Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHAP 2

  "Giữa dòng người bao la em rất mong sẽ gặp được anh ,em nhớ anh"(Dung Anh)

---------------------------------------------------- Sáng ngày 24/4 Dung Anh và Ánh Quyên đang ra ngoài mua đồ ăn sáng.Sỡ dĩ Tịnh Thanh không đi theo vì cô đang ngủ, bình thường ngủ thì chắc tầm 10g hay 11g mới dậy.Dù có bản tính ham ăn và lười nhưng Thanh lại có một thân hình cân đối vì lí do ngủ dậy ăn trưa và ăn sáng chung.

 "Bà nghĩ mua gì ăn đây?"(Quyên) 

 "Thường thì Tịnh Thanh rất thích ăn mì,đùi gà chiên,..."(Dung Anh) 

 "Nói chung là món nào Tịnh Thanh cũng thích ăn hết"(Quyên) 

 "Tôi rất thắc mắc hồi kia sao ba mẹ Tịnh Thanh nuôi được 2 chị em bã thế.Nghe nói 2 chị em họ khẩu vị giống nhau tội nghiệp ba mẹ Thanh!"(Dung Anh)

 "Nhà giàu nó vậy ấy,chỉ tội mấy đứa nhà nghèo như chúng ta"(Quyên) 

 Bỗng, có một chàng trai dáng người cao ráo xuất hiện anh ta nói:"Xin hỏi cô đây có phải là Diệp Ánh Quyên không?" Cả Anh và Quyên quay lại nhìn chàng trai đó.

"Minh...Minh..Nhất Minh"(Cả 2 đồng thanh)
"Dung Anh!Ánh Quyên"(Minh)
Dung Anh nhìn Minh với một ánh mắt hối tiếc,một ánh mắt tiếc nuối với người mà mình không thể giữ lại.Quyên đã nhanh chóng thấy được cảm giác trong lòng của Dung Anh,cô vội vàng lên tiếng:"Cậu tìm tôi có việc gì sao?"
"Xin chào!Tôi là Trư Nhất Minh,tôi là luật sư đại diện của cô Dương Lâm Vy.Cô Vy đã kiện cô Diệp Ánh Quyên đây tội xâm phạm và làm tổn thương thân thể người khác.Giờ cô Lâm Vy không những bị gãy tay mà hôm nay cũng không cử động tay hay đứng dậy nổi.Mời 2ng đi theo tôi"(Minh)
"Cái gì cái con đó dám kiện mình sao?Rõ ràng nó gây sự mình trước mà.Còn vụ không xuống giường được nữa chứ?"(Quyên)
"Mời 2ng theo tôi.Một trong 2ng cũng được"(Minh)
" Quyên, bà mau về trước mua đồ ăn cho Thanh trước đi.Mình sẽ nói chuyện với hắn ta."(Anh)
"Nhưng...Cẩn thận nha"(Quyên)
"Ừm"(Anh)

----------------------------------------------------

 Tại quán cafe Mumu

"Có gì thương lượng thì nói mau đi."(Dung Anh)
"Chúng ta...thật sự hết rồi sao?"(Minh)
"Anh nói gì?"(Dung Anh)
"Chúng ta còn cơ hội ko?"(Minh)
"Hừ!Anh đùa với tôi à?"(Dung Anh nở một nụ cười,nụ cười khổ.Nụ cười dường như xém khóc)
"Dung Anh..."(Minh)
"Anh đi đi!Không có thương lượng gì hết.Chúng tôi sẽ gặp các người ở tòa"(Dung Anh chỉ tay về phía cửa quán.)
"Dung Anh...Anh chỉ..."(Minh)
"Đi đi.Về nói với Lâm Vy chúng tôi gặp nhau ở tòa"(Dung Anh)
"Được anh sẽ đi.Em bảo trọng."(Minh)

Khi Nhất Minh đi khỏi quán, từng giọt nước mắt trên má Dung Anh lần lượt chảy xuống.Cô đặt tay lên ngực trái và cảm nhận nhịp đập trái tim mình...Rất đau!Nó rất đau!Cô đã từng mong chờ,từng chờ đợi một ngày nào đó có thể gặp anh nhưng hôm nay cô lại xua đuổi anh.Dung Anh cảm thấy như mình vừa mới bỏ lỡ điều gì đó,có phải chăng là anh?

 Quẹt những giọt nước mắt đi,Dung Anh đứng dậy cầm túi xách của mình bước ra khỏi quán. 

 Tít!Tít! 

 Là tiếng tin nhắn của Ánh Quyên,Dung Anh mở tin nhắn của người bạn thân này lên : 

 _Nè Dung Anh hiện giờ bà đang ở đâu?Mau về đi hôm nay là ngày kỉ niệm trường thành lập, chúng ta phải đến trường đó mau về đi nếu ko bà đang ở đâu tụi tui đến đón 

 _Quán cafe Mumu 

 _Đến liền!

----------------------------------------------------

  15 phút sau Tịnh Thanh liền lái xe tới đón Dung Anh. 

 "Nè, có phải bà mới mua xe không?"(Dung Anh) 

 "Đúng vậy.Sao vậy?"(Tịnh Thanh) 

 "Tui để ý thấy khi còn đi học mỗi năm bà thay phải tới 2 cái điên thoại.Giờ thì thay xe mới, nói mau xe thứ mấy rồi?"(Dung Anh) 

 "Mới chiếc thứ hai à,đừng căng!Chiếc này cậu tui mua tặng tui khi tui chuẩn bị về nước"(Tịnh Thanh) 

 "Vậy là mới đây à?"(Quyên) 

 "Có thể nói là vậy?"(Tịnh Thanh) 

 "Vậy chiếc kia?"(Dung Anh) 

 "Ở dưới nhà ở Pháp đó"(Tịnh Thanh)

 "Vậy à.Quyên ,Thanh 2 người có nghĩ tí sẽ có họ không?"(Dung Anh)

 "Ai?"(Thanh+Quyên)

 "Là các bạn học ở lớp cũ của mình đó và cả những người học sinh cũ lúc trước học ở trường nữa"(Dung Anh)

Két!Két!

----------------------------------------------------

"Lâm Vy,xin lỗi"(Minh)

"Không sao!Tôi biết tôi không phải là Dung Anh nên cậu sẽ không giúp tôi mà!"(Vy)

"Xin lỗi."(Minh)

"Ko sao"(Vy)

"À!Hôm nay lễ thành lập trường cậu có đi không?"(Minh)

"Tôi còn có thể đi?"(Vy)

"Tại sao không?Tôi không nghĩ họ ghét cậu tới mức không gặp cậu"(Minh)

"Nhất Minh!Cậu có từng nghĩ sao chúng ta lưu lạc tới mức này ko?"(Vy)

"Chỉ cậu thôi"(Minh cười)

"Đúng vậy!"(Vy cười)"Có vẻ như tôi hết cứu chữa rồi!Cậu biết gì không tôi từng rất mong mình sẽ quay lại tuổi 17 và 18 đẹp đẽ của mình"(Vy)

"Tôi cũng thế!Và...tôi nghĩ ai cũng thế"(Dường như Minh xém khóc)

----------------------------------------------------

"Nè,sao vậy?"(Quyên)

"À...Tới rồi!"(Thanh quay xuống cười)

"Làm giật mình!"(Dung Anh)

Ba người bước xuống xe,dường như nơi này không khác lúc trước là bao nhiêu.Bỗng một làn kí ước tuổi học trò ùa về như làn âm nhạc gọi mời ba người bước vào.Từ xa xa, một người đàn ông tuổi trung niên có gương mặt hiền hậu vẫy chào ba người.

"Lâu rồi không gặp các em còn khỏe chứ?"(Người đàn ông tuổi trung niên)

"Thầy Phi"(Thanh+Quyên+Anh)

"Con chào thầy"(Tịnh Thanh cuối đầu xuống chào thầy Phi)

Thầy Phi là hiệu trưởng của trường.Ông được rất nhiều HS ngưỡng mộ và yêu quý vì ông là người có tính cách hòa đồng và yêu thương HS

"Thanh chào con!Lâu rồi không gặp con sống tốt chứ?"(Thầy Phi)

"Sao thầy chỉ nhớ đến Tịnh Thanh chứ?Tụi con cũng chào thầy mà"(Quyên)

"Đơn giản vì Tịnh Thanh thời đi học là thủ khoa trường mình nhiều lần mà"(Từ xa xa một cô gái có mái tóc đen đã được nhuộm nâu ở vài cộng lên tiếng)

"Lam Mỹ"(Dung Anh)

"Hi.Lâu rồi không gặp khỏe không?Thầy Phi con chào thầy!"(Lam Mỹ)

"Chào con Lam Mỹ"(Thầy Phi gật đầu 1 cái)

"Thầy à, lâu rồi không gặp con rất nhớ thầy đó!"(Lam Mỹ)

"Cái con bé này!Chắc cũng sắp đến giờ rồi các em vào đi"(Thầy Phi)

"Dạ"(Đồng thanh)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top