Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hiểu (một tí)

Hôm nay tôi đã có một cuộc trò chuyện với vài người bạn. Họ không phải những người giải tarot, trong số họ thậm chí còn chẳng có ai có một bộ bài; kiến thức của họ về lĩnh vực này không nhiều, nhưng rõ ràng cách mà họ nhìn nhận về tarot vẫn có những ý kiến đúng đắn mà tôi chưa từng nghĩ đến.

Bắt đầu từ lúc có người hỏi: khi nào tôi sẽ có người yêu?

Lazy giải: The Emperor - 6 of cups (ngược) - The World.

Có một người nói với tôi trong lúc giải: The Emperor có nghĩa là những luật lệ, người hỏi bài đang bị trói buộc bởi chính bản thân mình.

Khi nghe xong câu này, đầu óc tôi đột nhiên nhảy lên một ý tưởng. Nó giống như bóng đèn vậy, rằng tôi đã quên mất ý nghĩa quan trọng của The Emperor - luật lệ. Đó có lẽ là lý do chính yếu khi tôi luôn cảm thấy mình dậm chân tại chỗ: lắng nghe quá nhiều vào trực giác mà quên đi hệ thống logic của thực tại.

Thành thật mà nói, cho đến hiện tại tôi vẫn không dám chắc mình có thể đọc hiểu 100% ý nghĩa của từng lá bài hay những câu truyện thuộc về nó. Tôi vẫn bó buộc mọi thứ tôi trông thấy vào chủ nghĩa kinh nghiệm. The Emperor trong mắt tôi chỉ có nghĩa là sự dẫn dắt, hướng dẫn, dạy dỗ và bảo vệ như một người cha mà quên mất rằng trong mỗi người đàn ông (người cha) cũng có những luật lệ thuộc về mình và người quanh mình.

Tôi luôn gặp tình trạng này mỗi khi giở bài: ai hỏi mình mình cũng trả lời đúng ý này.

Không lẽ những người xung quanh tôi đều có chung một vận mệnh? Vậy rốt cuộc lời giải của tôi chính xác không hay chỉ đơn giản là ảo tưởng hay sự gán ghép của tôi lên đời sống của họ? Vậy việc xem tarot của tôi có phải việc làm đúng đắn không?

Và có một người nói: mày phải nói ra vậy tụi tao mới biết có phải đó là điều mày nói thường xuyên không?

Tôi nghĩ nếu tôi rút một lá bài để miêu tả tình trạng của bản thân, tôi cũng sẽ nhận được lá The Emperor. Thứ giam nhốt tôi chính là những yêu cầu và cái nhìn về bản thân. Tôi bị ràng buộc bởi chính mình. Yoi'ze nói đúng, tôi là kẻ dùng định kiến xây dựng nên bản thân, là kẻ tự mua dây buộc mình. Hai kiếm đặt lên cổ tôi là do tôi nắm chuôi điều khiển.

Sau khi nói ra ý nghĩa trải bài, tôi chợt nhận ra nó không giống nhau. Giống như con người có tứ chi và năm giác quan, nhìn qua không có gì khác biệt nhưng mỗi người đều có một nét để nhận dạng. Câu trả lời của câu hỏi "Khi nào tôi có người yêu?" có thể thường xuyên lặp lại câu trả lời "Khi bạn đã chuẩn bị đầy đủ các yêu cầu để yêu", nhưng lý do tại sao hiện tại lại chưa đạt được yêu cầu? Yêu cầu "để yêu" là gì? Làm sao để đẩy nhanh tốc độ đó?... câu trả lời của mỗi người mỗi khác nhau. Chính những câu hỏi nhỏ đó tạo thành một câu truyện riêng, không ai giống ai.

Sau đó người hỏi bảo tôi: một mặt rồi, giải tiếp đi.

Tôi ngây ra một lúc. Tôi đã giải xong rồi, còn phải giải tiếp cái gì nữa?

Người hỏi: giải một mặt khác của trải bài. Chúng ta nên có cái nhìn đa chiều về cuộc sống. Hãy giải nó theo nhiều cách khác nhau.

Đây là điều tôi chưa từng nghĩ đến. Giải theo nhiều cách khác nhau sao? Tôi cần học hỏi thêm trong tương lai.

Và người hỏi gọi tôi là Reader. Thành thật mà nói, tôi không thích xưng hô này. Tôi cảm thấy mình vẫn chưa đủ khả năng để trở thành một Reader thực thụ, năng lực của tôi không xứng tầm, tri thức cũng nông cạn, sự suy diễn và diễn giải của tôi phần lớn có được từ nhiều nguồn gốc khác nhau, có thể xem là gian lận. Và lý do tôi mang tarot vào cuộc sống của mình chỉ đơn giản vì tôi thích, nó không phải lẽ sống đời tôi, xếp sau rất nhiều tiêu chí và mục tiêu phấn đấu khác,... So với những người nghiêm túc tìm hiểu về tarot, đến với tarot vì đam mê thì tôi thật bán bổ danh xưng này.

Những người bạn khuyên tôi nên nghiêm túc tìm hiểu, tôi nói rằng tôi không có đủ thời gian và điều kiện để thực hiện. Và hơn cả, tôi không định dùng tarot để kiếm tiền hay theo đuổi nó như niềm đam mê sống chết.

Và tôi nhận được câu trả lời là: "Đừng trốn tránh nữa."

Thực sự câu này đã đánh thức tôi về một mặt nào đó. À, nó không đánh thức niềm đam mê với tarot trong tôi; nó chỉ khiến tôi hiểu ra rằng, là người, ít nhất hãy có trách nhiệm với những gì mình đã chọn.

"Mày không đam mê nhưng mày mua tận 3 bộ bài?"

"Dù không đam mê, tốt nhất hãy có trách nhiệm với nó."

Tôi chưa từng cố gắng làm một việc đàng hoàng, cũng không đủ kiên trì để làm bất cứ thứ gì. Hoặc giả, tôi luôn cố gắng 0.5, chưa bao giờ nỗ lực tròn đủ một phần. Đó là lý do tôi không bao giờ xuất sắc.

Tôi có thể là một người đa tài và sâu sắc theo cách nào đó, dưới một góc nhìn nào đó và trong mắt một ai đó. Nhưng chút trò mèo này chẳng thể vượt mặt được những người giỏi chân chính; từ trước tới nay, không một giáo viên nào đánh giá cao năng lực chuyên môn của tôi cả. Bởi lẽ tôi không hề có bất kỳ chuyên môn nào.

Lý do thì cũng như người hỏi bài đã giải đáp: tôi không hề có trách nhiệm với những gì mình đã chọn.

Phần lớn những gì tôi biết làm đều xuất phát từ lý do "tôi thích", và chính chữ "thích" này mang cho tôi tâm lý "mình làm chỉ cần mình vui là được". Vì chẳng ai có tư cách chỉ trích sở thích cá nhân khi nó không hề ảnh hưởng đến cộng đồng.

Và tôi dễ dàng bỏ cuộc khi trong đầu bộc lên suy nghĩ "mình chán" hay "thế là đã đủ thích rồi". Sau đó tôi rời đi bỏ lại một mớ hỗn độn chưa hoàn thành.

Và rõ ràng, hiện tại, tôi cũng định làm tương tự với những bộ bài tarot mà tôi đã mang vào đời.

Tôi nên nghiêm túc và học cách chịu trách nhiệm với những gì mình chọn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top