Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

3.

Hắn ta đã không đến lớp ba ngày, tôi có nhắn một cái tin, hắn không trả lời. Tôi vốn không thích gọi điện, tôi hiếm khi gọi điện cho ai, đó là lí do tài khoản của tôi lúc nào cũng nhiều. Vậy mà lần này, tôi đã dùng rất nhiều dũng cảm để bấm gọi cho hắn. Hắn cũng không nghe máy.

Tôi đã từ bỏ sự quan tâm đến hắn, cho đến hôm nay. Tôi chưa ngủ dậy đã nghe thấy ầm ầm tiếng chửi bới, đập phá. Bố mẹ tôi lại cãi nhau, họ luôn có hàng vạn lý do để cãi vã. Tôi bỏ qua những tiếng ồn kinh khủng đó để đánh răng rửa mặt, thay đồ, và đi học. Tôi lặng lẽ đi qua phòng bố mẹ, bất chợt bố tôi gầm lên.

"Con kia! Mày đi không chào ai à?"

Tôi vẫn thản nhiên đi giày.

"Bố mẹ đang bận cãi nhau, để ý làm gì. Con đi học đây."

"Ranh con mất dạy! Ai đã nuôi mày, ai cho mày đi học? Khốn nạn y như mẹ mày!"

"Ông nói cái gì đấy? Nó giống tôi chỗ nào, không phải tất cả đều do ông mà ra? Nó chả ra gì vì có ông là bố đấy!"

Bố tôi vung tay tát vào mặt mẹ tôi. Tuy đã quen nhưng nhìn tận mắt vẫn khiến tôi sợ hãi. Mẹ tôi xông vào túm áo ông ta đẩy mạnh, hai tay quơ quào đấm đá loạn xạ. Tôi chỉ muốn nhanh chóng biến khỏi đây, nhưng...

Tôi miễn cưỡng chạy tới can ngăn.

"Bố mẹ thôi đi, đánh nhau như vậy..."

Chưa kịp nói hết câu, bố tôi vung mạnh tay hất mẹ tôi ra, đồng thời vả mạnh vào mặt tôi, tôi choáng váng ngã xuống đất. Không ai để ý đến tôi, họ vẫn lao vào đánh nhau.

Nửa mặt tôi ê ẩm, tôi liền mặc kệ và đi ra khỏi nhà. Tôi không muốn đến trường. Tôi lang thang cả ngày dài trên phố, đi nhà sách, vào một quán cà phê ngồi...Trời tối rất nhanh, tôi hoàn toàn không muốn về nhà. Tôi chợt nghĩ đến hắn. Đã đến bước đường cùng, tôi nhen nhóm một hy vọng nhỏ nhoi rằng, hắn sẽ là người hiểu tôi một chút. Căn nhà rộng và không có đồ đạc gì, có lẽ hắn sẽ rộng rãi mà cho tôi ở nhờ một hôm?

Hít một hơi thật sâu, tôi liền đi tới nhà hắn.

Thang máy mở ra, tôi đi về phía nhà hắn ở cuối hành lang. Chuông kêu inh ỏi nhưng không có ai. Tôi thất vọng vì nghĩ hắn không ở nhà. Tôi gục đầu dựa vào cửa, bực tức nắm lấy tay nắm cửa vặn vặn, bất chợt, cánh cửa mở ra khiến tôi suýt ngã nhào. Hắn ở nhà, nhưng không ra mở cửa!

Tôi nhìn vào bên trong, căn phòng tối om. Tôi e dè lên tiếng.

"Này, cậu có ở nhà không, đang làm gì thế?"

Tôi đẩy cửa bước vào, trong nhà tối om. Cửa không khóa nhưng trong nhà có vẻ như không có ai. Tôi có chút chột dạ, tim bỗng đập thình thình, một chân đã thì vào trong nhà lại lưỡng lự không muốn đi tiếp. Tôi e dè lên tiếng.

"Này! Cậu ở trong nhà không thế?"

Căn nhà vẫn im ắng đến đáng sợ. Tôi lùi ra, khép cửa lại, định quay đi. Nhưng lại nghĩ nhỡ hắn ta gặp chuyện gì, một kẻ không hề biết chăm lo cho bản thân, một kẻ nuôi bản thân không khác gì một con chuột nhặt về nuôi cho vui như hắn ta...

Tôi hít sâu một hơi, tôi cũng đâu có gì để mất, để mà sợ? Tôi lần mò bật đèn phòng khách lên. Căn phòng trống trải chỉ có vài thùng đồ chưa dỡ ở góc, nhìn một cái là biết có người hay không. Tôi chạy tới nhà tắm, không có ai. Tôi vội vàng chạy tới phòng ngủ. Mở cửa ra, ánh đèn từ phòng khách hắt vào, đủ sáng để tôi thấy hắn ta đang ngồi dưới đất, lưng dựa vào thành giường, bên cạnh bừa bộn một đống vỏ chai. Hắn ta ngồi chân co chân duỗi, hai tay buông thõng, đầu cúi xuống, mái tóc lòa xòa khiến tôi không nhìn thấy mặt. Hắn hệt như một cái xác không hồn. Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi chạy đến bên cạnh, một tay ôm lấy cánh tay hắn ta, một tay vỗ vỗ vào ngực.

"Này, này!"

Tôi nâng đầu hắn lên.

"Này, trả lời tôi đi chứ!"

Khi tôi cuống cuồng lên, cậu ta mới chậm rãi mở mắt. Gương mặt tiều tụy, mắt hắn trũng sâu thăm thẳm. Quầng mắt đen thẫm, hắn nhìn tôi. Hắn mở miệng, nhưng nói không ra tiếng. Hơi thở nồng nặc mùi cồn và mùi thuốc lá. Hắn thì thào đứt quãng, đại khái là "Sao cậu lại ở đây."

Tôi chạy vội ra bếp lấy một chai nước, mang tới giúp hắn từ từ uống.

"Cậu đang làm cái gì thế!"

Tôi nhíu mày hỏi. Hắn ta quay đi, lắc đầu không nói. Tôi biết hắn ta khác người, hắn ta ầm trầm, biến thái, thậm chí là điên, cũng không nghĩ đến lại điên đến thế này. Tâm thần hắn vốn không tốt, có lẽ có chuyện gì đó xảy ra, chạm đến điểm giới hạn của hắn, khiến hắn chán nản, buông bỏ bản thân. Cũng may, tôi cũng thuộc dạng tự kỷ, nhưng chưa đến nỗi có gan hành hạ bản thân như hắn.

Tôi áp tay lên má hắn, miễn cưỡng hắn xoay về phía tôi. Ngón cái xoa lên quầng mắt hắn, hỏi.

"Mấy ngày rồi không ngủ? Ăn gì chưa? Uống nhiều như thế này mà không ăn gì hả? Muốn chết hay sao!"

Hắn ta mở mắt nhìn tôi, vô hồn.

Tôi nhìn ánh mắt mông lung, đen như hố sâu không đáy của hắn, có chút không nỡ. Tôi vỗ nhẹ vào mặt hắn.

"Này, đang say đấy à?"

Hắn ta lắc lắc đầu, cúi xuống chạm đầu vào trán tôi.

"Tôi không say. Không say được."

Tôi không đẩy hắn ra, kệ hắn gục lên.

"Uống nhiều như vậy, thật là không say?"

"Tôi muốn say, nhưng không được. Tôi muốn ngủ một giấc thật dài."

Tôi vẫn chưa nghĩ ra câu tiếp theo để nói. Hắn ta tiếp.

"Lấy thêm rượu cho tôi."

"Không được. Dạ dày cậu sẽ thối rữa luôn đó."

"Làm ơn..."

Hắn ta yếu đuối cầu xin. Tôi thở dài, đẩy đầu hắn ra, dúi chai nước vào tay hắn.

"Uống tạm đi, chờ tôi một chút."

May là trước đã đi mua đủ đồ dùng bếp, trong bếp còn một ít gạo. Tôi nhanh tay đem nấu cháo cho hắn. Vừa nấu vừa chạy tới phòng ngủ ngó hắn một chút. Hắn vẫn ngồi đó như một thứ vô hồn.

Múc cháo ra bát, tôi mang vào cho hắn.

"Ăn một chút đi, rồi đi ngủ."

Hắn lắc đầu.

"Nhanh lên, ăn đi không hỏng dạ dày đó."

Hắn đầu cũng không thèm lắc.

Tôi có chút sốt sắng, lại thêm chút bực mình, tôi quỳ dậy tóm lấy cổ áo hắn ta xốc lên.

"Mẹ kiếp, muốn chết à?"

Hắn mặc tôi xốc lên, lắc đầu.

Tôi nghiến răng.

"Cậu chết cũng được, nhưng không phải hôm nay. Ăn cháo, mau!"

Tôi buông hắn ra, xốc người hắn ngồi thẳng lên, xúc một thìa cháo đưa tới. Hắn nghiêng mặt đi. Tôi lại đưa tới miệng hắn, hắn lại quay lại. Tôi vẫn cố đưa tới, hắn nhìn thẳng vào mắt tôi. Đôi mắt nhỏ đen thẳm vô hồn, hắn lại bắt lấy cổ tay tôi giữ chặt, khiến tôi có chút hoảng hốt.

"Ở lại đây với tôi."

Tôi còn tưởng hắn sẽ đánh tôi, hoặc đá tôi ra khỏi đây. Giọng hắn yếu ớt cầu xin, với đôi mắt trũng sâu mệt mỏi, tôi lại dịu lòng.

"Ăn cháo, tôi ở đây với cậu."

Hắn ta vẫn nắm cổ tay tôi rất chặt, mắt vẫn đặt lên tôi không rời, như thể thả ra, tôi sẽ biến đi thật xa vậy. Tôi thở dài, mở mắt thật to nhìn lại hắn, nhẹ nhàng nói.

"Ăn một chút, tôi ở đây, có đi đâu đâu."

Tôi lại thở dài, kỳ thực, tôi vì trốn bố mẹ mới chạy tới đây.

"Tôi trốn bố mẹ nên mới đến đây, không ở đây thì còn chỗ nào để đi nữa."

Hắn nghe tôi nói vậy, mới chậm rãi buông tay. Tôi lại đưa thìa cháo tới, hắn ngần ngừ một lát rồi miễn cưỡng mở miệng.

Chưa được nửa bát, hắn lại lắc đầu không ăn nữa. Tôi lừ mắt.

"Ăn hết."

Tôi vừa xúc cháo vừa càu nhàu.

"Tôi ốm cũng không được mẹ xúc cháo đến miệng thế này đâu, mà tôi còn phải tự nấu lấy."

Hắn ta tự nhiên ngoan ngoãn ăn hết bát cháo khiến tôi rất vừa lòng. Uống nước xong, tôi bắt hắn lên giường nằm. Kéo tay hắn, hắn đứng lên, lảo đảo ngã về phía tôi, đẩy tôi nằm ngửa lên giường, còn hắn nằm đè lên. Tôi nhíu mày.

"Tại ngồi lâu quá đó, đứng không nổi nữa kìa!"

Tôi gồng mình đẩy hắn ra, hắn cũng ngoan ngoãn lăn sang bên cạnh. Tôi bật dậy, hắn nhanh nhẹn bắt lấy tay tôi giữ lại, ánh mắt có phần hốt hoảng.

Tôi thở dài, ngồi xuống giường, vuốt vuốt mái tóc hắn như vuốt con chó nhà hàng xóm.

"Ngủ đi, tôi đi rửa bát, dọn đống vỏ chai dưới đất nữa."

Hắn vẫn nắm chặt không buông. Ánh mắt như cầu xin tôi đừng bỏ hắn, không khác gì một con chó bị bỏ lại dưới mưa.

"Đã nói là tôi không đi đâu mà. Tôi đâu còn chỗ để đi nữa? Tôi chỉ đi khi cậu đuổi tôi thôi!"

Hắn ta chần chừ một lát rồi buông tay tôi ra. Tôi dọn dẹp đống vỏ chai, hắn ta đã uống rất nhiều, có lẽ mấy ngày liền đều uống như vậy. Xong xuôi tôi ra khóa cửa, rồi trở vào phòng. Hắn ta vẫn nằm y như lúc nãy, đôi mắt mệt mỏi vẫn mở thao láo.

Tôi nằm xuống bên cạnh hắn ta, quay sang nói.

"Ngủ đi. Nhắm mắt vào mới ngủ được chứ."

Tôi đưa tay vuốt nhẹ hai bầu mắt, rồi vuốt xuống để hắn ta nhắm mắt lại.

Tôi rời tay đi, hắn ta lại mở mắt ra nhìn tôi chằm chằm.

Tôi sợ hắn không thể chịu đựng thêm, hắn thực sự mệt mỏi, đến mức sức sống gần như cạn kiệt. Tôi nắm lấy bàn tay to xương xương của hắn hắn, hắn nắm lại rất chặt.

"Ngủ đi?"

Hắn vẫn như cũ nhìn tôi chằm chằm, có chút nổi da gà. Làm ơn ngủ đi, đừng nhìn nữa, mặt cậu hiện tại rất đáng sợ đó.

Hắn ta cứ như vậy, tôi lại buông tay hắn ta ra, có chút ngại ngùng, bò lại gần hắn hơn. Tôi úp mặt vào cánh tay hắn, đặt tay lên ngực hắn xoa xoa, vỗ nhè nhẹ.

"Ngoan, ngủ đi. Tôi ở đây."

Hắn ta xoay người ôm lấy tôi, để tôi úp mặt vào ngực hắn. Tôi cố ngẩng lên nhìn, hắn không hề nhắm mắt lại!

Hắn ôm tôi rất chặt như muốn chôn tôi vào người hắn. Tôi vòng tay qua ôm lấy hắn, bàn tay luồn vào trong áo hắn, xoa xoa lưng hắn. Tôi ở trong lồng ngực hắn, nhỏ giọng niệm niệm.

"Ngoan nào, ngủ đi, có tôi đây rồi."

"Ngủ đi nhé, giữ chặt thế này, tôi đâu có chạy được."

"Ngoan ngoan, ngủ nào..."

Mặc kệ hắn không đáp lời, kệ hắn ngủ hay không, tôi kệ hắn ôm mình chặt chẽ, vẫn vừa xoa tấm lưng gầy gò của hắn vừa niệm, cuối cùng, tôi ngủ quên.

Cũng không biết là tôi có ngủ trước cả hắn hay không, nhưng khi tôi tỉnh lại, hắn đang ngủ rất say. Vẫn ôm tôi, nhưng khi tôi đẩy ra, hắn không biết gì hết. Tôi ngồi dậy nhìn hắn, vô thức đưa tay lên mũi, xem hắn còn thở không.

Trời tối, tôi tranh thủ chạy xuống cửa hàng tiện lợi dưới sảnh mua ít đồ ăn, rội vội vàng lên nhà, tôi muốn nấu xong trong khi hắn ta ngủ.

Cửa thang máy mở ra, có một người lao tới, tôi giật mình hét lên một tiếng. Định thần lại, hóa ra là hắn. Đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch nhăn nhúm, chân trần, khuôn mặt tiều tụy hoảng hốt. Chúng tôi đều ngạc nhiên nhìn nhau mấy giây, hắn liền chồm tới ôm lấy tôi, siết chặt khiến tôi rít lên.

"Đau quá!"

Tôi vừa để hắn ôm vừa đẩy hắn ra khỏi thang máy.

"Tôi đi xuống dưới mua đồ ăn."

Tôi thấy trong lòng nhói lên, chắc hẳn hắn tỉnh dậy không thấy tôi, liền hốt hoảng chạy đi tìm. Nhìn hắn như cừu non lạc mẹ, hốt hoảng như vậy, khiến tôi động lòng. Không biết hắn đã từng trải qua những gì, phải chịu đựng những gì, đang suy nghĩ điều gì...? Hai tay tôi xách đồ, không thể ôm lấy vỗ về hắn, tôi nhẹ nhàng lên tiếng, dùng tông giọng đáng tin nhất có thể.

"Mau vào nhà, tôi còn nấu bữa tối."

"..."

"Vào nhà thôi, tôi đói rồi."

Nghe đến vậy, hắn mới buông tôi ra. Hắn đi theo phía sau đến khi tôi vào nhà, đóng cửa lại. Hắn đi theo tôi vào bếp, đứng nhìn tôi bỏ đồ ra, rửa rau củ.

"Đứng đấy làm gì? Vào ngủ tiếp đi, chút tôi gọi dậy ăn cơm."

Rửa xong đống đồ, tôi bỏ gạo ra nấu cơm, hắn vẫn đứng đó. Giời ạ!

Tôi đi tới nắm tay hắn lôi vào phòng ngủ, đẩy hắn nằm xuống giường.

"Không ngủ thì cũng nằm yên đây. Có cơm tôi sẽ gọi."

Bày đồ ăn ra bàn, tôi vào phòng gọi hắn. Hắn thực sự đang ngủ. Ngủ như chết.

"Này."

Tôi lay lay tay hắn, vỗ vỗ ngực hắn.

"Dậy ăn cơm."

Hắn mở mắt ra, nắm lấy tay tôi.

"Nhạn."

"Đúng rồi, tôi đây. Dậy mau."

Nhồi nhét, cưỡng ép, dọa nạt cũng bắt được hắn ăn đủ khẩu phần, nhìn hắn uống nước, tôi thở dài.

"Có tắm không?"

Hắn lắc đầu. Tôi để hắn nghỉ một lúc rồi lôi vào phòng tắm.

"Phải tắm chứ, mau vào đây, có nước nóng rồi đây!"

Tôi lôi hắn dậy, kéo hắn vào phòng tắm, hắn miễn cưỡng lảo đảo đi theo tôi.

Tôi xả nước nóng vào bồn, pha nước thật vừa phải. Lấy sữa tắm và khăn kì đặt trước mặt hắn, chỉnh vòi sen nóng vừa phải cho hắn.

"Tắm trước đi rồi ngâm mình nhé, ngâm nước nóng khỏe ra liền. Tôi sẽ lấy quần áo sạch đem vào sau."

Tôi bỏ hắn lại, chạy vào phòng ngủ lấy cho hắn một bộ đồ và quần lót. Hắn thực sự là một kẻ vô vị, cả ngăn kéo quần lót chỉ có màu đen và xám, trơn, không có họa tiết gì. Còn tôi giống một con biến thái đang chăm chú vào đồ lót đàn ông...

Mang đồ vào phòng tắm, tôi thở hắt ra một hơi, hắn vẫn đứng như trời trồng, không thay đổi gì so với lúc nãy. Hết cách, dù gì nơi tư mật của hắn tôi đã chạm vào không ít, còn gì để xấu hổ đây. Tôi đành hạ mình giúp hắn tắm, đổi lại sẽ mặt dày tá túc nhờ nhà hắn mấy hôm, ăn cơm bằng tiền của hắn.

Tôi cởi cúc áo, hắn vẫn vô hồn đứng yên mặc kệ tôi làm gì. Tôi cởi quần hắn.

"Nhấc chân ra. Nhấc chân ra xem nào!"

Chật vật cũng cởi hết đồ, đẩy tấm thân gầy gò của hắn đến dưới vòi sen, tôi bảo hắn.

"Ngồi xuống đi, tôi gội đầu cho cậu."

Hắn ta vẫn đứng, không phản ứng gì. Tôi bực mình kéo hắn ta ấn ngồi xuống.

"Bảo ngồi xuống cơ mà, cao quá với không tới! Nhắm mắt vào nhé."

Tôi biết điều đưa tay vuốt mắt, bắt hắn ta nhắm lại.

Tôi giúp hắn ta gội đầu. Xong thì rửa mặt, giúp hắn tắm.

Xoa đều bọt sữa tắm lên người hắn, tôi kì lưng cho hắn, kì cọ hai cánh tay, ngực, bụng rồi hai chân. Hắn cao nhưng gầy, mấy ngày hành hạ bản thân, tôi cảm giác hiện tại, chỉ cần tôi đấm mạnh, hắn sẽ vỡ vụn. Khuôn ngực gầy gò, hai vai trơ xương, xương sườn cũng lộ ra rất rõ.

Nhìn thoáng qua vật đàn ông của hắn, tôi lưỡng lự, sau đó thở hắt ra một hơi, giúp hắn chà rửa. Dù sao, cũng không phải là chưa từng sờ qua.

Xong xuôi, tôi bắt hắn ngồi vào bồn đầy nước ấm.

"Ngâm nước nóng sẽ khiến thư thái hơn đó."

Tôi định để hắn ngâm một lúc, còn tôi ra ngoài, nhưng tôi lại cảm thấy không yên tâm. Nhỡ hắn ngủ quên, nhỡ hắn mặc kệ mình chìm xuống nước...Cuối cùng, tôi đành ở lại canh chừng hắn.

Tôi ngồi xổm ở ngoài nhìn hắn. Hắn ngâm mình trong bồn nước đến cằm, nằm im như chết. Đôi mắt vô hồn thậm chí không buồn chớp lấy một cái. Tôi không biết hắn có chuyện gì, mà tôi cũng không muốn hỏi. Tôi thấy cuộc sống của mình đã quá bộn bề chán nản, tôi chỉ nghĩ về bản thân thôi đã đủ mệt mỏi rồi, không muốn nghe thêm những đau đớn của người khác nữa. Nhưng nhìn hắn ta yếu đuối như vậy, thảm hại như vậy, khiến tôi có gì đó xót xa, lại có cảm giác khiến tôi như kẻ cả. Tôi luôn có cảm giác mình ở dưới đáy xã hội, nhưng hiện tại có thể chăm sóc hắn, khiến tôi cảm thấy mình có một chút giá trị tồn tại.

"Này, đủ rồi, ra thôi."

Hắn vẫn nằm im như không nghe thấy gì. Tôi cũng chán không muốn gọi, trực tiếp đến lôi hắn ra. 

"Cẩn thận kẻo trượt chân, bước ra đi."

Tôi nắm tay hắn, hắn ngoan ngoãn làm theo. Hắn đững yên để tôi lau người, giúp hắn mặc đồ cũng dễ dàng hơn vì hắn chịu phối hợp. Tôi lại nắm tay hắn dắt vào phòng ngủ, đẩy hắn ngồi xuống giường, còn mình thì lục lọi khắp phòng tìm máy sấy.

"Này, cậu không có máy sấy à?"

Hắn ta lắc đầu, định nằm xuống giường. Tôi liền túm cổ áo hắn lôi lại.

"Ngồi dậy, tóc khô mới được nằm."

Hắn đành ngồi thừ người ra. Tôi ngồi bên cạnh hắn, dòm tới nhìn mặt hắn.

"Tôi ở nhờ mấy hôm nhé, tôi không muốn về nhà."

Lúc này hắn mới quay sang nhìn tôi, giờ tôi mới thấy mắt hắn có hồn trở lại. Hắn áp tay lên má tôi, đúng bên mặt bị đánh khiến tôi giật mình. Tôi định gạt tay hắn ra, nhưng lại mặc kệ. 

"Bị đánh à?"

Hắn nhàn nhạt hỏi. Tôi gật đầu. 

"Không sao, quen rồi. Này nhìn xem, mặt tôi có bị sưng không?"

Hắn ta dịch tay xuống một chút, ôm lấy xương hàm tôi, nhìn tôi rất kỹ, khiến tôi có chút không tự nhiên.

"Hơi sưng một chút. Đau không?"

Tôi lắc đầu, đưa tay cào cào mái tóc rối bù của hắn. Cuối cùng, tôi vẫn nhịn không được mà hỏi.

"Có chuyện gì với cậu thế?"

Hắn lắc lắc đầu. Tôi cũng không muốn hỏi lại, cũng không muốn ép hắn phải nói ra. Cho dù là chuyện gì, hẳn là hắn cũng đã tổn thương rất nhiều. 

"Tôi ở đây mấy hôm, cậu nuôi tôi nhé?"

Tôi nhìn hắn ta cười cười, tôi không có nhiều tiền. Hắn ta gật đầu.

"Vậy cậu ở lại đây cả đời luôn đi, tôi nuôi cậu."

Tôi bĩu môi.

"Tôi không biết cậu có bao nhiều tiền, nhưng làm sao có thể nuôi tôi cả đời nếu chúng ta chỉ ở nhà? Cậu cứ nuôi cậu đi, còn tôi, thi thoảng tới ăn trực là được rồi."

Chúng tôi ngồi cạnh nhau rất lâu, không ai nói gì. 

"Tôi mượn phòng tắm nhé?"

Hắn gật đầu.

"Tôi mượn luôn bộ đồ ngủ nhé?"

Hắn gật đầu.

"Tôi không có đồ lót nữ, nhưng còn mấy cái quần lót mới, cậu có thể..."

"Không cần!"

Tôi hét lên, cái tên biến thái này, tôi mà thèm mặc đồ lót của đàn ông sao!

Tôi lấy đại một bộ đồ ngủ của hắn rồi chui vào phòng tắm. Lúc tôi tắm xong, hắn vẫn ngồi ngây ngốc trên giường. Tôi mặc bộ đồ ngủ của hắn, đến trước mặt hắn, sờ lên tóc hắn.

"Tóc khô rồi đấy, nằm xuống đi."

Hắn ngẩng lên nhìn tôi.

"Cậu không mặc đồ lót phải không?"

"..."

Tôi cắn môi, vừa lườm hắn vừa gằn giọng nói.

"Không mặc, không mặc thì làm sao! Đồ tôi giặt rồi! Ngày mai sẽ mặc!"

Hắn nhếch khóe môi lên.

"Tôi chỉ hỏi vậy thôi."

Tôi bực mình đẩy hẳn nằm lên giường, còn mình cũng không khách khí leo lên nằm cạnh hắn, kéo chăn đắp đến cổ. Hắn quay sang nhìn tôi.

"Cậu không sợ à?"

"Không. Nếu sợ tôi đã chẳng tới đây, với cả..."

Tôi quay sang nhìn hắn.

"Với cả nhìn cậu xem, tôi chỉ búng một cái là cậu bay xa vạn dặm, làm sao có thể làm gì tôi?"

Tôi xoay lưng lại phía hắn, vừa nhắm mắt định ngủ thì hắn xoay người tôi lại, chồm lên trên người tôi. Tôi giật mình muốn đẩy ra, thì hắn nắm lấy hai cổ tay tôi, rất chặt. Tôi dùng hết sức cũng không thể nào giật được tay ra.

"Làm cái gì thế, buông ra! Đau quá!"

Hắn miễn cưỡng hai tay tôi lên trên, cúi xuống sát mặt tôi.

"Cậu nên nhớ, dù sao tôi cũng là đàn ông. Nếu tôi dùng sức, cậu chắc chắn không thể thoát khỏi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top