Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Hi Thần lấy từ trong tủ ra một tấm chăn mỏng, mang đến phòng bên cạnh cho Lam Duyệt.

Lam Duyệt khoanh tay ngồi trên giường, tức giận phụng phịu.

Mỉm cười, Lam Hi Thần đặt chăn xuống, nhẹ nhàng vỗ trên lưng cậu, "Ngủ ngon, Duyệt nhi."

"Ngủ ngon, Trạch Vu Quân ......"

Lam Hi Thần đi ra khỏi gian phòng, Lam Duyệt thò đầu ra từ phía sau tấm bình phong, ánh mắt dõi theo hắn, "Trạch Vu Quân ngài cười cái gì ..... Đừng đi, con thấy ngài cười rồi!"

Ở gian phòng bên kia, giọng nói vang to truyền đến: "Ngủ ngon, Duyệt nhi!"

Hừ!

Lam Duyệt nặng nề ngã lại xuống giường, cánh tay nhét xuống dưới đầu, ngửa mặt nhìn trần nhà.

Đá chăn một cái.

Trạch Vu Quân là người xấu! Rõ ràng là đang cười nhạo mình.

...... Vì Điên sư phụ, Hàm Quang Quân ngay cả cậu cũng đuổi ra khỏi Tĩnh Thất!

Lúc Lam Vong Cơ dặn dò cậu ngủ qua đêm trong phòng Lam Hi Thần, cậu quả thực phải nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề!

Tĩnh Thất có hai cái giường, Lam Vong Cơ không hề nghĩ ngợi đá ngay cậu ra ngoài.

10 năm, cậu đã sống ở đó 10 năm ... Điên sư phụ mới tới có một ngày, đã chiếm lấy chỗ của cậu!

Đây là vấn đề bị đuổi ra khỏi Tĩnh Thất sao? Đây là ở trong lòng Hàm Quang Quân, cậu đã bị chèn ép văng ra ngoài nha!

Lam Duyệt kinh hãi, Lam Duyệt khủng hoảng ——

Điên sư phụ ...... hắn đến cùng là có bối cảnh gì??

Không phải chưa từng hoài nghi Điên sư phụ là một người đáng ngờ gì đó, tuy rằng Lam Duyệt đối với hắn có chút sùng bái, trong lòng cũng thích, nhưng dù sao thời gian quen biết không lâu, con người hắn lại ngả ngớn, miệng lưỡi ba hoa, đối với Lam Vong Cơ, cái gì cũng dám nói, vừa nhìn đã biết không phải người đứng đắn gì.

Nằm trong xe ngựa một ngày, Lam Duyệt đã khôi phục được một chút tinh thần, trên đường lại nhàm chán, bèn dựng lỗ tai nghe Ngụy Vô Tiện ríu ra ríu rít bên ngoài xe ngựa, nghe được những lời hắn nói với Lam Vong Cơ, cả người đều là khiếp sợ.

Điên sư phụ không hổ là Điên sư phụ, điên lên rồi thì ngay cả Hàm Quang Quân cũng dám chọc!

Hàm Quang Quân là người thế nào, Lam Duyệt không biết hay sao? Ban đầu ngay cả chuyện bái sư cũng có chút miễn cưỡng, thế mà trong nháy mắt, đã trực tiếp mang Điên sư phụ của cậu cả người lẫn lừa về Cô Tô, dọc trên đường đi tuy rằng lời lẽ lạnh lùng, nhưng Lam Duyệt trong lòng hiểu rõ, đối với Lam Vong Cơ mà nói, có thể được ngài ấy khoan dung chịu đựng khi ở bên cạnh, chứng tỏ người này khá được coi trọng. Lúc ấy không nghĩ kỹ, là bởi vì trong lòng Lam Duyệt cao hứng, Hàm Quang Quân cũng cảm thấy Điên sư phụ của cậu có bản lĩnh, là một người xứng đáng giữ lại bên người. Nhưng .... giữ lại bên người thì giữ lại bên người, tại sao lại ngủ trong Tĩnh Thất!

Vậy thì cũng quá mức coi trọng rồi!

...... Đêm dài đằng đẵng, cô nam quả nam ở chung một phòng, Hàm Quang Quân sẽ làm gì Điên sư phụ! A không phải, Điên sư phụ sẽ làm gì Hàm Quang Quân đây!

...... Không đúng, hai người bọn họ tại sao hợp nhau ngay lập tức như vậy! Còn sắp sửa đến mức chung giường chung gối luôn hay sao!

Trong đầu chợt xẹt qua một tia chớp, Lam Duyệt nhớ tới quyển《Bí phổ uyên uyên》Lam Vong Cơ giấu dưới gầm giường.

Bí phổ uyên uyên》là tác phẩm kiệt tác tập hợp Long Dương Xuân Cung, bên trong không chỉ có tranh vẽ Càn Nguyên và Khôn Trạch, còn có không ít cảnh hoan ái giữa Càn Nguyên và Càn Nguyên, đầu óc Lam Duyệt ong ong, suýt nữa ngã xuống.

Mấy người Lam Cảnh Nghi hộ tống Ngụy Vô Tiện đến Tĩnh Thất, Lam Duyệt liền len lén đi theo phía sau. Sau khi Lam Cảnh Nghi rời đi, Ngụy Vô Tiện cố gắng một hồi, cởi trói không được, bắt đầu mắng chửi người khác.

"...... Tiểu cũ kỷ là ai?"

Không nghĩ về chuyện này nữa! Lam Duyệt tự nhủ mình rất bận.

...... Tuy rằng hình như rất không muốn đến Cô Tô, càng không muốn ở bên cạnh Hàm Quang Quân, nhưng Điên sư phụ hắn ... hắn thông minh như thế, ai biết được hắn có ý đồ gì? Còn phải nói ư, đây là chiêu "Dục cầm cố túng" (muốn bắt phải giả vờ thả) được viết trong sách chứ gì! Sâu không lường được nha, câu dẫn Hàm Quang Quân thành bộ dạng gì luôn rồi, vừa trở về đã vội vàng mang vào Tĩnh Thất.

Hàm Quang Quân đã lên kế hoạch cho tối nay xong hết rồi đúng không! Đuổi cậu ra khỏi Tĩnh Thất, chính là để không vướng bận ha!

"Hàm Quang Quân nha ...... đây thực sự là ngài sao, ngài hẳn đã bị đầu độc rồi đi."

Lam Duyệt gần như sắp khóc ra rồi, hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn vào bên trong qua khe cửa sổ.

Không thể không nói, từ góc độ nam tử mà nói, Điên sư phụ đúng là có vẻ ngoài tuấn tú, dáng người cũng không tệ, khóe miệng tươi cười, mắt như hoa đào, khuôn mặt xinh đẹp, tuy là Càn Nguyên, nhưng lại có một vẻ phong tình không nói nên lời ......

Nam tử áo đen trong "Bí phổ uyên uyên" nhảy ra trước mắt, Lam Duyệt suýt nữa kêu lên.

Suy nghĩ xoay chuyển nhanh chóng.

...... Có lẽ, Hàm Quang Quân thật sự thích kiểu này nha!

"Khoan đã ......"

Một ý tưởng chưa từng có ào tới như một cơn lốc ——

Có lẽ, Điên sư phụ chính là tình nhân bí ẩn kia của Hàm Quang Quân á!

Tình nhân bí ẩn kia của Hàm Quang Quân á!

Tình nhân bí ẩn á!

Tình nhân á!

Á!

Lời này vang lên vọng lại mấy lần, cả người Lam Duyệt đều thấy không khoẻ.

"Bình tĩnh nào! Không nghĩ lung tung!"

Tặng cho mình một cái bạt tai thật mạnh, Lam Duyệt buộc mình phải tỉnh táo lại, mắt dán vào khe cửa, quyết định quan sát thêm một lát nữa mới có thể kết luận.

Điên sư phụ cũng không hổ là Điên sư phụ, không bao lâu đã tìm được hầm rượu nhỏ dưới sàn nhà Hàm Quang Quân.

...... Ái chà, không xong!

Đêm trước khi xuất phát đi Mạc gia trang đã làm chuyện tốt gì, Lam Duyệt đều nhớ rõ, chân tay rón rén đi ra ngoài.

Một lát sau, trong Tĩnh Thất quả nhiên truyền đến tiếng la phẫn nộ: "Ah! Phi ——! Tại sao đều là nước!"

Điên sư phụ cũng nổi giận lên, lập tức lao ra khỏi Tĩnh Thất, cũng may hắn bị kết giới bắn xuống trở lại, bằng không Lam Duyệt cũng sợ hắn tức giận quá chạy đi mất. Nếu Điên sư phụ đi rồi, cậu cũng rất không nỡ.

Giờ phút này trong lòng cậu chính là mâu thuẫn như vậy.

"Hàm Quang Quân nhiều tiền, kêu ngài ấy mua cho ngươi đi. Tức giận như vậy làm gì.", vì thế Lam Duyệt trốn sau lưng bình luận.

Đi theo phía sau Ngụy Vô Tiện vài vòng, Lam Duyệt đã đi tới Suối nước lạnh.

"...... Cái gì, chẳng lẽ Điên sư phụ cũng muốn tu luyện? Làm thế nào hắn biết có nơi này? Hắn đã từng tới Vân Thâm Bất Tri Xứ sao?"

Chân trước Ngụy Vô Tiện nhanh nhẹn bước đi, chân sau của cậu vững vàng theo sát.

Rất nhanh, xuất hiện cảnh tượng càng kỳ quái hơn.

Điên sư phụ quả nhiên có hứng thú với Hàm Quang Quân! Bám đằng sau bụi cỏ nhìn rất mê mẩn nha!

...... Ơ! Thân thể Hàm Quang Quân bị hắn nhìn thấy hết rồi!

Úi chà! Bị tóm rồi!

Không được, đi hướng này kìa!

Lam Duyệt vội vàng chạy về phía trước, lập tức xui xẻo đụng phải môn sinh tuần tra, môn sinh đưa cậu đến Hàn Thất, giao cho Lam Hi Thần xử lý.

Lập tức chép phạt gia quy một lần ở chỗ Lam Hi Thần, vừa chép, Lam Duyệt còn vừa hỏi thăm một trận, "Trạch Vu Quân, ngài có biết Hàm Quang Quân trước đây quen biết Điên sư phụ không? ...... Chính là Mạc Huyền Vũ, vị khách mà y vừa mang về."

Lam Hi Thần nói ngài ấy không biết, nheo mắt cười nhìn Lam Duyệt, kêu cậu tự mình đi hỏi Lam Vong Cơ. Sau đó lại nói, cậu và Mạc Huyền Vũ nhất định sẽ ở chung rất tốt, hơn nữa, còn vô cùng thần bí nói, Lam Vong Cơ và Mạc Huyền Vũ chắc là cũng sẽ ở chung không tệ đâu.

...... Chứ gì nữa! Đều đã ở chung trong một căn phòng luôn rồi, còn có thể không tốt sao!

Trong nhất thời cũng không biết là nên lo lắng Hàm Quang Quân bị Điên sư phụ làm ô uế, hay là lo lắng Điên sư phụ bị Hàm Quang Quân ăn sạch sẽ nữa, tuy rằng quan hệ giữa bọn họ tốt đối với Lam Duyệt mà nói cũng không phải là chuyện xấu gì, nhưng mà ......

Bọn họ tốt đẹp rồi, cậu làm sao đây?

Sau này cậu cứ lưu lạc đến ngủ với Trạch Vu Quân sao? Tuy rằng giường ở Hàn Thất này không tệ, so với Tĩnh Thất còn mềm hơn một chút, nhưng mà ......

Một câu nói của bạn tốt Lam Tiên Tiên từ sâu trong trí nhớ bật ra: "Hàm Quang Quân mà có vợ rồi, còn cần nhóc thúi nhà ngươi làm cái gì?"

Có vợ rồi, còn cần nhóc thúi nhà ngươi làm cái gì?

Cần nhóc thúi nhà ngươi làm cái gì?

Nhóc thúi làm cái gì?

Làm cái gì?

Cái gì?

Lam Duyệt che lỗ tai ong ong, lại nhắm chặt mắt lại, nhưng cho dù nhắm mắt lại, cũng có thể thấy rõ hình ảnh Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện tình nồng ý mật, sau đó, là hình ảnh đồ đạc của mình từng món từng món bị ném ra khỏi Tĩnh Thất.

"A!"

Lam Duyệt kêu thảm một tiếng, từ trên giường lăn xuống.

***

Lam Duyệt bám vào cửa chính đóng chặt của Tĩnh Thất để nhìn.

Rất tốt!

Hàm Quang Quân thủ thân như ngọc!

Không được!

Điên sư phụ đã sờ qua rồi!

...... Đáng ghét, góc độ này bị tấm bình phong che mất tiêu!

Nhưng cậu rõ ràng không nhìn lầm, Ngụy Vô Tiện ở trong phòng sờ soạng khắp nơi một hồi, rồi sờ đến gian phòng hiện tại Hàm Quang Quân đang ngủ!

...... Lam Duyệt trong lòng sốt ruột nha, Hàm Quang Quân tại sao không nhúc nhích! Ngài ấy ngủ rồi à?

Không đúng, Hàm Quang Quân từ khi nào để cho người ta chạm vào giường? Trước kia cậu còn nhỏ, muốn dính lấy ngủ cùng Hàm Quang Quân, buổi tối lén lút chạy lên giường ngài ấy, có lần nào không bị xách cổ áo ném trở về?

Đây, đây hai người đã xếp chồng lên nhau luôn rồi, Hàm Quang Quân có thể không phát hiện ra hay sao?

Ngài ấy đây là ... ngầm đồng ý đó hả!

Thật tức quá mà!

Tại sao Điên sư phụ có thể còn mình không thể??

Hàm Quang Quân quá thiên vị rồi ......!

Dưới ánh nến ái muội, hai thân ảnh trên tấm bình phong càng lúc càng gần, hai cái đầu cũng càng ghé sát lại, cho đến khi ......

Bàn tay Lam Duyệt bám trên cánh cửa chảy đầy mồ hôi, miệng há to tối đa, mắt nhìn muốn xuyên thủng ——

Môi! Xếp chồng lên nhau á??

"Ah ——!."

Rầm! Đêm khuya yên tĩnh âm thanh đầu đập vào cửa vang thật to, đùng đùng! Nửa thân trên của Lam Duyệt ngã nhào tới trước.

Eo đập một cái vào ngạch cửa, cả người tê tái, một tiếng "Ai da" vừa định thốt ra khỏi miệng, đã bị chính cậu nuốt vào.

"Ui ui!" Đau đến nỗi cậu phải kêu lên thảm thiết.

Sau đó, cậu đau khổ phát hiện ra rằng cậu không thể đứng dậy.

Không lên không xuống, không tiến không lùi, kẹt ngay ngưỡng cửa.

Động tĩnh này, người bên trong lập tức hành động.

Tiếng bước chân dần dần đến gần, trái tim Lam Duyệt đập thình thịch, một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên trên đầu:

"...... Lam Duyệt?"

Lam Duyệt che mắt lại: "Xin lỗi Hàm Quang Quân! Hàm Quang Quân con không phải cố ý! Hình ảnh hai người xếp chồng lên nhau hôn môi con không hề nhìn thấy gì hết! Chuyện hai ngươi không mặc quần áo, da kề da ngủ chung con cũng không biết! Con ... con bị đau bụng, chóng mặt, ù tai, ah, con có thể sắp chết, ah, đây là đã chết luôn rồi."

Lam Duyệt trợn mắt lên, đầu vùi trên mặt đất, lưỡi thè ra khỏi miệng.

Lam Vong Cơ: "......"

***

Một lát sau, Lam Duyệt đoan chính ngồi trên chiếu, một bàn tay vươn ra được Lam Vong Cơ cẩn thận nắm lấy.

Tất cả đèn trong Tĩnh Thất được thắp sáng lên, Ngụy Vô Tiện ngồi đối diện hai người, thắt lưng thẳng tắp, mắt không chớp, hai tay quy củ đặt trên đầu gối, sắc mặt nghiêm túc.

Trong Tĩnh Thất không có ai nói chuyện, đều im lặng chờ Lam Vong Cơ bắt mạch xong.

Lam Duyệt một bên giả bộ yếu ớt, một bên len lén ngắm Ngụy Vô Tiện, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người.

Quần áo còn mặc, chỉ trong khoảng thời gian chút xíu này, hẳn là không phải vừa mới mặc vào đấy chứ?

Ngụy Vô Tiện đảo tròng mắt nhìn về phía Lam Duyệt, một tay kéo cổ áo mình lên ......

Phát hiện không có chỗ nào có thể kéo được, quần áo mặc nghiêm chỉnh như vậy, chính hắn cũng ngạc nhiên.

Ánh mắt Lam Vong Cơ hạ xuống, thoáng liếc về phía đó một cái không thể phát hiện ra, Ngụy Vô Tiện vội vàng để tay lên.

"...... Xem ra Điên sư phụ còn chưa thành công. Nhưng cái đầu đầy ý tưởng sai trái, chắc chắn đang nghĩ lúc nào đá ta đi, thì sẽ tiếp tục làm thế này thế kia với Hàm Quang Quân chứ gì."

Lam Duyệt vì thế đưa ra kết luận, âm thầm động não.

Nhìn hắn như vậy, giả vờ đoan trang hiền thục thuần lương vô hại, quả thực là giấu đầu lòi đuôi.

Ai mà không biết hắn vừa làm chuyện tốt gì ......!

Hàm Quang Quân hồn phách bị câu đi hết rồi, nếu không phải ta tới kịp thời ......

"Cái gì tới kịp thời?"

Giọng nói trầm trầm vang trên đỉnh đầu mình, Lam Duyệt ngơ ngác, tâm tư vội thu lại.

Giật mình một cái: "Dạ??"

Thôi chết, nói ra lời trong lòng rồi.

Lam Vong Cơ rút tay về, nhìn cậu há hốc miệng, bộ dáng lúng ta lúng túng, làm như cũng không định truy cứu, bình thản nói: "Thuốc của ngươi đã uống hết chưa?"

Lam Duyệt nói, "..... Thuốc, à, hình như uống hết rồi."

Lam Vong Cơ nói: "Bạch Chỉ Quân không đưa thuốc mới sao?"

Bạch Chỉ Quân là y tu hàng đầu của Vân Thâm Bất Tri Xứ, trước kia chăm sóc Lam Vong Cơ, bây giờ lại chăm sóc Lam Duyệt.

Lam Duyệt lắc đầu: "Không có, Bạch Chỉ Quân sắp làm phụ thân, hai tháng nay đều lo chăm sóc cho nương tử."

Diễn xuất có chút cường điệu, nhưng những lời Lam Duyệt nói là thật, thân thể cậu quả thật bị bệnh, Chiêu Hồn trận bị mất không ít máu, lại đi đường xóc nảy mấy ngày, đúng lúc thuốc uống bình thường của cậu đã uống hết, cả người liền có chút yếu sức. Không khoẻ thì không khoẻ, liên quan đến thân thể cậu, Lam Vong Cơ cũng sẽ không nổi giận vì cậu nửa đêm gõ cửa, nhưng thằng nhóc này, lén la lén lút không biết làm cái gì.

Ngoài miệng không nói, Lam Vong Cơ ít nhiều cũng đoán được nguyên nhân, không vạch trần ngay, chỉ nói: "Ta sẽ lấy vài thang thuốc cho ngươi, uống tạm mấy ngày, hai ngày nữa ta đi tìm Bạch Chỉ Quân nói chuyện, lại phối cho ngươi thêm ít thuốc viên."

Dứt lời đứng dậy đi vào phòng trong, khoác áo khoác, ra khỏi Tĩnh Thất đi đến phòng thuốc.

Lam Vong Cơ vừa đi, Ngụy Vô Tiện lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Mới vừa rồi làm ra hành động như vậy, không một chưởng đánh chết mình ngay trên giường, đã là rộng lượng. Xui rủi thế nào, bị con trai y nhìn thấy, bắt gian ở trên giường, chuyện này chắc không nói cho mẹ nó biết đâu ha? Hại Lam Trạm quỳ ván giặt, mình còn có thể toàn vẹn rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ không?

Suy nghĩ một chút bộ dáng Lam Vong Cơ quỳ ván giặt đồ, Ngụy Vô Tiện lại thừ người ra.

Một lát sau, Lam Duyệt lặng yên không một tiếng động nhích tới, ở bên tai hắn nói: "Điên sư phụ, không phải ta nhiều chuyện, ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc có phải là tình nhân của Hàm Quang Quân không vậy?"

Ngụy Vô Tiện: "Hả?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top