Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả art: Tama
Tác giả fic: @aihashii

***

"Hội chợ thực phẩm ư?"

Đúng như lời đồn đại, những chiếc bánh kếp mang lại hạnh phúc và trở thành chủ đề nóng hổi đã trở nên bông xốp.

Và giờ Azusa, người đã ăn đến no căng bụng, đang thưởng thức một cách thỏa mãn cốc trà sau bữa ăn của mình vào tuần trước.

"Đúng vậy, Sonoko-chan đã mời em. Cô có muốn đi cùng không, Midori-san?"

"Nghe có vẻ thú vị đấy nhưng anh ấy phải làm việc vào ngày hôm đó."

"Đúng rồi ha......"

Azusa luôn được mời vào một ngày trong tuần, đó là thứ Tư, mặc dù, vẫn có khả năng cô có thể đi vào thứ Bảy hoặc Chủ Nhật.

Các sinh viên đại học như Sonoko, Ran và Shinichi sẽ có kỳ nghỉ hè nhưng người lớn đi làm như cô sẽ không có những kỳ nghỉ như thế.

"Cô sẽ làm gì ở hội chợ đó nhỉ?"

"Chà, đó là một bữa tiệc nếm thử toàn bộ món ăn và một bữa tiệc thử trang phục sẽ thực sự được tổ chức tại buổi lễ."

"Này, cô cũng có thể mặc váy. Azusa-chan cũng sẽ mặc chứ?"

Cô ngạc nhiên khi Midoriya cười và nói.

"Tôi chỉ đang nhìn cô thôi."

"Tại sao? Nếu Azusa-chan không làm thế, vậy tại sao không mặc nó và gửi nó cho Furuya-san nhỉ?"

"Đó là một chút..."

Azusa nở một nụ cười gượng gạo trước lời lẩm bẩm của Midori.

"Tôi nghĩ cô ấy sẽ rất vui."

Điều này là do cô biết rõ điều gì sẽ xảy ra nếu cô mặc váy và gửi những tấm ảnh đó cho anh chồng nhà mình.

Azusa thậm chí không nói rằng cô sẽ đến hội chợ thực phẩm vì cô có thể dễ dàng hình dung ra cảnh mình đang than thở tại sao họ không thể gặp trực tiếp, mặc dù, cô rất vui như Midori đã nói.

"À, nói về đám cưới, cô có biết màu sắc nào cho Azusa-chan không?"

"Màu để đổ xuống......Phải không?"

"Vâng! Hôm trước, tôi đã tham dự đám cưới của bạn tôi..."

Nói rồi Midori lấy điện thoại trong túi ra, mở mục album và đưa cho Azusa xem.
Màn hình hiển thị một người đàn ông mặc lễ phục và một người phụ nữ mặc váy cưới.

Trước mặt họ là một chiếc bánh cưới trắng tinh và thứ mà họ đang cầm trên tay là một thứ giống như cái bình sữa thủy tinh.

Có thứ gì đó giống như nước sốt màu hồng bên trong chảy ra.

Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, Azusa nói "Ừm" và ngẩng lên từ màn hình  để nhìn Midori.

"Từ đây..."

Midori mỉm cười với Azusa và chỉ tay vào màn hình.

Theo ngón tay đó, Azusa quay lại nhìn màn hình một lần nữa và hai người họ vừa cầm bình sữa vừa mỉm cười mà rót nó vào bánh cưới. Ngay lập tức, chiếc bánh trắng tinh đã chuyển sang màu hồng.

"Oa, nó thật đáng yêu..."

Hơn nữa, hai người lần lượt cài những bông hoa sặc sỡ lên chiếc bánh cưới màu hồng. Và cuối cùng, màn hình dừng lại khi một bông hoa đặc biệt lớn được đặt lên trên chiếc bánh ba tầng.

"Thích lắm đúng không?"

Điều mà Midori chỉ cho Azusa là loại socola dùng để phết lên trên bánh cưới thay vì phải cắt nó và hai người họ đã hoàn thành chiếc bánh cưới.

"Ừ! Bây giờ có chuyện thế này."

"Có vẻ như vậy. Khi tôi nhìn thấy cái này, tôi nhớ đến Amuro-san và Azusa-chan."

"...."

Đã hai năm kể từ khi Amuro xuất hiện trước người dân thành phố Beika với tư cách là Furuya.

Trong thời gian đó, tên của Amuro đã đổi thành Furuya. Và đôi mắt của Azusa chớp chớp vì đã lâu lắm rồi Midori mới nói ra cái tên đó.

"Amuro-san và Azusa-chan, hai người đã từng làm bánh kiểu này mà phải không? Nó làm tôi nhớ đến lần hai người cùng nhau đặt dâu tây lên trên nó."

"Ồ, tôi hiểu rồi......"

"Khi hai người vẫn còn là đồng nghiệp ở Poirot."

Hai người họ đã nhiều lần làm bánh gato kiểu vậy sau thời gian đóng cửa hoặc trong thời gian nhàn rỗi khi có tương đối ít khách hàng.

Chỉ có Azusa biết rằng kể từ thời điểm đó, khoảng cách giữa hai người đã gần lại và rất nhiều người đàn ông đã từ bỏ tình yêu thầm kín của bản thân vì những hiểu lầm từ những người xung quanh.

"Ái chà, xấu hổ quá đi a."

Midori lên tiếng một lần nữa để cố "hoàn thành nhiệm vụ" của mình, ngay cả khi cô đã thấy đôi má hơi ửng hồng của Azusa thật đáng yêu làm sao.

"Bộ váy cưới thật đẹp nhưng kiểu dạng Shiromuku* cũng đẹp nữa. Azusa-chan, thấy sao?"

(*: kiểu lễ phục trắng cô dâu mặc trong đám cưới với phần đuôi áo khá dài và toả tròn ra, bộ lễ phục này thường đi kèm với băng vải trắng ở trên đầu với cái tên là tsunokakushi.)

"Khi tôi còn nhỏ, tôi nghĩ đó chắc chắn là đám cưới kiểu này cơ nhưng bây giờ tôi nghĩ rằng Shiromuku cũng rất tuyệt vời."

"Có phải vì Furuya-san thích phong cách Nhật Bản không?" 

"...Đó cũng là..."

Midori mỉm cười trước câu trả lời như mong đợi.

"Azusa-chan thực sự yêu Furuya-san."

"M-Midori-san!"

Azusa nhận thấy giọng nói của Midori có chút trêu chọc và mặc dù cô có hơi cao giọng chút nhưng hai người họ ngay lập tức nhìn nhau và phá lên cười.

❀❀❀――――❀❀❀
 
"Chào a, Haro, Đại Úy, chị về rồi."

Sau khi chia tay Midori, Azusa đã về nhà chuẩn bị cơm cũng như chăm lo cho từng thành viên trong gia đình nhỏ.

Với một giọng ngâm nga, cô mở cuốn sổ của mình ra và vẽ lại hình chiếc bánh cưới cùng những chữ cái ghi chú ở trên cùng.

Azusa nảy ra ý tưởng khi Midori cho cô xem video đổ màu.

"Mình tự hỏi liệu mình có thể làm một chiếc bánh kiểu vậy và bắt chước nó hay không?"

"Rei và Azusa không hề kết hôn."

"Ngược lại, họ thậm chí còn không đeo nhẫn cho nhau."

Khi bắt đầu mối quan hệ này, Rei đã muốn Azusa đeo nhẫn ngay nhưng cô kiên quyết từ chối vì đây là nhà hàng, cô không thể đeo liên tục vì sợ làm mất nó.

Rei cũng hào hứng với đám cưới nhưng Azusa nói rằng nếu họ phải bận rộn với việc chuẩn bị, họ nên dành thời gian đó cho nhau hơn.

Nhưng khi được hỏi nếu Azusa không có hứng thú với váy cưới hay bánh cưới thì sẽ khác.

Do đó, đi dự mấy hội chợ kiểu vậy hoàn toàn là một thú vui.

"Mình không biết phải làm gì. Không thể làm lớn chuyện được vì chỉ có hai chúng mình thôi."

Azusa, người nhớ rằng Rei đã rất miễn cưỡng với lời nói của mình nhưng không bị thuyết phục chút nào, nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu họ có thể tổ chức y như lễ cưới vào ngày kỷ niệm một năm ngày cưới đang sắp đến gần sau ba tháng nữa.

Cũng may mình làm bánh nhiều lần rồi nên cũng không khó lắm, mình sẽ sửa đổi nó chút.

Midori chỉ cho cô thấy hai người họ đã từng dùng các quả dâu tây rồi đến socola và caramel tại Poirot.

"Mình nên làm gì đây.......mọi thứ trông thật ngon quá đi à..."

Lúc này, Azusa quyết định làm một chiếc bánh nhỏ cho mỗi người...

Và cứ thế....

"Thêm sắc màu cho cuộc sống của bản thân."

Những lời đó như đánh thức một kí ức trong trí nhớ của Azusa.

"Azusa-san, em có biết tại sao váy cưới lại là màu trắng tinh khiết không?"

Trong trí nhớ của cô, anh tiếp tục nói một cách tự hào trong khi đeo chiếc tạp dề đôi mà lâu rồi anh không còn đeo nữa.

"Anh muốn được đổi màu, phải không? Amuro-san."

Azusa, nhớ lại những lời của người "đồng nghiệp thân yêu" của mình, khoanh tròn một tài liệu mà không do dự.
 
"Được!"

"Ơ?"

Sau khi đánh dấu bằng vòng tròn, Azusa cảm thấy xấu hổ vì những gì cô đã nghĩ và gục mặt xuống bàn nhưng Haro chạy vào và Đại Úy cũng chậm rãi theo sau.

Cả hai ngồi trước cửa ra vào và vẫy vẫy cái đuôi.

"Mình đã nhìn thấy cảnh đó nhiều lần."

Nghĩ rằng lẽ ra người cần gặp không nên xuất hiện, cô bỗng nghe thấy tiếng xoay chìa khóa đúng như dự đoán.

Lần đầu tiên sau hai tuần, anh chồng của cô là người mở cửa bằng một cái xoay cửa.

"Anh về rồi, Azusa-san."

"Chào mừng trở lại! Rei-san! Anh có thấy nhận được liên lạc không?"

"Vừa đến nơi này, anh mới phát hiện rằng mình không có liên lạc với em liền đành quay lại."

Nói rồi, Rei cởi giày và ôm lấy Azusa như để xác nhận sự tồn tại của cô.

"À, đúng rồi. Thức ăn đã sẵn sàng! Em cũng đang đun nước tắm...anh muốn cái nào?"

Azusa, người đã từng bối rối trước hành động của Rei khi họ chỉ mới kết hôn, vừa hỏi trong khi mái đầu đang vùi vào vai anh dụi lấy dụi để bằng thứ mà anh đã quen hơn nửa năm.

"Hừm, chúng ta ăn chút cơm nhé?"

"Hiểu rồi! Vậy thì thay quần áo đi."

"Ok, cảm ơn em."

Sau khi hôn Haro và Đại Úy, Rei liền đi vào phòng khách và Azusa theo sau anh.

Lúc này, Azusa hoàn toàn quên mất cuốn sổ đang để mở trên bàn làm việc trong căn phòng khách.
 
"Azusa-san, đây là cái gì?"

Azusa, người đang chuẩn bị hâm nóng cơm, quay lại khi Rei gọi cô và kiểm tra xem Rei có gì trong tay.

Lập tức, cô nói với một giọng lớn.

Giọng nói khiến Đại Úy và Haro ngạc nhiên.

"À, đó là....!!!"

Azusa, người đang định chuẩn bị nó như một bất ngờ, thấy nó chao đảo trước mắt cô và giọng cô run run.

"Bánh gato hay đúng hơn là..."

"Em sẽ làm một chiếc bánh cưới cho Poirot ư?"

"Không phải cái đó..."

Đôi mắt của Rei trở nên lạnh lẽo và Azusa nhận ra rằng cô không thể che giấu điều đó nữa.

Cô buộc phải thú nhận rằng cô đã nghĩ như vậy.

"Hê, đổi màu ư?"

"Dường như là vậy."

"Nhưng Azusa-san, em thích socola và dâu tây hơn phải không? Tại sao lại là chanh?"

"Chà, huh... hình như sau khi giảm màu, anh có thể cắm hoa lên đó nên em nghĩ đến năm cánh hoa anh đào và hoa anh đào sẽ rất đẹp..."

Azusa, người không muốn biết lý do thực sự tại sao cô chọn chanh, nghĩ rằng nó sẽ đẹp hơn với nền màu vàng và định nói điều gì đó hợp lý.

Nhưng trong lúc này, anh ngoan ngoãn nghe lời Azusa và hỏi cô đang nghĩ gì.

"Sao lại là năm cánh? Không phải càng nhiều càng tốt sao?"

"Có năm người cùng thế hệ với Rei-san phải không? Năm người họ có một Rei-san..."

Azusa, người đã suýt mất thăng bằng do bị kéo tay, không thể nói được gì cho đến khi kết thúc và cô đã bị Rei giữ chặt lại.

"Rei-san...?"

"Em có muốn họ cũng chúc mừng em không?"

"A, đúng vậy."

"Cảm ơn, anh đã rất vui."

Trước khi kết hôn, anh đã nói chuyện với Azusa về những người bạn cùng lớp của mình và muốn đưa cô đến mộ của họ.

Azusa, người vừa nói về bốn người bạn cùng lớp của anh, nhướng mày một cách đầy đau đớn và đảo mắt.

Nhưng mình sẽ làm cho Rei-san phải thật hạnh phúc!

Nước mắt lưng tròng, cô đã đồng ý lời ra thăm mộ của họ.

"Azusa-san là tuyệt nhất."

Những lời xuất phát từ tận đáy lòng đầy ngọt ngào một cách tự nhiên đã khiến Azusa cảm động.

"Nhưng còn lý do nào khác không? Cái gì đó ấy?"

"Hở!?"

Khi Rei thả Azusa ra, anh đã mỉm cười và mở to mắt, nói rằng điều đó là hiển nhiên.

"Có một ký ức trong đôi mắt đó."

Đó là thói quen dễ dàng nhận ra khi họ đã từng cùng đến một bữa tiệc chung trước khi hẹn hò hoặc khi ở cùng với nhau sau khi hẹn hò.

Nói cách khác, ý định khiến cô muốn làm nó hoàn toàn ẩn trong mắt cô.

"Em tự hỏi liệu socola và dâu tây có quá ngọt không..."

"Đó là một lời nói dối, lý do chính là gì?"

Dù vậy, Azusa không hề có ý muốn nói gì nên cố tìm lý do để lảng tránh nhưng cô vẫn bị gạt và tất cả những gì cô có thể làm là đầu hàng.

"Rei-san, đó là màu...đó là..."

Nhiệt độ cơ thể của Azusa tăng lên khi cô cố thốt ra lời nói và tình hình dần trở nên không thể chịu nổi.

Thấy Azusa như vậy, Zero thở dài và thì thầm.

"Phải không?"

Nhưng cụm từ "Phải không?" đó đã sớm bị nuốt chửng bởi đôi môi đầy nóng bỏng.

"Hừm."

Nụ hôn không hề dừng lại và những nụ hôn của Azusa đủ sâu để ăn mòn tất cả mọi thứ.

Azusa, người cuối cùng đã có thể thở được, nhìn Rei với đôi mắt long lanh.

Rei khó chịu đặt tay lên cà vạt và cởi nó ra.

"Rei-san...?"

"Anh đã nghĩ mình sẽ chịu đựng được. Nhưng có vẻ như hôm nay anh không thể thoải mái được."

Rei cười rạng rỡ khi đưa tay cởi cúc áo sơ mi.

"Nếu Azusa muốn đôi môi của tôi đến thế thì đành chịu vậy."

"Gì cơ?"

Những lời của Azusa một lần nữa bị Rei sớm nuốt chửng và cả hai cứ thế tiếp tục mà không kiềm chế được sự ngọt ngào của mình.

❀❀❀――――❀❀❀
 
"Azusa-san, lại đây!"

Được mời gọi bởi giọng nói sôi nổi của Sonoko, Azusa bước vào phòng và mở to mắt trước cảnh tượng đó.

"Wow, đó là một con số đáng kinh ngạc..."

Azusa, người đã nghe nói rằng đó là một bữa tiệc hóa trang, đã tưởng tượng ra đó chỉ là một vài chiếc váy được xếp thành hàng. Nhưng cô sớm bị choáng ngợp bởi thực tế là nơi này thực sự đã chật cứng những chiếc váy đang được xếp lên.

"Chị muốn cái nào, Azusa-san?"

"Ơ, chị sẽ không mặc đâu, biết không?"

"Không! Đây là tiệc hóa trang!"

Sau khi nghe cuộc trò chuyện của Ran và Azusa, Sonoko chống tay lên hông.

"Chiếc váy cưới là giấc mơ của mọi người phụ nữ! Azusa-san đã kết hôn rồi nhưng buổi lễ vẫn chưa được tổ chức, vì vậy hôm nay, em sẽ đích thân chụp một bức ảnh và gửi nó cho Furuya-san!"

"Ơ, không."

"Tại sao?"

"Chị nghĩ điều đó không tốt vì chị nghĩ sẽ khiến anh nghĩ rằng chị muốn có lễ kết hôn."

"Mặc dù vậy, chúng ta đã nói về chiếc bánh cưới khoảng một tuần trước."

Hơn nữa, rõ ràng hơn là nhìn vào sự bùng cháy đi, sẽ khiến họ nghĩ rằng nếu có kèm thêm một chiếc váy cưới đi cùng là tuyệt hảo.

"Hmm...thế thì đành chịu. Nếu bỏ lỡ cơ hội này, em sẽ không phải là người đến đầu tiên, vậy tại sao không mặc nó và chụp một bức ảnh? Em sẽ không gửi nó cho Furuya-san đâu."

"..."

"Đúng vậy! Vì đây là một cơ hội tuyệt vời, chúng ta hãy mặc nó cùng nhau và chụp một bức ảnh?"

Bị đẩy bởi Ran và Sonoko, những người coi cô như chị gái, Azusa quyết định chọn một chiếc váy nhưng cô lại bế tắc vì không biết kiểu váy nào sẽ phù hợp với mình.

"Mình nên làm gì..."

"Không có một kiểu mà chị thấy thích trong nháy mắt ư?"

"Mọi thứ trông có vẻ đều đẹp..."

"Em không nhịn được, chị chờ một chút!"

Nói xong, Sonoko liền bỏ chạy trước khi Azusa kịp ngăn lại, khi quay lại, cô đã có mang theo một người phụ nữ.

"Azusa-san, đây là Shinsei Chika-san. Cô ấy là người điều phối trang phục đáng tự hào của tập đoàn Suzuki!"

"Rất vui được gặp cô ở đây. Tôi là Furuya Azusa."

Azusa, người không ngờ rằng họ sẽ mang theo một người điều phối trang phục đến một bữa tiệc hóa trang, bối rối nhưng vẫn nói xin chào.

Rồi cứ thế họ kiêu hãnh mà bỏ lại Azusa.

"Sonoko-san luôn thật ổn."

Azusa đã phải bật cười trước những lời của Shinsei và Azusa, người vốn có kỹ năng giao tiếp xuất sắc, ngay lập tức mở lòng với Shinsei.

"Furuya-san, cô có hình dung mình muốn trở thành như thế nào khi mặc chiếc váy này không?"

"Hình tượng mà tôi muốn trở thành..."

"Ví dụ, một cái gì đó trưởng thành hoặc kiểu dễ thương."

"À, vậy thì trông như người lớn vậy..."

Ngay cả khi đó chỉ là một bức ảnh, khi nói đến váy cưới, cô sẽ tưởng tượng ra mình đang đứng cạnh Furuya.

Azusa nghĩ rằng cô muốn trở nên tốt nhất có thể. Mặc dù, cô đã nói rằng bản thân cô khi đứng cạnh anh, người kém anh tận sáu tuổi, thì anh vẫn sẽ là trung tâm của sự chú ý.

"Trong trường hợp đó, nếu đó là một chiếc váy có đường mảnh, váy có kiểu dáng giống đuôi cá hay váy chữ A, chúng tôi có rất nhiều kiểu dáng. Vì vậy, tùy thuộc vào thiết kế, cô có thể vừa có vẻ ngoài trưởng thành vừa dễ thương. Có một kiểu yêu thích trong số ba kiểu này không?"

Azusa đã quyết định chọn dòng A trong số ba dòng mà cô ấy được đưa ra.

Sau đó, nếu cô muốn phù hợp với nơi mình muốn chụp ảnh, cô có thể để ánh sáng tự nhiên từ cửa sổ có thể xuyên qua, chẳng hạn như sẽ dùng đến vải tuyn, tuy nhiên, Azusa đã có thể mặc cả ba.

"Azusa-san, chị đã quyết định được xong chưa?"

Làm Sonoko phải chạy tới chạy lui.

Có vẻ như cô đến để xem Azusa thế nào vì cô đã chọn được trang phục cho mình và Ran.

"Tôi đã thu hẹp nó xuống còn có ba kiểu dáng nhưng..."

Mắt Sonoko chớp chớp khi cô nói điều đó.

"Chị đang lo lắng về điều gì?"

"......"

"Nếu chỉ là ba bộ thì sao không mặc hết?"

"Đây là giải pháp tuyệt!"

Ran cười gượng với Sonoko, người vừa cao giọng và Azusa nhớ rằng Sonoko vẫn chỉ là một cô gái trẻ.

"Vâng! Nếu vậy, chúng ta hãy sẵn sàng!"

Bị Sonoko đẩy ra, Azusa bị nhét vào một căn phòng riêng, nơi Shinsei phụ trách toàn bộ việc trang điểm và làm tóc.

"Azusa-san đẹp quá!"

"Cảm ơn, cả Ran-chan nữa."

Ba người họ đều mặc váy và được chụp ảnh trong nhà nguyện ngoài trời dưới ánh nắng nhẹ.

Cô đã chụp một bức ảnh mặc chiếc váy mà cô nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ mặc lại. Azusa vẫn không biết rằng buổi chụp hình này sẽ mang lại nhiều hạnh phúc hơn.

❀❀❀――――❀❀❀
 
"Ơ, anh được nghỉ à?"

"Ừ, phải rồi. Từ hôm trước."

Thấy Rei cười, Azusa nhướng mày.

"Em không vui sao?"

"Em rất vui nhưng...anh có sao không? Không phải do anh tự ép mình xin nghỉ một ngày sao..."

"Không có gì như thế cả."

Rei ôm Azusa, người thực sự không thể hạnh phúc hơn và hôn lên má cô.

"Và ngay cả khi anh cố gắng quá sức thì đó không phải vì lợi ích của Azusa-san mà là vì anh."

Á?

Azusa gật đầu và để cơ thể thả lỏng trong vòng tay Rei.

"Cám ơn vì sự làm việc chăm chỉ của anh."

"Cảm ơn. Hôm nay tuy chỉ là một ngày bình thường nhưng liệu anh có thể đi đến nơi anh muốn đi không?"

"Có bất thường không...?" 

"Đó là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta mà và anh luôn cảm thấy cô đơn, vì vậy, anh rất muốn làm cho Azusa yêu anh một lần nữa."

Rei quàng những bông hoa đỏ được tết thành vòng xung quanh cổ Azusa.

"Azusa hình như lại gọi người tới."

Azusa cứng người trước những lời đó.

"Điều đó không đúng, phải không?"

"Tớ nghe nói cậu đã tỏ tình hai lần trong tháng này."

"Ồ! Shinichi-kun!?

Nói xong, Azusa ngậm miệng lại nhưng đã quá muộn.

"Hả? Sao lại im lặng thế? Anh tự hỏi ý của em là gì, Azusa?"

Azusa vì được gọi và buộc phải để lộ ra khuôn mặt của mình.

Điều này là do Rei chỉ gọi tên Azusa khi anh có thắc mắc hoặc khi anh quan tâm đến Azusa.

"À, không, ừm...."

Cô không thể nói rằng cô không muốn nói bởi vì nếu nó bị phát hiện ra, Azusa sẽ không thể ngủ được vào ngày hôm đó.

"Em là một cô bé hư, đó sẽ là một hình phạt."

"A..."

Đôi môi vốn kề sát cổ đã kịp bao lấy môi Azusa, khi cơ thể Azusa thả lỏng vì nụ hôn sâu tràn xuống, Rei sung sướng ôm ngang Azusa.

"Rei-san!"

"Anh cần mọi người biết Azusa là vợ của ai."

Một Rei yêu Azusa hết mình như vậy đã làm việc suốt ngày hôm đó cho đến sáng.
 
❀❀❀――――❀❀❀
 
"Rei-san, nơi này..."

"Vào ngày kỷ niệm ngày cưới của chúng ta."

Azusa mặc bộ quần áo mà Rei đã chọn vào ngày hôm trước và họ lái chiếc xe yêu thích của Rei, chiếc RX-7.

Chúng tôi đến một khách sạn nhiều tầng.

"Khách sạn Sakura Grand vì Azusa có vẻ rất vui sau khi xem món tráng miệng ở đây trước đó."

"Đó có phải là một bữa tiệc buffet tráng miệng không!?"

"Ừ, em có vui không?"

"Em rất vui, cảm ơn anh!"

Tất nhiên, đó là bữa tiệc buffet mà cô luôn muốn đến nhưng Azusa đã rất vui khi tìm thấy nơi đó.

Cô đặt tay lên bàn tay đang giơ ra, bước vào lối vào và lên thang máy.

Ngay cả khi ở trong thang máy, Azusa vẫn hào hứng muốn xem mình có thể ăn bao nhiêu. Chính vì thế cô không để ý rằng cái nút được nhấn không nằm trên tầng nơi đặt nhà hàng.
 
Mãi cho đến khi Azusa ra khỏi thang máy, cô mới cảm thấy có gì đó không ổn.

Không có gì trên bảng được viết trong tạp chí và thay vào đó, có nhiều nhân viên đã chào đón họ.

Cảm thấy run rẩy, Azusa siết chặt tay Rei nhưng Rei mỉm cười và nói:

"Cảm ơn vì đã dành thời gian cho ngày hôm nay."

"......"

"Để đó cho anh."

"Ơ, cái đó..."

"Hẹn gặp lại sau, Azusa-san."

"Mình không biết chuyện gì đang xảy ra và mình rất bối rối."

Một gương mặt quen thuộc trong số các nhân viên nói.

"Xin chào, Furuya-sama."

"Xin chào, Shinsei-san. Tại sao cô lại ở khách sạn này..."

Khách sạn nơi Azusa tổ chức tiệc hóa trang trước đó không có ở đây.

"Hơn nữa, khách sạn đó và khách sạn Sakura Grand này không nên liên kết với nhau."

"Tôi sẽ giải thích vấn đề trong khi chuẩn bị, vì vậy, hãy đến đây."

Azusa ngoan ngoãn làm theo lời và bước vào một căn phòng.

Chiếc váy cô đã mặc trong bữa tiệc thử đồ được treo trong căn phòng đó.

"Cái này......"

Shinsei mỉm cười với Azusa đang chết lặng và lấy chiếc váy cưới lên.

"Có vẻ như chồng của Furuya-sama đã hỏi ý kiến ​​của Sonoko-sama."

Shinsei chậm rãi nói rằng cô đang cài tay áo cho chiếc váy cưới mà cô đã mặc một lần rồi.

Như Azusa đã nói, Furuya sẽ khó có thời gian cho đám cưới. Tuy nhiên, Furuya vẫn không thể không liên lạc với Sonoko và lên kế hoạch tổ chức đám cưới tại khách sạn này.

Dù là bí mật nhưng Furuya muốn Azusa mặc chiếc váy cưới yêu thích của mình nên đã tranh thủ sự hợp tác của Ran và thuyết phục cô tham gia hội chợ đó.

"Anh ấy là một người chồng tuyệt vời."

"Thật là... đối với tôi quá tốt rồi."

Trước lời nói của Azusa, Shinsei bật ra một tiếng cười nhỏ.

"Chồng cô cũng nói như vậy."

"Rei-san ư? Yeah, nó rất dễ thương, nó rất đáng yêu và thật lãng phí đối với tôi."

Đôi má của Azusa ửng hồng khi cô ấy nói điều đó.
 
Sau khi khoác lên người chiếc váy cưới nhỏ nhắn đó, cô liền trang điểm và làm tóc. Sau tất cả thì cô nghe thấy tiếng gõ cửa.
 
"Vào đi."

Sau khi Azusa lên tiếng trả lời ngắn gọn, Rei, người đã lên kế hoạch cho ngày hôm nay, mở cửa.

"Rei-sama?"

"Wow, nó đẹp quá. À, không, tôi xin lỗi, nhưng tôi nghĩ còn nhiều điều để nói..."

Azusa cười dịu dàng với Rei đang có vẻ bối rối.

"Em đẹp không?"

"Hơn bất cứ ai khác."

Furuya nghiêm túc trả lời Azusa, người đang đùa giỡn và Azusa xấu hổ nhìn xuống nhưng sau đó một tiếng gõ khác vang lên và cô ngẩng đầu lên.

"Wow! Tuyệt vời! Với Azusa-san, chị thật đẹp!"

"Đúng rồi!"

"Chị thật đẹp!"

Trước khi họ có thể trả lời, ba thành viên của Đội thám tử Hướng đạo sinh bước vào.

Shiho, Shinichi, Ran và Sonoko vẫy tay sau lưng họ.

"M-mọi người!?"

"Tôi đã gọi cho những người biết tên thật của tôi. Tất nhiên, cả gia đình Azusa nữa."

"......"

Đôi mắt của Azusa đã đỏ lên vì những gì đã xảy ra nhưng cô đã cố gắng ngăn nước mắt và cảm ơn bằng một nụ cười.
 
"Đến lúc rôi đây."

Với những lời như một tín hiệu, những người tham dự rời khỏi phòng chờ và Rei cũng rời đi.

❀❀❀――――❀❀❀
 
Mặt trời chiếu qua các cửa sổ lớn và nó đã tỏa sáng ấm áp toàn bộ nhà nguyện.

Trong khi chú rể Rei chờ đợi với vẻ mặt lo lắng và dễ hiểu khác thường, Azusa đã nhờ mẹ cô hạ khăn che mặt ở trước cửa.

"Mẹ chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày được nhìn thấy chiếc váy cưới của Azusa."

"Con cũng vậy."

Sau khi lặng lẽ trò chuyện và mỉm cười với nhau, mẹ của Azusa đã trấn an cô bằng cách nghĩ rằng cha cô có thể lo lắng hơn.

Xếp hàng bên cạnh cha của cô và khoác tay ông ấy.

"Chúc mừng con gái."

"Cảm ơn cha."

Azusa được chào đón bằng một tràng pháo tay lớn khi cánh cửa mở ra với một lời tuyên bố ngắn gọn nhưng đầy đủ.

Trước mắt cô là người yêu cô.

Thuyền trưởng, bà Tsuruyama, Midori và các thành viên của khu Beika đều có mặt.

Azusa chậm rãi đi đến chỗ của Rei trong khi xác nhận nhiều người quen thuộc.

Sau khi chậm rãi bước đi, cha cô và Rei đều cúi chào rồi Rei ở bên cạnh cô.
 
Trong trạng thái mơ màng, Azusa đeo chiếc nhẫn mà Rei đã chuẩn bị sẵn vào ngón tay của mình và cuối cùng, đôi mắt long lanh của Azusa đã sớm rơi xuống một giọt duy nhất.

Mặc dù chính Azusa nói rằng cô không muốn điều đó nhưng Azusa không thể chịu đựng được việc không thể có một thứ gì đó có thể nhìn thấy được để làm chứng cô là vợ của Rei.

"Không cần phải nói, những giọt nước mắt tràn ngập hạnh phúc."
 
Tấm khăn voan được vén bởi bàn tay của Rei và cả hai trao nhau lời thề bằng một nụ hôn.
 
Thông thường, họ sẽ ký vào giấy đăng ký kết hôn sau đó nhưng lễ cưới chỉ kết thúc ở đó và họ chuyển đến căn phòng bên cạnh.

Cô dâu, chú rể sớm đã yên vị xong, những người dự tiệc cũng dần di chuyển sang phòng bên cạnh.

Căn phòng bắt đầu tối om khi mọi người đã có mặt.

Azusa gần như phát hoảng trước diễn biến đột ngột này nhưng hai bàn tay đang đặt chồng lên nhau của cô không thể cử động nên cô đoán rằng mọi thứ vẫn ổn và cô chờ đợi mà không hề di chuyển.
 
Cánh cửa nặng nề mở ra với tiếng uỵch và chiếc bánh cưới mà Azusa và Rei nghĩ là của nhau đã được mang ra.

Bánh cưới được đặt trên bàn và những cánh hoa anh đào được thu thập trong những chiếc cốc đặt bên cạnh bánh cưới.

Trái ngược với đôi mắt mở to của Azusa, Rei cười một cách ngây thơ như một trò đùa thành công.

"Em đã rất ngạc nhiên?"

"Thật quá bất ngờ."

Chiếc bánh cưới với những cánh hoa anh đào đựng trong cốc được mang đến cho họ bởi Đội thám tử nhí, Shinichi và Ran, những người đi ngang qua cuối cùng.

"Vậy thì mời hai người hãy làm xong bánh cưới, ngoài ra, ông chủ quán sẽ thay mặt chúng ta trang trí những cánh hoa anh đào mà chúng ta hái được."

Azusa và Rei cùng nghiêng bình đựng nước sốt chanh để nhuộm màu vàng cho chiếc bánh cưới và ông chủ đứng dậy khỏi chỗ ngồi khi chiếc bánh cưới có màu sắc đẹp mắt.

"Cả hai người sẽ hạnh phúc kể từ bây giờ."

Với những lời đó, khi những cánh hoa anh đào được rải xuống chiếc bánh cưới nhuộm vàng, chủ nhân của Poirot liền nói:

"Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn! Và giờ xin trở về chỗ ngồi của mình."

"Vui lòng đên đây."

Nói rồi, chính Shinsei đã trao năm cánh hoa anh đào cho Rei và Azusa.

Khi Azusa hơi cứng người lại, Rei nắm lấy tay Azusa, đỡ cô đứng dậy và thả năm cánh hoa lên tay cô ấy trước.

"Cuối cùng, xin mời."

Azusa mỉm cười và đặt những bông hoa anh đào lên trên chiếc bánh ba tầng.

Vào lúc đó, hội trường tràn ngập tiếng vỗ tay và đồng thời là có nhiều hơn tiếng cười.

Tiết mục đầu tiên là tiết mục múa của các khách mời tham dự.

Những lời tri ân từ ông chủ quán.

Lễ cưới muộn một năm của họ tràn ngập hạnh phúc và nó giống như một giấc mơ vậy.
 
❀❀❀――――❀❀❀
 
Khi cánh cửa đóng lại sau lưng, Azusa đã không thể ngừng khóc và Rei liền nhẹ nhàng lau nó đi chỉ bằng chiếc khăn tay.

"Những giọt nước mắt hạnh phúc?"

"Anh biết nhưng không hề nói."

Trước những lời của Azusa, Rei chỉ cười khúc khích và nguyên văn câu xin lỗi là:

"Cảm ơn em đã luôn ủng hộ, vợ."

Azusa trả lời những lời đó với nụ cười tươi nhất trong ngày.

"Của anh đây! Chồng yêu."

Rei đưa mặt lại gần Azusa, như thể anh sớm bị thu hút bởi cô rồi.
 
Ánh sáng hắt vào từ tấm kính màu chiếu sáng hai người như thể chúc phúc cho họ.

Editor: Bạch Thiến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#linh#ngan