Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo đúng lời hứa 2/9 ra chap ms

P/s: dạo này có nhiều ý tưởng nên Usa muốn ra truyện tên Mộc Lan Trắng, mn ủng hộ ko?

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Syaoran bước ra sân khấu đầu tiên, cảnh này là cảnh trong tòa lâu đài trước khi bị phù phép, trông điệu bộ anh cứ như vừa bị khảo cung, nhăn nhó hết cỡ.Giọng Tomoyo dẫn chuyện nổi lên:- Ngày xưa có một chàng hoàng tử đẹp trai, giàu có nhưng rất kiêu căng sống trong một tòa lâu đài cổ với gia nhân và một số tướng thân cận...đêm nay là ngày sinh nhật của hoàng tử, nhưng mà...- Đem hết ra! Nhanh! Ta ko cần những thứ vô vị đó! Cút hết đi!- Syaoran diễn tốt quá đi! Naoko trầm trồ.Sakura gượng cười theo, hay gì chứ, anh ta đang giận cá chém thớt thì đúng hơn! Mà mọi người cũng khá sáng suốt khi giao hắn vai này, kiêu căng, ngạo mạn, xí!Vài phút sau, màn khép lại, màn một kết thúc...- NakSyaoran chìa cho Sakura lon nước ngọt- Uống đi, cho bớt căng thẳng, tí nữa lên mà bể dĩa là uổng công nãy giờ tui diễn xuất đó!- Xì! Sakura lè lưỡi lêu lêu- Anh mà diễn tốt cái gì chứ! Anh vốn bản tính như vậy mà, kiêu ngạo, hung hăng- Tôi...đâu có...thiệt hả?...Syaoran ấp úngHoeeeee....Hình như Sakura hoa mắt hay là Syaoran vừa đỏ mặt lúng túng nhỉ?- Anh buồn hả?...Tôi chỉ nói chơi thui mà...Syaoran quay đi:- Tôi ko quan tâm! o0oSakura thận trọng bước ra sân khấu...- Sakura, lại đây giúp ta nào!Yamazaki (vai cha Sakura) gọi với.- Dạ!Hơ...lần đầu tiên lên sân khấu, trông Sakura sến dễ sợ luôn, tội nghiệp...Tomoyo lo lắng nhìn bạn mình vừa diễn mà vừa toát mồ hôi hột, trông thật khổ sở!Syaoran nhìn cô diễn mà cười hoài. Mọi người nhìn anh ngờ ngợ:- Căng thẳng quá hóa điên hả?- Cô ta...hôhôhô...mắc cười quá...hôhôhô...Khán giả ở dưới cũng vậy, nhìn Sakura tủm tỉm cười hoài.Syaoran nói với mọi người:- Thế này nhé, lần sau diễn kịch con gà sắp chết thì mời cô ta diễn vai con gà, bảo đảm ăn khách cực...hôhô...Lúc đầu có lẽ vậy, nhưng càng về sau, Sakura đã bình tĩnh hơn, diễn xuất đã có phần tiến triển. Syaoran cũng ko nói gì, đôi khi chỉ nhìn cô tủm tỉm cười, nụ cười trẻ con!Màn tiếp theo là cảnh hai người khiêu vũ với nhau trong đại sảnh lớn nguy nga với hàng vạn ánh nến lung linh trông rất lãng mạn...Sakura mơ màng nhìn khung cảnh đó, ko hề biết mình đang diễn kịch và Syaoran đã đứng bên cạnh cô, nghiêng tay mời...Sakura nhìn sâu vào mắt Syaoran, đồng tử của anh màu nâu hổ phách mơ màng như phủ sương trông thật đẹp, tóc mái hơi rủ xuống, trông rất lịch lãm...Sakura bất giác đưa tay mình đặt lên tay anh...Sakura đưa người theo điệu nhạc, bản Sonat ánh trăng ngọt ngào kéo cô vào thế giới đẹp kì diệu, ở đó chỉ có cô..và Syaoran, ánh mắt mơ màng phủ hơi sương mát lạnh của anh nhìn sâu thật lâu vào đôi mắt xanh ngọc bích long lanh của cô...Cô cứ thế bước đi, quên mất bản thân mình...Tưởng tượng như mình là nàng công chúa của ánh trăng kiều diễm đang rất hạnh phúc cùng hoàng tử của riêng mình, Sakura vẫn nhìn vào đôi mắt phủ sương ấy, vẫn nhảy theo điệu nhạc du dương phát ra từ chiếc dương cầm...Syaoran nghiêng người, kịp đón lấy Sakura xoay vài vòng rồi lại nằm gọn trong bàn tay anh. Họ nhảy...như ko là chính họ nữa, chỉ có người đẹp và chàng hoàng tử dưới lốt con quái vật và hai trái tim nóng ấm hạnh phúc.Syaoran thả tay cô, khẽ gọi thật nhỏ:- Sakura!- Uhm?Sakura giật mình thoát khỏi cơn mê, chợt thấy tim đập rất mạnh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô lắc đầu, có xua tan ý nghĩ vừa rồi, gì chứ, mình thik anh Yukito, ko thể để tim đập mạnh trước mặt người con trai khác!Syaoran nhíu mày:- Nàng ko sao chứ?- Uhm...em ko sao!Syaoran kéo cô lại gần, bên cạnh cái bàn đặt bông hồng thần:- Ở bên ta..nàng hạnh phúc chứ?- Uhm, em rất vui, em ko sao đâu!Sakura vẫn tràn đầy ý nghĩ miên man khi thốt ra lời thoại đó...Cảm xúc lúc nãy là sao? Tại sao trong chốc lát, hình ảnh của anh Yukito lại biến mất? tại sao từ nãy giờ chỉ thấy hình ảnh Syaoran trong đầu mình??? Mày bị sao vậy Sakura???Sakura sắc mặt hơi kém, Syaoran vội cố kết thúc phần diễn của cô, đẩy cô vào trong.Màn khép lại...Phần tiếp theo là cảnh ở trong làng, Sakura và Syaoran ko phải ra diễn, mọi người đều lo lắng, sắc mặt của Sakura ngày càng tái nhợt.Sakura mệt mỏi ngồi thụp xuống đất, Syaoran bất ngờ nắm lấy tay cô lôi vào phòng vệ sinh nữ.Hoe? Anh ta làm gì vậy? Éc, tay đầy mồ hôi, tim mình lại thế nữa rồi...thình thịch...thình thịch...Syaoran đẩy cô vào trong, khép cửa lại:- Vào đó giải tỏa trong người đi!- Gì cơ? Sakura nhìn cánh cửa trước mặt đang đóng lại dần...Syaoran ngồi dựa vào cánh cửa ngăn cách anh và Sakura, thở dài:- tôi sẽ ở ngoài này chờ, cô cứ thoải mái trút căng thẳng đi!Sakura hắt nước vào mặt, tỉnh táo hẳn ra, cô ngồi xuống bên cánh cửa, nói vọng ra ngoài:- Cám ơn anh!- Hôm nay cô sao vậy? Cứ như con gà sắp chết dưới mưa vậy, hehe- Tôi...bỗng dưng thấy tim đập hơi mạnh...rồi mặt nóng lên...mỗi lần ra sân khấu...tôi ko hiểu...- Do Yukito?- Hoe? Thật ra Sakura chưa hề nghĩ đến, rằng Yukito ở dưới sân khấu dõi mắt theo cô.- Có lẽ vậy...Cô thở dài.Syaoran nhếch môi cười. Có vẻ trêu chọc nhưng cũng có vẻ đau khổ, khó mà tả lại cảm xúc của anh lúc ấy...Sakura mở cửa phòng bước ra, Syaoran té nhào xuống. Hix, ê mặt thật! Sakura bụm miệng cười đi thẳng về cánh gà. Syaoran bước ngay sau cô. Sakura chợt quay lại mỉm cười với anh:- Cám ơn cậu Syaoran! Vì đã ở bên tôi! o0oBuổi diễn hôm đó khá suông sẻ. Sakura đã phục hồi tinh thần rất tốt. Màn trình diễn thời trang được giới thiệu, Sakura trong bộ váy màu vàng nâu bước ra sâu khấu, uhm, ko nói cũng có thể bik, cô đang mang trong mình hơi ấm của mùa thu, đúng với chủ đề.Tomoyo nhìn bạn mình, Sakura chan đẹp quá đi! Kyaaaa!!! Oh?Syaoran ra sân khấu rồi, ngay sau Sakura, anh mặc bộ lễ phục trắng tinh trông như thiên sứ, nâng tay Sakura, đẹp quá đi, như là câu chuyện cổ tích vậy! Nhạc lên rồi, bài hát "tiệm bánh dâu tây", ngọt ngào, dễ thương...Các bạn khác cũng ra theo, ôi trông ai cũng lộng lẫy quá chừng, khán giả như chìm vào một khu vườn cổ tích ngọt ngào, đáng yêu. Buổi biểu diễn kết thúc thật tuyệt vời!!!! o0o9 giờ tối, quảng trường vẫn đông nghịt. Tiếp theo là tiết mục hợp xướng của Tomoyo.Nhạc cất lên, bài "nắm giữ ước mơ", các chị đưa người, đệm theo điệu nhạc...uhm..uhm..úhm..uhm...Tomoyo bước ra sân khấu trong bộ đồng phục tím nhạt, mũ nồi như thiên thần vậy, cả áo chàng nữa chứ. Dễ thương ghê! Eriol đứng trong cánh gà, im lặng nghe cô hát...Xuân về tới...ngàn hoa ngát hương...Hè sang cho nắng bôn ba nơi...trần gian...Uhm...Tiếng hát trong trẻo cất lên, cả khán đài như nín thở...Hay thật, có thể tưởng như quanh đây có ngàn tiếng chim hót líu lo, ngàn hoa khoe sắc, ngàn cơn gió lành thổi qua mát rượi...Tomoyo ơi, bạn dễ thương quá!Sakura khẽ nhắm mắt, chắp tay trước ngực, im lặng nghe tiếng hát cất lên...trong vắt...Syaoran nhìn Sakura cười, trông nhỏ đó như một thiên thần vậy, thiên thần trong ngày lễ hát mừng chúa giáng sinh ra đời, thuần khiết và trong sáng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top