Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng









Cả ngọn núi được bao phủ bởi một tầng mây mù mỏng manh, lớp tuyết trắng phía đằng xa lãng đãng rơi xuống trông như đang nối liền thành một dải lụa trắng. Ở một nơi nào đó mà mọi người không nhìn thấy, bầy chim sẻ líu ra líu ríu vui mừng gọi nhau, đàn chim khách chui rúc trong những chiếc tổ nhỏ đút mồi cho các chim non mới sinh. Ngọn núi vào lúc sáng sớm, không gian vừa náo nhiệt, nhưng lại có cảm giác yên tĩnh.

Chaeyoung ngoan ngoãn để Lisa đỡ từng bước đi xuống chân núi. Chaeyoung không còn chút hơi sức, chỉ còn cách đem toàn bộ trọng lượng cơ thể dựa hết lên người Lisa, vì thế Lisa lúc này mệt muốn chết. Jennie đi phía sau cũng mệt muốn chết, lên núi dễ nhưng xuống núi lại khó, khi nàng lên núi đã mệt nửa cái mạng, giờ xuống núi còn phải vác theo nhiều đồ đạc lỉnh kỉnh, mà Jennie còn mang giày cao gót nên khiến nàng càng thêm mệt bở hơi tai.

Sau hơn một tiếng đồng hồ, rốt cuộc ba người cũng ngồi được trên xe. Lisa thấy Jennie vô cùng mệt mỏi, nên bảo nàng ngồi băng ghế sau trông chừng Chaeyoung, sau đó nhanh chóng lái xe chạy trở về nhà.

Chaeyoung đã ngất xỉu không biết phương hướng từ lâu, khi dựa lên vai Jennie đã lập tức ngủ thiếp đi.

Về tới nhà, Lisa và Jennie liều cái mạng đem Chaeyoung đặt nằm lên giường. Lisa gọi điện thoại mời bác sĩ tới. Sau khi kiểm tra Chaeyoung hết một lượt, bác sĩ cắm một bình nước biển truyền cho nàng. Mí mắt Chaeyoung rất nặng không thể mở lên nổi, nàng không biết rốt cuộc chính mình đang ở nơi nào, mọi thứ đều mờ mịt mơ hồ không rõ ràng.

Lisa hỏi bác sĩ: "Em ấy có cần đến bệnh viện không?"

"Hiện tại thì không cần. May chị gọi tôi đến đây đúng lúc đấy. Cô ấy sốt cao đến 40.5 độ rồi, nếu cứ để mặc vậy có khi tối nay đã cháy hỏng người mất mạng chứ không giỡn đâu. Chờ hai bình nước biển này được truyền xong, chị kiểm tra xem cô ấy có hạ sốt được chút nào chưa? Nếu hạ được thì không cần truyền dịch, mấy ngày sau cứ uống thuốc đúng cữ là được, còn nếu không thấy hạ sốt, ngày mai còn phải tiếp tục truyền nước biển, đến lúc đó chị lại gọi điện cho tôi biết."

"Hiểu rồi. Thế còn cần phải chú ý thêm điều gì nữa không?"

"Cho cô ấy ăn mấy món thanh đạm chút, phải bắt cô ấy uống nhiều nước vào, và nhớ phải uống thuốc đúng giờ."

Sau khi để lại mấy hộp thuốc, bác sĩ liền ra về.

Jennie thấy Chaeyoung không có chuyện gì, thở phào nhẹ nhõm, lập tức gọi điện báo với Jisoo đã tìm thấy Chaeyoung, nói với cô sau khi hết giờ làm cứ đến thẳng nhà Lisa thăm Chaeyoung là được.

Sau khi nghe điện thoại xong, Jisoo lập tức đứng ngồi không yên, chỉ muốn thật mau chóng chạy đến thăm Chaeyoung, nhưng rồi suy nghĩ lại, Chaeyoung đã có Lisa ở bên chăm sóc, nếu như cô tỏ ra sốt ruột rồi cuống cuồng chạy tới thăm thì quá không phù hợp thân phận bạn bè hiện giờ. Nếu thật làm vậy, tình huống sẽ rất khó xử, không chỉ làm Lisa lúng túng, mà còn khiến Jennie khó chịu. Jisoo đau đầu suy nghĩ mãi, không thể làm gì khác ngoài miễn cưỡng nhịn xuống, quyết định chờ hết giờ làm mới chạy tới thăm Chaeyoung.

Jennie cất di động vào túi, rồi vội vàng chạy vào phòng dành cho khách trong nhà Lisa, chui vào trong giường, lập tức ngủ mê man.

Lisa cầm lấy di động của Chaeyoung loay hoay bật lên nhưng không thấy tín hiệu. Chẳng trách sao lại tắt máy, thì ra di động hỏng mất rồi. Chắc ngày mai sẽ ra ngoài mua cho em ấy một cái mới.

Lisa để di động xuống bàn, rồi đến nằm nghiêng trên giường, vòng tay qua eo ôm Chaeyoung. Sốt cao đến hơn bốn mươi độ, chắc Chaeyoung cảm thấy khó chịu lắm nhỉ? Cô dịu dàng hôn từng cái lên từng tấc da thịt trên mặt Chaeyoung, rốt cuộc trong lòng cô mới từ từ có lại sự an tâm.

Lisa ôm lấy Chaeyoung nhắm mắt ngủ một chút. Quả thật cô đang quá mệt mỏi, Chaeyoung mất tích mấy ngày, cô cũng mất ngủ mấy ngày, trái tim hầu như lúc nào cũng căng thẳng như đang thiếu mất một góc nào đó. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được loại giày vò như thế trong cả đời này. Ngay khoảnh khắc cô ôm Chaeyoung vào trong ngực, Lisa biết, cuối cùng cũng coi như cô không cần phải mất ngủ.

Lisa chỉnh đồng hồ báo thức xong mới chợp mắt. Cô còn phải canh bình nước biển cho Chaeyoung để còn rút kim ra, nên không thể ngủ quá say.

Đồng hồ báo thức vang lên, Lisa nhanh chóng ngẩng đầu nhìn bình dịch truyền, vẫn còn gần nửa bình, nhưng cô không dám ngủ tiếp. Còn gần nửa bình tức là cũng đã gần sắp xong, vẫn nên thức canh đi.

Lisa sờ trán Chaeyoung. Chỉ âm ấm, chứ không nóng phỏng tay như hồi nãy, có vẻ như nhiệt độ đã hạ xuống một ít.

Chỉ mười mấy phút sau, bình nước biển cũng được truyền hết. Lisa cẩn thận gỡ kim tiêm ra, động tác vô cùng nhẹ nhàng và chuẩn xác, chỉ lo làm đau Chaeyoung.

Chaeyoung chậm rãi tỉnh dậy, đầu óc nhất thời trống rỗng, vài giây sau mới dần tỉnh táo. Mùi hương quen thuộc, con người quen thuộc, lại trở về nhà rồi sao? Chaeyoung âm thầm than thở.

Lisa thoa bông gòn tẩm thuốc sát trùng trên lỗ kim đâm ở cánh tay Chaeyoung, hỏi: "Chị làm đau em sao?"

Chaeyoung lắc đầu.

Lisa thở phào nhẹ nhõm, rồi quay đi rót cốc nước cho Chaeyoung. Chờ nàng uống xong hết, lại hỏi: "Em muốn ăn gì không?"

"Không đói bụng lắm, không muốn ăn."

"Vậy lát nữa chị mới đi nấu cơm, giờ em phải cố uống nước nhiều vô." Lisa lại đưa một ly nước khác cho Chaeyoung, đợi nàng uống xong, mới nằm xuống sát bên người Chaeyoung, "Ngày đó chị không nên bộc phát cơn tức giận lớn như vậy, rồi nói ra mấy câu nóng giận vô nghĩa. Nhất định đã làm em rất tổn thương rồi phải không? Chị sai rồi, đừng trách chị nữa, có được không?"

"Chị đã đồng ý với em, vĩnh viễn không nói ra hai chữ chia tay, thế nhưng cuối cùng chị vẫn nói ra." Khóe mắt Chaeyoung trượt ra một giọt lệ, nàng đưa tay lau, rồi mới nói tiếp, "Em không biết những lời nói đó của chị là nói ra trong lúc nóng giận, hay vẫn là lời nói thật lòng mà chị luôn nghĩ tới và cất giấu trong tiềm thức, cho nên em mới về dọn dẹp đồ đạc để rời khỏi chị. Chị nói em không tin chị, nhưng thật sự em rất tin tưởng chị. Hai người sống chung với nhau thì sự tín nhiệm là quan trọng nhất, em vẫn luôn biết điều đó. Khi em ngồi tán gẫu với Min Hyun về những người có ý theo đuổi chị, thật sự chỉ là do cảm thấy thú vị mới tám nhảm thôi, chứ không nghĩ quá sâu xa đến chuyện gì cả. Nhưng đúng là em không nên cùng Min Hyun nhiều chuyện mấy lời đồn thổi xung quanh chị. Chị chỉ trích em những chuyện này cũng không hề sai, do đó chị không nên tự trách mình làm gì."

"Ừm."

"Vậy tốt rồi."

"Trời lạnh vậy, sao em còn chạy lên núi chui vào sơn động làm gì? Thật muốn đùa giỡn với tử thần?"

"Không phải em có ý định đến chỗ đó đâu." Ánh mắt Chaeyoung nhìn xuống, lông mi thật dài che khuất nửa đôi mắt, "Lúc đó không có chỗ cần đến, không biết nên đi nơi nào, nên em mới tùy tiện lên một chiếc xe bus trờ tới trước mắt, nhưng không ngờ xe bus ấy lại mang em tới chỗ ngọn núi ấy. Khi đó em đã nghĩ, em và chị quả nhiên rất có duyên đi! Ngồi đại một chiếc xe bus mà cũng tới được nơi mà cả đời này em đều không thể quên. Em rất nhớ chị, cho dù chị đã nói muốn chia tay với em, nhưng dù vậy em vẫn rất nhớ chị. Dù chị đã nói, em không tin tưởng chị, nhưng thật ra em luôn rất tin tưởng chị, mỗi câu chị nói em đều tin cả, vì lẽ đó khi chị nói chia tay, em cũng tin. Lisa, có lúc những lời nói khi tức giận cũng là lời thật lòng. Đúng là em không hiểu rõ chị, hai ta quá khác biệt đi! Căn bản em không thể nào đuổi kịp bước chân của chị. Em thấy chị nên có một người tốt hơn để xứng đôi và chia sẻ cuộc sống với chị... Tuy chuyện này rất nhỏ nhặt, nhưng cũng đã đủ chứng minh giữa hai ta có vấn đề. Những vấn đề nhỏ một khi tích lũy dần theo thời gian, cũng sẽ đến một ngày nào đó đủ để tạo thành mâu thuẫn lớn không cách nào giải quyết. Có bao nhiêu tình cảm đã thật sự bị tuyệt diệt chỉ vì những vấn đề nhỏ không đáng kể chứ? Con đê trải dài ngàn dặm có khi bị hủy bởi một tổ kiến thôi. Em thấy hai ta vẫn nên suy nghĩ thật kỹ sau chuyện này, ngẫm lại xem bước kế tiếp nên đi như thế nào? Chờ ngày mai em khỏe chút rồi, em sẽ đến studio ở tạm một thời gian. Chúng ta vẫn nên tạm thời xa nhau!"

"Không được, như vậy không được đâu." Lisa vội vàng nắm chặt lấy tay Chaeyoung, "Em không nên tự ti, tuyệt đối không. Chị chỉ cần mình em chứ không cần ai khác tốt hơn. Đối với chị, em chính là nửa kia hoàn hảo. Xin em đừng rời xa chị. Không có em, chị chẳng khác nào tàn phế. Nếu giữa chúng ta có vấn đề, thì có thể từ từ cùng nhau giải quyết, đừng rời bỏ chị. Chúng ta vẫn sống bên nhau có được không?"

Chaeyoung nở nụ cười cay đắng, nhẫn tâm nói: "Nhưng em đúng thật là người rất dễ bị kích động, sẽ không biết cách xử lý tình huống khôn khéo, cũng không biết nên làm sao để cố gắng hòa hợp với bạn bè của chị. Ngoại trừ đôi tay biết vẽ vài thứ thật đẹp, còn những thứ khác không biết gì nữa hết. Lisa, em không đáng để chị phải vì em mà bận tâm và bị kéo vào đống rắc rối do em tạo ra đâu. Với lại em không hề nói chia tay, chỉ nói tạm xa nhau thôi. Trước tiên hai ta cứ tạm xa nhau một thời gian. Trong khoảng thời gian xa nhau, chị có thể quen thử một người đàn ông hay thậm chí một người phụ nữ khác, có khi lúc đó chị lại cảm thấy bọn họ thích hợp hơn em rất nhiều. Nếu như thật sự là vậy, em sẽ rất sẵn lòng nở nụ cười thật tâm nhất để chúc chị được hạnh phúc."

"Em nói gì vậy? Làm sao em có thể xem chị như quả bóng chuyền rồi tùy tiện ném cho người khác như thế?" Lisa vừa tức giận vừa cuống quýt, "Em phải biết hiện giờ em đã rất tốt. Em có studio của riêng mình, em làm việc mà em yêu thích, số tiền kiếm được dư dả đủ nuôi sống gia đình, cũng có rất nhiều bạn bè thật tâm thật ý quan tâm lo lắng cho em. Có mấy người có thể có được những điều ấy? Với lại chuyện có đáng giá hay không, nên do chính miệng chị nói thì mới coi là đúng, còn do những người khác nói ra chỉ là lời nhảm nhí không đáng bận tâm. Là chị khiến em cảm thấy tự ti, có đúng không? Vậy chị sẽ lập tức nộp đơn từ chức ngay nhé. Sau đó, em đi làm nuôi chị có được không? Chị không muốn chúng ta sống xa nhau. Chúng ta phải đồng thời nỗ lực sống cùng nhau."

Vẻ mặt hốt hoảng của Lisa làm Chaeyoung thấy đau lòng, cũng mềm lòng. Lisa của mình luôn là người tràn đầy tự tin bày mưu nghĩ kế, chưa từng bao giờ để lộ sự hoảng loạn thế này?

Nếu còn yêu, nếu không muốn xa nhau, cần gì phải cứng đầu cố chấp? Ai cũng nói sống trên đời chính là một loại chịu tội. Nếu đã như vậy, cần gì phải tự gây cho nhau thêm tội để chịu đựng nữa đây?

Chaeyoung trầm mặc thật lâu. Lúc trước bởi vì bản thân cố chấp, không chịu cúi đầu tỏ ra mềm yếu mà đã mất đi Jisoo, kết quả làm cả hai bên đều bị tổn thương. Còn lần này thì sao? Cũng phải cứng đầu bước lên đường cũ ngày trước sao? Người ta thường nói mất bò mới lo làm chuồng là một hành động vớt vát những gì đã bỏ lỡ mất. Chỉ mong là thế đi, chỉ mong mình có thể bỏ được những tính nết không tốt kia, chỉ mong mình và Lisa có thể đi bên nhau lâu dài thêm nữa. Thế nhưng vì sao trong lòng luôn cảm thấy mọi chuyện không hề chân thật chút nào? Chính mình đã quỳ xuống một lần, còn có thể một lần nữa đứng dậy trước mặt Lisa sao? Cho dù có thể đứng dậy, thì nên làm sao đi đối mặt với người bạn Hyojin của chị ấy đây?

Thôi! Vẫn nên học tập Dawn đi! Sau khi Dawn bị Hyojin thương tổn lòng tự tôn, nhưng vẫn có thể một lần nữa đứng dậy còn gì. Nếu cậu ấy có thể làm được điều đó, chính mình vì sao lại không thể? Một người đàn ông bị phụ nữ xem là trai bao để đối xử hẳn đã khiến cậu ấy nhục nhã nhiều lắm chứ, không thể nào kém hơn chuyện mình quỳ gối xuống xin lỗi.

Lisa thấy giữa trán Chaeyoung nhăn chặt cùng đôi môi mím lại, trong lòng cô chợt thấy hồi hộp căng thẳng khó thở nổi. Cô rất rõ Chaeyoung đang giãy giụa trong tâm trí để đưa ra quyết định. Mặc dù cô sẽ không để Chaeyoung nói đi là đi, nhưng thâm tâm vẫn cực kỳ thấp thỏm bất an.

Tích tắc, tích tắc. Kim giây không biết đi qua mấy vòng, rốt cuộc Chaeyoung nắm chặt tay Lisa, thở dài: "Sau này không được tùy tiện nói hai chữ chia tay được không?"

"Nhất định sẽ không bao giờ nói nữa." Lisa biết Chaeyoung sẽ không cùng cô xa nhau, sống mũi chợt đau xót, bật tiếng khóc nức nở vì vui mừng.

Chaeyoung nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Lisa, cười nói: "Chị khóc lên thật khó coi. Sau này không được khóc nữa đấy."

"Vậy sau này em cũng không được tự ti nữa nhé. Càng không thể nói mất tích là mất tích ngay. Hai ngày nay chị đã bị hù chết rồi. Hiện giờ rốt cuộc không cần sống trong sợ hãi."

"Vất vả cho chị rồi. Chị có đến chỗ Dawn và Hyuna hỏi tin tức của em không?"

"Có chứ. Không những thế chị còn gọi điện hỏi Nana và Jisoo nữa."

"Trời ơi! Vậy chút nữa, chị gọi điện cho mấy cậu ấy giúp em với, nói em đã trở về an toàn rồi, nếu không mấy cậu ấy sẽ lo lắng lắm đấy."

"Biết rồi. Đợi lát nữa rồi gọi."

Lisa ôm lấy Chaeyoung, nói: "Chị biết hết chuyện em đi tìm Hyojin vào ngày đó rồi. Đứa ngốc! Làm gì lại tự rước oan uổng vào mình vậy? Sau này không cho phép làm mấy chuyện dư thừa nữa! Có nghe không?"

"Á! Hết chuyện để nói hay sao mà lại lôi chuyện này ra? Thật đúng là, rất mất mặt đó!" Chaeyoung đỏ hết cả mặt, đem đầu chôn dưới gối, lăn qua lộn lại, bĩu môi lầm bầm lầu bầu nói, "Em sợ bởi vì em mà quan hệ giữa chị và Hyojin trở nên căng thẳng. Lúc đó, chị cũng nói muốn chia tay với em, nên em mới đi tìm chị ta để giải quyết cho xong mọi chuyện. Vốn em định cố gắng chân thành nói lời xin lỗi với Hyojin, sau đó sẽ nói cho chị ta nghe chị với em đã chia tay, không còn em làm thứ cản đường cho mối quan hệ giữa hai người nữa. Nếu không còn em ở giữa ngăn cản, ắt hẳn mọi chuyện giữa chị và Hyojin sẽ như xưa, lúc đó chị sẽ không lại trách em, và em sẽ cảm thấy thoải mái. Ai biết mọi chuyện lại không như mong muốn... ngược lại thành ra như thế, kỳ thật cũng không có gì. Chị làm sao biết được chuyện em đi tìm Hyojin?"

"Hyojin nói với chị."

Chaeyoung suy nghĩ đôi ba phút, nói: "Đừng bởi vì chuyện này mà làm căng với chị ta, được không?"

Lisa ôm chặt Chaeyoung trong lồng ngực, chống cằm trên đỉnh đầu của nàng, nhíu mày nói: "Việc này chị biết phải giải quyết ra sao, em không cần lo lắng biết chưa?"

"Ừm." Chaeyoung thật sự không muốn nhắc lại đề tài khá nhạy cảm này nữa. Những chuyện không vui nếu như đã qua thì cứ cho qua đi, nàng không muốn nhắc lại. Giống như thời kỳ đầu khi nàng gầy dựng sự nghiệp đã gặp phải vô vàn cực khổ, nhưng cái khổ ấy một khi đã qua đi, ngày sau cũng không cần nhắc lại làm gì, đợi khi nào chân chính không bận tâm đến nữa thì nói sau.

Chaeyoung biết tâm tư hiện tại của Lisa giống như nàng, nhiều ít gì cũng có chút nặng nề và tổn thương. Nàng không muốn để Lisa càng thêm tự trách. Nàng muốn nói chút chuyện gì đó để cả hai được thoải mái, nên đỏ mặt đi dúi đầu sượt qua ngực Lisa, bất mãn nói: "Tại sao lại nhỏ đi nữa rồi? Nhất định chị lại không ăn cơm chứ gì? Một khi không ăn cơm liền nhỏ đi? Thật chết mất thôi."

Lisa thấy Chaeyoung nói chuyện có ý trêu ghẹo, tâm trạng lập tức khá hơn hẳn. Cô luồn tay vào trong áo ngủ của Chaeyoung xoa bóp hai bên ngực, nói: "Không phải của em cũng nhỏ đi ư? Còn không thấy ngại khi nói chị."

"Chị lè lưỡi ra đi."

"Để làm gì?"

"Bảo gì thì làm đó đi!"

"Chị đâu phải Hắc Bạch Vô Thường, lè lưỡi làm gì?"

"Chị không nghe lời, em tức giận thật đó."

Lisa không nói gì, chỉ có thể nghe lời khẽ lè lưỡi ra ngoài.

Chaeyoung lập tức rướn người tới, bắt lấy đầu lưỡi đang lè ra ngoài kia, cắn mạnh xuống một cái. Lisa bị đau suýt chút đã co giật toàn thân. Chaeyoung đắc ý nói: "Đây là chút trừng phạt. Ai biểu chị lung tung nói tiếng chia tay làm gì. Sau này không cho phép tái phạm nữa đâu. Sau khi Dawn gây ra cái chuyện kia, chị đã nói không trừng phạt sẽ không biết ghi nhớ. Đây là em học từ chị thôi, chị không thể trách em. Đương nhiên em cũng có lỗi, nhưng em đã phải chịu đựng ba ngày gió lạnh thổi vù vù trên núi rồi, xem như ông trời đã giúp chị trừng phạt em, lần này chúng ta huề nhau."

Lisa che miệng nghẹn ngào, trong đôi mắt nước mắt long lanh, khóc cũng không phải mà cười cũng không được.

Chaeyoung sờ tóc của chính mình, nói: "Em muốn đi tắm. Ba ngày nay đã không tắm rửa gì rồi, trên người chắc bẩn thỉu lắm, tóc cũng bết dính lại hết này. Chị mau tránh xa em ra, mất công lại bị lây bệnh cảm của em."

"Vừa nãy em cắn chị sao không lo lây bệnh cho chị đi?" Lisa khẽ nhíu mày, "Chị không chê em bẩn, không sợ em lây bệnh cho chị thì thôi, em ở đó càm ràm cái gì? Làm sao có nhiều tật xấu vậy không biết nữa. Mà thôi, đúng là em nên đi tắm cho sạch, để chị giúp em."

"Đi thôi."

Lisa pha nước nóng, rồi đỡ Chaeyoung đi vào phòng tắm. Thân thể Chaeyoung vẫn chưa lấy lại sức lực, bước đi vẫn nghiêng ngả lảo đảo, dáng vẻ chếnh choáng như say.

Vào tới phòng tắm, đầu tiên Chaeyoung dùng bàn chải đánh răng thật sạch, sau đó ngoài bộ phận hàm răng này, từ đầu đến chân nàng đều rất hào phóng để Lisa đi xử lý. Trong phòng tắm nóng hổi vô cùng ấm áp, Lisa giúp Chaeyoung gội sạch đầu, rồi giúp nàng lau người tắm rửa. Chaeyoung thoải mái nằm trong bồn tắm, mãn nguyện đến cực điểm, suýt chút đã ngủ mất.

Chaeyoung yếu ớt quay sang nói với Lisa đang giúp nàng chà lưng: "Sau này ngày nào chị cũng làm như vầy thì thật tốt biết bao."

"Đừng mơ xa nữa!" Lisa đổ một ít sữa tắm vào lòng bàn tay rồi xoa lên người Chaeyoung, "Nếu không phải là do chị làm sai trước và em bị bệnh thế này, thì làm sao em có thể hưởng thụ đãi ngộ cấp chính phủ hầu hạ tận răng như vầy được chứ?"

Chaeyoung than thở tự đáy lòng: "Em thật hy vọng chị sai thêm nhiều lần và em cũng thêm nhiều lần ngã bệnh nữa nha!"

"Thôi đi cô. Em cứ tiếp tục hy vọng hão huyền đi ha." Lisa dịu dàng nũng nịu hỏi, "Vừa nãy chị giúp em gội sạch đầu, hiện tại lại giúp em tắm rửa thân thể. Ngày sau em sẽ không quên mấy chuyện này, đúng không?"

Chaeyoung hiên ngang lẫm liệt đáp: "Đương nhiên sẽ không quên. Chuyện này rất khó quên, quên rất khó luôn đó."

"Tốt lắm, vậy hiện tại những gì mà chị đã hầu hạ em, chờ khi nào em khỏi bệnh rồi, em phải làm lại những việc này để hầu hạ chị đó!"

"Á, hình như em có chứng hay quên nặng lắm!"

"Đừng quá lo lắng! Chị chuyên trị chứng hay quên mà." Lisa nhéo yêu mũi Chaeyoung, "Xoay người lại nào. Để chị chà sạch cánh tay cho em."

"Chị sàm sỡ người tam. Chà cánh tay thì chà cánh tay đi, chị cứ đụng đến ngực em làm gì?"

"Chị thích! Em quản à?"

"Đồ dê xồm! Cánh tay ở bên trên kia mà, chị mò gì ở phía dưới đùi vậy?"

"Chị thích! Em dám quản chị?"

"Em có thể không cần chị giúp tắm rửa nữa được không?"

"Thật có lỗi! Không thể!"

Có thể thừa dịp bệnh nhân yếu ớt để cháy nhà hôi của như thế này sao? Chaeyoung trần trụi cảm thấy số phận mình cực kỳ bi ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top