Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Twenty seconds (phần 3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suguru thực sự phát điên, cả da đầu căng cứng, cảm giác từng mạch máu như sắp nổ tung. Chuyện này, sao có thể? Chuyện cậu vừa mắt thấy tai nghe, sao có thể? Mọi sự diễn ra quá đột ngột, Suguru tạm thời chưa điều tiết được cảm xúc, cũng khó khăn lắm mới giữ được bình tĩnh, nhịp thở vẫn dồn dập, lồng ngực phập phồng hít lấy hít để chút khí trời. Hy vọng nhiêu đó cũng đủ làm dịu luồng hơi nóng đang trào dâng trong cơ thể.

Bởi vì đâu dễ gì trên đời này gặp được sự trùng hợp, nên cho phép cậu hoảng loạn xíu thôi nhé!

Tình huống chẳng phải điều đáng nói, cậu thích một người, rất thích, cùng lúc người đó cũng có cảm tình với cậu, đơn giản, không đáng bận tâm. Thỉnh thoảng mọi người trải qua những điều tương tự, nó không gây nhiều ngạc nhiên, nhưng đủ khiến chúng ta hồn vía bay tận 9 tầng mây. Yêu lẫn được yêu, ai mà chả mơ đến ít nhất một lần.

Hình như Suguru chạm được một tay vào thứ gọi là hạnh phúc ấy rồi. Thêm một cánh tay nữa, vươn lên mà nắm cho chắc, để không rơi tuột vào vòng thương đau. Một bước nữa là cậu có tất cả, chỉ cần cố gắng nhích lên một khoảng, cậu sẽ có được người cậu thương suốt bao lâu nay, cậu có được cả thế giới.

Phải rồi, Satoru là cả thế giới!

Nhưng thế này có ổn không? Nhân sinh, phận đời trải dài theo năm tháng, hình thành nguyên tắc khó lòng xoay chuyển: "Hoa kia, hoa nở, hoa chóng tàn/Tình ta, tình đẹp, tình chóng tan", cái gì nhanh đến thường nhanh đi. Cũng như khi một vận động viên lấy đà, họ phải lùi về phía sau khoảng dài, rộng. Vậy nhỡ đâu, hạnh phúc tạm thời này là căn nguyên, sức bật cho lầm lỡ phía trước? Tình yêu của chúng ta đúng hay sai? Tình yêu của Satoru là thật hay nhầm lẫn? Ai dám chắc? Đôi khi ta ngỡ rằng ta đang yêu nhưng thực chất ta chỉ yêu cảm giác được quan tâm, được chăm sóc. Đúng không? Thế nên điều mà Satoru nói, tình cảm cậu ấy muốn trao, có chăng đúng đắn? Nếu trường hợp xấu xảy đến, lúc đó đôi ta phải đối mặt rồi giải quyết ra sao mới hợp lý? Chắc chắn không còn ngã rẽ để trở lại thuở ban đầu.

Vậy tớ có nên mạo hiểm? Hay từ bỏ rồi vờ như không biết, không nghe thấy. Chôn chặt đoạn tình cảm này để đảm bảo tương lai lâu dài với cậu mãi về sau. Làm vậy sẽ giữ cậu lâu hơn so với việc thú nhận một điều rõ rành rành, rằng bản thân đã ngã vào lưới tình với Satoru từ ngày đầu chúng ta gặp mặt.

Ông trời mới thấu hơn ai hết, chàng trai khao khát tình yêu từ người bạn thân của cậu ta nhiều nhường nào. Nỗi niềm thương yêu càng lớn, hy vọng càng cao và đau đớn dày từng tầng từng lớp, tương xứng với vô vàn cảm xúc đang chảy rần rật bên trong Suguru. Tình yêu này ngấm vào máu, chạm đến tủy, chảy theo dòng huyết quản chạy thẳng về tim. Toàn bộ thân thể Suguru đều thét gào mãnh liệt muốn được nói lời yêu với Satoru.

Tuy nhiên lý trí duy nhất còn sót lên tiếng: "Đừng như vậy", bởi không ai biết sau đó sẽ như nào. Thử nghĩ xem, nếu thứ tình cảm hờ hững kia phai nhạt dần, chẳng sớm thì muộn, người bị vứt bỏ vẫn là Suguru. Vì Suguru yêu nhiều hơn, chắc chắn.

Nhưng tại sao chúng ta luôn lo sợ điều chưa từng xảy ra? Vì thâm tâm ta không chịu tin tưởng vào chính mình, vì ta cố gắng chưa đủ nên ta mới lo lắng? Rồi cứ run rẩy trước một tương lai bất định, đến hồi nó có thật, ta lại dằn vặt tâm tư thêm bao lần nữa: "Chỉ tại mày đưa quyết định dựa vào cảm xúc, nên giờ chúng ta mới...!"

Đặt câu hỏi đi nào Suguru, nếu biết sớm muộn gì cũng chết, chi bằng ngay từ đầu đừng sống. Vậy sao cậu tiếp tục tồn tại? Bởi thế giới tươi đẹp này còn nhiều thứ cần trải nghiệm và khám phá. Như Satoru cùng tình yêu của cậu ấy, tình yêu thuần khiết đáng được trân quý nhưng chưa kịp thổ lộ đã đứng trên bờ vực sống còn, bị đôi tay Suguru sắp sửa bóp nghẹt. Câu trả lời hay kết quả đâu ai đoán được, thứ duy nhất ta cần làm là dốc hết lòng dạ, toàn tâm toàn ý vì thứ ta mong cầu, như vậy khi chấm dứt, có thể thở phào nhẹ nhõm, không hối hận. Nếu như thế, trái tim Suguru ít nhất cũng yên bình. Vậy nên...

- Tớ biết Suguru đã nghe thấy tất cả, để không mất thời gian cả hai ta, tớ muốn hỏi duy nhất một câu, Suguru có mang những rung động tương đồng với tớ?

Cười thật dịu dàng vào, hơn 7 tỷ linh hồn cư ngụ trong cùng thế giới vật chất tha hoá, thì giai nhân này vẫn lựa chọn cậu. Bông hoa quý trăm năm nở một đóa, đừng hoá kẻ đáng khinh mà tàn nhẫn dày vò.

- Sao giờ cậu mới lên tiếng? Có biết tớ đã đợi từ rất lâu.

**Xin lỗi vì dạo này tôi bận muốn xỉu nên giờ mới ngồi lọp bọp viết fic được á =((( thêm cả phần này đáng ra không có trong kế hoạch đâu, là do cốt truyện dựa vào câu chuyện của tôi mà tôi thì không thành nên ban đầu tính cho kết mở. Đọc thấy sượng trân quá thì cho qua giúp tôi nha :<<<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top