Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hà Nội đẹp ở từng khoảnh khắc

Tôi ước được hôn cậu trong ánh bình minh rực rỡ, để tình yêu của chúng ta được mặt trời chiếu rọi và chứng nhận.

Sau khi lời tỏ tình bất chợt ấy thoát ra khỏi môi tôi, không khí giữa chúng tôi dường như thay đổi ngay lập tức. Ngồi đối diện cậu tại bàn ăn cùng gia đình, tôi không thể không cảm nhận được bầu không khí khác lạ bao trùm cả hai. Mọi thứ bỗng trở nên ngại ngùng, xa lạ, giống như chúng tôi không còn là chính mình của vài phút trước. Bàn ăn đầy những món ăn thơm phức, nhưng dường như tôi chẳng còn cảm giác gì về hương vị, chỉ còn cảm giác bối rối và căng thẳng tràn ngập.

Mọi người trong gia đình cậu vẫn vui vẻ trò chuyện. Tôi liếc nhìn cậu, đôi má cậu hồng lên, đôi mắt lúng túng không dám nhìn thẳng vào tôi. Cậu cố ý bận rộn với đĩa thức ăn trước mặt, gắp đi gắp lại mà chẳng thực sự đưa lên miệng. Tôi tự hỏi trong lòng: Liệu cậu đang nghĩ gì? Có phải sự ngượng ngùng này là dấu hiệu của sự chối bỏ, hay chỉ là cậu chưa sẵn sàng đối diện với cảm xúc mà tôi đã dũng cảm thổ lộ?

Mẹ cậu bỗng nhiên hỏi:

"Hai đứa sao thế? Bình thường nói cười rôm rả, mà hôm nay cứ lặng lẽ vậy?" Tôi giật mình, lòng bàn tay khẽ đổ mồ hôi.

"Dạ... hôm nay con hơi mệt" cậu trả lời bằng giọng nói nhỏ nhẹ, đưa tay gạt đi lọn tóc trên trán.

"Sáng nay đi dạo nhiều quá, chắc vì thế nên hơi đuối ạ"

Câu trả lời ấy nghe có vẻ hợp lý, nhưng tôi biết, cả hai chúng tôi đều hiểu nguyên nhân thực sự không nằm ở sự mệt mỏi về thể xác. Không khí giữa chúng tôi như một sợi dây căng thẳng, vừa mỏng manh vừa dễ vỡ. Tôi lặng lẽ gật đầu theo lời cậu, cố giữ nụ cười gượng gạo, nhưng trong lòng, cảm giác bất an ngày càng rõ rệt.

Bàn ăn hôm ấy không còn là nơi thoải mái như mọi khi. Mỗi hành động của chúng tôi dường như đều mang một trọng lượng kỳ lạ, dù đó chỉ là việc gắp một miếng rau hay rót nước vào ly. Mỗi lần tay tôi vô tình chạm vào tay cậu khi đưa tay gắp đồ ăn, cả hai đều vội vàng rút lại như thể có một dòng điện lướt qua.

"Cậu ăn thêm đi, đồ ăn ngon lắm đấy" cậu nói, giọng nói nhỏ nhẹ, như chứa đựng một điều gì đó không thoải mái.

"Ừ... cảm ơn" tôi đáp, mắt vẫn dán xuống đĩa thức ăn, không dám nhìn lên khuôn mặt cậu.

Bữa ăn kéo dài hơn bao giờ hết, và tôi cảm giác mỗi giây trôi qua như một thử thách lớn. Nhưng dù mọi thứ có phần bối rối và lúng túng, tôi cũng không thể phủ nhận cảm giác nhẹ nhõm bên trong mình. Lời tỏ tình đã được nói ra, và dù chúng tôi còn chưa biết phải đối mặt với nó ra sao, ít nhất tôi đã không còn giữ điều đó trong lòng mình nữa.

Sau bữa ăn, khi mọi người đã dần dần đứng dậy, tôi và cậu vẫn ngồi lại đôi chút. Không ai nói gì thêm, nhưng tôi biết, trong sự im lặng đó, chúng tôi đang cố gắng hiểu bản thân và cảm xúc của mình. Những lời chưa nói vẫn lơ lửng trong không gian, nhưng cả hai chúng tôi đều biết rằng có một sự thay đổi đã bắt đầu.

"Cậu..." tôi khẽ lên tiếng, nhưng rồi lại ngừng lại. Tôi không biết liệu mình có nên tiếp tục, hay chờ đợi cậu nói trước.

Cậu không quay lại, chỉ khẽ mím môi rồi thở dài, ánh mắt vẫn xa xăm như thể đang trốn tránh một thực tại mà cả hai đều chưa sẵn sàng đối diện.

"Tớ... không biết nói gì lúc này... tớ cần thời gian" cậu thì thầm, giọng nói của cậu vang lên nhưng nhỏ bé trong không gian tĩnh lặng, như thể chỉ đủ để tôi nghe thấy.

Tôi khẽ gật đầu, lòng trĩu nặng. Lời tỏ tình đã được nói ra, và giờ đây chúng tôi phải chờ đợi. Nhưng chờ đợi để làm gì? Tôi không chắc liệu câu trả lời của cậu có làm thay đổi điều gì không, nhưng tôi biết một điều: từ giờ, không còn gì có thể giống như trước nữa.

Đã một tuần trôi qua kể từ khi tôi thốt lên ba chữ ấy, và trong từng khoảnh khắc trôi qua, tôi luôn chờ đợi câu trả lời của cậu. Tôi không biết liệu cậu có đang nghĩ gì, cảm thấy gì, hoặc có khi nào cậu đang tìm cách lảng tránh tôi.

Tôi đã tự nhủ không nên vội vàng, để cậu có thời gian suy nghĩ, nhưng càng chờ đợi, sự mơ hồ và bất an càng đè nặng. Những lần đứng trước cửa phòng cầu, những lần tôi định gõ cửa nhưng rồi do dự. Tôi không muốn tạo thêm áp lực cho cậu, nhưng nỗi lo sợ rằng cậu sẽ mãi mãi im lặng lại làm tôi không thể yên lòng.

Cảm giác bị bỏ rơi, bối rối, và mất mát cứ ám ảnh trong tôi suốt những ngày qua. Tiếng gõ cửa vang lên nhẹ nhàng nhưng vang vọng trong tôi như một lời thách thức. Tôi đợi, lòng nặng trĩu, rồi cửa mở.

"Hân à... tớ xin lỗi"

Cậu im lặng, đôi mắt tránh đi một chút.

"Tớ... tớ khổng biết điều gì đã khiến tớ hành động như vậy. Tớ khổng mốn mất cậu, nhưn tớ biết mình đã sai. Tớ chỉ mốn cậu hiểu rằng tớ thậc sự quan tâm đến cậu, nhưng có lẽ tớ đã nhầm lẫn giữ tình bạn và những cảm xúc khác"

"Tớ không thể vờ đi rằng tớ có tình cảm với cậu"

Hân bắt đầu, đôi tay cậu xiết chặt vào nhau.

"Nhưng... tớ không làm lơ đi rằng mọi thứ giữa chúng ta sẽ dễ dàng trong cái thế giới này. Thế giới mà người ta vẫn còn định kiến, vẫn còn quá nhiều sự phân biệt với những ai có tình cảm như chúng ta"

Tôi đã mong đợi một lời từ chối, hoặc ít nhất là sự bối rối, nhưng không phải là sự thật đau đớn mà Hân vừa chia sẻ.

"Tớ không nói chúng ta không thể. Nhưng tớ muốn cậu hiểu rằng chúng ta sẽ phải đối diện với rất nhiều thứ. Không chỉ là ánh nhìn, không chỉ là lời đàm tiếu. Mà còn là sự cô đơn, sự phủ nhận từ những người mà chúng ta yêu thương, từ xã hội, từ gia đình. Liệu chúng ta có sẵn sàng đối mặt với tất cả những điều đó không?"

Tôi nhìn Hân, lòng tôi tràn đầy đau đớn và mâu thuẫn. Tôi không muốn mất cậu ấy, nhưng tôi cũng không thể làm ngơ trước thực tế mà cậu ấy vừa vạch ra.

"Nhưng tớ sẽ khổng bao giờ ngừng yêu cậu" tôi nói, giọng khẽ nhưng chắc chắn.

Hân nhìn tôi, đôi mắt cậu đỏ lên vì nước mắt kìm nén. Cậu không trả lời, nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi biết chúng tôi đều cảm nhận được sự đau đớn của hiện thực và sự ràng buộc của tình yêu. Một tình yêu mà có lẽ sẽ không bao giờ được thế giới chấp nhận, nhưng vẫn mãi mãi là sự thật trong lòng chúng tôi.

"Trên tình bạn dưới tình yêu... Nghe như một lối thoát, nhưng cũng rất mơ hồ. Liệu chúng ta có thể thực sự duy trì được thứ tình cảm đó không, khi trong lòng đều biết rằng tình yêu vẫn tồn tại?"

Câu hỏi của Hân khiến tôi im lặng, như chạm vào đúng nỗi lòng đang giằng xé trong tôi. Làm sao chúng tôi có thể cân bằng giữa hai thái cực ấy? Có lẽ không ai biết câu trả lời, vì cảm xúc thường không theo bất kỳ quy tắc nào.

"Chúng mình có thể thử" tôi nói, nửa như tự trấn an, nửa như hy vọng.

Nhưng rồi...

"Tớ... đã nghĩ rất nhiều về chúng ta" tôi bắt đầu, cố gắng nói ra điều đã gặm nhấm trong lòng mình suốt thời gian qua.

Hân khẽ quay đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi, nhưng không nói gì. Chỉ cần ánh mắt đó thôi cũng đã khiến tim tôi đập nhanh hơn.

"Cậu biết khổng, tớ... tớ cảm nhận được mối quan hệ này đã đi xa hơn những gì chúng ta dự định. Tớ cảm thấy..." Tôi ngập ngừng, cố gắng tìm từ ngữ thích hợp.

"Cảm thấy sao?" Hân hỏi, giọng cậu trầm và nhẹ nhàng, nhưng có gì đó ẩn chứa trong đôi mắt.

"Tớ cảm thấy chúng ta đã vượt qua giới hạn" tôi nói thật, cố gắng giữ bình tĩnh.

Hân im lặng một lúc, rồi hít một hơi thật sâu.

"Ừ, tớ cũng biết. Tớ không thể chối bỏ cảm giác này. Mỗi lần ở bên cậu, tớ cảm thấy thoải mái, an toàn... nhưng cũng có gì đó khác lạ. Tớ không thể kiểm soát được nữa."

"Nhưng Hân à... chúng ta đã từng thỏa thuận rồi. Chúng ta đã hứa sẽ không để tình cảm này đi quá xa"

"Nhưng... tình cảm đâu phải thứ mà chúng ta có thể dễ dàng điều khiển, đúng không?" Hân quay lại nhìn tôi, ánh mắt có chút bất lực.

Tôi khẽ gật đầu, tim nhói lên vì những lời Hân nói.

"Nhưn Hân à. Tớ lo rằng, nếu chúng ta khổng dừng lại bây giờ, cả hai sẽ phải đối mặt với những hậu quả chưa sẵn sàng."

"Cậu nghĩ tớ không biết sao?" Hân khẽ nói, giọng run run.

"Vậy... chúng ta phải làm sao đây?" Tôi hỏi, cảm thấy lòng mình như bị kéo căng bởi những mâu thuẫn.

Hân im lặng, ánh mắt cậu đong đầy nước mắt mà cậu cố giấu. Rồi bất ngờ nói:

"Có lẽ... có lẽ chúng ta chỉ nên để mọi thứ tự nhiên. Nếu không thể ngăn lại, thì tớ nghĩ rằng chúng ta nên đối diện với nó."

"Đối diện với đìu gì?"

"Với tình cảm này thay vì tiếp tục trốn tránh, tại sao chúng ta không thử chấp nhận nó, dù chỉ một lần?" Hân đáp 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top