về cách mà ánh mắt của anh có thể thấu hiểu những nỗi đau của cậu mà không cần nói ra. Cậu không thể lý giải được cảm xúc này, nhưng điều đó khiến cậu cảm thấy như mình không còn đơn độc nữa.

Khi cậu bước vào quán, không khí ấm áp cùng với ánh đèn vàng lấp lánh làm Dunk cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu nhanh chóng nhận ra Joong đang ngồi ở vị trí quen thuộc, với ly whiskey trong tay và một quyển sách mở rộng trước mặt.

"Chào Dunk!" Joong nhìn lên, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng. "Hôm nay em có vẻ vui hơn hôm qua."

"Chào anh, Joong. Vâng, em cảm thấy… dễ chịu hơn một chút," Dunk trả lời, lòng ngập tràn niềm vui. "Anh đọc gì vậy?"

"Chỉ là một cuốn sách về tâm lý học. Tôi thích tìm hiểu về con người," Joong đáp, ánh mắt chăm chú vào Dunk. "Em có thích đọc sách không?"

"Em không giỏi lắm trong việc đọc sách. Nhưng em thích nghe người khác kể chuyện," Dunk thừa nhận, cậu cảm thấy mình đang dần thoải mái hơn khi nói chuyện với Joong.

"Vậy thì, tôi sẽ kể cho em nghe một câu chuyện. Một câu chuyện về việc vượt qua những nỗi sợ hãi," Joong nói, đặt quyển sách xuống. "Nó có thể giúp em hiểu rằng, không ai trong chúng ta phải chịu đựng một mình."

Dunk ngồi xuống bên cạnh Joong, lòng cậu cảm thấy hồi hộp. "Em rất thích nghe."

Joong bắt đầu kể: "Có một cậu bé sống trong một ngôi làng nhỏ. Cậu ấy luôn cảm thấy cô đơn, vì không ai hiểu được nỗi đau mà cậu đang trải qua. Một ngày, cậu quyết định rời khỏi làng và đi vào rừng sâu. Cậu không biết điều gì đang chờ đợi mình, nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác."

"Rồi chuyện gì xảy ra?" Dunk hỏi, mắt mở to lắng nghe.

"Trong rừng, cậu gặp nhiều điều kỳ lạ. Có những sinh vật đáng sợ, nhưng cũng có những điều đẹp đẽ. Qua những trải nghiệm đó, cậu học được cách đối mặt với nỗi sợ của mình, và cuối cùng trở về làng với một trái tim mạnh mẽ hơn," Joong dừng lại, ánh mắt anh sâu thẳm. "Câu chuyện này có nghĩa là chúng ta không thể trốn tránh những nỗi đau, mà phải đối mặt với chúng để trưởng thành."

Dunk im lặng, cảm nhận được những gì Joong đang truyền đạt. "Em hiểu. Nhưng đối mặt với nỗi đau là điều rất khó."

"Đúng, nhưng em không phải làm một mình. Tôi sẽ ở đây cùng em," Joong nhẹ nhàng nói. "Chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau."

Cảm giác ấm áp bao trùm Dunk. "Cảm ơn anh. Em cảm thấy an tâm hơn khi ở bên anh."

"Mọi thứ sẽ ổn thôi. Chỉ cần em mở lòng," Joong nói, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. "Và nếu có lúc nào đó em cần ai đó, hãy gọi cho tôi."

Dunk gật đầu, lòng cậu dâng trào hy vọng. "Em sẽ nhớ điều đó."

Buổi chiều trôi qua trong những câu chuyện và tiếng cười, Dunk cảm thấy như mình đã tìm thấy một phần của bản thân mà cậu tưởng như đã mất từ lâu. Joong đã trở thành một ánh sáng trong cuộc đời tối tăm của cậu, và Dunk quyết tâm sẽ không để nỗi sợ hãi ngăn cản mình tìm kiếm hạnh phúc.

Khi màn đêm buông xuống, Dunk không thể không suy nghĩ về những gì Joong đã nói. Có lẽ cậu cũng có thể bắt đầu lại, không phải chỉ cho mình mà cho cả những người xung quanh.
Dưới đây là các chương 3 và 4, sau đó là chương 5 đã được viết lại với nhiều cuộc hội thoại hơn và phong cách thực tế mà em mong muốn:

---

### Chương 3: Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh

Dunk bắt đầu quen với việc làm ở quán bar, và mỗi lần nhìn thấy Joong, cậu cảm thấy lòng mình ấm áp hơn. Họ thường trò chuyện, và Dunk nhận ra mình đã bắt đầu mở lòng hơn.

Một buổi tối, Joong lại xuất hiện, nhưng hôm nay có vẻ anh không được vui. Dunk cảm thấy điều này ngay từ ánh mắt của anh.

"Chào Joong! Anh có ổn không?" Dunk hỏi, cố gắng tìm hiểu lý do.

"Không, hôm nay tôi không ổn lắm," Joong thở dài, tay anh xoay ly whiskey. "Có một số vấn đề trong công việc. Tôi chỉ… cảm thấy bị áp lực."

"Anh có muốn nói về nó không?" Dunk đề nghị, ngồi xuống bên cạnh Joong.

"Em có biết không, đôi khi tôi cảm thấy như mọi thứ đang đè nặng lên vai mình," Joong bắt đầu. "Mọi người nghĩ rằng tôi có tất cả mọi thứ, nhưng thực ra tôi cũng phải vật lộn với những điều đó."

Dunk gật đầu. "Em hiểu. Mọi người thường chỉ thấy bề ngoài. Họ không biết những gì đang diễn ra bên trong."

"Đúng vậy," Joong nhìn thẳng vào mắt Dunk. "Và tôi nghĩ… tôi đã quá mệt mỏi với việc phải thể hiện bản thân mạnh mẽ."

Dunk không biết phải nói gì. Cậu cảm thấy đồng cảm với Joong, vì chính cậu cũng đã từng phải giấu kín nỗi đau của mình. "Nếu anh cần ai đó, em luôn ở đây," cậu nói chân thành. "Em có thể nghe anh."

"Em là một người tuyệt vời, Dunk," Joong mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không thể che giấu nỗi buồn. "Cảm ơn em."

Từ ngày hôm đó, Dunk quyết tâm sẽ làm mọi cách để giúp Joong cảm thấy tốt hơn. Cậu bắt đầu dành nhiều thời gian hơn bên anh, cùng nhau đi dạo và trò chuyện về những điều bình dị. Nhưng Joong vẫn giữ một khoảng cách nào đó, như thể anh không thể hoàn toàn thoát ra khỏi những suy nghĩ tiêu cực của mình.

### Chương 4: Cận Kề Nỗi Đau

Một tuần sau, Dunk nhận được tin tức bất ngờ. Joong gọi cho cậu và mời cậu đi ăn tối. Cậu cảm thấy hồi hộp và vui mừng, nhưng cũng không khỏi lo lắng về điều gì đang chờ đợi mình.

"Chào Dunk!" Joong nói, nụ cười trên môi nhưng ánh mắt vẫn có chút u buồn. "Cảm ơn em đã đến."

"Em rất vui được gặp anh. Anh đã nói về việc muốn ăn tối, nên em nghĩ đây sẽ là một buổi tối thú vị," Dunk trả lời, tim đập nhanh.

Họ ngồi tại một nhà hàng nhỏ, và Dunk cố gắng bắt chuyện để tạo không khí thoải mái. "Em nghe nói món ăn ở đây rất ngon."

"Đúng vậy, nhưng không chỉ có món ăn," Joong nói, ánh mắt sáng lên. "Được ngồi cùng em mới là điều thú vị nhất."

Dunk cảm thấy mặt mình đỏ bừng. "Cảm ơn anh. Em cũng thấy như vậy."

Khi món ăn được phục vụ, Dunk quyết định đặt một câu hỏi nghiêm túc. "Joong, anh vẫn chưa nói rõ về những vấn đề trong công việc của mình. Anh có muốn chia sẻ không?"

Joong ngừng ăn, ánh mắt trở nên trầm tư. "Thực ra, tôi đang phải đối mặt với một số tình huống khó khăn. Có một số người trong công ty không đồng ý với cách mà tôi điều hành. Điều đó khiến tôi cảm thấy không được tôn trọng."

"Đó thật sự là điều khó khăn," Dunk đáp, "Nhưng anh là người giỏi, em tin là anh sẽ vượt qua được."

"Em tin tôi?" Joong hỏi, có chút ngạc nhiên.

"Vâng. Em thấy cách anh làm việc và cách anh đối xử với mọi người. Anh rất có tài," Dunk khẳng định.

"Em là người duy nhất tin tôi như vậy," Joong thở dài. "Tôi cảm thấy áp lực quá lớn."

"Đừng quá khắt khe với bản thân. Mọi người đều có lúc yếu đuối. Em cũng vậy," Dunk nói, quyết tâm sẻ chia nỗi đau của Joong.

"Em có biết không, mỗi lần nói chuyện với em, tôi cảm thấy như mình có thể thả lỏng," Joong thừa nhận, ánh mắt dịu dàng.

Dunk cười. "Em rất vui khi có thể giúp anh. Cùng nhau, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn."

Joong gật đầu, và trong khoảnh khắc đó, Dunk cảm thấy như hai người họ đang cùng nhau bước ra khỏi bóng tối, tiến về ánh sáng của sự hiểu biết và cảm thông.

### Chương 5: Những Đêm Khó Quên

Dunk không thể nào quên được những đêm tuyệt vời bên Joong. Họ đã cùng nhau chia sẻ nhiều câu chuyện, từ những kỷ niệm đẹp cho đến những nỗi đau sâu sắc trong quá khứ. Đêm nay, họ lại ngồi bên nhau trong quán bar, ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng khuôn mặt của Joong, làm nổi bật những đường nét góc cạnh và đôi mắt đầy bí ẩn.

"Em biết không, mỗi lần nhìn vào mắt em, tôi thấy một điều gì đó đặc biệt," Joong nói, giọng anh trầm và nhẹ nhàng.

Dunk cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. "Thật sao? Em không biết mình có điều gì đặc biệt cả," cậu đáp, mặt đỏ bừng.

"Chắc chắn rồi," Joong mỉm cười. "Em có vẻ mạnh mẽ hơn em nghĩ. Mỗi khi em cười, tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh như tỏa sáng."

"Em chỉ là một đứa trẻ ngốc nghếch," Dunk trả lời, giọng nói có phần ngập ngừng. "Em không xứng đáng với tình yêu của anh."

Joong nhướng mày, sự nghiêm túc hiện rõ trên gương mặt. "Dunk, em không hiểu điều mình nói. Tình yêu không phân biệt tuổi tác hay quá khứ. Điều quan trọng là chúng ta hiện tại, không phải những gì đã qua."

Dunk cúi đầu, cố gắng che giấu những giọt nước mắt đang rơi. "Em đã thấy nhiều điều tồi tệ. Em sợ phải mở lòng."

"Đó là lý do tại sao tôi ở đây," Joong nói, tay anh chạm vào cánh tay Dunk. "Tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi em. Hãy cho tôi cơ hội để giúp em vượt qua nỗi sợ hãi."

Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng Dunk. Cậu nhìn vào mắt Joong, thấy sự chân thành trong ánh nhìn ấy. "Em muốn tin vào điều đó, nhưng…"

"Nhưng gì?" Joong hỏi, nghiêng đầu. "Đừng giữ trong lòng. Nói cho tôi biết."

"Em sợ sẽ làm anh thất vọng. Sợ rằng mình không đủ tốt," Dunk thừa nhận, giọng nói nhỏ lại.

Joong khẽ cười, anh nắm tay Dunk chặt hơn. "Dunk, không ai hoàn hảo cả. Tôi cũng đã từng có những sai lầm. Điều quan trọng là chúng ta học hỏi từ chúng."

Dunk cảm thấy như có một khối nặng đè lên lòng mình được gỡ bỏ. "Cảm ơn anh, Joong. Em… em rất thích những gì chúng ta có."

"Thích thôi sao?" Joong hỏi, ánh mắt trở nên đùa cợt. "Chẳng lẽ em không yêu tôi?"

Tim Dunk như ngừng đập. "Em… em chưa chắc. Nó quá sớm. Em chỉ mới… cảm thấy vui khi ở bên anh."

Joong cười lớn hơn, giọng nói đầy vui vẻ. "Được rồi, tôi chấp nhận. Nhưng đừng quên, tôi sẽ chờ đợi em cho đến khi em sẵn sàng."

Dunk cảm thấy lòng mình ấm lên khi nghe những lời của Joong. "Em sẽ cố gắng. Em sẽ thử mở lòng hơn."

Khi buổi tối dần trôi qua, Dunk và Joong ngồi cạnh nhau, lặng lẽ thưởng thức những ly rượu. Joong luôn tìm cách làm Dunk cười, nhưng trong sâu thẳm, cậu cảm thấy lo lắng. Cậu chưa từng nghĩ rằng sẽ có một người như Joong trong đời mình, một người đàn ông có thể thấy được vẻ đẹp trong tâm hồn cậu.

"Bây giờ thì, chúng ta hãy nghĩ về tương lai," Joong nói, nụ cười tươi tắn. "Em muốn làm gì trong năm tới?"

Dunk nhướng mày, suy nghĩ một lúc. "Em không biết. Có thể là tốt nghiệp, tìm một công việc tốt… nhưng em không nghĩ nhiều về tương lai."

“Tại sao không? Em có thể nghĩ về những gì em muốn làm trong cuộc sống,” Joong khuyến khích, ánh mắt anh tràn đầy động lực
“Đừng ngần ngại mơ ước,” Joong nhắc lại, ánh mắt đầy khích lệ. “Mỗi người đều có quyền tự quyết định tương lai của chính mình.”

Dunk mỉm cười, nhưng sự lo lắng trong lòng vẫn không nguôi. “Em sẽ thử, nhưng… nếu em không thành công thì sao?”

“Thất bại là một phần của hành trình,” Joong nói, giọng anh kiên định. “Cái quan trọng là em học hỏi từ những sai lầm đó. Đừng để nỗi sợ hãi làm em chùn bước.”

“Cảm ơn anh,” Dunk nói, lòng cảm thấy ấm áp khi nghe những lời động viên từ Joong. “Em sẽ cố gắng hết sức.”

Khi họ rời khỏi nhà hàng, Dunk cảm thấy như một gánh nặng đã được gỡ bỏ. Họ đi dạo dưới ánh đèn đường, không khí đêm mát mẻ và trong lành. Dunk cảm nhận được sự tự do mà cậu chưa từng trải nghiệm trước đây.

“Có điều gì em muốn làm trong tương lai gần không?” Joong hỏi, cặp mắt sáng lấp lánh.

“Em muốn tham gia một lớp học vẽ. Em cảm thấy vẽ giúp em giải tỏa được những cảm xúc bên trong,” Dunk thừa nhận. “Có thể em sẽ gửi một bức tranh cho anh.”

“Thật tuyệt! Tôi sẽ chờ đợi tác phẩm đầu tay của em,” Joong cười, niềm vui hiện rõ trên gương mặt. “Nhưng đừng quên, tôi sẽ là người đầu tiên phê bình.”

“Em sợ anh sẽ nói không hay về nó,” Dunk nói đùa, nhưng trong lòng lại cảm thấy hồi hộp.

“Không đời nào! Tôi sẽ chỉ khen thôi,” Joong đáp, vẻ nghiêm túc pha chút hài hước. “Tôi tin vào tài năng của em.”

“Em sẽ cố gắng không làm anh thất vọng,” Dunk hứa, trong lòng cậu nảy sinh một quyết tâm mới.

Khi họ quay về quán bar, Dunk không thể không nghĩ về điều mà Joong đã nói. Dù trước mắt còn nhiều thử thách, cậu cảm thấy như mình đã tìm thấy một lý do để tiếp tục cố gắng.

---

Những ngày sau đó trôi qua thật nhanh. Dunk bắt đầu tham gia lớp học vẽ, và những giờ học nghệ thuật trở thành khoảng thời gian quý báu nhất trong cuộc sống của cậu. Cậu cảm thấy mình như được sống lại, tìm thấy niềm vui trong việc sáng tạo.

Một buổi tối, sau khi trở về từ lớp học, Dunk chạy ngay đến quán bar để gặp Joong. “Joong! Em đã bắt đầu lớp vẽ rồi!” cậu hồ hởi thông báo.

“Thật tuyệt! Làm tốt lắm, Dunk! Em cảm thấy như thế nào?” Joong hỏi, ánh mắt anh ánh lên sự quan tâm.

“Em cảm thấy như mình đang sống thật sự. Giáo viên rất tuyệt, và mọi người đều rất thân thiện,” Dunk vui vẻ kể. “Em đã vẽ một bức tranh về một buổi hoàng hôn mà em rất thích.”

“Thật không? Cho tôi xem nhé,” Joong hào hứng.

“Em không biết, có thể nó chưa đủ tốt,” Dunk ngập ngừng.

“Đừng lo! Tôi sẽ không phê bình đâu. Tôi chỉ muốn thấy tài năng của em,” Joong trấn an, khiến Dunk cảm thấy yên tâm hơn.

Dunk quyết định mang bức tranh đến quán bar vào ngày hôm sau. Cậu muốn chia sẻ nó với Joong, người đã luôn ủng hộ cậu trong suốt thời gian qua.

Khi Dunk đưa bức tranh cho Joong, cậu cảm thấy hồi hộp. “Đây là bức tranh đầu tiên của em.”

Joong cầm bức tranh, ánh mắt trầm ngâm. “Wow, thật sự rất đẹp, Dunk. Tôi thấy được tâm hồn của em trong đó.”

“Cảm ơn anh! Em chỉ muốn thể hiện cảm xúc của mình,” Dunk đỏ mặt, nhưng trong lòng cảm thấy tự hào.

“Em có tài, và em nên tiếp tục phát triển nó. Hãy để nó trở thành một phần của cuộc sống em,” Joong khuyến khích, ánh mắt đầy động viên.

Dunk cảm thấy như mình đã tìm thấy một phần của bản thân mà cậu tưởng như đã mất. Nhờ có Joong, cậu đã dám theo đuổi đam mê và tìm kiếm hạnh phúc trong từng khoảnh khắc.

---

### Chương 6: Cơn Bão Đến

Những ngày tiếp theo, Dunk tiếp tục đi học vẽ và mỗi buổi tối đều gặp Joong tại quán bar. Tuy nhiên, cậu bắt đầu cảm thấy áp lực từ phía gia đình gia tăng. Mẹ cậu thường xuyên gọi điện, chất vấn về tương lai của cậu.

Một buổi tối, khi Dunk vừa đi làm về, điện thoại lại réo lên. Cậu nhấn nút nghe với tâm trạng nặng nề.

“Dunk, con đã tìm việc chưa?” Giọng mẹ cậu vang lên, chứa đầy lo lắng. “Con không thể cứ mãi làm ở quán bar được.”

“Mẹ, con ổn. Con đang theo đuổi đam mê của mình,” Dunk phản đối, nhưng giọng nói của mẹ vẫn không ngừng thúc ép.

“Con cần phải trưởng thành! Con không thể sống dựa vào sự hỗ trợ của bố mẹ mãi,” mẹ cậu nói, giọng cao hơn. “Con cần một công việc ổn định!”

Dunk tức giận, cảm thấy nỗi tức giận dâng trào. “Mẹ không hiểu con đang cố gắng làm gì! Mẹ chỉ biết lo lắng cho tương lai mà quên đi những gì con muốn!”

Cuộc nói chuyện kết thúc trong sự im lặng, để lại trong Dunk một cảm giác trống rỗng. Cậu không muốn tiếp tục cãi vã với mẹ, nhưng cũng không thể chấp nhận những kỳ vọng áp lực từ bà.

Tối hôm đó, Dunk gặp Joong và không thể che giấu sự bực bội trong lòng.

“Có chuyện gì với em vậy?” Joong hỏi khi nhìn thấy vẻ mặt Dunk.

“Là mẹ em. Bà ấy không ngừng đòi hỏi em phải tìm một công việc ổn định. Em chỉ muốn theo đuổi đam mê của mình!” Dunk tức giận đáp.

“Đôi khi, người lớn không hiểu được những điều mà chúng ta muốn,” Joong nói, cố gắng làm dịu tình hình. “Nhưng em có quyền chọn con đường của mình.”

“Em biết, nhưng cảm giác như mình bị kẹt giữa những mong đợi của họ và những gì em thực sự muốn,” Dunk thở dài. “Em không biết phải làm gì nữa.”

Joong nắm tay Dunk, ánh mắt anh ấm áp và chân thành. “Đừng để áp lực đó làm em chùn bước. Tôi tin rằng em sẽ tìm ra cách.”

Những lời động viên của Joong khiến Dunk cảm thấy tốt hơn. Cậu quyết định không để nỗi sợ hãi và áp lực từ bên ngoài ảnh hưởng đến ước mơ của mình.

---

### Chương 7: Sự Gần Gũi

Thời gian trôi qua, mối quan hệ giữa Dunk và Joong ngày càng gắn bó hơn. Họ dành nhiều thời gian bên nhau, và Dunk cảm nhận được tình cảm đặc biệt dành cho Joong.

Một buổi tối, sau giờ làm việc, họ cùng nhau đi dạo dưới ánh đèn đường. Dunk cảm thấy hồi hộp khi nghĩ đến việc bày tỏ cảm xúc của mình.

“Joong, em muốn nói một điều,” Dunk bắt đầu, giọng nói có phần run rẩy.

“Gì vậy?” Joong hỏi, nhìn thẳng vào mắt Dunk.

“Em… em cảm thấy rất đặc biệt khi ở bên anh. Em không biết phải diễn đạt như thế nào,” Dunk nói, lòng cậu đập nhanh.

Joong ngạc nhiên nhưng nở một nụ cười ấm áp. “Tôi cũng cảm thấy như vậy. Em là một phần quan trọng trong cuộc sống của tôi.”

Dunk cảm thấy lòng mình ngập tràn hạnh phúc. “Em… em đã từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ tìm thấy ai đó hiểu mình như anh.”

“Và tôi cũng vậy. Chúng ta đều có những vết thương trong quá khứ, nhưng chúng ta có thể cùng nhau chữa lành,” Joong đáp, nắm chặt tay Dunk.

Họ dừng lại bên một công viên nhỏ, ánh đèn từ những chiếc đèn đường phản chiếu lên gương mặt của Joong, làm cho Dunk cảm thấy mình như đang sống trong một giấc mơ.

“Em muốn hỏi anh một điều,” Dunk nói, tim đập mạnh. “Liệu chúng ta có thể… trở thành một cái gì đó nhiều hơn thế này không?”

Joong nhìn Dunk, đôi mắt anh tràn đầy sự chân thành. “Tôi đã chờ đợi khoảnh khắc này. Tôi muốn chúng ta trở thành một cặp.”

Dunk không thể kiềm chế được niềm vui sướng. “Thật sao? Em không thể tin được!”

Joong mỉm cười, kéo Dunk vào lòng. “Từ bây giờ, chúng ta sẽ không còn cô đơn nữa.”

---

### Chương 8: Thử Thách Đầu Tiên

Mối quan hệ giữa Dunk và Joong phát triển tốt đẹp, nhưng không lâu sau, họ phải đối mặt với những thử thách đầu tiên.

Một buổi tối, khi Dunk đang làm việc tại quán bar, một người bạn cũ từ trường cậu đến chơi. Đó là Alex, một người bạn từng là nạn nhân của bạo lực học đường.

“Dunk! Cậu đang làm gì ở đây?” Alex hỏi, giọng cậu có chút ngạc nhiên.

“À, mình làm việc ở quán bar này,” Dunk trả lời, không giấu được sự hồi hộp.

“Tưởng cậu sẽ tìm một công việc nghiêm túc hơn chứ,” Alex chế giễu, ánh mắt đầy châm biếm. “Chẳng lẽ cậu không thấy xấu hổ khi làm việc ở đây?”

Câu nói của Alex khiến Dunk tức giận. “Cậu không hiểu mình đang cố gắng làm gì cả! Mình có quyền chọn con đường của riêng mình.”

“Thôi nào, Dunk. Cậu nên tìm một công việc tốt hơn, để không phải làm những điều như thế này,” Alex nói, giọng điệu không thay đổi.

Dunk cảm thấy bực bội, nhưng cậu quyết định không để Alex làm mình tức giận. “Cảm ơn đã quan tâm, nhưng mình có lý do riêng của mình.”

Khi Alex rời đi, Dunk cảm thấy lòng nặng trĩu. Cậu không muốn để ý đến những lời châm biếm, nhưng cảm giác tủi thân lại dâng trào. Joong thấy được sự khó chịu trên gương mặt Dunk.

“Có chuyện gì xảy ra?” Joong hỏi khi Dunk trở về.

“Một người bạn cũ đã đến và chế giễu em vì làm việc ở đây,” Dunk thở dài, nước mắt trào ra.

“Đừng để những lời nói của người khác ảnh hưởng đến em. Họ không biết em đang cố gắng như thế nào,” Joong nói, ôm chặt Dunk. “Em là người tuyệt vời, và không ai có quyền quyết định cuộc đời em.”

“Cảm ơn anh, Joong. Em sẽ cố gắng không để điều đó làm mình chùn bước,” Dunk nói, lòng dần bình tĩnh lại.

---

### Chương 9: Cuộc Chiến Với Chính Mình

Dunk quyết tâm không để những lời chế giễu làm ảnh hưởng đến ước mơ của mình. Nhưng áp lực từ gia đình và những lời nói tiêu cực từ bạn bè khiến cậu cảm thấy mệt mỏi.

Một buổi tối, Dunk trở về nhà, cậu không thể ngăn nổi những suy nghĩ tiêu cực. “Mình thật sự có khả năng để làm nghệ thuật không? Có nên từ bỏ mọi thứ và tìm một công việc ổn định không?” Cậu tự hỏi.

Khi gặp Joong, Dunk không thể giấu được sự mệt mỏi. “Em cảm thấy như mình không đủ sức mạnh để tiếp tục,” cậu thừa nhận, lòng đầy nỗi hoài nghi.

“Dunk, em không thể từ bỏ. Em đã làm rất tốt trong lớp học vẽ, và tôi biết em có tài năng,” Joong nói, nắm chặt tay Dunk. “Đừng để nỗi sợ làm em chùn bước.”

“Nhưng nếu em không thành công thì sao? Nếu mọi người đều đúng?” Dunk cảm thấy tức giận với chính mình.

“Thất bại không có nghĩa là em không thành công. Nó chỉ là một bước trên con đường đến với thành công,” Joong nói, giọng điệu nghiêm túc nhưng đầy động viên. “Hãy cho phép bản thân mình thất bại và đứng lên từ đó.”

Dunk cảm nhận được sức mạnh trong lời nói của Joong. Cậu quyết định không để nỗi sợ hãi chi phối mình nữa. “Em sẽ cố gắng, Joong. Em sẽ không từ bỏ ước mơ của mình.

---

### Chương 10: Ánh Sáng Trong Bóng Tối

Thời gian trôi qua, Dunk đã quyết định tham gia một buổi triển lãm nghệ thuật địa phương để giới thiệu tác phẩm của mình. Cậu cảm thấy hồi hộp và lo lắng, nhưng Joong luôn ở bên cậu, động viên và ủng hộ.

“Em đã chuẩn bị sẵn sàng cho triển lãm chưa?” Joong hỏi khi họ đang trên đường đến nơi tổ chức sự kiện.

“Em cảm thấy hơi lo lắng,” Dunk thừa nhận, lòng cậu vẫn đập nhanh. “Nếu mọi người không thích bức tranh của em thì sao?”

“Đừng nghĩ quá tiêu cực. Quan trọng nhất là em đã dám thể hiện bản thân,” Joong nói, nắm chặt tay Dunk. “Khi em đứng trên sân khấu, hãy nhớ rằng mình đã cố gắng hết sức.”

Khi họ đến nơi, Dunk không khỏi choáng ngợp trước không gian rộng lớn, nơi những tác phẩm nghệ thuật được trưng bày đẹp mắt. Cậu cảm thấy như mình đang ở trong một thế giới hoàn toàn mới.

“Em có thể làm được! Hãy thể hiện hết mình,” Joong nói, mắt anh lấp lánh tự hào.

Dunk cảm nhận được sự ủng hộ từ Joong, và điều đó khiến cậu cảm thấy bình tĩnh hơn. Cậu tự nhủ rằng mình sẽ không để nỗi sợ chi phối nữa.

Khi triển lãm bắt đầu, Dunk đứng bên cạnh bức tranh của mình. Ánh đèn sáng làm nổi bật các chi tiết trong tác phẩm, và Dunk cảm thấy lòng mình trào dâng cảm xúc. Mọi người bắt đầu đến xem, có những ánh mắt chăm chú và những lời khen ngợi vang lên.

“Bức tranh này thật tuyệt vời! Nó chứa đựng rất nhiều cảm xúc,” một người xem nói.

“Cảm ơn, tôi đã cố gắng rất nhiều để thể hiện cảm xúc của mình,” Dunk đáp, lòng tràn đầy tự hào.

Khi sự kiện tiếp tục, Dunk nhận được nhiều phản hồi tích cực. Cậu cảm thấy như mình đang sống trong một giấc mơ. Nhưng bỗng nhiên, giữa đám đông, Dunk nhìn thấy Alex, người bạn cũ, đứng ở góc phòng với một vẻ mặt châm biếm.

“Xem ai đang ở đây! Cậu đã làm được gì nào?” Alex nói, giọng chế giễu. “Có vẻ như cậu đã tìm thấy niềm vui trong việc vẽ tranh!”

Dunk cảm thấy cơn tức giận dâng lên. “Cảm ơn đã đến xem, Alex. Nhưng đây là thành quả của mình. Cậu không có quyền đánh giá điều đó.”

“Thật khó tin rằng cậu lại có thể tự hào về điều này,” Alex cười nhạo. “Cậu không thực sự nghĩ rằng mình có thể sống được bằng cái này, đúng không?”

Dunk cảm thấy tức giận, nhưng Joong đã đứng cạnh cậu, bảo vệ. “Alex, hãy tôn trọng Dunk. Cậu ấy đang sống cho ước mơ của mình, và đó là điều đáng trân trọng.”

“Tôi không cần sự bảo vệ từ ai cả,” Dunk nói, giọng cậu chắc nịch. “Mọi người có thể nghĩ gì về tôi, nhưng tôi sẽ không từ bỏ ước mơ của mình.”

Alex có vẻ bất ngờ trước sự tự tin của Dunk và sau đó rời đi mà không nói thêm gì. Dunk cảm thấy như một gánh nặng đã được gỡ bỏ. Cậu không còn sợ những lời nói tiêu cực nữa.

“Em làm rất tốt!” Joong nói, ôm chặt Dunk. “Đó là điều tôi muốn thấy. Em mạnh mẽ hơn em nghĩ.”

“Cảm ơn anh, Joong. Nhờ có anh, em đã dám đứng lên và đấu tranh cho chính mình,” Dunk đáp, lòng cảm thấy hạnh phúc.

Khi buổi triển lãm kết thúc, Dunk nhận được nhiều lời khen ngợi và thậm chí có một số người muốn mua bức tranh của cậu. Cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong lòng, và cậu biết rằng mình đã có thể vượt qua nỗi sợ hãi và áp lực.

“Chúng ta đã làm được điều này cùng nhau!” Joong nói, nụ cười tươi tắn trên gương mặt.

“Vâng, và em sẽ không dừng lại ở đây. Đây chỉ là bắt đầu,” Dunk nói, ánh mắt đầy quyết tâm.

Những đêm khó quên bên Joong và những bước tiến trong sự nghiệp nghệ thuật khiến Dunk cảm thấy mình đang đi đúng hướng. Cậu sẽ không để bất kỳ ai kìm hãm ước mơ của mình nữa.

---
Khá ổn rùi đoá mong mn không thấy chán 🥺🥺🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top