Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hà Nội 1 mùa thương, 5 mùa yêu

Đôi lúc tôi ghét bản thân mình vì đã rung động

Cậu đã đến trong đời tôi, mang theo hơi ấm mùa xuân cùng niềm vui lấp lánh. Tại hương xuân hay tại ánh mắt cậu đã làm tôi bối rối? Hay tại chút lạnh mùa đông còn gửi lại để làm ta đến được gần nhau?

Có lẽ ta nên chờ đến kiếp sau, khi tôi trở thành một chàng trai, và lúc đó tôi có thể cưới cậu.

Hà Nội gượng nhẹ trong những bước chân đi, trong từng hơi thở, trong mỗi mắt nhìn, lo âu và chờ đợi. Nhưng nhịp điệu Hà Nội, con người Hà Nội, cảnh sống Hà Nội vẫn diễn ra bình thản, tự tin như hàng ngàn năm qua vẫn tự tin, trầm mặc trước mọi can qua, thăng trầm giông bão như thế.

Có một giọt nước mắt rơi ra, lăn nhẹ trên má tôi. Cậu dịu dàng ghé môi hôn khô giọt nước mắt ấy rồi khẽ chuyển nụ hôn vào đôi môi giá lạnh hơi hé mở kia. Một làn hơi thơm thoảng như ngọn lúa làm đòng tràn vào thân thể tôi, nồng ấm. Lại một giọt nước mắt nữa lăn xuống, thấm vào môi tôi, chảy sâu vào trong tôi, ngọt ngào và mặn chát.

"Nhớ nhé... sau khi tớ rời đi, cậu phải hạnh phúc và nghe lời bố mẹ, cậu cúng biết là tớ chỉ còn một tuần ở lại đây thôi mà phải khổng? tớ sẽ trở về Hàn Cuốc"

"Nhưng... nhưng tớ yêu cậu nhiều lắm, Trí à... đừng nói những lời vậy với tớ"

"Tớ xin lỗi, thật sự xin lỗi... có lé cậu mạnh mé hơn tớ nghĩ. Nhưng tớ không chắc tớ có thể sống như vậy. Cậu không hiểu đâu.."

Ai đã nói rằng tình yêu là một sự sắp đặt thật diệu kỳ của thượng đế? Tình yêu đôi khi tưởng là sự so sánh và chọn lựa, nhưng đó là sự dạt xô bất ngờ cho trái tim người đang ngủ ngoan bỗng giật mình thấy ngày hôm nay đã khác ngày hôm qua.

"Không hiểu?"

Cậu gần như bật ra một tiếng cười chua chát, nước mắt rơi mà không thể kìm nén hơn được nữa.

"Tớ hiểu chứ. Tớ đã sống với tình cảm này, đã chiến đấu với nỗi lo âu về việc bị người khác phát hiện, bị đánh giá. Nhưng cậu là tất cả với tớ. Nếu không có cậu, tớ chẳng còn gì cả"

"Tớ cũng rất quý cậu, Hân à. Tớ thật sự rất thương cậu. Nhưng tình yêu này, tớ không chắc nó có thể mang lại hạnh phúc cho cả hai"

"Cậu có thương tớ không, Trí? Cậu có yêu tớ không? Nếu câu trả lời là có, thì tại sao chúng mình lại phải rời xa nhau? Tại sao cậu không thể đối diện với nó, như cách tớ đã và cậu đã làm?"

Tôi cắn môi, cố gắng giữ bình tĩnh

"Đúng! Tớ thương cậu đấy, tớ yêu cậu đấy. Tớ yêu cậu đến nối phải làm đến mức này đấy"

"Vậy nghĩa là cậu sẽ để mất tớ?" Hân hỏi, giọng như vỡ vụn.

Tôi khẽ gật đầu

"Tớ xin lỗi, Hân. Nhưng có lẽ, tớ không đủ can đảm để yêu cậu như cách cậu muốn"

Cậu buông tay tôi ra, cảm giác như tôi vừa đánh mất một phần quan trọng của chính mình. Tôi nhìn cậu rời xa, từng bước đi chậm rãi.

Kể từ hôm đó, tôi và Hân không còn gặp nhau, dù chỉ là thoáng qua. Cậu lùi dần khỏi cuộc sống của tôi, còn tôi... tôi cũng lặng lẽ thu dọn mọi thứ, chuyển ra ký túc xá của trường đại học cách đây ba ngày. Căn phòng mới rộng rãi hơn, nhưng lại trống trải và lạnh lẽo đến khó tả.

Mọi thứ xung quanh vẫn tiếp tục diễn ra, nhưng dường như nhịp sống của tôi đã trở nên nặng nề hơn.

Tôi không thể ngăn mình nghĩ về cậu. Những kỷ niệm của chúng tôi ùa về từng chút một, như những mảnh vỡ của một chiếc gương đã vỡ tan tành. Cứ mỗi lần tôi nhắm mắt lại, tôi lại thấy hình ảnh của Hân — nụ cười, ánh mắt, cả những lời nói mà giờ đây tôi chỉ còn có thể nhớ nhung.

Đêm xuống, ánh đèn đường hắt qua rèm cửa tạo nên những bóng hình mờ nhạt trên tường. Tôi ngồi tựa vào giường, nghĩ về những câu hỏi chưa được trả lời, về những cảm xúc còn dang dở. Chúng tôi đã từng ở rất gần nhau, nhưng giờ lại quá xa. Tất cả những gì còn lại là khoảng cách không thể đo đếm giữa hai tâm hồn đã lạc lối.

Tôi tự hỏi, liệu cậu có bao giờ nhớ đến tôi không? Liệu tôi có hối hận vì đã để tình cảm của chúng tôi trôi đi như thế?

Hai ngày trước khi tôi lên chuyến bay trở về Hàn Quốc, tôi gặp lại Ngọc Trà. Giọng em gấp gáp, hơi thở dồn dập như thể vừa chạy vội đến tìm tôi.

"Chị phải đến ngay... chị Hân, chị Hân vừa gặp tai nạn" em nói, giọng lạc đi vì lo lắng.

Tim tôi đập mạnh, đôi tay run rẩy. Tôi không thể nói lời nào, chỉ nghe tiếng nấc nghẹn của Ngọc Trà.

"Hân... Hân sao rồi?" tôi lắp bắp hỏi, đầu óc trống rỗng.

"Chị Hân đang đi sang đường thì bị một chiếc ô tô đâm vào. Tài xế bảo chị ấy đang đi bộ thì đột nhiên bước ra mà không chú ý gì xung quanh" Em nói, đôi mắt rưng rưng.

Lời nói của Ngọc Trà như một nhát dao cứa sâu vào lòng tôi. Tôi cảm giác cả cơ thể mình như rã rời, hít thở trở nên khó khăn. Hân... có thể nào cậu ấy đã bị phân tâm vì những gì đã xảy ra giữa chúng tôi? Tôi thấy sự hoảng loạn và tội lỗi lấn át mọi cảm xúc.

Ngọc Trà nhìn tôi, đôi mắt đầy cảm thông và lo lắng. Em bước lại gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi.

"Không ai có thể đoán trước được chuyện này, Trí. Em biết hai người đã có những chuyện khó khăn, nhưng không phải lỗi của chị. Chị ấy sẽ vượt qua được thôi"

Nhưng tôi không thể tha thứ cho bản thân mình. Những ngày tháng lạnh lùng, những lời nói đã khiến chúng tôi xa nhau – tất cả dường như dẫn đến khoảnh khắc này. Lòng tôi ngổn ngang, không biết làm gì ngoài việc cầu nguyện cho cậu ấy tỉnh lại.

Con đường đến bệnh viện hôm ấy dài hơn bao giờ hết. Mọi âm thanh xung quanh trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại tiếng tim đập dồn dập và sự hoảng loạn không thể ngăn lại. Từng bước chân nặng nề như kéo dài vô tận, cho đến khi tôi đứng trước cánh cửa bệnh viện trắng xóa, nơi Hân đang nằm.

Khi tôi bước vào phòng bệnh, hình ảnh Hân nằm bất động trên giường với làn da nhợt nhạt làm tôi sững sờ. Tôi không thể nhận ra cậu nữa. Những vết thương trên người cậu, những thiết bị y tế nối dài, tất cả như một cơn ác mộng mà tôi không bao giờ muốn đối mặt.

Tôi nhìn vào khuôn mặt mệt mỏi của Hân, nhớ về những kỷ niệm giữa chúng tôi, từ những ngày vui vẻ rong chơi khắp Hà Nội, đến những buổi tối tâm sự với nhau về tương lai, về cuộc đời. Cậu đã luôn là một phần quan trọng trong cuộc sống của tôi, dù tôi có phủ nhận thế nào đi chăng nữa.

Ngọc Trà đứng bên cạnh giường, khuôn mặt căng thẳng và mệt mỏi. Em nhìn tôi, đôi mắt đượm buồn.

"Em xin lỗi vì phải nói với chị chuyện này vào lúc chị chuẩn bị rời đi... Nhưng em biết rằng nếu không nói, chị sẽ hối hận cả đời." Trà khẽ nói, giọng như vỡ òa.

Tôi thấy đau đớn, hối hận, và cả sự giận dữ với chính bản thân mình vì đã để khoảng cách này hình thành giữa chúng tôi.

Ngọc Trà lặng lẽ đứng bên cạnh, không nói thêm lời nào, để tôi có không gian riêng bên Hân. Chúng tôi chờ đợi trong im lặng, cùng nhau hy vọng cho một phép màu.

Một lúc sau, tôi cảm nhận được sự chuyển động nhẹ nhàng của Hân. Đôi mắt cậu ấy khẽ mở, thoáng nhìn quanh với vẻ mơ màng.

"Hân..." Tôi nghẹn ngào, nhưng không thể thốt nên lời. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu ấy nhìn vào tôi.

Ngọc Trà vui mừng vội vã chạy đi báo bác sĩ. Nhưng khi Trà và bác sĩ quay lại, Trà lại thấy tôi bỏ đi ra khỏi phòng bệnh. Em sững lại, đôi mắt đầy thắc mắc, nhưng tôi không dừng lại để giải thích. Tôi lạnh lùng bước đi với không chút ngoảnh lại.

Khi Ngọc Trà và bác sĩ bước vào phòng bệnh, em gọi tên Hân với sự háo hức. Nhưng ngay lập tức, em nhận ra có điều gì đó không ổn. Hân nhìn họ với ánh mắt trống rỗng, bối rối, như thể không hề nhận ra những người đang đứng trước mặt.

"Hân, chị sao rồi?" Trà hỏi, giọng run run, vừa lo lắng vừa mong chờ.

Hân khẽ nhíu mày, nhìn Trà và bác sĩ, rồi nhìn quanh căn phòng như thể mọi thứ xung quanh đều xa lạ.

"Em... là ai?" Hân thì thầm, giọng yếu ớt nhưng đầy vẻ bối rối. Câu hỏi đơn giản ấy như nhát dao cứa vào tim Trà.

"Chị... không nhớ em sao? Em là Trà đây mà! Chị em mình..." Trà nghẹn lại, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi.

Bác sĩ tiến đến, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Trà, ra hiệu cho em lùi lại một chút. Ông quay sang hỏi Hân vài câu đơn giản, kiểm tra phản ứng của cô. Hân trả lời chậm rãi, giọng nói lạ lẫm, xa cách.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Hân hỏi, giọng càng thêm mơ hồ.

Ngọc Trà sững sờ, đôi mắt em đầy nỗi đau đớn. Bác sĩ quay sang nhìn em, khẽ lắc đầu.

"Có vẻ như cú va chạm đã ảnh hưởng đến trí nhớ của cô ấy. Hiện tại, cô Hân đang mất trí nhớ tạm thời. Chúng ta cần thời gian và sự chăm sóc đặc biệt để giúp cô ấy hồi phục"

Trà đứng lặng, trái tim như vỡ vụn. Chị gái mà em yêu thương nhất, người đã cùng em trải qua bao kỷ niệm, giờ đây không còn nhớ gì về em, về những ngày tháng hai chị em đã bên nhau.

Hân cũng đã không còn nhớ gì về Trí – về mối tình mà họ đã cố gắng giữ bí mật và bảo vệ. Trong lòng Trà dâng lên cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa đau xót.

Thật độc ác nếu tôi nói rằng thật may mắn vì cậu đã mất đi trí nhớ. Ngay khoảnh khắc đó, thay vì nhận ra tôi, cậu chỉ nhìn tôi như một người xa lạ và hỏi:

"Cậu là ai"

Câu hỏi ấy đâm thẳng vào lòng tôi, nhưng thật kỳ lạ, cùng với nỗi đau còn có một chút nhẹ nhõm. Có phải thật nhẫn tâm không khi tôi thấy, trong cái mất mát này, có chút gì đó giống như một sự giải thoát?

Tôi biết đó là suy nghĩ ích kỷ. Bởi lẽ tôi vẫn yêu cậu, yêu Hân của ngày trước, nhưng cũng đau đớn biết rằng tình yêu ấy không dễ tồn tại trong cái thế giới đã từ chối chúng ta. Và bây giờ, khi cậu không còn nhớ nữa, tôi lại tự hỏi: Phải chăng đây là cơ hội để cậu có một khởi đầu mới, không bị ám ảnh bởi quá khứ chúng ta đã cùng nhau trải qua?

Trước khi cậu kịp nhận ra, tôi quyết định. Không một lời, tôi bước ra khỏi phòng, để lại cậu với những suy nghĩ còn dang dở và nỗi đau âm ỉ trong lòng. Mỗi bước chân rời đi nặng nề như thể tôi đang từ bỏ điều quan trọng nhất đời mình.

Một ngày trước khi rời khỏi Hà Nội. Bồi hồi, Hân đã đứng lại ở trước cửa sổ phòng bệnh và đưa tay đỡ bầu ngực bên trái mình. Tim đập rộn ràng, trĩu nặng. Một nhành hoa phi yến trắng, ai đã đặt trịnh trọng trước cửa sổ phòng Hân?

Ai đã đặt nhành hoa này? Điều đó lúc này chắc không phải là một câu hỏi Diệu Trí phải trả lời. Bởi vì, chính hoa lúc này mới là một thực thể ảo mộng đang cất tiếng nói. Nhành phi yến vừa mãn khai sắc trắng tinh khôi, mềm mại như lụa. Những cánh hoa trắng, khi nhẹ nhàng vẫy động, tạo nên hiệu ứng như những làn sóng mềm mại trên mặt hồ, gợi cảm giác bình yên và thư thái, rung rinh nhỏ như chiếc cúc áo tỏa trong không gian hẹp một niềm vui ấm áp và nhìn nó bỗng thấy có gì đó thật thầm kín và thiêng liêng. Hoa, có gì thầm thì kín đáo tự giãi bày hơn hoa? Có gì gây niềm cảm mến và hạnh phúc thật sâu kín bằng hoa! Hoa lương thiện, hoa cao quý; Hoa, sứ giả của bao niềm thương nỗi nhớ

Ngày hè năm đó, tôi như đứng im lặng giữa cái nóng oi ả. Không một giọt lệ, không một lời kêu gọi, chỉ lặng lẽ gửi cậu những lời chúc an yên, để cậu trở về với hạnh phúc của riêng mình.

Tôi bỏ lại tất cả, trở về nơi đã ra đi không một chút ngần ngừ. Khi đã ngồi yên vị trên phi cơ, nhìn xuống thành phố nghiêng chao dưới cánh máy bay, tôi thấy như vừa thả rơi những vụn tình rách bở.

Nắng Hà Nội gay gắt, chiếc phi cơ liệng chào lần cuối bãi đáp vừa cất cánh lên. Con sông Hồng lượn lờ chen trong gió. Tôi nghĩ gì đây, tôi nhớ gì đây, hình như chẳng còn chút gì để lại ngoài tấc lòng nhỏ nhoi đang tàn phai từ mỗi khắc bay đi...

À đúng rồi... có chứ...tôi chỉ tiếc là mình chưa được thưởng thức mùa thu Hà Nội.

Thế là mùa xuân không hẹn lại về. Mùa xuân vui tươi trải mình dưới gót giầy thiếu nữ. Cậu ơ hờ bước qua. Mùa xuân ơi! Da diết nhớ một ngày xưa cũ. Vẫn còn đây con đường nhỏ, những con phố từng quen thuộc.

Một năm trôi qua, hai năm cũng qua, những gì không muốn qua cũng qua.

Tôi thật là ngây ngô lắm chăng?

Hôm nay, đã nhiều năm trôi qua, có lẽ giờ này cậu đang hạnh phúc nơi quê nhà, vết thương lòng tôi dù đã lành, nhưng vẫn hằn sâu một dấu cắt, nỗi đau vẫn còn oằn tim mỗi khi nghĩ đến, kỷ niệm này như một lớp than hồng đang âm ỉ dưới tàn tro, chỉ một cơn gió thoảng qua thôi củng đủ làm nó bùng cháy làm rát bỏng tâm hồn và trái tim tôi. Với tôi tình yêu của tôi dành cho cậu to lớn biết bao, cao trọng biết bao, nhưng bây giờ cũng chỉ là một mối tình đơn phương.

Trái tim tôi không ngừng nhói đau, tôi đã khóc thật nhiều vì tình yêu nầy. Rồi cố vội dỗ dành con tim tội nghiệp của mình, có nỗi đau nào to lớn bằng nỗi đau tan vỡ một mối tình.

Để con tim thôi thổn thức, để tình đầu được ngủ yên trong một góc khuất trái tim, tôi đã phải đấu tranh rất nhiều, bằng công việc, bằng sách báo và dĩ nhiên bằng cả nước mắt nữa...

Tôi biết tôi sẽ phải dừng lại để trái tim thôi đớn đau và không còn rỉ máu nữa. Tình yêu của tôi và cậu lại mang lại cho tôi nhiều nước mắt, tôi là một người sống nội tâm, giàu xúc cảm, thủy chung, son sắc nên tôi biết từ nay tôi không thể đón nhận người khác, vì tôi không thể xóa sạch được hình ảnh của cậu trong trái tim mình.

Rồi cậu sẽ đón tình yêu khác với nguyện vọng của cậu, thật lòng tôi vẫn mong cậu được hạnh phúc biết bao, quá khứ đau buồn của cậu đã qua, tuổi xế chiều của cậu rất cần một người đàn ông bên cạnh sẻ chia, đó mới gọi là cuộc sống có sự công bằng của tạo hóa.

Tôi vẫn cầu chúc cậu được hạnh phúc, rất mong trong chọn lựa của cậu, đừng có một người nào thứ hai nào lập lại điệp khúc thương đau của chúng tôi.

Ngàn năm mây vẫn còn bay mãi, như trong trái tim tôi vẫn có cậu mãi trọn đời. Cảm ơn cậu đã cho tôi biết thế nào là một tình yêu đủ mật ngọt, đắng cay, và hơn thế nữa là tôi cảm nhận được hạnh phúc trong nỗi đau khổ vì tình.

Sau tất cả chúng ta như tháng Chạp và tháng Giêng. Thật gần nhưng cũng thật xa.

-----End-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top