Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tình yêu của cá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huyền cơ của rất nhiều sự việc trên thế gian, chỉ nằm trong hai chữ "từ bỏ".

Chỉ sau khi đã trưởng thành, mới thấu hiểu được hàm nghĩa của hai chữ này.

DẪN

Tôi bị uy hiếp cơ đấy! Đường đường là một yêu cây ngàn năm tuổi!

Người ngồi đối diện phía bên kia bàn, da dẻ mịn màng, mắt thanh mày tú, nghiêng đầu nhìn tôi như một quý tộc, hàng tóc mái xéo xuống che khuất một nửa con mắt, vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng. Đáng tiếc, bộ đồng phục học sinh trung học màu đen đã bán đứng sự chững chạc giả tạo của cậu ta.

- Tìm cho tôi thứ nước tinh khiết nhất trên thế giới! - Mười phút trước, cậu ta đưa mắt đánh giá tiệm bánh ngọt tên gọi Không Dừng của tôi, trong đôi mắt tuyệt đẹp của cậu ta chỉ có một vẻ khinh khỉnh - Tìm được, ngoài tiền công, tôi sẽ cho cô thêm mười cửa hiệu, tiệm nào cũng lịch sự gấp mười lần cái tiệm rách này của cô.

- Tìm không được thì sao? - Tôi lịch thiệp ngồi bắt chéo hai chân, thổi dạt một mảnh lá trà nổi bập bềnh trên lớp nước trà màu lục biếc, âm thầm nguyền rủa thằng nhãi ranh không biết trời cao đất dày kia n lần.

- Thì tôi sẽ dỡ tiệm của cô! - Cậu ta cầm miếng bánh sữa khoai môn trên đĩa lên, chau mày ngửi ngửi, rồi quăng trở lại.

Khi tôi dùng hai chữ "tiễn khách" để thể hiện sự vĩ đại kiểu "phú quý không dâm dật, uy vũ không khuất phục" của bản quán, hai gã làm thuê kiêm bảo vệ, gã béo và gã gầy, đang rỏ dãi đi quanh ngắm nghía chiếc xe Maserati đang đỗ ngoài cửa tiệm. Gã gầy còn lôi máy tính ra, cắm cúi tính toán xem với đồng lương của gã, phải tích góp bao lâu mới đủ mua chiếc xe này. Tôi gầm lên quát hai thằng cha mất mặt này cút vào trong bếp.

- Theo thông tin mà tôi có được, cô thích nhất là tiền! - Hắn như điếc trước lệnh đuổi khách, nhướng mắt nhìn tôi - Cô không có lý do từ chối! - Cuối cùng, hắn uống một ngụm trà do tôi hãm, rõ ràng đã chau tít mày lại, chỉ muốn nhổ ra, song lại gắng gượng nuốt, lên mặt cười nhạt.

- Việc mà gia đình tôi muốn làm, chẳng có gì là không làm được. Việc này chắc cô cũng biết!

Tôi cũng cười nhạt, hừ mũi giễu cợt. Tôi biết cậu ta tên là Thương Đồng Khải. Đương nhiên, tôi cũng biết lai lịch nhà Thương Đồng. Nhưng thế thì đã sao? Uy hiếp một yêu quái lão luyện như tôi là sai lầm. Người trẻ tuổi rất hay phạm phải sai lầm kiểu này.

- Tôi thích tiền, nhưng tôi không ưa cậu. Thế nên, cửa ở đằng kia! - Tôi đứng dậy bỏ đi, bộ dạng cực kỳ dứt khoát. Tiểu quỷ, dám so gan với ta!

Tôi đột nhiên nghe thấy đằng sau "bịch" một tiếng trầm trầm. Ngoảnh lại, Thương Đồng Khải đã quỳ một gối xuống đất.

- Cầu xin cô hãy cứu cô ấy! - Trong hành vi hạ mình cầu xin, lộ rõ sự nhẫn nhục đầy miễn cưỡng.

Trên mặt bàn ngăn cách giữa tôi và cậu ta, ngoài trà và bánh ngọt, còn có một bể cá nhỏ. Trong bể thuỷ tinh trong suốt, một con cá trắng muốt đang dập dờn những đuôi và vây đẹp như diềm đăng ten, chậm rãi bơi qua bơi lại.

Nước trong bể có màu hồng nhạt. Khi Thương Đồng Khải mang nó vào đây, nước còn trong suốt. Trên vây bên trái của con cá có một vết thương, máu rỉ rỉ ứa ra, tan vào trong nước.

- Tôi đã dùng loại thuốc đắt tiền nhất, tìm đến những chuyên gia hàng đầu thế giới, vẫn không chữa khỏi cho nó được! - Đôi mắt tuyệt đẹp của Thương Đồng Khải phủ lên một màn sương tuyệt vọng, ngón tay di chuyển trên bể cá đầy vẻ đau đớn - Vết thương của nó không thể liền miệng. Có người nói với tôi, phải dùng thứ nước tinh khiết nhất mới có thể cứu được nó!

- Chỗ tôi có cả một thùng nước tinh khiết, nếu thích hãy cứ mang đi! - Ánh mắt của tôi rời khỏi bể cá, hướng vào chiếc máy nước uống đặt ở góc tường, bộ dạng chắc chắn đáng ghét hơn thái độ uy hiếp của cậu ta lúc nãy cả trăm lần.

- Cô... - Cậu ta ngẩng phắt đầu lên, nắm tay chặt đến nỗi kêu lên răng rắc, khuôn mặt trắng trẻo đỏ rần lên như quả cà chua, tức giận đến cực độ nhưng lại không thể bộc phát.

Nhãi con, ta không dằn vặt được ngươi chắc? Tôi độc ác giơ ra một chữ V thắng lợi trong lòng.

- Đứng lên đi! - Tôi đắc ý thu lại sự tàn độc của một mụ phù thuỷ, vòng qua chiếc bàn, đỡ lấy cánh tay của cậu ta, mỉm cười mà nói - Hay là vừa uống trà, vừa kể chuyện cho tôi nghe. Về cậu, về con cá.

I.

Tiếng còi xé tai của cảnh sát cùng với tiếng gầm rú của động cơ dần dần mất hút ở đầu bên kia của đường Lâm Âm.

Sáng sớm ngày hôm nay, nhân viên vệ sinh đã phát hiện ra xác của hàng chục con mèo cùng với một con đại bàng tại một khu biệt thự, sau cơn kinh hãi đã gọi điện cho 110 báo cảnh sát.

Thương Đồng Khải đứng sau lớp kính cửa sổ sát nền, quan sát xe cảnh sát từ tầng hai của căn biệt thự. Ánh nắng sớm mai chiếc vào đôi mắt xanh thẳm của cậu ta, hắt ra một mảng sáng lạnh lẽo.

Huyền lúc nào cũng toàn thân y phục đen tuyền, kín đáo và cảnh giác đứng ở nơi ánh nắng không chiếu tới, chỉ hơn hồn ma ở chỗ có hơi thở.

- Những kẻ xâm phạm tìm tới cô ấy ngày càng nhiều! - Huyền mang một vẻ lo lắng kín đáo, đôi mày lưỡi kiếm hơi nhíu mày, đó là điều rất hiếm thấy ở hắn - Tiên sinh sắp trở về rồi, nếu để ông ấy biết được...

- Giải quyết những kẻ xâm phạm là chức trách của anh, không cần biết là có bao nhiêu kẻ! - Thương Đồng Khải ngắt lời Huyền, đi lướt qua người hắn - Tôi phải đến trường rồi. Chuẩn bị xe!

- Khải! - Huyền đứng bất động như một pho tượng đá.

Thương Đồng Khải dừng bước, xoay nghiêng mặt lại. Huyền im lặng hồi lâu, dường như đang hạ một quyết tâm cực lớn, trầm giọng nói:

- Để cô ấy đi đi!

- Nếu ngay cả cô cấy cũng không bảo vệ được, tôi không nên mang họ Thương Đồng nữa. Tôi không sợ bất cứ kẻ xâm phạm nào! - Thương Đồng Khải giơ tay vỗ lên vai Huyền, cười - Chắc anh cũng nghĩ như vậy.

Đôi mày của Huyền đột ngột chau tít, vai hơi so lại.

- Sao thế? - Thương Đồng Khải cảm thấy Huyền có gì bất ổn - Bị thương à?

- Vết thương ngoài da. Sớm nay, khi giao đấu với con yêu quái đại bàng, không cẩn thận bị nó cào cho một vết nhỏ! - Huyền lấy lại vẻ mặt bình thường - Tôi đi lấy xe.

- Anh rất hiếm khi sơ sảy. - Thương Đồng Khải nhìn Huyền chớp chớp mắt - Cần tôi giúp không?

- Không may thôi! - Huyền lắc đầu, cười gượng.

- Nếu cần thì cứ nói, tôi không sợ phá vỡ gia quy.

Thương Đồng Khải thảnh thơi huýt sáo, đi xuống dưới nhà. Trong mắt Huyền phản chiếu cái bóng của cậu, và còn thấp thoáng một điều gì như muốn nói lại thôi.

Thương Đồng Khải đứng trước tấm gương trong phòng ngủ, chiếc sơ mi phẳng phiu vương mùi hương thoang thoảng của sữa tắm, áo khoác đồng phục màu đen không bao giờ chịu đóng cúc, cậu thiếu niên cao ráo điển trai trong gương đang lạnh lùng nhìn lại chính mình. Đằng sau tấm gương, có một nút bấm lồi lên. Ấn xuống nút này, tủ quần áo lớn dựa sát tường sẽ dịch chuyển sang một bên chừng nửa mét, lộ ra một cánh cửa ngầm bên trên bức tường.

Bắt đầu từ bảy năm về trước, đây là nơi Thương Đồng Khải mỗi ngày đều phải bước vào. Gian mật thất phía sau cánh cửa ngầm, sàn nhà và bốn vách tường đều là thứ đá hoa cương trơn bóng như gương, ngay cả những đường vân trên mặt đá cũng vô cùng tinh xảo. Bên trong, ngoài một bể nước lớn cao ngang đầu người, không còn thứ gì khác. Trên tường cũng không có cửa sổ, nhưng lại treo một bức tranh sơn dầu cỡ lớn. Trong tranh, bầu trời trong veo xanh ngắt, sóng biếc nhấp nhô, trên bãi cát láng mịn mênh mông không một bóng người, chỉ có hai hàng dấu chân kéo dài tới biển. Bức tranh sống động tới mức dường như có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào.

Bút và màu vẽ xếp chồng bừa bãi trên nền nhà, màu dầu đủ màu sắc tung toé trên nền đá trắng, rực rỡ hơn hoa nở.

Thương Đồng Khải đi đến trước bể nước đối diện với bức tranh, gõ nhè nhẹ vào thành bể, giống như một quý ông lịch sự đang gõ cửa.

- Hôm nay anh khai giảng phải không?

Mặt nước êm đềm gợn lên những vệt sóng lăn tăn, một con cá dài chừng một thước, vảy trắng lấp lánh tựa kim cương, dập dờn chiếc đuôi và bộ vây mềm mại như đăng ten, từ từ nổi lên ở góc bên kia của bể nước, tung tăng bơi tới trước mặt Thương Đồng Khải.

- Ừ! Hôm nay muốn ăn kem vị gì? - Thương Đồng Khải nở một nụ cười hiếm hoi, mỗi một đường nét trên khuôn mặt đều trở nên hiền hoà trước giọng con gái trong trẻo êm ái kia, trong lời nói tràn đầy yêu thương và chiều chuộng.

Đồ Đồ là một con cá, nhưng nó biết nói, lại rất thích ăn kem. Nên trong lòng Thương Đồng Khải, Đồ Đồ chưa bao giờ là "nó", mà là "cô ấy".

- Tôi thích chocolate hương vani!

- Một viên?

- Hai viên!

- Sẽ béo đấy!

- Cùng lắm là đổi một cái bể lớn hơn!

Thương Đồng Khải lắc đầu hết cách, áp bàn tay lên thành bể, Đồ Đồ vui vẻ lộn mình mấy vòng, đôi môi hồng hồng hôn "chút" một cái vào lòng bàn tay cậu. Giữa họ, luôn bị ngăn cách bởi một lớp thuỷ tinh dày, nhưng không ngăn cách được niềm ấm áp nhỏ nhoi.

- Đi học phải chăm chỉ đấy nhé!

- Tôi biết rồi!

- Không được đánh nhau!

- Tôi biết rồi!

- Khi tan học về nhà, phải cài cúc áo khoác vào, dạo này dịch cúm A đang bùng phát rất ác liệt!

- Được...

- Đừng quên kem đấy! Hai viên!

...

Thương Đồng Khải giơ tay đầu hàng, mặt ỉu xìu như một đứa trẻ.

- Được rồi, hai viên thì hai viên!

Đồ Đồ đắc thắng nhả ra một chuỗi bọt, xếp thành một hình chữ "V" lớn trong nước.

Đồ Đồ là người bạn thực sự duy nhất được Thương Đồng Khải chấp nhận. Đồ Đồ, cũng là đối tượng mà cậu phải bảo vệ bằng bất cứ giá nào.

II.

Huyền quay lưng lại bể cá, trầm lặng nhìn ngắm bức tranh sơn dầu treo trên tường mật thất.

Từ bể cá vọng lên những tiếng rào rào. Đồ Đồ vô cùng phấn khích bơi qua bơi lại, chốc chốc lại tung mình nhảy khỏi mặt bể, vẽ nên một đường vòng cung tuyệt đẹp trong không trung, rồi rơi tõm xuống nước.

- Huyền! - Đồ Đồ dừng cuộc chơi một mình có phần vô vị, nổi lên mặt nước - Sao thế, hình như cậu hôm nay rất không vui?

Huyền không ngoảnh đầu lại, cơ thể cao gầy in thành một vệt tối thẫm trên bức tranh.

- Tôi đưa cô đi nhé! - Hắn nói - Quay về biển Tây Minh U Hải, nhà của cô.

Chiếc đuôi của Đồ Đồ khẽ phất phơ, những vệt nước gợn ít dần.

- Đêm nào cũng là những cuộc chạy trốn không ngừng nghỉ, cô vẫn không cảm thấy đó là một cực hình ư? - Huyền bước lại gần, quan sát lớp thuỷ tinh dày cộp với vẻ nghiêm nghị và lạnh lùng - Nếu tiếp tục ở lại, cô sẽ chết bất cứ lúc nào.

Bể nước càng thêm im lặng, Đồ Đồ lặng lẽ bơi đi. Huyền bước tới bên kia bể cá, cởi áo ra, để lộ vai phải, một vết thương sâu hoắm tới tận xương đập thẳng vào mắt.

- Cậu bị thương à? - Đồ Đồ kinh ngạc bơi lại gần, nhanh tới mức suýt đâm vỡ thành bể.

- Sức mạnh của nó ngày càng to lớn, tôi đã không còn mấy tự tin để tiếp tục chống cự nữa rồi! - Huyền mặc lại áo - Cô buộc phải đi.

Trong mật thất không một tiếng động, ngay cả hơi thở cũng không nghe thấy.

- Tới giờ cậu đi đón Khải tan học rồi! - Đồ Đồ bỗng reo lên lanh lảnh, mừng rỡ quẫy đuôi, ánh mắt dõi ra phía ngoài khung cửa sổ tưởng tượng, đôi mắt như cười. Đúng vậy, cá cũng biết cười, chỉ cần bạn chăm chú nhìn vào đôi mắt cô ấy.

- Cô có cần thiết phải làm như vậy không? - Huyền nhìn sựng vào cô - Cô hiểu rõ tôi đang nói gì mà.

- Câu hỏi này chẳng phải nên hỏi chính cậu hay sao? - Đồ Đồ bướng bỉnh nhả một chuỗi bọt nước, xếp thành một hình mặt quỷ. Sự trầm lặng và u uất thoáng chốc trên cơ thể cô đã mất tăm mất tích như những bọt bóng đã vỡ tan.

Đồ Đồ đương nhiên không không phải là một con cá bình thường. Cô là một yêu quái, một con yêu cá tên gọi Vong Hình. Bọn họ du ngoạn tự do khắp tam giới, không chút trở ngại, chỉ cần họ muốn, có thể ẩn giấu thân hình, không cho bất cứ người nào phát hiện, kể cả những cao nhân thâm hậu nhất không cần dùng đến mắt cũng có thể tìm thấy mục tiêu.

Hầu như tất cả mọi yêu quái, thậm chí có cả một số con người có tu hành, suốt đời đều ấp ủ khát vọng mãnh liệt là ăn được một con cá Vong Hình. Cho dù không ăn được, thì ngửi qua mùi vị cũng đã mãn nguyện. Giống như đám yêu quái trong "Tây du ký", con nào con nấy đều thèm thuồng một miếng thịt Đường Tăng trường sinh bất lão. Đối với bọn chúng, Vong Hình chính là con đường tắt để có được mọi thứ, để có thể mặc sức hoành hoành mà không ai ngăn cảm. Ngay cả một con tiểu yêu công lực thấp kém, nếu ăn được Vong Hình, cũng có thể xuống âm phủ lên Thiên cung, cướp lấy những món chí bảo giống như vào chỗ không người.

Vong Hình, chính là thần thoại của bọn chúng. Của quý luôn là của hiếm. Cái giá phải trả cho việc bắt một con Vong Hình, phần lớn là cả tính mạng. Vong Hình sinh ra ở nơi sâm thẳm nhất trong biển Tây Minh U Hải. Biển Tây Minh U Hải từ thời thượng cổ đã là thánh địa sản sinh ra vô số loài yêu quái. Người nào có được may mắn tới bên bờ biển, đã không phải là chuyện dễ dàng; nếu lại còn xuống biển tìm cá, không bị sóng ngầm kỳ quái nuốt chửng, cũng làm mồi ngon cho quái thú ẩn nấp dưới biển sâu.

Cho tới nay, mới chỉ có một ông lão họ Khương sống vào mấy nghìn năm về trước, một mình tới được Tây U Minh Hải, dùng một lưỡi câu thẳng câu được một con Vong Hình mới tuổi sơ sinh. Tuy nhiên, trên đường trở về, lão Khương lại thả nó đi, bởi vì con Vong Hình đó đã mở miệng nói với ông một câu.

Trong một lần chuyện phiếm trước đây, Huyền từng hỏi Đồ Đồ, năm xưa cô đã nói gì với ông lão đó. Đồ Đồ nhả ra một bong bóng nước, hồi tưởng rất lâu, rồi nói:

- Tôi chỉ nói một câu rất ngớ ngẩn, rất ngây thơ rằng, ăn một con cá có thể lập nên một đất nước ư? Vậy thì ông hãy ăn thịt tôi đi!

Huyền cười:

- Sau đó ông ta liền thả cô đi?

- Ông già đó không nói năng gì, sau đó đứng suốt một đêm dưới bầu trời chi chít ánh sao, vừa sáng sớm hôm sau bèn thả tôi xuống một con sông. Nước sông thời đó thực là trong trẻo, đâu có giống như bây giờ, chỗ nào cũng đầy túi ni lông với hộp nhựa. - Đồ Đồ thật thà nói,

Mỗi khi nhớ lại cuộc trò chuyện với Đồ Đồ, Huyền đều bật cười trước vẻ ngây thơ vô tội của cô lúc đấy. Hắn là một người rất thích cười. Nhưng hôm nay, cho dù Đồ Đồ có tỏ ra vui vẻ đáng yêu gấp trăm ngàn lần, hắn cũng không hề cười lấy một cái.

- Bản tin nói rằng, đêm nay là đêm trăng xanh. Bây giờ đổi ý cũng vẫn còn kịp! - Huyền cất giọng trầm nặng, cũng không nhìn Đồ Đồ, mà đi thẳng ra ngoài.

- Huyền...

Trong khoảnh khắc trước khi Huyền bước ra khỏi mật thất, Đồ Đồ đã gọi tên hắn. Hắn không ngoảnh lại, không muốn nhìn cô, càng không muốn nhìn thấy đôi mắt long lanh ấy.

- Anh và tôi đều giống nhau, bao gồm cả sự lựa chọn.

Thân hình cô dần dần mất hút trong làn nước.

III.

Chiếc xe đua bóng loáng sang trọng lao vút đi trên đường, Huyền chăm chú giữ vô lăng, trầm lặng hơn bất cứ lúc nào. Thương Đồng Khải quăng điện thoại sang ghế bên cạnh, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cười khẩy.

- Là tin nhắn của tiên sinh phải không? - Huyền hỏi.

Tiên sinh, chính là cha của Thương Đồng Khải.

- Ừ! - Thương Đồng Khải đáp quấy quá, thản nhiên như đang nói về một người qua đường không hề liên quan - Con người này nói rằng ông ta không về nữa, việc kinh doanh ở New York có vấn đề. À, dừng lại ở hàng kem phía trước một lát.

Về hay không về, cũng đâu có gì quan trọng. Cậu không nhớ được hình dáng của mẹ mình, bởi vì bà đã qua đời vào cái ngày cậu được sinh ra. Cậu cũng không nhớ rõ hình dáng của cha mình, bởi vì ông hầu như không bao giờ về nhà.

Một tuần trước, vào sinh nhật lần thứ mười bảy của cậu, cha cậu không về. Sinh nhật năm mười sáu tuổi, cha cậu không về. Sinh nhật mười lăm tuổi, sinh nhật mười tuổi, sinh nhật bảy tuổi, trong những ngày sinh nhật mà cậu còn nhớ được, cha cậu đều không về nhà. Quay về đúng hẹn, chỉ có tiền, rất nhiều tiền, qua chi phiếu hoặc thẻ tín dụng phụ, thậm chí là nguyên một túi kim cương, nhét đầy trong tay Thương Đồng Khải. Có tiền, chẳng phải là có tất cả? Thích món quà sinh nhật nào, có thể mua ngay thứ ấy. Một người cha thật hào phóng.

Hai viên kem thơm ngọt tinh xảo giữ trong hộp kem đặc chế được Thương Đồng Khải thận trọng đặt vào trong xe. Đồ Đồ thích nhất là thứ kem tươi chế biến trong ngày của quán kem này. Mỗi lần ăn xong, cô đều sung sướng lộn nhào trong nước, khiến Thương Đồng Khải vui vẻ cười vang, tò mò không biết thứ cô vừa ăn là kem hay là chất kích thích.

Đồ Đồ hôm nay cũng không ngoại lệ. Không khí trong gian mật thất thoang thoảng hương vị tuyệt vời của chocolate hương vani. Cô chép chép miệng như thể vẫn chưa thoả cơn nghiền, vừa bơi tung tăng trong bể nước, vừa nằng nặc đòi Thương Đồng Khải ngày mai phải mua ba viên kem, nhưng phải đổi thành vị khoai môn đậu phộng kèm dứa.

Thương Đồng Khải ngồi bệt trên sàn nhà phía trước bể cá, tựa lưng vào thành thuỷ tinh dày dặn, kể cho cô nghe những chuyện xảy ra ở trường học hôm nay như chuyện cô bạn gái lớp bên gửi thư tình cho cậu, như chuyện cậu mới đọc một lần đã thuộc làu cả đoạn văn, khiến cho giáo viên ngữ văn vốn dĩ cho rằng cậu không thể thuộc lòng được lấy một đoạn đã bị giáng cú sét cháy sém đến ngoài giòn trong mềm, như chuyện trong lúc ăn trưa, nghe đám đầu bếp tán phét về ước mơ hão huyền muốn nuôi hai con lợn ở đằng sau nhà ăn.

Đồ Đồ vừa nghe vừa thích chí cười vang, sau đó vô cùng hào hứng, cùng cậu bình luận về cô bạn gái viết thư tình, về giáo viên ngữ văn cháy sém đến ngoài giòn trong mềm, cùng đám đầu bếp phét lác. Một người một cá cùng cười đến ngặt nghẽo ngả nghiêng. Không khí trong mật thất không những tràn đầy vị ngọt của kem, mà còn có sự thanh thản thực sự, cùng niềm hạnh phúc yên bình.

Thời gian nhích dần tới đêm khuya. Đồ Đồ nổi lên mặt nước, quẫy đuôi vẫy lên một chuỗi giọt nước, rơi xuống đầu Thương Đồng Khải.

- Này, đi ngủ thôi! Ngày mai cậu còn phải đi học đấy!

Thương Đồng Khải ngáp dài, rồi lắc đầu:

- Gần đây bên ngoài rất không an toàn. Tôi sẽ ở lại thêm một lúc nữa!

- Là những kẻ xâm phạm biết được tôi đang ở đây ư? - Đồ Đồ dửng dưng nhả bọt nước.

- Tôi sẽ bảo vệ cô! - Thương Đồng Khải đứng dậy, chạm đầu mũi vào thành bể - Hãy tin tôi, tôi sẽ luôn bảo vệ cô!

Đồ Đồ hân hoan bơi đến trước mặt cậu, hôn lên chóp mũi:

- Tôi biết! Tôi sẽ luôn luôn ở bên cậu!

Ánh đèn trần nhà hắt xuống mặt nước, lân quang lấp loáng, những tia sáng dịu dàng hắt lên cơ thể họ. Ngay cả bức tranh sơn dầu đối diện cũng tràn trề sinh khí, trên mặt biển xanh biếc, bọt sóng lăn tăn, dường như đang gửi gắm một mối cảm xúc khó lòng diễn tả bằng lời.

Lại một giờ đồng hồ nữa trôi qua, Thương Đồng Khải dụi cặp mắt mệt mỏi, nói:

- Dạo này cứ tới buổi tối là buồn ngủ, tôi đi pha cốc cà phê!

Bước trên cầu thang xoắn ốc trong toà biệt thự, gió đêm lành lạnh khẽ lay động tấm rèm cửa sổ dày dặn. Bên ngoài vọng lại tiếng mèo hoang gào rú, một tiếng, rồi hai tiếng, cuối cùng là cả một đám hỗn độn, tiếp nối liên hồi. Thương Đồng Khải nhíu mày, đặt tách cà phê xuống, đi ra cửa chính.

Trên mặt chiếc đồng hồ cái lớn đặt trong phòng khách, kim giờ đang nhích dần tới con số 12.

IV.

Trên một sườn núi trồng ngô đồng dày đặc bên ngoài khu biệt thự, ẩn hiện những con đường nhỏ chạy đan xen. Một vầng trăng rằm vành vạnh lơ lửng giữa trời, ánh trăng bàng bạc rải xuống vô số bóng mờ hỗn loạn trên khắp các con đường. Huyền nắm tay Đồ Đồ, chạy băng qua những gốc ngô đồng. Vạt váy trắng muốt của Đồ Đồ bay lên phơ phất, tựa như những bông tuyết đột nhiên sa xuống giữa màn đêm.

Cứ sau mỗi nửa đêm, yêu cá Vong Hình sẽ hoá thành người. Huyền biết, và Thương Đồng Khải cũng biết. Đồ Đồ sau lúc nửa đêm là một cô gái nhỏ nhắn kiều diễm, dung nhan mãi mãi không bao giờ thay đổi.

Đã từng, trong vô số đêm đông, ba người bọn họ thư thái ngồi quây trước lò sưởi rực hồng ánh lửa, tán gẫu đủ thứ chuyện, từ những chuyện hay ho trong trường học cho đến vấn đề vũ khí hạt nhân, từ chuyện tên trộm bị ngã lộn xuống rãnh nước lúc ban ngày cho đến những chuyện xa xưa giữa Đồ Đồ và lão Khương cả ngàn năm về trước, hết bàn về vấn đề giao thông khó chịu thế nào, lại đến chuyện dưới đáy Tây Minh U Hải rốt cuộc có bao nhiêu yêu quái.

Thương Đồng Khải vừa uống cà phê vừa hăng say nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển. Huyền không giỏi ăn nói, chỉ uống hết cốc nước lọc này tới cốc nước lọc khác, chăm chú lắng nghe. Còn Đồ Đồ vui vẻ ăn từng miếng kem lớn và đủ loại đồ ngọt, thường xuyên bị Thương Đồng Khải chọc cho cười khanh khách.

Trong toà biệt thự rộng thênh thang, chỉ có mấy người bọn họ là thực sự tồn tại. Đây chính là cuộc sống hạnh phúc, ít nhất thì Thương Đồng Khải cho rằng đây là hạnh phúc. Trời vừa sáng, Đồ Đồ sẽ lập lức trở lại hình cá, lặng lẽ quay về với bể nước trong mật thất, chờ đợi cho một đêm tiếp theo.

Bắt đầu từ khi nào, những tháng ngày êm đềm như nước đã một đi không trở lại? Bắt đầu từ khi những kẻ xâm phạm tìm tới.

Một tuần trước, mèo hoang và các loài động vật khác tụ tập ở khu vực quanh nhà Thương Đồng Khải sau lúc nửa đêm mỗi lúc một nhiều. Bọn chúng đương nhiên không phải là mèo hoặc các con vật bình thường. Chúng là yêu quái, là những tiểu yêu cấp thấp nhưng hung ác. Bọn chúng biết được sự tồn tại của Đồ Đồ. Trong tuần này, đêm nào Huyền cũng phải bận rộn xử lý những "kẻ xâm phạm".

Hôm qua, đông đảo yêu mèo cùng một con yêu quái đại bàng đã xông thẳng vào nhà Thương Đồng. Xử lý bọn chúng vẫn luôn là nhiệm vụ của Huyền. Là vệ sĩ của Thương Đồng, việc bảo vệ Thương Đồng Khải và tất cả mọi thứ trong nhà Thương Đồng là nghĩa vụ mà Huyền không thể chối từ. Huống hồ lại có cả Đồ Đồ.

Đồ Đồ luôn được hắn đặt lên ngọn cây ngô đồng cao nhất, dùng kết giới phòng ngự để bảo vệ. Vốn dĩ không cần tới Huyền phải ra tay, chỉ cần Đồ Đồ tàng hình, thì không người nào có thể phát hiện ra tung tích của cô, bởi đây là sở trường của Vong Hình. Thế nhưng, những con tiểu yêu tìm đến để bắt cô, cho dù cô có tàng hình, chúng vẫn có thể dựa vào một thứ chỉ dẫn nào đó để lần ra dấu vết của cô. Nếu không có Huyền bảo vệ, thì Đồ Đồ vốn không có bất cứ khả năng tấn công nào sẽ bị lũ tham tàn kia xâu xé thành trăm mảnh.

Bản lĩnh của Huyền cao cường hơn đám tiểu yêu này rất nhiều. Tuy hắn cũng chỉ là một con mèo, nhưng, Huyền là một yêu quái thực thụ mang nội đan trong mình, đã tu luyện suốt mười bảy năm theo phương pháp chính thống nhất. Thế nhưng, cuối cùng hắn cũng đã bị thương, vào đêm hôm qua. Kẻ đả thương Huyền đương nhiên không phải là con yêu quái đại bàng pháp lực không hề tầm thương kia. Hắn đã nói dối Thương Đồng Khải.

Bắt đầu từ một tuần trước, hằng đêm, hắn đều phải dẫn theo Đồ Đồ, trốn chạy thục mạng từ nửa đêm đến tận bình minh. Cho đến khi tia nắng đầu tiên hé lộ, cơn ác mộng mới kết thúc.
Nếu chỉ là đám tiểu yêu tham lam kia, bọn họ không cần thiết phải chạy trốn. Bọn chúng chỉ là một lũ tiểu tốt hèn kém dùng để hư trương thanh thế cho chủ soái. Trong thời khắc đó, vài chục bóng đen nhanh như chớp xẹt đuổi sát sau lưng họ, trong không gian văng vẳng những âm thanh quái đản. Những ngọn gió ập đến trước mặt dường như cũng bị những vật thể hình móng sắc xé tan tành.

Mặt trăng vành vạnh giữa trời, quanh rìa vầng trăng được nhuốm lên một quầng xanh lam hư ảo, chiếu xuống thứ ánh sáng chói loà ma mị, soi rõ bầy yêu nghiệt khí thế hung hãn phía sau lưng. Huyền vừa chạy, vừa nhìn lên vầng trăng xanh lét đến cổ quái, đầu mày nhíu chặt thành những vết nhăn chạy dọc giữa ấn đường.

Cứ hai năm một lần, sẽ xuất hiện một tháng có hai lần trăng tròn. Lần trăng tròn thứ hai, vì vầng trăng sinh ra quầng sáng xanh lam, nên được gọi là trăng xanh. Mỗi khi tới ngày này, yêu lực của tất cả yêu quái trong thiên hạ đều sẽ tâng lên gấp bội.

Hôm nay, Huyền không đặt Đồ Đồ lên ngọn cây. Hắn niệm chú, rồi đẩy vào giữa lưng Đồ Đồ, phong toả cô vào trong một thân cây ngô đồng cao lớn, rồi cắn rách đầu ngón tay, vẽ lên thân cây một dấu phong ấn bằng máu tươi. Còn chưa kịp quay người, một luồng gió dữ mang theo thứ mùi hôi tanh xộc thẳng đến sau lưng. Huyền vội nghiêng đầu, lấy ngón tay làm kiếm, ngả người sang bên cạnh, đâm thẳng về phía sau, xuyên trúng bụng một con mèo rừng lớn lông lá xám xịt đang lao phốc tới, vài vệt sáng đỏ loè loá mắt phóng vọt ra từ sau lưng nó như những mũi tên. Sau tiếng kêu thảm thiết, con mèo rừng lông xám bắn văng đi, đập vào gốc cây, rơi xuống đất rồi im bặt.

Nhìn thấy đồng bọn chết thảm, lũ yêu mèo còn lại vẫn không hề có ý định thoái lui, đua nhau nhe nanh giương vuốt, lao thẳng vào Huyền như gió lốc. Huyền lẹ làng tung người nhảy bật lên cao, hạ xuống trên chạc ngô đồng, tay bắt quyết vạch một chữ xuống mặt đất, hét lớn:

- Lên!

Đất cát dày đặc giống hệt như một tấm vải khổng lồ bị người ta giũ tung lên khỏi mặt đất, quật thẳng vào lũ yêu mèo vừa chụp hụt một cú tối tăm mặt mũi.

Duối gốc cây chốc lát đã ầm ĩ tiếng mèo gào hỗn loạn, đám yêu mèo bị đất cát vùi lấp chỉ còn thò lên được vài cái đầu, giận dữ tột đỉnh, giãy giụa trối chết, vài con khoẻ nhất đã sắp vùng được ra khỏi lớp đất, trong những cái miệng mèo há hoác, là vô số răng nanh nhọn gấp bội mèo thường, trắng hếu đến rùng rợn, càng trở nên nhức mắt dưới ánh trăng.

Huyền phi thân hạ xuống, rút ra một thanh đoản đao tinh xảo từ trong tay áo, nắm thật chặt, lao thẳng đến đống đất đang chôn vùi lũ yêu mèo, tay vung đao hạ, trong màn đao quang vùn vụt, cứa đứt yết hầu lũ yêu mèo.

Máu tươi phun ra nhuộm đất bùn thành một màu đen quánh. Nhưng thần kinh của Huyền không hề vì lũ yêu mèo tiểu tốt vô dụng kém cỏi mà chùng xuống. Bốn bề tịch mịch như tờ, chỉ có phía trên đầu, một khóm lá đang rào rào lay động. Hàn khí, hàn khí thấu xương từ trên ngọn cây vọt xuống, xói thẳng vào trong tim Huyền. Hắn ngẩng đầu lên...

V.

Con mèo trắng kia, nhẹ nhàng đáp xuống một cành cây chênh chếch phía trên đầu, đôi con ngươi màu hổ phách chiếu ra những tia sắc lạnh trong bóng tối, bộ lông trắng bóng như tuyết, sang trọng như tơ lụa. Trên tấm thân rắn chắc, mỗi một đường nét đều trơn tru hệt như một viên đạn.

Khi Huyền nhìn thấy nó lần đầu tiên, nó vẫn chỉ là một con mèo nhỏ, lớp lông tơ trên người còn chưa rụng hết, trông hệt như một quả cầu tuyết ngộ nghĩnh. Nó lặng lẽ đứng sau một bầy yêu mèo sắc lông xám đen nhộn nhạo, một mình trắng toát khác nào hạc giữa bầy gà, non nớt mà cao ngạo. Tất cả những con yêu mèo to lớn hơn khi đứng trước nó dường như cũng đều thấp hơn nửa tấc.

Nó còn rất nhỏ, nhưng hung hãn hơn bất cứ con yêu quái nào khác. Ngay lần giao đấu đầu tiên, Huyền đã lĩnh giáo sự bất phàm của nó. Tuy nó bại dưới tay Huyền, nhưng Huyền cũng không thể trở về toàn vẹn, trên mu bàn tay lưu lại một vết thương sâu hoắm kéo dài.

Sau đó, giống như tất cả những cao thủ được miêu tả trong tiểu thuyết hay phim ảnh, nó luôn là kẻ ra tay cuối cùng. Trước khi toàn bộ đám yêu mèo bị thảm bại tận diệt, nó chỉ âm thầm đứng trong bóng tối, liếm láp những móng vuốt bén nhọn, không hề đếm xỉa tới kết cục của đồng bọn.

Huyền liên tiếp giao đấu với nó suốt bảy đêm ròng. Mỗi lần đụng đầu, thân hình nó lại to hơn nhiều so với đêm hôm trước, sức mạnh cũng như vậy.

Chỉ trong bảy đêm, nó đã vạm vỡ hơn cả một con báo săn trưởng thành cường tráng.

Lúc này, ánh trăng lam nhàn nhạt lách qua cành cây, chiếu rọi trên lưng nó, lồi lên hai khối hình thù quái dị, một phải, một trái, căng phồng rung rẩy dưới lớp da thịt ở hai bên cột sống. Con mèo trắng dừng việc liếm láp bộ lông, đột ngột ngẩng đầu, nhìn lên vầng trăng vành vạnh đã đổi sắc xanh lam hệt như đang trầm mình dưới biển, gào lên một tiếng còn rùng rợn hơn cả tiếng gầm của hùm beo.

Trận gió không biết từ nơi nào thổi đến bỗng chốc bủa vây tứ phía. Cây cối nghiêng ngả, lá rụng tơi bời, trong trận cuồng phong, những phiến lá rụng yếu ớt đều biến thành những lưỡi dao cứng sắc, quất vào mặt đau rát. Trên đỉnh đầu, chớp lên một thứ ánh sáng bừng bừng như lửa, chói loà tới mức Huyền buộc phải đưa tay che mắt.

Trong khoảnh khắc đó, trước tầm nhìn hỗn loạn, tại vị trí của con mèo trắng, xuất hiện một cái bóng còn to lớn hơn nữa. Gió dần dần ngừng thổi, Huyền vừa buông tay xuống, lập tức nhìn thấy một cái bóng trắng khổng lồ lặng lẽ hạ xuống trước mặt.

Trên lưng con mèo trắng đã mọc ra một đôi cánh khổng lồ. Mỗi một sợi lông vũ trắng tốt đều lấp lánh những đốm sáng tựa kim sa; trong đêm tối, chỉ cần một chuyển đông khẽ khàng, cũng khuấy động nên một mối nguy hiểm trời long đất lở. Nó nhìn vào cây ngô đồng sau lưng Huyền, thứ mà nó luôn khao khát đang được giấu ở bên trong.

Từ trong mắt nó, Huyền dễ dàng nhận ra sát khí. Đúng vào khoảnh khắc nó cong người nhảy vọt lên, Huyền nhắm chặt mắt, tay phải bắt quyết chọc thẳng vào tim mình, niệm lớn một câu thần chú không ai nghe hiểu. Đôi con ngươi màu đen của Huyền biến thành màu đỏ máu, răng và tai đều mọc dài ra nhọn hoắt, cơ thể và tứ chi, dưới sự bao phủ của một màn sương trắng, vùn vụt biến hoá...

"Rầm" một tiếng vang động. Con mèo trắng đang lao tới bị con mèo đen do Huyền hoá thành quật mạnh, bật ngược trở lại. Sức mạnh của cú va chạm cực lớn, hất nó bay vụt về phía sau, đôi cánh dang rộng quét ngang một thân cây, cứa lên gốc cây rắn chắc một vết rạch sâu hoắm, khiến cả thân cây ngả nghiêng muốn đổ.

Huyền lắc lắc cái đầu, còn chưa kịp bò dậy, chợt thấy trên người lạnh buốt, một chiếc vuốt sắc nhọn từ trên trời lao xuống, cắm vào giữa thắt lưng, tiếp đến là một cú giật khủng khiếp.

Không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy dịch thể ấm áp chảy trào ra từ cơ thể. Trên lưng Huyền đã bị con mèo trắng cào rách một đường dài cả thước, hở toang hoác, máu thịt tơi bời. Huyền nhịn đau quay ngoắt người, vận hết toàn bộ sức mạnh, giương vuốt đánh thẳng vào con mèo trắng. Hắn cũng có một bộ vuốt sắc lẹm như dao, nhưng lại không giương ra, chỉ dùng lớp đệm thịt dày dưới bàn tay, vỗ thẳng vào mặt nó.

Đòn tấn công này tuy không trí mạng, nhưng hiển nhiên là rất đau. Con mèo trắng "ngoao" một tiếng, lăn lông lốc sang một bên.

Huyền đứng vụt dậy, biến trở lại thành hình người, quặt tay ra vết thương sau lưng, vuốt lấy một vốc máu tươi, vẽ thành một hình chữ thập dưới chân, quát lớn:

- Khiên, lên!

Một luồng khí hồng nhạt bỗng vọt lên từ chữ thập máu trên mặt đất, xoay tít thành một vòng tròn khổng lồ giữa không trung.

Con mèo trắng đã hồi tỉnh lại sau cú trúng đòn choáng váng, giận dữ bò dậy. Hai con mắt mèo khép lim dim, từ trong chiếc miệng đỏ lòm phun phì phì từng luồng khói nóng. Nó hạ thấp đầu, giậm chân trước xuống, rồi lao vụt vào Huyền như một ánh chớp. "Bịch" một tiếng trầm trầm. Con mèo trắng bị "dính" lại giữa không trung với một tư thế rất đỗi nực cười. Chiếc khiên vô hình được luyện từ máu tươi hệt như một tấm mạng nhện trong suốt ẩn trong không khí, nhốt chặt con mèo trắng tại nơi cách Huyền vài mét.

Huyền xông tới phía trước cây ngô đồng đã bị phong ấn, thò tay vào, lôi Đồ Đồ ra, kéo cô chạy điên cuồng về phía trước. Máu, men theo từng bước chân của họ, rơi xuống mặt đất, giống như dấu chân trong bức tranh sơn dầu, vươn dài về phía trước.

Khu biệt thự ở lưng chừng núi. Băng qua sườn núi, vượt qua một bức tường bao la là một công trường. Nghe nói đây từng là công trình giai đoạn hai của khu biệt thự, vừa mới đào móng xong, nhưng vì thiếu vốn nên tạm hoãn thi công, sắt thép xi măng ngổn ngang đầy đất, vô cùng bừa bộn. Huyền dắt tay Đồ Đồ, vùn vụt băng qua giữa những cây thép và tấm bê tông ngang dọc.

- Vượt qua công trường này sẽ đến một con sông, cô nhất định phải đi. Nước sông sẽ che giấu được khí của cô hiệu quả nhất. Trước khi bọn chúng tìm thấy, cô chỉ cần quay về đến biển Tây Minh U Hải, sẽ được an toàn. - Huyền vừa chạy, vừa hổn hển nói - Cô không thể ở lại đây được nữa. Cô cũng thấy rồi đấy, vào đêm trăng xanh, nó dường như đã hoàn toàn thành hình. Trong mắt nó chỉ có giết chóc. Cô và nó là kẻ địch trời sinh. Ăn thịt cô chính là bản năng của nó.

Tiếng nước róc rách đã vẳng lại rất gần. Trong mắt Huyền ánh lên tia hy vọng cuối cùng.

- Ăn thịt tôi... cũng chẳng sao. - Đồ Đồ lẩm bẩm một mình - Ở lại thêm một ngày cũng tốt!

Sắc mặt Huyền tối sẫm xuống, còn hơn cả bóng tối lúc nửa đêm.

Khi chạy tới giữa công trường, Huyền đột nhiên dừng bước, đẩy Đồ Đồ sang một bên, hét lên:

- Cẩn thận!

Một thanh sắc góc cạnh nhọn hoắt từ trên trời lao vụt xuống, xuyên vào giữa hai người họ, cắm phập xuống đất sâu đến hơn ba thước. Sau lưng họ, đôi cánh trắng khổng lồ đang chập chờn trên đỉnh một đống sắt cao ngất. Phía dưới đôi cánh, cặp mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào một nam một nữ phía dưới. Trong tiếng kim loại va chạm chát chúa, vô số cây thép lao vùn vụt về phía Huyền và Đồ Đồ như những mũi tên. Huyền đẩy Đồ Đồ vào một ống cống xi măng bên cạnh, rút đoản đao ra, tránh né những thanh thép đang lao thẳng tới, đạp lên đống sắt thép phế liệu chồng chất dưới chân, trèo lên chỗ cao nhất nơi con mèo trắng đang đứng.

Trăng lạnh gió nổi, gió đêm rít lên u u. Trên tấm thép ở nơi cao nhất của công trường, một bên là con mèo trắng mắt loé hung quang, một bên là Huyền mình đầy thương tích. Bốn mắt nhìn nhau, sống chết gang tấc. Thế nhưng, trong mắt Huyền, không hề có sát khí.

VI.

Toàn thế giới, dường như đột nhiên câm bặt.

Trong ống xi măng kiên cố lạnh lẽo, Đồ Đồ nắm chặt hai bàn tay, đang định chạy ra, bỗng nghe thấy bên ngoài "uỳnh" một tiếng vang động, khiến đất bụi trong ống rơi xuống lả tả. Đồ Đồ lao vọt ra ngoài, lập tức rú lên khiếp đảm.

Huyền nẳm ngửa trên mặt đất, thở hồng hộc, trên ngực có một vết cào sâu hoắm. Máu, đang phun trào ra khỏi cơ thể hắn. Trong bầu không phía xa xa, đôi cánh của con mèo trắng đang dang rộng dưới ánh trăng, ẩn trong vẻ diễm lệ tuyệt luân, là sát khí ngùn ngụt.

- Huyền... - Đồ Đồ quỳ thụp xuống bên cạnh hắn, muốn đỡ hắn dậy, nhưng không biết nên đặt tay vào đâu, toàn thân bất lực run lên khe khẽ.

- Tôi không sao! - Huyền nghiêm túc nhìn vào mắt cô - Cũng không để cho cô bị làm sao!

Huyền cắn răng, khoanh chân ngồi dậy, hít sâu một hơi, tay phải xuất chưởng, di chuyển từ Đan điền lên trên, một luồng sáng đỏ rực từ trong cơ thể hắn lờ mờ hiện ra, hội tụ ở yết hầu. Một hạt ngọc đỏ rực tròn xoe, có làn khí vấn vít xung quanh như mây khói, được nhả ra khỏi miệng Huyền.

- Cậu... - Đồ Đồ đột nhiên hiểu ra, hoảng hốt nắm lấy tay Huyền, lắc đầu thật mạnh:

- Không được! Cậu không thể!

Lời còn chưa dứt, một cơn gió hung hãn, cuốn theo mùi máu tanh nồng, xộc thẳng từ trên không xuống. Đôi cánh trắng đẹp đẽ kia cứ vỗ thêm một lần, đường vào địa ngục lại rộng thêm một tấc.

Huyền nắm chặt viên ngọc đỏ trong tay, đẩy bật Đồ Đồ sang một bên. Hắn còn chưa kịp đứng dậy. đôi cánh lạnh lẽo kia đã quét ngang đầu. Trong cơn đau đớn khủng khiếp, chỉ cảm thấy trong đầu có tiếng nổ tung, toàn thân nhẹ bẫng, hồn phách như một cọng rơm bay dạt tới một nơi nào đó trong hư không. Ở dưới cũng cảm thấy bỏng rát, dường như có một bàn tay thọc vào trong, moi móc toàn bộ máu thịt và linh hồn của hắn ra ngoài.

Ánh trăng đầy trời không còn là màu trắng, cũng chẳng phải màu lam, mà là một màu đỏ nhàn nhạt, hệt như những ánh tà dương sau rốt. Trong ánh sáng tà dương, có một khuôn mặt, nhoà nhạt nhưng thân quen.

Con mèo trắng chưa hề tổn thương lấy một sợi lông, từ giữa không trung lao vụt xuống ngạo nghễ như một vương giả, vuốt phải cắm lút vào bụng Huyền trong tư thế của kẻ chiến thắng tuyệt đối. Dưới đôi cánh và móng vuốt của nó, Huyền chỉ là một con kiến nhép mà sự sống chết đều do nó định đoạt.

Hạt ngọc màu đỏ bất lực lăn xuống từ bàn tay buông lỏng của Huyền. Huyền lúc này đã sức tàn lực kiệt, mấp máy đôi môi, nhìn vào đôi mắt của con mèo trắng, có nuối tiếc song không hề oán hận. Hắn muốn đứng dậy, nhưng không đủ sức. Cái nhìn cuối cùng, Huyền dành cho Đồ Đồ, những nỗi niềm phức tạp trong đó, chỉ bản thân hắn hiểu. Khói toả như mây mủ bốc ra tán loạn từ thân thể Huyền, từng gang tấc da thịt, xương cốt dần dần thu nhỏ. Cuối cùng, Huyền biến thành một con mèo đen nhỏ bé nắm cuộn tròn trên đất.

- Huyền... - Đồ Đồ thì thầm.

Cô đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt con mèo trắng. Cá và mèo, vốn là kẻ địch trời sinh. Vai trò của cá, chỉ có thể là thức ăn cho mèo. Đây là sự thực được tất cả mọi người công nhận, là quy tắc cần tuân thủ. Thế nhưng, đối mặt với một con mèo như thế này, Đồ Đồ lại mỉm cười. Một nụ cười khiến người ta liên tưởng đến sự tinh khôi của giọt sương đầu tiên trong mùa xuân, hoặc sự ấm áp của ngọn lửa đầu tiên cháy trong bếp lò giữa đêm đông lạnh.

Viên nội đan của Huyền, được Đồ Đồ lặng lẽ ngậm vào trong miệng.

Con mèo trắng thu vuốt về, liếm láp máu tươi trên đầu vuốt, cặp mắt như phủ băng sương nhìn chằm chằm vào người con gái đối diện đang mỉm cười với mình.

Mèo ăn cá, là một điều hiển nhiên.

Tứ chi của con mèo trắng lướt nhanh trên mặt đất, quét sạch chướng ngại đáng ghét là Huyền, thứ nó muốn có đang ở ngay phía trước, khẽ vươn tay là lấy được. Đáng mừng hơn cả, là mục tiêu của nó không hề có ý phản kháng, thậm chí không buồn bỏ chạy. Đồ Đồ chỉ là một con cá, dù rằng đã sống mấy ngàn năm, cô vẫn chỉ là một con cá thích ăn kem. Cô không biết yểm bùa, không biết giết chóc, thậm chí không biết bảo vệ chính mình. Thứ cô hiểu được, chỉ có một việc duy nhất.

Trong cái miệng tua tủa những chiếc răng sắc nhọn của con mèo trắng còn vương lại mùi của Huyền. Khi cặp vuốt của nó cắm ngập vào vai Đồ Đồ, nụ cười của Đồ Đồ càng rạng rỡ hơn bất cứ lúc nào. Đôi tay nhỏ nhắn trắng muốt của cô dịu dàng nâng khuôn mặt của nó, hôn lên chiếc miệng đang muốn nghiến đứt yết hầu mình...

- Khải, tôi sẽ không đi đâu!

Trước khi nhắm mắt, cô nói một câu cuối cùng với con mèo trắng...

VII.

Hôm nay là sinh nhật thứ mười của Thương Đồng Khải. Bố cậu không về, ông ta đang bận rộn tiệc tùng với một đám trùm tài phiệt ở London.

Trên bãi cỏ rộng lớn trong toà biệt thự, đoàn xiếc thú nổi tiếng nhất thành phố đang biểu diễn, tiếng nhạc vui nhộn vang đến tận mây xanh, đủ thứ đồ ăn ngon lành bắt mắt chất cao như núi. Các chú hề tươi cười hớn hở phát những trái bóng bay sặc sỡ cho từng người. Trên mỗi quả bóng bay đều in một hàng chữ ngay ngắn: "Chúc mừng sinh nhật Khải".

Tất cả các bạn học của Thương Đồng Khải đều được mời tới làm khách quý. Khắp nơi rộn ràng tiếng nói cười. Không ai phát hiện ra, nhân vật chính là Thương Đồng Khải đã mất tích ngay khi bữa tiệc sinh nhật thịnh soạn này bắt đầu chưa lâu.

Thương Đồng Khải buồn bã bước ven bờ biển. Trên bãi cát mịn màng in dấu những hàng vết chân của cậu, hết hàng này đến hàng khác.

Hôm nay là cuối tuần, thời tiết không đẹp lắm, chẳng có mấy người ra bờ biển chơi đùa. Chập tối, sau một quầy giải khát tại bãi tắm bên cạnh, mấy đứa bé quây lại thành một đám, hào hứng chỉ chỉ trỏ trỏ.

- Vừa rồi tớ ngồi bên bờ biển ăn kem ốc quế, thế là nó nhảy vọt từ dưới nước lên, cắn hết nửa cây kem của tớ!

- Con cá này lạ quá! Toàn thân trắng toát!

- Nó có đáng tiền không nhỉ? Trong tiệm hải sản của bố tớ, cá gần giống với con này bán được mấy chục đồng một cân đấy!

- Thật à?

Thương Đồng Khải bước lại gần, thấy trong thùng nước mà bọn trẻ xúm xít vây quanh, có một con cá màu trắng, vây và đuôi lay động như những dải đăng ten. Vảy trên sống lưng thiếu mất vài chiếc, lộ ra lớp da hồng hồng. Một đứa trẻ nghịch ngợm trên tay cầm một cành cây mảnh nhọn, chọc thẳng vào mình con cá. Nó cuống quýt né tránh, đôi mắt tròn xoe long lanh chuyển động, nhìn vào Thương Đồng Khải.

- Cứu tôi!

Thương Đồng Khải chợt nghe thấy một tiếng cầu cứu khe khẽ. Cậu có phần kinh ngạc nhìn con cá trắng.

- Đang nói với cậu đấy. Nếu cậu không mang tôi đi, tôi sẽ bị người ta bán đi, bị người ta ăn thịt!

Con cá quẫy loạn trong nước, liên tục nhả ra từng chùm bọt khí.

Khi đứa trẻ độc ác kia định lấy cành cây chọc vào mắt con cá, Thương Đồng Khải xô bật nó ra. Khi đánh nhau thật sự, Thương Đồng Khải hung dữ như một con báo con. Mấy đứa trẻ cuống quýt bỏ chạy.

Con cá trắng trong thùng nước thoáng ngạc nhiên nhìn cậu bé đã đánh lộn vì mình.

Thời tiết lúc chập tối lại đẹp hơn cả ban ngày. Mặt biển khẽ dập dờn, phản chiếu ráng chiều nhàn nhạt. Thương Đồng Khải ngồi bên bờ biển, những con sóng xô bờ đã ngập lút bàn chân. Chiếc thùng gỗ kia, đang đặt trước mặt Khải.

- Sao cậu lại biết nói? - Cậu hỏi con cá.

- Tôi sinh ra đã biết nói rồi! - Con cá ngây thơ nhả ra một cái bong bóng.

- Sao mấy đứa trẻ kia không nghe thấy cậu nói?

- Bởi vì chúng là con người!

- Tôi cũng là con người!

- Có lẽ chúng ta có duyên...

Thương Đồng Khải cười, con cá này thật thú vị.

- Cậu có tên không?

- Tôi tên là Đồ Đồ.

- Tôi tên là Thương Đồng Khải!

Thương Đồng Khải vớt con cá từ trong thùng nước ra, thả xuống biển.

- Hôm nay là sinh nhật của tôi, được quen biết cậu, thật là vui! - Cậu làm mặt hề với Đồ Đồ - Cậu đi đi, bố mẹ cậu chắc đang lo lắng lắm đấy!

- Tôi không có bố mẹ! - Đồ Đồ thật thà trả lời, sau đó đột nhiên cười khúc khích - Hôm nay là sinh nhật của cậu à?

Thương Đồng Khải gật đầu. Đồ Đồ quẫy đuôi một cái, mất hút trong làn nước biển. Bên trời, tia sáng cuối cùng đã tắt.

Chắc nó đã đi rồi. Thương Đồng Khải đứng dậy, nhìn xa xăm về mặt biển vắng lặng, có đôi chút hụt hẫng. Đứng lặng một lát, cậu quay người đi về. Bỗng nhiên, đằng sau có một giọng nói trong trẻo gọi tên cậu. Ngoảnh đầu, một thiếu nữ chừng mười lăm, mười sáu tuổi, váy áo trắng muốt, trên tay nâng một cành san hô đỏ tuyệt đẹp, nhìn cậu cười rạng rỡ.

- Cô là... - Thương Đồng Khải đứng ngây người.

- Tôi là Đồ Đồ đấy! - Cô gái bước tới trước mặt Thương Đồng Khải, dúi cành san hô vào tay cậu, nở một nụ cười ngọt ngào - Tôi phải chọn rất lâu đấy, đây là cành san hô đẹp nhất, tặng cho cậu. Chúc mừng sinh nhật!

- Cảm... cảm ơn! - Thương Đồng Khải thoáng sững sờ nhìn vào cành san hô trên tay, hồi lâu mới hỏi - Là món quà cô đã tận tay lựa chọn từ dưới biển?

- Đúng vậy! - Đồ Đồ gật đầu - Quà sinh nhật nhất định phải lựa chọn bằng tấm lòng mới có ý nghĩa.

- Cảm ơn cô! - Thương Đồng Khải đột nhiên ôm chầm lấy cô - Từ rất lâu rồi tôi không nhận được một món quà sinh nhật đúng nghĩa.

Thương Đồng Khải không biết mình bị làm sao nữa. Rõ ràng là cậu đang cười, nhưng nước mắt lại rơi trên vai Đồ Đồ. Đồ Đồ cười, vỗ vỗ vào lưng cậu.

- Đồ Đồ, vai của cô... - Thương Đồng Khải đột nhiên phát hiện ra trên vai của Đồ Đồ có một đốm nhỏ màu hồng nhạt. Nước mắt của cậu nhỏ lên đó, đốm đỏ liền bốc lên một tia khói trắng, sau đó biến mất tăm.

- À, vừa rồi bị đám trẻ con kia làm bị thương. - Đồ Đồ nhìn vào vai mình, kinh ngạc kêu lên - Ồ, sao vết thương tự dưng lại lành rồi?

- Có phải nhờ nước mắt của tôi không? - Thương Đồng Khải dụi mắt, hỏi một cách ngây ngô.

- Có lẽ! - Đồ Đồ nghiêm túc gật đầu, sau đó cười vang, nắm lấy tay cậu, vui vẻ nói - Khải, cậu thật tài giỏi!

Nhìn vào nụ cười chân thành nhường này, có trái tim nào lại không cảm thấy ấm áp. Thế là, trên bãi cát buổi đêm, một cậu bé cùng một cô bé cùng vui vẻ trò chuyện, nô đùa. Tới cả bầu trời đêm đen kịt cũng điểm thêm một vài ngôi sao rất đúng lúc, hắt bóng lung linh xuống mặt biển.

- Đồ Đồ, cô có thể ở lại tới khi trời sáng hãy đi không? - Bước chân tung tăng của Thương Đồng Khải bỗng nhiên dừng lại, đầu cúi rũ - Tôi lúc nào cũng phải đón sinh nhật một mình.

Đồ Đồ ngẫm nghĩ rồi nói:

- Tôi không đi nữa. Sau này tôi sẽ chơi cùng với cậu. Như thế, chúng ta sẽ không còn phải sống một mình nữa, được không?

- Hay quá! - Thương Đồng Khải mừng rỡ nhảy cẫng lên.

Buổi tối hôm sau, Huyền lo lắng nhìn ngắm Đồ Đồ trong bể cá:

- Khải, chúng ta không thể nuôi nó được. Nó là một con cá. Tiên sinh cũng sẽ không cho phép.

- Nó là bạn của tôi! - Thương Đồng Khải đổi giọng - Huyền, anh hãy thay tôi giữ kín bí mật này. Tôi sẽ giấu nó trong mật thất, sẽ không ai biết được. Còn về bố tôi, ông ấy mấy năm cũng chẳng về nhà lấy một lần, có về cũng không ở nhà quá một tiếng đồng hồ. Ông ấy sẽ không phát hiện ra đâu! - Cậu giật tay áo Huyền - Tôi chỉ muốn có thêm một người bạn!

Huyền băn khoăn im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu. Hắn rất hiếm khi làm trái ý Thương Đồng Khải.

Hắn lớn hơn Thương Đồng Khải vài tuổi. Hai năm về trước, hắn chỉ là một con mèo hoang quặt quẹo, suốt ngày lang thang trong bãi rác bới tìm thức ăn, lại còn phải lẩn trốn thòng lọng của bọn săn mèo. Đúng vào cái đêm mưa khi hắn ốm nặng sắp chết, chính cha của Thương Đồng Khải đã cứu sống hắn, mang hắn về nhà, dạy hắn tu luyện, giúp hắn từ một con mèo đen bình thường trở thành một yêu mèo không chỉ tự bảo vệ được bản thân, mà còn có khả năng bảo vệ người khác. Với hắn, cha của Thương Đồng Khải chỉ có một yêu cầu: bảo vệ, và bầu bạn với Thương Đồng Khải. Huyền ghi nhớ nằm lòng lời hứa của mình với nhà Thương Đồng.

Thoáng cái, đã mười bảy năm.

Vì Thương Đồng Khải, hắn có thể đánh đổi bất cứ thứ gì, kể cả tính mạng.

VIII.

Tách trà trong tay tôi, đã không còn hơi nóng.

- Tôi kể xong rồi! - Thương Đồng Khải chau tít đôi mày - Hôm đó, tôi tỉnh lại trong một công trường bỏ hoang bên ngoài khu biệt thự, trên mình đầy máu, nhưng đều không phải là máu của tôi. Đồ Đồ nằm ngay bên cạnh tôi, trên đôi vây có một vết thương rất sâu. Dù tôi dùng thứ thuốc gì, tìm bác sĩ tốt đến đâu, vết thương của cô ấy cũng không thể chữa lành. Hơn nữa, thân hình cô ấy ngày càng nhỏ lại. Cô ấy cũng không nói chuyện được nữa, hoàn toàn giống như một con cá bình thường, thậm chí không hề nhận ra tôi. Tình trạng này đã kéo dài một tháng. Còn nữa... - Cậu ta lặng đi một thoáng, giọng nói càng thêm trầm nặng - Huyền đã mất tích một tháng rồi. Tôi phái hàng vạn người đi tìm cũng không tìm thấy tung tích của anh ta.

- Gần đây, cậu còn có cảm giác cứ tới gần nửa đêm lại thấy mệt mỏi buồn ngủ nữa không? - Tôi hỏi một câu hỏi lạ lùng.

- Không! - Thương Đồng Khải tỏ ra bất mãn trước câu hỏi không ăn nhập gì của tôi - Từ sau buổi sáng hôm đó, đêm nào tôi cũng thức trông Đồ Đồ.

- Vậy sau đó, hẳn là không còn kẻ xâm phạm nào tới quấy nhiễu hai người nữa? - Tôi đặt tách trà xuống, nói một cách chắc chắn.

- Sao cô biết? - Cậu ta cảm thấy rất đỗi nghi hoặc trước lời khẳng định của tôi.

- Cậu thực sự muốn cứu Đồ Đồ? - Tôi vẫn không hề đếm xỉa tới những câu hỏi của tên nhãi này. Tôi chỉ hỏi người khác chứ không cho người khác cơ hội hỏi tôi.

- Đương nhiên! - Giọng Thương Đồng Khải cao hơn đến một quãng tám - Không thì tôi cần gì phải tới đây nói nhiều lời thừa thãi với cô đến thế!

- Giơ móng vuốt ra! - Tôi ngồi thẳng người dậy, đột nhiên trở nên nghiêm nghị.

Thương Đồng Khải ngây người nhìn tôi, bất động.

- Tôi bảo cậu giơ tay ra! - Tôi không chút khách khí, trừng mắt nhìn cậu ta.

Cậu ta chần chừ một lát, rồi cũng đưa tay phải ra trước mặt tôi.

Tôi rút ra một cây bút đánh dấu, viết sồn sột lên lòng bàn tay cậu ta một từ.

Thương Đồng Khải rụt tay về xem, ngờ vực hỏi lại:

- Từ bỏ?

- Huyền cơ của rất nhiều sự việc trên thế gian, chỉ nằm trong hai chữ "từ bỏ". - Tôi đứng dậy, vươn vai một cái - Này cậu nhóc, cậu cần phải trưởng thành, sau đó mới thấu hiểu được hàm nghĩa của hai chữ này.

- Tôi không hiểu cô đang nói gì! Thứ tôi muốn tìm là nguồn nước tinh khiết nhất! - Thương Đồng Khải giận dữ đứng lên, dường như cảm thấy mình bị bỡn cợt.

- Cậu yêu Đồ Đồ? - Tôi lại hỏi, không hề đếm xỉa tới sự giận dữ của cậu ta.

- Đương nhiên! - Cậu ta trả lời dứt khoát.

- Cậu định nghĩ thế nào là yêu? - Tôi hỏi tiếp.

- Giữ cô ấy ở lại bên tôi, bảo vệ cô ấy, không để cho cô ấy chịu bất cứ tổn hại gì! - Cậu ta lập tức đáp lời.

Tôi cười hỏi:

- Chỉ có vậy thôi sao?

- Còn cần gì nữa? - Giọng Thương Đồng Khải đầy mùi thuốc súng.

Tôi thở dài thườn thượt, lắc đầu:

- Thương Đồng Khải, cậu chỉ là quá cô đơn, sợ mất mát. Cậu tưởng rằng thứ cậu dành cho cô ấy là tình yêu. Nhưng kỳ thực, đó chỉ là ham muốn của riêng cậu.

- Cô thì biết cái quái gì! Chỉ nói bừa! - Thương Đồng Khải không chấp nhận, khuôn mặt tuấn tú đỏ phừng phừng.

- Cái gì mới là tình yêu, thực ra, bên cạnh cậu đã có người thị phạm tốt nhất! - Tôi chuẩn bị kết thúc cuộc nói chuyện ngày hôm nay. Trước khi quay người bỏ đi, tôi khẽ cười với cậu ta - Thứ nước tinh khiết nhất luôn tồn tại trong ký ức của cậu. Suy nghĩ kỹ lại đi, hình như có một năm nào đó, trên một bờ biển ở đâu đó, có một đứa trẻ ngây thơ, vì được người ta tặng cho một món quà sinh nhật mà cảm động đến rơi nước mắt. Hơn nữa, đứa trẻ năm ấy còn thấu hiểu được ý nghĩa đích thực của hai chữ "từ bỏ" hơn là cậu ta bây giờ.

Cuối cùng, tôi liếc nhìn con cá trắng đang nhả bong bóng trong bể nước, thầm nghĩ, chắc hẳn nó sẽ được sống, Thương Đồng Khải có lẽ không phải là một tên ngốc không có đầu óc.

- Yêu quái, cô không sợ tôi dỡ cửa tiệm của cô ư? - Thương Đồng Khải gầm lên sau lưng tôi.

- Cậu dám dỡ cửa tiệm của tôi, tôi sẽ dỡ bộ xương mèo của cậu. - Tôi ngoảnh nhìn cậu ta, nở nụ cười duyên dáng. Họ Thương Đồng nhà cậu là người giàu nhất nước này thì đã sao, là vua của giống yêu mèo thì đã sao, ông nội của ông nội của ông nội cậu ngày xưa cũng từng bắt chuột cho ta đấy!

KẾT

- Tao đã nói cả ba trăm lần rồi, không được đái bậy trước cửa phòng ngủ của tao! - Gã béo giận đùng đùng xách cổ một con mèo đen đi ra ngoài sân, quăng mạnh xuống đất.

- Đối với người bị thương phải lịch sự một chút chứ! - Con mèo đen lườm gã béo một cái, giơ vuốt chỉ vào phần ngực và bụng vẫn đang cuốn kín băng.

Tôi đặt cuốn tạp chí đang cầm trên tay xuống, quan sát con mèo đen, rồi nói:

- Hồi phục cũng nhanh thật đấy. Mấy hôm nữa là có thể nhận nhiệm vụ bắt chuột giúp tôi rồi. Dạo này không hiểu tạo sao lũ chuột cứ chui đầy vào trong tiệm.

- Có tiền công không đấy? - Con mèo đen lững thững lượn đến dưới chân tôi.

Tôi đanh mặt lại, chống nạnh nói:

- Bà đây đã cứu cậu một mạng, còn giúp cậu chỉ điểm cho thằng nhãi kia, cứu cái con Vong Hình đấy, cậu đã không tìm cách báo đáp, còn muốn đòi tiền của bà nữa hả?

- Tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi mà... - Con mèo đen cúi thấp đầu, rầu rĩ im lặng.

Tôi thấy thương tình, bèn tính toán một lúc lâu, rồi rộng lượng tuyên bố:

- Không có tiền công, thức ăn cho mèo đảm bảo đầy đủ!

Con mèo đen thở dài một tiếng, tiếp tục im lặng.

Ánh nắng buổi chiều chiếu xuống tôi và nó, thư thái tới mức khiến người ta buồn ngủ. Tôi lười nhác nằm dài trên ghế mây, uống nước ép bưởi mật ong do gã gầy pha chế theo công thức mới, chép chép miệng, rồi hỏi:

- Cậu dự định bao giờ sẽ quay về với Thương Đồng Khải? Nếu muốn tiếp tục tu luyện thành hình người, ít nhất cũng mất hai mươi năm!

- Thế thì hai mươi năm sau sẽ quay về! - Con mèo đen nằm phục xuống - Nội đan của tôi ít nhất cũng có thể đảm bảo cho cậu ấy trong vòng hai mươi năm sẽ không biến thành con quái vật khát máu sau lúc nửa đêm.

- Ý của ông bố Thương Đồng Khải chỉ là muốn cậu làm vệ sĩ và bạn chơi cùng với con trai ông ta, chứ không bắt cậu phải hy sinh nhiều đến vậy. - Dòng nước trái cây ngòn ngọt chảy qua giữa môi răng tôi có gợn lên chút vị chát - Nếu không phải cậu may mắn, vẫn giữ được một hơi thở cuối cùng để chạy tới chỗ tôi, thì cậu đã là một con mèo chết rồi!

- Cho nên mới nói, quen biết cô quả thực là một điều may mắn. - Mèo đen nhìn tôi, trên cái mặt mèo lộ vẻ tươi cười.

- Sau này không có cái lệ này nữa đâu. Bản thân cậu gây phiền phức cho tôi đã đành, lại còn giả dạng cao nhân gì đó viết thư cho người khác bảo hắn tới tìm tôi giúp đỡ. Lần sau còn thế, thì tôi sẽ tống cổ cậu xuống âm phủ làm khổ sai. - Tôi lườm nó một cái, nói tiếp - Cậu và Đồ Đồ đều biết rằng Thương Đồng Khải là hậu duệ của vua yêu tinh mèo. Người trong họ Thương Đồng, chỉ cần qua tuổi mười bảy, sau lúc nửa đêm sẽ biến hình thành một con mèo hung hăng khát máu, đặc biệt là đối với loài cá, không chút lưu tình, nhất định phải ăn thịt cho bằng được! - Tôi nhả ống hút ra, nhìn chằm chằm vào mèo đen - Bao nhiêu năm nay, Đồ Đồ có vô số cơ hội bỏ đi, cậu cũng vậy.

- Nếu chúng tôi đều bỏ đi hết, Khải sẽ lại cô độc một mình. Cậu ta không hề hay biết về thân thế của mình, cũng không biết trong những đêm đó mình đã làm ra chuyện gì. - Mèo đen chậm rãi nói - Dù là tôi hay Đồ Đồ, đều muốn khiến cho niềm hạnh phúc của cậu ấy được duy trì lâu một chút. Khải chỉ là một đứa trẻ. Thứ mà cậu ta khao khát, chỉ là sự quan tâm hỏi han, sự đối xử chân thành của người thân. Dẫu chỉ là một vài lời chuyện gẫu trên bàn ăn sau giờ tan học, hay một lời dặn dò "cẩn thận kẻo ốm". - Mèo đen ngẩng đầu, nheo mắt nhìn tia nắng đang chiếu thẳng xuống - Đồ Đồ không phải là một yêu quái thông minh. Tuy tuổi tác không ít, nhưng những việc cô ấy biết được lại rất ít ỏi. Cô ấy chỉ biết duy nhất một việc, là giữ lời hứa. Cô ấy từng hứa sẽ ở lại bên Khải, cho dù có phải mất đi tính mạng. Trước đây tôi không hiểu nổi cô ấy, cho rằng việc cô ấy lựa chọn một cuộc sống ban ngày bình thường, ban đêm trốn chạy quả thực điên rồ. Nhưng sau này thì tôi đã hiểu.

Tôi nhìn xuống, cười:

- Bởi vì, cậu đã yêu một con cá.

Mèo đen ngượng ngập tì cằm xuống đất, nở một nụ cười ngây ngô:

- Nhưng cô ấy lại yêu một con mèo khác!

- Ồ! chẳng công bằng chút nào. Cái thằng ranh đáng ghét Thương Đồng Khải kia mà cũng có người yêu. - Tôi bỗng thở dài một tiếng - Tình yêu đúng là cái của nợ không lý lẽ, không logic!

- Đồ Đồ sẽ không sao chứ? - Mèo đen ngẩng lên, thấp thỏm hỏi tiếp.

- Yêu mèo và yêu cá là kẻ địch trời sinh. Vết thương mà Thương Đồng Khải gây ra trên người Đồ Đồ, chỉ có nước mắt của Thương Đồng Khải mới có thể chữa lành. - Tôi ngập ngừng một thoáng - Nhưng tình trạng của Đồ Đồ có hơi nghiêm trọng chút ít.

Mèo đen lo lắng, vụt cái đã ngồi thẳng dậy.

- Nội đan của cậu là do Đồ Đồ đưa vào trong người Thương Đồng Khải. Uy lực từ nội đan của yêu mèo sẽ gây ra sự tổn thương cực lớn đối với một con yêu cá như cô ấy, nên cơ thể cô ấy mới không ngừng thu nhỏ, không thể hoá thành hình người, không thể nói tiếng nói của con người, thậm chí không còn nhận ra Thương Đồng Khải nữa. Chỉ có thả cô ấy về với tự nhiên, tránh xa khí của yêu mèo trên người Thương Đồng Khải, đợi một trăm tám mươi năm sau, mới có thể dần dần hồi phục. - Tôi khẽ nhún vai - Phải xem thằng ngốc Thương Đồng Khải có lĩnh ngộ được con chữ tôi đã cho hắn hay không. Nếu hắn thực sự không làm được, cùng lắm là tôi đành chịu thiệt, giúp cậu bắt trộm con cá kia mang thả đi. Chà, tình yêu của một con cá, đúng là phiền phức.

- Cảm ơn cô, thực lòng! - Mèo đen dụi dụi đầu vào chân tôi - Tôi sẽ chăm chỉ bắt chuột cho cô! Không cần tiền công!

Một tuần sau, tôi nhận được một bức thư chuyển phát nhanh. Trong thư có một chiếc USB và một tờ chi phiếu.

Mở đoạn video trong USB, trên màn hình bỗng bập bềnh một mặt biển màu lam nhạt. Trong làn nước có một con cá nhỏ trắng muốt, vây và đuôi dập dờn lộng lẫy như những dải đăng ten. Trong tiếng sóng rì rào, con cá tung tăng bơi về phía trước, trên mình không còn nhìn thấy một vết thương.

Bơi được một đoạn, con cá bỗng nhiên dừng lại, quay đầu, cặp mắt tròn xoe long lanh nhìn vào ống kính.

- Đi đi, lẽ ra tôi nên thả cô từ lâu rồi mới phải!

Là một giọng nói rất êm tai của một chàng trai trẻ. Nhưng con cá trắng cứ nhìn mãi, nhìn mãi...

Trong ống kính, chỉ còn lại tiếng nước.
Có thể vẫn còn âm thanh khác, chỉ có điều chúng ta không nghe thấy được.

Rất lâu sau, con cá trắng mới khẽ quẫy đuôi, quay mình, từ từ bơi đi, xa dần, cuối cùng mất hút trong làn nước xanh thẳm.

Tôi rút USB ra, thầm nghĩ, mười năm, hoặc hai mươi năm nữa, nếu thằng nhóc Thương Đồng Khải kia trở thành một người đàn ông chín chắn thực thụ, chắc chắn sẽ là một anh chàng quyến rũ. Tôi tính toán tới một thời điểm nào đó trong tương lai, sẽ đi chứng thực suy đoán của mình.

Đương nhiên, một chuyện khác khiến tôi sung sướng tới phát rồ, chính là những số 0 trên tờ chi phiếu nhiều tới mức tôi không đếm nổi. Thế nhưng, tôi khẳng định sẽ không cho gã béo và gã gầy biết được, nếu không, chúng chắc chắn sẽ phất cờ khởi nghĩa, ép tôi tăng lương.

Tôi cất kỹ tấm chi phiếu, nghênh ngang bước vào trong phòng. Bây giờ là giờ cơm tối, gã béo và gã gầy đã bận tít mù cả nửa ngày trời dưới bếp, những mùi thơm nức mũi đã tô điểm cho cuộc sống của tôi tươi đẹp như vậy đó!

Ngoài ra, gã béo khi nãy có nói sẽ làm món cá sốt, nhưng đã bị tôi từ chối. Tôi vốn dĩ không thích ăn cá, sau này lại càng không, hi hi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top