Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5.

Hắn ta đạt cao trào, sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Tôi giúp hắn lau qua một chút, mặc quần tử tế rồi đi tắm, sau đó leo lên giường nằm. Tôi nhìn điện thoại của hắn rơi dưới đất, tò mò nhặt lên xem. Hắn không đặt mật khẩu. Tôi nhìn hắn ngủ say, có chút tò mò, tôi mím môi mở điện thoại của hắn lên xem. Hắn đã sống cuộc sống nhạt nhẽo đến mức nào vậy?

Điện thoại cảm ứng đắt tiền, nhưng ngoài những ứng dụng cơ bản của điện thoại thì không có một cái gì khác, như là trò chơi, hay là phần mềm chụp ảnh, ứng dụng nghe nhạc, hay là bất cứ thứ gì khác... Trong điện hắn ta cũng không có một bài hát nào, không có một bức ảnh nào, không một thứ gì. Danh bạ điện thoại...thực sự chỉ có một số, đó là số của tôi. Lịch sử cuộc gọi của hắn thì lại có khá nhiều, nhưng hầu như hắn chẳng bao giờ nghe máy. Tôi vào phần tin nhắn của hắn, có tin nhắn của tôi, và một vài tin khác từ số lạ, tôi chần chừ một lát, nhưng quyết định không mở ra xem. Thật là một tên vô vị.

Tôi đúng là không thích giao tiếp, không muốn gần gũi quá nhiều người, chỉ nói chuyện với người mà tôi không có ác cảm, nhưng tôi vẫn thích tự chụp những bức ảnh đẹp, thích nghe một vài bài hát, thích chơi trò chơi trên máy điện thoại, vẫn sống ảo và lướt facebook. Còn hắn, thật sự, tôi không hình dùng ra là hắn sống như thế nào nữa?

Sáng hôm sau tôi dậy sớm nấu cho hắn ít đồ ăn, rồi vội về nhà. Tôi ít nhất cần xuất hiện ở nhà, nếu vắng mặt quá lâu, không chừng về sẽ bị đánh thừa sống thiếu chết. 

"Mày đi đâu thế?"

Mẹ tôi đang chuẩn bị đi làm, cằn nhằn hỏi. Tôi chỉ trả lời là có việc. Mẹ tôi cũng không muốn hỏi nhiều, nhưng nếu là bố thì chắc sẽ ăn mấy cái bạt tai rồi. Tôi vội thu xếp sách vở rồi đến trường. 

Đến tiết hai thì hắn cũng có mặt, uể oải gục xuống bàn. Cô gái cùng nhóm ngồi ở trên, quay xuống bàn tôi nói với hắn.

"Này, cậu uống khủng khiếp thật, tửu lượng thật không đùa được."

Hắn gục xuống không nói gì, còn tôi chỉ nhún vai.

"Bảo sao người chỉ có một dúm xương."

Cô ta lại quay sang tôi hỏi.

"Rồi hôm qua cô với cậu ta có làm gì không?"

"Làm gì là làm gì?"

Tôi nhíu mày hỏi lại. Cô ta nhếch miệng cười.

"Cậu ta say như vậy, chẳng nhẽ không làm gì cô."

Tôi nhìn cô ta.

"Làm gì hay không cũng không phải nói cho cô biết!"

Cô ta hừ một cái rồi quay lên, tôi bực mình lườm hắn, đúng lúc hắn ta mở mắt ra.

"Gì thế, ghen à?"

Tôi bực mình đánh mạnh lên lưng hắn ta một cái, hắn hơi nhíu mày, nhưng vẫn nhếch miệng cười.


Bố tôi đi khỏi nhà mấy ngày không thèm về, cũng vì thế mà không khí ở nhà nhẹ nhõm hơn. Nếu chỉ có tôi với mẹ, thì sẽ không có đánh chửi nhau, chỉ là nhìn nhau nói vài câu cần thiết rồi thôi. Mẹ tôi bảo, nếu bố mày đi luôn thì may quá. Tôi cũng nghĩ thế. 

Nhưng không, bố tôi về nhà và đánh chửi tôi với mẹ, đòi tiền để đi nuôi một người phụ nữ khác. Sau khi bố tôi bỏ đi, mẹ tôi đi sang hàng xóm đánh bài với mấy bà cô, còn tôi lại chui vào ổ chó của mình. Tôi nằm dài trên nệm và nghịch điện thoại. Tôi nghĩ rằng cuộc đời tôi chỉ đến thế này thôi, mãi mãi ở dưới đáy xã hội, không có lối nào thoát ra. Tôi nghĩ đến hắn, hắn có tiền, nhưng cũng không có lối thoát. 

"Đến nhà tôi đi."

Hắn nhắn tin tới. Thật lâu sau tôi mới nhắn lại.

"Không có hứng làm gì hết."

Hắn gọi tới, tôi tâm trạng vốn không tốt, gắt gỏng qua điện thoại.

"Gì nữa? Không đến, không rảnh! Tôi không muốn làm gì hết!"

Hắn im lặng một lát mới nói tiếp.

"Định gọi cậu đến ôm tôi ngủ, không định làm gì hết."

"Dối trá!"

Hắn hừ cười.

"Đi ăn đêm không, tôi mời."

Tôi định hét và điện thoại, cuối cùng lại hạ giọng.

"Đi."

Tôi với hắn chui vào một quán ven đường, ăn thịt nướng. Thịt nướng trên than hoa thơm phức, tôi hít một hơi dài.

"Thơm quá, ngon quá! Lâu lắm rồi không được ăn!"

Hắn nhìn tôi cười cười.

"Vậy thì ăn thoải mái đi, tôi trả tiền."

Tôi ngước lên nhìn hắn, thản nhiên nói.

"Tất nhiên là cậu trả rồi, tôi làm gì có tiền."

Sau đó tôi cúi xuống lật lật thịt.

"Này, tôi nuôi cậu được không?"

Tôi lắc đầu.

"Thôi khỏi. Cậu tự nuôi mình đi. Nuôi nhiều thịt lên một chút, nhìn mỏng manh quá."

"Nhưng cậu đâu thể thắng được tôi."

Tôi nhìn lên hắn, rất nhanh lại cúi xuống, chăm chăm vào đống thịt ngon lành thơm phức.

"Đấy là cậu thắng được tôi, nhưng đâu thắng được người ta. Cậu phải tự bảo vệ được mình trước, mới có thể nuôi người khác. Hơn nữa, có gì đảm bảo để cậu nuôi được tôi?"

Hắn im lặng không nói gì. Tôi gắp thịt cho hắn, cảm thấy mình nói có chút quá đáng đi? Nhưng kỳ thực, hiện tại cho dù hắn có bao nhiên tiền vẫn là tiền trợ cấp từ gia đình, nếu bố mẹ hắn bỏ mặc hắn, hắn còn có thể làm gì? Hắn thông minh nhưng không thích học, người lúc nào cũng gầy gò mỏng manh, không có sức khỏe, không có ý chí, sợ là sống một mình cũng khó. Tôi không chắc hắn thực sự muốn nuôi tôi, nhưng tôi chỉ muốn nói để hắn có thể tốt lên mà thôi.

"Ăn đi, ăn nhiều vào một chút, đằng nào cũng là cậu trả tiền."

"Tôi chưa từng gặp ai như cậu."

Tôi ngước lên nhìn hắn, vừa nhai vừa hỏi.

"Là sao?"

"Tôi chưa đến gần ai như cậu, cậu đối với tôi rất đặc biệt."

Tôi đặt thêm một miếng thịt lên vỉ nướng, bỏ thêm một ít nấm kim châm.

"Cậu cũng thế. Đây là lần đầu tiên tôi đi ăn đêm với bạn đấy."

"Không, với tôi..."

Hắn dừng lại. 

"Làm sao?"

Hắn lắc đầu, không nói nữa.

"Tôi uống rượu được không?"

Tôi lắc đầu.

"Dẹp! Say rồi tôi không vác được cậu về đâu, tôi mệt lắm. Mà bổ béo gì cái đó, lo ăn nhiều vào cho có da có thịt!"

Hắn lặng lẽ cúi xuống ăn, không nói gì nữa. Tôi thả vào bát hắn mấy miếng thịt kèm một ít nấm.

"Ăn đi ăn đi. Như cậu ra đường mà cởi trần là chó đuổi theo cả đàn đó."


Ăn uống xong xuôi, tôi xoa bụng thở phào. Chưa kịp đứng lên đi về thì có tin nhắn tới.

"Đừng về nhà."

Là mẹ tôi nhắn. Tôi muốn gọi lại hỏi, nhưng lại thôi. Chắc là bố tôi về đập phá, hoặc mẹ tôi lại gọi mấy bà sang đánh bài thâu đêm. Hôm trước tôi ngủ lại nhà hắn, về có nói với mẹ là có bạn ở trọ một mình, nên qua đó ngủ. Giờ mẹ tôi biết vậy, nên yên tâm đuổi tôi đi.

"Tôi đến nhà cậu được không?"

Hắn nhìn tôi.

"Sao, đổi ý rồi à?"

Tôi lắc lắc đầu.

"Không, mẹ tôi nhắn tin cho tôi là đừng về nhà."

"Có muốn mua gì ăn đêm không?"

Tôi nhìn hắn với ánh mắt long lanh, hắn cẩn thận nói thêm.

"Tôi mua."

Tôi gật gật đầu, bám vào tay hắn. Quả thực hiện tại, chỉ có hắn khiến tôi cảm thấy vui vẻ. 

"Nhà cậu hết kem rồi à?"

Hắn gật đầu.

"Chỉ còn rượu thôi."

Tôi hừ mũi một cái.


Từ siêu thị đi ra cũng đã khá muộn, hắn nói quên mua thuốc lá nên để tôi ngồi chờ ở bên xe buýt ngay trước siêu thị. Tôi đang xem lại trong túi xem đã mua những gì, thì có mấy tên lạ mặt đi tới.

"Này em gái, muộn rồi còn ngồi chờ xe buýt à, để anh đưa em về nhé."

Tôi ngước lên, không may rồi, khi không lại đụng phải lũ cặn bã. Tôi lườm bọn chúng, không nói gì, xách túi đứng lên định chạy vào siêu thị, thì bị một tên giữ tay lại.

"Đi đâu thế, để anh đưa về."

Tôi không giật tay ra được, còn bọn chúng cười ha hả.

"Buông ra! Cút đi!"

Tôi hét lên, giằng tay ra. Đúng lúc ấy thì hắn chạy tới,giật lấy tay tôi khỏi tay gã.

"Chó chết, làm cái gì thế!"

Chúng nó nhìn chúng tôi, cười khẩy.

"Ra là hẹn hò đêm khuya, anh chỉ định mượn chơi tí thôi."

"Lũ cặn bã."

Hắn gằn lên một câu, gã kia nóng mặt liền xuông tới túm lấy hắn, đấm mạnh vào mặt khiến hắn ngã lăn xuống đường. Tôi hốt hoảng chạy tới nâng hắn dậy.

"Dừng lại! Này, cậu có sao không."

Hắn ngồi dậy, đưa tay quẹt khóe môi, lắc đầu. Mấy gã kia cười ha hả.

"Người gầy gò một nhúm thế thì làm được cái đéo gì mà to mồm. Để anh dậy cho một bài học, bẻ tạm mấy cái xương cho biết!"

Mấy gã định xông tới, hắn vội đứng lên đẩy tôi ra phía sau, tôi nhanh chóng xông tới gạt hắn ra, chắn ở phía trước hét lớn.

"Khoan đã, chúng mày có biết đây là địa bàn của ai không!"

Bọn chúng dừng lại, nhìn tôi, nhướng mày hỏi.

"Địa bàn cái mẹ gì, mày là ai mà dám lớn giọng?"

Tôi lấy điện thoại ra.

"Nếu chúng mày loanh quanh khu này, hẳn là biết anh Mạc, gọi là Mạc gia chứ?"

Bọn chúng có chút khựng lại, tôi mở vào album ảnh, mở lên một cái ảnh giơ ra cho chúng.

"Anh trai tao là cánh tay phải của Mạc gia, mở to mắt ra mà nhìn cho rõ đi."

Gã cao nhất tiến lại giật lấy điện thoại trong tay tôi, mấy tên đều chụm lại nhìn. Trong ảnh là tôi chụp cùng anh trai và gã trùm khu này - Mạc gia. Kỳ thực có một người anh trai là du côn khiến tôi không mấy vui vẻ, nên gần như chẳng bao giờ nhắc tới. Hơn nữa anh ta cũng không hay về nhà, nên nhiều khi tôi cũng quên mất là mình có anh trai. Bức ảnh này là tôi miễn cưỡng chụp, hôm đi cùng anh ta đến "văn phòng". Mạc gia nói "chụp một cái ảnh kỉ niệm, khi cần lấy ra dùng đỡ, có khi mặt của gia lại cứu được mày." Thật may, có ngày nó lại thực sự cứu được chúng tôi.

Gã cao lớn ném điện thoại của tôi xuống đất, rồi cả lũ bỏ đi.

"Mẹ kiếp, coi như mày may mắn."

Tôi thở phào. Kỳ thực lúc này chúng không bỏ qua mà xông tới, tôi cũng chẳng thể làm gì hơn.

Tôi quay lại nắm lấy cánh tay hắn, hỏi.

"Cậu có sao không?"

Hắn giật tay ra. Lần đầu tiên tôi thấy phản ứng như vậy. Tôi có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì, cúi xuống nhặt đống đồ vương vãi dưới đất.

"Này, đi về thôi."

Hắn yên lặng đi theo, không hé miệng nói gì.

Về đến nhà, tôi lấy thuốc mỡ ra bôi cho hắn, hắn cũng không nói gì, không biểu cảm gì. Xong xuôi liền nằm xuống giường, quay lưng về phía tôi. Tôi cũng mặc kệ, lẳng lặng tắt đèn đi ngủ.

Xoay người về phía hắn, nhìn bóng lưng gầy gầy, nằm gập người lại, tôi cảm thấy hắn cô đơn, lẻ loi đến đáng sợ. Tôi không rõ hắn đang có suy nghĩ gì, buồn bã hay giận dữ cái gì. Tôi thì thấy hắn đáng thương, lại còn vì tôi mà bị đánh.

Tôi nằm sán lại, đặt tay lên lưng hắn, vuốt dọc sống lưng. Tôi luồn hẳn tay vào trong áo, xoa xoa lưng hắn.

"Này, tôi xin lỗi. Có đau lắm không?"

Hắn không nói gì. Tôi vẫn vuốt ve tấm lưng xương xương, gục trán vào lưng hắn.

"Không phải lỗi của cậu, tôi cũng không làm sao, chỉ có cậu là bị đánh..."

"Không sao, nhưng tôi cũng không bảo vệ được cậu, tôi chẳng làm được gì cả."

"Sao lại không làm được gì, không có cậu ở cạnh, tôi cũng không có lớn gan đến vậy."

Tôi vắt tay lên người hắn, ôm lấy hắn từ phía sau.

"Ngủ đi. Ngủ ngon!"

Từ hôm ấy, tôi thấy hắn lại trở lại vẻ lạnh lùng xa cách như lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn. Nhưng nếu tôi lại gần, hắn cũng không bao giờ đuổi tôi đi. Tôi với hắn vẫn thi thoảng học cùng nhau mấy môn học, tôi thi thoảng nhà có chuyện lại chui sang nhà hắn ngủ, thi thoảng cũng dùng tay giúp hắn phát tiết. Hắn cứ trầm lắng như vậy, khiến tôi có chút lo lắng. 

Hôm nay, chúng tôi lại trốn tiết, chui lên góc hẹp trên sân thượng ngồi, nơi mà tôi chạm vào hắn lần đâu tiên. Tôi không khách khí dựa vào vai hắn.

"Này, có chuyện gì với cậu thế? Cậu không muốn ở gần tôi nữa à?"

Hắn ta lắc lắc đầu.

"Không phải thế."

"Nếu cậu thấy phiền, tôi có thể không đến nhà cậu nữa."

"Không phải thế!"

Hắn ta gắt lên. Tôi ngước lên nhìn hắn, mím môi.

"Tôi xin lỗi, nhưng..."

Tôi không biết nói thêm gì, đành im lặng dựa vào vai hắn. Hắn cũng im lặng. Tôi chẳng bao giờ biết được hắn nghĩ gì. Một lúc lâu sau, hắn thì thầm.

"Chạm vào tôi một chút đi."

Tôi ngồi thẳng dậy nhìn hắn, hắn lại lên cơn rồi. Tôi cũng chẳng muốn nghĩ ngợi nhiều, hôn lên cổ hắn một cái, tay luồn vào trong áo hắn sờ mó vuốt ve cơ thể gầy gò. Tôi vuốt ve cơ thể hắn, còn hắn mò tay xuống đũng quần, tự nắn nắn. Đến lúc hắn cương lên, mới quay sang hôn lên tóc tôi, thì thầm.

"Chạm vào chỗ này đi."

Tôi không nói gì, lẳng lặng làm theo. Tôi chạm vào đũng quần hắn, không ngần ngại cởi cúc, kéo khóa xuống, lôi ra khúc gân còn chưa cương lên hết cỡ. Tôi vuốt ve đến khi nó cứng hẳn lên, mới nghiêng đầu hỏi hắn.

"Mấy hôm nay cậu làm sao thế?"

Hắc lắc lắc đầu, không nói gì.

"Nói cho tôi biết đi, có chuyện gì ở nhà tôi cũng chạy đến chỗ cậu kể lể, sao cậu không muốn nói cho tôi?"

Hắn vẫn lắc đầu, thở dài theo nhịp tay tôi lên xuống. Tôi bực mình buông tay.

"Không muốn nói thì thôi, mặc kệ cậu!"

Tôi tức tối ngồi dựa lưng vào tường, mặc kệ hắn. Hắn cũng không thèm lên tiếng, tự nắm lấy côn thịt cương cứng của mình mà vuốt ve lên xuống. Tôi bực mình cầm ba lô đứng dậy, định bỏ đi thì hắn nắm cổ tay tôi níu lại.

"Ở lại một lúc nữa đi."

Tôi giật tay ra và bỏ đi thằng, thực sự mặc kệ hắn ta. Hắn ta không cần sự quan tâm của tôi, thì tôi cũng không nên miễn cưỡng làm gì. Hắn cũng lớn rồi, hắn biết hắn cần gì và muốn gì, không đến lượt tôi quản.

Tôi bỏ về nhà, nhà tôi lúc này ko có ai. Tôi chui vào ổ chó của mình nằm rúc vào một góc, ngoài sự tức giận khiến tôi khó chịu ra thì không còn gì khác. Tôi muốn hắn ta phải xin lỗi vì lạnh lùng với tôi, vì không đoái hoài đến sự quan tâm của tôi. 

Nhưng không, hắn không những không nhắn tin gọi điện xin lỗi, mà hắn biến mất. Hắn đột nhiên biến mất khỏi cuộc đời tôi, như một làn khói, tan biến và không để lại một dấu vết gì.

Mấy ngày sau hắn không đến trường, tôi nghĩ là hắn lại rơi vào trầm lặng nên mặc kệ. Tôi định cuối tuần đến nhà hắn xem sao. Vừa xách ba lô ra đến cửa thì có bưu phẩm gửi đến, hỏi đích danh tên tôi. Tôi ký nhận, trên hộp bưu phẩm không có tên, không có số điện thoại, không có bất cứ thông tin gì của người gửi. Tôi tò mò mở ra, bên trong là một cục tiền và một cái chìa khóa. Tôi lại chui vội vào phòng, khóa cửa lại. Tôi kiên nhẫn ngồi đếm, cục tiền đó là năm mươi triệu đồng. Tôi không biết là ai gửi, nhưng cứ giấu vào góc kỹ nhất để bố mẹ tôi không biết. Tôi nhìn cái chìa khóa một lúc mới thấy quen quen. Hình như là chìa khóa căn hộ của hắn? Tôi vội vã lao đến nhà hắn.

Tôi chạy tới bấm chuông, đập cửa, không có ai ra. Tôi gọi cho hắn rất nhiều cuộc điện thoại, thì hắn tắt máy không thể liên lạc. Tôi lấy chìa khóa ra, run run mở cửa. Căn phòng rộng lớn không có một thứ gì, mấy thùng các tông chưa dỡ vẫn còn nguyên. Tôi chạy vào phòng ngủ, giường nệm vẫn như thế, nhưng tủ quần áo của hắn ta mở rộng, trống trơn không còn đồ gì. Ngoài ra phòng bếp, phòng tắm đều còn nguyên xi. Ngoài quần áo ra, hắn ta không mang một thứ gì đi. Tôi hốt hoảng, sững sờ, vô vàn cảm xúc. Cuối cùng chỉ còn lại sự trống rỗng. Tôi lo lắng hắn sẽ làm chuyện ngu ngốc, nhưng thấy quần áo của hắn không còn, hẳn là hắn chỉ bỏ đi nơi khác. Nhưng tại sao?

Tôi lục lọi khắp nhà để xem hắn có để lại lời nhắn gì không, nhưng hoàn toàn không có gì. Tôi ngồi thẫn thờ trên giường của hắn, bấm điện thoại nhắn tin cho hắn, cho dù tôi nghĩ là hắn sẽ không bao giờ trả lời nữa.

Hắn đột nhiên xuất hiện, như khúc gỗ trôi tới khi tôi lạc giữa dòng chảy lớn. Để rồi hiện tại, hắn lại đột ngột mục nát, tan ra, bỏ lại tôi một mình trôi nổi. Hắn từng nói, chỉ có tôi mới chạm được đến hắn, với vào tận sâu tâm hồn hắn như vậy. Tôi cũng thế, hắn là người đầu tiên, là ngươi duy nhất khiến tôi có cảm giác ỷ lại, khiến tôi muốn bấu víu vào.

Chúng tôi chưa từng nói thích nhau, càng không yêu nhau. Chúng tôi có cùng bước sóng, có cùng độ điên, chúng tôi có sự hòa hợp. Trong tâm hồn chúng tôi có sự thiếu khuyết, nhưng vừa hay có thể bổ sung cho nhau. Tại sao hắn lại bỏ đi? Tại sao hắn lại lặng lẽ biến mất khỏi cuộc đời tôi như thế? 

Điện thoại không liên lạc được, nhắn tin không có sự hồi đáp, cả tháng sau vẫn vậy. Tôi vẫn đến trường, hắn thì không. Thi thoảng tôi lại chạy tới nhà hắn, nhưng hắn không bao giờ trở lại nữa. Số tiền hắn đưa tôi vẫn giấu ở nơi khó tìm nhất, không hề đụng đến, càng không hé răng với bố mẹ. Mấy tháng sau, tôi nhớ ra là mình có email của hắn, tôi gửi cho  hắn mấy dòng, dù biết là vô vọng. Hắn có thể dễ dàng rời bỏ tôi như thế, mấy dòng mail của tôi hẳn là hắn sẽ chẳng bao giờ đụng tới. Nhưng tôi vẫn viết. Tôi muốn nói rằng tôi không muốn xa hắn, tôi muốn cám ơn hắn vì đã xuất hiện. Cho dù hắn biến thái, bệ rạc, hắn lúc nào cũng uể oải thiếu sức sống, trong đầu toàn nghĩ tới mấy thứ bậy bạ, hay uống rượu hút thuốc, nhưng hắn vẫn là người khiến tôi tin tưởng và muốn ở cạnh nhất. Tôi có lẽ vẫn sẽ chờ ở đây, cho dù hắn có quay lại hay không. Tôi chỉ muốn chúc hắn luôn được bình an, hy vọng tâm hồn hắn có người nâng đỡ, và rằng hắn ở đâu và làm bất cứ điều gì, tôi luôn ở đây chờ đợi và cầu nguyện những điều tốt đẹp nhất cho hắn.

Tôi không nghĩ sẽ có thể gặp lại hắn, nhưng nếu có cơ hội gặp lại, tôi sẽ đay nghiến hắn, trách mắng hắn, thậm chí đánh hắn thật đau và hỏi.

"Tại sao cậu lại rời bỏ tôi?"

Chưa bao giờ, tôi thấy mình khóc nhiều đến vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top