Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thở dốc nặng nề là thanh âm duy nhất trong cả căn phòng, trời đất quay cuồng, phân không rõ thời gian, cũng phân không rõ tột cùng là qua bao lâu rồi. Hành lang có tiếng bước chân truyền đến, thanh âm giày da của nam đạp ở trên đất, truyền đến tiếng vọng thanh thúy. Khi cửa phòng được đẩy ra, căn phòng cũng lần nữa hồi phục ánh sáng, chỉ là trước tầm mắt của chính mình, vẫn là một mảng tối đen.

"Thật sự tôi không nghĩ đến cô lại có thể chống đỡ lâu như vậy, nhưng cũng đến lúc rồi. Park tiểu thư, tôi nghĩ cô là người thông minh, chắc hiểu được vì chính mình tìm đường sống. Lisa đối với bản thân cô đã không có tình cảm, cô hà tất gì lại dây dưa nữa? Không biết cô có phát hiện không, người cô ấy yêu luôn là tôi, cô chẳng qua là vật thay thế khi cô ấy cô đơn."

"Cô ấy giữ lại đồ tôi tặng cô ấy. Giữ lại hình của tôi, giữ lại tất cả của tôi, những chuyện này đều là chứng minh cô ấy nhớ tôi. Cô yêu cô ấy như vậy, nhưng cô ấy chỉ đang chơi đùa cô thôi. Nếu như cô đủ thông minh, bây giờ nên buông tay. Cha đã mang mẹ cô từ Manoban gia về, tôi nghĩ cô cũng không nguyện thấy được mẹ ruột của mình vì nguyên nhân của cô mà xảy ra sơ xuất chứ? Chỉ là vì một nữ nhân không yêu cô, có đáng không?"

Thanh âm của Song Minhyun không lớn, lại từng câu từng chữ vang vọng trong não. Chaeyoung không biết bản thân kiên trì bao lâu rồi, nàng chỉ biết thân thể của mình sớm đã đau đến chết lặng, cả đau cũng quên là cảm giác gì. Trước mắt không ngừng sản sinh ảo giác, lại đều là hình ảnh Lisa rời khỏi mình, không cần mình. Mỗi một hình mỗi một ảnh đều đau thấu tim gan, lại thực sự đáng sợ như vậy.

Nơi tròng trắng mắt bị tia máu bao trùm, trong hai tai cũng có máu chảy ra ngoài, Chaeyoung lúc này mới cảm thấy thuốc của Song Minhyun cho mình dùng lợi hại như vậy, rõ ràng thân thể mệt đến sắp sụp đổ rồi, ý thức lại rõ ràng một cách không ngờ. Cũng chính là phần rõ ràng này, mới là giày vò người nhất.

"Park tiểu thư, tôi tin cô không phải người ngu xuẩn, nếu như cô đồng ý, thì gật đầu, tôi lập tức sẽ tiêm thuốc cho cô, để cô thoát khỏi thống khổ hiện tại. Ngược lại, cô như vậy cũng không có cái gọi là giá trị lợi dụng, cô và mẹ của cô đều phải bị xử lý, vì một nữ nhân không yêu cô, cô thật sự muốn từ bỏ tất cả sao?"

Trước lúc này, Chaeyoung không biết, thì ra một động tác đơn giản lại có thể cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, mà loại chuyện gật đầu này sẽ nặng nề như thế. Khi cơ thể bị kéo khỏi phòng, nhìn theo mấy người kia đem dịch thể màu trắng và màu xanh tiêm vào cơ thể mình. Dần dần, tiếng vang trong trong não cuối cùng dừng lại, thân thể cũng không nặng nề không tả nữa. Mặc cho mấy nữ người làm kia thay đổi quần áo mới cho mình, đem súng và dao giấu trong ngực mình, rồi đưa nàng lên xe. Cả quá trình, Chaeyoung không có từ chối cũng không hùa theo, nàng thì như người chết mặc họ thao tác, duy nhất có thể làm, chính là hô hấp.

"Park tiểu thư, hy vọng nhiệm vụ cô thuận lợi."

Khi chiếc xe dừng ở trước cửa biệt thự quen thuộc, cơ thể bị người từ trên xe ném xuống, ngã ở trong rừng cây ẩn nấp.Tuy đã qua một tháng, nhưng không khí của trấn Latinos vẫn là âm lãnh khiến người cảm thấy lạnh, nhìn bóng râm của cây cối trên đầu, từ từ đề thấp đám mây. Chaeyoung bất chấp nhiều như vậy, cũng không sức đi quản, cứ như vậy trực tiếp ngủ đi. Nàng rất mệt, thật sự rất mệt, đã không có biện pháp đi bận tâm bất cứ chuyện gì nữa rồi.

Rượu đỏ thơm và tinh khiết ở trong miệng lan tràn ra, để ý thức hỗn độn thanh tĩnh không ít. Lại là một đêm mất ngủ, Lisa nặn nặn đầu, luôn cảm thấy rất không biết làm sao. Khoảng cách Chaeyoung rời khỏi đã qua thời gian ba ngày rồi, mà liên hệ của chính mình với nàng cũng triệt để gián đoạn theo. Hồi phục cuộc sống của một người không thể nói không tốt, có lẽ nên dùng rất kém để hình dung.

Sau khi sống chung với Chaeyoung, ba bữa trong nhà đều là do nàng tự tay chuẩn bị. Sáng sớm mỗi ngày chính mình tỉnh lại, buổi tối trở về nhà, đều có thể thấy được bóng dáng con người đó ở phòng bếp bận rộn. Dường như chỉ là thấy được nàng, thì sẽ cảm thấy đặc biệt an tâm, mà trù nghệ của Chaeyoung cũng là không nói, ăn quen món nàng làm, Lisa luôn sẽ cảm thấy đồ ăn bên ngoài nhà hàng vô vị.

Mà giờ, con người đó bị mình đuổi đi rồi, nhưng chính mình lại không cách thích ứng cuộc sống không có nàng. Buổi tối không ôm được thân thể mềm mại ấm áp của nàng, tỉnh lại không nhìn thấy được gương mặt tươi cười của nàng, dường như trong cuộc sống thiếu đi một linh kiện quan trọng, căn bản không cách vận động bình thường.

"Lisa, cô vẫn thật sự là tự tác nghiệt." Thấp tiếng cảm khái, mới nói xong câu nói này, cảnh vệ trước cửa bỗng gõ cửa vào đến.

"Lisa tỷ, Song Minhyun tiên sinh đến thăm, không biết..."

"Để hắn vào."

Nghe thấy Song Minhyun đến, Lisa khiêu mi, thay lên một biểu tình có chút vui mừng khác. Cô dựa ở trên sofa, híp hai mắt nhìn hướng người đến. Cho dù kĩ thuật diễn của Song Minhyun rất tốt, nhưng Lisa cô sẽ không bị cùng một người lừa gạt lần thứ hai. Chaeyoung trở về Ryu gia cô biết, mà quan hệ của Song Minhyun và Ryu Yonghwa cô càng là rõ như lòng bàn tay. Nếu hai bên đều có mục đích diễn kịch, cô cũng không để ý cùng Song Minhyun chơi một chút.

"Tìm tôi có chuyện gì?" Lisa lười đến nhìn sắc mặt dối trá của Song Minhyun, nhắm mắt nói ra.

"Lisa vẫn là không thích nghi vấn giống như trước, thực ra không có chuyện gì, chỉ là anh rất muốn gặp em, cho nên đến. Tối nay anh đặt chỗ ở nhà hàng, muốn mời em cùng ăn cơm. Em từ chối anh nhiều lần như vậy, lần này nên nể mặt chứ?" Song Minhyun cười nói, lời nói ngược lại là vô cùng thành ý. Sau khi nghe, Lisa không có lập tức trả lời, mà là yên tĩnh ước chừng sau mấy phút, mới gật đầu, sau đó liền không quay đầu lại lên lầu chuẩn bị ra cửa.

Lisa vốn dĩ thì rất chú trọng lễ nghi và diện mạo, mà lần này Song Minhyun ở dưới lầu chờ đợi, thời gian trang điểm tự nhiên cũng kéo dài một chút. Thay xong váy dài, hóa trang xong, mắt thấy thời gian đã qua một tiếng. Lisa đem súng thuận tiện mang theo để vào trong túi xách, lúc này mới đạp giày cao gót ra khỏi phòng giữ quần áo.

Không thể không nói, Song Minhyun tuy rằng rắp tâm bất lương, nhưng xác thực rất hiểu tất cả sở thích của mình. Từ sau khi ăn cơm đến tản bộ, đổi lại bất cứ người nào không biết bộ mặt thật của hắn, chắc hẳn đều sẽ bị hắn lừa gạt. Nhìn gương mặt rất quen thuộc này, Lisa bỗng nhiên cảm thấy có chút châm chọc. Con người đã từng thì thay đổi lâu rồi, mà chính mình cũng là giống vậy.

"Lisa, bên ngoài mưa rất lớn, nếu không đợi mưa dừng rồi xuống xe?" Sau khi ăn cơm trở về đến biệt thự Manoban gia, tuy cách cửa chỉ có mấy bước, Song Minhyun vẫn là chu đáo hỏi.

"Không có gì." Lisa mới không muốn ở cùng hắn nhiều thêm một phút, trực tiếp đẩy cửa xe ra liền đi ra ngoài, thấy cô đi vào trong mưa, Song Minhyun vội vàng cởi đi áo khoác của mình theo lên trước, thay cô khoác lên người. Hai người trong nháy mắt liền bị nước mưa xối đến ướt nhẹp.

"Kỳ thực anh không cần xuống, như vậy tôi không muốn giữ anh ở đây cũng không được rồi." Lisa thấp tiếng nói, nhìn gương mặt cười của Song Minhyun, cảm thấy mấy năm qua dã tâm chơi xấu của đối phương nhiều không ít.

"Quả nhiên mục đích của anh bị phát hiện rồi sao? Dù sao Manoban gia nhiều phòng như vậy, tùy tiện cho anh ở một đêm cũng được." Hai người vừa nói đi vào Manoban gia, đem mưa to ngăn cách ở ngoài cửa, cũng ngăn cách một người khác đứng ở xa nhìn theo họ.

Cơ thể bị nước mưa cọ rửa có chút phát lạnh, lại không lạnh hơn trong lòng. Che lấy thân thể phát đau, Chaeyoung nói không rõ chỗ nào khó chịu, có lẽ toàn thân đều đã hư mất rồi. Vuốt lên tóc dài ướt đẫm, nàng yên lặng đứng ở trong mưa, trước mắt lại đều là hiện cảnh vừa rồi Lisa và Song Minhyun hai người cùng nhau vào Manoban gia, buồn cười lại...đáng buồn.

Qua rất lâu, cho đến thân thể bắt đầu cứng đờ, Chaeyoung mới lần nữa di chuyển. Nàng chậm rãi đến gần biệt thự, nhân lúc cảnh vệ không chú ý vòng đến điểm mù camera của cửa sau biệt thự. Đối với Manoban gia, nàng thật sự rất quen thuộc, suy cho cùng lúc trước cũng là nhà của nàng. Thả nhẹ động tác mở ra cửa sổ phía sau, lại vừa nhảy mà vào. Rõ ràng động tác là đơn giản, lại để Chaeyoung cảm thấy có chút đầu nặng chân nhẹ, xém chút lảo đảo té ngã trên đất.

Lần nữa đứng vững, nàng thả nhẹ bước chân, từng chút từng chút chậm rãi đi lên lầu ba. Đúng như trong lòng suy nghĩ, Lisa không có thói quen khóa cửa, cũng khiến cho đi vào trở nên đơn giản rất nhiều. Theo cửa phòng được mở ra, cảm giác quen thuộc quanh quẩn mà đến. Nhìn theo con người kia nằm ở trên giường, dù cho trong lòng tràn đầy uất ức, nhưng thấy được cô, khóe miệng vẫn là nhịn không được dương lên.

Càng đến gần, tiếng nhịp tim liền vì thế hỗn loạn, Chaeyoung biết Lisa không có ngủ, cũng biết cô phát hiện có người đi vào, ngay khi thời khắc đối phương đem tay dò vào dưới gối chuẩn bị cầm súng, nàng xoay người lên giường, đè ở trên người của Lisa, đồng thời rút ra con dao giữa eo, nhẹ cọ lấy cổ của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top