Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 74: Đặc biệt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác họa nên chiến thắng.. Đường đi đến tự do và công lí.

"Tụi mình đều đến từ thung lũng Grand. Kể cả cậu thì cũng chỉ có 4 đứa đến từ những trang trại khác.." Emma và Rimuru nhớ lại lời Oliver nói, rồi chúng nhìn nhau, '4 đứa.... Chắc là mình, Rimuru, Lucas và Adam.. Nhưng cậu kia là ai chứ?' Rimuru lúng túng bấu tay vào vạt áo, 'Hừm, cậu ấy không thể hiểu tụi mình nói gì, và cái hình trên ngực cậu ta.. Có lẽ là đến từ nông trại công nghiệp ư? Nhưng mà cái hình đó tụi mình cũng chưa thấy bao giờ.. Và cả, Violet cũng không biết cậu ta đến từ đâu.. Có 4 trại cao cấp.. Ray có chỉ mình những dấu hiệu để nhận biết rồi.. Nhưng quả thật.. Mình chưa bao giờ thấy hình thù nào đặc biệt như nó.. Có lẽ nào cậu ta...' Rimuru và Emma liếc nhìn Adam, cậu ta vẫn chỉ luôn lẩm bẩm một dãy số duy nhất...

'Tích.' Đã 6 giờ rồi.. 'Chào Norman.' Một cậu bé ăn mặc chỉnh tề, nụ cười nhè nhẹ treo trên môi, áo sơ mi trắng tươm tất gọn gàng được sơ vin lại, phủ bên ngoài là một lớp áo gi lê sáng màu, quả là hòa hợp với màu tóc ánh kim của cậu. Giọng nói thanh thoát thốt lên, "Chào buổi sáng, bác sĩ." 'Hãy trình diện để được kiểm tra' Đứng trước chiếc màn hình lớn, Norman như thường lệ, đặt tay lên một dụng cụ cảm ứng gần đó. Ngày, giờ, tháng, cân nặng,.. Tất thảy hiện ra. Người bên kia chăm chú một hồi, rồi gật gù, 'Cậu khá khỏe mạnh đấy. Tới giờ ăn sáng rồi.' Một khay thức ăn được đẩy vào, đầy đủ dinh dưỡng và đơn giản. Norman tiến đến đặt khay lên chiếc bàn be bé có trong phòng mình, cậu khẽ chắp tay cầu nguyện, "Cảm ơn vì bữa ăn."

Uống thuốc, ăn thức ăn bằng nĩa... Tất cả được thực hiện hoàn hảo. "Ấy chết!" Norman 'trượt' tay, lỡ đánh rơi cây nĩa xuống sàn, gần như ngay lập tức, ngay khoảng khắc cậu cúi xuống, định nhặt nó lên thì một cây nĩa mới đã được đẩy ra, nhưng có hơi.. vội vàng chăng? Norman lặng im một chút, nhưng rồi cũng cầm cái nĩa lên, nở nụ cười xã giao, "Cảm ơn rất nhiều!"

Đã 8 giờ rồi... 'Số lượng câu hỏi và thời lượng sẽ như thường lệ. Tuy nhiên độ khó lần này sẽ được tăng thêm, thấy ổn chứ?' Ngồi trong một buồng 'giam', Norman đeo lên một cái tai nghe nối đầy những dây điện, cậu ngồi giữa buồng, trước mặt là một màn hình, dây diện, thiết bị chi chít, Norman gật đầu, lập tức đi vào thế giới riêng, nơi chỉ có cậu làm chủ, "Vâng." 'Vậy hãy bắt đầu bài thi nào. Câu số 1...'....

"Kết quả thế nào?" Người nọ đứng trước vô số màn hình, nhìn lướt qua. Một người nữa đáp lời, "Điểm tuyệt đối. 200 câu hỏi đều chính xác.. lần nữa. Mỗi ngày câu hỏi đều được cho khó hơn nhưng đến giờ cậu ta vẫn chưa làm sai một câu nào. Mấy bài kiểm tra ở nông trại Grace cũng không phải dễ, nhưng những câu hỏi chúng ta đặt ra ở đây là hoàn toàn khác xa vậy mà cậu ta vẫn bình chân như vại.." 'Một cậu bé đặc biệt à.. Đó là lí do tại sao cậu ta được chọn cho tổ chức này...' Được 'hộ tống' bởi hai người lớn cao hơn mình cả một cái đầu, Norman đượm buồn, nhìn bóng hình cậu được phản chiếu qua cửa kính. Về đến phòng, cậu hết lấy sách ra đọc, rồi lại ngồi lắp hình thậm chí còn cả chơi cờ một mình... 'Mình muốn gặp họ.. Rimuru.. Emma.. Ray.. Mọi người.. Mình muốn được trở về bên họ.. Mọi người đều thành công rồi chứ? Không ai bị bỏ lại chứ...?' Norman che tay lên mặt, nơi khóe mắt nơi vương chút tia buồn rầu..


"Hãy chờ trong này một chút." Isabella mở ra cánh cửa nọ, Norman mở to mắt, nhưng vẫn còn chút chần trừ, "Oh.." Một người đàn ông ăn mặc lịch sự đang đứng trước mắt cậu. Áo sơ mi đen ở trong và vest trắng bên ngoài, cạnh ông ta còn có cả một chiếc máy phát nhạc, ông ta mỉm cười, "Buổi tối tốt lành, rất vui được gặp cháu, Norman." Norman lặng người, 'Ông ta là con người? Một người trưởng thành?!' Isabella hiền dịu đẩy Norman dịch lên phía trước, "Chúng tôi rất xin lỗi đã để ngài đợi lâu." Người kia đáp lời, "Không sao, ta cũng đến hơi sớm." Isabella đưa tay về phía người đàn ông kia, "Norman. Đây là ngài Ratri. Cha mới của con đó." Norman mở lớn mắt, không thể tin nổi, 'Gì cơ? Cha nuôi?' Peter cười xuề xòa, đưa tay ra, "Tuổi chúng ta cũng không cách nhau mấy để cháy có thể gọi ta bằng cha đúng không? Cứ gọi ta bằng tên là được. Ta là Peter, Peter Ratri. Nếu được thì ta sẽ rất cảm kích nếu cháu có thể giúp ta với nghiên cứu của mình." 'Chuyện gì đây? Mình không bị chuyển đi à? Ông ta vừa nói nghiên cứu ư?' Íaabella khéo léo che dấu câu đe dọa bằng một lời khen qua loa, "Chúc mừng con Norman. Con sẽ được học rất nhiều thứ đó!" Dưới ánh nhìn sắc lẹm của bà ta, Norman khẽ nuốt nước bọt, 'Không. Mình vẫn là bị chuyển đi, mình vẫn là một sản phẩm. Cả người đàn ông này cũng là kẻ săn mồi, là một trong số chúng. Norman căng cứng người khi Isabella ôm cậu vào lòng, nhưng cố để không đẩy bà ta ra, cậu ta vẫn chưa tin được vào mắt mình, tai văng vẳng câu nói cuối cùng của Isabella, "Ôi, Norman thân yêu, ta yêu con rất nhiều.. Con sẽ rất hạnh phúc trong ngôi nhà mới này.. Con sẽ không muốn đi đâu!"


'Đây cũng là trang trại, và mình thì vẫn là vật nuôi. Chẳng có gì thay đổi cả. Nhưng.. Mình vẫn còn sống.' Norman tựa đầu vào tay mình, tay còn lại lướt nhanh trên mặt giấy, thoáng chốc đã làm giải xong những bài hóc búa, Cậu ta nhớ lại khi cậu ta bắt tay Peter và nói mong rằng sẽ có ích.. 'Chỉ cần mình còn sống.. Mình vẫn có thể trở về bên họ. Mình phải làm gì để có thể sống lâu hơn? Và còn việc giết mổ thì sao? Mình phải vạch trần mọi thứ! Bọn quỷ đâu? Những người này là ai? Sao chỉ có mỗi mình là vật chăn nuôi ở đây? Và nghiên cứu này là gì? Và cả, nó là một thí nghiệm.. Còn mình chính là chuột bạch...' Norman chạm vào tấm kính, là kính một chiều, cậu ta không tài nào nhìn được bên trong, 'Một thí nghiệm.. Và chúng đang nuôi những thứ gì trong này chứ..?'

Không, không có gì đâu Norman bé nhỏ, chỉ là một vài 'con người' biến dạng, đầy đủ ngoại hình kì lạ cùng với đủ thứ đồ chơi. Họ có thể bé một cách vô lý, và to một cách bất thường thôi.. Và cả gì bên cạnh chúng nữa ấy nhỉ, à phải, là quỷ...

Norman lấy ra một vài quyển sách, rồi thực hiện sinh hoạt như bình thường, 'Căn phòng này.. Có hết thảy 6 máy quay. Chúng đang ghi âm nữa.. và luôn được canh chừng mọi lúc.. Những công cụ ăn uống đều bằng nhựa.. Hoàn toàn không dùng làm vũ khí được. Ở đây hoạt động của mình bị hạn chế. Không có cửa sổ, các lỗ thong hơi và vệ sinh đều quá nhỏ. Còn cả máy phát tín hiệu..' Norman chăm chú nhìn cái vòng trên tay, rồi đứng dậy, đi vào nhà tắm, 'Không lối thoát.. Đó là điều chúng đã nói. Nhưng mình sẽ chứng minh cho chúng thấy chắc chắn có cách và mình sẽ tìm ra nó. Mình sẽ thoát khỏi A 7214!! Mình vẫn còn sống.. Chỉ cần còn sống thì mình sẽ vượt qua được.. Bằng mọi giá.. Mình sẽ trở về với bạn bè của mình!!' Norman mơn trớn cái hình trên ngực mình, rồi nhìn thẳng vào gương, chắc chắn.. sẽ quay trở về!!

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top