Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

May mà cô không sao. Ngoại trừ sắc mặt còn tái nhợt, mọi thứ đều không có vấn đề gì nghiêm trọng. Cho tới bây giờ, tâm tình anh mới bình ổn.

"Anh đến đây làm gì?"

Anh ta như một du hồn. Cô lên núi nghỉ phép anh ta liền đuổi theo lên núi, bây giờ cô ở bệnh viện dưỡng bệnh, anh ta lại vẫn có thể tìm đến tận đây được. Ngoại trừ trức giận, cô hoàn toàn coi thường sự lo lắng của anh đối với cô.

"Tôi đặc biệt tới thăm em." Anh nhấc chân, trực tiếp đến mép giường ngồi xuống.

Đến thăm cô? Anh ta mà tốt bụng đến vậy sao? Không phải là có ý đồ bất chính gì với cô ở đây đấy chứ? Nơi này là phòng bệnh riêng, chỉ cần khóa trái cửa, không ai có thể biết được bên trong xảy ra chuyện gì.

Nghĩ đến đây cô không khỏi co rụt cơ thể, nhanh chóng tìm đường chạy trốn. Người đàn ông này luôn luôn lấy nhục nhã cô làm thú vui, cô không thể không đề phòng.

"Nếu không có chuyện gì thì mời anh đi cho, tôi còn phải nghỉ ngơi." Vì an toàn của bản thân mình, cô lập tức đuổi khách.

"Tôi chỉ ngồi một lát, sẽ không mất nhiều thời gian." Anh cúi người về phía cô, nhẹ nhàng thay cô kéo phần cổ áo ngủ bị lật, cũng không hề đụng vào người cô.

Anh dựa vào quá gần khiến thần kinh cô vô cùng căng thẳng, cô theo bản năng giữ lấy áo: "Tôi đang dưỡng bệnh, không thể cung cấp phục vụ đặc biệt được. Chẳng lẽ ngay cả một bệnh nhân mà anh cũng không bỏ qua?"

"Em khẩn trương cái gì?" Anh cười nhạo một tiếng: "Tôi tới đây là để thăm bệnh."

"Tôi rất khỏe, không cần anh tới thăm."

"Rất khỏe ư? Vậy tại sao lại làm chuyện ngốc nghếch như thế?" Anh vốn cho rằng cô uống thuốc ngủ tự sát.

"Người nào làm chuyện ngốc nghếch hả? Tôi chỉ là không ngủ được nên mới uống thêm mấy viên." Chỉ vì một chuyện đơn giản như vậy sao ai cũng cho rằng vì cô nghĩ không thông?

"Tại sao lại không ngủ được?" Anh tiếp tục truy hỏi vấn đề.

"Không liên quan đến anh!" Mặc dù đúng là có liên quan đến anh nhưng mà cô không muốn thừa nhận.

"Chuyện không liên quan đến tôi sao?" Anh thực sự hoài nghi trừ anh ra còn ai có thể mang đến cho cô phiền phức như vậy?

"Anh đừng dát vàng lên mặt mình nữa." Để tránh tiết lộ tâm sự trong lòng, cô cố gắng nói sang chuyện khác: "Anh tới thăm tôi làm gì? Có phải đến để xác định xem món đồ chơi của anh đã chết hay chưa, sau đó tiếp tục tính kế khác phải không?"

"Hôm nay tôi đặc biệt đến đây để xin lỗi em." Anh âm thầm tính toán việc đầu tiên là lấy đươc sự tha thứ của cô, sau đó sẽ bày tỏ tình cảm của mình.

Nói xin lỗi?

Lời nói của anh ta khiến cô cảm thấy giật mình. Người đàn ông này uống nhầm thuốc hay sao mà lại mở miệng nói muốn nhận lỗi với cô? Chỉ là với một câu xin lỗi thì chẳng có tác dụng gì cả.

"Xin lỗi ư? Sao tôi dám nhận chứ!" Cơn giận của cô vẫn còn chưa hết: "Ngàn lỗi, vạn lỗi đều là do tôi, là tôi có mắt như mù mới có thể đắc tội với tên tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi! Tôi không cần lời xin lỗi của anh, chỉ mong rằng sau này anh giơ cao đánh khẽ, từ nay đừng tìm tôi gây phiền phức là tôi đã vô cùng cảm kích rồi."

"Không thể nào!" Anh muốn cô, làm sao có thể không tới tìm cô.

"Vậy mong anh nói rõ thời gian kết thúc hiệp ước giữa chúng ta, để tôi còn biết được bao giờ mới không bị anh quấy rầy!"

"Không thể nào!" Anh vĩnh viễn không bao giờ buông tay, tính toán sẽ quấy rầy cô cả đời.

"Được, vậy rốt cuộc anh muốn thế nào?" Thế này không được, thế kia cũng không xong, nếu cứ tiếp tục như vậy cô nghĩ rằng mình thật sự sẽ phải uống thuốc ngủ tự sát mất.

"Rất đơn giản." Anh nói như chém đinh chặt sắt (ý chỉ dứt khoát a): "Tôi thật sự thích em, hi vọng có thể ở cùng với em suốt đời."

Lời tỏ tình như vậy từ trước đến giờ anh đều cảm thấy vô cùng buồn nôn, hơn nữa chưa từng có một người con gái nào đáng để anh buông ra tự tôn của bản thân để nói những lời sến súa như vậy. Cô chính là người đầu tiên và cũng sẽ là người cuối cùng.

Anh cho rằng sau khi cô nghe xong sẽ cảm động đến mức bật khóc nức nở.

Nhưng phản ứng của cô lại khiến anh thật sự thất vọng. Không có cảm động, càng không có tiếng khóc nức nở. Cô chỉ ngẩn người ngồi đó, khuôn mặt ngơ ngác.

Một lúc sau, vẻ mặt của cô mới có chuyển biến: "Anh Diêm, tôi không biết anh lại muốn chơi trò gì, nhưng xin đừng coi tôi là một người ngốc nghếch để anh đùa giỡn." Anh ta tỏ tình nhưng lại khiến cô nghĩ đến ngày cá tháng tư, cơ bản là cô cũng không tin lời anh ta nói.

"Tại sao em lại không tin tôi?" Tình huống hình như không có chút khả quan, cô thật sự không tin lời nói thật lòng của anh. Chẳng lẽ lần đầu tiên anh tỏ tình lại có kết quả tơi tả ( nguyên văn nha) như thế, chỉ có thể thất bại ra về?

"Anh nghĩ anh đối xử với tôi như vậy, tôi còn có thể tin tưởng anh sao?" Cô cũng đâu phải là người ngu ngốc. Anh ta dựa vào cái gì mà mong cô tin tưởng?

"Tôi đối xử quá đáng với em à?" Anh thừa nhận mình có nói một số lời quá đáng, nhưng mà cũng đâu có bạc đãi cô. Chẳng những anh ở trên giường dốc hết tâm tư lấy lòng cô, còn theo cô lên tận trên núi sau đó vô cùng khổ sở mà cõng cô xuống vì cô bị thương.

Trên thế giới này chưa từng có người con gái nào khiến anh hao tổn tinh thần và sức lực như vậy. Anh tự nhận mình đối với cô cũng không tệ mà.

"Anh lợi dụng đơn đặt hàng uy hiếp tôi, ép buộc thân thể tôi, coi tôi như tình nhân khi nào gọi thì phải đến, đùa giỡn cùng chà đạp tôi!" Cô tức giận, phẫn nộ tố cáo tội trạng của anh.

Thích một người không phải như vậy, ngay cả điều cơ bản nhất là tôn trọng mà cũng không làm nổi thì còn nói đến chuyện gì được nữa.

"Đó là...... Bởi vì tất cả những chuyện đó đều ngoài tầm kiểm soát của tôi". Anh nghĩ ngợi không biết phải giải thích với cô như thế nào, trải qua mấy ngày nay tâm tư anh có một số chuyển biến lớn.

"Vừa mới bắt đầu, thật sự là tôi vô cùng tức giận, nhưng càng về sau lại càng không thể khống chế được suy nghĩ muốn được gần em, càng đến gần em lại càng không muốn buông em ra."

Gương mặt tuấn tú của anh lần đầu tiên xuất hiện tình trạng đỏ mặt: "Uy hiếp em là tôi không đúng, chỉ là thủ đoạn....ách.......Chỉ có sử dụng phương pháp đó anh mới có thể thường xuyên được gặp em."

Anh vội vàng đem từ "thủ đoạn" sửa lại, dùng lời văn tao nhã hơn để diễn tả cho cô hiểu. Anh muốn đến gần cô, muốn được thấy cô, anh sẽ không bao giờ buông cô ra nữa.

Cô đang nằm mơ sao?

Trong lúc hoảng hốt, thì trái tim cô lại có cảm giác cực kì sung sướng. Giác quan thứ sáu mách bảo rằng không phải chỉ mình cô đơn phương yêu anh mà anh cũng thích cô.

Anh thật sự thích cô!

"Làm bạn gái của tôi được không? Coi như cho tôi một cơ hội bồi thường cho em trong những ngày em chịu ủy khuất?" Mặc dù anh không để Nhan Dật Khải trong mắt, nhưng cũng không chắc cô có đồng ý lời tỏ tình của anh hay không, chỉ là anh có đủ tự tin thêm một thời gian nữa cô nhất định sẽ yêu anh.

Giọng nói của anh dịu dàng khác thường, thái độ cũng không còn bá đạo nữa, cô say mê nhìn hình dáng anh, ngay lập tức muốn gật đầu đồng ý.

Nhưng mà.... .....

"Nếu tôi nhớ không nhầm thì hẳn là anh đã có bạn gái?" Tuy rất vui mừng, nhưng mà cô không mất đi lí trí, vẫn nhớ rõ tình hình thực tế.

Nghe thấy cô nói vậy, anh nhếch khóe miệng, cười vô cùng vui vẻ. Mặc dù cô không nói đồng ý làm bạn gái anh, nhưng cô lại bày tỏ cho anh biết ý tứ của cô.

"Bây giờ không có, trừ phi em gật đầu đồng ý." Anh đã gọi điện thoại nói rõ ràng với Lý Nguyên Du và đề nghị chia tay.

"Anh không nói đùa chứ?" Cô kinh ngạc vì câu trả lời của anh.

"Tôi không bao giờ đùa kiểu này". Tinh lực của anh từ trước đến giờ không lãng phí vào trò chơi tình cảm, muốn có tình nhân thì anh chỉ cần nói một tiếng là được.

"Vậy vị hôn phu của tôi.... ....." Cô muốn nói lại thôi.

Hôn ước dù sao cũng là một loại cam kết, không giống quan hệ bạn trai bạn gái muốn chia tay lúc nào cũng được, huống chi Nhan Dật Khải và cô vẫn chưa chia tay, hơn nữa anh ta hiện giờ còn muốn kết hôn với cô.

"Đừng có lấy anh ta làm lí do. Tôi biết em muốn chia tay với anh ta không phải sao?" Anh nhớ lại lúc cô cầm keo xịt tóc tới xịt đầy mặt anh, trong lòng không nhịn được mà mỉm cười: "Có muốn tôi nói với anh ta giúp em không?"

Vì cô, anh không tiếc đối đầu với anh em nhà họ Nhan, thậm chí cắt đứt quan hệ cũng không sao. Thứ anh muốn không ai có thể tranh giành.

"Không cần." Cô lắc đầu: "Tôi và anh ta chia tay, nguyên nhân không phải vì anh, anh nhúng tay vào mọi chuyện sẽ càng phức tạp hơn thôi. Tôi sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục anh ta".

"Như vậy nghĩa là em đồng ý?" Diêm Trọng Uy cười híp mắt nhìn cô.

"Cái gì?" Trong đầu cô bây giờ đều nghĩ đến việc làm sao để chia tay cùng Nhan Dật Khải, trong lúc nhất thời không nghe rõ lời anh nói.

"Làm bạn gái của tôi được không?"

"Bạn gái?"

"Nói nhiều như vậy, chẳng lẽ nãy giờ em tưởng tôi đang giỡn với em hay sao?" Anh nghiêng người về phía cô, đôi môi gần như dính sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Cô vô cùng xấu hổ, giống như đang bị mắc kẹt không thể động đậy, nhưng mà trên khuôn mặt tràn ngập vui sướng đã nói lên tất cả.

Anh nhanh chóng hôn lên môi cô, nhanh chóng chiếm lấy hương vị ngọt ngào cùng hơi thở của cô. Cô nhắm mắt lại, không thành thục đáp lại nụ hôn nóng bỏng của anh.

Lần này cô không giãy giụa, khước từ anh. Cả cơ thể hoàn toàn tan chảy vì cái hôn sâu của anh, cùng với sự nhiệt tình và đòi hỏi của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top