Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 8: Đuổi bắt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ra chơi rồi!!" Emma nhảy cẫng lên, rốt cuộc, chẳng thể giấu nổi nỗi vui mừng nơi đáy mắt. Nhưng rốt cuộc cũng bị Isabella gọi lại bởi cổ áo của cô bị cong nếp. Xong còn bị Ray chẳng hề giữ ý tứ, cười thẳng vào mặt cô bạn. Đến cả Isabella cũng bụp miệng cười, bà ấy khẽ vuốt tai Emma rồi nói cô đi chơi vui vẻ. Emma cũng chẳng vừa, thơm Isabella một cái, rồi chạy thật nhanh đến chỗ Norman đang đứng đằng xa. Lúc đi qua Ray, cô với cậu còn khẽ tán thưởng nhau: "Diễn tốt lắm." Emma cứ vậy mà chạy qua ánh mắt tiếc nuối của Gilda và Phil, còn chẳng hề để ý ánh mắt ngờ vực của sơ Krone. Cứ vậy mà chạy thẳng đến chỗ Norman, vui vẻ cùng cậu ta đến bìa rừng, nơi cái cây mà Rimuru đang say giấc nồng.

Sau khi đánh thức Rimuru dậy bằng cách thân thương: Lay cái cây cho cậu ta ngã xuống của Norman. Bọn trẻ chụm đầu thành một vòng tròn. "Lỗ tai hả? Đúng rồi, nếu cậu không nói thì tớ cũng chẳng để ý. Nhưng một khi biết nó ở trong đó, ta chắc chắn có thể cảm nhận được." Norman nhìn sang Emma, bất ngờ nói, "Đây cũng là lần đầu tớ nghe về "vết xét nghiệm máu" đấy.." Cả Emma và Rimuru đều gật đầu. "Ai mà nghĩ vết sẹo lại nhỏ tới nỗi có thể mờ đi nhanh như thế chứ?" Norman bất giác sờ lên tai mình, cảm giác bất an cứ dâng lên từ đáy lòng.

"Phải. Nhưng quả thực là vậy. Xin lỗi.. Bấy lâu nay tớ vẫn luôn biết, nhưng chưa hề lấy làm lạ cho đến tận bây giờ." Rimuru nhoẻn miệng cười, "Không đâu, Emma, cậu đã làm rất tôt! Giờ ta đã nắm được vị trí, hình dạng và kích cỡ của cái máy phát! Nhờ cậu, ta có thể chuyển qua các bước tiếp theo." Emma như sực nhớ ra thứ gì đó, cô tiến lại gần Rimuru, ngay lúc cậu ấy chẳng hiểu gì, cô đã chụp lấy tai của cậu, sờ sờ rồi miết nó, "Không có, tại sao tai cậu không có vết sẹo vậy Rimuru? Cậu vừa mới chuyển vào đây kia mà?.."

Hai người kia cũng ngay lập tức chú ý đến chi tiết ấy, tiến sát đến Rimuru mà đè cậu ta xuống để hỏi cho rõ mọi chuyện. Sau khi im lặng một hồi, Rimuru mới nở nụ cười quen thuộc, "Ngay từ, bé, khả năng phục hồi của tớ đã rất đáng kinh ngạc. Các cậu xem nhé." Nói đoạn, Rimuru với tay lấy cành cây nhọn gần đó mà đâm vào tay mình. Trước cái thét bàng hoàng của Emma và ánh mắt khó hiểu của Ray, Norman, miệng vết thương từ từ liền lại với tốc độ chậm rãi, rồi sau vài phút ngắn ngủi, nó đã liền lại hoàn toàn. "Nhưng đối với vết thương lớn, để hồi phục, tớ sẽ mất ý thức trong thời gian tương ứng...." Mặc dù nó khó tin, nhưng sự thật đã rành rành ra đó, ba đứa nhỏ cũng chấp nhận mà cho qua chuyện ấy.

"Kế đến là, làm sao để loại bỏ máy phát!" Bốn người đồng thanh cùng nói, chất giọng hòa hợp lại, nghe mềm mại đến lạ thường. "Chúng ta nên làm gì đây? Kể cả nếu rạch ra kiểm tra thì sẽ bị lộ ngay. Thậm chí nếu có làm gì với cái tai rồi dùng tóc che vết thương lại." "Thì cũng sẽ vô dụng nếu mẹ vuốt tóc ta ra sau như đã làm với tớ hôm nay. Cứ nghĩ đến việc bà ấy phát hiện ra vết rạch là tim tớ như ngừng đập. Nhưng tớ nghĩ đó là lý do mẹ luôn làm vậy... để kiểm tra liệu cái máy phát ở tai trái có bị gì không." Chẳng để Emma phải nghi ngờ những gì mình nói, Ray đã khẳng định chắc nịch, "Đúng vậy. Mama có thể theo dõi chúng ta, nhưng chỉ nhìn vào màn hình thì không thể nhận dạng được là ai. Mẹ phải tự mình tới nơi phát ra tín hiệu và tìm chúng ta bằng mắt thường. Lạ hơn, thậm chí bà ấy còn không bắt được tín hiệu nào khi một trong số chúng ta đến quá gần cánh cổng hay hàng rào."

"Điều đó cho thấy chiếc máy phát gắn trong người chúng ta cũng chỉ có khả năng giới hạn. Nhưng vì lý do nào đó.. chúng vẫn đặc biệt chọn dùng những cái máy phát này. Hẳn chúng khá tự tin rằng có thể tìm ra bọn mình ở bất kì nơi đâu miễn là chiếc máy vẫn còn nguyên vẹn. Bất kể ta được chạy bao xa, chúng sẽ luôn theo sát phía sau." Rimuru từng bước từng bước một chỉ ra những thứ mình nghĩ. Đó chẳng phải lỗ hổng. Chúng vẫn nằm trong bàn tay lũ quỷ.

"Khoan đã! Lỡ như cái máy được lập trình để báo lại với kẻ địch ngay thời điểm ta phá hủy chúng thì sao?" Norman chợt nhận ra, chuyện này thật sự rất quan trọng... "Hả?" Mặc kệ cho Emma vẫn đang hoang mang, Ray lại tiếp tục nói, "Cũng có khả năng đó. CHúng có thể tìm ra mình, miễn là chiếc máy phát vẫn còn nguyên vẹn, nhưng ngược lại thì không. Nói cách khác, sẽ không lạ gì nếu chúng lập trình nó với tính năng kích hoạt báo động khi bị phá hủy." "Vậy Mama sẽ phát hiện ra bọn mình... ngay sau khi phá hủy nó ư?!" Rimuru khẽ lên tiếng trấn an Emma, "Đó chỉ là giả thuyết, nhưng thật sự, không thể loại bỏ khả năng đó được. Mama đã rải rác vô vàn gợi ý rằng bà ấy có thể liện tục dò được vị trí của bọn trẻ." 'Lẽ nào mẹ đang cố phô bày sự tự tin của mình trong việc tìm ra chúng ta dù cái máy có bị phá hủy sao?' Sự nghi ngờ đang dần được dấy lên trong lòng tụi nhỏ. "Sẽ không dễ để vô hiệu hóa nó đâu. Chưa đúng thời điểm thì ta không thể vô tình phá hủy nó được."

"Nếu buộc phải làm vậy, thì sẽ là lúc ta bỏ trốn." Lần này đến lượt Emma hét lên sợ hãi, "Hảaaaaaaaaaaa?! N-Nhưng tới lúc đó thì phải làm sao?!" Tay Ray vẫn yên vị đưa lên tai trái của mình. "Về việc đó.. Giờ khi mình đã nắm được kích cỡ và hình dáng của chúng, tớ cũng có ý tưởng rồi. Mấy cậu cứ để vụ này lại cho tớ nhé?" Rimuru cũng chỉ gật gù, "Được, nếu cậu khẳng định như vậy. Bọn tớ sẽ để cho cậu lo. Vậy đến lúc chyển sang mục tiêu kể tiếp: Cách đưa mọi người theo cùng." Norman đưa tay lên làm con số hai, "Vấn đề quan trong là tất cả đều tin tưởng Mama.. và nhiều đứa có lẽ sẽ không chấp nhận nổi sự thật đâu." Emma buồn rầu, "Có thể ta sẽ phải nói dối chúng."

"Không chỉ vậy, mà một số trong đó có sức chịu đựng vô cùng kém... nếu không thì cũng quá ngốc nghếch. Nhưng cậu không thể chối bỏ điều đó được. Còn khó hơn khi hầy như chúng chỉ vừa chập chững biết đi. Thậm chí một số chạy còn không nổi. Nói thẳng ra, chúng là gánh nặng rất lớn." Emma ngẩng cao đầu, nói lớn, "Chuyện đó tớ nghĩ rồi! Tớ có ý này!!" "Hả?"

Dưới cái nắng của mùa hạ, Ray cùng Rimuru ngồi đấy, một đứa chăm chú dán mắt vào quyển sách, đứa còn lại thì tựa đầu vào vai đứa kia ngủ. Tạo nên một khung cảnh thật yên bình và nên thơ biết bao. "Ồ? Lần này con không ngồi một mình nữa ư? Còn những đứa trẻ và bạn khác thì sao?" Ray vừa nghiêng đầu, ngắm nghía những sợi tóc xanh mướt, vừa đưa mắt về phía khu rừng. "Ai mà biết chứ ạ, có lẽ họ đang chơi đuổi bắt trong rừng đấy."

"Đuổi bắt ư?" "Đúng, chính là trò đuổi bắt. Norman sẽ là người bị, và đám còn lại phải chạy trốn khỏi cậu ấy.. Sử dụng cả cái đầu lẫn tay chân." "Cuộc huấn luyện được ngụy trang bằng trò chơi. "Đúng như thế! Bằng cách chơi với mọi người hằng ngày. Tuy mình không dám bảo đảm có thể chạy thoát khỏi bọn quỷ.. Nhưng sẽ dạy được cho bọn trẻ phương thức cơ bản để bỏ trốn! Tớ sẽ chỉ cho chúng cách di chuyển, và 3 cậu sẽ dạy họ, cách sử dụng cái đầu!!"

"Ah! Chút nữa mình quên mất anh Norman luôn tìm những dấu chân như thế này! Vậy mình sẽ xóa nó.. Rồi ngụy tạo dấu chân về hướng khác trước khi đi~~" Lannion vừa cười khúc khích vừa xóa dấu chân của mình, rồi chạy hướng ngược lại. "Để xem... Theo hướng gió nhỉ? Được rồi, lối này!" Don vừa suy nghĩ, vừa dựa vào hướng gió để chạy đi. Còn về phía Emma, cô dẫn theo bọn nhỏ, cùng nhau chạy khỏi Norman. "Cái này vui à nha! Bình thường mình luôn bị bắt rất nhanh.. Nhưng không phải hôm nay! Cứ đà này, có thể mình sẽ thắ- Á!" Chẳng biết từ đâu, Norman đã chạy bọc đầu cậu nhóc. "Ôi trời~ Em cứ tưởng mình đã chạy trốn một cách hoàn hảo lắm rồi."

Rimuru vừa vươn vai vừa ngáp, cậu trở mình đổi tư thế, vô tình nằm lên đùi Ray. Mặc kệ cho Ray có hơi chút đỏ mặt, cậu vẫn vậy mà vô tư ngủ tiếp. Thấy vậy, Ray cũng chỉ thở dài, xoa đầu Thoma, "Chỉ đơn giản xóa dấu vết của mình đi là chưa đủ. Em còn phải dè chừng dấu vết của kẻ địch nữa. Norman có thể nhìn thấu thói quen của mấy em. Ví dụ như Thoma, ít nhất em cũng nên-" Chưa nói xong, Ray đã giật mình đứng dậy dù cho Rimuru có ngủ ngon đến mức nào cũng bị hất ra không thương tiếc, "Ê! Bà ta biến đâu mất rồi?!" "Ray~! Tớ đang ngủ đó cậu biết không, đồ xấu tính!" Lơ đi cái thái độ đang phụng phịu giận dỗi của cục xanh xanh nào đấy, Ray kéo tay cậu ta chạy thẳng vào khu rừng.

Trong rừng, sơ Krone đã đến chỗ bọn trẻ, nở nụ cười bà ta cho là thân thiện nhất rồi nói, "Coi bộ mấy con đang đùa vui quá nhỉ! Cho sơ chơi với được không?" Dưới sự cảnh giác của Emma và Norman, bà ta đang ấp ủ điều gì? Liệu, nó chỉ đơn thuần là trò chơi truyền thống đuổi bắt nhau như những đứa trẻ đã nghĩ, hay là cả một kế hoạch rối ren? Tệ thật, người lớn gian xảo quá nhỉ?

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top